Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 4

Chương 4

 

Về sau việc huấn luyện của đội gỡ bom vẫn vất vẻ như cũ, Tân Kiều và cô gái kia cũng không còn gặp lại.

Hôm nay cô tan sở về nhà, đến lúc Tân Mộc tự học buổi tối trở về lại đọc bài thơ cần phân tích trên lớp ‘u u lộc minh, thực dã chi bình. Ta có khách quý, cổ sắt xuy sanh.’

Tân Kiều đứng trong phòng ngủ của mình, nhìn ra ô cửa sổ rộng mở, khung cảnh trước mắt là không gian chật chội, cho dù đang trải qua cuộc sống tốt đẹp, cũng không thể khiến người ta liên tưởng đến cái gọi là non xanh nước biếc, an nhàn tự tại.

Chỉ có những ngôi sao ảm đạm điểm xuyến trên bầu trời xa xôi, thỉnh thoạt chợt lóe ánh sáng.

Không hiểu tại sao lại khiến Tân Kiều nhớ đến cô gái hôm đó, người có đôi mắt đẹp như thơ.

Hôm nay Tân Kiều xin nghỉ phép, dẫn Tân Mộc đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ.

Bác sĩ chủ trị nhận được kết quả xét nghiệm, sau đó lấy cớ dẫn Tân Mộc đi rồi gọi Tân Kiều vào trong phòng: “Bệnh của em gái cô, không thể kéo dài được nữa.”

Ánh mắt của Tân Kiều trở nên ảm đạm nặng nề, nhưng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, cô chỉ khẽ gật đầu.

Tân Mộc từ khi ra đời đã có bệnh tim bẩm sinh, bệnh tình phức tạp, nhưng những loại phẩu thuật yêu cầu kỹ thuật cao như vậy không phải việc mà một đứa trẻ sơ sinh có thể chịu đựng được, vì vậy nhiều năm qua lựa chọn điều trị duy trì, chờ đến lúc thích hợp mới tiến hành giải phẫu.

Hiện nay Tân Mộc lên lớp mười một, nếu còn tiếp tục kéo dài, chỉ sợ mức độ nguy hiểm sẽ càng lớn.

Bác sĩ này đã khám và chữa bệnh cho Tân Mộc nhiều năm, cũng rất thích thiếu nữ phóng khoáng này, nên kiến nghị Tân Kiều: “Cô có thể cân nhắc việc chuyển Tân Mộc đến bệnh viện Từ Mục, dù sao giáo sư Du Hoài Viễn cũng là chuyên gia trong lĩnh vực giải phẫu.”

“Cô biết phương pháp giải phẫu TR không, đó chính là phương pháp do giáo sư Chu Thừa Hiên sáng tạo, giáo sư Du là học trò của ông ấy, sau khi giáo sư Chu về hưu thì ông ấy chính là người đứng đầu rồi.”

Những thông tin này Tân Kiều đã điều tra được, nhưng ‘giáo sư Du Hoài Viễn đã không nhận điều trị cho bệnh nhân nữa’.

Bác sĩ nói: “Cô có thể chỉ định bác sĩ Chu, cô ấy là học trò của giáo sư Du, hiện tại rất nhiều ca phẫu thuật của giáo sư đều do cô ấy làm trợ thủ, nói không chừng còn có cơ hội.”

Bác sĩ viết một cái tên lên giấy, Tân Kiều cất kỹ rồi nói lời cảm ơn.

Bác sĩ lại nói: “Nhưng Từ Mục là bệnh viện tư nhân, chi phí phẫu thuật…”

“Bác sĩ đừng lo lắng.” Tân Kiều nói: “Nhiều năm qua tôi vẫn luôn tích góp, hẳn là không thiếu bao nhiêu nữa.”

Bác sĩ quan sát Tân Kiều một cái.

Cô gái trẻ này nhìn bề ngoài rất không thích ăn diện, mùa hè mặc T-shirt, cổ áo đã giặt đến giãn ra, áo lông và áo khoác mùa đông cũng có vết sờn. Cô một mình nuôi dưỡng em gái bị bệnh nặng, cuộc sống trắc trở như trứng chọi đá.

Duy chỉ có khuôn mặt thanh tú kia luôn bình tĩnh đến mức lộ ra một loại cảm giác ngay cả bác sĩ cũng không biết hình dung như thế nào, đại khái là một loại hờ hững khiến kẻ khác khó có thể phỏng đoán, dường như tâm tình không có bất cứ sự dao động nào.

Cuộc sống cho cô thứ gì, thì cô đón nhận thứ đó.

Sau khi mua thuốc xong rồi rời khỏi bệnh viện, ánh mặt trời chói lóa, Tân Mộc nhìn tiệm trà sữa ven đường nhưng không nói gì.

Tân Kiều ôm lấy bả vai kéo Tân Mộc đến trước tiệm trà sữa: “Uống gì?”

“Không cần đâu.”

“Vậy chị chọn cho em.”

“Đừng đừng.” Tân Mộc gọi một ly nước chanh giá rẻ nhất, rồi lại liếc mắt nhìn Tân Kiều một cái: “Chị, chị không uống sao?”

“Uống.”

Thật ra chi phí phẫu thuật của Tân Mộc, cô quả thật đã dành dụm gần đủ rồi. Không đến mức mua không nổi hai ly nước uống, chẳng qua chi phí phẫu thuật nhiều năm qua giống như ngọn núi lớn đè nặng trên vai, dẫn đến không chỉ cô tiết kiệm mà ngay cả Tân Mộc cũng quá mức hiểu chuyện.

Những thiếu nữ mười bốn tuổi khác, rốt cuộc sống như thế nào?

Tân Kiều cắn ống hút, hút một ngụm nước chanh, trong lòng chua xót giống như vị của nước chanh trên đầu lưỡi.

Nhớ đến người đã ông đã qua đời kia, ông ấy có khuôn mặt chữ điền đầy hào sảng, lúc cười lên lồng ngực cũng phập phồng.

Tân Kiều đá một hòn đá nhỏ ven đường, nhìn nó lăn hai vòng rồi nhanh chóng lăn xuống bậc thềm.

Về đến nhà, Tân Mộc tiếp tục học tập. Tân Kiều mở trang web của Từ Mục chuẩn bị đăng ký lịch khám bệnh.

Cô nhìn cái tên vị bác sĩ vừa rồi đã viết lên giấy cho cô, ‘Chu Côn Ngọc’.

Côn ngọc thu sương, là một cái tên đẹp.

Tân Kiều mở vào trang của khoa tim mạch, lúc lật xem danh sách bác sĩ, ánh mắt bỗng chốc đờ đẫn.

Là nàng.

Tân Kiều có ấn tượng rất sâu đối với cô gái chỉ gặp một lần kia, dù sao thì nàng cũng có đôi mắt đặc biệt như vậy.

Không ngờ nàng là bác sĩ.

Lý lịch sơ lược vô cùng nổi bậc, tốt nghiệp bác sĩ, uỷ viên đoàn thanh niên, có rất nhiều sách báo luận văn học thuật được xuất bản.

Tân Kiều lại nhìn tấm ảnh chụp chân dung một chút.

Dường như xúc cảm khi đầu ngón tay mềm mại của nàng lướt qua lòng bàn tay vẫn còn đó, cũng giống như ánh mắt và giọng nói ấy, kéo người ta đến bờ sông cây cỏ um tùm, vô cùng xanh mát.

Không dễ để lấy được số thứ tự khám bệnh của bệnh viện Từ Mục.

Mặc dù là một chữa bệnh tư nhân giá cả xa xỉ, nhưng lại hội tụ nhiều bác sĩ nổi danh, vì rất khó đặt lịch hẹn.

Trong lòng Tân Kiều nóng nảy, nhưng cũng không có cách nào, sau khi chờ vài ngày vẫn không giành được số, trong lúc cô muốn đi tìm người môi giới mua phiếu chợ đen, cuối cùng cũng giành được vị trí.

Cô lập tức xin nghỉ dẫn Tân Mộc đến đó.

Bãi đỗ xe đậu đầy những chiếc xe giá hơn trăm vạn tệ, Tân Kiều dẫn theo Tân Mộc, không chớp mắt đi ngang qua.

Lúc ở phòng chờ đến số của mình, Tân Mộc lấy sách tiếng Anh đặt trên đầu gối mà đọc. Tân Kiều lại dùng ngón tay chỉ vào trán em gái: “Cẩn thận đôi mắt của em.”

Cuối cùng, số kế tiếp chính là Tân Mộc.

Tân Kiều: “Lát nữa chị vào trước, nói vài câu với bác sĩ.”

“Là sức khỏe của em có vấn đề gì sao?”

“Nghĩ lung tung gì vậy, chị chỉ muốn nói rõ tình trạng của em với bác sĩ.”

“Vậy vì sao chị phải vào trước.” Thật ra Tân Mộc rất nhạy bén: “Tình huống của bản thân em còn không rõ sau, để em nói trước, nếu có gì chưa rõ thì chị bổ sung là được rồi.”

“Được rồi.” Tân Kiều không kiên trì nữa.

Vừa rồi cô muốn vào phòng khám trước để chào hỏi Chu Côn Ngọc, để nàng đừng lỡ lời tiết lộ công việc của cô. Tân Mộc chỉ biết Tân Kiều là cảnh sát, nhưng không biết cô làm công việc nguy hiểm như gỡ bom.

Nếu bởi vậy dẫn đến việc Tân Mộc suy đoán lung tung đối với bệnh tình của mình, lại càng không tốt. Hệ thống thông báo đến lượt của Tân Mộc, cô theo Tân Mộc vào phòng, quyết định hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Nữ bác sĩ ngồi sau bàn làm việc, mái tóc dài thanh tao lịch sự bó buộc sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ một chiếc khẩu trang đã chi đi một nửa, chỉ còn đôi mắt nhu nhuận lộ ra bên ngoài.

Nàng nhìn tình huống cơ bản trong mô tả của y tá, rồi lại lật xem một xấp bệnh án thật dày do Tân Mộc đưa đến, sau đó dịu dàng nói với Tân Mộc: “Gần đây trạng thái thế nào, em nói thử xem.”

Tân Mộc sửng sốt.

Chủ yếu là bởi vì giọng nói trong trẻo lại dịu dàng, không giống với vẻ nghiêm túc cố hữu trong ấn tượng về một vị bác sĩ.

Tân Mộc rũ mắt, mô tả đại khái tình trạng của bản thân.

Bác sĩ Chu chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa lật xem bệnh án.

Tân Mộc giật nhẹ ống quần của Tân Kiều: “Chị, em có bỏ sót gì không?”

“Không.” Tay của Tân Kiều khoát lên trên vai Tân Mộc.

Cho đến lúc này, bác sĩ Chu mới ngẩng đầu lên. Thật ra vừa rồi lúc Tân Kiều và Tân Mộc bước vào, nàng đã nhìn thấy, chẳng qua lúc này mới làm như lần đầu tiên đặt Tân Kiều vào trong ánh mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Bàn tay của Tân Kiều đặt trên đầu gối khẽ siết chặt.

Đêm đó nghe cô gái tóc ngắn gọi nàng là ‘A Ngọc’, cô còn tưởng là Ngọc trong ngọc thạch, bởi vì nàng xác thực ôn nhuận thanh nhã giống như nhuyễn ngọc.

Cho đến hôm nay cô mới biết tên của nàng là Ngọc trong vàng ngọc, rồi lại cảm thấy càng thêm chuẩn xác, bởi vì lúc đôi mắt ấy phản chiếu ánh đèn, quả thật có thứ gì đó không bị khống chế mà lộ ra.

Thoáng vẻ sắc bén, hoặc như là ảo giác.

Chu Côn Ngọc trò chuyện với Tân Mộc xong, kê cho Tân Mộc một danh mục cần kiểm tra xét nghiệm: “Một số loại kiểm tra xét nghiệm cần làm lại tại bệnh viện, nếu như đạt tiêu chuẩn, có thể chuẩn bị nhập viện.”

Nàng là bác sĩ tốt, lời nói nhỏ nhẹ, rất am hiểm cách xoa dịu tâm trạng của bệnh nhân.

Trong lúc chờ y tá đến, nàng cùng Tân Mộc trò chuyện vài câu về chuyện trong trường học, cười nói: “Thật ra chị đã từng gặp chị của em.”

Tân Kiều tim đập thình thịch, vừa muốn mở miệng thì bản thân Chu Côn Ngọc đã nói tiếp: “Có lần chị đi ngang qua sở cảnh sát, nhìn thấy cô ấy mặc đồng phục.”

“Thật vậy sao?” Tân Mộc cảm thấy rất trùng hợp.

Chu Côn Ngọc mỉm cười nhìn Tân Kiều một cái.

Tân Kiều nhìn không thấu ánh mắt đó, cô hoàn toàn không cách nào phán đoán lời nàng nói rốt cuộc có phải là thật hay không.

Sau khi nhận được danh mục các loại kiểm tra xét nghiệm cần làm, cô đi theo phía sau Tân Mộc đến phòng xét nghiệm.

Trong lúc Tân Kiều chuẩn bị đóng cửa, Chu Côn Ngọc gọi một tiếng: “Tân tiểu thư.”

Tân Kiều quay đầu nhìn lại.

Đôi mắt trong suốt của Chu Côn Ngọc khẽ cong: “Hẹn gặp lại.”

Mà một câu ‘hẹn gặp lại’ có hai tầng ý nghĩa.

Một là hiện nay phải xa nhau.

Hai là sau khi xa nhau không lâu sau sẽ gặp lại.

Tân Kiều dẫn Tân Mộc đi làm kiểm tra xong thì đưa Tân Kiều về trường học, còn bản thân quay lại bệnh viện.

Đến gần buổi trưa, bệnh nhân trong phòng chờ đã không còn nhiều. Tân Kiều đợi một lúc, chờ đến khi hệ thống ngưng hiển thị số thứ tự bệnh nhân, cũng chính là lúc bác sĩ nghỉ trưa.

Các y tá và bác sĩ lần lượt rời đi, nhưng Tân Kiều không nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia.

Cô lại ngồi một lúc nữa.

Tiếng bước chân rất khẽ truyền đến, Tân Kiều nâng mắt nhìn lên.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu Côn Ngọc mặc áo blouse trắng.

Ánh đèn lạnh lẽo của bệnh viện chiếu lên bờ vai, vầng tráng như ngọc, quầy tây lộ ra dưới chiếc áo blouse, hiển lộ khí chất tri thức.

Nhìn xuống chân, bác sĩ Chu hôm nay không mang giày cao gót, nhưng một đôi giày đế bằng màu vàng nhạt cũng đã khiến đôi chân nàng đủ thon dài, làm nổi bật mắt cá chân mảnh khảnh xinh đẹp, tạo cho người ta cảm giác rất thánh khiết.

Chu Côn Ngọc nhìn thấy cô cũng không ngạc nhiên, bước đến gần cô, nói: “Chờ tôi sao?”

“Xấu hổ, làm lỡ thời gian nghỉ trưa của chị.” Tân Kiều đứng lên.

“Tôi hiểu, tình huống của em gái em tương đối đặc biệt.” Chu Côn Ngọc nghiêng đầu: “Có gì muốn hỏi sao?”

Tân Kiều vì bệnh của Tân Mộc đã tra xét không ít tài liệu trên mạng. Vấn đề của cô thật ra rất ngắn gọn, đều là những câu hỏi bản thân không có khả năng tìm được câu trả lời từ trên mạng, mà Chu Côn Ngọc giải đáp cũng rất ngắn gọn rõ ràng.

Thật là nàng là một bác sĩ rất xuất sắc.

Toàn bộ cuộc trò chuyện kéo dài gần năm phút, Tân Kiều lần thứ hai áy náy nói: “Làm lỡ thời gian nghỉ trưa chị rồi.”

Lúc cô muốn rời đi, Chu Côn Ngọc đột nhiên gọi cô lại: “Tân tiểu thư.”

Chu Côn Ngọc từ trong túi áo móc ra một thứ gì đó, lòng bàn tay trắng nõn mở ra, đưa đến trước mặt Tân Kiều.

Tân Kiều rũ mi nhìn xuống, nhìn thấy là loại chocolate nhập khẩu in đầy tiếng nước ngoài lần trước.

“Chưa ăn cơm đã phải chờ ở đây, có phải rất mệt mỏi hay không?”

Giọng nói của nàng Tân Kiều đã nghe quen tai, trong dịu dàng xen lẫn vô hạn đoan chính, vô cùng phù hợp với đôi mắt ưu nhã ấy.

Tân Kiều nhận lấy, mím môi nói: “Cảm ơn.”

Chu Côn Ngọc hỏi: “Không ăn sao?”

“Sẽ ăn.” Cô xé mở bao bì, đưa vào trong miệng sau đó gần như muốn sặc ra.

Đắng quá.

Chocolate luôn có vẻ ngoài mê hoặc lòng người, bao bì màu đỏ ảnh kim, làm cho người ta quá mức tin vào hương vị ngọt ngào của nó, gần như đã quên mùi vị sắc bén nguyên bản, giống như cắt vào cổ họng người ăn.

Cô nuốt viên chocolate xuống, bác sĩ Chu dịu dàng mỉm cười nhìn cô.

Nhưng khóe mắt khẽ nhếch lên khiến Tân Kiều đột nhiên hiểu một việc, viên chocolate lần trước Chu Côn Ngọc cho cô không phải loại này.

Chính như Chu Côn Ngọc biết rõ lần đầu tiên gặp nhau, cô không có hảo cảm với nàng.

Từ lần trước chạm tay cô, đến lần này cố ý muốn cô ăn chocolate.

Đều là những việc nhỏ nhặt, nhưng chuyện Chu Côn Ngọc muốn làm, nhất định phải làm được.

Giống như vẻ ngoài ngọt ngào của chocolate, vẻ ngoài thanh thuần dịu dàng của Chu Côn Ngọc cũng dễ làm cho người ta quên đi rất nhiều thứ.

Nàng mang theo ý cười rời đi, rồi lại liếc mắt nhìn lại một cái: “Vừa rồi tôi nói hẹn gặp lại, chúng ta tất nhiên sẽ nhanh chóng gặp lại nhau.”

“Như vậy…” Nàng tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng nháy mắt với Tân Kiều: “Tân tiểu thư, hẹn gặp lại.”

Ngữ điệu của nàng giống như đang nói rằng ‘cô đoán lần sau chúng ta gặp lại, là thời điểm gì, trường hợp gì?’.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!