Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 566

Chương 566: Đáng yêu

Trường Sinh vẻ mặt đơn thuần, lúc làm nũng với Tư Hàm, nhìn vừa ngoan vừa người người, Tư Hàm vốn dĩ thương yêu nàng như bảo bối trong lòng, nhất thời không nhịn được, chưa bao lâu đã đồng ý, nàng ấy vỗ lưng Trường Sinh, than thở: “…được rồi.”

Thực sự không có cách nào, Tư Hàm chỉ đành đeo khăn che mặt vịt nướng.

Trường Sinh còn dán sát, chỉnh lại cho nàng ấy, khiến khăn che mặt vịt nướng đeo càng đúng chỗ, càng phù hợp với kỳ vọng của Trường Sinh.

Tư Hàm: “…”

Tư Hàm đứng cạnh bàn sách, Trường Sinh lập tức đi xa một chút, dùng điện thoại chụp ảnh Tư Hàm.

Sau khi nàng nhìn ảnh chụp của Tư Hàm, trong mắt hiện lên ý cười. Cho dù nàng biết rõ sau khi rời khỏi mộng cảnh, ảnh chụp sẽ không lưu lại bất cứ hình ảnh nào của cô cô, nhưng nàng đã rất thỏa mãn rồi.

Trường Sinh đứng khá xa, Tư Hàm chỉ có thể nhìn đại khái điện thoại di động trong tay của nàng, thoạt nhìn chỉ thấy nàng cầm một vật thể hình chữ nhật, nhắm vào nàng ấy so tới so lui, thực sự không biết đó rốt cuộc là cái gì, vì thế Tư Hàm hỏi: “Đó là vật gì?”

Trường Sinh nói dối không chớp mắt, chuyên gia lừa gạt Tư Hàm: “Một loại cơ quan, ta tìm được trong số những món đồ chơi Dạ tặng cho ta, cô cô ngươi không biết cách chơi, có cần ta dạy ngươi không?”

“Không cần.” Tư Hàm lập tức nói: “Đồ chơi của trẻ con, ngươi chơi là được rồi.”

Trường Sinh từ lâu đã đoán được Tư Hàm sẽ nói như vậy, cho nên nàng mới có ý hỏi như thế, nàng âm thầm cười trộm, lại nói: “Cô cô, ta cũng không phải trẻ con, ta có thể chơi, vì sao cô cô không thể?”

Tư Hàm lại nhìn Trường Sinh, ánh mắt có chút dịu dàng hiếm có: “Trong mắt cô cô ngươi chính là trẻ con.”

Sự yêu thương của Tư Hàm là sự yêu thương của trưởng bối, của cha mẹ. Bất kể con cái bao nhiêu tuổi, trở nên trưởng thành đến mức nào, có thể tự đảm đương, nhưng trong mắt ba mẹ, con cái vĩnh viễn vẫn là đứa trẻ, cần được thương yêu.

“Ta đã trưởng thành từ lâu rồi.” Trường Sinh đi đến trước mặt Tư Hàm, xoay hai vòng, nói: “Cô cô ngươi xem, ta đã cao thế này rồi.”

Tư Hàm gật đầu, khẽ cười nói: “Phải, Trường Sinh trưởng thành, cũng cao lớn. Cô cô chờ mong rất lâu, cuối cùng chờ được ngày ngươi được chữa khỏi, nhưng cô cô vẫn sẽ cảm thấy ngươi chưa lớn, ngươi hiểu ý của cô cô không?”

Trường Sinh gật đầu: “Ta hiểu.”

Trường Sinh đưa tay ôm Tư Hàm, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Nếu là ở trước mặt cô cô, ta bằng lòng làm một đứa trẻ.”

Tư Hàm không lên tiếng, nhưng trong lòng rất cảm động.

Chỉ là Trường Sinh và Tư Hàm nói đến điều này, dường như Trường Sinh lại chợt nhớ đến điều gì đó mà lẩm bẩm một câu: “Nhưng trước mặt Dạ, ta luôn nói ta không phải trẻ con, ta hy vọng nàng có thể nhìn ta như một người trưởng thành. Lúc trước nàng gọi ta là tiểu bất điểm, ta bảo nàng đừng gọi như vậy nữa, nàng liền không gọi, nhưng nàng cũng không gọi ta là Trường Sinh.”

Dạ cũng không dùng đại từ nhân xưng đối với của nàng, đều là trực tiếp nói chuyện.

Điều này thật ra khiến nàng có chút khổ sở.

Sự cảm động của Tư Hàm thoáng chốc rơi xuống đất rồi vỡ nát, trong lòng càng cảnh giác.

Trường Sinh nói: “Nghe nói nếu như thành hôn, đó là chân chính trưởng thành, người khác sẽ không dễ dàng cho rằng người đó là trẻ con nữa.”

Sắc mặt Tư Hàm trầm xuống: “Ngươi nghe ai nói bậy, ăn nói lung tung, ta xé miệng kẻ đó.”

“Không phải nghe ai nói.” Trường Sinh cười nói: “Ta đọc trong thoại bản.”

Tư Hàm: “…”

Tư Hàm lập tức đổi giọng: “Thoại bản nhảm nhí gì vậy, ta xé nát nó.”

“Sách ta đọc rất hỗn tạp, cũng không nhớ rõ là quyển nào.”

Tư Hàm lửa giận công tâm: “Cũng do Cẩn Nhi xưa nay rãnh rỗi, xem thoại bản tiêu khiển, ngươi đừng học theo nàng, xem những quyển sách nhảm nhí đó để giải trí.”

“Không nhảm nhí.” Thần thái trong mắt Trường Sinh trở nên sáng láng: “Ta cảm thấy rất thú vị, cô cô ngươi cũng có thể xem thử, bên trong rất có Càn Khôn.”

Tư Hàm căm phẫn nói: “Không cần.”

Trường Sinh và Tư Hàm trò chuyện trong phòng sách, Tư Hàm còn phải phê duyệt văn kiện, Trường Sinh cũng không làm chậm trễ nhiều thời gian của nàng ấy. Hơn nữa ảnh chụp cô cô đeo khăn che mặt vịt nướng đã tới tay, tâm nguyện của Trường Sinh đã đạt thành, cho nên nàng lại dỗ dành Tư Hàm vài câu, chờ Tư Hàm vui vẻ rồi mới rời đi.

Trường Sinh đi dọc theo hành lang, đi vào phòng ngủ chính, quả nhiên đã đã ở bên trong, còn đang ngồi thẳng lưng, nhắm mắt dưỡng thần.

“Dạ.” Trường Sinh vui vẻ trong lòng, nhẹ giọng gọi Dạ một tiếng.

Dạ mở mắt ra nhìn Trường Sinh.

Lát nữa, mọi người sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi, Trường Sinh theo thói quen mang lò hương và trong phòng, đặt trên bàn bắt đầu thêm hương liệu. Nàng phải cho hương liệu vào trước, chờ A Cẩn và A Lạc tắm xong, vừa vào phòng sẽ có thể ngửi được mùi thơm.

“Chúng ta đổi loại hương liệu đi.” Trường Sinh lấy chiếc hộp nhỏ trên người ra.

Hộp nhỏ này chính là lấy được từ trong ba lô của Sư Thanh Y, nàng ngửi đi ngửi lại, trong mắt tràn đầy hân hoan, còn đặc biệt đưa nó đến trước mặt Dạ: “Ngươi ngửi thử xem, thơm hơn loại hương tối qua rất nhiều.”

Dạ cúi đầu cẩn thận ngửi thử rồi gật đầu nói: “Rất thơm.”

Trường Sinh càng vui vẻ, nói: “Đây là ta tìm được trong ba lô của A Cẩn, lúc đó ta đi lấy điện thoại di động, ngửi được hương thơm nên mới phát hiện ra chiếc hộp này. Các nàng mang theo hộp hương liệu như vậy, chắc là muốn đốt hương, ta đốt trước, lát nữa các nàng chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Nhắc tới ba lô, điện thoại di động, những thứ thuộc về hiện đại, nàng che giấu cô cô, nhưng không cố kỵ ở trước mặt Dạ. Mà nghe thấy được nghe thấy, cũng không nói gì mà chỉ yên lặng.

“Đây là loại hương thơm nhất ta từng ngửi.” Trường Sinh vừa đốt giá chứa hương vào trong lò hương vừa nói.

Rất nhanh, lò hương tỏa ra khói, được nhiệt độ thúc đẩy, mùi hương dường như có thể thâm nhập cốt tủy, còn thơm hơn lúc chưa đốt gấp trăm lần.

Trường Sinh cùng Dạ trò chuyện trong làn hương này.

Trong lòng nàng đã có tính toán, cho nên cũng không dài dòng mà trực tiếp lấy hai chiếc khăn che mặt vịt nướng ra, một cái đeo lên mặt mình, rồi chớp mắt nhìn Dạ nói: “Ngươi xem ta tìm được đồ chơi mới.”

Dạ chưa từng nhìn thấy loại khăn che mặt phong cách này, nàng yên lặng nhìn chằm chằm Trường Sinh.

Ánh mắt của Trường Sinh luôn thiên hướng sương mù, thoạt nhìn giống như gợn nước, rồi lại vô cùng sạch sẽ. Bị khăn che mặt vịt nướng che đi nửa khuôn mặt, đôi mắt kia càng có thể thu hút ánh nhìn của người khác, càng phù hợp với chiếc khăn che mặt đáng yêu.

Nàng đeo nó rất thích hợp.

Dạ nhớ đến trước đó bản thân đã dùng áo ngoài lau chân cho Trường Sinh, ở bên huyết trì Trường Sinh nói nàng đáng yêu, tuy rằng nàng hiểu hàm ý rồi lại không thể chuẩn xác cảm nhận được cảm xúc mà ‘đáng yêu’ muốn biểu đạt, Trường Sinh cẩn thận giải thích ý nghĩa của đáng yêu cho nàng nghe, nhưng lúc đó nàng vẫn có chút không hiểu.

Hiện tại tay của Dạ khẽ động, nàng cúi đầu nhìn bàn tay của mình, rồi lại nhìn về phía Trường Sinh.

Một lát sau, Dạ bình tĩnh nói: “Ngươi rất đáng yêu.”

Trường Sinh bỗng nhiên ngẩn người.

Tuy rằng những lời này nghe không có bất cứ tâm tình gì, dường như chỉ là một nhận xét khách quan, không mang theo bất cứ cảm xúc gì, nhưng Trường Sinh hoảng hốt cảm thấy bản thân đang nằm mơ.

“Ngươi nói ta… đáng yêu?” Trường Sinh có chút kinh ngạc.

Dạ gật đầu, trả lời đúng sự thật: “Vừa rồi ta thật sự muốn xoa đầu ngươi.”

Trường Sinh càng cảm thấy là bản thân gặp ảo giác, nàng nỗ lực định thần, chăm chú nghe Dạ nói.

Dạ nói: “Lúc trước ngươi nói, cảm thấy một người đáng yêu thì sẽ muốn xoa đầu người đó, hoặc là ôm người đó một cái. Mặc dù ta không muốn ôm ngươi, nhưng muốn xoa đầu ngươi, như vậy là ta đang cảm thấy ngươi đáng yêu sao?”

Trường Sinh: “…”

Tuy rằng Dạ nói thẳng ra là không muốn ôm nàng, nhưng nàng cũng không có nửa điểm thất vọng, Dạ muốn xoa đầu nàng, điều này đối với nàng đã xem như kỳ tích rồi.

Hơn nữa với tính cách của Dạ, cũng sẽ không che giấu, nói không muốn ôm vậy nhất định là không muốn ôm, nàng ấy cũng sẽ không lo lắng đến cảm nhận của người khác, bởi vì nàng ấy không hiểu.

Trường Sinh hài lòng không ngớt, chủ động đưa đầu mình đến, nói: “Vậy ngươi xoa một chút đi.”

Dạ giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Trường Sinh.

Mái tóc mềm mượt, lướt qua đầu ngón tay.

Sau đó tay Dạ dừng lại, dường như cảm thấy thoải mái, nên lại xoa nhẹ một chút, sau đó mới thu tay lại.

Dạ nói: “Nếu nói ngươi đáng yêu, thì phải xoa một chút sao?”

Trường Sinh cười khúc khích: “Không có quy tắc này, nhưng nếu như ngươi muốn làm như vậy, cũng không phải không thể, mỗi lần ta đều có thể cho ngươi xoa.”

Dạ gật đầu nói: “Được.”

Trường Sinh cầm chiếc khăn che mặt vịt nướng khác, lắc lư qua lại.

Nàng biết Dạ và Tư Hàm không giống nhau, đối với Tư Hàm nàng có thể thông qua việc làm nũng để đạt đến mục đích, hơn nữa lần nào cũng thành công, nhưng Dạ không chấp nhận làm nũng, trong lòng Trường Sinh khó tránh sẽ cẩn trọng hơn, vì vậy nàng chọn dùng cách đặt câu hỏi để biểu đạt nguyện vọng của chính mình: “Ngươi có thể đeo khăn che mặt vịt nướng giống như ta không?”

Dạ liếc mắt nhìn khăn che mặt vịt nướng, có chút đăm chiêu.

Sau một lúc lâu, Dạ gật đầu: “Có thể.”

Trường Sinh nhất thời vui vẻ ra mặt, vội vã đưa khăn che mặt vịt nướng cho Dạ.

Dạ cúi đầu nhìn khăn che mặt trong tay, rồi lại cẩn thận quan sát dáng vẻ của Trường Sinh lúc đeo khăn che mặt rồi dựa theo phương thức của Trường Sinh, đeo khăn lên mặt mình.

Trong ánh mắt của Dạ là bóng đêm tĩnh lặng, nàng nhìn chằm chằm vào Trường Sinh, nửa khuôn mặt là hình vịt nướng cực kỳ tương phản với hình tượng của nàng.

Nhưng Dạ không hề câu nệ, mà chỉ ngồi yên ở chỗ đó.

Trường Sinh càng xem càng cảm thấy thú vị, nàng nói: “Ngươi cũng đáng yêu.”

Dạ nghe Trường Sinh nói xong, dường như đang tự hỏi, sau đó cũng đưa đầu đến trước mặt Trường Sinh, nói: “Cho ngươi xoa.”

Trường Sinh: “…”

Trong lòng Trường Sinh quả thực sắp phát điên, sắp cười điên, là bị tư duy không giống người bình thường của Dạ làm đáng yêu đến điên rồi, nàng vội vã đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc của Dạ, không nỡ rời tay.

Dạ ngồi trở lại, chỉnh trang lại mái tóc của mình, sau đó lại tiếp tục ngồi thẳng.

“Ta có thể cho chụp ảnh của ngươi không?” Trường Sinh lại hỏi Dạ.

Cho dù Trường Sinh hỏi chính là ‘chụp ảnh’, xem như đã gián tiếp làm rõ tất cả, nhưng sắc mặt của Dạ vẫn không đổi, nàng gật đầu: “Có thể.”

Trường Sinh chụp cho Dạ thật nhiều ảnh lúc đeo khăn che mặt vịt nướng. Những bức ảnh này không giống với chụp ảo ảnh, cho dù rời khỏi mộng cảnh cũng có thể bảo tồn hoàn chỉnh, Trường Sinh càng chụp càng hưng phấn.

Sau đó Trường Sinh chụp đến vui vẻ, lại đề nghị tự chụp cùng với Dạ, dĩ nhiên Dạ cũng đồng ý.

Trường Sinh và Dạ dựa sát vào nhau, cùng nhau nhìn vào màn hình điện thoại.

Trường Sinh là hiểu biết nửa vời, lúc đó ở Thục Xuyên, nàng nhìn thấy điện thoại di động của Sư Thanh Y, dường như nhìn thấy món đồ chơi vô cùng hiếm lạ. Về sau theo Lạc Thần rời khỏi Thục Xuyên, nàng mua điện thoại di động, tuy rằng thích tự chụp, nhưng có một số thứ vẫn tỉnh tỉnh mê mê.

Dạ cũng không biết tự chụp, đây là lần đầu tiên nàng chụp ảnh cùng người khác.

“Ta phải như thế nào?” Dạ hỏi Trường Sinh.

Trường Sinh nào hiểu biết nhiều tư thế và biểu cảm lúc tự chụp, thông thường nhất chính là đông tác ‘hi’ đã lỗi thời mà ai cũng chướng mắt. Nàng đưa hai ngón tay làm động tác ‘hi’, đặt ở cạnh gương mặt, rồi nhìn vào ống kính.

Dạ quan sát Trường Sinh, nên cũng học theo động tác của Trường Sinh, đờ đẫn làm động tác ‘hi’.

Điện thoại di động ghi lại khoảnh khắc này.

Khói hương trong lò hương vẫn tiếp tục lượn lờ, cuốn lấy hai người ở trong đó.

Sư Thanh Y và Lạc Thần tắm xong, rời khỏi phòng tắm trở lại gian phòng của mình.

Lạc Thần mới vừa bước vào đã nhận thấy ba lô có vết tích bị người khác chạm vào, nhưng nàng cũng không quá mức cảnh giác, người động vào ba lô của nàng phần lớn khả năng là Trường Sinh, dù sao trước đó nàng cũng đã căn dặn rồi. Nàng đến cạnh bàn, quả nhiên nhìn thấy tờ giấy Trường Sinh để lại cho các nàng.

Trên giấy viết: “A Cẩn, A Lạc, ta lấy đi rồi một số đồ vật.”

Tuy rằng Lạc Thần nói không cần thông báo, nhưng Trường Sinh vẫn hiểu chuyện mà để lại lời nhắn, báo cho các nàng một tiếng.

“Còn đau phải không?” Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, nhẹ giọng hỏi.

Sư Thanh Y cười nói: “Không đau.”

Lạc Thần không nói nữa, mà chuyển sang sắp xếp lại ba lô, Sư Thanh Y đứng ngay bên cạnh rót cho bản thân một chung trà, chậm rãi uống.

Qua một lúc, Lạc Thần nhíu mày, dường như nàng phát hiện điều gì, lập tức nhìn về phía Sư Thanh Y. Dường như nàng có chút khó tin, nên lại tìm kiếm trong ba lô một lần nữa, xác định thứ đó đã biến mất, nét mặt nhất thời có phần hoảng loạn hiếm thấy.

“… Thanh Y.” Lạc Thần nói.

“Làm sao vậy?” Sư Thanh Y giật mình.

Có lẽ là bình thường Lạc Thần quá bình tĩnh,  lúc Sư Thanh Y ở nhà, gần như chưa từng thấy Lạc Thần lộ ra loại vẻ mặt này, nàng cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, lập tức hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Trong ba lô có gì bất thường?”

Lạc Thần nhìn nàng, đôi môi mỏng mấp máy, một lát sau mới nói: “Hộp hương liệu của ta… có lẽ bị Trường Sinh lấy đi rồi.”

“Hộp hương liệu?” Ngay từ đầu Sư Thanh Y vẫn chưa phản ứng kịp, Lạc Thần mang theo hộp hương liệu từ lúc nào, sau đó nàng lập tức bừng tỉnh.

Nàng rất hiểu tính cách của Lạc Thần, càng hiểu sự cẩn thận của Lạc Thần, hiện tại Lạc Thần nói nàng ấy mang theo hộp hương liệu, vậy chỉ có một loại khả năng, nàng vội vã nói: “Ngươi… ngươi sẽ không mang theo loại hương liệu ở phòng tắm của hoàng điện đến đây chứ?”

Lạc Thần: “…”

Trái tim Sư Thanh Y gần như run lên, đây là loại hương liệu có thể khiến nàng xấu hổ đến chết, lúc đó Ngư Thiển và Trạc Xuyên hỏi, nàng còn che giấu bằng mọi cách, lập tức thu hồi.

Lạc Thần gật đầu: “Ta sợ Ngư Thiển và Trạc Xuyên phát hiện, để lại ở đó không thích hợp, cho nên nghĩ rằng mang theo mới là… an toàn nhất.”

Các nàng cất mấy chiếc khăn che mặt vịt nướng do A Mai tạo ra vào ba lô, rời khỏi mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh, lại trở về thôn một chuyến, lúc đó khăn che mặt không còn ở trong ba lô, nhưng sau khi trở lại mộng cảnh khăn che mặt lại có thể tiếp tục tồn tại. Về phần người trong mộng cảnh, nếu mặc quần áo được tạo ra trong mộng cảnh sau đó ra ngoài, nếu như bên trong không mặc quần áo ở hiện thực thì sẽ rơi vào trạng thái khỏa thân, nhưng chỉ cần trở về mộng cảnh quần áo sẽ xuất hiện trở lại.

Hộp hương liệu cũng tương tự.

Sau khi rời khỏi mộng cảnh, hộp hương liệu trong ba lô sẽ biến mất, nhưng chỉ cần trở lại mộng cảnh nó sẽ tiếp tục duy trì trạng thái và vị trí như trước khi rời khỏi mộng cảnh, không hề thay đổi.

Sư Thanh Y nhất thời luống cuống: “Lúc ngủ trong phòng ngủ chính, chúng ta luôn có thói quen đốt hương liệu, Trường Sinh mang chiếc hộp đi, có phải bởi vì nàng cho rằng chúng ta muốn đốt, cho nên đã mang vào phòng đốt trước rồi không?”

Lạc Thần nói: “… Vô cùng có khả năng.”

Dứt lời, nàng bước nhanh ra cửa giống như một cơn gió, Sư Thanh Y cũng hoang mang rối loạn theo phía sau.

Sư Thanh Y vừa chạy vừa nghĩ thầm, xong rồi, lần này trời sập thật rồi.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!