Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 6

Chương 6

 

Trái tim Tân Kiều đập lỡ nhịp vài áy náy.

Giọng nói của Chu Côn Ngọc giống như cào vào nhân tâm, đó là một loại bản năng rung động. Nhưng bên trong cũng xen lẫn sự hiếu kỳ, hoang mang, thậm chí là sự phẫn nộ không thể nói rõ.

Có lẽ giọng điệu của Chu Côn Ngọc khi nói những lời này quá bình thản, rõ ràng đêm khuya ngồi trong sở cảnh sát, việc đang bàn đến cũng không phải việc vui vẻ gì, nhưng người phụ nữ này dường như không hề để tâm, khẽ gật đầu một cái, mỉm cười nhìn cô.

Cuộc sống đối với người như vậy mà nói, liệu có phải chỉ giống như một trò đùa?

Tân Kiều không muốn tiết lộ tâm tình của bản thân, giọng điệu trở nên bình tĩnh: “Thời gian không còn sớm nữa, nói chuyện chính đi.”

Chu Côn Ngọc gật đầu: “Vừa rồi em hỏi tôi có muốn nghe anh ta đã nói gì hay không, tôi nói không cần, bởi vì tôi cũng là một người phụ nữ, tôi biết một số đàn ông tự nhận chính mình có chút quyền lực sẽ nói những gì với phụ nữ, tôi đã từng nghe qua, em nghe qua, Bạch Văn Văn cũng nghe qua, khác nhau chỉ ở chỗ cách diễn đạt mà thôi, cho nên tôi không cần phải nghe thêm một lần nữa.”

“Em nói muốn kiện anh ta, có thể. Hiện tại anh ta dây dưa kéo dài ở đây, đơn giản là ba mẹ anh ta biết chuyện này sẽ mắng anh ta. Sau khi mắng xong, cho dù anh ta ra tòa, luật sư cũng sẽ giúp anh ta giải quyết, kết quả có lẽ các em cũng chỉ nhận được một khoản tiền bồi thường, ấn tượng cuối cùng của em đối với anh ta, sẽ là vẻ mặt tràn đầy đắc ý nhìn về phía em.”

Đầu ngón tay của Tân Kiều siết chặt quần Jean của bản thân.

Chu Côn Ngọc ngậm lấy ý cười nhìn cô một cái: “Giao chuyện này cho tôi xử lý, được không?”

Giọng nói quá mức dịu dàng, vừa dịu dàng vừa ôn hòa, giống như đang trưng cầu ý kiến của cô bằng tất cả sự tôn trọng.

Tân Kiều đối với Chu Côn Ngọc thật ra cũng không có sự tín nhiệm.

Đầu tiên, nàng là bạn bè, hoặc người quen của Thịnh Tuyên, bất kể nàng nói như thế nào đi nữa đó cũng là sự thật không thể thay đổi.

Thứ hai là thái độ của nàng, Tân Kiều vẫn luôn cảm thấy, nàng đang trêu chọc cô.

Nhưng những lời nàng vừa nói quá chí lý, mà nàng lại dịu dàng như thế, hơn nữa cũng có ý nhún nhường. Tân Kiều gật đầu, kéo căng bả vai nói: “Được.”

Tân Kiều nhìn Chu Côn Ngọc cầm túi xách đi ra ngoài, thật ra trong lòng cô có một chút bối rối, chỉ một chút mà thôi.

Làm cái gì a Tân Kiều, không phải đã hạ quyết tâm sẽ không tin tưởng bất cứ người nào rồi sao?

Tân Kiều không có hội chứng lệ thuộc và sản phẩm công nghệ, chiếc điện thoại di động cũ dùng nhiều năm đã chai pin, đối với cô cũng không có gì bất tiện.

Cô chỉ là ngồi ở trong phòng, hai tay nắm lại, ngón cái tay phải vô thức xoay quanh ngón trỏ trái, ánh mắt trống rỗng suy nghĩ về một việc thật lâu trước đây.

Cho đến lúc cánh cửa bị gõ một lần nữa.

Cô ngước mắt, lần này đến là một vị cảnh sát: “Đi cùng tôi.”

Cô đúng dậy theo sau cảnh sát, đi qua hành lang, nhìn thấy Bạch Văn Văn đứng trước cửa một căn phòng, bắp chân trắng nõn xăm hình hoa hồng lộ ra dưới chiếc quần ngắn, cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười với cô, đôi mắt có chút ửng hồng.

Rõ ràng là đã khóc.

Xem ra cô ấy đến sớm hơn so với Tân Kiều, nhưng không muốn một mình đi vào cho nên mới đứng trước cửa chờ Tân Kiều.

Tân Kiều bước đến, đè thấp giọng nói: “Không sao đâu.”

Cũng không biết là nói cho Bạch Văn Văn nghe hay là nói cho một bản thân lựa chọn tin tưởng Chu Côn Ngọc nghe.

Hai người đi vào văn phòng, Thịnh Tuyên ngồi một góc bàn hai tay cắm vào túi quần, vẻ mặt nhàn nhã tự đắc, còn Chu Côn Ngọc ngồi trên sô pha ở phía sau, rất hòa nhã nở nụ cười với hai người các cô.

Cảnh sát đặt một tờ biên bản hòa giải đến trước mặt hai người: “Nếu đều đồng ý hòa giải, vậy đọc một lần xem, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”

Tân Kiều nhìn lướt qua, khóe môi nở nụ cười trào phúng.

Thật ra cô không phải cười Chu Côn Ngọc, là cười chính cô.

Vì sao còn có thể ngây thơ tin tưởng người như Chu Côn Ngọc.

Trên biên bản hòa giải cho dù đưa ra mức bồi thường tương đối lớn, nhưng cũng không thể thay đổi tính chất đền tiền xong việc, điều này đối với loại quý công tử như Thịnh Tuyên sẽ khiến anh ta mảy may cảm thấy đêm nay bản thân đã làm sai sao?

Tân Kiều điều chỉnh hô hấp, duy trì vẻ mặt bình tĩnh ngẩng đầu nói: “Chúng tôi không…”

Nhưng mà trước khi cô cự tuyệt, đã thấy Thịnh Tuyên bên kia bàn đứng lên, không tình nguyện đi về phía cô và Bạch Văn Văn.

Cô và Bạch Văn Văn liếc mắt nhìn nhau.

Thịnh Tuyên ngừng một hồi, rất khó chịu mà hừ một tiếng, sau khi cắn răng, rốt cuộc hạ quyết tâm khom người trước mặt các cô: “Xin lỗi, chuyện đêm nay là tôi sai rồi, xin hai vị tha thứ.”

Nói thật, Tân Kiều rất sửng sốt.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ của Thịnh Tuyên, cô đã biết anh ta là loại người nào.

Từ nhỏ được cuộc sống hậu đãi, ba mẹ nuông chiều, có lẽ cũng vì bản thân không có hoài bão mà bị mắng không ít, nhưng sau mỗi lần làm trời làm đất sẽ luôn có người chùi mông cho anh ta, cho nên vẻ mặt tràn ngập ngạo mạn, chưa từng trải qua khó khăn của xã hội.

Đối với người như anh ta, có lẽ sỉ diện còn lớn hơn trời.

Lúc Tân Kiều báo cảnh sát kéo anh ta cùng vào sở, căn bản không đề cập qua việc muốn anh ta xin lỗi, bởi vì cô biết đó là việc không thể nào.

Mà lúc này Chu Côn Ngọc ngồi trên sô pha phía sau các cô, hai tay đặt trên đầu gối, vẫn dịu dàng như thế, dùng giọng nói ôn nhuận như nước nói: “Tên.”

Sau đó Tân Kiều mới ý thức được, câu này của nàng là đang nói với Thịnh Tuyên.

Thịnh Tuyên khom lưng chưa đứng thẳng, thêm tên hai người các cô vào, lặp lại một lần nữa: “Bạch Văn Văn, Tân Kiều, chuyện đêm nay là tôi sai, xin hai vị tha thứ.”

Chu Côn Ngọc thật giống với cổ thuật sư, am hiểu sâu sắc sách dùng tên họ để thao túng người khác.

Cùng một câu nói, nhưng bởi vì có thêm tên họ, càng có vẻ trịnh trọng. Có lẽ một số người sẽ cảm thấy, không phải chỉ một câu xin lỗi thôi sao, có gì đáng để tâm.

Nhưng một câu này, trời đất nghe thấy, ánh trăng ngoài cửa sổ nghe thấy được. Thiên địa chứng giám, một chút ác ý cũng không bị bỏ qua, một chút sai lầm cũng không được bỏ sót.

Một câu xin lỗi nói ra miệng giống như một bảng tường trình giữa trời đất, hiện tại rất nhiều việc đều mơ hồ, trong thế giới hỗn độn, chí ít vẫn còn tồn tại giới hạn giữa ‘đúng’ và ‘sai’, không dễ dàng bị xóa nhòa.

Cảnh sát hỏi: “Như vậy có được không?”

Tân Kiều nhìn Bạch Văn Văn một cái.

Bạch Văn Văn nhẹ nhàng gật đầu.

Tân Kiều nói: “Có thể.”

“Vậy thì ký tên vào biên bản hòa giải đi.”

Tân Kiều cầm bút, ký tên của mình vào. So với mặt ngoài bình tĩnh đạm mạc, chữ viết của cô lại quá mức góc cạnh sắc bén, hơi nghiêng về bên phải, dường như muốn phân cao thấp, không chịu cúi đầu.

Nhớ đến người đàn ông khuôn mặt chữ điền có nụ cười sang sảng kia, đã từng giải thích tên của hai chị em cô: “Cây cao, giàu sức sống, vui sướng hướng về phía vinh quang, thật tốt.”

Không phải văn nghệ như cái gì mà ‘quân tử liên vô cải, thi nhân phú hữu kiều’.

Nhưng đêm nay người khiến Thịnh Tuyên gọi tên của cô, nghiêm túc nói ra một câu xin lỗi, là Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều buông bút, khẽ nhấc mí mắt liếc nhiền phía sau.

Chu Côn Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước, đoan trang thanh nhã, nhìn không có một chút tính công kích.

Nhưng Tân Kiều dần dần ý thức được, nàng có năng lực thao túng nhân tâm.

Cô không biết Chu Côn Ngọc làm thế nào thuyết phục được người Thịnh Tuyên cúi đầu xin lỗi. Nhưng nghĩ lại cách vừa rồi mà Chu Côn Ngọc thuyết phục cô, cô không khỏi suy ngẫm.

Sau khi Sắp xếp xong tất cả, đêm đã về khuya. Chu Côn Ngọc và Thịnh Tuyên ra khỏi sở cảnh sát, Tân Kiều và Bạch Văn Văn đi về hướng ngược lại.

Tân Kiều nghĩ đêm nay xảy ra chuyện như vậy, cho nên cô bắt xe cùng Bạch Văn Văn về nhà sẽ tốt hơn.

Lúc đứng ven đường chờ xe, Bạch Văn Văn nhẹ giọng nói: “Số tiền bồi thường này, chúng ta chia nhau.”

Tân Kiều lắc đầu: “Cô giữ đi. Anh ta quấy rối cô, đó là tiền bồi thường của cô.”

Một chiếc Porche màu trắng lái đến trước mặt các cô, cửa kính hạ xuống, Chu Côn Ngọc khuôn mặt xinh đẹp như tranh thuỷ mặc của Chu Côn Ngọc.

Nàng nhàn nhạt mỉm cười: “Tôi đưa hai em về.”

Tân Kiều nhìn Bạch Văn Văn, vừa muốn cự tuyệt thì Chu Côn Ngọc đã nháy mắt nói: “Trạng thái của Bạch tiểu thư đêm nay, nếu đón taxi, cũng không mấy thuận tiện.”

Nàng nói một cách uyển chuyển nhưng Tân Kiều ý thức được, khóe mắt của Bạch Văn Văn quả thật đã khóc đến ửng hồng, áo sơmi khoác bên ngoài chiếc áo hai dây đã nhăn nheo trong lúc xô đẩy.

Tân Kiều thấp giọng hỏi cô ấy: “Để Chu tiểu thư đưa về có được không?”

Bạch Văn Văn liếc nhìn cô một cái.

Đêm nay Bạch Văn Văn rất thiếu cảm giác an toàn, hiển nhiên Tân Kiều là người duy nhất mà cô ấy tin cậy.

Tân Kiều nói: “Tôi đi với cô.”

Bạch Văn Văn gật đầu.

Hai người ngồi vào ghế sau của xe.

Chu Côn Ngọc hỏi: “Địa chỉ nhà của Bạch tiểu thư là…”

Bạch Văn Văn tâm tình không ổn định, thật ra Chu Côn Ngọc đang thông qua kính chiếu hậu nhìn Tân Kiều, nhưng Tân Kiều lại nhìn về phía Bạch Văn Văn, chờ bản thân Bạch Văn Văn trả lời.

Sau đó xe bình ổn lái vào bóng đêm sâu sắc.

Ghế bọc da thật của xe hơi cao cấp luôn có một mùi hương đặc biệt, sắc điệu thiên về đỏ cam. Chu Côn Ngọc yên tĩnh cầm tay lái, thỉnh thoảng lúc chờ đèn đỏ sẽ vén mái tóc dài, lộ ra một nửa lỗ tai trơn bóng như ngọc.

Bạch Văn Văn ở phía sau thấp giọng nói với Tân Kiều: “Tôi kết bạn Wechat với cô nhé.”

Tân Kiều trầm mặc chốc lát: “Tôi rất ít dùng Wechat.”

Bạch Văn Văn nghe ra sự cự tuyệt một cách uyển chuyển của cô: “Vậy sau này cô và bạn bè đến quán bar chơi, tôi nhờ ông chủ miễn phí cho cô.”

Tân Kiều có chút không được tự nhiên mà nhún vai: “Đến lúc đó rồi nói.”

Chu Côn Ngọc ngồi ở ghế lái không lộ thanh sắc.

Đoạn đối thoại này lọt vào trong tay đã nghiệm chứng suy đoán trước đó của nàng, Tân Kiều và Bạch Văn Văn thoạt nhìn không hề thân thiết, hai người trước đó căn bản không quen biết nhau.

Chu Côn Ngọc lại nhìn Tân Kiều thông qua kính chiếu hậu.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn có vẻ vô cùng lãnh đạm, nhìn dáng vẻ của cô hiện tại rất khó tin tưởng cô chính là ‘một cô gái, đặc biệt hung dữ’ trong lời  tường thuật của Thịnh Tuyên nói với Chu Tể Nghiêu qua điện thoại.

Nhưng vừa rồi lúc Chu Côn Ngọc lái xe đến đón Tân Kiều và Bạch Văn Văn, trước khi hạ kính xe xuống mời hai người lên xe, nàng đã nhìn Tân Kiều khi đứng dưới ánh đèn đường.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô khẽ cúi đầu, mái tóc đuôi ngựa rũ xuống phía sau đầu, ánh đèn chiếu lên những đốt sống lưng có phần nhô ra của cô, một người nhìn có vẻ bình tĩnh đến hờ hững lại toát lên sự sắc bén ngay cả ánh đèn cũng không hòa tan được.

Một tay cô đút trong túi quần jean, có lẽ là không thích nói chuyện nên cũng không nói chuyện phiếm với Bạch Văn Văn, chỉ có một con thiêu thân liên tục muốn bay vào ánh đèn.

Chu Côn Ngọc thu hồi ánh mắt, lái tiếp một đoạn nữa, cuối cùng đã đến nhà Bạch Văn Văn.

Loại ngõ hẻm cũ kỹ này, đèn đường đã hỏng, chỉ còn một mảnh bóng đêm u ám.

Tân Kiều nhìn một cái, hỏi Bạch Văn Văn: “Tôi đưa cô vào nhà.”

“Không cần, con hẻm này không thể đỗ xe.” Bạch Văn Văn nói: “Nhà tôi nằm ngay đầu hẻm, đi hai bước là đến, không cần tiễn.”

Tân Kiều nói: “Chú ý an toàn.”

Cự ly hai bước không có gì phải chú ý an toàn, Tân Kiều là đang nhắc nhở cô ấy sau này đi làm ở quán bar phải chú ý an toàn.

Bạch Văn Văn nói: “Đêm nay cảm ơn cô.”

Tân Kiều lắc đầu.

Bạch Văn Văn lại nhìn vào ghế lái: “Chu tiểu thư, cũng cảm ơn cô.”

Nụ cười của Chu Côn Ngọc vĩnh viễn đoan chính như thế: “Không có gì. Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt.”

Sau khi Bạch Văn Văn xuống xe, Chu Côn Ngọc cũng không vội vã lái xe đi, nàng và Tân Kiều nói chuyện, đồng thời mở đèn pha: “Tân tiểu thư, em có muốn cân nhắc việc ngồi vào ghế trước hay không, em ngồi phía sau, tôi có vẻ giống như tài xế của em.”

Tân Kiều xuống xe, mở cửa ngồi vào ghế trước.

Thơm quá.

Là loại hương gỗ hòa quyện giữa Xương Bồ và cây Thích, bao vây lấy người ngồi trong xe, làm cho người ta ngồi vào bên cạnh nàng, giống như đi lạc vào sương mù, bờ sông mọc đầy hoa cỏ lau, rập rạp mà gần gũi, kéo con người ta rời xa cuộc sống hiện thực.

Không có tiền viện phí đè nặng trên vai, làm cho người ta không thể thở nổi, cũng không có sự cưỡng chế mỗi ngày, không cho bản thân chất vấn đối với chuyện cũ.

Cũng khong nhìn thấy Tân Mộc mỗi lần gọi đồ uống đều chỉ chọn những loại rẻ tiền chua chát giống như nước chanh.

Tân Kiều đã khống chế hô hấp của bản thân, phát hiện Chu Côn Ngọc vẫn luôn mở đèn pha, là đang cố ý chiếu sáng đường đi cho Bạch Văn Văn.

Tân Kiều nhìn bóng lưng của Bạch Văn Văn: “Vậy, phiền chị đưa tôi đến trạm xe bus ven đường là được rồi.”

“Tân tiểu thư.” Giọng nói của Chu Côn Ngọc rất nhẹ nhàng: “Tôi nhớ vừa rồi tôi đã nói, tôi đưa hai em về.”

“Không cần, đã trễ thế này, nhà tôi phải đi đường vòng, không phiền chị nữa.”

“Chính là bởi vì đã trễ rồi.” Chu Côn Ngọc nhìn cô: “Tân tiểu thư là một cô gái trẻ tuổi, không phải cũng sẽ bất tiện sao?”

Tân Kiều nhắc nhở nàng: “Tôi là cảnh sát.”

Chu Côn Ngọc bình tĩnh nói: “Tôi biết.”

Tân Kiều cũng không cảm thấy bản thân cần được che chở.

Từ thân phận trong gia đình mà nói, cô là chị gái của Tân Mộc, là người duy nhất có thể chống đỡ gia đình này.

Từ thân phận trong xã hội mà nói, cô là cảnh sát, là người giao tiếp với chất nổ nguy hiểm nhất.

Nhưng lúc này Chu Côn Ngọc rất bình tĩnh nói: “Tôi biết.”

Tôi biết em là chị gái của Tân Mộc, tôi biết em là cảnh sát đội tháo gỡ bom, nhưng tôi không cảm thấy em kiên cố như tường đồng vách sắt, cho nên, tôi đưa em về.

Trong lòng Tân Kiều không thể nói rõ đây là cảm giác gì, có lẽ là cảm giác không được tự nhiên.

Lúc này Chu Côn Ngọc mỉm cười dịu dàng, nhưng đuôi mắt lại nhếch lên: “Nhưng tôi đói bụng, trước khi đưa em về nhà, Tân tiểu thư có thể cùng tôi ăn nhẹ chút gì đó hay không?”

Nàng mang theo một chút hờn giận như có như không: “Tôi đã bỏ bàn ăn khuya để chạy đến đây.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!