Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 559

Chương 559: Không bình thường

 

Thuộc hạ của Dạ tất cả đều dùng khăn che mặt, vốn dĩ Sư Thanh Y thật sự khó có thể nhận ra ai là ai.

Vào năm Hi Ninh thứ nhất, thuộc hạ của Dạ càng giống một loại huy hiệu không có cảm xúc, bọn họ không buồn không vui, không giận không oán, cho dù một nhà Sư Thanh Y rất muốn tìm hiểu bọn họ, nhưng cũng không có cơ hội.

Bọn họ sẽ chỉ làm việc theo lệnh của Dạ, bình thường sẽ không xuất hiện, đứng phía sau Dạ giống như con rối. Nếu nói chuyện với họ, họ cũng không trả lời, chỉ khiến người đối diện cảm thấy không thú vị.

Vì vậy cho dù những năm gần đây Sư Thanh Y mỗi một năm đều sẽ đến chỗ Dạ ở một khoảng thời gian, nhưng người một nhà các nàng vẫn khó có thể nhận ra sự khác biệt giữa những thuộc hạ này.

Nhưng hôm nay lúc chiều, Sư Thanh Y và Trường Sinh nói chuyện phiếm trong phòng, Trường Sinh kể lại những gì bản thân thấy được nghe được trong mộng cảnh, trong đó bao gồm Cửu Muội.

Lúc Trường Sinh kể lạ còn rất hưng phấn, nói bản thân lần này có phát hiện mới.

Dạ có một thuộc hạ không giống với người khác, không ngờ còn biệt tự đặt tên cho bản thân. Tuy rằng cũng không phải cái tên chính thức gì, chỉ là dùng thứ hạng tuổi tác trong tổ chức làm tên, tự đặt cho mình cái tên là Cửu, nhưng đây đã là điều rất hiếm có.

Sư Thanh Y nghe vậy cũng rất kinh ngạc, hỏi trước đây thế nào không phát hiện ra nàng ấy, chẳng lẽ là bởi vì nàng ấy ở bên cạnh Dạ chưa đủ lâu sao?

Trường Sinh trả lời, Cửu Muội vẫn luôn theo bên cạnh Dạ, chẳng qua trong những năm các nàng đến thăm, Cửu Muội và những thuộc hạ khác cũng không có gì khác nhau. Lấy mốc thời gian này trong mộng cảnh dời về phía trước một chút, đại khái là bốn tháng trước Cửu Muội mới bắt đầu bảo các tỷ muội gọi tên nàng ấy.

Ngụ ý Cửu Muội sẽ có loại thay đổi này, có thể là bởi vì đã gặp chuyện gì đó, hoặc là tự động nảy sinh thay đổi trên phương diện cảm xúc.

Thật ra Trường Sinh cũng không biết dáng vẻ thật sự của Cửu Muội, nhưng nàng có thể bằng vào ngôn hành cử chỉ, nhất là đôi mắt lộ ra khỏi khăn che mặt, nhìn ra đến cùng ai là Cửu Muội. Đôi mắt của những thuộc hạ khác vô cùng hờ hững chỉ có đôi mắt của Cửu Muội mới có thể nhìn ra một chút cảm xúc.

Trước khi xuống núi tham gia lễ hội Bái Sào, các thuộc hạ của Dạ quỳ trước sân, Trường Sinh nhìn thấy Cửu Muội, còn lặng lẽ nói cho Sư Thanh Y biết.

Hiện tại Sư Thanh Y nhìn thấy nữ nhân đang xảy ra tranh chấp với người khác trên phố, nhận ra nàng ấy là Cửu Muội cũng không phải bởi vì tướng mạo của nàng ấy. Lúc này Cửu Muội cũng không quay đầu lại, không nhìn thấy khuôn mặt, Sư Thanh Y chỉ là bằng vào quần áo và dáng người để tiến hành phán đoán.

Quần áo lần này của Cửu Muội, dường như là tỉ mỉ chuẩn bị cho lễ hội Bái Sào.

Mà trong giây phút nhìn thấy Cửu Muội, Sư Thanh Y chợt nhớ đến cảnh tượng năm đó một nhà các nàng đã từng gặp, cũng ở chính địa điểm này.

Lúc đó các nàng cũng nhìn thấy một nữ tử đang tranh cãi với người khác, dường như cũng là bộ quần áo này, chỉ là lúc đó cách khá xa, người đi đường cũng nhiều, chờ các nàng đến gần thì hai người đang tranh cải đã đi rồi, các nàng chỉ có thấy được một bóng lưng mơ hồ.

Hôm nay vào mộng cảnh, Sư Thanh Y lúc này mới xác nhận, thì ra năm đó Cửu Muội cũng từng vào thành Bái Sào, cùng các nàng trải qua lễ hội, nhưng hai bên chưa từng tiếp xúc lẫn nhau.

Năm đó Dạ cũng không đi cùng các nàng, mà nếu như Dạ không đi, thuộc hạ của nàng ấy sao lại dám xuống núi.

Cửu Muội xuất hiện ở chỗ này, chỉ có một nguyên do.

Năm đó chắc hẳn nàng ấy đã âm thầm trốn xuống núi mà Dạ lại không hề hay biết.

Kết hợp với những lời Trường Sinh kể lại, Sư Thanh Y sâu sắc ý thức được Cửu Muội này quả thật là khác thường, dám làm trái mệnh lệnh của của tự ý xuống núi Bái Sào.

Trường Sinh vô cùng hiếu kỳ đối với Cửu Muội, lập tức kéo lấy cánh tay của Tư Hàm, nói: ” Cô cô, nơi này có chuyện gì vậy, chúng ta cũng đến đó xem đi.”

Dù sao thì Sư Thanh Y và Lạc Thần nhất định thuận theo ý nàng, nàng chỉ cần dỗ dành cô cô là được rồi.

Trường Sinh mở miệng, Dạ cũng không nói gì, dường như đã cam chịu.

Tư Hàm chán ghét ồn ào, nhất là việc tranh cãi ầm ĩ trong chốn phàm tục, nàng đã quen cao cao tại thượng nhìn xuống, vốn dĩ đã có một loại cảm giác khinh thường đối với con người, nhưng cùng Sư Thanh Y các nàng chung sống lâu này, trên người mới có vài phần hương vị nhân gian, hơn nữa Trường Sinh làm nũng, nàng đâu đành lòng từ chối, cho nên cứ thế cùng Trường Sinh đến chỗ đang xảy ra tranh cãi.

Năm người cách một vòng người, nhìn vào bên trong.

Cửu Muội đưa lưng về phía các nàng, có thể thấy sau đầu nàng ấy có nút thắt của khăn che mặt, nàng ấy vẫn che mặt, nên không cách nào nhìn rõ dung mạo cụ thể.

Nàng ấy vươn tay ra trước mặt nam tử, lạnh lùng nói: “Bồi thường.”

Trong lòng bàn tay của Cửu Muội  cầm vật gì đó, Sư Thanh Y đặc biệt dời bước sang một chút, lúc này mới thấy rõ trong tay Cửu Muội thế mà lại có món đồ chơ cơ quan vừa rồi các nàng mua ‘Dát Dát Dát’.

Chủ quầy kia buôn bán rất kém không ngờ trước các nàng, Cửu Muội cũng đã mua một cái.

Nam tử lấy làm kỳ quái nói: “Lão tử dựa vào cái gì phải bồi thường? Hơn nữa, thứ rác rưởi này tặng lão tử cũng không thèm, còn muốn lão tử bồi thường?”

Có lẽ Cửu Muội cảm thấy hứng thú đối với ‘Dát Dát Dát’, bằng không cũng sẽ không mua nó trong lúc đi dạo, hiện tại món đồ chơi của mình bị người khác làm hỏng, nàng ấy tiếp tục tiến lên lý luận: “Bồi thường cho ta.”

Nam tử cười nhạo nói: “Ngươi nói cái gì, lão tử không nghe thấy!”

Cửu Muội dường như cũng không biết hắn đang khiêu khích, tư duy của thuộc hạ của Dạ thiên hướng ngây ngô chất phác, không hiểu ứng biến, nàng ấy tưởng rằng giọng nói của mình không đủ lớn nên đối phương mới nói không nghe thấy, cho nên lại đề cao âm lượng, nói: “Bồi thường cho ta. Hiện tại ta đã nói lớn tiếng hơn rồi.”

Nam tử cười đến ngữa trước ngữa sau: “Ngươi bị ngốc sao?”

Cửu Muội vô cùng bướng bỉnh, lần thứ hai nói: “Ngươi giẫm hỏng ‘Dát Dát Dát’, bồi thường.”

“Cái gì ‘Dát Dát Dát’, nữ nhân này có bệnh!” Nam tử vung ống tay áo, tỏ vẻ chán ghét nói.

Có lẽ là bị Cửu Muội hoàn toàn chọc giận, hắn lại nói: “Ngươi bảo lão tử bồi thường, lão tử còn chưa từng nói sẽ bồi thường cho ngươi. Ngươi con mẹ nó vừa rồi là muốn chết sao, không nhìn thấy nơi này có người, không có mắt sao, còn va vào ta, nếu như ngươi không va vào, sao ta lại đụng rơi thứ rắc rưởi trong tay ngươi!”

“Ngươi con mẹ nó…” Cửu Muội nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Bốn chữ này là có ý gì?”

Nam tử nhất thời có chút sửng sờ.

Sau đó hắn sắp cười ra nước mắt, nói: “Quả nhiên là một kẻ ngốc, ngay cả lời mắng chửi người cũng nghe không hiểu! Lão tử đang mắng người đấy!”

“Vì sao ngươi luôn nhắc đến lão tử?” Cửu Muội lại nói.

Nam tử lần đầu nhìn thấy một người như thế, rốt cuộc trừng mắt nói: “Lão tử chính là ta!”

Chuyện mắng chửi người, dường như khiến Cửu Muội cảm thấy mới mẻ, nàng học theo cách nói của nam tử, nhưng lại có phần cứng nhắc và mới lại, giống như một đứa trẻ mới bập bẹ tập nói: “Ngươi… ngươi lão, bồi thường cho… lão tử, là nói như thế này sao?”

Nam tử: “…”

Người xem náo nhiệt xung quanh đều bật cười.

Lạc Thần đi đến cạnh Sư Thanh Y, hai người cùng nhau yên lặng nhìn chằm chằm Cửu Muội.

Dạ cũng nhìn Cửu Muội, trong mắt Dạ không có bất cứ ánh sáng nào, vô cùng u ám.

Cửu Muội cũng không biết mọi người vì sao lại cười, nói: “Không thể mắng như vậy sao? Vì sao chỉ mắng con mẹ nó, không mắng cha nó, mẫu thân vất vả sinh ngươi nuôi ngươi, ngươi chỉ mắng mẹ nó, không mắng cha nó, chẳng phải là rất không công bằng sao?”

Nam tử: “…”

Mọi người đột nhiên bị nghẹn, cũng cười không được nữa.

Cửu Muội nói: “Có thể mắng mẹ nó, dĩ nhiên cũng có thể mắng cha nó, tổ tiên thân thích, thân bằng quyến thuộc, đều có thể mang ra mắng một lần, đúng không?”

Nam tử: “…”

Trong mắt Cửu Muội tựa hồ có một chút vui sướng, là loại vui sướng khi bản thân muốn làm thế nào thì làm, muốn mắng thế nào thì mắng.

Người xung quanh đều bắt đầu cười, nhưng bọn hắn lúc này đều nhìn nam tử bị nghẹn họng đến nói không nên lời mà cười, nam tử cảm thấy mất mặt, thẹn quá thành giận vung quyền đánh về phía Cửu Muội.

Trường Sinh khẩn trương nhắc nhở: “Cẩn thận!”

Cửu Muội dễ dàng lắc mình tránh né, tung ra một cước trực tiếp đá nam tử kia, lý thuyết đi đôi với thực hành, nói: “Cha nó, ngươi cút cho lão tử!”

Vừa đá vừa mắng, Cửu Muội dường như phát tiết hết ràng buộc trên người mình ra.

Thì ra có thể sảng khoái mắng chửi người, sảng khoái đánh người, không cần khúm núm vâng lời là một việc vui sướng cỡ nào. Việc vui sướng như vậy, vì sao những tỷ muội khác đều không thể cảm nhận được.

Giống như toàn thân được khai thông.

Thì ra, nàng cũng có thể tức giận, nàng tựa hồ cũng mơ hồ lý giải được cái gì gọi là tức giận.

Đây là việc tốt đẹp biết nhường nào.

Nàng có một cảm giác kỳ diệu như có như không, bản thân không nên là một công cụ gọi thì đến đuổi thì đi, không nên là một bối cảnh không ai chú ý đến, mà nên có máu có thịt có tình cảm.

Tình cảm của con người thì ra thú vị như vậy, nàng muốn có cảm xúc, cảm thụ cái gọi là hỉ nộ ái ố, tham sân si hận, kiêu ngạo ương ngạnh, và cả cảm giác không chút cố kỵ.

Cho dù trong mắt nàng, bọn họ là nhỏ bé và ô uế như vậy.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự hiếu kỳ của nàng.

Đá xong một cước, Cửu Muội còn cảm thấy không đủ, nàng thu chân lại, nhưng thân thể đã có quán tính, đổ về phía trước.

Nàng cho rằng trên thắt lưng của mình có đeo loại vũ nào đó, đưa tay muốn lấy xuống, nhưng kết quả lại trống rỗng.

Thân thể Cửu Muội chợt bất động, dường như một lần nữa rơi vào mờ mịt.

Trong thế giới hiện thực, lúc rất nhiều người thích đút tay vào trong túi, nhưng đột nhiên có một ngày bọn họ mặc quần không có túi, cũng sẽ vô thức làm động tác đút tay vào túi, tiếp đến sẽ bởi vì quần không có túi mà dẫn đến động tác thất bại.

Đây điều là ký ức và phản ứng của thân thể.

Chúng ẩn sâu trong tiềm thức, bởi vì là thói quen bồi đắp qua năm tháng nên đã trở thành một loại bản năng. Cho dù trong đầu không có suy nghĩ này, nhưng thân thể cũng sẽ vô thức giúp bản thân làm ra loại phản ứng này.

Ngay cả bản thân Cửu Muội cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, mờ mịt nhìn hai tay của bản thân.

Đây là làm sao vậy?

Vì sao nàng lại làm động tác này?

Bên hông nàng rõ ràng không có thứ gì.

Lạc Thần khẽ nheo mắt, càng tỉ mỉ đánh giá Cửu Muội. Sau đó nàng cảm nhận được điều gì đó, lập tức quay đầu lại nhìn, Sư Thanh Y cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt của nàng.

Một nữ tử che mặt đứng phía sau các nàng.

Đây là thuộc hạ của Dạ, đang khom lưng hành lễ với nàng ấy.

Sư Thanh Y ngũ cảm nhạy bén, nhưng lại không biết vị thuộc hạ này xuất hiện vào lúc nào, rõ ràng trước đó cũng không nhìn thấy. Nhưng Dạ mua hết đồ của quầy hàng, căn dặn lát nữa sẽ có người đến lấy, là ý nói vị này sao?

Dạ chậm rãi cất bước.

Người đi đường bên cạnh dường như sợ hãi áp suất thấp trên người nàng ấy, nên vô thức nhường đường.

Thuộc hạ kia theo phía sau nàng ấy.

Cửu Muội đã nhận ra, cuống quít quay đầu lại, nhìn thấy Dạ xuất hiện, cả người nàng ấy bắt đầu không nén được run rẩy.

Dạ không nhìn Cửu Muội, mà chỉ liếc mắt nhìn nam tử trên mặt đất.

Dạ không nói bất cứ lời nào, cũng không căn dặn gì với thuộc hạ của mình, nhưng nàng giống như có thể cùng thuộc hạ kia trao đổi, thuộc hạ hiểu mệnh lệnh của nàng, hoặc nàng hoàn toàn kiểm soát tất cả tư tưởng của người đó, cho nên nàng không cần tự mình động thủ cũng tự có thuộc hạ làm thay nàng.

Thuộc hạ kia đến bên cạnh nam tử, một tay nhấc bổng hắn lên.

Nam tử tay chân quẫy đạp giữa không trung, sợ hãi kêu tha mạng.

Dạ chỉ nói: “Bồi thường.”

Nam tử nhìn ra nàng đến giúp đỡ Cửu Muội, sợ đến kêu to: “Ta bồi thường! Ta bồi thường! Mau buông ta xuống, ta lập tức bồi thường!”

Dạ không hé răng.

Thuộc hạ kia thả lỏng tay, buông nam tử ra, nhưng động tác cũng không thô bạo, nam tử kia có thể đứng thẳng bình thường.

“Cô nương, ta… ta không biết mua ở nơi nào, ta có thể bồi thường bằng tiền không?” Nam tử đầu đầy mồ hôi lạnh.

Dạ nói: “Có thể.”

Nam tử cuống quít lấy túi tiền của hắn ra, chuẩn bị dâng lên toàn bộ, bỏ tiền tránh họa.

Nhưng thuộc hạ kia nhận lấy túi tiền, sau đó chỉ lấy ra số tiền bằng với giá trị của con ‘Dát Dát Dát’ bị hỏng rồi trả số còn lại cho hắn. Nam tử kinh ngạc nhưng không dám nói gì, mà chỉ cuống quýt bỏ chạy.

Dạ lúc này mới liếc mắt nhìn Cửu Muội.

Cửu Muội hai chân thoát lực quỳ xuống, tư thế giống như một chú chó, nàng không dám ôm chân của Dạ, chỉ là tay chân chạm đất, run rẩy phủ phục dưới chân Dạ.

“Chủ nhân thứ tội!” Cửu Muội không dám ngẩng đầu, cả người run rẩy: “Chủ nhân thứ tội!”

“Ngươi có tội gì?” Dạ nói.

Giọng nói của Cửu Muội gần như đã không khống chế được nữa, nàng nói: “Chưa có sự cho phép của chủ nhân, tự ý xuống núi Bái Sào, xin chủ nhân thứ tội!”

Trường Sinh kinh ngạc nhìn Cửu Muội chật vật quỳ trên mặt đất.

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một cái, cầm tay Lạc Thần, nhẹ nhàng viết ba chữ vào lòng bàn tay nàng: “Không bình thường.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!