Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 17

Chương 17

 

Chu Côn Ngọc một tay ôm vai Tân Kiều, một tay đặt trên lưng cô, giống như nâng đỡ một người đuối nước dưới đáy biển nặng nề u tối, nàng hơi ngửa cằm hỏi cô: “Em muốn đi đâu?”

Tân Kiều lại vùi mặt vào vai Chu Côn Ngọc, không cho nàng nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào của bản thân.

Nhưng cô đang run.

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng buông cô ra: “Vậy em, theo chị đi.”

Nàng xoay người, đi về phía bãi đỗ xe nội bộ.

Không quay đầu lại nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân của Tân Kiều lặng lẽ theo phía sau nàng.

Khoảng cách giữa hai người cũng không quá gần, trung gian vẫn còn một khoảng thật dài.

Được ánh trắng vừa phải chiếu sáng, cộng thêm ánh đèn, tất cả chiếu xuống mặt đường màu xám xịt, phản chiến ánh sáng rất nhạt, chiếc bóng của hai người bị kéo thật dài.

Chu Côn Ngọc lấy chìa khóa xe ra, mở khóa, mở cửa ngồi vào ghế lái.

Tân Kiều đứng cạnh xe do dự một giây.

Khi đó Chu Côn Ngọc nghĩ cô sẽ xoay người bỏ đi.

Nhưng cô không đi.

Cô bước đến mở cửa xe, yên lặng ngồi vào cạnh ghế lái.

Chu Côn Ngọc khởi động xe.

Tân Kiều nghiêng đầu nhìn bóng đêm không ngừng lướt qua ngoài cửa kính.

Chu Côn Ngọc cầm lái, liếc nhìn sườn mặt của cô một cái.

Cô gái trẻ tuổi bất kể nhìn hờ hững lãnh đạm cỡ nào, vẫn sẽ luôn có chỗ lộ ra sự sắc bén vốn có, ví dụ như đường cong giữa cổ và cằm của cô. Nhưng lúc này đôi vai của cô thả lỏng, tựa vào lưng ghế nhìn có vẻ như đang phát run.

Chu Côn Ngọc đưa tay tắt điều hòa.

Tân Kiều chắc hẳn cũng biết Chu Côn Ngọc muốn dẫn cô đi đâu.

Đã trễ thế này, hơn nữa với tâm tình của Tân Kiều hiện tại, Chu Côn Ngọc không tiện đưa cô đến bất cứ chỗ nào khác.

Lúc xe lái vào khu căn hộ cao cấp của Chu Côn Ngọc, Tân Kiều cũng chưa từng nói lời nào.

Xuống xe, hai người một trước một sau tiến vào thang máy, vị trí đứng của hai người cũng không gần.

Dường như vừa rồi trong hoa viên, người run rẩy trong lòng Chu Côn Ngọc là người khác.

Mà khi Chu Côn Ngọc dùng vân tay mở khóa, sau khi vào cửa, Chu Côn Ngọc đang muốn mở đèn, Tân Kiều lại tiến lên một bước nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, giọng nói ép xuống rất thấp: “Đừng bật đèn.”

Giây tiếp theo, cô trực tiếp ôm lấy Chu Côn Ngọc.

Ở đây không có người khác.

Không có ánh đèn.

Không có ánh trăng.

Không có tiếng côn trùng cuối hè lao về phía chụp đèn.

Chỉ có một mảnh tuyệt đối yên tĩnh và hắc ám.

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của hai người trì trệ trong giây lát.

Tối đến mức thị giác bị vô hiệu hóa, mà tất cả những cảm quan khác lại được phóng đại vô hạn.

Cách lớp áo sơmi mỏng manh, Chu Côn Ngọc có thể cảm thụ được nhịp tim của Tân Kiều. Mà nhiệt độ cơ thể của nàng xưa nay vốn không cao, lúc này bị Tân Kiều đốt nóng.

Tư thái Tân Kiều ôm nàng, nhìn như rất chặt nhưng thật ra lại rất nhẹ.

Nói rất chặt là bởi vì, cô giống như một người bị đuối nước, bức thiết muốn bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nói rất nhẹ là bởi vì, cô biết đây là sự cứu rỗi duy nhất của bản thân, cho nên dù cấp bách đến đâu cũng tận lực thả nhẹ động tác, dường như sợ chạm nát người trong lòng, khi đó vòng tay của cô sẽ lại trở nên trống rỗng.

Tựa như nhịp tim của cô đập rất nhanh, nhưng hô hấp lại rất nhẹ.

Giọng nói của cô trầm thấp vang lên bên tai Chu Côn Ngọc giữa bóng tối.

Trên người cô có mùi hương tươi mát mà mộc mạc của nước giặt quần áo, cùng với hương chanh nhàn nhạt, cô ghé vào bên tai Chu Côn Ngọc, điều chỉnh hô hấp của bản thân, gọi một tiếng: “Chu Côn Ngọc.”

Tiếng gọi này đè nặng hầu âm, về sau hô hấp được giải phóng, nên có vẻ như đang thở dốc.

Cô hỏi: “Vì sao chị muốn trêu chọc em?”

Tay cô chui vào trong vạt áo vốn chỉnh tề hợp quy tắc của Chu Côn Ngọc.

Đầu ngón tay của Tân Kiều có một chút tê dại, đầu óc cũng trở nên choáng váng.

Cô cảm thấy lỗ tai của mình rất nóng, trên người lại rất lạnh, lạnh đến mức cô liên tục run rẩy, giống như một người sắp mất đi nhiệt độ, bức thiết muốn hấp thu một chút độ ấm.

Nhiệt độ từ đâu mà đến.

Ngoại trừ Tân Mộc, trong cuộc sống của cô đã thật lâu chưa từng có người nào khác.

Cuộc sống đầy góc cạnh đã tròng lên một chiếc kén cho trái tim cô, không phải không ai muốn đến gần cô, thậm chí cũng không phải không ai theo đuổi cô, nhưng cô không có tâm tư đó.

Đồng thời, cô cũng sợ hãi.

Cô sợ hoàn cảnh của bản thân sẽ trở thành liên lụy cho người khác, cũng sợ ánh mắt đồng tình của người khác.

Chỉ có Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc tâm tư bất chính, Chu Côn Ngọc bụng dạ khó lường.

Tân Kiều chưa từng nhìn thấu Chu Côn Ngọc, đối với nàng khởi điểm là hiếu kỳ, về sau là phẫn nộ.

Nhưng phẫn nộ cũng là một loại cảm xúc rất mãnh liệt, sắc bén giống như một thanh kiếm, đủ để đâm thủng chiếc kén bao bọc trái tim cô.

Chờ lúc Tân Kiều lấy lại bình tĩnh, phát hiện tâm tư của bản thân ngoại trừ Tân Mộc thì chỉ có Chu Côn Ngọc.

Cô quá cần hơi ấm.

Những bức tường của bệnh viện là một màu trắng lạnh lẽo.

Chỉ có màu trắng lạnh lẽo.

Cả ngày cô bị giam cầm ở trong đó, lạnh đến mức sống lưng tê dại, mặt ngoài nhìn không ra vấn đề, nhưng trái tim đã co vào một góc liên tục run rẩy.

Đầu ngón tay của cô dò vào lưng quần của Chu Côn Ngọc, kéo vạt áo vốn chỉnh tề ra ngoài.

Cô muốn học theo động tác của Chu Côn Ngọc lần trước, cởi cúc áo để lộ ra áo ngực, nhưng trong bóng tối cô không thể nhìn rõ.

Chu Côn Ngọc đặt tay lên lưng bàn tay của cô, đó là một động tác trấn an.

Về sau tay cô hướng về phía dây áo ngực, lướt qua những hoa văn cầu kỳ kia, nhẹ nhàng đẩy ra.

Dây áo cứ thế trượt xuống, trong bóng tối gần như có thể nghe thấy âm thanh của nó, giống như một đóa hoa quỳnh rơi xuống.

Chu Côn Ngọc giống như một chú bồ câu ưu nhã, nhưng nếu phải dùng hoa đến so sánh, thì nàng giống với hoa quỳnh.

Người ta lúc đầu sẽ bị bề ngoài trắng tinh thanh nhã của nàng mê hoặc, cảm thấy nàng thánh khiết động lòng người, nhưng về sau sẽ phát hiện, nàng là một đóa hoa nở về đêm.

Nàng không chủ động, mà chỉ chờ người khác tự chui đầu vào lưới.

Giống như sau khi cô kéo dây áo xuống, nàng lập tức bắt lấy cổ tay cô, rồi lại buông tay, không có động tác gì khác.

Nàng muốn đợi bàn tay của Tân Kiều chạm đến cúc áo.

Về sau là cúc áo sơmi của chính bản thân Tân Kiều.

Thời gian đôi khi cũng tuân theo thuyết tương đối. Hai hàng cúc áo, trong tình huống này đã trở thành một quá trình dài dòng, chậm đến mức Tân Kiều quá mức khẩn trương, giống như rơi vào một cuộn phim, bắt đầu hồi tưởng lại vừa rồi lúc mới lên xe của Chu Côn Ngọc, ngồi cạnh ghế lái cuối cùng nhìn về phía bãi đỗ xe một cái.

Những con côn trùng còn sát lại cuối mùa hè, mang theo tư thái kiên quyết lao vào đèn đường, va chạm với chụp đèn ầm nóng.

Chỉ nghe ‘bốp’ một tiếng, thành ngữ để hình dung cảnh tượng đó chính là ‘thiêu thân lao đầu vào lửa’.

Tân Kiều biết bản thân hiện tại đang giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cô không dừng lại được.

Đôi mắt của cô không thể nhìn rõ, nhưng cô biết bên dưới chiếc áo sơmi thuần trắng của Chu Côn Ngọc là một chiếc áo ngực màu đen vừa tinh xảo vừa xinh đẹp.

Cô chạm vào, có thể cảm nhận được hoa văn cầu kỳ, giống như dây leo có sinh mệnh, lan tràn trên làn da của nàng, đồng thời cũng quấn lấy cô khiến cô run rẩy, rồi cũng chính là nó kéo cô khỏi đáy biển lạnh lẽo.

Trên mặt biển, không có ánh đèn, hô hấp nhợt nhạt của Chu Côn Ngọc chính là hải đăng dẫn đường.

Yết hầu của cô khẽ trượt, cúi đầu đến gần.

Nhưng rốt cuộc cô vẫn sợ hãi, không dám hôn lên đôi môi ấy. Bất kể có phải biểu hiện giả dối hay không, nhưng có đôi mắt đẹp như thơ kia tọa trấn, khuôn mặt của nàng chính là thánh khiết không thể khinh nhờn.

Cô nghiêng đầu, đôi môi chạm nhẹ vào cằm của Chu Côn Ngọc, nhưng đó không phải mục đích cuối cùng.

Thứ cô tìm kiếm chính là cần cổ thon dài của Chu Côn Ngọc.

Nơi đó có động mạch cảnh đang đập, từng nhịp đập, ôn độ cao hơn so với những vị trí khác, làn da mỏng manh dường như chỉ cần ngậm một chút sẽ tan ra.

Hương thơm của Chu Côn Ngọc ngửi vào giống như mùi hương của ngày xuân. Nhưng nếu kết hợp với tiết tấu hô hấp của nàng, ngày xuân sẽ biến thành đêm xuân.

Đêm xuân sẽ làm người ta quên hết tất cả.

Sự tốt đẹp của nàng giống như biểu hiện giả dối, nhưng đủ để cho người ta quên hết tất cả trong cuộc sống hiện thực. Sự dịu dàng của nàng là mưa phùn tưới xuống vườn hoa, hô hấp của nàng là ngọn gió cuốn hương xuân.

Đầu ngón tay của nàng mơn trớn trên thắt lưng, là dây leo sống dậy trong đêm xuân.

Cô đầu choáng mắt hoa, nghe giọng nói của nàng như là nhịp tim ẩn giấu trong đêm xuân, trong thanh nhã giấu diếm một chút tình sắc thuộc về ban đêm, sau một tiếng gần như thở dài, nàng trầm thấp gọi cô: “Đội trưởng Tân.”

Cách xưng hô này chạm vào trái tim của Tân Kiều, khiến động tác của của cô đột nhiên dừng lại.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!