Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 7

Chương 7

 

Trong tình huống này, Tân Kiều dường như không thể nói ra lời cự tuyệt.

Xung quanh tối tăm, chỉ có luồn sáng từ đèn xe của Chu Côn Ngọc tựa hồ là duy nhất trong vũ trụ. Hoặc có lẽ các cô đang ở giữa một dòng chảy ký ức, sương mù mông lung, chỉ có ánh đèn này là chỉ dẫn duy nhất.

“Ăn món gì?” Ngữ điệu của cô có chút mất tự nhiên.

Sao lại cùng người như Chu Côn Ngọc đi ăn khuya.

Hàng mi dài của cô rũ xuống, có thể nhìn thấy cổ tay thon gầy của Chu Côn Ngọc lộ ra dưới tay áo áo sơmi chất liệu xa tanh hoàn mỹ. Cho đến khi nhìn thấy Bạch Văn Văn bình an vào nhà, Chu Côn Ngọc mới khởi động xe, mềm nhẹ cười nói: “Đi nhìn thử xem.”

Tân Kiều mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi lái xe ra khỏi con hẻm, bốn phía sáng sủa. Bội Thành kỳ lạ ở chỗ, nơi này tựa như một con hẻm cũ dường như bị thời gian vứt bỏ này, tiếp giáp không kẽ hở với những tòa nhà xa hoa, giống như hai khối vật liệu hoàn toàn khác biệt rồi lại ăn khớp vào nhau một cách kỳ lạ.

Mà lúc này trên ghế phụ, chiếc quần jean cũ của cô và quần tây không một nếp nhăn của Chu Côn Ngọc, cũng ghép thành một bức tranh tương tự.

Cho đến lúc Chu Côn Ngọc dừng xe ở ven đường, Tân Kiều mới ngẩng đầu nhìn quán ăn gần đó.

Không phô trương, vách tường xám trắng, bản hiệu nho nhỏ phiếm ra ánh sáng vàng. Quán ăn phong cách Nhật Bản Tân Kiều không hiểu rõ lắm, nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là nơi này rất đắt.

Cô vừa muốn mở miệng, Chu Côn Ngọc đúng lúc nhận một cuộc gọi: “Alo.”

“Ừm, đã giải quyết xong rồi, yên tâm đi.”

“Con lập tức trở về.”

Cô nghiêng đầu cúp máy, mỉm cười nhìn Tân Kiều.

Tân Kiều nói thẳng: “Giá cả ở nơi này tôi không tiêu phí nổi.”

Ngữ điệu rất bình thản, không chút che lấp và xấu hổ, chính là rất bình tĩnh trần thuật một sự thật khách quan.

Đôi môi của Chu Côn Ngọc hé mở: “Vừa rồi không phải tôi đã nói, muốn em đi cùng tôi sao?”

Giọng nói của nàng luôn rất nhẹ nhàng, tựa như gió xuân. Cổ nhân nói, cành đào tắm gió xuân, mỏng mảnh tựa la y, đại khái chính là cảm giác này.

Nàng nói chuyện, ống tay áo cũng theo đó lay động, cảm giác nhột nhạt từ mạch đập ngược hướng leo lên, thẳng đến trái tim người xem.

Ngụ ý của Chu Côn Ngọc là nàng mời khách.

Tân Kiều nói: “Như vậy không tốt.”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười, dường như đã đoán trước, nàng khẽ nháy mắt với cô: “Nhưng tôi chưa từng nói muốn ăn ở quán này, tôi chỉ đứng ở đây nghe điện thoại mà thôi.”

Chu Côn Ngọc hẳn là người phương Nam, từ dung mạo thanh thoát dịu dàng và nước da trắng đã cho thấy điều đó, sự ôn hòa được vùng sông nước nuôi dưỡng đã thấm vào huyết mạch. Nàng hẳn là luôn sống ở Bội Thành, nên giọng nói không mang khẩu âm của phương Nam, mà chỉ thỉnh thoảng sử dụng một số từ ngữ có thể khiến người ta đoán được nguyên quán mà thôi.

Vừa nói chuyện nàng vừa chọn lại địa điểm trên bản đồ chỉ đường, sau đó khởi động xe.

Vẫn là con đường lớn giao cắt bởi trùng điệp những con hẻm nhỏ, mái ngói màu xám và những bức tường cao treo đầy biển quảng cáo lần lượt xuất hiện.

Sau đó Chu Côn Ngọc dừng xe cạnh một con hẻm chật hẹp, nói với Tân Kiều: “Xuống xe.”

Tân Kiều theo nàng xuống xe.

Có lẽ mặt đường vừa bị xối nước, khi giẫm lên sẽ tạo ra âm thanh lẹp xẹp. Ánh đèn màu vàng nhạt chiếu xuống, được phản chiếu bởi những vũng nước đọng.

Khoảng cách giữa Tân Kiều và Chu Côn Ngọc rất kỳ lạ, không quá gần, rồi lại đủ để ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng nói: “Haiz.”

Tân Kiều có chút khẩn trương, bàn tay buông xuống bên đùi bất giác nắm chặt ống quần.

Chu Côn Ngọc lại không nói tiếp, mà dùng khoảng cách hơn nửa bước, dẫn Tân Kiều đi vào một quán mì nhìn có vẻ vô cùng bình dân.

Nàng quay đầu lại nhướng mày nhìn Tân Kiều, thân thể nhẹ nhàng tiến gần cô một tấc, giọng nói thấp đến giống như đang thì thầm: “Lần này, là tôi đi cùng em.”

Lúc Tân Kiều còn chưa hoàn hồn, bà chủ đã cao giọng chào hỏi: “Ăn món gì?”

“Mì nước.” Chu Côn Ngọc lại quay đầu nhìn Tân Kiều.”

“À, mì nước.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười.

Lúc này trong quán đã không có khách, Chu Côn Ngọc mặc quần tây áo sơmi ngồi ở chỗ này, mái tóc dài óng mượt xỏa sau vai, Tân Kiều nhìn không ra nàng trang điểm hay không, chỉ cảm thấy dường như đó là làm da và khí sắc tốt đẹp trời sinh.

Mặc dù nét mặt của nàng rất tự nhiên, mang theo ý cười nhàn nhạt cầm lấy chiếc ly giấy mềm oạt duy nhất trên bàn, khi thì mím môi nhấp một ngụm trà lúa mạch trong ly, Tân Kiều vẫn cảm thấy không hài hòa.

Cho đến lúc hai tô mì được bưng ra, Chu Côn Ngọc gắp một đũa, nói: “Vừa rồi tôi dừng lại ven đường, quán ăn mà em nhìn thấy…”

“Thịnh Tuyên là khách quen của quán ăn đó.”

Tân Kiều ăn mì, hàng mi dài rũ xuống.

“Anh ta ở nơi đó hô bạn gọi bè, ăn một bữa cơm, số tiền tiêu tốn có lẽ cũng bằng số tiền bồi thường đêm nay.”

Tân Kiều dừng đũa, nuốt xuống ngụm mì đang nghẹn trong cổ họng, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Có ý gì?”

“Không có ý gì.” Tư thái ăn mì của Chu Côn Ngọc cũng rất tao nhã, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mép bàn, ngay cả xương khuỷu tay lộ ra dưới tay áo cũng rất xinh đẹp: “Chỉ nói chuyện phiếm với em mà thôi.”

Tân Kiều cúi đầu tiếp tục ăn, cảm thấy ánh mắt của nàng đang dừng lại trên trán của cô.

Tân Kiều không ngẩng đầu, nói: “Tôi biết tiền đối với anh ta không đáng là gì, nhưng anh ta đã xin lỗi rồi.”

Chu Côn Ngọc lại cười.

Tiếng cười như gió mát, mang một chút khí âm, tựa như một cơn gió nhẹ thổi qua đồng cỏ lau.

Nàng ăn rất chậm, Tân Kiều cảm giác nàng vẫn luôn nhìn cô một cách đầy hứng thú.

“Tân tiểu thư hình như cũng không hiếu kỳ việc tôi làm thế nào để anh ta xin lỗi?”

“Thịnh gia bọn họ có quan hệ làm ăn với gia đình tôi, con số hợp đồng ước chừng…” Chu Côn Ngọc đè thấp giọng báo ra một con số, tay cầm đũa của Tân Kiều chợt dừng một chút.

“Tôi lời trong lời ngoài ám chỉ vài câu, anh ta tuy rằng ngốc nghếch, cũng không đến mức nghe không hiểu tôi đang cố ý cho một bậc thang, anh ta dĩ nhiên thuận thế leo xuống.” Chu Côn Ngọc rút khăn giấy lau miệng, nàng đang cười nhưng trong đôi mắt trong suốt lại nhìn không rõ dụng tâm: “Tân tiểu thư, em nói cho tôi biết, câu xin lỗi này có được tính là dùng tiền để mua hay không?”

“Hiện tại em vẫn cảm thấy, câu xin lỗi này có ý nghĩa sao?”

Tay đặt dưới bàn của Tân Kiều đã siết chặt thành nắm đắm, cảm thấy Chu Côn Ngọc đang nhìn nên lại tận lực khiến bản thân thả lỏng.

“Có ý nghĩa.”

Cô cũng rút khăn giấy lau miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chu Côn Ngọc, phát hiện Chu Côn Ngọc là đang nói thật lòng.

Chu Côn Ngọc phát hiện đôi mắt của Tân Kiều quả thật rất sáng, cho dù dưới ánh đèn mờ nhạt, vẫn rất sắc nét, trong sáng rõ ràng.

Tân Kiều nói: “Bạch Văn Văn nghe thấy, tôi nghe thấy, chị cũng nghe thấy.”

Nhưng cô không nói ra được câu ngốc nghếch như ‘ánh trang ngoài cửa sổ cũng nghe thấy’. Nhưng xác thực, thiên địa nhật nguyệt đều nghe thấy.

Cô lại cầm đũa tiếp tục cúi đầu ăn mì: “Chí ít điều này chứng tỏ, đúng sai không thể bị lẫn lộn.”

“Em đang tức giận cái gì.”

Tân Kiều tức giận, bởi vì sau khi Chu Côn Ngọc làm anh ta xin lỗi rồi lại nói như vậy. Cô phát hiện Chu Côn Ngọc quả thật rất giỏi chọc giận cô, tinh chuẩn giống như nhắm thẳng vào bảy tấc* của một con rắn.

*bảy tấc: vị trí 1/7 chiều dài con rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn – được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này

Nhưng cô không muốn thừa nhận trước mặt Chu Côn Ngọc: “Tôi không có.”

“Hiện tại có phải em cũng đã phát hiện, tiền có thể mua được rất nhiều thứ.”

“Không phải tôi đã nói rồi sao.” Tân Kiều buông đũa ngẩng đầu, nét mặt rất bình tĩnh, chỉ là bàn tay đã triệt để đặt ở trên đùi, nơi Chu Côn Ngọc không nhìn thấy, cô siết chặt nắm tay: “Mua không được mạng sống.”

Còn có một câu nói cô đã kìm nén thật lâu, lúc này không nhịn được nữa, cô nói: “Còn có, lương tâm.”

Chu Côn Ngọc cúi đầu, bả vai run lên.

Tân Kiều phát hiện nàng đang cười, dường như vừa nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười.

“Chị cười cái gì?” Phẫn nộ trong lòng giống như hoa bồ công anh, chị nụ cười như làn gió của nàng thổi lên tận trời, nhưng Tân Kiều vẫn chịu đựng, giữ mặt ngoài bình thản.

“Tôi đang cười…” Chu Côn Ngọc ngẩng đầu lên: “Em có chút đáng yêu.”

Tân Kiều nhìn nàng.

Nụ cười trên khóe môi của nàng càng mở rộng: “Sự ngây thơ của Tân tiểu thư, còn cả Tân tiểu thư rất dễ tức giận, có một chút đáng yêu.”

Mà những người khác đánh giá Tân Kiều như thế nào? Tính cách trầm ổn, không có việc gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

Nhưng ánh mắt trong suốt của Chu Côn Ngọc dường như có thể nhìn thấu Tân Kiều, chắc chắn Tân Kiều đang tức giận.

Tân Kiều hít sâu một hơi, đứng lên đi tính tiền.

Hai tô mì, mười tám tệ, chi phí phẫu thuật của Tân Mộc đã dành dụm đủ rồi, cô không phải không đủ sức trả.

Cô quay đầu nói với Chu Côn Ngọc: “Tôi đi trước.”

“Cứ thế đi rồi.”

Tân Kiều không muốn nói nhiều với nàng, nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái liền đi ra ngoài.

Hẳn là Chu Côn Ngọc đang theo phía sau, có tiếng giày cao gót rất khẽ.

Còn chưa đi đến chỗ Chu Côn Ngọc đỗ xe, tiếng giày cao gót đã dừng lại.

Tân Kiều do dự, rốt cuộc không nhịn được mà quay đầu lại.

Chu Côn Ngọc đứng dưới ánh đèn đường, hai người đàn ông nhuộm tóc vàng rực đang vây quanh nàng.

Chu Côn Ngọc có lẽ rất ít khi xuất hiện ở vào ban đêm ở những chỗ như thế này, dường như nàng đang nói gì đó với hai người đàn ông kia.

Tân Kiều quay trở lại, cách vài bước đã nghe thấy hai người đàn ông kia nói: “Cùng đi uống một ly đi, bọn anh mời.”

Tân Kiều bước ra che ở trước người Chu Côn Ngọc: “Cô ấy đi với tôi.”

“Vậy thì sao?”

“Cho nên cô ấy không đi.” Giọng điệu của Tân Kiều khi nói những lời này vẫn rất bình thản.

Gã đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô cũng là một cô gái thanh tú, tóc đen buộc thành đuôi ngựa, không trang điểm nhưng ngũ quan rất xinh đẹp.

“Không bằng cô em cũng đi cùng bọn anh, bọn anh mời.”

“Đã nói là không đi.”

Hừ, giọng điệu bình tĩnh này sao lại dễ dàng chọc giận người ta như thế?

Gã đàn ông vẫn cười, nhưng đáy mắt đã không có ý cười, anh ta đưa tay muốn lách qua Tân Kiều bắt lấy cổ tay Chu Côn Ngọc: “Này, bọn anh rất có thành ý.”

Tân Kiều lại tiến đến trước mặt anh ta, đưa tay muốn đẩy bả vai anh ta.

Bỗng nhiên, trước khi cô kịp đưa tay lên thì Chu Côn Ngọc đã bắt lấy cổ tay cô, đầu ngón tay mềm mại chạm vào mạch đập, nhẹ nhàng giữ tay cô lại.

“Cùng nhau uống rượu, cũng được, nhưng để tôi chọn chỗ.” Chu Côn Ngọc hất cằm nhìn về phía chiếc Porche đang đậu, nhấn chìa khóa xe mở cửa: “Xe của tôi đậu ở đó, cùng nhau lên xe đi.”

“À, đúng rồi, chúng tôi đang ở đây chờ một người bạn, anh ta cũng có thể đi cùng sao?”

Hai gã đàn ông liếc nhau.

Porche, một người bạn.

Không biết là nhân tốt nào đã khiến hai người bọn họ quyết định từ bỏ ý đồ, người phụ nữ này, không phải loại có thể chọc đến mà không gánh chịu hậu quả.

“Bỏ đi, chúng tôi không muốn đi xa.” Hai gã đàn ông rút lui.

Tân Kiều nhìn bọn họ bỏ đi, lúc này mới nói với Chu Côn Ngọc: “Đi thôi, tôi đưa chị lên xe.”

Chu Côn Ngọc mặc quầy tây áo sơmi quá nổi bật tư thái, đứng trong con hẻm này quá bắt mắt.

Tuy rằng Chu Côn Ngọc nhìn như hoàn toàn có năng lực tự mình giải quyết.

Trong lòng Tân Kiều có phần khó chịu mà hừ một tiếng, cảm thấy bản thân chính là số mệnh phải bận tâm người khác.

“Mỗi lần gặp phải chuyện như vậy, em đều không thể bỏ mặc được có phải không?” Chu Côn Ngọc nói chuyện với cô.

Cô không trả lời.

Chu Côn Ngọc đổi đề tài: “Em nhìn không giống người sẽ vào quán bar, sao lại gặp Bạch tiểu thư.”

Tân Kiều nói ngắn gọn: “Đi ngang qua.”

“Vậy lúc đó, vốn dĩ muốn đi đâu?”

“Đi lung tung.”

Chu Côn Ngọc nhếch môi. Cô gần như có thể tưởng tượng ra tư thái của Tân Kiều. Mặc áo thon rộng thùng thình và quần jean, bởi vì hằng ngày huấn luyện nên sống lưng luôn thẳng tắp, đô thị lớn như Bội Thành, bầu trời đêm dĩ nhiên không có ngân hà rộng lớn mà chỉ có những góc tối ánh đèn neon không chiếu tới, chân trời có thể sẽ điểm xuyến vài ngôi sao, sáng lấp lánh giống như đôi mắt của Tân Kiều.

Tân Kiều vẫn giữ vẻ ngoài rất bình tĩnh, nhưng nơi sâu nhất trong lòng cô cất giấu nỗi phẫn nộ nào đó ngay cả chính cô cũng không muốn thừa nhận, liên quan đến chuyện cũ, chỉ có thể ngâm ủ trong bóng đêm tựa như rượu mạnh.

Cô không uống rượu, cho nên đây là phương thức giải quyết của cô.

Tân Kiều đưa Chu Côn Ngọc lên xe còn bản thân đến bên ngoài chuẩn bị xoay người rời đi.

“Tiểu thư tiểu thư.” Chu Côn Ngọc hạ cửa kính xe xuống.

Tân Kiều nhìn nàng một cái.

“Lần này tôi sẽ không nói hẹn gặp lại nữa.” Dưới ánh đèn, nét mặt của Chu Côn Ngọc giấu dưới bóng tối bên trong xe, điều này làm cho nụ cười vốn nhã nhặn của nàng có một chút ý vị sâu xa.

“Hẹn gặp lại là mong đợi.” Nàng cười nói: “Nhưng lúc này đây tôi xác định, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

Cửa kính kéo lên ngăn cách nụ cười đầy hàm ý của nàng, sau đó chiếc Porche lặng lẽ lái đi.

Không hiểu sao Tân Kiều lại cảm thấy hàm ý của Chu Côn Ngọc là trước khi Tân Mộc nhập viện, cô và Chu Côn Ngọc còn có thể gặp lại.

Đồng thời, là vì một lý do muốn trốn cũng trốn không xong.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!