Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 5

Chương 5

 

Buổi tối về đến nhà, Tân Mộc hỏi Tân Kiều: “Chị cảm thấy bác sĩ Chu thế nào?”

Lúc đó Tân Mộc đang đọc một quyển sách tiếng Anh, ngón tay xoay bút, tựa lưng vào ghế ngồi, còn Tân Kiều đang cầm cây lau sàn ở phía sau.

“Cái gì mà thế nào.”

“Chị ấy rất lợi hại, hơn nữa giọng nói rất dịu dàng, em rất thích nghe chị ấy gọi tên em.”

Tay cầm cây lau nhà của Tân Kiều chợt dừng lại.

Nhớ đến ban ngày Chu Côn Ngọc dùng giọng nói thánh thót kia, gọi cô là Tân tiểu thư, còn nói ‘hẹn gặp lại’.

Loại cảm giác này giống như…

Tân Kiều không muốn nghĩ nữa, cô thẳng lưng lên, đấm nhẹ lên lưng vài cái: “Tân Mộc, lập tức tắm rồi ngủ đi.”

Tân Mộc liếc mắt nhìn cô một cái: “Lúc chị huấn luyện bị thương ở lưng sao.”

“Không có chuyện đó.”

Sau khi Tân Mộc vào phòng tắm, Tân Kiều lau xong phần sàn nhà sau bàn học, sau đó kéo chiếc ghế trở về chỗ cũ.

Đèn bàn Tân Mộc mở lên lúc làm bài tập vẫn chưa tắt, dưới ánh đèn huỳnh quang, tất cả đều không thể che giấu được.

Tỷ như mép bàn bị ma sát ra vô số vết xước.

Tỷ như lưng ghế màu vàng đất, bị hung hăng cọ rớt một mảng nước sơn.

Tỷ như sàn gỗ kiểu cũ, trải qua nhiều năm nên bất kể lau như thế nào đều có vẻ dơ bẩn.

Tân Kiều điều chỉnh hô hấp, mặt không đổi sắc cất cây lau nhà đi, bồn rửa chén không có nước nóng, qua mấy tháng nữa là mùa đông, ngón tay dưới nước lạnh sẽ lại tê buốt đến xương.

Lúc này, ở một chỗ khác của Bội Thành.

Một biệt thự rộng lớn, đây là sản nghiệp của Chu gia sau khi từ phía Nam đến Bội Thành, xa hoa khí thế không phô trương ra bên ngoài, trái lại thấp thoáng giữa rừng bách xanh ngát càng có cảm giác cổ kính và đồ sộ.

Hai vị Chu, Đại, đã là thế giao từ trước cả khi hai vị trưởng bối cùng nhau gây dựng sự nghiệp, qua lại mật thiết. Lúc này Đại Mân Huyên đã tan tầm, đang cùng Chu Côn Ngọc ăn khuya.

Trên chiếc bàn ăn làm bằng loại gỗ Hoàng Đàn cao cấp nhất, bày vài chung nhỏ, tổ yến thượng hạng không thêm sữa, được ninh nhừ.

Ông nội Chu – Chu Thừa Hiên ngồi đầu bàn, chính là người sáng tạo ra phương pháp giải phẩu TR trong lời đồn: “A Huyên, nghe nói hôm nay cháu có một ca phẫu thuật rất nguy hiểm.”

“Vâng.” Giọng nói của Đại Mân Huyên từ trước đến nay luôn trầm ổn.

Nếu nói giọng nói của Chu Côn Ngọc dịu dàng như ngọc trong nước, thì cô ấy lại giống như gốm sứ, không hiện sơn bất lộ thủy, tất cả quá trình nung luyện đều được ẩn giấu trong lò, chỉ để cho người ta thấy được vẻ bên ngoài.

Cô ấy kể chi tiết về quá trình giải phẫu, Chu Côn Ngọc cúi đầu, chăm chú nhìn tổ yến trong chung.

Cho đến lúc vui mừng gật đầu: “Tốt lắm, chỉ cần cháu không bị sự việc trước kia ảnh hưởng là tốt rồi.”

“A Huyện, chuyện đã qua rồi, không cần để ở trong lòng.”

Đại Mân Huyên thấp giọng nói: “Phải, chị biết.”

Chu Côn Ngọc nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.

Trước đây vì sao không phát hiện, khuôn mặt của Đại Mân Huyên cũng giống như gốm sứ, trơn bóng không tì vết, nụ cười nhàn nhạt cũng chính là vẻ sáng bóng bên ngoài của đồ sứ.

Hoàn mỹ đến mức không chân thực.

Đại Mân Huyên nhận thấy ánh mắt của nàng, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi: “Cảm thấy chị lợi hại.”

Nàng đột ngột dừng một chút, làm cho Đại Mân Huyên không khỏi nhìn nàng nhiều một cái.

Lúc này, anh hai Chu Tề Nghiêu mới vừa ra ngoài nghe điện thoại quay lại: “Cháu phải đến sở cảnh sát một chuyến.”

Chu Thừa Hiên hỏi: “Có chuyện gì?”

“Thịnh Tuyên ở quán bar đánh nhau với người ta, cháu phải đi xem.” Thịnh gia cùng hai nhà Chu gia và Đại gia xem như có qua lại, nhưng vị Thịnh công tử này thật sự rất hồ đồ.

“Quán bar?” Chu Côn Ngọc hỏi nhiều một câu: “Đánh nhau với ai?”

“Một nữ ca sĩ chuyên hát quán bar, sau đó hình như còn có một người bạn của cô ấy, là nữa, nghe nói rất hung dữ.”

Chu Côn Ngọc rút khăn giấy, chậm rãi lau miệng: “Để em đi.”

“A.”

“Đối phương là nữ, vậy em sẽ đến sẽ dễ nói chuyện hơn một chút.”

“Vậy cũng được.” Chu Tể Nghiêu ngồi xuống bàn: “Có lẽ không có chuyện gì lớn, chỉ cần đền chút tiền, em đi một chuyến đi.”

Đại Mân Huyên nói: “Chị đi với em.”

Mẹ của Chu Côn Ngọc là Trầm Vận Chi kéo Đại Mân Huyên lại, chiếc vòng ngọc nơi tay cổ tay nhẹ nhàng va chạm: “Một việc nhỏ như vậy, con để A Ngọc tự mình giải quyết là được rồi. Cháu ngồi xuống đi, yên tâm ăn tổ yến.”

Xe của Chu Côn Ngọc xem như tương đối khiêm tốn, là một chiếc Porche màu trắng không quá bắt mắt.

Nàng lái xe đến sở cảnh sát, nói rõ mục đích, trước tiên hỏi hai bên có vấn đề gì lớn hay không, sau đó xin cảnh sát dẫn nàng vào phòng làm việc.

Nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa gỗ tối màu.

Thịnh Tuyên đang nằm dài trên sô pha chơi trò game lập tức ngồi thẳng người: “Côn Ngọc, sao còn phiền cô đại giá quang lâm.”

Chu Côn Ngọc cười nhạt bước vào, buông túi xách ngồi bên kia sô pha, duy trì khoảng cách với anh ta: “Tôi tương đối nhàn rỗi.”

“Thôi đi, bác sĩ Chu còn nói bản thân nhàn rỗi, vậy bọn tôi thì tính là cái gì.” Anh ta cười lớn cười một tiếng.

“Chỉ nói vậy thôi.” Hai tay Chu Côn Ngọc đặt trên đầu gối: “Xảy ra chuyện gì?”

Ngữ điệu như vậy làm cho người ta liên tưởng đến lúc cô khám bệnh cho bệnh nhân.

“Đừng nói nữa, tôi có lòng tốt ở ngoài cửa quán bar chờ nữ ca sĩ kia tan tầm, muốn mời cô ta đi chơi một đêm, cô ta lại mắng tôi, sau đó thì bắt đầu cãi vã, sau đó cũng rất trùng hợp, một người bạn của cô ta đi ngang, thoạt nhìn trắng trẻo hơn nữa còn rất gầy, ai ngờ sức lực lớn như vậy.”

“Cô xem, cô ta đánh tôi thành thế này.” Giọng điệu của  anh ta đầy ấm ức, chỉ vào một viết bầm trên cằm cho Chu Côn Ngọc xem.

Chu Côn Ngọc không nhìn kỹ, chỉ nhàn nhạt nhìn một cái: “Không có gì nghiêm trọng.”

“Như vậy còn không nghiêm trọng sao, tôi có cần đi bệnh viện kiểm tra thương tật hay không?”

“Tôi chính là bác sĩ, tôi kiểm tra còn chưa đủ sao?”

“Vậy, vết thương của tôi, làm sao bây giờ a, ít nhất cũng phải bôi thuốc chứ?”

“Không cần làm gì cả.” Chu Côn Ngọc tựa lưng vào sô pha, đuôi mắt khẽ nhếch: “Anh cứ chịu đau đi.”

Thịnh Tuyên uất ức nói: “Cô xem tôi có lòng tốt mời cô ta đi chơi một đêm, cuối cùng lại thành như vậy.”

Khóe môi Chu Côn Ngọc kéo ra một nụ cười dịu dàng: “Cái miệng thối của anh, chỉ cần nói chuyện đã khiến người ta muốn mắng.”

Thịnh Tuyên sửng sốt.

Mấy nhà bọn họ xem như thế giao, ai lại nói chuyện không nể mặt như vậy.

Nhưng lúc anh ta nhìn Chu Côn Ngọc, lại thấy nụ cười của Chu Côn Ngọc vĩnh viễn đoan trang tao nhã như thế, không có gì khác với ngày thường.

Anh ta ha ha hai tiếng: “Côn Ngọc, cô thật thích nói đùa. Tôi chỉ trêu đùa cô ta thôi, kết quả bạn cô ta còn báo cảnh sát, nói muốn tố cáo tôi. Rõ ràng là tôi bị thương, cô ta còn dám báo cảnh sát.”

Chu Côn Ngọc cầm túi xách đứng lên: “Tôi đi xem thử.”

Chu Côn Ngọc xin cảnh sát đưa cô vào phòng bên kia.

Lúc đi ngang qua cửa sổ, khóe môi của nàng kéo ra một nụ cười.

Vẫn giống như trước đó, nàng đưa tay gõ cửa.

Cô gái trẻ ngồi trên sô pha, ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt rất thanh tú, ngũ quan hài hòa, cho nên đôi mắt đen trắng rõ ràng kia có vẻ đặc biệt nổi bật. Hai tay cô đặt ở trên đùi, dáng ngồi bình thản, biểu cảm trên mặt cũng giống như mỗi lần nhìn thấy, hờ hững đến mức khiến kẻ khác hiếu kỳ.

Thấy Chu Côn Ngọc, cô lộ ra một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại trở nên bình thản, đôi mắt phục hồi trạng thái không hề gợn sóng trước đây.

Rất biết giả vờ, khóe môi Chu Côn Ngọc khẽ cong.

Lúc nghe nói đến một cô gái đặc biệt hung dữ, trong đầu nàng thoáng chốc hiện lên một đôi mắt đen trắng rõ ràng.

Người người đều cảm thấy đôi mắt này rất lãnh đạm, có thể chỉ mình nàng cảm thấy đôi mắt này che giấu đầy phẫn nộ.

Vẻ lãnh đẹp chỉ như bùn dưới lòng sông, từng lớp che đi chất đất chân thực ở bên dưới.

Chu Côn Ngọc hiển nhiên không cảm thấy người xảy ra chuyện sẽ là Tân Kiều, nàng đến chẳng qua là bởi vì nếu để hai người đàn ông thuộc tầng lớp này tụ cùng một chỗ, cục diện hôm nay ắt hẳn không thể tốt đẹp.

Nhưng nàng không ngờ, người ngồi trong phòng điều tra đích thực là Tân Kiều.

Hữu duyên, nàng không khỏi cảm thấy hứng thú, buông túi xách ngồi trên sô pha.

Đợi một lúc lâu mới nghe Tân Kiều hỏi: “Chị là bạn của anh ta?”

“Người quen.” Nàng cong nhẹ khóe môi, sửa đúng những lời này.

Tân Kiều bình tĩnh gật đầu: “Vậy chị hẳn là đã nghe nói, miệng của anh ta không sạch sẽ, chúng tôi muốn kiện anh ta.”

Chu Côn Ngọc ngồi bên kia yên lặng chốc lát.

Lúc Tân Kiều nhìn sang, mới phát hiện nàng cong cong đôi mắt, mỉm cười nhìn cô: “Rất lợi hại.”

Đó vốn dĩ nên là một nét mặt ôn hòa, nếu như không tính đuôi mắt nhếch lên của nàng. Càng miễn bàn phòng làm việc vốn rất yên tĩnh, một con muỗi yên lặng đâu trên bức tường trắng, một câu nói phát ra từ đôi môi của nàng nghe giống như đang thổi khí.

Thứ hút được, có lẽ là máu trong tim của người ta.

Nàng nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát Tân Kiều: “Em không bị anh ta đánh trúng, đúng không?”

Tân Kiều không bị đánh, một kẻ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới sao có thể so sánh với người mỗi ngày liều mạng huấn luyện như cô. Cô không ra tay đánh người, mà chỉ dựa vào kỹ thuật linh hoạt khống chế Thịnh Tuyên, nhưng dù sao sức lực nam nữ có khác biệt, trong lúc xô đẩy hỗn loạn Thịnh Tuyên tự làm bản thân bằm một chỗ, mái tóc đuôi ngựa của cô rối một chút, đến lúc này cũng chưa buộc lại, cứ thế rời rạc xỏa sau đầu, trên trán ra mồ hôi, vài sợi tóc mai dính máu dán sát vào trên trán.

Chu Côn Ngọc cứ thế mỉm cười nhìn cô.

Tân Kiều bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, không khỏi nghiêng mặt đi.

Đây là ánh mắt gì, giọng điệu gì, Chu Côn Ngọc rốt cuộc đứng về bên nào?

Tân Kiều hắng giọng nói: “Nói chung, chúng tôi muốn kiện anh ta.” Thịnh Tuyên tự biết đuối lý, trái lại giả làm người bị hại, muốn dây dưa với các cô.

“Hòa giải không được sao? Anh ta sẽ bồi thường.”

Tân Kiều dường như muốn cong môi trào phúng, nhưng cô nhịn xuống, nét mặt vẫn hờ hững như cũ.

Trong giây phút vừa rồi cô có phần ngây thơ ảo tưởng rằng Chu Côn Ngọc là bác sĩ tốt, có lẽ Chu Côn Ngọc sẽ không giống với những người thuộc tầng lớp đó.

Có lẽ Chu Côn Ngọc sẽ không phải làm thuyết khách cho Thịnh Tuyên.

Hiện thực và ảo tưởng qua mức chênh lệch, khiến Tân Kiều hỏi ra một câu vẫn luôn chôn sâu trong lòng: “Có tiền là có thể mua được tất cả sao?”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười.

Nụ cười này dường như đang cười sự ngây thơ của cô, rồi lại giống như đang thưởng thức loại phẫn nộ nào đó ẩn giấu bên dưới vẻ bình tĩnh của cô.

Đôi mắt sáng ngời của Chu Côn Ngọc, dường như có thể nhìn thấu tất cả.

Nàng nghiêng đầu hỏi ngược lại cô: “Có tiền không thể mua được tất cả sao?”

“Chị là bác sĩ, không phải chị hiểu rõ nhất sao?” Tay Tân Kiều đặt trên đùi đã nắm chặt thành quyền, rồi lại buông ra: “Mua không được mạng sống.”

Chu Côn Ngọc có chút đăm chiêu gật đầu: “Ừ.”

Thái độ của nàng làm cho người ta không thể đoán được, Tân Kiều hỏi: “Chị có muốn nghe lúc đó anh ta đã nói những gì không?”

Chu Côn Ngọc dịu dàng ngắt lời: “Không cần.”

Tân Kiều hít sâu một hơi, đầu ngón tay dùng sức nắm chặt quần jean của bản thân.

Cô phát hiện Chu Côn Ngọc thực sự rất biết cách chọc giận cô.

Cô ổn định hô hấp, tận lực khiến giọng nói của mình bình ổn: “Chị biết đối phương tên gọi là gì không?”

“Huh?”

“Người bị quấy rối điêm nay, chị có biết cô ấy tên gì hay không? Hay là các người căn bản không thèm quan tâm, chỉ xem cô ấy là loại người thấp kém, bởi vì ca hát ở quán bar nên đáng bị quấy rối.”

“Bạch Văn Văn.”

Tân Kiều chợt dừng lại.

“Tôi biết cô ấy tên là Bạch Văn Văn.” Chu Côn Ngọc nhẹ giọng nói: “Tôi cũng biết em tên Tân Kiều. Quân tử liên vô cải, thi nhân phú hữu kiều. Tên rất hay.”

Nàng dùng giọng nói dịu dàng gọi lại một lần: “Tân, Kiều.”

Trái tim Tân Kiều đập lỡ nhịp.

Bên tai bỗng nhiên vang lên một câu nói của Tân Mộc: “Em rất thích nghe chị ấy gọi tên em.”

Tân Kiều nghiền ngẫm xem loại cảm giác Chu Côn Ngọc mang đến cho cô là gì.

Giống như bị trúng cổ*.

*Cổ: một loại bùa chú, hoặc độc dược của người Miêu thuộc vùng tân cương, tương tự như bùa, ngãi ở Việt Nam chúng ta.

Cổ nhân nói, tên của một người chính là một loại cổ thuật, bị người thông thạo thuật pháp gọi lên, nếu như người đó lên tiếng đáp lại, thì sẽ bị cướp lấy linh hồn.

Lúc này Chu Côn Ngọc gọi tên cô, không biết vì sao lại mang đến loại cảm giác này.

Cô nhếch môi không nói lời nào, ngược lại là Chu Côn Ngọc nở nụ cười, hàng mi dài chớp động, Tân Kiều phát hiện lúc nàng lộ ra loại biểu cảm này, sẽ thích nghiêng đầu nhìn cô.

Nàng hỏi Tân Kiều: “Vậy em cảm thấy tên của tôi thế nào?”

Nàng dùng giọng nói mềm dịu giống như một vóc nước hội tụ trong lòng người, nói: “Vậy em có muốn thử gọi tên tôi một lần hay không?”

 

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Hey guys! Nice content! If you want to watch some gameplays just go to my Youtube channel! https://youtube.com/@finalgamingX

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!