Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 554

Chương 554: Dũng cảm

 

Vừa mới trở về thôn, còn chưa bước vào nhà, Vũ Lâm Hanh đã la hét đòi một lời giải thích.

Bên trong Phong Sanh và Tô Diệc nghe thấy giọng nói của Vũ Lâm Hanh, trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, sản sinh ảo giác gì đó. Chờ phát hiện bên ngoài quả thật là giọng nói tràn đầy sức sốngcủa Vũ Lâm Hanh, hai người lập tức chạy ra ngoài.

“Tiểu thư.” Phong Sanh gần như nghẹn ngào: “… Ngươi trở về rồi.”

Tô Diệc cũng tháo kính mắt,  xoay người leo khóe mắt, sau đó mới đeo kính lại.

Vũ Lâm Hanh thấy hai người bọn họ, rõ ràng chưa bao lâu nhưng đã có loại cảm giác cách một thế hệ, trong lòng thổn thức, ngoài miệng lại nói: “Làm gì chứ? Ta chỉ rời đi một thời gian ngắn mà thôi, sao lại khóc?”

Phong Sanh và Tô Diệc vội vã điều chỉnh tốt tâm trạng.

Giọng nói của Vũ Lâm Hanh dịu xuống, cười nói: “Không phải ta vẫn êm đẹp sao, đừng lo lắng.”

Nhóm người thoát khỏi mưa bụi sương mù, đi vào phòng khách.

Vưu Kiềm và Nhất Thủy trước đó vẫn ở trên lầu, Vưu động tĩnh cũng lập tức chạy xuống.

Nhìn thấy Vũ Lâm Hanh bình an trở về, Vưu Kiềm nhất thời thở dài một hơi, tiến lên nói: “Tiểu thư, cũng may ngươi không có việc gì.”

“Ngươi đến từ lúc nào?” Vũ Lâm Hanh hỏi hắn.

“Một giờ chiều hôm qua.” Vưu Kiềm trả lời: “Lúc đến chỉ thấy Tiểu Thủy ở trong nhà, hắn nói buổi sáng về nhà thu dọn đồ đạc, đến buổi trưa trở về thì phát hiện tất cả mọi người đều biến mất.”

Ước chừng mười hai giờ ba mươi ngày hôm qua các nàng đi vào đồng cỏ, thông qua đó tiến vào mộng cảnh. Như vậy, các nàng đi không bao lâu thì Vưu Kiềm đã lái xe vào thôn.

“Đúng vậy, làm ta sợ muốn chết.” Nhất Thủy lòng còn sợ hãi, bổ sung một câu: “Phong ca và Tô Diệc ca cũng không ở nhà, chờ lúc bọn họ trở về mới biết khoảng mười hai giờ họ cũng trở về nhà ăn trưa, phát hiện điều bất thường sau đó đi ra ngoài tìm, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy người, cho nên lại trở về. Dù sao thì bọn ta cũng đã đi vài vòng quanh thôn, thậm chị đến thôn lân cận để tìm.”

Trước đó lúc trở về có chút vội vàng, nên Sư Thanh Y cũng không có thời gian nói chuyện với bọn họ, chỉ căn dặn vài câu cơ bản, để bọn họ yên tâm. Hiện tại nghe được bọn họ thuật lại tình huống lúc đó, nàng nói: “Khổ cực các ngươi rồi.”

Lạc Thần thấp giọng nói: “Đi tắm trước đi.”

Vừa ra khỏi rừng mưa, mọi người đều ướt sũng, đứng ở chỗ này nói chuyện cũng không tốt lắm, vì thế Sư Thanh Y vội vã gật đầu. Nàng biết Vũ Lâm Hanh tính cách nóng nảy, nhất định muốn nghe chân tướng, bằng không sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên trước hết dặn dò Vũ Lâm Hanh: “Đi tắm trước, thay quần áo xong rồi nói.”

Bản thân Vũ Lâm Hanh thì không sao cả, nhưng nàng ấy cũng không muốn người bên cạnh bởi vì dầm mưa mà bị cảm mạo, cho nên tạm thời kiềm chế lòng hiếu kỳ: “Được rồi, đi tắm trước, tắm xong thì nói cho ta nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Vâng, Vũ muội muội.” Thiên Thiên cười đáp.

“Ngươi muốn chết!” Vũ Lâm Hanh nhấc chân muốn đá Thiên Thiên, nhưng bị nàng ấy nhanh chân tránh né, trong nháy mắt đã chạy lên cầu thang.

Sư Thanh Y cúi đầu, nhìn thoáng qua sàn nhà của phòng khách.

Bởi vì bên ngoài đang mưa, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái ẩm ướt. Mà căn nhà này, vào phòng khách không cần đổi giày, lúc vào phòng riêng mới cần mang dép lê, cho nên trên sàn nhà hỗn độn dấu chân, cũng chính vì thế dấu chân trần của A Mai không ai chú ý đến.

Sư Thanh Y thông qua vị trí của dấu chân, đại khái phán đoán chỗ A Mai đang đứng, sau đó vẫy tay với nàng ấy.

A Mai không lên tiếng, nhưng Sư Thanh Y có thể nhìn thấy dấu chân ẩm ướt đang kéo dài về phía mình, vì thế nàng ra hiệu A Mai đi theo nàng.

Trở lại phòng của mình, Sư Thanh Y và Lạc Thần thay dép lê, lại lấy cho A Mai một đôi dép để nàng ấy mang vào.

Vì vậy chỉ thấy một đôi dép lê, nhìn như không ai mang, lại tự mình di chuyển.

Tuy rằng A Mai không bị người khác nhìn thấy nhưng vẫn sẽ ướt mưa, nhất là nàng ấy không mặc quần áo, nếu như không phải từ nhỏ đã quen chịu lạnh, lúc này liên tục dầm mưa hai lần, chỉ sợ đã sớm bị cảm. Trước đó gặp mưa, nàng ấy đã tắm một lần trong phòng của Sư Thanh Y, nên cũng đã quen thuộc, không cần Sư Thanh Y nói cũng tự động đi vào phòng tắm.

Chờ A Mai tắm xong, Sư Thanh Y và Lạc Thần mới vào tắm.

Chờ hai người thay quần áo xong, Lạc Thần ngồi trước bàn yên tĩnh lau mái tóc dài.

Sư Thanh Y cầm một cái khăn mặt, vừa lau tóc vừa hỏi A Mai: “Lúc nữa xuống lầu, ta sẽ giới thiệu ngươi với mọi người, bây giờ Vũ Lâm Hanh còn không biết ngươi tàng hình, ngươi là dự định mặc quần áo của ta đi xuống lầu hay là tiếp tục duy trì trạng thái tàng hình, trực tiếp nói chuyện với các nàng?”

“Vẫn là khỏa thân đi.” Trong phòng chỉ có giọng nói của A Mai: “Đây cũng không phải mộng cảnh, không thể tạo ra quần áo phù hợp với ta, ngươi cao hơn ta, cũng lớn hơn ta, ta mặc vào thật ra cũng không vừa người, chi bằng không mặc.”

Sư Thanh Y: “…”

Nhìn xem, Vũ Lâm Hanh ở trong mộng cảnh mở miệng là lớn này lớn lớn nọ, đã dạy A Mai thành cái dạng gì. Nhưng với tính cách của A Mai, ngay cả mộng xuân cũng rõ như lòng bàn tay thì những lời này đối với nàng ấy có đáng là gì, nàng ấy còn có thể nói ra những lời táo bạo hơn không biết bao nhiêu lần.

“Được rồi, tùy ngươi thôi.” Sư Thanh Y nói: “Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên giống nhau, năng lực tiếp nhận đối với những chuyện kỳ lạ rất mạnh, việc ngươi tàng hình đối với các nàng cũng không đáng là gì, Phong Sanh và Tô Diệc cũng không đáng ngại. Nhưng Nhất Thủy và vị Vưu Kiềm lại khác, bọn họ không trải qua nhiều chuyện ly kỳ như chúng ta, hơn nữa buổi chiều sẽ rời đi, cho nên lúc ở trước mặt bọn họ ngươi tạm thời không nên lên tiếng, chờ bọn họ đi rồi hãy nói.”

“Biết rồi.”

Chuẩn bị xong, ba người ra khỏi phòng, gọi Thiên Thiên, Âm Ca, Phong Sanh, Tô Diệc cùng nhau đến phòng Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh ngồi trên giường sấy tóc, nhìn thấy trong phòng tụ tập cả nhóm người, đã vô cùng nóng lòng: “Nói đi.”

Phong Sanh và Tô Diệc dù sao cũng không hiểu đầu đuôi, nên chỉ đứng ở một bên.

Về các loại quy tắc liên quan đến đến mộng cảnh, trong đó còn bao gồm mộng cảnh của bốn người, muốn giải thích rõ ràng cũng không phải một việc đơn giản. Sư Thanh Y kể rõ ràng cho Vũ Lâm Hanh nghe bất kể là việc lớn hay nhỏ, có đôi khi sẽ do Thiên Thiên giải thích một phần, thỉnh thoảng Lạc Thần cũng sẽ nói vài câu, Âm Ca thì hoàn toàn im lặng.

Theo thời gian trôi qua, Vũ Lâm Hanh nghe thấy kẻ tạo mộng là A Mai, A Mai liền gọi nàng ấy một tiếng.

Chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người.

Cảm giác này giống như đang nghe chuyện kinh dị, mặc dù ở trong mộng cảnh Vũ Lâm Hanh đã biết đến A Mai, nhận ra giọng nói của nàng ấy, nhưng vẫn bị hoảng sợ, Phong Sanh và Tô Diệc cũng biến sắc.

” A Mai bị người áo đen số một hạ cổ độc, bị ép tàng hình, trước khi giải được cổ, nàng không cách nào khôi phục trạng thái bình thường.” Sư Thanh Y nói: “Các ngươi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nàng, nhưng không nhìn thấy nàng.”

“Ngươi đang ở đâu?” Vũ Lâm Hanh nhớ đến lúc ở trong mộng cảnh cả người A Mai luôn quấn kín kẽ, trên mặt đeo khăn che mặt kỳ lạ, hiện tại phát hiện nàng ấy tàng hình, Vũ Lâm Hanh vô thức đưa tay sờ soạn giữa không trung.

Kết quả sờ vào da thịt trơn bóng thuộc về nữ nhân.

“A a a a!” Vũ Lâm Hanh lúc này sợ đến biến sắc, lập tức thu tay lại.

A Mai hét còn lớn hơn Vũ Lâm Hanh: “A a a a a sao ngươi lại sờ ta! Kẻ biến thái nhà ngươi! Ta phải nói cho di di và tiểu cô cô biết, ngươi sờ thân thể của ta!”

Vũ Lâm Hanh: “…”

A Mai: “…”

Mọi người: “…”

“Ta… ta làm sao biết ngươi đứng ngay trước mặt ta!” Sắc mặt của Vũ Lâm Hanh lúc đỏ lúc trắng, lập tức dùng khăn lau tay: “Ngươi mới biến thái, ngươi khỏa thân! Không biết mặc quần áo hay sao!”

“Ta không có quần áo để mặc.” A Mai ấm ức: “Quần áo của các ngươi cũng không thích hợp với ta.”

Vũ Lâm Hanh chỉ đành lấy điện thoại của mình ra, đưa cho A Mai: “Đừng gào nữa, ngươi lên mạng mua vài bộ quần áo mình thích đi, đường đi trong thôn sụp rồi, chuyển phát nhanh sẽ đưa đến bên kia chợ, đến lúc đó có thể ra đó lấy.”

Chủ ý tốt như thế, A Mai vui vẻ chấp nhận, cũng tạm thời quên chuyện Vũ Lâm Hanh sờ nàng ấy mà cầm điện thoại bắt đầu mua sắm.

Vì vậy mọi người chỉ thấy điện thoại lơ lửng giữa không trung.

A Mai vừa mua quần áo vừa nói thầm: “Điện thoại của ta mất rồi, là bị người áo đen số một lấy mất, ta muốn gọi điện thoại cho cô cô và di di.”

“Ngươi dùng điện thoại của bọn ta gọi đi.” Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi nàng ấy: “Ngươi nhớ số điện thoại của các nàng không?”

“Nhớ.” A Mai nói.

” Vậy là tốt rồi.” Sư Thanh Y thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi vào ứng dụng mua một cái điện thoại đi, sau đó ra cửa hàng ngoài chợ mua thẻ sim. Nếu như di di và tiểu cô cô của ngươi trở về từ quê nhà, phát hiện ngươi mất tích, nhất định sẽ lo lắng.”

“Được.” A Mai bắt đầu vội vàng mua sắm.

Những người còn lại tiếp tục giải thích cho Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh càng nghe cái gì mà mộng cảnh, mộng môn, mộng hạch, mộng linh, không gian rỗng, một đống tin tức bề bộn rót vào trong đầu, nét mặt quả thực thay đổi thất thường.

Biểu hiện của nàng ấy hiện tại còn kinh ngạc hơn so với Thiên Thiên lúc đó.

Mà khiến Vũ Lâm Hanh kinh ngạc nhất quả nhiên vẫn là Trạc Xuyên.

“Trạc Xuyên nàng… nàng thực sự đang sống trong mộng cảnh sao?” Vũ Lâm Hanh ngay cả việc sấy tóc cũng đã quên, nàng ấy tắt máy sấy, nói: “Ý của ta là, ngôn hành cử chỉ, nhìn qua không có gì khác biệt so với người sống sao?”

“… Đúng vậy.” Trong mắt Sư Thanh Y có chút buồn bã.

“Điều này… mộng cảnh thật sự rất khó tin.” Vũ Lâm Hanh cảm thán: “Trạc Xuyên sống lại, mà ta cũng nhỏ đi.”

Thiên Thiên bật cười.

Vũ Lâm Hanh nhất thời phản ứng kịp, lập tức phi một tiếng: “Cái gì mà ta nhỏ đi, ý của ta là trở lại dáng vẻ của năm mười lăm tuổi.”

Nói đến mười lăm tuổi, Vũ Lâm Hanh nhìn thoáng qua Phong Sanh và Tô Diệc ở bên cạnh, dường như chợt bừng tỉnh. Lúc còn trẻ nàng ấy và hai người bọn họ cùng ở trong rừng mưa, từng cảnh tượng hiện lên trong đầu một cách rõ ràng.

Cho dù Vũ Lâm Hanh đã biết Phong Sanh và Tô Diệc trong mộng cảnh chỉ là ảo ảnh do Chương Thai Liễu tạo ra, nhưng bởi vì ảo ảnh nhìn qua không có gì khác biệt so với bản thể, cho nên nàng ấy cảm thấy dường như Phong Sanh và Tô Diệc cũng trở lại năm đó, làm bạn bên cạnh nàng ấy.

Một lát sau, vẻ mặt của nàng ấy trở nên nghiêm túc, ngón tay cũng run rẩy.

Sư Thanh Y biết nàng ấy đang nghĩ đến chuyện gì, nét mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Cũng may Vũ Lâm Hanh không biểu hiện quá rõ ràng mà chỉ quay đầu, nhìn về phía Âm Ca, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ta không ngờ tới, thì ra nữ nhân đeo mặt nạ năm đó đã cứu bọn ta, còn cùng bọn ta đi đi một đoạn đường chính là Âm Ca.”

Âm Ca hờ hững nói: “Gọi ta là Âm tỷ tỷ.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Thảo nào lúc dáng vẻ của Âm Ca trở nên trưởng thành, sau khi nhớ lại chuyện cũ, mà Vũ Lâm Hanh vẫn luôn giữ thói quen xưng hô giống như lúc nàng ấy còn là thiếu nữ, gọi cái gì mà Tiểu Âm Ca, Âm Ca căn bản không để ý đến nàng ấy, khiến nàng ấy nhiều lần đụng phải đá cứng.

Thì ra nguyên nhân nằm ở chuyện trong rừng mưa năm đó.

Vốn dĩ Âm Ca chính là đáng tuổi tỷ tỷ, trải qua một khoảng thời gian đồng hành cùng Vũ Lâm Hanh trong rừng mưa, từng gặp dáng vẻ lúc nàng ấy còn trẻ. Về sau lúc đồng đồng lại bị nàng ấy đối đãi như tiểu muội muội, cho nên sau khi Âm Ca thanh tỉnh, với tính cách của Âm Ca làm sao còn đáp lại cách xưng hô Tiểu Âm Ca của nàng ấy, gọi nàng ấy là Vũ tỷ tỷ thì lại càng không có cửa.

Hiện tại Vũ Lâm Hanh biết được tất cả chân tướng, tự biết xét từ tuổi tác, bản thân nhất định phải gọi Âm Ca là tỷ tỷ.

Nhưng nàng ấy không gọi ra được.

“Sau này chúng ta trực tiếp xưng hô bằng tên đi.” Vũ Lâm Hanh chột dạ: “Cũng đừng gọi cái gì mà tỷ tỷ muội muội nữa, thật vô nghĩa.”

“Có nghĩa.” Thiên Thiên cười đến mị hoặc: “Ngươi gọi bọn ta là tỷ tỷ, rất có ý nghĩa, video trong điện thoại đã ghi lại.”

“Ngươi còn dám nhắc đến điện thoại!” Vũ Lâm Hanh quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Thần đang im lặng, sau đó vươn tay: “Biểu tỷ nàng, ngươi thành thật một chút, đưa điện thoại của Sư Sư ra đây!”

Lạc Thần lại nói: “Điện thoại của ta cũng có lưu lại.”

Thiên Thiên lắc lắc điện thoại của mình: “Ta cũng có.”

Tuy rằng Âm Ca không lên tiếng, nhưng cũng lấy điện thoại ra, hàm ý không cần nói cũng biết.

Vũ Lâm Hanh: “…”

“Rất thú vị a.” Thiên Thiên lúc này mới nghiêm túc một chút, cũng không trêu chọc nàng ấy nữa: “Đây chính là thể nghiệm hiếm có, nếu không phải thông qua mộng cảnh, bọn ta phải đi đâu nhìn dáng vẻ của ngươi lúc nhỏ?”

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, trong lòng cũng toát ra một chút suy nghĩ kỳ lạ.

Dường như nghĩ đến chuyện thú vị gì đó, khóe mắt của nàng nhiễm đầy ý cười, sau đó lại dời mắt khỏi Lạc Thần, chuyển chủ đề: “Thiên Thiên nói không sai, cũng may ta mang theo điện thoại di động, mới có thể ghi nhớ những hình ảnh hiếm có này, nếu không thực sự chỉ có thể nhìn thấy trong mộng, không đúng, trong mộng cũng không thấy được. Trước đây không phải ngươi luôn nói bản thân lúc nhỏ rất đáng yêu, tất cả mọi người đều thích ngươi sao, lần này có ảnh chụp và video làm chứng, ngươi còn không vui sao?”

Vũ Lâm Hanh ngoài miệng la hét muốn xóa bỏ chứng cứ, nhưng thật ra cũng luyến tiếc, quả thật là hồi ức hiếm có. Nàng ấy vốn tưởng rằng bản thân năm mười lăm tuổi vốn không thể nào đi cùng quỹ đạo với những người bạn hiện tại, nhưng trải qua mộng cảnh lần này, không ngờ lại có thể dùng dáng vẻ năm mười lăm tuổi tề tụ cùng các nàng.

Trong lòng Vũ Lâm Hanh biết rõ, đây quả thật là một việc thú vị.

“Ta không xóa, lưu lại cũng được.” Vũ Lâm Hanh lẩm bẩm: “Nhưng ta phải nói trước, sau này không thể tùy tiện lấy ra, phải giữ bí mật.”

“Yên tâm đi, Vũ muội muội.” Thiên Thiên cười sáng lạn: “Ngoại trừ người một nhà chúng ta, người khác sẽ không biết ngươi gọi bọn ta là tỷ tỷ.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

“Tâm can bảo bối và Ngư Thiển còn không biết, chờ các nàng ra ngoài điện thoại có tín hiệu, ta gửi cho các nàng.” Thiên Thiên nói: “Được không, Vũ muội muội?”

“Ngươi còn gọi là muội muội một lần nữa, thì không được.” Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa lại muốn mắng Thiên Thiên.

Thiên Thiên lắc đầu: “Nữ nhân sao có thể tự nói bản thân không được, phải được.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Vẻ mặt của Sư Thanh Y và Lạc Thần đều trở nên mất tự nhiên.

Vũ Lâm Hanh lần thứ hai đưa tay ra: “Để ta xem ảnh chụp và video, được chứ?”

Kết quả dĩ nhiên là được.

Mọi người tụ tập cùng một chỗ, nhìn vào màn hình điện thoại trong tay Thiên Thiên.

Ngoại trừ Lạc Thần và Sư Thanh Y ở trong rừng mưa âm thầm chụp ảnh lúc đeo khăn che mặt vịt nướng, những tấm ảnh sau đó các nàng chụp mọi người, cùng với đoạn video của Vũ Lâm Hanh, tất cả đều gửi đến điện thoại của Thiên Thiên.

Hình ảnh của Vũ Lâm Hanh mười lăm tuổi vẫn được lưu giữ, còn những người khác thì trong mộng cảnh cũng giống như ngoài hiện thực, không có nửa điểm khác biệt.

Chỉ có ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc năm mười lăm tuổi là biến mất, không được ghi lại trong điện thoại, cho dù bọn họ có tham dự trong lúc chụp, cũng sẽ không xuất hiện trên ảnh.

Các loại đồ vật và ảo ảnh của con người được tạo ra trong mộng cảnh, một khi rời khỏi mộng cảnh thì sẽ biến mất, cho dù tiến hành quay phim, chụp ảnh thì cũng sẽ không được lưu lại trong đó.

Nhưng nếu như trên người chủ thể đeo khăn che mặt, mặc quần áo được tạo ra ngay trong mộng cảnh, bởi vì chủ thể là là chân thật cho nên những vật phẩm mang trên người vẫn sẽ được bảo tồn. Vũ Lâm Hanh là chủ thể chân thực, cho nên dáng vẻ của nàng ấy khi trở lại năm mười lăm tuổi sẽ được lưu giữ lại trong ảnh.

Phong Sanh và Tô Diệc thì không, bởi vì trong mộng cảnh bọn họ chỉ là ảo ảnh.

Vũ Lâm Hanh vẫn vô cùng tiếc nuối: “Không chụp được A Sanh và Tô Diệc.”

“Không sao cả, tiểu thư.” Phong Sanh nói: “Bọn ta sẽ giả vờ như mình có ở trong đó.”

Vũ Lâm Hanh mỉm cười nhìn bọn họ, tâm tình cũng không tệ lắm, nhưng đáy mắt lại cất giấu vẻ lo lắng không thể xua tan.

Sư Thanh Y biết nàng ấy đang nghĩ đến điều gì, nhưng nàng không nói ra.

Một lát sau, Vũ Lâm Hanh rốt cục vẫn không nhịn được, nói: “Chuyện khác thì ra không rõ, cũng không thắc mắc, nhưng ta còn một câu hỏi cuối cùng?”

“Chuyện gì?” Sư Thanh Y biết rõ còn cố hỏi.

“Chính là… mộng cảnh sẽ tái hiện tất cả sự vật sự việc trong rừng mưa năm đó sao? Không bỏ sót thứ gì?” Vũ Lâm Hanh nói.

Sư Thanh Y uyển chuyển nói: “Việc này ta cũng không rõ lắm. Thông thường đều sẽ tái hiện toàn bộ, nhưng cũng có khả năng thiết sót một phần, điều này không ai có thể xác nhận được, nhất là chúng ta đang ở những mộng cảnh khác nhau, ta cũng không cách nào hoàn toàn hiểu rõ mộng cảnh của ngươi, còn phải xem bản thân ngươi.”

“Vậy kẻ tạo mộng dù sao cũng phải biết chứ?” Vũ Lâm Hanh hỏi A Mai: “Ngươi có từng thông qua đôi mắt, nhìn thấy trong rừng có một… hang động vô cùng chật hẹp, người có thể chui vào không?”

Trước đó A Mai đã được căn dặn, phải che giấu việc liên quan đến hang động, cho nên nàng ấy trả lời qua loa cái nào cũng được: “Việc này ta cũng không chú ý lắm, ta không thể nhìn kỹ từng chi tiết.”

Sư Thanh Y thử hỏi Vũ Lâm Hanh: “Mộng cảnh là sự tái hiện của ký ức, có phải ngươi còn chỗ nào muốn đến, nhưng trước đó lúc ở trong mộng cảnh lại chưa đến được hay không?”

Sắc mặt Vũ Lâm Hanh trầm xuống, gần như hoảng loạn mà cự tuyệt: “Ta không muốn đến đó! Ta… ta chỉ hiếu kỳ mà thôi.”

Nàng ấy sợ hãi.

Đoạn ký ức về việc nàng ấy từng đến gần hang động lúc ở trong mộng cảnh đã bị xóa đi, bản thân nàng ấy cũng không biết thật ra khi đó mình đã đến bên ngoài hang động.

Nhưng ký ức năm mười lăm tuổi vẫn còn đó.

Ba mẹ của nàng ấy, những người trong đội đều chết thảm trong hang động, chuyện này vẫn ở lại sâu trong ký ức. Hôm nay biết bản thân ở trong mộng cảnh tái hiện đoạn ký ức năm mười lăm tuổi lúc đi vào rừng mưa, cả người không nén được run rẩy.

Nhưng trong mộng cảnh nàng ấy chưa từng chứng kiến thảm trạng trong hang động, nên hiện tại phần nhiều là do đoạn ký ức cũ trong hiện thực kích phát nỗi sợ hãi, cũng không thảm thống giống như trực tiếp chứng kiến lại một lần nữa trong mộng cảnh.

Nếu như Sư Thanh Y các nàng không nhanh chóng đưa người ra ngoài, Vũ Lâm Hanh thức tỉnh trong mộng cảnh, với tính cách của nàng ấy cho dù vô cùng sợ hãi cũng sẽ thân bất do kỷ mà đi vào hang động.

Đến lúc đó nàng ấy sẽ chỉ trải qua cơn ác mộng năm đó một lần nữa.

Như vậy thực sự quá tàn nhẫn.

“Ta có Gian Khích Trùy.” Sư Thanh Y lấy Gian Khích Trùy ra: “Chúng ta vẫn phải trở lại mộng cảnh, bởi vì lát nữa còn phải đến chỗ Trường Sinh. Nếu như ngươi còn muốn đến chỗ nào trong rừng, ngươi cũng có thể trở lại.”

Nàng nhẹ giọng bổ sung một câu: “Ngươi xác định sao?”

Vũ Lâm Hanh yên lặng nhìn chằm chằm Gian Khích Trùy một hồi lâu, sau đó ánh mắt trầm xuống: “Không cần.”

Sư Thanh Y phát hiện bả vai nàng ấy cũng chùng xuống, dường như đang thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như phía trước có vực sâu, nàng ấy sẽ không nhịn được muốn nhảy xuống. Nhưng hiện tại không có vực sâu, nàng ấy đột nhiên có một loại cảm giác được giải thoát.

“Meo.” Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Nguyệt Đồng.

Cả người Vũ Lâm Hanh run lên, tóc gáy dựng đứng mà nhìn về phía Nguyệt Đồng.

Trong hang động chật hẹp kia, ba mẹ nàng ấy, còn có những trưởng bối thương yêu nàng ấy từ nhỏ đến lớn, tất cả đều bị quái vật có hình dạng giống mèo cắn xé, những hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu.

“Lâm Hanh.” Lạc Thần thấp giọng gọi nàng ấy: “Ngươi không cần sợ nó.”

“Vũ Lâm Hanh.” Sư Thanh Y cũng nói: “Không cần sợ.”

Các nàng không muốn Vũ Lâm Hanh trải qua nỗi đau lần thứ hai, nên chỉ che giấu duy nhất chi tiết nàng ấy từng đến trước cửa hang động, mà lúc này trong lời nói của các nàng, cất giấu vô tận cổ vũ.

Ám ảnh của quá khứ, một ngày nào đó sẽ bị bỏ lại phía sau.

Đây là một quá trình, các nàng tin tưởng một ngày nào đó Vũ Lâm Hanh sẽ làm được.

“Đúng vậy.” Thiên Thiên cũng hiểu ý của các nàng: “Nguyệt Đồng rất đáng yêu, nó cũng rất thích ngươi. Lần nào ngươi cũng ghét bỏ nó, nó nhất định sẽ thương tâm.”

Âm Ca không hé môi, mà chỉ nhìn Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh nhìn mỗi một người trong phòng. Ngoại trừ A Mai không nhìn thấy được, mỗi người ở đây đều đang nhìn nàng ấy.

Đây là bạn bè của nàng ấy, thật ra lại càng giống như người nhà.

Vũ Lâm Hanh chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía cửa, gian nan bước ra bước đầu tiên.

Tiếp theo là bước thư hai.

Nguyệt Đồng cảm giác được Sư Thanh Y các nàng đang ở trong phòng nên chậm rãi bước đến, nó cũng không dự định vào phòng, bởi vì trước đây Sư Thanh Y từng căn dặn nó không thể đến quá gần Vũ Lâm Hanh.

Giờ phút này, Nguyệt Đồng nhìn Vũ Lâm Hanh đến gần, có chút khó hiểu mà nghiên đầu nhìn nàng ấy.

Bước thứ ba.

Vũ Lâm Hanh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫy tay gọi Nguyệt Đồng: “Đến đây.”

Nguyệt Đồng nhìn về phía Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y gật đầu.

Nguyệt Đồng lúc này mới nhảy vào trong lòng Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh ôm chặt lấy nó, cái ôm này, còn ôm lấy cả sự dũng cảm của bản thân.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!