Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 567

Chương 567: Vuốt môi

 

Trường Sinh và Dạ ở trong phòng ngủ chính, hai người tựa vào nhau, tự chụp rất nhiều ảnh.

Dạ căn bản không hiểu động tác và tư thế tự chụp, đều là học theo Trường Sinh, Trường Sinh làm như thế nào thì nàng ấy làm theo như thế, cho nên tư thế của hai người lúc chụp đều tương tự nhau, Đại đa số ảnh chụp đều đeo khăn che mặt vịt nướng, cũng có những tấm không che mặt, Dạ thoạt nhìn không có bao nhiêu biểu cảm, nhưng Trường Sinh lại cười rất vui vẻ, trong ánh mắt tràn đầy mật ngọt.

Sau khi chụp xong, hai người tháo khăn che mặt xuống, Trường Sinh cảm thấy mỹ mãn, cầm điện thoại di động ngồi bên cạnh Dạ, cho Dạ xem những tấm ảnh vừa chụp.

Ánh mắt của Dạ dừng trên ảnh chụp, lướt qua từng tấm một.

Mỗi một tấm ảnh, Trường Sinh đều mỉm cười.

Nhưng riêng trong mắt Dạ, chỉ có một mảnh tĩnh mịch.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Dạ trực quan nhìn thấy sự đối lập trong thần thái của bản thân và Trường Sinh, nàng yên lặng nhìn một lúc, dường như đã nhìn ra chút gì đó, rồi lại dường như vẫn hoang mang.

“Dạ.” Trường Sinh thận trọng nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Dạ trả lời theo sự thật: “Ngươi làm sao làm được, mỗi một tấm ảnh đều mỉm cười?”

Trường Sinh nghe xong lại càng muốn cười, nàng vẫn luôn cảm thấy Dạ hỏi nàng rất nhiều vấn đề đáng yêu, nàng nói: “Bởi vì ta đang chụp ảnh cùng ngươi nên lúc chụp mỗi một tấm ta đều rất vui vẻ.”

“Vậy phải như thế nào, mới có thể trở nên vui vẻ?” Dạ lại hỏi.

Trường Sinh biết Dạ không hiểu loại tâm tình gọi là vui vẻ này, thật ra nàng vẫn có chút tiếc hận.

Người sở dĩ được gọi là người, có một nguyên nhân quan trong đó chính là vì họ sở hữu hỉ nộ ái ố, cảm xúc cuồn cuộn.

“Vui vẻ là một loại tâm tình sản sinh tự nhiên.” Trường Sinh thấp giọng nói với Dạ: “Nó không cách nào trở thành một mục đích. Nếu ngươi muốn, phải như thế nào mới có thể cảm thấy vui vẻ, vậy thì đó thật ra cũng không phải là chân chính vui vẻ. Chân chính vui vẻ, là sau khi ngươi cảm thấy vui vẻ mới chợt nhận thấy được dư vị của nó.”

Dạ liếc mắt nhìn Trường Sinh, dường như có điều lĩnh ngộ.

Sau một lúc lâu Dạ nói: “Vậy ta không cách nào vui vẻ.”

Trong lòng Trường Sinh nhất thời dâng lên một chút chua xót.

Thật ra nàng có thể cảm giác được sự giãy dụa của Dạ, cho dù loại giãy dụa này không rõ ràng, vẫn chỉ ở vào giai đoạn nảy sinh lòng hiếu kỳ. Những lời vừa rồi của Dạ dường như bao hàm thất vọng, nhưng lúc Dạ nói ra, lại không thể hiện một chút cảm xúc thất vọng, điều này càng tạo ra một loại đối lập đến bi thương.

Cho dù Dạ đã nỗ lực cảm thụ, nhưng không có quyền hạn sở hữu cảm xúc.

Nàng ấy là chủ nhân của rất nhiều thuộc hạ.

Nhưng chỉ duy nhất không phải chủ nhân của cảm xúc chính bản thân mình.

“Ngươi muốn cười sao?” Trường Sinh nhẹ giọng hỏi.

“Muốn.” Dạ gật đầu, rồi lại trả lời: “Nhưng ta không biết.”

“Vậy ngươi có thể thử một chút.” Trường Sinh nói: “Cho dù đó không phải thực sự xuất phát từ vui vẻ.”

“Thử thế nào?”

Trường Sinh cân nhắc chốc lát: “Để ta giúp ngươi. Nhưng ta cần đặt ngón tay lên má ngươi, tiến hành tiếp xúc, có thể chứ?”

Nàng và Dạ vẫn luôn duy trì quy tắc và khoảng cách lịch sự, trong mắt của Trường Sinh, nếu như không có sự cho phép của Dạ, nàng sẽ không vượt quá giới hạn.

“Có thể.” Dạ đồng ý.

Trường Sinh cong mi mỉm cười, nụ cười của nàng ngọt ngào ấm áp, hoặc như là mỹ ngọc trong suốt. Dạ nhìn ý cười trên mặt nàng, ánh mắt không chút gợn sóng nhưng lại nhìn một cách vô cùng chăm chú.

Trường Sinh ngồi trước mặt Dạ, vươn hai tay, hai ngón tay đặt hai bên khóe môi của Dạ.

Thật ra hiện tại tâm tư của nàng rất đơn giản, chính là muốn làm mẫu cho Dạ, cũng để Dạ lần đầu cảm thụ cái gọi là nở nụ cười, cho dù đó cũng không phải là xuất phát từ tâm tình của Dạ, mà chỉ dùng sự tác động của ngón tay để tạo thành.

“Lúc cười, khóe môi sẽ cong lên như thế này.” Trường Sinh nói, ngón tay nhẹ nhàng đẩy khóe môi của Dạ cong lên: “Đây là mỉm cười, độ cong không quá lớn, cong rất nhẹ. Nếu như vô cùng vui vẻ, người còn có thể hé miệng cười, cười thật thoải mái.”

Dạ ngồi đoan chính, tùy ý Trường Sinh thao tác.

Trường Sinh chỉ đẩy khóe môi của Dạ lên cao một chút, ước lượng một chút, cảm thấy lúc này mới tương đối thích hợp với Dạ.

“Thật ra lúc người ta cười, không chỉ là khóe môi mà ngay cả đôi đuôi mắt cũng cong lên.” Trường Sinh mỉm cười giải thích: “Sẽ thoáng cong lên, lúc mỉm cười sẽ nhìn không quá rõ ràng, nhưng ngươi vẫn có thể nhìn thấy ý cười trong mắt.”

Dạ nhìn vào đôi mắt của Trường Sinh, nói: “Nhìn thấy rồi.”

Trường Sinh ngây người.

Mùi hương thoang thoảng len lỏi vào hô hấp của Trường Sinh, từng làn hương quấn lấy nàng. Theo thời gian trôi qua, nàng cảm thấy bản thân dần có chút hoảng hốt, nhất là sau khi đầu ngón tay tiếp xúc với làn da của Dạ, trong lòng càng có một loại ấm áp trước nay chưa từng có.

Loại cảm giác này rất ấm áp, thoải mái, cho nên nàng càng muốn kéo dài, để cảm giác ấm áp này dọc theo tứ chi lan ra khắp thân thể.

Ánh mắt của Trường Sinh dừng trên đôi môi của Dạ.

Dạ mặc dù lạnh lùng, nhưng sắc môi lại rất tươi đẹp, phiếm lấy màu hồng nhạt mê người, làm nổi bật đôi hoa tai đỏ rũ xuống ở hai bên.

Đầu ngón tay của Trường Sinh chạm vào khóe môi của Dạ, không có bất kỳ khoảng cách nào với sắc hồng trên đôi môi kia.

Nàng giống như đột nhiên bị trúng độc, đầu ngón tay gần như mất khống chế, leo lên cánh môi của Dạ. Từ khóe môi bên trái chậm rãi vuốt ve, từng chút cảm thụ sự mềm mại và độ ấp trên môi của Dạ.

Dạ ngồi bất động, dường như có chút nghi hoặc, không rõ Trường Sinh đang làm gì.

Nhưng nàng cho rằng Trường Sinh đang hướng dẫn nàng cách mỉm cười, nên cũng sẽ không ngăn cản, mà chỉ nhìn chăm chú vào Trường Sinh.

Đầu ngón tay của Trường Sinh nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của Dạ, bản thân cánh môi cũng vô thức run lên. Nàng cảm thấy hô hấp của mình dường như trở nên nhanh hơn một chút, cánh môi khẽ nhếch, hô hấp phả ra cũng có chút nóng bỏng.

Nhưng từ đầu chí cuối Dạ vẫn luôn bình tĩnh.

Cuối cùng đầu ngón tay của Trường Sinh rời khỏi cánh môi của Dạ, chuyển sang trượt dọc theo đường cong của chiếc cằm, cứ thế dời lên. Chậm rãi, đầu ngón tay lướt qua mái tóc của Dạ, trằn trọc đi đến bên tai.

Ngón tay của Trường Sinh trượt đến vành tai của Dạ, nhịn không được mà xoa nhẹ.

Đôi hoa tai của Dạ rũ xuống, chạm vào mu bàn tay của Trường Sinh.

Ánh mắt của Trường Sinh gần như trở nên mê ly.

Trước đây nàng rất muốn sờ vành tai của Dạ , nàng chỉ nghĩ như vậy thôi mà không dám chân chính hành động, nhưng hiện tại không biết thế nào, nàng cứ thế tuân theo nguyện vọng từ sâu trong nội tâm, thực sự làm như vậy.

Dường như có cảm giác ấm áp ở phía sau, nhẹ nhàng thúc giục nàng. Nhưng loại cảm giác này cũng không mãnh liệt, mà chỉ nhẹ nhàng, nó không mang đến cảm giác áp bách ngược lại càng giống như một loại dẫn dắt cảm xúc từ sâu trong nội tâm, chậm rãi khơi dậy niệm tưởng ẩn giấu trong lòng.

Bên cạnh là lò hương tỏa khói lượn lờ, nụ hoa tượng trương cho mối tình đầu của Trường Sinh dường như cũng bị mùi hương này dẫn dắt, khiến nó hé ra một chút.

Ánh mắt của nàng  dừng trên mặt Dạ, chỉ cảm thấy Dạ xinh đẹp trước nay chưa từng có, nhìn thế nào cũng không đủ.

Dạ cũng đang nhìn nàng.

Nhưng nét mặt của Dạ hiện rõ vẻ khó hiểu, trầm thấp hỏi: “Vì sao như vậy?”

Trường Sinh nghe thấy, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Nàng nhìn thấy tay của mình đã chạm vài vành tai của Dạ, dường như còn xoa nhẹ vài cái, bản thân nàng cũng không hiểu tại sao. Nàng lại càng không hiểu chính là, nguyện vọng trong nội tâm của nàng dường như không chỉ có như thế, nếu như Dạ không nói lời nào vừa rồi nàng còn có thể làm ra những cử chỉ khác.

Trường Sinh cẩn thận suy nghĩ, cảm giác vừa rồi nàng hẳn là muốn hôn lên vành tai của Dạ.

Ý nghĩ này khiến nàng hoảng sợ, vội vã đứng dậy, lui lại mấy bước.

Hôn môi loại chuyện này, trước đây nàng từng thấy qua, nàng từng nhìn thấy A Cẩn và A Lạc hôn môi, biết đó là cử chỉ rất bình thường giữa những người yêu nhau. Nàng cũng không phải là không hiểu, thực tế mấy năm nay mưa dầm thấm đất, nên hiểu nàng đều hiểu, nhưng đến chính nàng, nàng lại có loại cảm giác bất ngờ không kịp đề phòng.

Có thể là bởi vì người nàng đang đối mặt chính là Dạ.

Dạ hoàn toàn không biết gì về tình cảm, Trường Sinh cảm thấy bản thân bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn hôn vành tai của Dạ, chính là một loại khinh nhờn đối với nàng ấy.

“… Ta cũng không biết.” Trường Sinh có chút hoảng loạn trả lời vấn đề vừa rồi của Dạ.

Dạ vẫn ngồi yên nhìn nàng.

“… Dạ, ta muốn đi ra ngoài một chút.” Trường Sinh không biết bản thân làm sao vậy, nhưng nàng biết bản thân không nên ở chỗ này để tránh mang đến cho Dạ càng nhiều phức tạp.

“Được.” Dạ gật đầu.

Trường Sinh vội vã đi ra cửa, mang giày vào, cứ thế đi ra hành lang.

Sau khi ra ngoài, bên ngoài không khí vô cùng tươi mát, trong bóng đêm có thể nghe thấy mùi hương của lá cây, hương thơm trong phòng cũng dần tiêu tán ở phía sau. Trường Sinh có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa, rồi lại lặng lẽ đi ra xa một chút.

Kết quả nàng nhìn thấy hai bóng người một trước một sau bước nhanh ra khỏi phòng của A Cẩn.

Hai bóng người kia nhìn vội vội vàng vàng, cho nên căn bản không chú ý đến Trường Sinh đang đứng trong sân, mà trực tiếp đi về phía phòng ngủ chính.

Trường Sinh vội vã gọi: “A Cẩn, A Lạc.”

Lạc Thần đi ở phía trước, nghe thấy giọng nói của Trường Sinh, lập tức dừng bước. Sư Thanh Y thậm chí thiếu chút nữa lảo đảo, nàng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Trường Sinh đứng dưới bóng cây cách đó không xa, đầu tiên là ngẩn người sau đó lập tức đi về phía Trường Sinh.

Lạc Thần cũng theo đến.

“Trường Sinh.” Sư Thanh Y vội vã hỏi: “Hộp hương liệu trong ba lô của bọn ta đâu?”

Lạc Thần quan sát Trường Sinh, lồng ngực thoáng phập phồng, đợi Trường Sinh trả lời.

Trường Sinh nói: “Ta mang vào phòng ngủ đốt lên rồi.”

Sư Thanh Y: “…”

… Quả nhiên là đến chậm, rốt cuộc vẫn bị đốt lên rồi sao.

Nhưng nhìn thấy Trường Sinh không ở trong phòng, điều này làm cho nàng yên tâm không ít, lại hỏi: “Còn có ai ở trong phòng ngủ không?”

Trường Sinh nói: “Dạ ở bên trong.”

Ánh mắt của Lạc Thần liếc nhìn phòng ngủ.

“Ngươi ở trong sân làm gì?” Sư Thanh Y hỏi.

Trường Sinh cúi đầu: “Ta… ra ngoài hóng gió.”

Sư Thanh Y vẫn cảm thấy không bình thường, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Trường Sinh, cảm giác khuôn mặt của nàng ấy có hơi đỏ, cũng mơ hồ đoán được chuyện gì đó, nên lại nói: “Sau khi ngươi đốt hương, vẫn luôn cùng Dạ ở trong phòng sao?”

Trường Sinh gật đầu: “Đúng vậy.”

Lạc Thần lập tức thấp giọng nói: “Ở đó bao lâu? Các ngươi đã làm gì?”

“Ở một lúc.” Trường Sinh nói: “Ta và Dạ đeo khăn che mặt vịt nướng chụp ảnh, ta còn dạy nàng ấy cách mỉm cười.”

Nhưng vừa nghĩ đến ngón tay của mình chạm vào môi Dạ, còn vuốt ve vành tai của Dạ, Trường Sinh lại có một chút hoảng loạn, đứng bên ngoài đón gió nhưng trái tim vẫn đập rất nhanh.

“Sau đó thì sao?” Lạc Thần lại hỏi.

“Sau đó… ta liền ra ngoài hóng gió.”

Trường Sinh nhìn thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần, dường như tìm được chỗ dựa, cả người cũng không khẩn trương như trước, nàng lại nói: “A Cẩn, A Lạc, hình như ta bị bệnh rồi, ta cảm thấy hơi nóng.”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng đưa tay sờ gương mặt của Trường Sinh, quả thật là cảm thấy có hơi nóng.

Lạc Thần nói với Trường Sinh: “Ngươi ở đây hóng gió, ta mang nước cho ngươi uống.”

Nói xong, Lạc Thần lập tức vào phòng lấy nước.

Sư Thanh Y lại dùng tay quạt gió cho Trường Sinh, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, không phải sinh bệnh, không nên tự hù dọa bản thân.”

Trường Sinh tựa vào lòng Sư Thanh Y, hai tay ôm nàng, hàm hồ gật đầu.

“Lúc ngươi ra ngoài, Dạ cô nương thế nào?” Sư Thanh Y cân nhắc chốc lát, nói bóng nói gió.

Hiện tại nàng cũng rất lo lắng tình huống trong phòng ngủ, phải lập tức dập tắt lò hương, mở cửa sổ thông gió là tốt nhất. Nhưng lúc này Trường Sinh như vậy nàng nhất thời không thể bỏ đi, chỉ đành tìm hiểu rõ tình hình trước rồi tính.

Nhưng dựa theo suy đoán, Dạ hẳn là không có việc gì mới đúng.

Tuy rằng sự thật này sẽ làm Trường Sinh thương tâm, nhưng nàng biết hương liệu của Lạc Thần có lẽ tối đa chỉ ảnh hưởng đến Trường Sinh, mà sẽ không ảnh hưởng đến Dạ. Cho nên các nàng mới lo lắng như vậy, chỉ sợ Trường Sinh trúng chiêu.

Bởi vì các nàng biết tâm tư của Trường Sinh đối với Dạ.

Nhưng Dạ không có cảm xúc.

“Cái gì mà làm sao?” Trường Sinh có chút hồ đồ.

Sư Thanh Y đổi cách hỏi khác: “Chính là lúc ngươi ra ngoài, nàng đang làm gì, biểu hiện thế nào?”

Trường Sinh nói: “Nàng chỉ ngồi yên, không có… biểu hiện gì.”

Sư Thanh Y lúc này cũng không biết nên yên tâm hay là nên lo lắng. Yên tâm chính là cho dù Dạ vẫn luôn ở trong phòng ngủ tràn ngập mùi hương cũng không có bất cứ vấn đề gì, lo lắng chính là tình cảm của Trường Sinh không nhận được sự đáp lại.

Tác dụng của loại hương liệu này, Sư Thanh Y khó có thể nói ra miệng, đó cũng chỉ là thứ tình thú thỉnh thoảng các nàng sử dụng.

Đây vốn dĩ là hương liệu chỉ người yêu với nhau mới có thể sử dụng, cũng chỉ khi trong lòng có tình yêu, lại đối diện với người trong lòng, mới có thể khó lòng kiềm chế, tình yêu càng thêm sâu đậm, nếu như đốt lên lúc thân mật sẽ tăng thêm vài phần hứng thú. Nếu trong lòng không có tình cảm gì, thì căn bản sẽ không bị ảnh hưởng, mà nó cũng chỉ như một loại hương liệu bình thường, tối đa dùng để ngửi mà thôi.

Đối với Dạ mà nói, nó chỉ dùng để ngửi mà thôi.

Lạc Thần điều chế loại hương này vô cùng ôn hòa, chỉ nhẹ nhàng trợ hứng mà thôi, cũng sẽ không mang đến tác dụng phụ. Sư Thanh Y cũng không lo lắng tình hình sức khỏe của Trường Sinh, vốn dĩ không có việc gì chỉ sợ trong lòng Trường Sinh khó chịu mà thôi.

Sư Thanh Y ngồi trên ghế đá, để Trường Sinh ngồi trên đùi nàng.

Trường Sinh tựa đầu vào vai Sư Thanh Y, cả người nóng bừng, Sư Thanh Y vừa trò chuyện với nàng, vừa quạt gió cho nàng.

Lạc Thần nhanh chóng mang nước đến, vắt khô khăn lông đã ngâm trong nước lạnh, sau đó lau mặt cho Trường Sinh. Chỉ cần rời khỏi nơi phát ra mùi hương, hóng gió, rồi dùng khăn ướt lau mặt,  ảnh hưởng của hương liệu sẽ nhanh chóng tan đi.

Một lát sau, Lạc Thần thấp giọng nói: “Dễ chịu hơn không?”

Trường Sinh hàm hồ trả lời: “Tốt hơn rồi.”

Lạc Thần lúc này mới yên tâm một chút, tiếp tục lau mặt cho nàng ấy.

Trường Sinh rút vào lòng Sư Thanh Y, lẩm bẩm nói: “A Cẩn, A Lạc, ta… vừa rồi đã phạm phải một sai lầm.”

“Chuyện gì?” Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi nàng.

“Ta không biết bản thân bị làm sao.” Trường Sinh nói: “Ta sờ môi của Dạ, còn muốn hôn vành tai của nàng ấy.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần: “…”

Trường Sinh vốn không có bí mật gì đối với các nàng, hiện tại gặp phải phiền não lớn như vậy, đương nhiên sẽ nói với các nàng.

“Phản ứng của Dạ như thế nào?” Lạc Thần hỏi.

Trường Sinh có chút uể oải: “Nàng… không có phản ứng.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!