Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 24

Chương 24

Giọng của Chu Côn Ngọc khi nói những lời này rất nhẹ, khí âm nặng hơn một chút, tựa như chén trà vừa rồi của nàng, có chút nóng, nên nàng đang nhẹ nhàng thôi nguội.

Vì vậy giọng nói của nàng, tựa như hóa thành một cây bút lông thấm mực, nhẹ nhàng vẽ lên trái tim Tân Kiều. Trái tim Tân Kiều thấm ướt, Chu Côn Ngọc lại không nói nữa, dường như đang đợi thời gian lan tỏa vết mực.

Trái tim của Tân Kiều mềm đi một chút, cô nhớ là chính cô đã đưa tay lên trước, Chu Côn Ngọc đứng trước mặt cô, thị giác mơ hồ, nhưng dựa vào phương hướng của hô hấp có thể xác định được. Tân Kiều nhận thức rất chuẩn xác đối với phương hướng, cô đưa tay chạm đến, không không sai lệch bao nhiêu, đầu ngón tay chạm vào cánh tay của Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc không mặc áo khoác, mà chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng manh. Cô theo cánh tay lần xuống, cảm thấy chất vải trơn mềm như nước, cứ thế dời xuống, cuối cùng tìm được cổ tay mảnh khảnh của Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều thấp giọng hỏi: “Chị cần người an ủi sao?”

Chu Côn Ngọc dừng một chút, mới trả lời: “Vốn là không cần.”

Tân Kiều nâng tay kia lên, ôm lấy Chu Côn Ngọc.

Ở giữa có một thoáng chốc, Tân Kiều gần như cho rằng Chu Côn Ngọc muốn hôn cô. Nhưng rồi Chu Côn Ngọc lại nghiêng mặt đi, đôi môi lướt qua cằm, dừng trên cổ cô.

Có thù tất báo.

Giây phút đó trong lòng Tân Kiều nghĩ đến câu nói này, tâm trả thù của Chu Côn Ngọc thật sự rất nặng, lần trước Tân Kiều đối đãi nàng thế nào, nàng cũng muốn đối xử lại tương tự.

“Cạch’.

Dù cách mí mắt, cũng biết rõ ánh đèn lại bật sáng, Chu Côn Ngọc một lần nữa mở đèn phòng khách.

Tân Kiều đưa tay chống tường, lưng cũng tựa vào tường, chậm rãi mở mắt ra.

Chu Côn Ngọc khởi điểm là đang nhìn cô, nhưng không biết vì sao tiếp đó lại lảng tránh, cúi đầu chỉnh lý lại áo sơmi của bản thân. Vài lọn tóc dài rũ xuống trước vai, bị nàng đưa tay hất về phía sau, nhẹ nhàng phủ lên vành tai.

Tân Kiều cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, tim đập thình thịch, nói: “Em thấy chị cũng không cần được an ủi.”

Chu Côn Ngọc cười khẽ một tiếng, hô hấp mềm nhẹ phả ra ngoài: “Không cần sao?”

Là câu nghi vấn, hơn nữa còn là hỏi ngược lại.

Tân Kiều không biết nên trả lời như thế nào, có chút cứng nhắc chuyển đề tài: “Không còn sớm nữa, em đi trước.”

Chu Côn Ngọc cũng không nói thêm gì, chỉ ừ một tiếng xem như trả lời.

Vì vậy Tân Kiều đổi giày, nàng đứng ở một bên không cần đổi giày, trái lại gót chân nhẹ nhàng nhấc ra khỏi gót giày, xoay nhẹ cổ chân của bản thân.

Lúc Tân Kiều ra khỏi căn hộ của Chu Côn Ngọc vội vàng giống như chạy trốn, bước chân vội vã, thế cho nên lễ tân ở đại sảnh không khỏi ngước mắt lên nhìn cô.

Không bình thường.

Trong lòng cô thầm nói, Tân Kiều, mày không bình thường.

Bởi vì lực hấp dẫn từ bản năng của hai người, mãnh liệt đến mức khiến cô sợ hãi.

Đêm nay lúc đến đây cô chưa từng nghĩ đến điều này.

Cô vốn dĩ cảm thấy, hôm nay cô không nhịn được mà đến đây, có phải bởi vì lúc cô khó chịu nhất, Chu Côn Ngọc đã cho cô sự an ủi, cho nên cô muốn có qua có lại mà thôi.

Về sau cô phát hiện không phải như thế.

Cô phát hiện nguyên nhân căn bản nhất mà cô đến đây là cô và Chu Côn Ngọc đều là người chạy đua với thời gian, giành giật từng giây từng phút trong tay tử thần.

Đối với người như các cô mà nói, kiên quyết là tố chất quan trọng nhất. Cho nên những lời Chu Côn Ngọc nói đêm nay, thật ra đã chạm đến nội tâm của cô.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cô chạm đến mị lực từ nhân cách của Chu Côn Ngọc ẩn dưới vẻ ngoài dịu dàng, nhưng người như cô, thực sự sẽ thưởng thức một người giống như Chu Côn Ngọc sao?

Lúc cô còn chưa kịp hiểu rõ những điều này, đèn phòng khách đã tắt.

Cô cảm thấy Chu Côn Ngọc ngay từ đầu đã không dự định thân cận với cô, bởi vì hô hấp của Chu Côn Ngọc rất nhẹ, ngữ điệu cũng rất nhẹ, trong loại mềm nhẹ này lộ ra cảm giác do dự nào đó.

Cho nên đêm nay Chu Côn Ngọc mê người nhất ở chỗ nàng cũng giống như Tân Kiều, đều có chút khẩn trương. Sự mị hoặc của nàng sản sinh từ sự đối kháng với khẩn trương, điều này làm cho nàng có vẻ chân thật.

Đúng vậy, là chân thật.

Nếu như lúc trước Chu Côn Ngọc trêu chọc khiến Tân Kiều bản năng muốn kháng cự, có lẽ là bởi vì giả dối chiếm đại đa số, giống như mỹ nhân ngư phô trương giọng hát của bản thân, hấp dẫn thủy thủ tự động nhảy xuống biển, rất đẹp rất mê người, nhưng cô biết đó chỉ là một loại đầu độc, giống như ảo thuật.

Giống như đình đài lầu các, mờ mịt giữa chốn tiên sơn ngoài Đông Hải, khi người ta nhìn vào sẽ bị vẻ đẹp của nó mê hoặc, nhưng thật ra trong lòng cũng biết rõ, nó không chân thực.

Giống như một trận tuyết nhân tạo, rơi đầy bả vai giữa mùa hè, nội tâm cảm thán sự kỳ diệu của nó, thậm chí đưa tay chạm vào hoa tuyết trên đó vai, nhưng trong lòng thật ra cũng biết rõ, điều này là không chân thật.

Giống như một đóa hoa nở trái mùa, người ta nhìn nó nở rộ dưới ánh hoàng hôn, xinh đẹp tựa như một vị mỹ nhân, người ta sẽ theo bản năng si ngốc ngắm nhìn, thật ra thật ra trong lòng người đó cũng biết, đó không phải chân thực.

Chu Côn Ngọc của trước kia, cho Tân Kiều cảm giác như thế.

Không giống đêm nay, vẫn luôn làm cho cô cảm thấy có chút gì đó không giống với trước kia.

Làm cho cô cảm thấy thứ được giấu phía sau vẻ ngoài nguy hiểm, là một thứ gì đó còn nguy hiểm hơn.

Thật ra lúc ấy Tân Kiều có chút hoảng hốt, chẳng qua cô không biết nên dừng lại bằng cách nào.

Cũng may Chu Côn Ngọc đột nhiên mở đèn lên, dường như đang nhắn nhủ, lần trước Tân Kiều làm đến bước nào, lần này nàng cũng sẽ làm đến bước đó.

Tân Kiều cảm thấy may mắn, lúc ở riêng cùng Chu Côn Ngọc, tiếp xúc thân thể dường như trở thành một loại bản năng, phản ứng hoá học mãnh liệt như vậy, có lẽ vốn đã nảy sinh từ lần đầu tiên các cô nhìn thấy nhau. Nhưng vứt bỏ bản năng mà nhìn từ góc độ lý trí, thật ra, cô vẫn chưa nghĩ ra.

Chưa nghĩ ra bản thân ôm loại tình cảm gì đối với Chu Côn Ngọc.

Chán ghét có, bài xích có, tham luyến có, còn yêu thích, cô cũng không biết là có hay không.

Dù sao cho đến bây giờ cô chưa từng thích người nào, dù sao cô cũng phải làm rõ bản thân đang bị vây trong thế cục nào trước đã.

Có thể rất ít người có thể nhìn ra, Tân Kiều là một người rất không có cảm giác an toàn. Mẹ cô bỏ đi không một dấu hiệu báo trước, còn có việc Tân Lôi bỗng nhiên qua đời, đều khiến cô phát hiện những chuyện có thể khống chế trong cuộc sống thực sự quá ít.

Đại đa số người cảm thấy gỡ bom nguy hiểm, nhưng Tân Kiều lại cảm thấy xét về mặt nào đó, gỡ bom là an toàn. Các trang thiết bị ngày càng hoàn thiện, các cô cũng không tùy tiện hành động, đầu tiên là dùng tia X phân tích cấu tạo bom, về sau là nhiều lần phân tích đường dây, phân tích phương thức kích nổ, sau khi xác định phương án thích hợp nhất thì mới tiến hành tháo gỡ.

Cho nên Tân Lôi không phải hi sinh trong nhiệm vụ gỡ bom, mà lại chết trong một vụ tai nạn giao thông không ai lường trước.

Tân Kiều am hiểu sâu sắc một điều, không nắm rõ thế cục, mới là nguy hiểm nhất.

Cho nên cô quyết định tạm thời trì hoãn, chí ít trong khoảng thời gian này tạm thời đừng gặp Chu Côn Ngọc, chừa thời gian và không gian, để bản thân suy nghĩ rõ ràng xem cô đối với Chu Côn Ngọc đến cùng là loại cảm giác gì.

Về nhà tắm rửa, lên giường, đêm đầu tiên sau khi quyết định tránh xa Chu Côn Ngọc, cô nằm mơ.

Tân Kiều đã mơ một giấc mơ về Chu Côn Ngọc.

Lần đầu tiên hai người gặp gỡ, cô nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh, cùng với đôi môi mềm mại ấy. Nhưng giấy mơ này của cô rất ngây ngô, tuyệt không khiến người ta mặt đỏ tim đập giống như hiện thực.

Thật ra từ trước đến nay ngay cả thời gian cô nghĩ đến những chuyện đó cũng rất ít.

Hơn nữa, một người hơn hai mươi tuổi như cô, trái lại được Chu Côn Ngọc dạy vỡ lòng.

Haiz, quả nhiên không nên tiếp cận nữ nhân xấu xa.

Cô không ngây thơ nữa.

Sáng sớm luôn bận rộn, cô phải nhanh chóng nấu cơm, tiễn Tân Mộc đi học, sau đó bản thân đi làm. Tân Mộc cảm thấy thời gian nằm viện đã chậm trễ việc học tập, nên buổi tối luôn thức rất khuya, đêm qua lúc Tân Kiều trở về, em ấy cũng mới vừa đi ngủ.

Sáng sớm thức dậy mắt còn mơ hồ, đập vỡ một quả trứng luộc, rồi cầm trong tay lăn một vòng: “Chị bị bọ chó cắn à.”

Tân Kiều: “…”

Đã vào cuối thu, từ đâu ra bọ chó.

Sau khi tiễn Tân Mộc ra cửa, cô đi vào nhà vệ sinh, cột chắc mái tóc đuôi ngựa chuẩn bị ra ngoài, không khỉ ghé sát vào gương nhìn một cái.

Có một đốm đỏ nho nhỏ.

Không quá rõ ràng, chỉ là một đốm nhỏ. Nụ hôn lưu luyến kiều diễm như có như không của Chu Côn Ngọc không lưu lại vết tích trên cổ cô, nhưng cuối cùng lúc sắp rời đi răng nanh chạm nhẹ, giống như đóng dấu.

Thậm chí ngay cả việc che lấp cũng không cần phải làm, cô nhớ đến trước đây từng nghe Tân Mộc ngâm nga bài Hạch Chu Ký, trên quả hạch đào nho nhỏ, dùng kỹ xảo tinh tế khắc một chiếc thuyền hoa, muôn hình vạn trạng,  tựa như ẩn dấu toàn bộ thế giới.

Mà kéo góc nhìn ra xa một chút, đó chẳng qua là một quả hạch đào mà thôi.

Cần cổ của cô cũng là đạo lý tương tự, chẳng qua chỉ là một đốm đỏ nho nhỏ, ẩn giấu không phải không gian mà là thời gian, che giấu một đêm kiều diễm.

Cô thay quần áo xong liền ra cửa.

Lúc khổ sở cô khát vọng nhiệt độ của Chu Côn Ngọc, là tham luyến. Giấc mơ tối qua, lại càng tham luyến. Cô có chút phân không rõ, cô đối với Chu Côn Ngọc là tham luyến hay là thật sự động tâm.

Quả thật cô hiếu kỳ đối với Chu Côn Ngọc, ở một thời khắc nào đó, còn sản sinh một chút thưởng thức. Nhưng, đó có phải là thích không?

Cô không đi tìm Chu Côn Ngọc, vậy Chu Côn Ngọc sẽ nghĩ như thế nào?

Có một ngày sau khi tan sở, cô cầm theo thức ăn và trái cây giảm giá, dự định đi qua con phố cũ. Có những lúc tiết kiệm đã hình thành một loại thói quen khói sửa, ví dụ như cửa hàng bách hóa gần nhà cô từ bảy giờ tối sẽ bắt đầu giảm giá 9%, lúc cô đến nơi đã là sáu giờ năm mươi chiều.

Vì vậy cô đứng ngoài cửa vài phút, nhìn thấy gió thu cuốn lấy một chiếc lá cây bạch quả rơi xuống đất, chờ đến bảy giờ mới vào chọn món ăn, tính tiền, nhận chiết khấu.

Vừa nghĩ đến cà hôm nay vẫn còn tươi, có thể dùng để xào, còn có nấm hương, thịt bằm còn tươi hơn thịt nguyên miếng, mua thêm một miếng xương sườn về xào, Tân Mộc nhất định sẽ rất thích, những món này thì phải kết hợp với cơm trắng.

Trong lúc cô đang suy nghĩ những chuyện thường ngày này, chợt trông thấy một bóng lưng cao gầy đứng đầu con hẻm chật hẹp.

Áo sơmi trắng, quần tây đen, mái tóc dài buộc ở sau đầu.

Trái tim của Tân Kiều theo bản năng đập nhanh hơn, lập tức bắt đầu phân tích nhịp tim của bản thân đập nhanh là khẩn trương chiếm đa số, hay là giấu diếm một chút vui mừng nào đó.

Nhưng mà còn chưa chờ cô cho ra đáp án, đại não đã thay cô giải trừ cảnh báo.

Năng lực quan sát của cô rất tốt, nên chỉ cần đến gần thêm vài bước thì đã phát hiện chất liệu của áo sơmi không đúng, chất tóc không đúng.

Quần áo của Chu Côn Ngọc đều rất khiêm tốn, từ trước đến nay không nhìn thấy logo của các nhãn hiệu xa xỉ, nhưng cùng là áo sơmi trắng, mặc trên người nàng lại sáng như ánh trăng, mềm mại nhưng không một nếp nhăn, giữa mùa thu khô ráo cũng không dậy nổi một chút tĩnh điện.

Người như Chu Côn Ngọc hẳn là chưa từng nghĩ tĩnh điện cũng sẽ là một loại phiền toái. Đúng vậy, nếu như chất liệu vải không tốt, sẽ ma sát sinh ra tĩnh điện khiến lớp vải dính sát vào trên người, đến khi trời lạnh mặc áo lông, sẽ có âm thanh tách tách, đánh vào làn da, sẽ có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Còn có mái tóc, tóc của Chu Côn Ngọc thoạt nhìn rất suông mượt, đôi khi xỏa tung, đôi khi sẽ buộc hờ ở sau đầu. Nhưng chỉ có những người ngay cả mua một chai dầu dưỡng tóc cũng phải cân nhắc rất lâu, mới có thể chú ý đến độ óng mượt của tóc, là phải trải qua sự chăm sóc tỉ mỉ cỡ nào, tiêu hao bao nhiêu thời gian và tiền bạc, đó thật sự là biểu trương của sự xa xỉ.

Xem đi, vào bệnh viện là sự tàn khốc của sinh mệnh. Ra khỏi bệnh viện, là sự tàn khốc của cuộc sống.

Cho nên Tân Kiều rất khó tưởng tượng, cô sẽ thích một người giống như Chu Côn Ngọc.

Cô gái suýt nữ khiến cô nhận lầm người là đang đứng chờ chuyển phát nhanh, chỉ chốc lát sau xe giao hàng chuyển phát nhanh đã đến.

Chiếc xe từ xa xa chạy đến, sau đó một chiếc hộp giấy thật lớn được đặt xuống.

“Các anh không khiêng lên lầu sao?”

“Không khiêng lên a. Cô nói muốn khiêng lên lúc nào a?”

“Việc này không phải đều là mặc định rồi sao, một thùng lớn như vậy, một mình tôi phải làm sao bây giờ?”

“Cô làm sao là chuyện của cô, ai cũng là người làm công, đừng làm khó chúng tôi có được hay không?”

Xe giao hàng nhanh chóng rời đi, cô gái kia không nói nữa, nhưng nhìn bóng lưng của cô ấy dường như đang thở dài một tiếng. Tân Kiều bước đến, nói: “Tôi giúp cô.”

Cuộc sống sẽ thay đổi con người, sự ngây thơ là một trong số những thứ bị thay đổi đó.

Giống như hiện tại, cô gái quay lại nhìn cô, trong mắt bộc lộ không phải cảm kích mà đầu tiên là cảnh giác. Tân Kiều chỉ chỉ vào con hẻm cũ giao với đường phố, nói: “Tôi cũng ở đó, tầng năm.”

Có vẻ cô gái này mới vừa dọn đến, hẳn là người đi làm đến đây thuê nhà. Những món đồ lớn vừa được chuyển đến, cuối mùa thu nhưng cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng.

Cảnh giác được loại bỏ, hóa thành cảm kích, cô gái kia thả lỏng: “Rất cảm ơn, nếu không tôi cũng không biết làm sao.”

Tân Kiều có kinh nghiệm, nới lỏng băng dán của thùng giấy, mỗi người một bên cùng nhau khiêng lên. Nhưng lúc lên cầu thang, hai người một trước một sau sẽ rất khó dùng lực.

Tân Kiều đưa thức ăn và trái cây trong tay cho cô gái, nói: “Cầm giúp tôi.”

Sau đó cô tự lực ôm lấy thùng giấy, xác thực rất nặng, đối với cô mà nói cũng có phần cực lực. Trùng hợp chính là nhà của cô gái kia ở ngay dưới lầu nhà cô, lầu bốn.

Cô đặt thùng giấy ở trước cửa, cô gái liên tục nói lời cảm ơn, sau đó tự giới thiệu: “Tôi là Chu Khả Ngọc.”

Cô sửng sốt.

“Khả trong khả dĩ, ngọc trong ngọc thạch.”

Cô lại gật đầu.

“Còn cô?”

“Tân Kiều. Kiều trong kiều mộc.”

Chu Khả Ngọc vui đùa một câu: “Không phải cô còn có một em gái tên là Tân Mộc chứ?”

Tân Kiều khẽ gật đầu.

“Có thật sao!” Chu Khả Ngọc thật sự nở nụ cười, lấy điện thoại ra: “Kết bạn Wechat đi, sau này cô chính là hàng xóm của tôi rồi.”

Tân Kiều do dự một chút: “Tôi rất ít dùng Wechat.”

Đối phương nghe ra ý từ chối của cô, nên cất điện thoại đi, cong môi mỉm cười.

Đến buổi tối, Tân Kiều và Tân Mộc cùng nhau ăn cơm, ăn xong đến lúc phải rửa chén thì có người gõ cửa.

Tân Mộc đi mở cửa, bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi tướng mạo đoan chính, có sự dịu dàng điển hình của vùng sông nước, cô ấy cười hỏi: “Là Tân Mộc đúng không?”

Tân Mộc sửng sốt.

“Tôi là hàng xóm mới vừa dọn đến dưới lầu, tôi là Chu Khả Ngọc.” Trong tay cô cầm một giỏ táo, cô đưa lên: “Hôm nay chị em đã giúp tôi dọn hành lý, tôi đã nghe cô ấy nhắc đến tên của em. Tôi nghĩ dù sao cũng phải cảm ơn cô ấy, cho nên mua chút trái cây.”

Tân Mộc bật cười.

Chu Khả Ngọc không hiểu ra sao mà nhìn Tân Mộc một cái, Tân Mộc mím môi nhịn cười, nhận lấy giỏ táo: “Chị của em đang rửa chén, chị vào nhà ngồi đi.”

“Không được, quá muộn rồi, hôm khác đi, hôm khác tôi mời hai người đến nhà tôi ăn cơm.”

“Được nha, hôm khác sẽ đến quấy rầy chị.”

Tân Mộc cong môi cười ngọt ngào, sau khi  tiễn Chu Khả Ngọc, cô xách giỏ táo đến phòng bếp, nghe Tân Kiều nho nhỏ thở dài.

Lại là táo.

Trong thời gian Tân Mộc nằm viện, cô thực sự ăn táo đến phát chán rồi.

Tân Mộc bình thường sẽ không nhận quà của người khác, nhưng Chu Khả Ngọc nói rõ nguyên do, em ấy biết nếu không nhận Chu Khả Ngọc nhất định sẽ băn khoăn. Tân Kiều hỏi Tân Mộc: “Ăn táo không?”

Tân Mộc liên tục xua tay, em ấy cũng ăn chán rồi.

Tân Kiều ghét nhất là lãng phí, cho nên rửa sạch táo rồi mang ra phòng khách, Tân Mộc bắt đầu làm bài tập, còn cô ngồi cạnh thùng rác bắt đầu gọt táo.

Tân Mộc chuyển bút, lần đầu tiên thất thần trong lúc làm bài tập, em ấy xoay người nhìn Tân Kiều: “Chị, hàng xóm mới thật xinh đẹp, đúng không?”

Tân Kiều nói thẳng: “Tân Mộc, em thật giống như trưởng bối, rất sợ em không gả đi được vậy.”

Tân Mộc mím môi cười, rồi lại xoay người, không hề nói gì nữa.

Vui đùa qua đi phòng khách trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng sàn sạt của ngòi bút ma sát trên giấy, cùng với âm thanh của lưỡi dao cắt đứt vỏ táo, Tân Kiều quen gọt vỏ rất mỏng, như vậy sẽ không lãng phí, cho nên cô gọt rất chậm, âm thanh sàn sạt không giống mưa rơi, ngược lại giống như ánh nắng.

Tiếng mưa rơi sẽ không chậm rãi như vậy, trái lại là ánh nắng, Tân Kiều nhớ đến ngày đó cô ngồi trong phòng bệnh gọt táo, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, gió nhẹ thổi qua, ánh sáng chiếu sâu một tấc, giống như lưỡi dao vừa ấm áp vừa mềm dẻo, cắt thế giớ này thành từng lát mỏng.

Vì vậy thế giới biến thành một bức tranh, từng lớp mỏng trải trên ngón tay của cô, hòa cùng chất lỏng trong veo của quả táo.

Khi đó Chu Côn Ngọc từ bên ngoài bước vào phòng bệnh.

Cô nâng tay, thế giới liền mềm mại khoát lên cổ tay của cô. Cô đưa quả táo đến trước mặt Chu Côn Ngọc, hỏi nàng: “Ăn không?”

Hiện tại nghĩ đến chuyện này, cô đưa quả táo đến bên miệng, khẽ cắn một miếng. Lúc xuất thần, răng nanh chạm nhẹ vào môi, giống như ánh nắng trên đầu ngón tay cô hôm đó.

Bóng đèn trên trần phòng khách không sáng, nhưng đèn bàn chính là loại tốt nhất để bảo vệ mắt, ánh đèn chiếu ra chiếc bóng của Tân Mộc, tròn tròn một khối. Tân Kiều chăm chú nhìn một hồi, cho đếnl úc vết cắn trên quả táo bị oxy hóa mà ố vàng, cô mới lên tiếng: “Tân Mộc, quấy rầy em một phút đồng hồ.”

“Hả?” Tân Mộc vốn dĩ cũng có một chút thất thần, lúc này liền buông bút quay đầu lại.

“Thích một người là cảm giác gì?”

Tân Mộc kinh ngạc: “Chị thích ai rồi?”

Tân Kiều dừng một chút, mới nói tiếp: “Không có. Cho nên mới hỏi một chút.”

“Chị hỏi em?” Tân Mộc xoa nhẹ chóp mũi của mình: “Em mới mười bốn tuổi.”

Tân Kiều cong khóe môi: “Không phải em đã xem không ít phim tình cảm sao?”

Lý do nghe có chút chua xót, trong cuộc sống của cô từ trước đến nay chỉ có cô và Tân Mộc. Cô biết hỏi Tân Mộc là không thích hợp lắm, nhưng rồi lại không tìm được người khác để hỏi, vấn đề này nhiều lần lặp lại trong lòng cô, cô không biết nên làm như thế nào.

“Đại khái chính là…” Tân Mộc suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Sẽ vì đối phương làm tất cả những việc bản thân không muốn.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như chị không thích ăn cạy, nhưng lại bằng lòng cùng cô ấy đi ăn lẩu cay. Ví dụ như cô ấy thích ăn cay, nhưng rồi lại không dám nói với chị, được rồi, vậy thì ăn lẩu uyên ương đi.” Tân Mộc nói xong liền cười rộ lên: “Đây là một phân cảnh trong Vương Quốc Gấu Mèo.”

Tân Kiều cong khóe môi, lắc lắc quả táo trong tay: “Em làm bài tập đi, chị vào phòng ăn, không làm phiền em nữa.”

Đáp án này của Tân Mộc đối với cô là không có gì ý nghĩa.

Bởi vì cô và Chu Côn Ngọc, còn chưa tiến triển đến bước này.

Vào phòng ngủ đóng cửa lại, cô mở màn hình điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ, nhưng có một tin nhắn, là thông báo giai hạn gói cước hàng tháng.

Cô mở cửa sổ ra, hiện tại thời tiết còn chưa lạnh đến mức không thể mở cửa sổ. Trước đây vẫn luôn cảm thấy cuộc sống nặng nề đè trên ngực cô, cho nên vẫn luôn thích mở cửa sổ hít thở không khí, hiện tại khá hơn nhiều rồi, nhưng thói quen mở cửa sổ vẫn còn đó.

Chu Côn Ngọc không liên hệ với cô.

Nếu như Chu Côn Ngọc lúc đầu xem cô là một khiêu chiến, một trò chơi, như vậy có nghĩa là Chu Côn Ngọc đã từ bỏ trò chơi này rồi sao?

Hay là suy nghĩ của Chu Côn Ngọc đối với cô cũng đã thay đổi.

Nàng đang do dự, đang suy nghĩ rõ ràng.

Cô một tay cầm quả táo tựa vào khung cửa sổ, tay kia cầm điện thoại di động nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đèn đường cách rất xa ô cửa sổ, chiếu vào hai chiếc thùng rác lớn màu xanh ở ven đường.

Cô bỗng nhiên nghĩ, nếu như Chu Côn Ngọc không bao giờ liên lạc với cô nữa thì sao?

Trong cuộc sống bình lặng của cô, Chu Côn Ngọc trở thành nhân tố bất định duy nhất.

Trong lúc gỡ bom, nguyên tắc huấn luyện viên dạy cô là, nếu như lúc tháo gỡ có nguy hiểm, phải vững tin nó sẽ không bị kích nổ, nếu có thể di chuyển đến nơi an toàn thì từ bỏ việc tháo gỡ.

Nếu như Chu Côn Ngọc không hề liên lạc với cô, vậy có phải nàng đã trở thành một quả bom sẽ không bị kích nổ hay không?

Cô nên từ bỏ suy nghĩ thăm dò Chu Côn Ngọc, mặc cho nàng im lặng tồn tại trong một góc của thế giới.

Cô đóng cửa sổ, ném cùi táo rồi đi rửa tay.

Lại vài ngày trôi qua, Chu Côn Ngọc vẫn không liên lạc với cô, lúc suy nghĩ ‘Chu Côn Ngọc sẽ không bao giờ liên lạc với cô nữa’ càng lúc càng rõ ràng thì cô lại gặp Chu Côn Ngọc.

Đó là ở cạnh một bồn hoa trên quảng trường, tòa nhà thương mại cao chót vót với những cửa kính thủy tinh, treo tấm áp phích cực đại của thương hiệu nào đó. Tân Kiều không thường đến những nơi này, bởi vì cô luôn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng hôm nay cô bước ra từ cửa hàng McDonald’s, không mua được thứ muốn mua, hai tay trống rỗng, có lẽ là đang không biết làm sao, nên đút hai tay vào túi áo khoác.

Sau khi xuống bậc thang vừa nhấc mắt nhìn lên đã bất ngờ nhìn thấy Chu Côn Ngọc.

Đầu ngón tay vô thức siết chặt trong túi áo.

Lúc thế giới âm u nhất, Chu Côn Ngọc là ánh sáng rực rỡ, lúc thế giới hỗn loạn nhất, Chu Côn Ngọc là ánh sáng nhu hòa.

Tân Kiều không biết vì sao Chu Côn Ngọc lại ở chỗ này, nhưng sự xuất hiện của nàng, mang theo đôi mắt đẹp như thơ.

Nàng cũng nhìn thấy Tân Kiều, rồi cứ thế nhìn cô.

Khoảnh khắc đó, đầu óc không quả trải qua phân tích, cầu vồng chợt lóe, bất chợt đến mức khiến người ta hoảng hốt, tâm lý không kịp phòng bị, một ý niệm bất chợt nảy lên.

“Chu Côn Ngọc, hình như em có một chút…”

Những lời này còn chưa hoàn toàn thành hình trong ý thức của Tân Kiều, giống như một dòng chữ viết trên cửa kính, bị bao phủ bởi mưa phùn. Lúc những lời này thoát ra khỏi miệng, đồng thời Tân Kiều cũng theo bản năng đi về phía Chu Côn Ngọc.

Mỗi một bước đi, cầu vồng chợt lóe.

Ánh sao chợt lóe trong màn đêm nhìn không thấy bóng người, dòng chữ trên cửa kính đã bị mưa phùn cuốn trôi một ít.

Đúng lúc này, một tiếng khóc truyền đến, mọi người xung quanh bắt đầu tụ tập đến chỗ của Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều nhíu mày, bước chân nhanh hơn, chạy về phía Chu Côn Ngọc.

Cô chen vào giữa đoàn người, phát hiện trước mặt Chu Côn Ngọc là một cô bé hơn mười tuổi, có lẽ còn nhỏ hơn Tân Mộc một hai tuổi, thân hình nhỏ gầy thấp bé, quần áo trên người rất cũ, cứ thế đứng trong gió thu lạnh lẽo nhìn có vẻ rất đáng thương.

Trái lại là Chu Côn Ngọc đứng đối diện cô bé, áo sơmi vẫn là dáng vẻ trong ấn tượng của Tân Kiều, tựa như ánh trăng, chân váy chữ A, phối với một chiếc áo khoác dài, giẫm lên đôi giày cao gót tinh xảo, lộ ra đôi mắt cá chân xinh đẹp.

Tân Kiều tiến lên, đầu tiên là kéo bé gái đứng ra sau lưng mình,

Sau đó nhẹ giọng hỏi Chu Côn Ngọc ở đối diện: “Xảy ra chuyện gì?”

Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người, nhưng câu nói của cô nói rất khẽ.

Khẽ đến chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, nhẹ đến giống như một câu thì thầm.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!