Vào Nhà Ta Ngồi – Phiên Ngoại 7

Phiên ngoại 7 – Hai đêm

 

La Thanh Mộng không phải đang lấy lòng người khác, chẳng qua chỉ muốn tốt với người khác một chút, khát cầu người khác đáp lại, cho cô một chút tình cảm, điều cô muốn cũng không nhiều.

Thu Thư Tuyết biết rõ, tiếp nhận tất cả tín hiệu cầu cứu của cô.

Sáng hôm sau thức dậy, La Thanh Mộng lại quét dọn nhà cho Lý An, Thu Thư Tuyết muốn khuyên nhủ nhưng La Thanh Mộng nói nhà quá bẩn, nhìn không nổi nữa.

Thu Thư Tuyết bẻ một miếng bánh quy đút cho La Thanh Mộng, La Thanh Mộng được cô đút, biểu hiện vẻ rất hài lòng, trong ánh mắt có rất nhiều sao sáng, sau đó Thu Thư Tuyết lại đút cho cô một viên kẹo sữa, cô cũng mỉm cười đáp lại cô ấy.

La Thanh Mộng cười lên đặc biệt xinh đẹp, cô sẽ gọi tên Thu Thư Tuyết, nhẹ nhàng, dịu dàng đến không thể diễn tả, cô gọi: “Thu Thư Tuyết…”

Thu Thư Tuyết sẽ ảo tưởng ra hình ảnh các cô đang thân thiết, khi đó La Thanh Mộng gọi tên cô ấy, cô ấy sẽ hài lòng đến nhường nào. Thu Thư Tuyết hãy còn cao trào trong ý thức, La Thanh Mộng lại bí mật nói với cô ấy: “Cho nên chị không thích đến nhà anh ấy… vì các em đến ăn cơm nên chị mới đến.”

Vừa loạn vừa bẩn nhìn không nổi nữa, không quét dọn sẽ rất chướng mắt.

Lý An là kẻ ngu xuẩn, anh ta chỉ biết giả vờ giả vịt, còn cố ý ra sức lau nhà nhằm thể hiện trước mặt Thu Thư Tuyết.

Anh ta kéo căn bản không biết La Thanh Mộng xinh đẹp cỡ nào, chỉ biết đòi hỏi không biết nuôi dưỡng, Thu Thư Tuyết rất muốn hôn La Thanh Mộng, nếm thử mùi vị của kẹo sữa trong miệng cô, càng muốn nơi này là nhà của mình.

“Hả?” La Thanh Mộng không nghe rõ: “Em vừa mới nói gì vậy?”

“Chị có thể gọi em là Thư Tuyết, hoặc là Tuyết Tuyết…”

La Thanh Mộng chỉ mỉm cười, ngượng ngùng không gọi. Cô lau khô bàn trà, rác thì gom vào trong túi rác, chuẩn bị mang xuống dưới lầu, Thu Thư Tuyết ngăn cô lại, tay của hai người chạm vào nhau, La Thanh Mộng khẽ run.

“Làm sao vậy?” La Thanh Mộng hỏi.

“Để Lý ca đi vứt rác đi, dù sao anh ấy cũng không thể ngồi không.”

Lý An nghe xong lập tức buông cây lau nhà xuống, cầm túi rách lên, anh ta vừa cầm túi rác vừa liếc mắt nhìn Thu Thư Tuyết, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt của Thu Thư Tuyết lại dừng trên người La Thanh Mộng, chờ Lý An xuống lầu Thu Thư Tuyết liền kéo La Thanh Mộng cùng nhau ngồi trên sô pha, Thu Thư Tuyết khẽ tựa vào cô giống như một cô gái nhỏ, qua một hồi lại úp mặt vào vai cô.

La Thanh Mộng cầm điều khiển từ xa không biết phải chuyển kênh như thế nào, bấm tới bấm lui, rốt cuộc chuyển đến một kênh dành cho thiếu nhi, Thu Thư Tuyết rất muốn cười, nhưng nỗ lực kìm chế, La Thanh Mộng nói: “Hiện tại phim hoạt hình dành cho thiếu nhi không còn hay nữa.”

“Huh?” Thu Thư Tuyết nhìn La Thanh Mộng, tỏ vẻ rất không hiểu. La Thanh Mộng phải giải đáp thắc mắc cho cô ấy nên lời nói cũng trở nên nhiều hơn: “Lúc nhỏ chị sẽ xem cô bé lọ lem, công chúa Bạch Tuyết, chuột Mickey, cuộc phiêu lưu của cá chép nhỏ, Tom And Jerry,  Tinker Bell… hoạt hình hiện tại bối cảnh đều rất qua loa, biểu cảm kỳ quái, mọi thứ đều bị thổi phồng, nội dung lại càng không ổn.”

“Chị thích xem hoạt hình?” Thu Thư Tuyết hỏi.

La Thanh Mộng gật đầu.

Thu Thư Tuyết nói: “Nhà Lý ca dùng TV Internet, chắc hẳn là có thể tìm kiếm theo tên.”

La Thanh Mộng a một tiếng, cô không hiểu biết bằng Thu Thư Tuyết, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Thì ra là như vậy.”

La Thanh Mộng sống trong căn nhà thuê dành cho một người, không có TV, bản thân cô cũng không mua máy tính, chỉ một chiếc điện thoại cũng có thể sử dụng rất lâu, Thu Thư Tuyết đều quan sát thấy, điện thoại của cô tương đối cũ, mỗi lần mở lên đều phải load nửa ngày.

La Thanh Mộng tìm một bộ phim hoạt hình để xem.

Thu Thư Tuyết không có hứng thú xem TV, mà tiếp tục nói với cô: “Chị, công ty bọn em cuối năm sẽ tặng điện thoại làm phần thưởng, chị cần, nhưng em không dùng đến, rất muốn tặng cho chị…”

La Thanh Mộng rất hài lòng nở nụ cười, rõ ràng là có sợ chờ mong đối với món quà của cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: “Cảm ơn, nhưng em giữ lại cho bản thân dùng đi, hoặc tặng cho thân thích của em cũng được.”

Thu Thư Tuyết vừa muốn giả vờ đáng thương thì cửa mở, Lý An trở về, Thu Thư Tuyết cũng không tiếp tục nói dối để tránh bị vạch trần.

Lý An nói: “Quan hệ của hai người cũng thật tốt.”

La Thanh Mộng ngại ngùng cười.

Thu Thư Tuyết ôm eo cô: “Đúng vậy.”

Thu Thư Tuyết ôm La Thanh Mộng không buông tay, La Thanh Mộng dường như rất sợ tiếp xúc thân mật, rất cẩn thận, nụ cười trên mặt bắt đầu trở nên cứng nhắc, nhưng Thu Thư Tuyết dán chặt vào cô, cô cũng sẽ không đột nhiên đẩy ra.

Rất dễ đoán được suy nghĩ của La Thanh Mộng, cô muốn cự tuyệt chuyện gì cũng sẽ hiện lên trên mặt, Thu Thư Tuyết đã nhìn ra cô có chút chống cự, vì thế nói: “Cái ôm của chị thật sự rất dịu dàng, ở cùng chị rất thoải mái.”

La Thanh Mộng mím môi cười, hoàn toàn thả lỏng mặc cho Thu Thư Tuyết ôm, Lý An muốn trò chuyện cùng hai người các cô nhưng Thu Thư Tuyết ghét bỏ anh ta phiền phức chướng mắt, nên nói: “Chị, hôm nay thời tiết không tệ, chúng ta ra ngoài tản bộ đi.”

Lý An nói: “Anh đi cùng hai người.”

Thu Thư Tuyết lạnh nhạt nói: “Bọn em muốn nói chuyện bí mật của phụ nữ, anh đi theo làm gì.”

“À, như vậy sao…” Lý An cười xấu hổ.

La Thanh Mộng không dự định xuống lầu tản bộ bởi vì sẽ rất xấu hổ, không dám ở riêng với Thu Thư Tuyết vì sợ bản thân nói sai lời, nhưng Lý An đã đồng ý với Thu Thư Tuyết nên cô chỉ đành cùng Thu Thư Tuyết đi tản bộ, lúc đứng trước cửa thay giày, cô nhìn thấy cổ áo khoác của Thu Thư Tuyết bị xếp vào trong, nên đưa tay chỉnh lại.

Thu Thư Tuyết nghiêng đầu, dùng má chạm vào ngón tay cô: “Cảm ơn chị.”

La Thanh Mộng rút ngón tay tay, mỉm cười gật đầu, sau đó hai người đi thang máy xuống lầu, bên ngoài ánh mặt trời bao phủ toàn bộ khu chung cư, rất ám áp.

“Lý ca biết chị chán ghét việc nấu cơm cho mọi người không?”

La Thanh Mộng không ngờ rằng Thu Thư Tuyết đã nhận ra, cô còn muốn nói dối là bản thân không chán ghét, nhưng cô quả thật là chán ghét việc đó, vì thế cô nhìn những cây cổ thụ ven đường, tùy ý hái một chiếc lá: “… Biết, chị đã nói rồi, anh ấy có thể mời khách, nhưng anh ấy không nên cố ý nói mọi người khen chị nấu ăn ngon. Cũng không phải chị không nhìn ra được.”

Thu Thư Tuyết nói: “Chị đã nói rõ bản thân rất khó chịu, đồng nghĩa việc nói cho anh ta biết điểm yếu của bản thân, bản ý là muốn anh ta che chở cho điểm yếu của chị, nhưng rốt cuộc anh ta vẫn không kiêng nể gì dùng chính điều đó làm tổn thương chị. Đây là ác ý trả thù, căn bản không đau lòng chị.”

La Thanh Mộng nhìn Thu Thư Tuyết, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, dường như thấy được tri âm, cảm thấy cô ấy rất có trí tuệ, trong khoảnh khắc đó linh hồn sản sinh sự đồng điệu.

Thu Thư Tuyết rất muốn sờ mặt cô, mà cô ấy cũng đã làm như vậy, Thu Thư Tuyết hơi cúi người, bàn tay nâng gương mặt của La Thanh Mộng, ánh nắng mùa đông chiếu lên người các cô, đôi mắt của La Thanh Mộng trở thành màu hổ phách xinh đẹp, ngón tay Thu Thư Tuyết lướt qua nơi khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Chị, người yêu chị sẽ dùng áo giáp đến bảo vệ điểm yếu của chị.”

La Thanh Mộng muốn gật đầu, linh hồn đang giãy dụa khiến cô có chút đau đớn, cô nghiêng đầu né tránh ngón tay của Thu Thư Tuyết: “Nhưng tìm được người như vậy rất khó, cũng không biết có thể tìm được hay không, hơn nữa… chị đối với xử anh ấy cũng không tốt lắm.”

“Như vậy còn không gọi là tốt sao? Chị!”

Thu Thư Tuyết thực sự quá đố kị, cô ấy còn nhớ rõ mấy ngày trước cổ họng Lý An khó chịu, trong bình giữ nhiệt luôn có tuyết lê đường phèn.

La Thanh Mộng né tránh ánh mắt của Thu Thư Tuyết, trong lòng khẩn trương muốn chết, rồi lại có một chút khó chịu, có lẽ Thu Thư Tuyết sẽ cảm thấy cô là trẻ nhỏ dễ dạy, vì thế cô hé môi, rất khó chịu mà muốn biện giải một câu.

Ngón tay siết chặt trong túi áo.

“Chị sẽ nỗ lực.”

“Ừ.”

Cô ấy quả nhiên lãnh đạm đối với cô rồi.

La Thanh Mộng nghĩ vậy, trong lòng nghẹn đến khó chịu, cô hỏi Thu Thư Tuyết: “Em muốn ăn gì không?”

La Thanh Mộng hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai người, cô hỏi như vậy là đang lấy lòng Thu Thư Tuyết, dùng thứ xuất sắc duy nhất của bản thân vãn hồi ấn tượng tốt của Thu Thư Tuyết dành cho cô.

Từ bản năng không muốn Thu Thư Tuyết có ấn tượng quá kém đối với mình, bởi vì cô rất quý trọng thời gian ở chung với Thu Thư Tuyết, hy vọng có người hiểu cô, vì thế cô muốn duy trì ấn tượng tốt rồi lại không muốn cô ấy quá gần gũi quá đồng tình với cô, bởi vì đồng tình sẽ sản sinh thương hại, mà sự thương hại của một người là cần được đáp lại, cho nên cô cần trở nên tốt đẹp hơn, trưởng thành hơn, mới có thể không khiến đối phương thất vọng.

Thu Thư Tuyết nói: “Tuyết lê đường phèn.”

La Thanh Mộng mỉm cười thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai người đến siêu thị gần đó, La Thanh Mộng nghiêm túc chọn tuyết lê rồi lại mua thêm táo đỏ, cuối cùng mua đường phèn, hỏi Thu Thư Tuyết có muốn đóng lọ mang về không, nói bản thân sẽ cho vào lọ, sau đó Thu Thư Tuyết có thể mang về nhà ăn.

Cuối cùng đi đến khu vực bán thiết bị điện gia dụng, La Thanh Mộng cúi đầu tìm kiếm, Thu Thư Tuyết nhìn cô muốn mua thứ gì, cuối cùng cô cầm lấy một cái đèn ngủ hình quả trứng.

“Mua cái này để làm gì?” Thu Thư Tuyết hỏi.

La Thanh Mộng bỏ vào trong giỏ hàng, trước khi trả lời cô ấy thì thời gian suy nghĩ có hơi dài.

Thu Thư Tuyết dường như đã phát giác được: “Cảm ơn chị.”

La Thanh Mộng nhìn cô ấy, nói: “Bật đèn có lẽ sẽ khó ngủ, nhưng loại đèn ngủ này độ sáng tương đối thấp, nhưng cũng không quá tối, có thể đặt ở đầu giường, như vậy sẽ không còn sợ nữa.”

“Ừm.”

Thu Thư Tuyết giúp cô cầm giỏ hàng, lúc tính tiền, Thu Thư Tuyết hỏi cô: “Lý An sẽ chi trả cho chị sao?”

“Sẽ không.” La Thanh Mộng rầu rĩ trả lời.

Thu Thư Tuyết nói: “Vậy để em trả cho chị?”

La Thanh Mộng lắc đầu: “Không cần, chị mời em ăn, đèn ngủ cũng tặng cho em, sau này lúc đi ngủ em không còn thấy sợ nữa là được rồi.”

Lúc các cô trở về, Lý An không ở nhà.

Thu Thư Tuyết từng xem qua tuyết lê đường phèn La Thanh Mộng làm cho Lý An, chính là quả lê cắt làm đôi rồi nấu trong nồi lấy nước, còn loại La Thanh Mộng làm cho cô lại không giống như vậy. La Thanh Mộng dùng đao cắt nhỏ thịt quả, thả táo đỏ và ngân nhĩ vào nồi nấu, còn hỏi Thu Thư Tuyết thích ngọt ở mức độ nào.

Càng giống như canh ngân nhĩ táo đỏ tuyết lê.

Thu Thư Tuyết hỏi: “Một mình em ăn sao?”

“Ừm, làm cho một mình em.” La Thanh Mộng nói.

“Còn Lý ca thì sao?”

“Không cho anh ấy.”

“Vậy thì ngọt giống như chị đi.”

Bản chất của La Thanh Mộng rất lãng mạn, cô nói: “Vậy có lẽ sẽ hơi ngọt a.”

Nói xong lại ngượng ngùng cúi đầu, Thu Thư Tuyết dùng ngón tay chọc vào cô, cô liền trốn tránh, Thu Thư Tuyết nói: “Có thể ăn chị không?”

“Không thể.”

“Thật đáng tiếc.”

La Thanh Mộng nấu tuyết lê đường phèn cho Lý An, anh ta không hề khen ngợi một lời, kỳ vọng của La Thanh Mộng bị đạp đổ, cho nên cô sẽ không nấu lần thứ hai.

Thu Thư Tuyết thích cô như vậy, luôn đứng bên cạnh tham lam ngửi lấy hương vị ngọt ngào, còn đặc biệt muốn ôm cô, muốn lập tức đến buổi tối.

Ôm cô, hôn cô, cắn cô.

Nếu như có thể chiếm hữu cô thì tốt biết mấy.

La Thanh Mộng bị cô ấy nhìn chằm chằm không khỏi cảm thấy xấu hổ: “Làm sao vậy?”

“Lúc chị nấu ăn rất có mị lực, rất xinh đẹp, còn đặc biệt gợi cảm, khó có thể diễn tả bằng lời…”

“Em, quá khoa trương rồi.”

“Không có, nếu như Lý An không ở nhà, chỉ có hai người chúng ta thì tốt rồi.”

La Thanh Mộng gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ: “Có lý.”

Thu Thư Tuyết nghĩ, đúng không, đúng không, cho đến này đều là chị dụ dỗ em, em nói cái gì chị cũng đáp lại, là chị chủ động đối xử tốt với em.

La Thanh Mộng nhìn cô cười: “Lát nữa là xong rồi, phải chậm rãi chờ, chị sẽ nấu lâu một chút, mùi vị cũng ngon hơn…”

“Ừm, cảm ơn chị.”

La Thanh Mộng sẽ luôn dịu dàng nhiệt tình đáp lại một câu ‘không cần cảm ơn’, cô đối với Thu Thư Tuyết dường như tốt đến không có hạn độ, nhưng đối với Lý An thì sẽ có đủ loại tâm tình. Ngay từ đầu Thu Thư Tuyết rất đắc ý, về sau lại bắt đầu đố kị vì La Thanh Mộng sẽ tức giận với Lý An, cô ấy cũng muốn La Thanh Mộng tức giận với mình.

Thật sự rất muốn đuổi Lý An ra khỏi căn nhà này.

Sau khi nấu xong, Thu Thư Tuyết uống canh tuyết lê ngân nhĩ, Lý An trở về trêu chọc La Thanh Mộng hỏi có chừa phần cho anh ta hay không, anh ta chỉ muốn trêu chọc La Thanh Mộng, La Thanh Mộng lại lắc đầu nói không có phần của anh ta.

Ngữ điệu lạnh như băng.

Lý An nói: “Còn giận anh sao.”

La Thanh Mộng không để ý đến anh ta, ăn xong thì muốn đi rửa chén, Thu Thư Tuyết nắm lấy cổ tay cô, nói: “Chị da thịt mềm mại, nấu ăn rồi còn phải rửa chén, quá vất vả, để Lý ca làm đi.” Cô ấy nhìn Lý An: “Lý ca, anh sẽ rửa chén, đúng không?”

Lý An vào phòng bếp nhìn ra bên ngoài, phát hiện Thu Thư Tuyết đang sờ lưng bàn tay của La Thanh Mộng, anh ta nói: “Sau này anh sẽ mua máy rửa chén.”

La Thanh Mộng không, phòng bếp nhỏ như vậy không có chỗ đặt máy rửa chén, Lý An chỉ nói ngoài miệng, ann ta căn bản không vào phòng bếp được bao nhiêu lần.

Ban đêm Thu Thư Tuyết ăn cơm xong cũng không về nhà mình, kế hoạch của La Thanh Mộng là buổi tối hôm nay sẽ về nhà mình ngủ, Thu Thư Tuyết lại nói: “Nhưng em muốn ở cùng chị lâu một chút.”

La Thanh Mộng nói: “Không có quần áo để thay a.”

Thu Thư Tuyết thì thầm vào tai cô: “Nhưng em cảm thấy cũng không bẩn. Hôm qua em còn trực tiếp cởi ra rồi ngủ.”

Đồng tử của La Thanh Mộng ngưng động, Thu Thư Tuyết đặt ngón tay lên môi cô: “Xuỵt, đừng để Lý ca nghe thấy, đây là bí mật của chúng ta.”

La Thanh Mộng dùng sức gật đầu: “Được.”

Thu Thư Tuyết lại khen cô: “Chị nấu ăn rất ngon, em cũng muốn cưới chị về nhà.”

La Thanh Mộng chỉ cười, sau đó vào phòng dọn giường, nhưng hiện tại thời gian còn sớm, Thu Thư Tuyết đứng trước cửa cười nói với cô: “Chị, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo, mua một số thứ, chị đang sống ở chỗ nào?”

Căn hộ này của Lý An bảy mươi mét vuông, rất chật hẹp, căn phòng các cô đang ở cũng tương đối nhỏ, La Thanh Mộng ở tại Thanh Thủy Nham, cô nói địa chỉ, Thu Thư Tuyết ngồi bên giường nói với cô: “Chỗ đó em còn chưa từng đến, sau này đến chỗ chị chơi, ở tại nhà chị, có được không?”

La Thanh Mộng rất khó xử mà khẽ cắn môi, Thu Thư Tuyết liền biết bản thân quá nóng vội. Chỗ ở của La Thanh Mộng rất nhỏ, chỉ đơn giản một phòng ngủ một nhà vệ sinh, nội thất cũng rất đơn giản, so với căn hộ của Lý An, chỗ ở của cô càng không dám cho người khác thấy.

“Lý ca từng đến đó sao?” Thu Thư Tuyết hỏi.

La Thanh Mộng lắc đầu, Thu Thư Tuyết yên tâm, La Thanh Mộng nói: “Khu chung cư đó tương đối cũ nát, anh ấy sợ trầy xe, nên cơ bản không vào.”

“Sao anh ta lại như vậy?” Thu Thư Tuyết tức giận.

“Anh ấy không vào cũng tốt.” La Thanh Mộng không tiếp tục đề tài này, cô nói: “Em lên giường nằm đi, sẽ ấm áp hơn.”

Thu Thư Tuyết nói: “Chờ lát nữa tắm xong, nếu không sẽ làm bẩn ga giường.”

“Không sao, bẩn thì giặt là được rồi.” La Thanh Mộng cười nói: “Em cứ ngủ tự nhiên.”

“Chị sẽ cảm thấy em rất phiền sao?”

“Không cảm thấy em phiền a.”

Thu Thư Tuyết gật đầu: “Vậy chị thích em không?”

Thu Thư Tuyết nhìn chằm chằm La Thanh Mộng, cô ấy nhìn có vẻ bình thản ném mồi câu nhưng thực tế rất muốn nhận được đáp án, muốn La Thanh Mộng cắn câu.

La Thanh Mộng gật đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn Thu Thư Tuyết, ánh mắt rất chân thành: “Thích nha.”

Trái tim Thu Thư Tuyết đập loạn, chậm chạp không phản ứng, La Thanh Mộng hoảng hốt, sợ cô ấy cảm thấy cô không thành khẩn, liền nói: “Đặc biệt thích, em không giống với những người khác, chị không thích bọn họ.”

Thu Thư Tuyết hài lòng rồi lại có một chút khổ sở, vì thể chỉ trả lời một tiếng ‘tốt’.

La Thanh Mộng trải giường xong, Thu Thư Tuyết cũng đi vào phòng tắm, mang theo túi xách cửa mình, lấy nội y ra thay.

Sau đó dùng nước vỗ lên ngực.

Hình xăm đã được dán lên trước khi đến đây, Thu Thư Tuyết tắm xong lại cầm túi xách ra ngoài, nhìn thấy La Thanh Mộng đang nhét túi chườm nóng vào trong ổ chăn.

“Chị.”

La Thanh Mộng ngẩng đầu nhìn lên, thấy ngực của cô ấy, lúc này Thu Thư Tuyết mặc áo ngực màu đen, rất nhanh La Thanh Mộng đã nhìn thấy ngực cô ấy, trên đó có hình xăm một chữ ‘L’, cô nhìn thêm chốc lát, Thu Thư Tuyết mỉm cười với, cô lập tức cúi đầu đỏ mặt, nói: “Em ngủ đi.”

Thu Thư Tuyết ‘a’ một tiếng, nhạy cảm phát hiện đầu giường phía La Thanh Mộng đặt một quyển sách, có lẽ là Lý An tặng, âm thầm kín đáo đưa cho La Thanh Mộng, người đàn ông này rất thông minh, sợ cả hai con cá đề không bắt được nên muốn âm thầm dỗ dành La Thanh Mộng.

Thu Thư Tuyết nheo mắt lại, chậm rãi bò lên giường, sau đó chắn trước tầm mắt của La Thanh Mộng, hơi ngẩng đầu lên: “Chị sẽ không cảm thấy có hình xăm thì chính là phụ nữ hư hỏng chứ?”

La Thanh Mộng ngẩng đầu, muốn xem cô ấy rồi lại lập tức nhìn xuống, ánh mắt căn bản không dám trực tiếp nhìn hình xăm của cô ấy, mà chỉ nhìn cần cổ thon dài, cùng với hình bán nguyệt phía dưới.

No đủ nhưng không khoa trương, trắng mịn tựa như thoa kem dưỡng da.

Hơn nữa còn thơm tho.

Cô ấy mặc rất bó, làm cho người ta muốn đưa tay vào trong đó.

Thu Thư Tuyết còn cố ý đè ép chúng trước mặt cô.

La Thanh Mộng lập tức xoay mặt đi, Thu Thư Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nói: “Thật ra trong túi xách của em còn có một bộ mới, hôm qua em đến trễ là vì đi mua nội y, nhưng ngại không nói ra.”

“A? Ừm.” La Thanh Mộng nhìn sàn nhà, nghĩ thầm nếu Lý An nhìn thấy ngực của cô chắc chắn sẽ làm việc cẩu thả.

La Thanh Mộng muốn đi tắm, trước khi đi Thu Thư Tuyết lại từ trong túi xách lấy cho cô một bộ nội y, nói: “Cái này bị rộng, vốn dĩ chuẩn bị đổi trả, chị có thể mặc thử xem, em cảm thấy nó rất thích hợp với chị.”

“Không…”

Thu Thư Tuyết nhét bộ nội y vào trong tay cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, La Thanh Mộng chỉ đành cầm lấy, sau đó Thu Thư Tuyết lại chợt nghe tiếng thở dài của cô.

“Chị đối với em rất tốt, cũng không để tâm việc em có hình xăm.”

La Thanh Mộng sao lại để tâm, cô cầm nội y vào phòng tắm, lại gặp Lý An ngay trước cửa, Lý An hỏi cô: “Thu Thư Tuyết có nói gì với em hay không? Người thân của cô ấy là tổng giám đốc công ty, cô ấy nói gì thì em cứ nghe theo, có lẽ tính tình cô ấy không được tốt lắm, nhưng em tuyệt đối không nên đắc tội, biết không.”

La Thanh Mộng nói: “Em ấy rất tốt.”

Lý An mỉm cười, cười đến La Thanh Mộng không thể hiểu được, cô đẩy anh ta ra khỏi phòng, nói: “Anh đừng nói xấu người ta.”

Cô đóng cửa đi tắm, hai ngày nay làm việc nhà cũng có chút mệt mỏi, cô cởi quần áo, cầm nội y của mình mà thở dài.

Nếu như biết trước Thu Thư Tuyết sẽ ngủ lại, mà cô sẽ ngủ cùng Thu Thư Tuyết thì nói thế nào cũng phải mua vài bộ nội y mới để mặc, sau đó cô đặt bộ nội y Thu Thư Tuyết đưa lên trên quần áo của mình.

Nước nóng chảy qua vai, rất thoải mái, cô dừng sức bóp vai, lúc thoa sữa tắm còn đặt biệt thoa trước ngực nhiều một chút, đôi chân trơn bóng cũng được kỳ cọ kỹ càng, sau đó đứng soi mình trước gương…

Đúng vậy.

Cô rất đầy đặn, rất ngạo nghễ.

Đôi mắt liếc nhìn bộ nội y kia, cầm lên rồi đặt xuống, cứ thế nhiều lần… cuối cùng cũng chỉ dám đặt lên trước ngực để ướm thử.

Rất đẹp… chất liệu tơ tằm, hoa văn cũng rất đẹp.

Mặc ở bên trong sẽ rất đẹp…

Có hình xăm lại càng đẹp hơn.

La Thanh Mộng ướm thử xong lại ngựng ngùng đến phát hoảng, cô ghi nhớ kiểu dáng rồi thả lại chỗ cũ, sau đó mặc áo len đi ra ngoài, nhìn thấy Thu Thư Tuyết đã tiến vào trong chăn.

Hiện tại mới tám giờ, vẫn còn rất sớm, La Thanh Mộng đặt đèn ngủ hình quả trứng ở đầu giường, điều chỉnh độ sáng, sau đó xốc chăn lên nằm vào bên trong.

Thu Thư Tuyết hỏi La Thanh Mộng có muốn xem phim điện ảnh hay không, La Thanh Mộng vừa định nói điện thoại của mình tương đối chậm, thì Thu Thư Tuyết đã lấy ra một cái máy tính bảng.

“Chị muốn xem gì, em có đăng ký tài khoản.”

La Thanh Mộng suy nghĩ thật lâu, cô nói: “Everyday Is Valentine của Lê Minh.”

Thu Thư Tuyết tìm kiếm, sau đó hai người cùng nhau xem phim, dù sao cũng là đề tài tội phạm nên chỉ chốc lát sau, Thu Thư Tuyết đã dựa vào bên cạnh La Thanh Mộng, La Thanh Mộng đưa tay ôm lấy cô ấy, hỏi: “Rất sợ sao?”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, nhắm mắt lại: “Có một chút.” La Thanh Mộng rất thơm, sữa tắm dường như đã ngấm vào da thịt của cô.

La Thanh Mộng điều chỉnh tốc độ phát thành 1.5x, nửa giờ đã xem xong, sau đó cô giúp Thu Thư Tuyết cho máy tính bảng vào bao da, nói: “Không phải quá đáng sợ, chỉ có chút hồi hộp mà thôi.”

Thu Thư Tuyết không nói chuyện, La Thanh Mộng đặt máy tính bảng sang bên kia giường, nhắc nhở cô ấy ngày mai nhớ mang đi, sau đó lại nói: “Không cần sợ.”

Thu Thư Tuyết gật đầu.

La Thanh Mộng nói: “Chị tắt đèn.”

Đèn ngủ nằm ở phía Thu Thư Tuyết, hai người nằm ngủ, cô giữ tư thế lúc tắt đèn, đưa lưng về phía Thu Thư Tuyết, nhưng cô vừa mới nhắm mắt lại bàn tay của Thu Thư Tuyết đã khoác lên vai cô, động tác rất nhẹ, giống như đứa trẻ bất an muốn nói chuyện với người lớn, muốn nói lại thôi, dường như không dám quấy nhiễu cô.

Thu Thư Tuyết nằm rất gần, giọng nói phát ra ở ngay sau cổ của cô: “Chị có muốn xem hình xăm của em không?”

Bí mật.

La Thanh Mộng không đáp lại, bởi vì cô không dám.

Thu Thư Tuyết lặp lại: “Chị có cảm thấy một cô gái có hình xăm là hư hỏng hay không?”

La Thanh Mộng vẫn không trả lời, cô ấy lại tự nhủ: “Chị, em không hư hỏng, chỉ muốn tâm sự với chị mà thôi, nói một số chuyện giữa phụ nữ với nhau.”

La Thanh Mộng không cảm thấy cô ấy hư hỏng, nghe giọng nói của cô ấy rất đáng thương liền mềm lòng an ủi: “Xăm hình là tự do của bản thân, không có gì. Nhưng rất đau đúng không? Em rất xinh đẹp, cũng không cần dùng thêm thứ gì để khiến bản thân trở nên xinh đẹp.”

Cô nhớ Thu Thư Tuyết nói ngực của cô đẹp, hâm mộ cô, vì thế lại nói: “Em rất ưu tú, sẽ gặp được người tốt, không phải giống như chị…” Gặp phải Lý An.

La Thanh Mộng không muốn trở thành đối tượng được Thu Thư Tuyết hâm mộ, cũng không muốn Thu Thư Tuyết mô phỏng theo mình, cô cảm thấy Thu Thư Tuyết xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn.

“Nhưng khi đó, nếu như lá gan của em quá nhỏ, thì không nên tìm một người yêu muốn dẫn em đi xem phim kịnh dị.”

Lá gan của La Thanh Mộng tương đối nhỏ, nên chỉ nằm quay lưng nói với Thu Thư Tuyết, nhưng mỗi một câu đều khiến đáy lòng Thu Thư Tuyết mềm nhũng, cũng làm cho người ta đau lòng, bởi vì bản thân mình không gặp được người tốt nhưng lại kỳ vọng Thu Thư Tuyết gặp được người tốt.

Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói: “Em chỉ là… không tự tin, dường như đã lâu rồi chưa từng có ngươi ôm em, không biết phải chủ động đến mức nào mới có thể được người ta ôm một cái.”

Trong lòng La Thanh Mộng vô cùng khó chịu, nhưng cô quả thật không dám, vì thế mím môi, suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến bản thân năm 24 tuổi, lúc đó cô cũng khát vọng một cái ôm.

Cô nghĩ đến hai loại khả năng.

Cô ôm Thu Thư Tuyết thì sẽ thế nào. Không ôm Thu Thư Tuyết lại sẽ thế nào.

Cô bối rối muốn cắn ngón tay, suy nghĩ thật lâu, sau đó chậm rãi xoay người, vừa định mở miệng nói ‘vậy để chị ôm em một cái đi’, nhưng cô còn chưa kịp chớp mắt thì đã bị buộc phải đột ngột nhắm lại, trước mắt là một mảnh hắc ám, cô ‘umh’ một tiếng, cảm giác miệng mình bị một thức rất mềm mại ngăn chặn.

Làm sao vậy…

Thu Thư Tuyết trực tiếp chạm vào miệng cô, La Thanh Mộng cắn một ngụm mới nhận ra đó là cái gì, không có mùi vị, vô cùng mềm mại.

La Thanh Mộng sửng sốt, thân thể quên cử động, sau đó cô theo bản năng muốn phun ra, đầu lưỡi muốn đẩy ra bên ngoài nhưng thứ đó quá mềm mại quá trơn trượt, thân thể La Thanh Mộng bắt đầu giãy dụa, nhưng lại bởi vì vấn đề khoảng cách cộng thêm Thu Thư Tuyết cũng rất ‘hoảng loạn’ khiến thứ đó nhiều lần trở lại trong miệng, qua lại vài lần… một câu ‘thật xin lỗi, không cẩn thận để ngực trượt vào trong miệng chị’ nghẹn trong cổ họng Thu Thư Tuyết còn chưa kịp nói ra, La Thanh Mộng đã lui về phía sau, đỏ mặt nói: “Xin lỗi, xin lỗi, chị không cố ý…”

“Nha…” Thu Thư Tuyết nhìn cô, rồi lại nhìn dấu vết ẩm ướt trên ngực, nói: “… Vậy, làm sao bây giờ, đây là lần đầu tiên của em… em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ, chị làm như vậy em rất khó không có ám ảnh tâm lý.”

“Xin lỗi xin lỗi.” La Thanh Mộng nóng nảy, đôi mắt đỏ bừng: “Chị…”

Chiếc đèn ngủ phát ra ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp bao phủ hai người, La Thanh Mộng vô cùng hoảng hốt, cũng không biết phải làm sao bây giờ, muốn lau cho cô ấy nhưng tay không dám đụng vào, nếu như bảo cô ấy che lại thì lại giống như cô đang muốn che giấu tội trạng của mình.

“Làm sao bây giờ….” Cô không biết phải làm sao.

Thu Thư Tuyết bắt lấy cánh tay đang run rẩy của cô, rất bình tĩnh nói: “Chị ngẩng đầu lên.” La Thanh Mộng ngẩng đầu, hàng mi ẩm ướt, dung mạo của cô vốn rất dịu dàng, đường nét nhu hòa, đôi mắt chớp động một cách thong thả.

Thu Thư Tuyết nói: “Hô hấp.”

La Thanh Mộng hé môi, qua vài lần vẫn không biết cách hô hấp, không khỏi vội vàng nuốt khí, đôi môi đỏ mấp máy: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Rất muốn hôn a.

Ngực Thu Thư Tuyết rất nóng, là bị hô hấp của cô đốt nóng, cô ấy rất rộng lượng, tuyệt đối không tính toán, nói: “Không sao đâu chị… em cắn chị một cái xem như hòa nhau, sẽ không bắt chị đền tiền, chẳng qua em có chút ám ảnh tâm lý mà thôi, cắn xong chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, được không?”

La Thanh Mộng còn đang thở dốc, nước mắt tràn mi.

Thu Thư Tuyết cúi người muốn dùng miệng liếm đi nước mắt của cô, nhưng sau khi áp sát vẫn quyết định dùng lưng bàn tay lau cho cô.

“Đừng sợ.”

La Thanh Mộng vừa hoảng vừa loạn, tay ở trong chăn siết chặt áo len của mình rất nhiều lần, cuối cùng nhắm mắt kéo áo lên: “Đến đây đi…”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!