Vào Nhà Ta Ngồi – Phiên Ngoại 6

Phiên ngoại 6 – Một đêm

 

Trước khi hai người ở bên nhau, Thu Thư Tuyết ngủ lại hai lần ở nhà Lý An. Lần đầu tiên La Thanh Mộng nhớ cô ấy đặc biệt quy củ, nên ấn tượng đối với cô ấy vô cùng tốt, cũng không phát hiện có gì bất thường. Cũng từng một lần muốn kết bạn với cô ấy.

Lần đó ăn mừng ở nhà Lý An.

Đến tối Thu Thư Tuyết trở về nhà, La Thanh Mộng cũng không ngủ lại nhà Lý An, vì thế cô ấy trở về đọc hết tất cả ghi chú của La Thanh Mộng trong quyển sách cũ.

Ngày hôm sau Thu Thư Tuyết đến nhà sách một chuyến, không phải để trả sách mà là chọn vài quyển sách đưa cho La Thanh Mộng tính tiền, sau đó vờ như không cẩn thận làm rơi sách xuống đất, La Thanh Mộng nhặt lên quét mã xong rồi đưa lại, Thu Thư Tuyết đưa tay ra lấy, La Thanh Mộng nhìn cổ tay cô ấy, dường như có chuyện muốn nói rồi lại nhịn xuống.

Thu Thư Tuyết nhận lấy quyển sách, hôm nay cô ấy tương đối xui xẻo, buổi sáng lúc đi pha cà phê không cẩn thận bị cà phê làm bỏng, lúc quay về văn phòng mở lon thức uống lại bị đứt tay.

La Thanh Mộng đưa túi giấy cho Thu Thư Tuyết, cô ấy cúi đầu lục xem, vậy mà lại tìm được băng dán cá nhân ở trong đó, bình thường La Thanh Mộng phải dán một số nhãn dán cho sách, sợ ngón tay bị giấy cắt trúng, nên sẽ chuẩn bị băng cá nhân cho bản thân.

Thu Thư Tuyết gỡ băng cá nhân dán lên vết thương, trái tim cũng trở nên mềm mại.

Cô ấy nghĩ… chằng chịt vết thương trong tim mình đang phát ngứa, khẩn thiết gọi tên La Thanh Mộng, cũng muốn được cô dán băng cá nhân. Không biết có được hay không… nếu như La Thanh Mộng bằng lòng dán kín toàn bộ vết thương, vậy nhất định có thể lành lại rất nhanh.

Ngón tay Thu Thư Tuyết khẽ chạm vào ngực mình, trái tim đang đập loạn.

Hôm nay hương dầu gội của La Thanh Mộng rất thơm, Thu Thư Tuyết ngửi hồi lâu mới nhận ra trong đó có chứa hương chanh dễ ngửi.

Thu Thư Tuyết lại nhận được một túi quà tặng nhỏ, cô ấy cũng không nóng lòng xem, muốn chờ về nhà rồi mới mở ra, trên đường gặp đèn đỏ, dòng xe cộ trước sau đều ùng tắc.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên.

Trời ngã về chiều, vào đông hiếm khi lại không có sương mù, đám mây bị hung hăng xoa nắn trở thành màu đỏ thẫm, nhưng một chiếc máy bay gào thét lướt qua, đột ngột phá hỏng khung cảnh xinh đẹp này.

Ánh mắt của Thu Thư Tuyết chậm rãi dừng lại trên đường khói máy bay, cô ấy đang đeo kính ngữa đầu nhìn lên, trong lòng suy nghĩ, La Thanh Mộng sẽ ở nơi đó sao?

Sẽ sao?

Dường như phía sau lớp thủy tinh của mắt kính, có một bóng dáng đang ôm sách, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, là chị ấy rồi lại không phải chị ấy.

Trắng trắng, hồng hồng.

Cảnh sắc đó dường như chưa từng bị phá vỡ, chẳng qua đã rơi lên trên người một cô gái mà thôi.

“Bạch tuyết ngưng quỳnh mạo, minh châu điểm giáng thần.”

Thu Thư Tuyết vừa định đọc hai câu thơ này để hình dung La Thanh Mộng thì đèn xanh bật sáng, xe phía trước bắt đầu chuyển động, cô ấy cũng theo sau, trong lòng cũng bắt đầu hiếu kỳ rất muốn biết La Thanh Mộng đang ở nơi nào, sống một mình sao, Lý An sẽ đến nhà chị ấy sao?

Cô ấy có thể ở lại nhà của La Thanh Mộng sao?

Sự nhiệt tình lẫn lãnh đạm của La Thanh Mộng, cô ấy đều muốn có được.

Muốn đến phát điên.

Thu Thư Tuyết về đến nhà, mở TV lên, thu dọn sạch sẽ bàn ăn và bàn trà, sau đó ngồi trên cái đệm cẩn thận mở túi giấy đựng sách.

Sau khi lấy quyển sách ra, bên trong là một chiếc hộp mù* tinh xảo, một số hình dán nhân vật hoạt hình, vài chiếc kẹp tóc hình con bướm, giấy note, và một vài miếng băng dán cá nhân xinh đẹp, cùng với vài ngọn nến thơm.

*Hộp mù: một loại hộp bên trong chứa một món đồ ngẫu nhiên được biết trước.

Thực sự kỳ lạ, cô ấy lấy sách của La Thanh Mộng đi, nhưng La Thanh Mộng không trách không phạt, ngược lại còn tặng quà, quả thực chính là cổ vũ cô ấy tiếp tục phạm tội.

Vừa rồi thu dọn quá kỹ nên hiện tại trên bàn trà chỉ còn lại vài món đồ, cả căn phòng thoạt nhìn vô cùng trống trãi.

Ở công ty, rất ít người thân quen với Thu Thư Tuyết, mọi người hoặc nhiều hoặc ít biết gia đình cô ấy có tiền, chú cô ấy là tổng giám đốc của công ty, mọi người muốn lấy lòng, nhưng tính cách của cô ấy quá lạnh nhạt, rồi lại sợ đắc tội, nên cuối cùng cơ bản đều duy trì khoảng cách với cô ấy.

Buổi tối tám giờ ba mươi, Thu Thư Tuyết đăng một dòng trạng thái, đính kèm ảnh chụp một xấp hình dán đáng yêu: [Hình xăm xinh đẹp không?]

Cô còn chưa kịp tắt chức năng bình luận, bên dưới đã xuất hiện một người bình luận.

Lý An: [Em xăm chắc hẳn rất đẹp.]

Thu Thư Tuyết cong khóe môi.

Thu Thư Tuyết: [Để La tỷ tỷ cùng xăm?”

Lý An: [Cô ấy thì thôi đi, cô ấy sẽ không đi, bởi vì không thích những thứ này.]

Thu Thư Tuyết: [Có thể cho chị ấy đi cùng em không, em đi một mình có hơi sợ.]

Thu Thư Tuyết chưa kết bạn với La Thanh Mộng, cho nên cô ấy mở khung chat với Lý An lên, ở bên trong đánh một con số ‘1’, rất nhanh đối phương ngừng soạn tin, cứ thế vài phút, dường như đang do dự, Thu Thư Tuyết kiên trì chờ đợi Lý An chủ động nhắn tin lại.

Cô ấy tìm vài kiểu hình xăm trên mạng cho Lý An xem, nói muốn xăm trên ngực, hỏi anh ta xem đẹp hay xấu, sau đó lại nói muốn xăm chữ cái, không biết nên chọn ba chữ hay là hai chữ.

Lý An: [Nếu như em sợ, có thể tìm đồng nghiệp đi cùng, tìm người nào có quan hệ tốt.] Sau đó thêm một icon mặt cười.

Thu Thư Tuyết: [Cho em số điện thoại của La Thanh Mộng.]

Lý An gửi đến một số điện thoại.

[Không có số của bạn gái anh, chỉ có cái này.]

Khóe miệng Thu Thư Tuyết co rút, sau đó đi tẩy trang rồi lau khô tay, cầm điện thoại di động muốn chụp lại màn hình, nhưng phía Lý An đã cài đặt không cho phép chụp lại, có chụp cũng không gửi đi được.

Thu Thư Tuyết tựa vào bồn rửa tay, cái miệng của này Lý An… chắc hẳn không ít tự thổi phồng bản thân ưu tú, La Thanh Mộng quá dễ bị lừa.

Trong đầu thoáng hiện lên nụ cười của La Thanh Mộng.

Quá đơn thuần, cũng quá thận trọng.

Cô ấy ngẫm lại, có số điện thoại của Lý An cũng được.

Sau đó Thu Thư Tuyết và Lý An sẽ thường xuyên liên lạc qua điện thoại, lúc Lý An và La Thanh Mộng hẹn hò, anh ta sẽ đột nhiên nhận được cuộc gọi, nhất là vào ban đêm, chỉ cần anh ta và La Thanh Mộng ở cùng một chỗ thì sẽ không ngừng có điện thoại.

Đại đa số thời gian Thu Thư Tuyết đều không nói lời nào, Lý An hỏi cô ấy có phải đang tức giận hay không, sau đó trực tiếp quên đi La Thanh Mộng, muốn chơi trò mập mờ với cô ấy.

Có lần Thu Thư Tuyết hỏi anh ta: “La tỷ tỷ thì sao?”

“Cô ấy rất hiểu lòng người, anh nói bận rộn công việc, cô ấy sẽ thông cảm thôi.”

Sau đó Lý An lại mời mọi người ăn cơm.

Thu Thư Tuyết là người đến sau cùng, bởi vì buổi sáng thứ sáu La Thanh Mộng có ca trực cho nên cô ấy đặc biệt đến nhà sách muốn cùng La Thanh Mộng đến nhà Lý An, lúc đến nơi mới phát hiện La Thanh Mộng đã đổi ca trực với đồng nghiệp.

La Thanh Mộng rất xem trọng những chuyện liên quan đến Lý An, nhưng lại không biết thật ra Lý An muốn mượn cơ hội này thử xem bản thân có thể tiếp tục mập mờ với Thu Thư Tuyết hay không.

Thu Thư Tuyết gõ cửa, La Thanh Mộng ra mở cửa, ánh mắt chạm nhau, Thu Thư Tuyết có thể nhận thấy ánh mắt La Thanh Mộng nhìn cô ấy không giống với khi nhìn người khác, bởi vì La Thanh Mộng chờ mong cô ấy đến.

Hơn nữa, Thu Thư Tuyết vừa vào nhà La Thanh Mộng đã lột cam cho cô ấy ăn.

Lý An rất keo kiệt, chuyện mời khách đến nhà ăn cơm đã là cực hạn, đồng nghiệp trong công ty đều suy đoán, những món anh ta mời khách phần lớn là La Thanh Mộng mua đến.

Cô gái này quá tốt rồi.

Trên bàn trà đặt hai quả táo nên nhìn không đến mức trống trãi.

Nhưng bốn năm đồng nghiệp chia nhau hai quả táo thực sự quá keo kiệt, La Thanh Mộng treo áo khoác của Thu Thư Tuyết lên giá áo xong liền xoay người âm thầm lấy cho cô ấy vài quả dâu tây.

La Thanh Mộng cũng không nói chuyện, sau khi làm xong những việc này thì đi vào phòng bếp, để lại Thu Thư Tuyết ngây ngẩn cầm dâu tây.

La Thanh Mộng tính cách tốt, nhưng không phải thánh mẫu, không quên mất bản thân. Cô có tính tình của mình, biết mọi người thích nghị luận về cô nên cô cũng chỉ giúp Lý An nấu ăn, mà không phải thứ tốt gì cũng lấy ra chiêu đãi bọn họ. Cho dù hiện tại là mùa dâu tây nhưng giá cả cũng không vì vậy mà giảm đi so với bình thường.

Cô hào phóng cho Thu Thư Tuyết một nắm, còn bản thân lại chỉ ăn vài quả.

Cô đối với người mình thích, có thể tốt đến mức không hề giữ lại.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Thu Thư Tuyết suy nghĩ liệu La Thanh Mộng có phải một tay thợ săn lão luyện hay không, biết cô ấy có tiền nên cố ý dụ dỗ, cô ấy không ngại La Thanh Mộng dụ dỗ mình, điều cô ấy để tâm chẳng qua là La Thanh Mộng trêu chọc như vậy rồi lại không để tâm đến, làm cho cô ấy rất khổ sở, rất không cam tâm.

Thu Thư Tuyết  ăn dâu tây, cảm thấy vô cùng ngọt ngào, mọi người  hỏi cô ấy có còn hay không, cô ấy nói hết rồi, một đám người ô lên, nói đối đãi khác biệt, Thu Thư Tuyết hưởng thụ  loại thiên vị này. Lý An mở TV cùng mọi người nói chuyện phiếm, bóng dáng của La Thanh Mộng hòa thành một thể với phòng bếp, dường như ngăn cách với phòng khách.

Tuy rằng công việc của La Thanh Mộng không tốt, nhưng trong công ty có không ít người hâm mộ Lý An, dù sao hiện tại có thể tìm được một người phụ nữ đồng ý xuống bếp, hơn nữa chuyện gì cũng nghe theo lời chồng, biết chăm lo cho gia đình là quá khó khăn.

Phải biết rằng người giúp việc nhà tiền lương một tháng cũng phải hơn 8000 tệ. Hơn nữa, La Thanh Mộng dung mạo xinh đẹp, dáng người lại chuẩn.

Thu Thư Tuyết không ở lâu trong phòng khách, cô ngồi một hồi thì đi vào phòng bếp, La Thanh Mộng đang trộn bột mì, nhìn thấy cô ấy đôi mắt liền trừng to, Thu Thư Tuyết nhìn ra được cô ấy không quá vui vẻ.

La Thanh Mộng mỉm cười, muốn hỏi Thu Thư  Tuyết có chuyện gì không, nhưng đôi môi đóng mở, cuối cùng chỉ chớp mắt nhìn cô ấy không nói ra lời.

“Yêu đương với chị nhất định rất hạnh phúc, thật sự rất hâm mộ Lý ca.”

Trong lúc nói, Thu Thư Tuyết quan sát nét mặt của cô, nếu như cô biểu hiện rất khổ sở rất ưu sầu, Thu Thư Tuyết sẽ trực tiếp coi như cô đang cổ vũ cô ấy, là cô đang ám chỉ cô ấy có thể tiến thêm một bước.

Thu Thư Tuyết vừa ti vừa tiện.

“Ừ, là… sẽ hạnh phúc.” Dường như La Thanh Mộng đang tìm một lý do thuyết phục bản thân: “Bình thường anh ấy đối với chị cũng rất tốt.”

La Thanh Mộng có vài phần bi thương không thể phát hiện, trả lời chậm vài nhịp, bởi vì cô khổ sở, cảm xúc không chỗ phát tiết, cô nhồi cục bột trong tay, mái tóc không chịu nghe lời mà rũ xuống bên má.

“Tốt với chị, thì sẽ có được chị sao?” Thu Thư Tuyết hỏi.

“A?” La Thanh Mộng không hiểu ý của cô ấy, suy nghĩ một chút, sợ cô ấy cảm thấy cô quá rẻ mạt, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ nói: “Cũng không phải… người tốt với mình rất khó tìm, hợp nhau giống như bọn chị cũng không nhiều.”

“Bọn chị’ ở đây không bao gồm Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết đi lấy nguyên liệu bên cạnh, muốn giúp đỡ cô sơ chế.

La Thanh Mộng nhẹ giọng nói: “Em đừng đụng nước.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, rất khẽ, dịu dàng vang lên bên tai Thu Thư Tuyết: “Không phải ngón tay em đang bị thương sao.”

Thu Thư Tuyết thầm nghĩ, à, thì ra chị ấy còn nhớ.

Thu Thư Tuyết nói: “Được rồi, nhưng cũng không phải chỉ có ngón tay bị thương.” Trong lòng cũng rất khó chịu.

“Em còn bị thương ở chỗ nào? Nghiêm trọng không, cần đi gặp bác sĩ không?” La Thanh Mộng liếc nhìn cô ấy một cái, vừa rụt rè vừa sợ sệt, ánh mắt theo thói quen tránh né ánh mắt của cô ấy.

Giọng nói vô cùng nhỏ, nếu Thu Thư Tuyết không cúi đầu có lẽ sẽ không nghe rõ cô đang nói gì, như vậy cũng tốt, bởi vì Thu Thư Tuyết có thể đến gần cô hơn một chút.

Thu Thư Tuyết đến gần, nói: “Hả? Chị nói gì?”

La Thanh Mộng nghiêng đầu nói với Thu Thư Tuyết: “Em ra ngoài chờ chị đi, ở đây đều là bột mì, sẽ làm bẩn quần áo của em. Lát nữa nấu xong, sẽ cho em ăn đầu tiên.”

Thu Thư Tuyết không muốn đi, La Thanh Mộng lại nói: “Trong phòng ngủ có bánh quy vị sữa, em có thể lấy ra ăn.”

Sau đó lại dịu dàng bổ sung một câu: “Nếu như em cảm thấy buồn chán…”

“Em giúp chị rửa nguyên liệu, em không muốn ăn bánh.”

“Không cần.” La Thanh Mộng không cho Thu Thư Tuyết chạm vào, nhìn thấy cô ấy cố ý muốn chạm, liền nói: “Nguyên liệu chị rửa xong rồi, trước khi mọi người đến đã chuẩn bị xong, nếu không sẽ lúng túng tay chân.”

“Lý ca không giúp chị sao?”

La Thanh Mộng ngừng vài giây mời ừ một tiếng: “Bận rộn công việc…”

“Thứ sáu rất rãnh rỗi.” Thu Thư Tuyết nói.

La Thanh Mộng im lặng, đủ loại lời nói đảo quanh trong đầu Thu Thư Tuyết, đồng nghiệp thường nói mấy câu như ‘cô gái này mắt bị mù’, lúc này Thu Thư Tuyết cũng rất muốn nói ‘chị tốt như vậy, ở bên Lý ca làm gì’, ‘ở bên em đi’, nhưng nhất định sẽ làm La Thanh Mộng sợ.

Thu Thư Tuyết rời khỏi phòng bếp đến phòng ngủ, cô ấy đi tìm bánh quy mà La Thanh Mộng nói, bánh không thấy đâu nhưng lại tìm được áo khoác màu đen của La Thanh Mộng, cô ấy sờ vào, cảm nhận được chất vải của chiếc áo đã sờn rồi, nhưng nó vừa được giặt nên còn rất thơm.

Vừa rồi, Lý An đứng trước cửa đã thấy được, không khỏi giật mình trước động tác của cô, trong ánh mắt dâng lên một loại tự tin, Thu Thư Tuyết lấy áo xuống mặc vào người mình, áo khoác của La Thanh Mộng mặc lên người cô ấy có vẻ hơi rộng, nhất là phần ngực.

Ánh mắt của Lý An thực sự là không dám nhìn thẳng, Thu Thư Tuyết đi lướt qua anh ta, cô ấy nói: “Em đi tâm sự với vợ anh.”

“À à à…” Lý An hưng phấn gọi cô ấy, trong lòng cũng rất sợ hãi, thuộc về loại có tà tâm nhưng không có dũng khí, chỉ dám để Thu Thư Tuyết ‘câu dẫn’, mà không dám đáp lại, vì thế Lý An  vào phòng bếp trước, nói thầm gì đó với La Thanh Mộng, Thu Thư Tuyết suy đoán có thể là bảo La Thanh Mộng đừng đắc tội với cô ấy.

La Thanh Mộng quay đầu nhìn về phía Thu Thư Tuyết, ngại ngùng mỉm cười, chờ Lý An đi ra ngoài Thu Thư Tuyết mới vào phòng bếp, nói: “Chị, em mặc áo khoác của chị.”

Giọng nói của La Thanh Mộng rất nhẹ nhàng: “Em muốn mặc thì mặc đi… nhưng mà, có lẽ sẽ không được thoải mái.”

“Rất ấm áp.”

“Ừm.”

Buổi trưa lúc dùng cơm, Thu Thư Tuyết tùy tiện ngồi vào một vị trí, La Thanh Mộng bưng thức ăn lên sẽ đặt ở xung quanh cô ấy, ngay cả các loại đồ dùng ăn uống cũng đặt ngay bên cạnh, bánh gạo đã hứa vừa nãy cũng đặt vào tay cô ấy.

Là âm thầm thiên vị.

La Thanh Mộng rất tốt với cô ấy.

Thu Thư Tuyết ăn xong cũng uống với mọi người một chút, La Thanh Mộng cũng không ngồi xuống cùng ăn với mọi người mà xem mọi người đã ăn hết món gì rồi vào phòng bếp lấy thêm.

Đến lúc bàn ăn thu dọn bàn ăn Thu Thư Tuyết mới bừng tỉnh, La Thanh Mộng tốt với người khác, còn cô ấy lại sống một mình quen rồi, cho nên cô ấy không biết cách chăm sóc cô, không biết cách để quan tâm cô.

Dọn bàn xong, Thu Thư Tuyết xuống bếp muốn giúp đỡ, La Thanh Mộng ở bên trong rửa chén, Thu Thư Tuyết cũng xắn tay áo, nói: “Em giúp chị?”

La Thanh Mộng lập tức ngăn lại, nói bẩn, sẽ làm dơ ngón tay, cô rất nóng lòng bảo Thu Thư Tuyết ra ngoài: “Em đừng như vậy, để chị…”

“Vậy em cùng chị ra ngoài mua chút đồ ăn?”

La Thanh Mộng lắc đầu thở dài, sau đó bận rộn rửa chén đũa, Thu Thư Tuyết vẫn luôn cảm thấy cô đang muốn khóc.

Mọi người ăn uống no đủ ngồi lỳ ở phòng khách chơi đùa, La Thanh Mộng thu dọn xong thì vào phòng ngủ nói chuyện với Lý An, đôi mắt cô ửng hồng, ánh mắt nhìn Lý An cô cùng oán giận, Thu Thư Tuyết rất muốn nhìn bọn họ cãi nhau.

Nhưng.

Lý An xin lỗi La Thanh Mộng, nhỏ nhẹ giải thích, La Thanh Mộng không để ý đến anh ta, nỗ lực kìm nén nước mắt.

Lý An từ trong phòng đi ra, La Thanh Mộng một mình đứng trước cửa sổ, sau đó yên lặng ăn bánh quy, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.

Thu Thư Tuyết đi ra ngoài mua đồ ăn, muốn đối tốt với La Thanh Mộng, nhưng lúc trở về phát hiện La Thanh Mộng lại đang nấu ăn, đảm đang sắp xếp tất cả, rõ ràng là tài sản trước hôn nhân của Lý An, nhưng cô lại chu đáo giống như nhà của mình, lúc Thu Thư Tuyết đưa đồ ăn cho La Thanh Mộng, cô rất cảm động nói một tiếng cảm ơn, khóe mắt lại đỏ, hàng mi dài cũng ẩm ướt, trái tim Thu Thư Tuyết áy náy đập loạn, cảm thấy đặc biệt đau đớn.

Có lẽ La Thanh Mộng cũng biết bản thân không có thời gian để ăn, nên trong bữa ăn La Thanh Mộng không ra khỏi phòng bếp, một mình sinh hờn dỗi.

Thu Thư Tuyết vô cùng hâm mộ, nhất là lúc nhìn thấy La Thanh Mộng ngồi xuống lau vết dầu trên sàn nhà, vốn dĩ rất bẩn, nhưng chỉ vì một động tác của cô mà trở nên cực kỳ xinh đẹp, cô ngồi xổm, ngực rất đẫy đà, xấu hổ mà nhìn Thu Thư Tuyết, bảo cô ấy ra ngoài với mọi người.

Ban đêm, Thu Thư Tuyết giả vờ say, lề mề không rời đi, Lý An rơi vào ảo tưởng của bản thân, Thu Thư Tuyết liền nói với La Thanh Mộng: “Chị, em có thể ngủ cùng chị một đêm không?”

Căn nhà này không phải của La Thanh Mộng, vì thế cô nhìn thoáng qua Lý An, Lý An gật đầu, lúc này cô mới nói: “Có thể.”

Trải giường chiếu rửa tay rồi đi trải giường, lấy gối đầu và chăn bông đặt ở phần giường cạnh cửa sổ cho Thu Thư Tuyết đang đứng ngoài cửa, Thu Thư Tuyết hỏi: “Chị thường ngủ ở chỗ này sao?”

La Thanh Mộng lắc đầu: “Chỉ hôm nay thôi.” Cô không thích ngủ ở đây, cảm thấy vẫn chưa kết làm như vậy là không tốt, bài xích việc quan hệ trước hôn nhân, cô đứng đưa lưng về phía Thu Thư Tuyết, xếp chăn ngay ngắn: “Em đắp cái này đi.”

Thu Thư Tuyết bước đến ngồi ở bên giường, sờ chiếc chăn mềm mại, ngửi thấy mùi của nắng, hỏi cô: “Đặc biệt dành cho em sao… em không xoi mói như vậy, chúng ta đắp chung đi.”

La Thanh Mộng vốn dĩ muốn lắc đầu, nhưng Thu Thư Tuyết lại nói: “Chị vất vả cả ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”

“Vậy, được rồi…”

La Thanh Mộng đi tắm trước, Thu Thư Tuyết vốn dự định đề nghị cùng nhau tắm, nhưng cô ấy chỉ mới gọi một tiếng, gương mặt La Thanh Mộng đã đỏ bừng.

La Thanh Mộng mặc áo khoác dài bao bọc lấy cơ thể, Thu Thư Tuyết mỉm cười, La Thanh Mộng lên giường rồi mới cởi áo khoác ra, Thu Thư Tuyết không khỏi nhìn vào ngực cô.

Nội y của La Thanh Mộng rất không vừa người, có thể là mặc đã lâu ngày nên bắt đầu giãn ra, căn bản không thích hợp với cơ thể của cô, cô không biết chọn nội y, tất cả đều là loại rộng thùng thình, bởi vì vẫn luôn muốn cho ngực mình nhìn có vẻ nhỏ một chút.”

Thu Thư Tuyết nói: “Chị…”

La Thanh Mộng nhận thấy Thu Thư Tuyết đang nhìn mình, cô không dám ngẩng đầu, Thu Thư Tuyết nói: “Vóc dáng của chị thật đẹp…”

Thu Thư Tuyết rất muốn bò đến, sau đó dùng ngón tay nhấc chiếc áo ngực không vừa vặn kia lên, hoặc là luồn tay vào khe rãnh, xoa bóp hai phần vừa vặn nhất, sau đó hôn môi cô.

Loại cảm giác này rất mãnh liệt, không thể nhịn được.

La Thanh Mộng bị nhìn chằm chằm thực sự không chịu nổi mà ngẩng đầu nhìn Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết cười nói: “Em rất hâm mộ, em không lớn được như chị.”

La Thanh Mộng căn bản không dám nhìn cô ấy, cô cầm điện thoại di động tựa vào đầu giường, im lặng thật lâu mới nói: “Ăn đu đủ… nghe nói ăn đu đủ có thể lớn hơn.”

Thu Thư Tuyết bật cười.

Quả nhiên không chịu nhìn cô ấy.

Loại cảm giác đó lại đến nữa rồi.

Thu Thư Tuyết vẫn luôn cảm thấy La Thanh Mộng đang dụ dỗ mình, nhưng La Thanh Mộng lại giống như không có một chút ý muốn dụ dỗ, điều này làm cho Thu Thư Tuyết cảm thấy phiền muộn.

Thu Thư Tuyết đi tắm xong trở ra, thấy Lý An còn đang đứng trước cửa đợi, Thu Thư Tuyết liếc nhìn anh ta một cái rồi trực tiếp đi tìm La Thanh Mộng.

Thu Thư Tuyết nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, thấy La Thanh Mộng đang tự kéo cổ ảo của mình nhìn vào bên trong, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức che ngực.

Thu Thư Tuyết đến bên giường, cởi áo ngoài, lưng và eo đều rất trắng.

La Thanh Mộng nhận thấy ánh mắt của Thu Thư Tuyết, cũng không dám ngẩng đầu ngăn lại, chỉ có thể cực lực giả vờ bình tĩnh, sau đó cô chui vào trong ổ chăn.

Thu Thư Tuyết nghĩ cũng không dám nghĩ. Nếu lúc này ép buộc La Thanh Mộng ngồi cùng mình, sẽ có bao nhiêu tốt đẹp.

Thu Thư Tuyết còn muốn nhìn ánh mắt thất thần của cô, nhìn dáng vẻ cô ư ư a a đáp lại cô ấy.

Thu Thư Tuyết ăn mặc rất gợi cảm, ngồi trên giường còn đặc biệt ôm lấy áo ngực của mình, hỏi: “Chị cảm thấy kiểu dáng này có gợi cảm không?”

La Thanh Mộng căn bản không dám nghĩ nhiều, cho rằng Thu Thư Tuyết chỉ đơn thuần muốn thảo luận chuyện bí mật của phái nữ, vì thế cô xấu hổ gật đầu đánh giá, nói cô ấy rất đẹp.

Thu Thư Tuyết cũng khen cô: “Chị, em là miễn cưỡng ép ra, như chị mới thực sự xinh đẹp trưởng thành, phong cách đơn giản, nhưng ở giữa vẫn hiện ra vầng trăng khuyết, rất quyến rũ, vóc dáng của chị rất đẹp.”

“…”

La Thanh Mộng biết áo ngực của mình rất rộng, đã kéo dãn đến biến dnajg, cô luôn mua loại áo ngực không có vành kim loại này, căn bản không hề gợi cảm, ngược lại là Thu Thư Tuyết ngồi bên giường, cô chỉ liếc nhìn một cái, nhìn thấy thắt lưng của cô ấy, phía sau quần lót có hai sợi dây màu đen đan chéo vào nhau, rất gợi cảm.

Nhưng cô không dám nhìn nhiều hơn nữa.

Thu Thư Tuyết bắt đầu nói chuyện phiếm với cô, từ việc kết hôn cho đến con cái.

La Thanh Mộng nói thích con gái.

“Loại biết gọi mẹ sao?”

La Thanh Mộng cũng không lập tức trả lời, nhìn không ra có bao nhiêu vui sướng, thật ra có thể phát hiện cô cũng không mấy thích trẻ con. Chẳng qua cô đã quyết định kết hôn, chấp nhập sở thích của người khác, cho nên giữa con trai và con gái, đưa ra một phương án mình thích hơn mà thôi.

“Ừm… ngoan một chút, mập mạp, tốt nhất là biết gọi mẹ. Còn em? Em còn trẻ, chắc hẳn không nóng lòng kết hôn.”

Thu Thư Tuyết quay đầu nhìn cô, dáng người của cô rất cân đối, xương hông rõ ràng, làm cho người ta rất muốn sờ. Thu Thư Tuyết quỳ một chân trên giường, mang đến ảo giác vô cùng áp lực như mưa giông sắp đến.

“Em thật không ngờ chỗ này…”

Ánh mắt của Thu Thư Tuyết dừng trên ngực cô, cô cùng tán thán kinh ngạc, La Thanh Mộng muốn nhìn lại cảm thấy không thích hợp, nội tâm khát vọng loại ánh mắt thưởng thức này, để cô có được sự kiêu ngạo của một người phụ nữ.

Cô cho rằng bản thân che giấu rất tốt, nhưng kì thực toàn bộ đều rơi vào trong mắt Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết nói: “Chị nhất định có thể làm một người mẹ tốt.”

La Thanh Mộng không biết cô ấy là nói đến tính cách hay là bộ phận nào đó trên cơ thể cô, vì thế không khỏi khẩn trương nắm chặt tấm chăn dưới người.

Thu Thư Tuyết nói: “Thật sự rất ngưỡng mộ.”

Thu Thư Tuyết cầm điện thoại của mình, nói: “Có thể kết bạn Wechat không?” Cô ấy chống tay trên người La Thanh Mộng, La Thanh Mộng rất khẩn trương, tay từ trong chăn lấy điện thoại ra, điện thoại đều bị cô cầm đến phát nhiệt.

Thu Thư Tuyết quá gần, La Thanh Mộng không tiện tránh né, Thu Thư Tuyết lại nói: “Giọng của chị quá nhỏ, em luôn phải đến gần để nghe.”

“… Chị, nói chuyện rất nhỏ, em cũng biết nhà sách là nơi tương đối yên tĩnh…”

“Cảm ơn băng cá nhân của chị.”

“Không cần cảm ơn.” La Thanh Mộng lập tức mở điện thoại kết bạn Wechat với cô ấy, nói: “Mau nằm xuống ngủ đi… rất lạnh.” Thật ra La Thanh Mộng rất muốn kết bạn với cô ấy, trong lòng cũng muốn sau này có thể liên lạc với nhau, vì thế kết bạn xong cũng đặt biệt danh cho cô ấy.

Thu Thư Tuyết bò qua người cô rồi nằm xuống giường, phát hiện bên trong rất ấm áp, La Thanh Mộng còn đặc biệt đặt một túi nước ấm ở chỗ ngủ của cô ấy. Sau đó La Thanh Mộng bảo Thu Thư Tuyết đá túi nước nóng xuống cuối giường đi.

Chờ Thu Thư Tuyết nằm xong, La Thanh Mộng tắt đèn.

Thu Thư Tuyết nằm nghiêng, sau đó vẫn không ngừng cử động, cô ấy nói: “Nội y hơi chật, rất khó thở…”

La Thanh Mộng hỏi: “Mới mua sao?”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, đều là phụ nữ, La Thanh Mộng hiểu loại cảm giác này, Thu Thư Tuyết lại nói: “Chị không ngại em cởi ra chứ?”

La Thanh Mộng rất khẩn trương, không dám đáp lại, rất sợ bản thân vừa gật đầu thì tay của Thu Thư Tuyết sẽ lập tức đưa ra phía sau cởi áo lót của mình.

Thu Thư Tuyết nói: “Bình thường em đều ngủ khỏa thân.”

Một lát sau, La Thanh Mộng cảm thấy người phía sau cử động, lại thêm chốc lát, cô nghe Thu Thư Tuyết nói: “Cởi ra rồi.”

Thu Thư Tuyết không lớn bằng cô, nhưng dường như cô có thể nghe thấy âm thanh khi nơi đó được giải phóng, dường như có thứ gì đó nhảy ra.

Bốn phía yên tĩnh, lắng nghe một hồi lâu mới phát hiện là nhịp tim của bản thân. La Thanh Mộng có cảm giác có tật giật mình, dường như bản thân đang ảo tưởng thân thể của người khác, vì thế lỗ tai đặc biệt nóng.

Cô biết là bản thân quá ngại ngùng, hiện tại các cô gái trẻ tương đối phóng khoáng, các sinh viên làm thêm trong nhà sách đều sẽ nhìn ngực, so sánh kích thước với nhau, là cô không được tự nhiên, tương đối bảo thủ…

Thu Thư Tuyết nói rất nhiều, La Thanh Mộng nhẹ nhàng ừ một tiếng, âm điệu có phần trầm nặng, giống như loại tâm tình khó diễn tả nào đó.

“Đây là lần đầu tiên… em ngủ cùng người khác nên rất khẩn trương, nói tương đối nhiều, chị sẽ không để tâm chứ?”

La Thanh Mộng lúc này mới mở miệng, cổ họng khô khốc, nói chuyện tương đối lắp bắp: “Không… không ngại. Chẳng qua tướng ngủ của chị không được tốt lắm.”

“Chị rất tốt, vẫn luôn năm yên bất động.”

Thật ra tư thế ngủ của La Thanh Mộng rất tốt, cô chỉ lo lắng bản thân hôm nay không thích ứng được, sẽ ảnh hưởng đến Thu Thư Tuyết nên mới nói trước, nhằm tìm kiếm sự thoải mái trong lòng mà thôi.

Sau đó Thu Thư Tuyết rốt cuộc cũng yên lặng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng sắp ngủ.

La Thanh Mộng cảm thấy hình như Thu Thư Tuyết ôm cô, ngay từ đầu cô không dám đẩy ra, chờ đến lúc muốn đẩy ra lại chợt nghe người đang ôm cô thấp giọng nói: “… Rất sợ hãi, không muốn một mình, rất khổ sở…”

Giọng nói trầm thấp giống như đang gặp ác mộng.

Tay La Thanh Mộng khoát lên lưng Thu Thư Tuyết, nhẹ nhàng vỗ về.

“Đừng sợ… chị ôm em, ngủ đi.”

La Thanh Mộng sắp ngủ thì lại nghe thấy Thu Thư Tuyết nói một câu, cả người Thu Thư Tuyết đang đè lên người cô, hô hấp nóng rực phả vào ngực và xương quai xanh.

Có thể là tính cách của cô quá mức mềm yếu, cho nên luôn mù quáng cảm thấy loại hành vi lấy lòng này mang theo ý đồ bất chính.

Cũng bởi vì không thể đánh giá được cách biểu đạt bằng tứ chi này, nên thân thể của cô luôn giống như rơi vào tuyệt cảnh, không nhìn thấy vách núi phía sau, không phân biệt được Thu Thư Tuyết là đang dụ dỗ cô hay là ỷ lại vò cô.

Dường như cô nghe thấy Thu Thư Tuyết nói ‘ướt dính’, cô vốn định hỏi là chỗ nào ướt, nhưng bởi vì hô hấp của cô ấy quá nóng, cô chỉ có thể mở miệng nói: “Nhột quá.”

“Nhột chỗ nào? Em cắn cho chị.”

La Thanh Mộng không nói chuyện, đưa tay gãi nhẹ lên xương quai xanh mới thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng cũng thật kỳ lạ.

Gãi xương quai xanh nhưng vì sao miệng càng lúc càng nhột.

Thân thể cô trở nên căng chặt, không khỏi khẽ cong người lên.

Áo ngực rộng rãi bị kéo xuống một chút, viên ngọc trai màu hồng nhạt cũng lộ ra từ phía trên.

Thu Thư Tuyết liếc mắt thoáng nhìn, dắt lấy bàn tay đang muốn tiếp tục gãi xương quai xanh của cô đi xuống, dường như muốn chạm vào: “Chị, chỗ này có nhột không?”

La Thanh Mộng không đáp lại.

Thu Thư Tuyết muốn nhéo, muốn chạm vào.

Rất muốn dùng sức vân vê.

Nhưng dường như không thể chạm vào, bởi vì La Thanh Mộng sẽ mẫn cảm mẫn cảm, sờ vào sẽ rên rỉ, rên rỉ thì sẽ tỉnh táo, sau đó sẽ nói Thu Thư Tuyết cút đi.

Thật khó nhịn.

Viên ngọc trai hồng nhạt xuất hiện giữa đêm tối, khiến người ta muốn xoa nắn nó trong lòng bàn tay.

Nếu nói là khẩu thị tâm phi thì lại hơn một chút phong tình, nếu nói là chống cự thì lại có một phần phối hợp, nếu nói là vô ý thì lại có một phần khơi gợi nhục dục, sự e lệ cô biển hiện không che lấp được dục vọng bên trong, khiến mật ngọt mê người tràn ra bên ngoài.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!