Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 26

Chương 26

 

Chu Côn Ngọc lấy điện thoại ra quét mã QR thanh toán, sau đó cất điện thoại, mỉm cười ghé sát vào tai cô bé: “Hôm nay chị sẽ không cho em nhiều tiền, nhưng cũng đủ để em về nhà đưa cho mẹ em rồi.”

“Chị dạy em một việc quan trọng hơn.”

Nàng đè thấp giọng nói: “Sau này lúc quyết định làm chuyện gì, không nên chột dạ, không nên do dự, đã xấu phải xấu đến cùng. Nếu như nhiều lần do dự, kết quả là em sẽ không chiếm được thứ gì cả.”

Cô bé nhìn nàng một cái, cũng không biết có để tâm những lời nàng nói hay không mà chỉ nhanh chóng chạy đi.

Chu Côn Ngọc ngồi xổm vài giây, tư thế của nàng rất ưu nhã xinh đẹp, làn váy bao bọc phần mông tạo ra đường cong lả lướt, chỉ là khi đó nàng cúi đầu, mái tóc rơi lả tả trên vai, ngăn trở gần một nửa khuôn mặt.

Trong lòng Tân Kiều bỗng nhiên sinh ra một loại xung động, cô muốn khom lưng, dùng đầu ngón tay bị gió thổi đông lạnh vén những sợi tóc không nghe lời kia ra sau tai, để nhìn trộm xem trên gương mặt xinh đẹp kia, nụ cười khiến lòng cô chìm xuống có còn ở đó hay không.

Cô thực sự muốn khom lưng, mặc dù trên đường có rất nhiều người, nhưng giờ khắc này cô không thèm để ý đến cách nhìn của bọn họ.

Nhưng Chu Côn Ngọc chưa cho cô cơ hội này, nàng bỗng nhiên đứng lên.

Dường như đối mắt với đôi mắt trong suốt kia, tim đập nhanh là một loại bản năng. Cảm giác khẩn trương khiến Tân Kiều vô thức muốn che giấu xung động vừa rồi, trong ngữ điệu có một chút cứng nhắc: “Sự việc vẫn chưa rõ ràng.”

Người xung quanh đã tản đi, cô bé kia cũng đi rồi, câu này trở thành câu đầu tiên giữa hai người.

Nó không mềm mại khả ái, thậm chí có chút gai nhọn.

Tân Kiều có chút hối hận nhưng Chu Côn Ngọc lại cười, không phải nụ cười giống như vừa rồi, mà là một nụ cười không chút tỳ vết: “Rất quan trọng đối với em sao?”

Giọng điệu của nàng khi nói những lời này làm tổn thương đến Tân Kiều.

Bởi vì hàm ý ẩn giấu phía sau câu nói này là, cô là một người có nguyên tắc, đúng hay sai, đối với cô quan trọng như vậy sao?

Trong đầu Tân Kiều thoáng chốc nghĩ đến rất nhiều lời nói, nhằm sửa chữa câu nói thiếu nhu hòa và có phần gai góc vừa rồi.

Nhưng đến hiện tại, một câu cô cũng không nói được.

Rõ ràng vừa rồi cô ôm lấy loại xung động nào đó bước đến, vì sao chỉ trong thoáng chốc, cục diện đã thay đổi đến mức này.

Chu Côn Ngọc đến cùng là nhìn cô như thế nào.

Gió thu thổi qua, các cô đứng giữa những bông hoa dập nát. Có thể nhìn ra hoa này vốn dĩ đã không còn tươi, cho dù không bị người ta giẫm đạp, cánh hoa cũng không còn sức sống, phiến lá rũ xuống, phần bao nhựa không đủ chặt chẽ, lúc hoa hồng rơi xuống bao nhựa cũng tuột ra, gió thổi qua, phát ra tiếng động.

Thậm chí bởi vì chất lượng kém không phải trong suốt mà hơi ngã vàng.

Chu Côn Ngọc lại cúi người, nhặt một bông hòa hồng, Tân Kiều do dự chốc lát, cũng bắt đầu cùng nàng nhặt hoa.

Những người vây xem vừa rồi đã tản đi, lúc này người đi ngang qua chỉ thấy hai cô gái quần áo khác biệt, đứng ở đầu đường nhặt những bông hoa héo úa, không khỏi thu hút sự chú ý.

Tân Kiều không để tâm, chỉ là hoa hồng được nhặt lên khiến trong lòng cô bỗng nhiên không biết làm thế nào.

Đã là Chu Côn Ngọc dùng tiền mua, vậy hẳn là thuộc về Chu Côn Ngọc.

Cô sải bước đem hoa đặt vào trong tay Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc mỉm cười ôm lấy, ánh mắt rũ xuống, nhìn những bông hoa trong ngực.

“Ánh mắt của nàng khiến hoa hồng bừng bừng sức sống.”

Tân Kiều không phải người văn nghệ, nhưng đại khái là đôi mắt của Chu Côn Ngọc đẹp như thơ như tranh, nên vẫn luôn khiến cô liên tưởng đến một số câu từ.

Sau đó một cành hoa được đưa đến trước mặt cô.

Cô kinh ngạc, ý của Chu Côn Ngọc là tặng cho cô sao?

Cô nâng mắt, ý cười của Chu Côn Ngọc vẫn còn đó, nhưng có một chút kỳ lạ.

Cô cũng không biết nên hình dung như thế nào, không muốn nhìn thẳng mà cúi đầu, nhìn hoa hồng trong tay Chu Côn Ngọc.

Bàn tay xương cốt quá xinh đẹp, làn da lại nõn nà, lúc pha trà đặt cạnh gốm sứ, lại càng giống như gốm sứ thượng đẳng, hiện tại đặt cạnh hoa hồng, lại thành chiếc hộp ngọc chứa hoa hồng.

Cảnh tượng xinh đẹp như vậy, khiến Tân Kiều tạm thời buông bỏ cảm giác khập khiễng tiềm ẩn giữa hai người.

Cô đưa tay nhận lấy hoa hồng.

Thời gian cô tiếp xúc với hoa quá ít, nếu có tiền nhàn rỗi để mua hoa, cô thà rằng mua cải trắng.

Vì vậy một chuyên viên gỡ bom kinh nghiệm phong phú, lúc đối mặt với một đóa hoa hồng nho nhỏ, đã quên rằng phần bao nhựa đã rơi mất, khiến cô bị gai đâm bị thương ngón trỏ.

Cô bất động thanh sắc, chỉ hơi cúi đầu, nhìn cành hoa đã chuyển đến tay mình.

Tay cô xương cốt rõ ràng, thích hợp cầm cành hoa hồng này sao?

Lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ những chuyện này, bên tai vang lên tiếng giày cao gót.

Tân Kiều nâng mắt nhìn lên, không khỏi sửng sốt.

Chu Côn Ngọc ôm bó hoa hồng, trực tiếp xoay người đi rồi.

Sau khi tặng hoa xong, cái gì cũng không nói, cứ thế rời đi.

Bóng lưng của Chu Côn Ngọc rất nhanh đã lẩn khuất trong dòng người, Tân Kiều đôi sang cầm hoa hồng bằng tay kia, lúc này mới nhìn vết thương vừa rồi bị gai đâm.

Bởi vì không xử lý đúng lúc, đầu ngón tay thấm ra một giọt máu nho nhỏ, đông cứng trên ngón trỏ.

Cổ nhân nói tay đứt ruột xót, Tân Kiều từng ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt máu đọng trên đầu ngón tay.

Giọt máu không biết là rơi xuống hay là thật sự bị lau đi. Cảm giác như vậy, giống như xóa đi một giọt máu từ tim.

Cô đang suy nghĩ về cảm giác Chu Côn Ngọc mang đến cho cô, đang suy nghĩ cô nên đối đãi Chu Côn Ngọc thế nào, đang suy nghĩ Chu Côn Ngọc đối đãi cô ra sao.

Quả thật, cần phải dùng tâm huyết a.

Chu Côn Ngọc vừa rồi không nên nói với cô như vậy.

Tân Kiều ngồi xe bus về nhà, mang theo cành hoa hồng kia.

Tân Mộc còn chưa ngủ, đang mở đèn bàn viết bài tập. Tân Kiều đi qua, dùng ngón trỏ điểm nhẹ lên trán em ấy: “Không cần đôi mắt nữa sao?”

Tân Mộc nghiêng đầu, chuyển mắt thoáng nhìn cành hoa hồng trong tay cô.

“Hoa.”

“Hoa hồng.”

Tân Kiều mím môi, nếu như cô muốn giấy đóa hoa này không cho Tân Mộc nhìn thấy, thì vẫn sẽ có biện pháp, ví dụ như cầm chìa khóa mở cửa sau đó nhẹ chân đi vào phòng mình. Thật ra cô và Tân Mộc ở chung, vẫn luôn duy trì một ranh giới vô hình, Tân Mộc cũng sẽ không bướng bỉnh theo cô vào phòng.

Nhưng, đây là đóa hoa hồng đầu tiên cô nhận được trong đời.

Không thể nói rõ là tâm lý gì, cô lại cố ý để Tân Mộc nhìn thấy.

Chỉ là lúc này Tân Mộc gào to hai câu, cô lại không được tự nhiên, vết thương trên ngón trỏ lại nóng lên, ngoài miệng chỉ ‘ừ’ một tiếng.

Tân Mộc cảnh giác, cái mũi ngửi ngửi, cũng không biết đang ngửi cái gì: “Không nên a.”

Xong đời.

Thực sự tiếp xúc với người phụ nữ xấu xa quá lâu rồi.

Tân Kiều hé môi, phát hiện bất kể bản thân làm thế nào cũng không thể nói nên lời, đây là bác sĩ Chu của em tặng.

Vì vậy lời đến bên miệng lại biến thành: “Có người tặng.”

“Ai, bạn gái?”

“Không phải, là…” Ngón tay của Tân Kiều gõ nhẹ mép bàn: “Trên đường, có người, tặng miễn phí.”

“Ồ.” Nét mặt của Tân Mộc tức thì xụ xuống, ánh sáng trong mắt đã biến mất: “Chính là loại hoạt động quét mã tặng hoa tặng khăn giấy ở trên đường đúng không?”

“Ừm.” Tân Kiều lại có một chút hối hận vì đã để Tân Mộc nhìn thấy hoa hồng, cho nên muốn lừa dối cho qua.

“Chị đã quét mã rồi?”

“Ừ.”

Tân Mộc lẩm bẩm: “Chị cũng không phải loại người này.”

“Không phải loại người sẽ tham gia quét mã.”

“Không phải, vẫn có những loại hoạt động có khả năng chị tham gia.” Tân Mộc gõ nắp bút lên vở bài tập: “Ví dụ như quét mã tặng khăn giấy, tặng trứng gà và vân vân. Nhưng tặng hoa hồng, chị còn quét mã để làm gì?”

“Vì, đẹp.”

“Đẹp sao.” Đây rõ ràng là một đóa hoa héo úa, có lẽ chính là hoa không tươi, mới tăng thêm độ tin cậy cho lời nói dối ‘đầu đường có hoạt động quét mã tặng hoa’.

Tân Mộc tiếp tục viết bài tập, trong nhà không có bình hoa, Tân Kiều suy nghĩ một chút, tìm một chai nước khoáng cắm cành hoa vào bên trong.

Sau đó cô đặt bông hoa trên bàn trà, ngồi nhìn chốc lát.

Thật ra, rất không phù hợp.

Bàn trà đã nhiều năm, mép bàn đầy vết xước, màu sắc cũng cũ nát xấu xí. Mà một đóa hoa hồng, cho dù không còn tươi đẹp, thì hoa hồng vẫn là hoa hồng.

Tân Kiều không muốn nhìn nữa: “Chị đi tắm, em đừng thức quá khuya.”

“Vâng.”

Tân Kiều hỏi thêm một câu: “Chuyện đó…”

“Chuyện gì?”

“Tặng hoa hồng nhất định là bạn gái sao?”

Tân Mộc cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Bà cô ở trên đường lôi kéo chị quét mã thì không tính, người ta có nhiệm vụ, chị cũng quá điên rồ rồi.”

Tân Kiều: “…”

Cô lấy khăn đi tắm, nước nóng cọ rửa ngón trỏ, có chút đau đớn, kéo dài đến tận trái tim.

Cô sẽ không liên hệ hai từ ‘bạn gái’ với Chu Côn Ngọc, nhưng tặng hoa hồng, bất kể trong mắt người nào đều là có ý đó, đúng không?

Cô tắm gội xong, Tân Mộc nói còn một lát nữa, làm bài tập xong sẽ đi tắm. Căn nhà quá nhỏ, máy sấy ù ù, cô sợ làm ồn Tân Mộc cho nên tạm thời không sấy tóc, mà chỉ quấn khắn trên đầu rồi trở về phòng ngủ.

Cô ngồi xếp bằng trên giường, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm.

Đúng vậy, bất kể là người nào, đều sẽ cảm thấy tặng hoa hồng là có ý đó.

Đuôi tóc chưa lau khô, một giọt nước lạch cạch rơi xuống màn hình, đúng lúc rơi vào chữ ‘yêu thích’, Tân Kiều đưa tay lau đi, vệt nước vẫn còn, khiến hai chữ kia trở nên mơ hồ.

Tựa như cảm giác hiện tại.

Cô có chút thích Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc có chút thích cô, bất kể loại nào, dường như mơ mơ hồ hồ căn bản chính là như vậy. Nhưng tựa như chữ Hán cách một vệt nước, bất kể làm thế nào cũng không thể nhìn rõ.

Có thể hạ quyết tâm đi xác nhận, nhưng không  xác định và do dự lại chiếm phần nhiều.

Mà thôi, không nghĩ nữa, chờ Tân Mộc đi tắm, cô sẽ dùng máy sấy thổi khô tóc. Chờ Tân Mộc tắm xong lại kiểm tra cửa nẻo, sau đó lên giường ngủ.

Chu Côn Ngọc người này, mặt ngoài dịu dàng ôn hòa, lúc lạnh lùng quả thật là rất lạnh, sau khi tặng hoa xong thực sự một câu cũng không nói.

Tân Kiều nhìn điện thoại di động rất nhiều lần, vài ngày sau đó, Chu Côn Ngọc một lần cũng không liên hệ với cô.

Cho đến một buổi tối, lúc cô sắp ngủ, điện thoại di động đang sạc ở đầu giường đột nhiên rung lên. Cô tưởng là thông báo của tổng đài, cũng không nghĩ là Chu Côn Ngọc nhắn tin hỏi: “Hôm đó em đến phố Văn Dục để làm gì?”

Cô đánh chữ trả lời: “Mộc Mộc muốn có một món đồ chơi được phát hành trong hoạt động liên doanh thương hiệu, em đến Mc’Donal nhìn xem có hay không.”

Sau đó nhấn gửi đi.

Về sau không có về sau nữa.

Hôm đó Tân Kiều huấn luyện thực sự rất mệt, buổi tối nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm tỉnh lại gần như cho rằng bản thân đã nằm mơ.

Giống như lần trước cô mơ thấy bản thân đến trạch viện Chu gia tìm Chu Côn Ngọc, cánh cổng chậm rãi khép hờ, dây leo ngoài cổng lay động theo gió đêm.

Cô lấy điện thoại xem thử.

Không phải mơ.

Tin nhắn Chu Côn Ngọc gửi đến, thật sự nằm trong điện thoại của cô. Mà sau khi cô trả lời, Chu Côn Ngọc quả thật cũng không có phản hồi lại nữa.

Mãi cho đến buổi tối, Chu Côn Ngọc lại nhắn tin: “Lúc nào nghỉ ngơi.”

Câu này hỏi rất đúng lúc, bởi vì đáp án của Tân Kiều là: “Ngày mai.”

Lần này Chu Côn Ngọc trả lời rất nhanh, không biết vì sao cách màn hình điện thoại, Tân Kiều dường như có thể nghe thấy tiếng cười như gió mát của nàng: “Vậy đêm mai có muốn ra ngoài không?

“Cùng chị đi gặp một người bạn.”

“Có thể vì chị, ăn diện một chút không.”

Tân Kiều lại sửng sốt.

Cô vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng giữa hai người là thế nào.

Tiến triển của Chu Côn Ngọc cũng quá nhanh đi, vừa tặng hoa hồng vừa đi gặp bạn bè.

Chiếu theo tiến độ như vậy, Tân Kiều quả thực không dám nghĩ tiếp.

Có lẽ thấy cô thời gian dài chưa trả lời, Chu Côn Ngọc trực tiếp gửi một địa chỉ.

Tân Kiều tìm kiếm, là một quán bar.

Cho nên cô có một lý do tốt để cự tuyệt, đó chính là bởi vì nghề nghiệp, cô không uống rượu. Nhưng nghĩ lại, Chu Côn Ngọc là bác sĩ ngoại khoa, Chu Côn Ngọc cũng không uống rượu.

Mà nguyên nhân cổ động Tân Kiều nhận lời chỉ có một, cô muốn làm rõ cảm giác của cô đối với Chu Côn Ngọc làm gì, dù sao trước hết cô cũng phải biết rõ Chu Côn Ngọc là dạng người gì.

Cô từng thấy dáng vẻ của Chu Côn Ngọc ở trước mặt người nhà, dáng vẻ lúc ở cùng cô, dáng vẻ lúc làm việc ở bệnh viện.

Các mặt của Chu Côn Ngọc đều tuyệt nhiên bất đồng.

Cô nên đi thu thập những mặt khác nhau của Chu Côn Ngọc, nhìn xem Chu Côn Ngọc trước mặt bàn bè là dáng vẻ gì.

Đến buổi tối hôm sau, ăn cơm rửa chén xong, Tân Kiều vào nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh có một chiếc gương không quá nhỏ, mở đèn lên, dưới ánh sáng của hai ngọn đèn, chiếc gương phản chiếu gương mặt của cô.

Son môi Tân Mộc tặng cô đặt ở trong túi, không hiểu sao cô cảm thấy nặng trịch.

Trong đầu là tin nhắn của Chu Côn Ngọc tối qua: “Có thể vì chị, ăn diện một chút không.”

Tiết tấu trong lời nói của Chu Côn Ngọc rất kỳ diệu, dường như luôn biết cách làm nổi bật trọng điểm.

‘Vì chị’ hai từ này, dường như gõ vào nhân tâm.

Thật ra lúc Tân Kiều ở trong nhà vệ sinh, Tân Mộc nhất định sẽ không vào, nhưng cô vẫn có tật giật mình mà khóa cửa.

Cô lấy son môi ra, vặn nắp, nhẹ nhàng tô lên môi mình.

Chút màu hồng điểm lên môi, cô tức thì hối hận.

Làm cái gì a, quá xem trọng rồi.

Cô cũng không phải không thể xem trọng, chính là không muốn để Chu Côn Ngọc nhìn ra sự xem trọng của cô.

Như vậy không tốt.

Cô rút khăn giấy lau đi, rồi lại  dùng nước rửa sạch một lần, sau đó mở cửa nhà vệ sinh, nói với Tân Mộc cô muốn ra ngoài.

Tân Mộc biết cô có thói quen tản bộ đêm khuya, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Khu nhà cũ giống như một cụ ông sắp chết, trước khu nhà không sáng đèn, đường phố chật hẹp là là câu chuyện nó suốt đời cũng kể không xong.

Tân Kiều đi trên đường, gió thổi có chút lạnh lẽo, cô kéo chặt áo khoác bóng chày của bản thân.

Ngồi trên xe bus, sau đó xuống xe, lại đi về phía trước một đoạn.

Cô gần như nghi ngờ bản thân đi nhầm chỗ.

Bởi vì khu căn hộ cao cấp này, nhìn qua thực sự không giống như sẽ có quán rượu.

Cho đến khi cô tìm được số nhà, nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục, khuôn mặt một chút cũng không giống như đang đón khách.

Cô bước đến, đứng yên không nói lời nào, đối phương đeo kính đen, cũng yên lặng không lên tiếng.

Cho đến lúc cô mở miệng: “Tôi tìm người.”

“Tìm ai?”

Tân Kiều chần chờ một chút: “Chu Côn Ngọc.”

Thứ nhất, cô không biết báo tên của Chu Côn Ngọc ra như vậy có tác dụng hay không. Thứ hai, mỗi lần cô đến cổng khu căn hộ  báo tên của Chu Côn Ngọc, đều sẽ đón lấy những ánh mắt quan sát.

Quả nhiên, tiếng nói vừa dứt, ánh mắt quan sát lại đến nữa, cách kính đen cũng có thể cảm nhận được.

Toàn bộ thế giới đều đang nhắc nhở cô, Chu Côn Ngọc và cô là hai người cách biệt lớn cỡ nào.

Người đàn ông mặc âu phục dĩ nhiên nhận ra Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều suy nghĩ cẩn thận, trong cuộc sống của Chu Côn Ngọc, đại khái không ai không nhận ra Chu gia tam tiểu thư, Chu gia đại danh đỉnh đỉnh.

Người kia mở cửa cho cô đi vào, thế giới trong nháy mắt thay đổi.

Ngoài cửa là thanh trúc u tĩnh, bầu không khí và ánh đèn đều rất nhu hòa. Nhưng vừa vào trong, âm thanh của DJ gần như phá hủy màng tai, ánh đèn không chói mắt nhưng khiến người ta quáng mắt.

Tân Kiều phát hiện một việc, đó là nhiều loại màu sắc hòa trộn cùng một chỗ, trái lại sẽ làm màu xám tối trở nên rõ ràng hơn.

Cô đi ở trong hoàn cảnh như vậy, giống như dạo chơi trong mây xám, mà thế giới nguyên bản rõ ràng lại biến thành một mảnh hỗn độn.

Cô theo phương hướng của người đàn ông vừa rồi hướng dẫn, đi đến chiếc bàn tận cùng bên trong, đó là Chu Côn Ngọc và những người bạn của nàng.

Ghế dài hình cung, ánh mắt Tân Kiều bị che khuất, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một góc sô pha, lộ ra một chiếc giày cao gót màu đỏ, gót giày tiếp cận mười phân, làm nổi bật mắt cá chân, lên trên một chút là bắp chân thon dài trơn bóng.

Chủ nhân của đôi chân này đang cười, bả vai tựa vài lưng ghế rung động, theo động tác này, góc váy màu đỏ cũng lộ ra, dường như muốn mượn tơ nhện quấn lấy ánh sáng, thiêu đốt nơi này.

Mái tóc dài màu đen cũng lộ ra một góc, mái tóc được làm rất kỹ, cuộn sóng lớn, xinh đẹp đến mức hoạt sắc sinh hương.

Trái tim Tân Kiều đập hỗn loạn, nghĩ đến việc Chu Côn Ngọc nói cần phải trang điểm, đây hẳn là Chu Côn Ngọc đã qua trang điểm.

Cô muốn quay đầu rời đi.

Nhưng người đó dường như có thuận phong nhĩ, trong tiếng nhạc đinh tai vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô mà quay đầu lại.

Trái tim của Tân Kiều giống như bị một bàn tay siết chặt, rồi lại đột nhiên thả lỏng.

Không phải Chu Côn Ngọc.

Khuôn mặt đang nhìn cô rất xinh đẹp, là một loại xinh đẹp nhưng hỗn độn. Tân Kiều cũng không biết nên hình dung như thế nào, lông mày của cô ấy nhếch lên, vẻ rất tinh tế, mí mắt rất sâu, lông mi nồng đậm nhìn có chút nặng nề, đánh mắt rất đậm, môi cũng thể, mỗi một chi tiết đều thu hút ánh nhìn, nhưng kết hợp cùng một chỗ chính là một loại xinh đẹp nhưng hỗn độn.

Tân Kiều mím chặt môi, người đó nhìn cô cười có chút thâm ý: “Bạn của Côn Ngọc a.”

Tân Kiều đã bắt đầu không được tự nhiên.

Ánh mắt hàm ý sâu xa của đối phương lại trên dưới quét qua người cô: “Côn Ngọc từ trước đến nay không dẫn người khác đến gặp chúng tôi.”

Lời này nghe có một chút mờ ám.

Nhưng ngữ điệu lại có một chút ngả ngớn.

Tân Kiều trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trong lòng nên cảm thấy dễ chịu một chút, hay là càng thêm khó chịu.

Cô lên tiếng hỏi: “Chị ấy đâu.”

Đối phương lại bật cười.

Dùng đại từ nhân xưng ở ngôi thứ ba, luôn có vẻ người được nói đến đặc biệt quan trọng. Nhưng Tân Kiều xác thực không quen gọi thẳng tên Chu Côn Ngọc, bởi vì mỗi lần nói ra đều sẽ nghênh đón ánh mắt quan sát khiến cô có chút phản cảm.

Cô gái tóc xoăn chỉ một đầu khác của ghế dài, ra hiệu chính cô đi tìm.

Từ lúc Tân Kiều gặp người đàn ông áo đen ở ngoài cửa, thì có vô số lần muốn xoay người rời đi, nhưng không có lần nào ý nghĩ đó mãnh liệt như hiện tại.

Cô phát hiện bản thân không dám gặp nàng.

Cô sợ Chu Côn Ngọc ngồi bên kia ghế dài, cũng giống như cô gái trước mắt này, có một khuôn mặt khiến cô cảm thấy hoàn toàn xa lạ.

Nhưng con người luôn hiếu kỳ, cô rõ ràng sợ hãi, nhưng hai chân lại tự động dẫn cô đi vào trong.

Bởi vì ghế dài thiết kế đặc biệt, nên tình huống phía trong từng chút hiện ra trước mắt. Trong tầm mắt đều là những khuôn mặt giống như cô gái vừa rồi, trang điểm tinh xảo, những chiếc vào trên người họ Tân Kiều xem không hiểu, có lẽ là mẫu mới nhất trong show thời trang nào đó.

Show thời trang, hẳn là dùng từ như vậy đi.

Cho đến khi ánh mắt của cô dọc theo ánh đèn chằng chịt như tơ nhện, nhìn đến góc trong cùng.

Trái tim đập thình thịch, bỗng nhiên yên tĩnh.

Chu Côn Ngọc người này kỳ lạ ở chỗ, lúc cô trầm tĩnh, nàng có thể một giây trêu chọc trái tim cô.

Lúc cô hoang mang rối loạn, nàng lại có thể trong một giây khiến cô bình tĩnh lại.

Nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.

Nơi này quá ồn ào, nàng ngồi trong góc nên cũng không nghe thấy động tĩnh khi Tân Kiều đến. Nàng chỉ một mình ngồi ở nơi đó, trên người vẫn là chiếc áo sơmi trắng và quần tây đen giống như thường ngày, mái tóc dài thẳng mượt xỏa xuống, Tân Kiều không nhìn ra nàng có trang điểm hay không, dung mạo vẫn thanh thoát như thường ngày.

Nàng không trò chuyện với những người bên cạnh, cho nên trong không gian náo động, bầu không khí bao quanh cô lại vắng lặng dị thường. Nàng bưng một ly nước chanh, cổ tay thanh mảnh gác trên đùi, nhưng cũng không uống mà chỉ bưng lên, vẻ mặt có chút xuất thần.

Thì ra lúc Chu Côn Ngọc không cười, là như vậy.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tân Kiều, nàng nhìn về phía cô.

Lúc Tân Kiều muốn thu hồi ánh mắt thì đã không còn kịp rồi, cô không phải thực sự không muốn nhìn thần sắc của Chu Côn Ngọc, mà chỉ muốn âm thầm quan sát, lén lút ngắm nhìn, muốn xem nét mặt lúc không cố ý mỉm cười ấy sẽ duy trì bao lâu.

Nhưng mà không còn kịp rồi, nụ cười đoan trang tao nhã xưa nay đã bò lên trên mặt Chu Côn Ngọc, quá trình bò lên đó cho người ta cảm giác giống như dây leo, vây lấy một Chu Côn Ngọc chân thực ở bên trong.

Chu Côn Ngọc mỉm cười nhìn cô, cánh môi khẽ động: “Đến đây.”

Cô không biết là tiếng ồn xung quanh nuốt lấy âm thanh của Chu Côn Ngọc, hay là Chu Côn Ngọc vốn dĩ không nói thành tiếng, một câu kia dường như chỉ là khẩu hình, nhưng cô đã nghe hiểu.

Vì vậy cô lướt qua mọi người, đi về phía Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc nhường ra một vị trí bên cạnh cho cô: “Ngồi đi.”

Có người hiếu kỳ quan sát cô, nhưng khách quan mà nói, sự xuất hiện của cô cũng không thu hút nhiều sự quan tâm. Lúc cô ngồi xuống,  cô gái mặc lễ phục màu đen bên cạnh Chu Côn Ngọc xoay người nói chuyện với nàng, Chu Côn Ngọc mỉm cười trả lời hai câu. Nghe không rõ các tôi đang nói gì, tất cả chỉ là những âm thanh hỗn tạp.

Tân Kiều bỗng nhiên nghĩ, cô ở đây để làm gì?

Ở lâu cùng Chu Côn Ngọc, người ta sẽ rơi vào đôi mắt trong suốt kia, gần như đã quên cuộc sống vốn có của Chu Côn Ngọc là bộ dạng gì.

Chu Côn Ngọc nói chuyện với người bạn bên cạnh xong thì xoay người, đoan đoan chính chính ngồi ở đó.

Tân Kiều suy nghĩ lý do để rời đi, lúc này Chu Côn Ngọc lại nhích đến gần cô.

Cách áo khoác, cô không cảm nhận được nhiệt độ từ làn da của Chu Côn Ngọc, nhưng có thể mơ hồ cảm thấy xúc cảm mềm mại. Cánh môi của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng cử động, có lẽ nàng không dùng son nên màu môi rất nhạt, nhưng lại có vẻ rất trơn bóng. Trong tiếng nhạc ầm ĩ, nàng phải ghé sát vào mới có thể khiến Tân Kiều nghe rõ: “Người ngồi ở phía ngoài cùng…”

“Cô ấy là Thịnh Ninh Nhi, em từng dạy dỗ anh trai của cô ấy.”

“Nhớ rõ không?”

Tân Kiều nhớ rõ, Thịnh Tuyên, chính là kẻ không biết xấu hổ muốn khi dễ Bạch Văn Văn.

Tân Kiều mím môi, đổi lấy một tiếng cười khẽ của Chu Côn Ngọc,  nụ cười này cũng kề sát bên tai Tân Kiều, mang theo hơi thở tươi mát, nóng ẩm.

Loại cảm giác này có chút kỳ lạ.

Rõ ràng nàng đang ngồi cùng những người bạn quen thuộc của mình, nhưng nàng và cô lại ghé vào cùng một chỗ, kề tai nói chuyện với cô.

Dường như nàng và cô rất quen thuộc.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!