Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 547

Chương 547: Đối ẩm

 

“Ngươi đã mơ thấy những gì?” Lạc Thần trầm thấp hỏi nàng.

Tuy rằng là mộng, nhưng cảm giác mộng trong mộng cảnh càng chân thực, hơn nữa sau khi tỉnh lại, mỗi một hình ảnh vẫn còn rất rõ ràng.

Sư Thanh Y dường như thực sự mới vừa chạy thoát từ khốn cảnh cực kỳ nguy hiểm, lòng còn sợ hãi nói: “Ta mơ thấy mình tỉnh lại trong căn phòng này, nhưng xung quanh nhìn rất bất thường, giống như phủ một tầng ánh sáng xanh. Sau khi ra cửa, hành lang cũng bị bịt kín, có thể nghe thấy tiếng dao chặt thịt, còn có một đôi chân đặc biệt to dài tấn công ta, ta chỉ có thể chạy, trên đường lại gặp hai bé gái người giấy chỉ đường…”

Nàng tường thuật rất cẩn thận, Lạc Thần yên tĩnh lắng nghe.

“Trước đây lúc ngươi kể chuyện ma, chưa từng nhắc đề những thứ này.” Sư Thanh Y cười nói: “Hơn nữa chuyển ma của ngươi phần lớn là bầu không khí âm u, rất ít khi trực tiếp miêu tả thứ gì đó, cũng sẽ không để lại hình ảnh cụ thể trong đầu ta. Nhưng vừa rồi nằm mơ, những hình ảnh đó nhìn vô cùng chân thực và chi tiết, có lẽ là thứ tồn tại trong tiềm thức của ta, giống như đôi chân đặc biệt dài, thật ra chúng ta cũng đã từng gặp qua thứ tương tự.”

Lạc Thần trầm ngâm nói: “Ngươi là nói đến mê cung trong hang động dưới thôn, gặp phải những cái bóng cực kỳ cao lớn kia sao?”

Sư Thanh Y gật đầu: “Đúng vậy, chính là chúng. Lúc đó ta ở trên mặt đất nhìn thấy nó, cũng chỉ thấy được cái bóng, không nhìn thấy dáng vẻ. Nhưng có lẽ bởi vì đã từng để lại ấn tượng trong đầu ta, cho nên tiềm thức tự động tưởng tượng rồi chi tiết hóa trở thành giấc mộng. Về phần người giấy, trước đây cũng từng gặp qua tế phẩm xếp bằng giấy, vì vậy lúc ta nằm mơ, chúng đều xuất hiện.”

Vẻ mặt Lạc Thần có phần nghiêm nghị: “A Mai nói, người trong mộng cảnh sẽ không nằm mơ, lại càng không cho phép nằm mơ, trừ phi loại quy tắc này bị ngoại lực hoặc biện pháp nào đó cưỡng chế phá vỡ. Một khi nằm mơ, ý thức bị vây khốn, sẽ khó lòng tỉnh lại.”

“Ngươi hoài nghi ta không phải nằm mơ một cách tự phát?” Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo: “Là có người giở trò quỷ ở sau lưng?”

Ánh mắt Lạc Thần trở nên lạnh lẽo: “Phải.”

Sư Thanh Y phân tích: “Khả năng lớn nhất cũng chỉ có thể là người áo đen số hai, hiện tại chúng ta đã xác định hắn đang trốn trong mộng cảnh của Thiên Thiên, hắn là người có động cơ nhất.”

“Ta vẫn chưa phát hiện bất kỳ dấu vết gì của hắn.” Lạc Thần dường như có chút tự trách.

Sư Thanh Y đã nhìn ra, vội vã an ủi nàng: “Hắn lấy được bộ não của kẻ tạo mộng lợi hại hơn A Mai, biết một chút bàn môn tà đạo chẳng có gì lạ, hơn nữa hắn luôn lẩn trốn trong bóng tối tính toán chúng ta, mà chúng ta cũng không thể phòng bị mỗi giây mỗi phút, lẽ nào ngươi không cần nghỉ ngơi sao?”

Lạc Thần im lặng.

“Xem ngươi cả người toàn mồ hôi, mau đi rửa mặt.” Giọng nói của Sư Thanh Y càng thêm dịu dàng: “Ta thực sự không sao, ngươi đừng lo lắng.”

Lạc Thần gật đầu, không nói gì nữa, nàng giúp Sư Thanh Y lau người xong rồi mới bưng chậu nước ra ngoài.

Chờ lúc Lạc Thần trở về, nhìn thấy Sư Thanh Y ngồi trên giường, dùng tay ngưng tụ kim tiễn.

Một mũi tiễn phiếm ánh sáng vàng đang lơ lửng trong tay Sư Thanh Y, nàng khẽ động ngón tay chỉ vào mỗi một phương hướng, kim tiễn lập tức theo lệnh bắt đầu xoay tròn.

“Sắp ngủ, vì sao còn ngưng tụ kim tiễn.” Lạc Thần đứng bên cạnh giường, bắt đầu cởi áo ngoài.

Sư Thanh Y thưởng thức kim tiễn: “Trước đó ta nằm mơ, phát hiện bản thân đột nhiên không có cách nào ngưng tụ kim tiễn, cái gì cũng không làm được, lúc đối mặt những thứ đó đặc biệt hoảng loạn, cảm thấy bản thân rất bất lực, chỉ có thể chạy trốn. Ta sợ sau khi tỉnh lại cũng không làm được, cho nên muốn thử xem.”

Nàng cảm thấy may mắn mà cười rộ lên: “Cũng may, đó chỉ là một giấc mộng.”

Lạc Thần nhìn nàng, động tác cởi áo đột nhiên dừng lại.

Sau đó Lạc Thần cúi người đến gần Sư Thanh Y, nhìn chằm chằm vào nàng.

Sư Thanh Y không hiểu, bắt đầu nói lắp: “… Làm sao vậy?”

“Thanh Y, ngươi thu hồi kim tiễn lại trước đã.” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y thấy nàng nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn nhưng vẫn nghe lời, lập tức thu kim tiễn lại.

Lạc Thần lại nhìn Sư Thanh Y một lúc, sau đó mới nói: “Ngưng tụ một lần nữa.”

Sư Thanh Y nghe theo, một lần nữa ngưng tụ kim tiễn, nàng cho rằng Lạc Thần muốn nhìn rõ ràng một chút, cho nên còn muốn đưa kim tiễn đến trước mặt Lạc Thần.

Lạc Thần lại chỉ từ trên cao nhìn xuống, lông mày càng nhíu càng chặt.

Bởi vì trên người Sư Thanh Y, lúc này hắc khí vẫn quanh quẩn như có như không.

Chẳng qua những hắc khí này không dễ thấy giống như lúc Sư Thanh Y nằm mơ, mà chỉ có vài sợi rất mảnh. Nếu không phải Lạc Thần nhìn kỹ, gần như khó có thể phát hiện.

“Thanh Y, thu kim tiễn lại.” Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Sau này nếu như không cần thiết, hạn chế ngưng tụ kim tiễn.”

Sư Thanh Y nhìn theo ánh mắt của Lạc Thần ở trên người mình, cũng phát giác cánh tay mơ hồ có hắc khí quấn quanh, vô cùng tương tự trong giấc mộng, vì thế nàng vội vã thu hồi kim tiễn.

“Lúc ngươi ngưng tụ kim tiễn, sẽ có hắc khí toát ra.” Lạc Thần không quan tâm đến việc cởi áo ngoài nữa, mà trực tiếp ngồi lên mép giường.

Vẻ mặt của Sư Thanh Y có phần hoang mang.

“Trong mộng ngươi cũng đã nhìn thấy những hắc khí này, hơn nữa chúng vẫn luôn đuổi theo ngươi, muốn giữ ngươi lại.” Lạc Thần hỏi nàng: “Ngươi có biết hắc khí này là thứ gì không?”

Sư Thanh Y lắc đầu: “… Ta không biết, nếu không phải vừa rồi ngươi nhắc nhở, ta cũng không biết lúc ta ngưng tụ kim tiễn, trên người sẽ toát ra hắc khí. Đây là vì sao?”

Nàng càng cảm thấy giấc mộng kia không hề đơn giản, dường như đang chứng tỏ điều gì đó.

Hắc khí trong mộng vô cùng nguy hiểm, dường như còn có ý thức của riêng mình, trước đó trong mộng nếu như nàng không nỗ lực giãy dụa, chỉ sợ đã sớm bị chúng nuốt chửng.

Lạc Thần suy nghĩ chốc lát, nói: “Hắc khí này nhất thời không biết là thứ gì, nhưng nếu như xuất hiện, tất nhiên có tổn hại đối với cơ thể của ngươi. Nếu như ngươi không ngưng tụ kim tiễn, có lẽ tạm thời sẽ không sao.”

Sư Thanh Y nóng nảy: “Như vậy sao được? Sau khi tiến vào mộng cảnh, vất vả lắm mới khôi phục khả năng ngưng tụ kim tiễn, rồi lại muốn ta chủ động hạn chế không ngưng tụ? Nếu như ta không ngưng tụ được, trong tay cũng không có vũ khí, vậy phải làm thế nào bảo vệ ngươi?”

Một câu cuối cùng, giọng nói của nàng gần như mang theo vài phần run rẩy.

Một đường gian nan hiểm trở, nàng như đi trên lưỡi đao, tôi luyện trong máu tươi, ngoan cường đi đến hôm nay, chẳng qua hy vọng bản thân có thể trở nên mạnh hơn.

Chỉ có như vậy, nàng mới có thể bảo vệ Lạc Thần.

Đồng thời cũng bảo vệ những người quan trọng bên cạnh nàng.

Ánh mắt của Lạc Thần cũng dao động, ôm lấy nàng, vuốt nhẹ mái tóc, dịu dàng dỗ dành nàng: “Cho dù ngươi không ngưng tụ kim tiễn, cũng có thể bảo vệ ta.”

“Ta….” Sư Thanh Y lẩm bẩm, lồng ngực giống như bị thứ gì đó đè nặng.

“Thanh Y, trước khi ngươi tiến vào mộng cảnh, cũng chưa từng nhớ đến chuyện ngưng tụ kim tiễn.” Lạc Thần nói: “Nhưng trước đây, ngươi vẫn luôn bảo vệ ta. Ngươi lợi hại như vậy, ngay cả khi không thể tự do ngưng tụ kim tiễn, cũng không sao cả.”

Sư Thanh Y biết Lạc Thần đang dỗ dành nàng, nàng vừa muốn cười vừa chua xót: “… Ngươi nói ta lợi hại?”

“Dĩ nhiên rồi.” Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Cho dù ngươi không dựa vào khả năng ngưng tụ kim tiễn, cũng có thể làm được.”

Sư Thanh Y nới lỏng vòng tay, yên lặng chốc lát mới nói: “… Ta hiểu ý của ngươi. Ngươi yên tâm, nếu như không phải tình huống đặc biệt khẩn cấp ta sẽ tận lực không tùy tiện ngưng tụ kim tiễn, để tránh hắc khí thừa cơ hội.”

“Được.” Lạc Thần gật đầu.

Sư Thanh Y sợ nàng lo lắng, tận khả năng khiến bản thân nhìn thoải mái một chút, mềm giọng nói: “Vậy chúng ta ngủ đi.”

Lạc Thần tiếp tục cởi áo, lại lần nữa mặc chiếc váy ngủ màu đen đã đổi với Sư Thanh Y, sau đó thổi tắt đèn, cùng Sư Thanh Y nằm xuống.

Trong đầu Sư Thanh Y vẫn luôn nghĩ đến hắc khí quỷ dị kia, rồi lại cảm thấy chán nản bởi vì sau này nàng bị hạn chế ngưng tụ kim tiễn, nàng không nhịn được nép vào lòng Lạc Thần, đưa tay ôm lấy nàng ấy.

Lạc Thần nằm trong chăn nhẹ nhàng nắm tay nàng.

“Ngươi không được phép không ngủ.” Sư Thanh Y đoán được dự định của Lạc Thần, nói: “Có phải ngươi sợ ta lại nằm mơ, cho nên muốn thức suốt đêm trông chừng đến sáng hay không?”

“… Chưa từng có ý này.”

“Lại muốn lừa ta?” Sư Thanh Y lắc nhẹ người nàng.

Lạc Thần bất đắc dĩ, chỉ đành thừa nhận: “Ta quả thật có suy nghĩ này.”

“Thực sự không sao.” Sư Thanh Y nắm chặt Thứ Lân trong tay, nói: “Ngươi cũng đã đặt Thứ Lân vào tay ta rồi, còn không yên tâm sao? Có Thứ Lân, đối phương cũng không dễ dàng đạt được ý đồ, ngươi gần như chưa từng nghỉ ngơi, nếu còn tiếp tục như vậy, cơ thể làm sao chịu được.”

Lạc Thần lại không lên tiếng, một lát sau mới nói: “Được, ta sẽ ngủ.”

Sư Thanh Y vui vẻ, hôn nhẹ lên má nàng, nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, Thanh Y.”

Giọng nói của Lạc Thần mềm nhẹ bên tai nàng.

Sư Thanh Y mơ hồ nói: “Ngươi cũng không thể bởi vì tự trách mà dự định sau này không kể chuyện ma nữa. Vừa rồi ta gặp ác mộng không chút liên quan gì đến chuyện ma ngươi kể, lúc ta nghe là có hơi sợ, nhưng nếu như ngươi đột nhiên không kể nữa, ta lại không quen.”

“Vậy hiện tại ta kể cho ngươi nghe?” Lạc Thần thình lình nói: “Để tránh ngươi không quen.”

“… Đừng.”

Sư Thanh Y nghe Lạc Thần cười khẽ, tâm tình không hiểu sao lại tốt hơn một chút, cả người nàng dán sát vào người Lạc Thần: “Sáng mai chúng ta có thể rời giường trễ một chút, ngươi cần nghỉ ngơi nhiều, Thiên Thiên muốn đi gặp Nguyễn… nói lời từ biệt, nhất định cũng muốn có nhiều thời gian ở với nàng.”

“Được.”

Có lẽ là quá mức mệt mỏi, hai người dần chìm vào giấc ngủ.

Thời gian kế tiếp bình an vô sự, cho đến lúc mặt trời mọc, ánh nắng từ bên ngoài chiếc qua khung cửa sổ, chiếu lên mặt Sư Thanh Y, hàng mi dài của nàng nhẹ nhàng rung động rồi chậm rãi mở mắt ra.

Cảm giác được làn da mềm mại của Lạc Thần, nàng lại cúi đầu nhìn kỹ, Lạc Thần quả thật vẫn nằm trong lòng, Sư Thanh Y lúc này mới thả lỏng một chút. Lúc vừa mở mắt ra nàng rất sợ Lạc Thần đã thức dậy, điều đó đồng nghĩa Lạc Thần không ngủ được bao lâu.

Một lát sau, Lạc Thần cũng mở mắt ra, ánh nắng sớm chốn rừng núi rơi trên mi nàng.

“Buổi sáng tốt lành.” Sư Thanh Y nghiêng đầu nhìn Lạc Thần cười khẽ.

“Buổi sáng tốt lành, Thanh Y.”

Sư Thanh Y cảm thấy cả người vừa thoải mái vừa thỏa mãn, không nhịn được mà cong người lại, ôm lấy Lạc Thần.

Gần như hai người vô cùng mệt mỏi, ban đêm cũng không được yên ổn, cuối cùng cũng có một chút thời gian nhàn hạ, có thể nói chúc ngủ ngon trước khi ngủ, tỉnh lại cho nhau lời chúc buổi sáng tốt lành, đây đã là hạnh phúc khó có được.

“Không xuống giường sao?” Lạc Thần cảm thấy Sư Thanh Y giống như một con mèo vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn, đang cọ vào lòng mình.

“Ta muốn nằm nướng một chút.” Sư Thanh Y nhỏ giọng nói: “Ngươi nằm cùng ta một lúc, có được không?”

“Dĩ nhiên.” Lạc Thần vuốt mái tóc dài của nàng.

Hai người nằm trên giường một lúc, sau đó mới xuống giường rửa mặt.

Chờ thu thập hoàn tất, thay cổ trang mà Thiên Thiên đã chuẩn bị cho các nàng, Sư Thanh Y mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Nguyễn mặc y phục màu bạc, đứng bên cạnh bàn gỗ, đang cùng Thiên Thiên bài bữa sáng lên bàn.

“Hai vị rời giường rồi sao?” Nguyễn nhìn thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần một trước một sau đi ra, ôn hòa cười nói: “Đang muốn đi gọi các ngươi đến dùng điểm tâm.”

“Vất vả cho hai người rồi.” Sư Thanh Y vội vã đến giúp đỡ.

“Đêm qua ngủ ngon không?” Thiên Thiên có chút lo lắng, hoang mang hỏi nàng, hơn nữa ở trước mặt Nguyễn Thiên Thiên đều vô cùng chú ý từ ngữ và cách nói chuyện, rất sợ Nguyễn sẽ phát hiện phương thức giao lưu giữa các nàng thiên hướng hiện đại, mà sản sinh nghi ngờ.

“Rất tốt.” Sư Thanh Y mỉm cười, đồng thời cũng hàm súc phối hợp: “Sơn lâm vắng vẻ, lại không có gì nguy hiểm, ngủ rất ngon.”

Thiên Thiên lúc này mới yên tâm một chút: “Vậy là tốt rồi.”

Lạc Thần nói: “Còn có gì cần chuẩn bị không?”

Thiên Thiên nói: “Ta còn xào vài món ăn, cần vào phòng bếp bưng ra. Lạc Thần ngươi giúp ta lấy một vò rượu đến đây đi, đặt ở phòng nhỏ bên cạnh phòng bếp, rất dễ thấy.”

Lạc Thần gật đầu.

Nguyễn lấy làm kỳ lạ, nói với Thiên Thiên: “Vì sao hôm nay điểm tâm phong phú như vậy thì không nói, hơn nữa còn muốn uống rượu?”

Trong ánh mắt của nàng ẩn chứa ý cười: “Phải chẳng có việc vui gì?”

Cũng không phải việc vui mừng gì.

Chẳng qua là ly biệt sắp đến, muốn uống một chén mà thôi.

Sư Thanh Y biết sự an bài của Thiên Thiên, nàng nghiêng mặt đi, che giấu vẻ buồn bã của mình.

Thiên Thiên che giấu rất tốt, khóe mắt vẫn mang ý cười quyến rũ quen thuộc, nói: “Bằng hữu tốt của ta đặc biệt bôn ba lên núi thăm ta, chuyện này còn chưa đủ vui mừng sao? Đêm qua vội vội vàng vàng, ta cũng chưa từng chiêu đãi, buổi sáng ta còn phải vào thành khám chữa bệnh, cho nên muốn nhân dịp này đón gió tẩy trần cho các nàng, cùng nhau uống vài chén.”

Nguyễn bừng tỉnh, cười nói: “Chắc chắn là một việc vui, chỉ trách ta hồ đồ.”

Thiên Thiên mỉm cười nhìn nàng.

Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y một cái, Sư Thanh Y ngầm hiểu, theo sau Lạc Thần cùng vào phòng nhỏ lấy rượu. Thiên Thiên muốn đến phòng bếp bưng thức ăn, Nguyễn cũng theo bên cạnh nàng, giúp đỡ nàng.

Đến lúc điểm tâm đã chuẩn bị thỏa đáng, A Mai cũng rời giường rửa mặt xong, ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức chạy vội đến chỗ bàn gỗ. Nhưng nhìn thấy mọi người trên bàn không động đũa, nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà ăn trước, nên chỉ có thể trông mong ngồi chờ trên ghế.

“Vịt nướng nhỏ.” Thiên Thiên nói: “Ăn đi, không cần khách khí.”

A Mai được cho phép, lập tức động đũa.

Nhưng nàng dùng khăn che mặt, không tiện ăn trước mặt mọi người, nếu không cũng chỉ có thể nhìn thấy sự trống rỗng bên dưới khăn che mặt, vì thế nàng chỉ đành gắp đầy thức ăn vào trong chén, xoay người lại rồi ăn từng ngụm lớn.

“A Mai cô nương làm sao vậy?” Nguyễn nhẹ giọng hỏi: “Vì sao không xoay người lại ăn.”

A Mai lập tức nói: “Ta… đây là chứng bệnh của ta, không thích ăn trên bàn, thích xoay người lại.”

Nguyễn gật đầu, cũng không hỏi lại.

Nàng trời sinh tính cách dịu dàng, lúc nhận thấy người khác quả thật có điều bất tiện cũng sẽ không truy hỏi, mà chỉ tùy ý họ, để tránh khiến đối phương cảm thấy xấu hổ.

Thiên Thiên đặt một chiếc khay trên bàn, trên khay bày hai đĩa thức ăn, một chén cơm, một chén canh, cộng thêm nửa bầu rượu và một chung rượu.

Nàng vẫn chuẩn bị riêng cho Nguyễn giống như trước đây, sau đó đưa khay vào tay Nguyễn, nói: “Ngươi trở về phòng ăn đi, ở đây có ta là được rồi.”

“… Thiên.” Nguyễn nhìn lướt qua cơm nước trên bàn, lại nhìn Sư Thanh Y các nàng, cuối cùng nhìn về phía Thiên Thiên, dường như vô cùng khó xử: “Ta… rất xin lỗi.”

“Ta hiểu.” Thiên Thiên vẫn mỉm cười: “Ngươi đừng áy náy.”

Nguyễn trầm mặc.

Một lát sau, Nguyễn thi lễ chào Sư Thanh Y, Lạc Thần và A Mai: “Ba vị là bằng hữu của Thiên, ta vốn nên ở đây chiêu đãi, ngồi cùng bàn dùng cơm. Chẳng qua ta có điều bất tiện, phải trở về phòng dùng cơm một mình, nếu có chỗ đắc tội, mong ba vị chớ trách.”

A Mai đặc biệt đồng cảm, lập tức xua tay: “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi trở về phòng ăn đi, ta có thể hiểu được, ngươi mang mặt nạ không muốn để người khác nhìn thấy.”

Dù sao thì nàng cũng biết bởi vì Thiên Thiên chưa từng nhìn thấy dung mạo của Nguyễn, hiện tại khuôn mặt bên dưới chiếc mặt nạ, thật ra chỉ là đường nét mơ hồ.

Nếu như thực sự bảo Nguyễn tháo mặt nạ, ngồi cùng bàn ăn, ảo ảnh của Nguyễn nhất định cũng sẽ nhận thấy dị thường, đến lúc đó nàng ấy ý thức được điều bất thường, sợ rằng mộng cảnh sẽ sụp đổ, vẫn nên để Nguyễn trở về phòng ăn một mình, đồng nghĩa với biến mất là tốt nhất.

Sư Thanh Y cũng nói: “Nguyễn cô nương không cần tự trách, Thiên Thiên đã nói rõ tình huống của ngươi với bọn ta từ lâu rồi.”

Lạc Thần nói: “Không sao.”

“… Vậy ta xin cáo từ.” Nguyễn bưng khay thức ăn, lần thứ hai cung kính khom người.

Thiên Thiên đứng bên cạnh bàn gỗ, ngơ ngác nhìn Nguyễn rời đi.

Nhìn Nguyễn trở về phòng, một mình ăn điểm tâm, trong lòng cảm thấy giống như bị kim đâm. Lúc thời khắc ly biệt đến, nàng không biết bản thân có thể nhịn được hay không, có thể thực sự quyết tuyệt lựa chọn rời đi như vậy hay không.

Phòng của Nguyễn cách rất gần, đứng bên cạnh bàn gỗ là có thể nhìn thấy.

Nguyễn đi đến hành lang, đến trước cửa phòng mình, ánh mắt của Thiên Thiên dường như dán chặt trên người nàng, di chuyển theo nàng.

Đi tới cửa, Nguyễn quay đầu, nói với Thiên Thiên: “… Thiên.”

“Chuyện gì?” Thiên Thiên vội vã lên tiếng trả lời, thậm chí vô thức tiến vài bước về phía trước.

“Hôm nay bằng hữu của ngươi đến thăm, ngươi vui mừng như vậy, ta vốn cũng nên cùng ngươi uống mấy chung mới phải.” Nguyễn nói.

“Ngươi đừng để tâm.” Thiên Thiên đè nén chua xót, nói: “Vào trong đi.”

Nguyễn lại đứng xa xa nhìn Thiên Thiên: “Ta cùng ngươi uống một chung đi.”

Thiên Thiên ngạc nhiên.

Nguyễn hòa nhã nói: “Nhưng ta không thể uống rượu trước mặt người, ta vào phòng, sau đó đứng ngay cửa, ngươi đến gần, cùng ta uống cạn, được không?”

Môi của Thiên Thiên đã bắt đầu run rẩy, bất kể Nguyễn yêu cầu nàng cái gì, nàng đều sẽ đáp ứng, vì thế nàng vội vã nói: “… Được.”

Nói xong lập tức rót cho bản thân một chung rượu, đuổi theo đến bên cạnh Nguyễn.

“Chờ ta vào phòng, ngươi hãy uống.” Sự dịu dàng trong mắt Nguyễn càng trở nên rõ ràng, say lòng người hơn cả say rượu.

Thiên Thiên gần như vô thức gật đầu.

Nguyễn bưng khay vào phòng mình, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rồi đóng chặt.

Thiên Thiên gần như thất hồn lạc phách đứng ở ngoài cửa, si ngốc nhìn cánh cửa đã đóng kín.

Trong phòng không có một chút âm thanh, Nguyễn cũng không có bất cứ lời nhắc nhở nào rằng nàng có thể uống rượu hay chưa. Loại yên lặng này nhìn như hờ hững, nhưng Thiên Thiên cũng biết không thể trách Nguyễn, dù sao trong khoảnh khắc Nguyễn bước vào gian phòng rồi đóng cửa lại, thật ra ảo ảnh của Nguyễn cũng đã biến mất.

Trong phòng hiện tại không có một bóng người.

Thiên Thiên có thể hy vọng xa vời điều gì nữa.

Chỉ có thể mang cảm tình ký thác vào trong rượu.

Viền mắt Thiên Thiên phiếm hồng, hai tay bưng trản rượu, coi như Nguyễn đang cùng nàng đối ẩm cách một cánh cửa.

“A Nguyễn.” Giọng nói của Thiên Thiên có phần run rẩy, nói: “Ta kính ngươi.”

Dứt lời, nàng uống cạn chung rượu.

Sư Thanh Y không đành lòng nhìn nữa, Lạc Thần cũng thu hồi ánh mắt, hai người nhìn một bàn thức ăn phong phú, còn có vò rượu tỏa ra mùi hương tinh khiết mà yên lặng một hồi lâu.

Tuy rằng sự vật sẽ không biến mất giống như ảo ảnh của con người, nhưng có một số vật sẽ nảy sinh tương tác với ảo ảnh, vì vậy cũng sẽ bị sự logic trong tiềm thức làm ảnh hưởng. Nguyễn bưng khay thức ăn vào phòng, nếu như Nguyễn biến mất, theo lý thuyết chiếc khay sẽ rơi xuống đất, nhưng thực tế bởi vì khay thức ăn sản sinh tương tác với Nguyễn, vì vậy nó cũng sẽ biến mất cùng với Nguyễn.

Mà Trường Sinh dùng dây đỏ trong mộng cảnh, bởi vì một đầu đang buộc vào tay Dạ, đầu khác nằm trong tay Trường Sinh, cho nên sản sinh tương tác với cả hai người, cho nên cũng không biến mất, bởi vì Trường Sinh vẫn đang nắm một đầu.

Trong tiềm thức của Thiên Thiên, Nguyễn cần ở trong phòng dùng cơm xong mới ra ngoài, chờ đến thời điểm, Thiên Thiên đứng trước cửa gọi một tiếng, Nguyễn sẽ lại bưng khay thức ăn thừa trở ra.

Thiên Thiên đối diện cánh cửa uống rượu, sau đó mới trở lại bàn, làm như không có việc gì mà ngồi xuống, chẳng qua vành mắt vẫn phiếm hồng.

Sư Thanh Y và Lạc Thần quan tâm đến tâm trạng của nàng, nên cũng không nói thêm gì, A Mai nhìn thấy không có Nguyễn bên cạnh, cũng tự tại kéo một góc khăn che mặt xuống, xoay người lại ăn cơm.

Ăn đến lúc sau, Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi Thiên Thiên: “Ngươi muốn ở lại đây lâu một chút sao? Ta và Lạc Thần có thể vào mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh đón nàng và Âm Ca trước, sau đó sẽ trở lại tìm ngươi, như vậy ngươi có thể ở cùng Nguyễn thêm một khoảng thời gian.”

Nhưng Sư Thanh Y cũng có điều lo lắng: “Nhưng mộng cảnh của ngươi không an toàn, có người đang ẩn nấp trong bóng tối. Xuất phát từ phương diện an toàn, ta thực sự rất hy vọng ngươi có thể nhanh chóng cùng ta rời đi, nhưng nếu như ngươi muốn…”

Nàng thở dài.

“Không sao cả.” Thiên Thiên mỉm cười: “Ta đi cùng các ngươi.”

Sư Thanh Y nhìn nàng.

Nụ cười của Thiên Thiên chứa nước mắt: “Nơi này cho dù tốt cũng không phải thật, Nguyễn sẽ không trở về nữa, chỉ là ảo ảnh mà thôi. Ta sẽ không để bản thân sa vào loại ảo ảnh này, còn có việc quan trọng hơn cần làm. Nếu như nơi này an toàn có thể ta sẽ lựa chọn ở thêm một thời gian, nhưng từ việc gặp phải vào đêm qua cho thấy, nơi đây đầy rẫy nguy hiểm, ta cũng không muốn các ngươi lo lắng cho ta.”

Tuy rằng đau khổ, nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ ràng.

Sư Thanh Y biết, đây là sự lựa chọn Thiên Thiên có thể đưa ra được. Nếu như Thiên Mạch, nhất định sẽ không muốn đi cùng các nàng, cho dù chết Thiên Mạch cũng nguyện ý chết ở nơi tồn tại ảo ảnh của Nguyễn.

Nhưng Thiên Thiên thì khác.

Nàng du ngoạn giữa nhân gian, mỉm cười nhìn tất cả, cái gì cũng nhìn rất thấu đáo.

Có thể cũng chính vì nàng quá mức thấu đáo, ngược lại làm cho người ta đau lòng.

Lạc Thần rót cho Sư Thanh Y và bản thân mỗi người một chung rượu, sau đó lại đứng dậy giúp Thiên Thiên rót một chung, nàng bưng chung rượu: “Thiên Thiên.”

Sư Thanh Y cũng nâng chung rượu lên.

Thiên Thiên mỉm cười tự đáy lòng: “Cụng ly.”

Ba người khẽ chạm chung rượu, tiếng vang thanh thúy vang lên trong làn gió.

Ăn điểm tâm xong, thu dọn hoàn tất, thời gian cũng trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc phải xuất phát.

Thiên Thiên nói rõ tình huống với Nguyễn, đại khái nói là nàng muốn cùng ba người bạn xuống núi, đến Dư Huy Quán chẩn bệnh. Nguyễn đề nghị đi cùng, Thiên Thiên uyển chuyển cự tuyệt, nói Dư Huy Quán hiện tại người ra vào hỗn tạp, trước đó bản thân đã bị một người áo đen theo dõi, nếu như lần này đi quá nhiều người, ngược lại càng để đánh cỏ động rắn, cho nên muốn Nguyễn ở nhà chờ nàng.

Nguyễn biết Thiên Thiên không muốn để nàng xuống núi nên cũng sẽ không đi sâu nghiên cứu hàm ý trong lời nói của Thiên Thiên, mà chỉ gật đầu đồng ý.

Sư Thanh Y và Lạc Thần, còn có A Mai, đẩy cổng bước ra ngoài, cùng nhau đi ở phía trước.

Thiên Thiên một mình rơi lại phía sau, đứng trong viện cùng Nguyễn nói vài lời, cuối cùng mỉm cười: “A Nguyễn, trở vào đi, không cần tiễn bọn ta.”

Nguyễn nói: “Ta tiễn các ngươi xuống núi.”

“Không cần đâu.” Ý cười trên mặt Thiên Thiên càng trở nên ấm áp: “Cũng không phải bọn ta không trở lại, hà tất phải tiễn tới tiễn lui, buổi chiều ta sẽ về nhà, ngươi đừng lo lắng.”

Nguyễn nói không lại nàng, cuối cùng chỉ đành nói: “Được. Vào trong thành, mọi việc cẩn thận, nếu như vẫn gặp phải người áo đen lúc trước thì nhanh chóng cắt đuôi, sớm quay trở về.”

“Ta biết.” Thiên Thiên ngóng nhìn Nguyễn một lát, nói: “A Nguyễn, ôm ta một cái đi.”

Trong ánh mắt Nguyễn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Thiên Thiên cười nói: “Bị dọa rồi? Ta nói đùa với ngươi thôi.”

Nói xong, ánh mắt nàng trở nên ảm đạm, hạ quyết tâm xoay người muốn rời đi.

Ai biết thân thể lại đột nhiên được cảm giác mềm mại vây lấy, Nguyễn dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng từ phía sau.

Đôi mắt của Thiên Thiên trở nên ê ẩm, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống, nhưng lại sợ Nguyễn phát hiện nên lập tức kìm nén, xoay người ôm chặt lấy Nguyễn.

Nhưng Nguyễn cũng chỉ ôm một lúc, sau đó lập tức buông lỏng, dường như có phần câu nệ, nói: “Đi đi, đừng để bằng hữu của ngươi chờ lâu.”

Thiên Thiên lúc này mới nâng mắt, gật đầu: “Ngươi vào nhà đi.”

“Vì sao?” Nguyễn cười nói: “Ta còn muốn nhìn các ngươi rời đi.”

“Không vì sao cả.” Thiên Thiên có chút oán trách: “Ta muốn nhìn ngươi đi vào nhà, đóng cửa lại.”

Nguyễn không có cách nào đối với nàng, chỉ đành nghe theo. Sau đó Nguyễn lại căn dặn vài câu rồi mới mở cửa đi vào, cuối cùng đóng cửa lại.

Thiên Thiên đứng tại chỗ, thân thể của Nguyễn từng chút bị cánh cửa che khuất, cuối cùng hoàn toàn bị ngăn cách.

Nàng biết, trong phòng đã không có người.

Ảo ảnh của Nguyễn nghe lời nàng trở vào phòng, từ đây sẽ vĩnh viễn biến mất trên đời.

Thiên Thiên xoay người lại, quyết tuyệt tiến về phía trước. Gió trong rừng lay động mái tóc dài của nàng, nàng cúi đầu, nước mắt gần như tràn mi, khắp mặt đều là nước mắt.

Cho dù như vậy nàng cũng không quay đầu lại.

… Đừng quay đầu lại.

… Quay đầu lại rồi, sẽ hối hận.

Thiên Thiên khẽ cắn môi, gian nan cất bước, đi đến bên cạnh Sư Thanh Y các nàng.

Sư Thanh Y thấy Thiên Thiên khóc, trong lòng cũng nghẹn đến hoảng hốt, nhưng thời khắc ly biệt này nên để Thiên Thiên không hề cố kỵ mà khóc một hồi mới tốt, cho nên nàng cũng chỉ yên lặng theo sát bên cạnh.

Bốn người đi đến một chỗ tương đối trống trải, lúc này mới dừng lại.

Lạc Thần lấy Gian Khích Trùy ra, đưa cho Sư Thanh Y: “Thanh Y, ngươi làm đi.”

Đang lúc nói chuyện, Lạc Thần lại tháo Cự Khuyết trên lưng xuống, tháo lớp vải bố bọc bên ngoài ra, chuôi kiếm cầm ở trong tay.

Sư Thanh Y cầm Gian Khích Trùy, nhìn hành động của Lạc Thần, hai người đều ngầm hiểu, sau đó nàng gật đầu với Lạc Thần, tay dùng sức rạch một đường.

Một vết rách không gian phát ra ánh sáng trắng xuất hiện.

Lạc Thần đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Từng người bước vào.”

Sư Thanh Y cũng tập trung cả năm giác quan, ngưng thần nín thở, quan sát xem xung quanh có bóng người hoặc động tĩnh gì không.

Trong rừng là một mảnh tĩnh mịch.

Gió núi thổi qua lá cây trùng điệp, thổi tới chỗ các nàng. Sư Thanh Y không hề chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng thả nhẹ.

Nàng và Lạc Thần đều đang đợi người áo đen số hai xuất hiện.

Cho dù không thể xác định trăm phần trăm, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy người áo đen số hai kia cũng đã đến. Không có Gian Khích Trùy, mộng cảnh của Thiên Thiên đối với hắn chính là một tử cục phong kín, chỉ có lúc các nàng sử dụng Gian Khích Trùy mở vết rách, chuẩn bị rời khỏi không gian này, đó mới là cơ hội duy nhất để hắn thoát đi.

Trừ phi người áo đen số hai còn có biện pháp các nàng không đoán được, bằng không hắn chỉ còn một lựa chọn này.

Lúc các nàng mở vết rách không gian, người áo đen số hai có khả năng sẽ đột nhiên xuất hiện, nhân lúc hỗn loạn tìm kiếm cơ hội trốn thoát, các nàng quyết không thể sơ ý.

A Mai là người đầu tiên bước vào.

Nàng chui vào vết rách, đứng giữa ánh sáng, gọi các nàng vào: “Mau đuổi theo.”

Thiên Thiên dời bước, chuẩn bị đi vào.

Gió núi càng thổi càng mạnh, Sư Thanh Y khẽ nheo mắt lại.

Lúc này, Lạc Thần cảm giác được điều gì đó, khuôn mặt đột nhiên lạnh đi, nàng không có nửa điểm do dự, Cự Khuyết trong tay vung lên giữa không trung.

Chợt nghe xuy một tiếng, dường như có thứ gì đó bị lưỡi kiếm chém trúng, nhưng quỷ dị chính là trước mắt lại không nhìn thấy bóng dáng của đối phương, mà chỉ có thể nhìn thấy một vũng máu tươi đột ngột xuất hiện bên cạnh vết rách không gian, hơn nữa bắn đầy người Thiên Thiên.

Thiên Thiên hình như không ngờ tới, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Sư Thanh Y nâng tay chộp vào vị trí máu vừa chảy ra, nhưng bởi vì không nhìn thấy vị trí của đối phương, hơn nữa tốc độ của đối phương vô cùng quỷ dị, cho nên chỉ chộp vào khoảng không.

Chợt nghe A Mai kêu một tiếng, hình như bị thứ gì đó đụng ngã, vết máu trên mặt đất từ bên ngoài vết rách kéo dài vào trong không gian rỗng, không ngờ thân pháp của người đó đã quỷ dị đến mức này, sau khi bị Lạc Thần chém một kiếm chẳng những không biết đau mà còn có thể tiếp tục trốn thoát.

Sư Thanh Y thấy tình thế không ổn, lập tức chạy vào, Lạc Thần và Thiên Thiên theo sát phía sau.

Vết máu đỏ tươi kéo dài đến trước vị trí của cửa mộng, cuối cùng biến mất ngay tại đó.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!