Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 25

Chương 25

 

Về phía Chu Côn Ngọc, trong khoảng thời gian Tân Kiều không tìm nàng, nàng xác thực bận rộn suy xét lại cảm nhận của bản thân.

Bởi vì nàng không quen cảm giác mất kiểm soát.

Tân Kiều mang đến cho nàng cảm giác mất kiểm soát, nụ hôn trên cần cổ ở phòng khách hôm đó, là lần đầu tiên.

Mà đêm bị đánh lúc cô tìm nàng nói ra một ‘không thẹn với lương tâm, hàng đêm an giấc’, là lần thứ hai.

Lần đầu khiến cô tê ngứa mắt cá chân, khó nhịn mà cọ vào cổ chân thanh mảnh của mình. Lần sau cũng khiến nàng nói không rõ cảm thụ.

Về chuyện bệnh nhân của Vương Mẫn Từ qua đời, Chu Côn Ngọc quả thật không dễ chịu. Nàng là một bác sĩ vô cùng chính chắn, nhớ lúc còn ngây ngô, có lần theo thầy là Du Hoài Viễn vào phòng phẫu thuật, khi đó nàng cũng là một trợ lý.

Du Hoài Viễn sớm đi tìm nàng hỏi rằng: “Nhớ rõ phải dự kiến cho tình huống xấu.”

Chu Côn Ngọc gật đầu.

“Được, vậy thầy thẳng thắn nói cho em biết, đứa trẻ này bệnh tình phức tạp, chúng ta là đang cướp người từ trong tay tử thần, lên bàn mỗ, bất kể đối mặt với tình huống gì, cũng phải nhìn rõ động tác của thầy, nhớ rõ mỗi một bước xử lý.” Du Hoài Viễn hỏi: “Có biết muốn làm một bác sĩ tốt, quan trọng nhất là điều gì hay không?”

Chu Côn Ngọc nhìn ông ấy.

“Là nhẫn tâm. Bất luận lúc nào, đừng để cảm tình làm ảnh hưởng bản thân.”

Chu Côn Ngọc nhớ rất rõ ràng, cuộc phẫu thuật đó kéo dài chín tiếng đồng hồ.

Cuối cùng của cuối cùng, bệnh nhi kia không cứu được.

Đêm thu dọn giường bệnh, Chu Côn Ngọc một mình ngồi trong văn phòng. Du Hoài Viễn đi vào đưa cho nàng một ổ bánh mì đậu đỏ, một hộp sữa: “Quên đứa bé kia đi.”

Giọng nói của ông ấy rất bình tĩnh.

Chu Côn Ngọc nhận lấy, Du Hoài Viễn ngồi xuống bên cạnh nàng, xe một miệng bánh mì thật to, cắn một miếng: “Quên đứa bé kia đi, ăn cơm của em, ngủ ngon giấc. Chờ đến lúc cầm dao mỗ một lần nữa, tay không được run, trong lòng cũng không được run.”

“Ăn hết những thứ này, nếu không, thầy không thả em đi.”

Chu Côn Ngọc nhét từng mẫu bánh mì vào trọng miệng, cảm thấy nghẹn ở cổ họng, rồi lại hút một ngụm sữa.

Cho đến khi Du Hoài Viễn đứng lên, lấy đi vỏ bánh đã trống rỗng trong tay nàng: “Được rồi, em trở về đi.”

Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, nàng đứng trước cửa nửa phút, ngón tay thon dài nắm chặt thành quyền, sau đó vẻ mặt bình tĩnh bước vào.

Oa một tiếng, nôn ra toàn bộ bánh mì nghẹn ở cổ họng.

Nàng súc miệng, rửa tay, nét mặt bình tĩnh đi ra ngoài.

Sau đó nàng đi vào siêu thị bệnh viện kinh doanh hai mươi bốn trên hai mươi bốn, tự mình mua một ổ bánh mì đậu đỏ, ngồi trên ghế dài trước cửa siêu thị.

Nàng nhớ rõ hôm đó gió rất lớn, ban đêm cuối mùa thu gió Tây Bắc thổi mạnh, không ngừng từ phía sau thổi đến, khiến tóc của nàng bị hất ngược về phía trước, cho nên lúc nàng ăn từng miếng bánh mì, không ngừng cắn phải tóc của mình, sau đó nàng lại phải đưa tay vén tóc ra.

Nàng ép buộc bản thân nhai nuốt, trong lòng tự nói với bản thân, Chu Côn Ngọc nếu như cô còn nôn ra nữa thì cô cút đi từ chức đi.

Có người đứng trước mặt nàng, nhẹ nhàng thở dài.

Nàng nâng ánh mắt lên, là Du Hoài Viễn.

Du Hoài Viễn hạ thấp giọng nói: “Thầy có một chiếc lọ thủy tinh.”

Về sau, Chu Côn Ngọc cũng có một chiếc lọ thủy tinh giống như người thầy của mình. Đối với những người đã chết đi, nàng không nhớ tên của họ, mà chỉ dùng một mảnh giấy dài xếp thành ngôi sao, bỏ vài trong lọ.

Đóng nắp lại, sẽ quên đi.

Không phải việc làm lãng mạn ấm áp gì, chẳng qua là đối mặt tử vong, là việc bắt buộc đối với mỗi bác sĩ. Từ trước đến nay nàng chưa từng mất ngủ, mất ngủ là từ lúc biết được một câu chuyện cũ của Chu Thừa Hiên.

Cho nên lúc Tân Kiều đến tìm nàng, nói với nàng một câu không thẹn với lương tâm, hàng đêm an giấc, ánh mắt của nàng nhìn vào cô.

Trên gương manh thanh tú ấy, một đôi mắt sáng tựa như tinh tú trên bầu trời.

Trong lòng Chu Côn Ngọc được khoác một chiếc áo lông, không phải bắt đầu từ việc Tân Kiều dùng ngón tay xoa cằm của nàng, mà chính là từ sự chăm chú trước đây nàng không có mỗi khi nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh như sao ấy.

Đi đến trước cửa, nàng tắt đèn, không thể nói rõ là không muốn nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng kia nữa, hay là muốn khiến đôi mắt ấy lấp lánh rõ ràng hơn.

Thế giới là một mảnh hỗn độn xám xịt, tựa như bóng đêm đang bao vây các nàng lúc này, Chu Côn Ngọc giấu ở trong đó, Chu Thừa Hiên ở trong đó, mọi người bên cạnh nàng đều ở trong đó, thích ứng tựa như một con tắc kè hoa.

Chỉ có Tân Kiều, chỉ duy nhất Tân Kiều, vì sao cô ấy có thể sạch sẽ như vậy, dựa vào cái gì mà cô ấy có thể sạch sẽ như vậy!

Mỗi khi đối diện với ánh mắt đó, Chu Côn Ngọc vẫn luôn nhịn không được tự hỏi bản thân, nếu như Tân Kiều đặt mình trong tình cảnh của nàng, Tân Kiều sẽ lựa chọn như thế nào, làm như thế nào?

Chu Côn Ngọc nhất thời cũng nói không rõ, bản thân là muốn bảo vệ hay là phá hoại. Chỉ biết thân thể đến gần Tân Kiều, là một loại bản năng.

Cảm giác mất khống chế một lần nữa kéo đến.

Làn da của Tân Kiều rất nóng, động mạch đập từng nhịp. Nàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân ti tiện.

Đúng vậy, gia cảnh hậu đãi cổ vũ sự kiêu ngạo của Chu Côn Ngọc, nàng cũng không nghĩ rằng một ngày nào đó khi đối mặt với một người, bản thân sẽ sinh ra loại cảm giác bản thân ti tiện.

Sau khi biết chuyện cũ của Chu Thừa Hiên, chí ít cho đến hiện tại, nàng cũng không đứng ra. Nàng giống như một cái bóng ẩn trong lớp bụi bậm, nụ hôn của nàng, liệu có làm bẩn Tân Kiều hay không?

Nàng có chút khó nhịn mà thở hắt ra, bật sáng đèn phòng khách, sau đó dùng đầu ngón tay xoa nhẹ cần cổ của Tân Kiều rồi mới thu tay lại.

Tân Kiều lúc đầu là nhắm mắt, lui lại một bước, một tay đặt ở sau lưng, tựa người vào tường, bình tĩnh một lát mới mở mắt ra.

Trong trẻo vẫn là trong trẻo, chỉ là đuôi mắt đã ửng hồng bởi dục niệm, cô nhìn Chu Côn Ngọc,  đôi môi mím nhẹ. Cô còn đang mang dép lê cùng kiểu với Chu Côn Ngọc, mũi chân nhẹ nhàng cọ lên sàn gỗ, ánh mắt đầu tiên là rơi vào vết bầm trên cằm Chu Côn Ngọc, dùng ánh mắt vuốt ve nó.

Sau đó ánh mắt dừng lại ở chóp mũi, chóp mũi này vừa rồi đã cọ qua cần cổ của cô.

Cuối cùng lại dừng trên lông mi của Chu Côn Ngọc, hàng mi này vừa rồi quét nhẹ lên cổ cô, giống như cánh bướm. Thi nhân cổ đại nghĩ sai rồi, hoa xuân không phải bị gió thổi mới nở, mà là bướm, cánh bướm nhẹ nhàng phất qua cánh hoa, cánh hoa ửng hồng nở rộ.

Cô không nhìn đến mắt của Chu Côn Ngọc, chỉ khiến đường nhìn dừng lại ở lông mi. Sự khác biệt trong đó rất kỳ diệu, như là có người khẩn cấp muốn nhìn rõ một người khác, rồi lại không dám thực sự biết đáp án một cách quá nhanh.

Bởi vì nhịp tim của cô quá nhanh, nên cần thêm chút thời gian để tiêu hóa loại cảm thụ này.

Vừa rồi lúc Chu Côn Ngọc hôn cổ Tân Kiều, nhịp tim vẫn chưa đập cùng tần suất với cô.

Trái lại lúc này nhìn thần thái của Tân Kiều, trái tim của nàng lại theo nhịp tim của cô, đập mạnh như đánh trống.

Cho đến lúc Tân Kiều chăm chú nhìn lông mi của nàng, nói: “Không còn sớm nữa, em đi trước.”

Chu Côn Ngọc mới mím môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Không thích hợp.

Tân Kiều đi rồi, Chu Côn Ngọc tự nói với bản thân.

Nàng là một người rất không nên bị mất kiểm soát. Lớn lên trong bối cảnh như nàng, nhân sinh là một dòng chảy thẳng thắp từ đầu đến cuối, mỗi một bước đều được quy hoạch rõ ràng, cứ thế đi tới, sẽ có thể trải qua một cuộc đời trôi trải không vướn phải bụi gai nào.

Cho nên trong khoảng thời gian Tân Kiều không đến tìm nàng, nàng cũng không đi tìm Tân Kiều.

Nàng cần một chút thời gian, suy ngẫm rõ ràng cảm thụ của bản thân.

Cho đến một đêm ngồi trước bàn ăn, Chu Thừa Hiên hỏi nàng: “Chủ nhật này không đi làm sao?”

“Không đi.”

“Được, vậy cùng ông tham gia xã giao, giáo sư Chung cũng có mặt, làm quen với ông ấy, đối với luận văn tiếp theo của cháu sẽ có giúp ích.”

Khi đó mọi người đang ăn tổ yến, phẩm chất của nó vẫn không khiến Chu Thừa Hiên thoả mãn, ông ấy gọi người giúp việc, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Ngữ khí là ôn hòa, nhưng nội dung là nghiêm khắc.

Chu Côn Ngọc đặt chiếc muỗng sang một bên, rút khăn ăn lau miệng, nhìn nét mặt từ trước đến nay luôn nho nhã của Chu Thừa Hiên, vừa muốn mở miệng Đại Mân Huyên có lẽ vẫn luôn nhìn nàng, nên lúc này đã giành trước một bước: “A Ngọc.”

“Buổi tối chủ nhật, cùng ông nội đi xã giao, vậy buổi chiều em có muốn đi spa không, chị đi cùng em.”

Trầm Vận Chi xoay nhẹ chiếc vòng điền ngọc phẩm chất thượng hạng trên cổ tay, nói: Bao lớn rồi, đi spa một chuyến, còn muốn chị con đi cùng?”

Nói xong Trầm Vận Chi lại bật cười: “Không bao lâu nữa, phải đổi giọng gọi là chị dâu rồi.”

Đại Mân Huyên dừng lại, trái lại là nụ cười của Chu Côn Ngọc không thay đổi, nàng đứng lên, bàn tay nhẹ nhàng chống mép bàn: “A tỷ bận rộn nhiều việc, không phiền chị, tự em đi là được rồi.”

“Cháu hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước.”

Chu Thừa Hiên nói: “Đi đi, chuyện của Tiểu Vương lúc trước không cần để ở trong lòng, không phải lỗi của các cháu, ta dĩ nhiên sẽ tìm người xử lý tốt.”

Ở trước mặt Chu Thừa Hiên, một vị bác sĩ thâm niên đức cao vọng trọng chẳng qua cũng chỉ là một ‘Tiểu Vương’ mà thôi.

Chu Côn Ngọc chuyển mắt nhìn lại: “Vâng, cháu biết không phải lỗi của chúng cháu.”

Hàm ý của nàng dường như đang nói ca phẫu thuật trước đây, là lỗi của ông sao?

Đại Mân Huyên ngồi bên cạnh Trầm Vận Chi, bàn tay bất giác siết chặt, các ngón tay cầm muỗng khớp tay bỗng nhiên trở nên rõ ràng.

Chu Côn Ngọc không nói thêm lời nào nữa, xoay người đi rồi.

Đại Mân Huyên tìm một cái cớ để đuổi theo: “A Ngọc.”

Đại Mân Huyên theo nàng đi một đoạn, mới thấp giọng nói: “Vừa rồi nếu như chị không ngăn cản, em dự định nói gì với ông nội?”

“Chị đã nói với em rất nhiều lần, đừng xung động, không có ý nghĩa, ông nội sẽ không thừa nhận.”

Chu Côn Ngọc nhìn đèn trang trí trong sân, chiếu lên tòa núi đá trở thành màu xanh lam nhạt, cái bóng là một mảnh hỗn độn xám xịt.

“A tỷ.” Nàng nói rất khẽ: “Đó là mạng người.”

“Ông nội dùng phương pháp giải phẫu do bản thân sáng tạo, đã cứu rất nhiều người.”

“Chính vì ông ấy ở trên bàn mỗ đã cứu rất nhiều người, cho nên sai lầm của ông ấy trên bàn mỗ là có thể xóa bỏ sao?”

Đại Mân Huyên mím chặt môi, càng đè thấp giọng nói: “Vậy em muốn làm gì, em thật sự cho rằng trở mặt với ông nội, thứ em mất đi chỉ là cuộc sống được hậu đãi thôi sao?”

“Em xuất thân từ gia đình giống như Chu gia, người em muốn bảo vệ cũng sẽ không chân chính tin tưởng em, mà ông nội cũng sẽ xem em là kẻ phản bội.”

“Em sẽ biến thành con dơi.”

Dù sao cũng đang ở biệt viện Chu gia, Đại Mân Huyên cũng không dám nói quá nhiều với Chu Côn Ngọc, sau khi nói xong thì xoay người rời đi.

Chiều chủ nhật, Chu Côn Ngọc lái xe đến spa.

“Chu tiểu thư.” Viện trưởng mỉm cười, chắp tay khom lưng, tự mình ra ngoài đón tiếp: “Vừa trực tiếp từ bệnh viện đến đây, có lẽ còn chưa ăn cơm, chúng tôi đã đơn giản chuẩn bị một chút.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Cảm ơn.”

Một chén hoành thánh tôm khô, một chén canh móng ngựa ngân nhĩ, món tráng miệng thì có bánh đậu đỏ, biết gia tộc các nàng mang khẩu vị phía Nam, cho nên đều thanh đạm mà cầu kỳ.

Ăn xong nghỉ ngơi một chút, sẽ có người dẫn nàng vào phòng riêng.

Sau khi làm trọn bộ các liệu pháp dưỡng da, nàng lại tiếp tục làm tóc và trang điểm.

Trước khi rời đi, Chu Côn Ngọc vào nhà vệ sinh một chuyến. Ở trong phòng nàng nghe thấy bên ngoài có người nhỏ giọng nghị luận: “Vừa rồi chính là Chu tiểu thư, viện trưởng tự mình n nghênh đón, mặt mũi thật lớn.”

“Cô có biết thẻ hội viên của người ta trị giá bao nhiêu tiền hay không?” Một giọng nói hạ đến rất thấp, báo ra một con số.

Chu Côn Ngọc thầm nghĩ, nói thiếu rồi.

“Khoa trương như vậy, cho nên vẻ đẹp của cô ấy là đắp bằng tiền đúng không, người bình thường đến tuổi này, làm sao có làn da đẹp như vậy, vừa rồi tôi xa xa nhìn một cái, cảm thấy mỗi một sợi tóc đều đang phát sáng.”

Chu Côn Ngọc đứng trong phòng vệ sinh lâu một chút, những người đó nghị luận về nàng không ít, nàng cũng không ngay mặt làm cho người ta khó xử.

Dù sao, người ta nghị luận cũng không sai.

Vẻ đẹp của nàng, tài hoa của nàng, năng lực của nàng, có cái nào không phải dùng tiền xây đắp nên. Nếu từ nhỏ không sống an nhàn sung sướng hưởng thụ tài nguyên, làm sao có thể giả vờ thanh cao mà không bị người ta nghị luận.

Thời gian không còn sớm, sau khi ra khỏi spa, Chu Côn Ngọc lái xe đến buổi tiệc.

Ngồi xuống, kính rượu, ngay cả tư thái gắp thức ăn cũng xinh đẹp. Những người khác thổi phồng vẻ ngoài và năng lực của nàng khiến Chu Thừa Hiên rất hưởng thụ, loại gia đình gì, thì bồi dưỡng ra hậu bối loại đó.

Đề tài lại dần dần rơi xuống người Chu Thừa Hiên ‘người sáng tạo ra phương pháp giải phẫu TR’.

“Xác xuất thành công trăm phần trăm.”

“Không biết bao nhiêu người lấy giáo sư Chu làm mục tiêu.”

Chu Thừa Hiên là ngôi sao sáng trong nước, mỗi lần tụ hội đều có không ít người ca ngợi công tích vĩ đại của ông ấy. Lúc đầu Chu Côn Ngọc nghe thấy, cũng chưa cảm thấy bài xích, nàng cũng học y, có lẽ mỗi một bác sĩ khoa nội huyết quản, đều không thể thoát khỏi cái bóng của Chu Thừa Hiên.

Những lời này, là từ lúc nào bắt đầu trở nên chói tai.

Từ lúc có người tìm nàng và Đại Mân Huyên để kể lại một chuyện cũ của Chu Thừa Hiên.

Buổi tiệc kết thúc, nàng đi theo phía sau Chu Thừa Hiên hai bước, cấp bậc lễ nghĩa thoả đáng đến không tìm ra một chút sai lầm.

“Ông nội, trong bệnh viện còn có một chút việc.”

“Cháu lên xe trước đi, ông muốn nói vài câu với cháu.”

Xe của Chu Thừa Hiên có màu đen, không phô trương, nhưng lại có vẻ nặng nề, tựa như trạch viện Chu gia, ẩn trong một con đường nhỏ, nhìn từ bên ngoài không chút xa hoa.

Chu Côn Ngọc mở cửa xe, theo Chu Thừa Hiên ngồi vào ghế sau. Tài xế khoanh tay đứng chờ bên ngoài.

“Đêm nay ấn tượng của cô giáo sư Chung đối với cháu không tệ, luận văn của cháu, ông ấy sẽ giúp đỡ.”

“Thật ra cháu…”

“Cháu nên biết những thứ gia đình cung cấp, sẽ giúp cháu ít đi bao nhiêu đường vòng.”

“Vâng, cháu biết.”

“Vừa rồi lúc ăn cơm, dường như cháu có chút thất thần.”

Chu Côn Ngọc xoa nhẹ huyệt Thái Dương: “Có thể là gần đây quá mệt mỏi.”

Chu Thừa Hiên thấp giọng nở nụ cười: “Làm tốt cương vị người của Chu gia, không thoải mái, đúng vậy, quan hệ giữa cháu và gia tộc chính là như vậy.”

Chu gia là gốc rễ, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển chất dinh dưỡng, người của Chu gia là lá, dựa vào năng lực của chính mình thu nạp ánh sáng và hơi nước để quang hợp báo đáp rể cây. Mỗi một người của Chu gia và gia tộc, đều có mối quan hệ như rễ và lá, cùng vinh cùng nhục.

“A Ngọc, vất vả cho cháu rồi.”

Chu Côn Ngọc vẫn không ngừng động tác ấn huyệt Thái Dương, đầu ngón tay nhất thời phát lạnh.

Sao nàng lại ngây thơ cho rằng Chu Thừa Hiên không biết.

Chu Thừa Hiên biết tất cả mọi chuyện. Chu Thừa Hiên dĩ nhiên cũng biết, có người đi tìm nàng và Đại Mân Huyên.

Đây là đang muốn cảnh cáo nàng một chút.

Chu Côn Ngọc buông tay, đoan trang tao nhã mỉm cười: “Nào có vất vả, chúng cháu đã được hưởng thụ những gì tốt nhất.”

Thật ra từ lý trí, nàng biết Đại Mân Huyên nói không sai.

Chu Thừa Hiên sẽ không thừa nhận, Chu Thừa Hiên sẽ dùng nghĩa vụ đối với gia tộc đến làm lý do, sau đó dẹp yên tất cả mọi chuyện.

“Vậy ông nội, cháu xuống xe trước.”

“Ừm, đi đi.”

Chu Côn Ngọc xuống xe, đi về phía trước một đoạn, lúc tin chắc Chu Thừa Hiên sẽ không nhìn thấy nữa, nàng mới buông lỏng bờ vai đã kéo căng cả đêm.

Nàng cũng không phải thật sự quay về bệnh viện có việc, nên tạm thời không lái xe của mình đi, mà chỉ muốn đi bộ chốc lát, hít thở không khí.

Nhất thời cũng không biết nên đi đâu, nàng vô mục đích đi về phía trước.

Rõ ràng sân vườn của câu lạc bộ rất yên tĩnh, giống như một quyển họa trục cổ xưa, nhưng rẽ qua góc đường, lại là trung tâm thương mại vô cùng náo nhiệt.

Thành thị rất dối trá, ngay cả ánh sáng đều được tạo ra từ đèn neon.

Thế giới rất hỗn độn, quá nhiều màu sắc hỗn tạp, thật ra là một mảnh mù mịt không rõ.

Cho đến khi ánh mắt của nàng bị thu hút.

Trong dòng người như thế nào sẽ có người sở hữu đôi mắt như thế.

Giống như màn trời lúc năm giờ sáng, ánh trăng và những vì sao khác đều đang mất ngủ, không biết đã chạy đến góc nào của thế giới tìm vui, chỉ có ngôi sao ấy vẫn ở tại chỗ cũ, chợt lóe ánh sáng, trong trẻo giống như hơi nước được người ta thở ra giữa mùa đông.

Chu Côn Ngọc bình tĩnh nhìn vào đôi mắt ấy, ánh mắt lúc này mới dần mở rộng ra bốn phía.

Vì vậy trong tầm mắt của nàng, xuất hiện thêm đôi mi thanh tú, lại có phần hổn độn.

Đôi mắt hai mí nhìn có vẻ rất khắc chế, sống mũi rất cao, cùng với đôi môi đang mím chặt khi nhìn về phía nàng.

Đại não ghép nối những chi tiết này thành chỉnh thể, tạo thành một thông tin hoàn chỉnh, đó là Tân Kiều.

Chu Côn Ngọc gần như cong khóe môi theo bản năng.

Bất kể gặp bao nhiêu lần, bất kể dòng người ồn ào náo động như thế nào, nàng vẫn không thể ức chế mà bị đôi mắt của Tân Kiều hấp dẫn.

Nàng suy nghĩ lâu như vậy, cân nhắc lâu như vậy, vậy nàng có thể trả lời bản thân hay không, cảm giác này được xem là gì?

Nhịp tim mất kiểm soát chỉ trong chớp mắt.

Chu Côn Ngọc tự hỏi bản thân, lẽ nào nàng còn có thể vì một người mà động tâm sao?

Còn không kịp nghiềm ngẫm cảm giác rung động này, thì cảm giác mất kiểm soát đã lan tràn đến đại não của nàng, khiến nàng tin chắc một chuyện.

Bất kể Đại Mân Huyên nói như thế nào, bất kể Chu Thừa Hiên dùng lời nói ám chỉ như thế nào, nàng phát hiện lúc nàng nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng dường như có thể xua tan tất cả hỗn độn, chí ít nàng muốn hỏi Chu Thừa Hiên một câu: “Ông nội, ông có mất ngủ không?”

“Nhiều năm qua trong lòng có hổ thẹn, ông còn có thể hàng đêm an giấc sao?”

Nghĩ thông suốt điểm này, trái tim trì trệ nhiều ngày giống như bỗng nhiên được đả thông, bắt đầu hoạt động một cách mãnh mẽ.

Nhịp tim đập nhanh lúc này không liên quan đến Tân Kiều, rồi lại liên quan đến Tân Kiều. Người không liên quan rồi lại có liên quan đến nàng đang mang một đôi giày chơi bóng, ngay cả dây giày cũng cột rất quy tắc, hai tay cắm trong túi áo khoác, đang từng bước hướng về phía nàng, khóe môi chẳng phải trầm nặng giống như ngày thường, mà dường như đang kiềm nén một chút ấm áp sắp toát ra theo bản năng.

Lúc này chợt ‘oa’ một tiếng, tiếng khóc truyền đến.

Một bé gái đụng vào đùi Chu Côn Ngọc rồi té ngã, tình huống gần như phát sinh cùng lúc. Cô bé kia có lẽ đang bán hoa hồng ở trước trung tâm thương mại, giỏ trúc rơi xuống, hoa hồng rơi đầy đất, lau đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía nàng.

Vẻ mặt đó không ai oán, không đáng thương, thậm chí có chút bình tĩnh.

Chu Côn Ngọc cúi đầu, đối diện với ánh mắt của cô bé, sau đó nàng đã hiểu, đối tượng mà cô bé này muốn chiếm được sự đồng tình không phải là nàng, mà là những người qua đường đang vây quanh bởi tiếng khóc của cô bé.

Lúc này trong mắt mọi người, tình hình chính là một cô gái cao gầy, mặc chiếc áo khoác xinh đẹp mang giày cao gót, đối diện là một cô bé ngã ngồi thân hình gầy yếu, một tay xoa mắt, cúi đầu nhìn hoa hồng của bản thân rơi đầy đất, sau đó bị người đi đường mới vừa rồi không kịp né tránh giẫm tan nát.

Cô bé nức nở nói: “Chị đụng ngã em, hoa bị giẫm nát rồi, chị phải đền tiền cho em, nếu không em về nhà, mẹ sẽ đánh em.”

Chu Côn Ngọc nâng ánh mắt nhìn lên, góc độ này không có camera an ninh.

Bé gái quần áo đơn bạc, chiếc cằm nhọn đến dường như có thẻ chọc vào lòng người. Mọi người xung quanh đã bắt đầu khe khẽ nghị luận: “Là nên đền tiền cho người ta.”

“Đứa bé thật đáng thương.”

Tân Kiều ở cách đó không xa, nhưng bị cản trở tầm nhìn nên Tân Kiều cũng không xem rõ bên này xảy ra chuyện gì. Chỉ là bỗng nhiên phát sinh ồn ào đã khiến cô bước nhanh đến bên này.

Mọi người nghị luận, đồng thời cũng kéo cô bé về phía họ, Chu Côn Ngọc đứng một mình giữa vòng vây có vẻ rất đơn độc. Sự đồng tình của mọi người thường được mặc định bởi sự mạnh yếu, Chu Côn Ngọc không cảm thấy có vấn đề gì, nàng không thể một bên hưởng thụ sự hậu đãi của gia cảnh, một bên oán giận mọi người đặt sự đồng tình lên đối tượng thoạt nhìn yếu thế hơn.

Chỉ là lúc Tân Kiều đi vào trong đám người, nàng bỗng nhiên sinh ra một chút chờ mong.

Tân Kiều nhìn cô bé ngã ngồi trên mặt đất, đầu tiên là nhíu mày đỡ cô bé dậy, theo bản năng che chở cô bé ở phía sau mình, sau đó cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng Chu Côn Ngọc giống như bỗng nhiên bị đâm một cái.

Không phải vì những lời nói của Tân Kiều, mà chỉ vì động tác bảo vệ theo bản năng kia.

Nếu ánh mắt của Tân Kiều chỉ dừng lại ở đôi giày cao gót, áo sơmi, và áo khoác hoa mỹ hơn thường ngày của nàng, dừng lại ở mái tóc óng ả hơn ngày thường, có lẽ Chu Côn Ngọc cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng ánh mắt của Tân Kiều đảo một vòng trên người nàng, sau đó lại nhìn vào đáy mắt, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Chu Côn Ngọc cảm thấy bị cô lập.

Tân Kiều đã nhìn rõ nàng.

Hai người nhìn nhau trong bóng tối, không phải dùng mắt, mà là khứu giác, vị giác cùng xúc giác.

Hai người đã từng ngửi mùi hương nguyên thủy nhất trên người đối phương, cảm nhận xúc cảm ướt nóng từ đầu lưỡi, còn cả đầu ngón tay, Tân Kiều từng sờ qua nơi mềm mại nhất, bên dưới là trái tim đang đập loạn nhịp của nàng.

Cảm giác ỷ lại sản sinh từ tiếp xúc da thịt, vẫn luôn cảm thấy người từng có loại tiếp xúc này, sẽ hiểu rõ nàng hơn bất cứ người nào trên thế giới, Chu Côn Ngọc cũng không ngoại lệ.

Nhưng Tân Kiều đứng trong gió thu, theo bản năng đứng về phía cô bé kia, người cô muốn phòng bị là Chu Côn Ngọc.

Nhưng giọng nói mềm nhẹ của Tân Kiều, lại khiến Chu Côn Ngọc mềm lòng.

Nàng thở hắt ra một hơi, dùng giọng nói nhẹ nhàng giống như Tân Kiều, trả lời cô: “Không phải lỗi của chị.”

Nhóm người ồn ào chen lấn, lời của nàng chỉ nói cho một mình Tân Kiều nghe, nhẹ đến mức giống như thì thầm.

Tân Kiều do dự giây lát, che cô bé ở phía sau, đồng thời ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Cô đang tìm camera an ninh.

Khóe môi của Chu Côn Ngọc khẽ cong lên.

Vậy là đủ rồi.

Thật ra chuyện này chỉ cần tốn vài câu nói, rất dễ giải thích rõ, Tân Kiều cũng không phải người không phân tốt xấu.

Nhưng vậy là đủ rồi.

Đầu tiên là theo bản năng che chở cô bé ở phía sau mình, là lần đầu tiên.

Lúc Chu Côn Ngọc kiêu ngạo mở miệng giải thích một câu, cô theo bản năng ngẩng đầu lên tìm camera, là lần thứ hai.

Làm Chu Côn Ngọc đau đớn, là bản năng của Tân Kiều.

Bất kể các cô từng là thân cận ra sao, lúc có việc phát sinh, cho dù Tân Kiều, cũng sẽ xem cô như một một phần tử thuộc tầng lớp chuyên ỷ mạnh hiếp yếu, bản thân ‘Chu Côn Ngọc’ bị cô đặt ra phía sau.

Đây chính là cách nói của Đại Mân Huyên, ’em sẽ biến thành con dơi’.

Chu Côn Ngọc giẫm lên đôi giày cao gót tinh xảo chậm rãi bước qua.

Giẫm lên gió thu, giẫm lên bóng đêm, giẫm lên mỗi một phần tâm tình của Tân Kiều lúc đi về phía nàng.

Nàng mang theo ý cười đoan trang tao nhã, lúc nhìn vào đôi mắt của Tân Kiều, ngón tay vẫn vô thức siết chặt.

Thế sự trêu người, nếu như không phải cô bé đột nhiên gây chuyện, lúc nàng đối diện với đôi mắt ấy, vốn không nên lộ ra nụ cười tựa như chiếc mặt nạ này.

Nhưng đôi mắt trong suốt của nàng, vẫn kheiens Tân Kiều sửng sốt, đôi môi mấp máy, dường như muốn nói gì đó.

“Bao nhiêu?” Chu Côn Ngọc lên tiếng trước cô.

Nàng đang nói với cô bé được Tân Kiều che chở ở phía sau.

Cô bé lúc này mới ló đầu từ phía sau lưng Tân Kiều, sự việc trải qua một quá tình như vậy, nét mặt của cô bé ngược lại không bình tĩnh như lúc đầu.

Chu Côn Ngọc nhu hòa mỉm cười với cô bé: “Em cần bồi thường bao nhiêu.”

Cô bé lộ ra vài phần khiếp sợ, đôi môi ngập ngừng báo ra một con số.

Đến lúc này Chu Côn Ngọc sinh ra vài phần chua xót. Nàng cho rằng cô bé sẽ công phu sư tử ngoạm báo một con số lớn, nhưng đó chẳng qua chỉ là cái giá cao hơn so với hoa hồng bình thường một chút.

Chu Côn Ngọc ngồi xổm xuống, gọi cô bé: “Đến đây.”

Nhìn thấy mọi việc không bị kịch tính hóa, mọi người cũng dần tản ra. Cô bé nhìn Tân Kiều một cái, sau đó đi đến trước mặt Chu Côn Ngọc.

“Đưa mã QR cho chị.”

Tân Kiều lúc này mới lên tiếng: “Ai?”

Sự tình vẫn chưa rõ ràng.

Chu Côn Ngọc nâng mắt nở nụ cười với cô, nụ cười này không giống ngày thường, khóe mắt nhếch lên, đuôi lông mày lại rũ xuống.

Nhìn có chút khổ sở.

Trái tim của Tân Kiều bởi vì nụ cười này mà bỗng nhiên trầm xuống.

 

 

 

Recommended Articles

1 Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!