Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 555

Chương 555: Tư Hàm

 

Đây là lần đầu tiên Nguyệt Đồng được Vũ Lâm Hanh ôm lấy.

Trước kia Nguyệt Đồng chưa bao giờ có cơ hội này, nếu không phải vẫn chưa đến gần thì đã khiến Vũ Lâm Hanh sợ đến đi đường vòng thì chính là nhân lúc Vũ Lâm Hanh thiếu đề phòng muốn nhào lên người nàng ấy, thiếu chút nữa hù dọa nàng ấy hôn mê. Về sau Sư Thanh Y đặc biệt căn dặn nó, bảo nó nhìn thấy Vũ Lâm Hanh thì né tránh một chút, để tránh hù dọa Vũ Lâm Hanh, vì vậy Nguyệt Đồng càng khó có cơ hội tiếp xúc với Vũ Lâm Hanh.

Hiện tại có lẽ nó cảm thấy cảm thấy kinh ngạc, khẽ cử động trong ngực Vũ Lâm Hanh, đôi mắt màu xanh ngọc bích mở to một chút.

Có lẽ nó biết Vũ Lâm Hanh vẫn sợ nó, nên cũng không tùy ý giống như lúc nằm trong lòng Sư Thanh Y, đầu khẽ tựa vào cánh tay Vũ Lâm Hanh, xoáy lông trên trán nhìn có phần ngoan ngoãn hiếm thấy.

Vũ Lâm Hanh tuy rằng có phần cứng nhắc, đôi mắt cũng nhắm chặt, nhưng nàng ấy cũng không đẩy Nguyệt Đồng ra.

Ngay từ đầu Sư Thanh Y còn có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hai vai không khỏi thả lỏng, nàng nhẹ nhàng hướng dẫn: “Ngươi có muốn sờ Nguyệt Đồng một chút không?”

Vũ Lâm Hanh nhìn có vẻ càng cứng nhắc.

Nguyệt Đồng lại cọ đầu vào cánh tay Vũ Lâm Hanh: “Meo.”

Hô hấp của Vũ Lâm Hanh dao động rất rõ ràng, chậm rãi thở ra một hơi, thở giơ tay lên vuốt lưng Nguyệt Đồng. Bộ lông của Nguyệt Đồng đặc biệt mềm mại, hơn nữa hình thể của nó nhỏ nhắn, ngón tay vừa chạm vào gần như có cảm giác rơi vào trong cát.

Ngón tay của Vũ Lâm Hanh vô thức run rẩy, theo bộ lông của Nguyệt Đồng chậm rãi vuốt ve.

Một lần.

Lại một lần.

Hai lần.

Ngón tay của Vũ Lâm Hanh chợt dừng lại, lông mày càng nhíu chặt hơn, rốt cuộc vẫn không thể sờ Nguyệt Đồng đến lần thứ ba, mà chỉ nới lỏng tay, thả Nguyệt Đồng xuống.

“… Ta vẫn không làm được.” Vũ Lâm Hanh lẩm bẩm.

“Ai nói không được?” Thiên Thiên là người đầu tiên vỗ tay: “Thế này là quá được rồi.”

Có Thiên Thiên dẫn đầu, Phong Sanh và Tô Diệc càng ra sức vỗ tay, trong lúc kích động chỉ hận không thể vỗ đỏ hai tay của mình. Hai người theo Vũ Lâm Hanh nhiều năm, làm sao có thể không biết ý nghĩa của việc này.

Sư Thanh Y cũng nhẹ nhàng vỗ tay, mỉm cười nhìn nàng ấy.

Lạc Thần đến bên cạnh Vũ Lâm Hanh, nói: “Ngươi làm được rồi.”

“… Ta làm được rồi?” Vũ Lâm Hanh còn có chút hỏng hốt: “Nhưng ta ngay cả một phút đồng hồ cũng không kiên trì nổi thì đã buông xuống rồi.”

Ánh mắt của Vũ Lâm Hanh liếc nhìn mặt đất, Nguyệt Đồng cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy.

“Như vậy là đủ rồi.” Lạc Thần hòa nhã nói: “Sau này sẽ ngày càng tốt hơn.”

Nhận được sự khẳng định, lại nghe tiếng vỗ tay ngập cả phòng, Vũ Lâm Hanh bất chợt đỏ cả mắt, dường như bản thân lại rơi vào trong mộng. Nàng ấy bước ra từ ác mộng, bước vào một giấc mộng mới ấm áp bình thản hơn, nơi đó có ánh sáng, có hoa, có rượu, có bạn bè.

… Còn có mèo.

Nhưng nàng ấy đã không còn sợ hãi nữa.

Đây là bóng ma nhiều năm, hình ảnh tàn nhẫn không cách nào miêu tả bằng ngôn từ, Vũ Lâm Hanh không thể nào buông bỏ trong một thời gian ngắn.

Trên thực tế, cả đời này nàng ấy cũng không thể nào buông bỏ được.

Trước kia nàng ấy vẫn luôn giấu những hình ảnh đó ở nơi sâu nhất trong lòng, chỉ cần lộ ra một chút manh mối nàng ấy sẽ cố sức đè xuống, dùng sợ hãi ngăn cản việc hồi tưởng. Thời gian dài, sự sợ hãi đối với những hình ảnh đó đã trở thành bản năng, thật ra nàng ấy rất khó có thời gian hoặc không gian để tự hỏi, cho nên chưa bao giờ cho bản thân một cơ hội.

Nhưng trải qua mộng cảnh vừa rồi, lúc trở lại năm mười lăm tuổi, bước ra khỏi bóng ma quá khứ nàng ấy đã có một loại nhận thức hoàn toàn mới đối với bản thân. Những hình ảnh đó trở nên rõ ràng trong đầu, nàng ấy đã không che giấu được nữa, mà cũng chính lúc này, bạn bè của nàng ấy đều bầu bạn bên cạnh, nàng ấy cũng bắt đầu có một chút dũng khí để đối mặt, thử chấp nhận những ký ức từng được liệt vào hàng cấm kỵ.

Cho dù những ký ức của Vũ Lâm Hanh đối với cái chết của ba mẹ là không cách nào xóa nhòa, trong lòng có hận, có hối, ở sâu trong nội tâm vĩnh viễn có một chỗ được giữ lại cho hang động trong cánh rừng kia, nhưng cuối cùng nàng ấy đã bằng lòng để bản thân nhìn thẳng vào nó.

Mà việc nhìn thẳng này, bước đầu tiên chính là loại này cảm giác sợ hãi đối với mèo.

Vũ Lâm Hanh có thể để bản thân bước ra bước này, trên thực tế, nàng ấy đã làm được.

“Khi sờ vào Nguyệt Đồng cảm giác thế nào?” Sư Thanh Y cười hỏi.

“… Cũng không tệ lắm.” Tuy rằng tạm thời Vũ Lâm Hanh không dám ôm Nguyệt Đồng nữa, nàng ấy phải để bản thân bình tĩnh lại, nhưng hồi tưởng đến xúc cảm của bộ lông Nguyệt Đồng vừa rồi, quả thật vô cùng thoải mái, nàng ấy nói: “Khó trách các ngươi đều thích sờ mèo.”

A Mai đặt quần áo xong, lại chọn cho bản thân một chiếc điện thoại, nàng ấy vốn theo đuổi xu hướng, nhưng các dòng điện thoại trong cửa hàng ở chợ không thể lọt vào mắt nàng ấy, cho nên quyết định chọn mua trên mạng, lúc này mới xem như hài lòng.

A Mai đang hài lòng lại thình lình hỏi Vũ Lâm Hanh một câu: “Là sờ mèo thoải mái, hay là sờ ta thoải mái hơn?”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Mọi người: “…”

Sự cảm động của Vũ Lâm Hanh vỡ nát đầy đất, nàng ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn điện thoại treo lơ lửng giữa không trung: “Đến cùng là ai biến thái? Loại vấn đề này, ngươi cũng dám hỏi.”

A Mai cũng không nghĩ gì khác, đã bị sờ đã là chuyện không cách nào vãn hồi, vì vậy bắt đầu hiếu kỳ cảm thụ của người sờ là gì, nàng ấy nói: “Vì sao không dám hỏi? Sờ cũng sờ rồi, ngươi cũng sẽ không bồi thường cho ta, vậy hỏi thử cảm giác thế nào còn không được sao? Ta nói cho ngươi biết, sản phẩm dưỡng da của ta đều được chọn lựa cẩn thận, dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là ta trời sinh làn da mềm mại, cảm thấy cảm thấy xúc cảm chắc hẳn sẽ rất tốt đúng chứ?”

Nàng ấy có thể nói ra những lời này, quả thật không phải da mặt nàng ấy dày mà chỉ là căn bản không ý thức được, đây đều là những lời mà người da mặt dày mới có thể nói ra được.

Sư Thanh Y âm thầm may mắn, A Mai không miệng vô ngăn cản mà nói cái gì mộng xuân trước mặt mọi người, nếu như để lộ kế hoạch của nàng, nàng cũng không tìm được cái lỗ nào đẻ chui xuống.

Vũ Lâm Hanh kinh ngạc trước sự táo bạo của A Mai, nàng ấy cũng không phải đèn cạn dầu, hừ một tiếng: “Bản tiểu thư sờ qua rất nhiều người lỏa thể, xa thì có Sư Khinh Hàn, gần thì có Âm Ca, vừa rồi lại sờ ngươi, bản tiểu thư căn cứ nguyên tắc công bằng công chính, hiện tại phụ trách kiểm định và đánh giá các ngươi, trong số ba người các ngươi ta cảm thấy xúc cảm tốt nhất chính là…”

“Câm miệng.” Sương lạnh trong mắt Âm Ca có chút sắc bén.

Vũ Lâm Hanh: “…”

“Là ai?” Thiên Thiên dù sao cũng thích xem náo nhiệt không chê chuyện lướn: “Sờ vào thoải mái nhất là?”

Vũ Lâm Hanh bị Âm Ca nhìn một cái, trong lòng sợ hãi, nên chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Dù sao đều như nhau, không phải chỉ là lỏa thể thôi sao, lúc các ngươi tắm không tự sờ bản thân sao? Tỉ mỉ ngẫm lại, loại xúc cảm này quả thật rất khó phân cấp bậc.”

Thiên Thiên sắp cười chết rồi.

Sư Thanh Y cũng không nhịn được cười.

A Mai dùng điện thoại di động của Vũ Lâm Hanh gọi vào số điện thoại của di di, nhưng không gọi được, sau đó nàng ấy lại gọi cho tiểu cô cô, cũng là kết quả tương tự, nàng ấy chỉ đành đưa trả điện thoại lại cho Vũ Lâm Hanh, nói: “Di di và tiểu cô cô hẳn là vẫn chưa trở về, ở quê nhà không có tín hiệu, điện thoại của các nàng đều không gọi được. Chỉ có thể gọi lại sau.”

“Được rồi.” Cùng nói ra kế hoạch tiếp theo: “Ta làm bữa trưa trước, đúng lúc xem như bữa cơm tiễn Nhất Thủy, chờ Nhất Thủy đi rồi, chúng ta vào mộng cảnh của Trường Sinh đón nàng ấy.”

“Vậy còn Ngư Thiển và Trạc Xuyên?” Thiên Thiên thu hồi ý cười, nói: “Ngươi dự định làm thế nào?”

Nét mặt của Sư Thanh Y cũng có chút buồn bã: “Mộng hạch có thể thiêu đốt liên tục trong thời gian dài, hai người họ cũng sẽ không thức tỉnh quá nhanh. Ngư Thiển hiếm khi có được một cơ hội như vậy, tiềm thức nhất định là muốn ở cùng Trạc Xuyên lâu một chút. Ta đã nói với hai người họ, buổi tối hôm nay không quay về. Mộng cảnh Hoàng Đô tuyết rơi lớn, các nàng cũng sẽ không đi ra bên ngoài, để các nàng ở lại mộng cảnh nghỉ ngơi đi, ngày mai ta và Lạc Thần sẽ xem tình huống. Nếu như các ngươi muốn vào đó thì không nên lộ diện, chỉ có thể trốn ở trong tối nhìn các nàng, để tránh các nàng sinh nghi: ”

Vũ Lâm Hanh gật đầu: “Vậy ngày mai bọn ta sẽ âm thầm đến đó. Về phía Trường Sinh bọn ta cũng phải ẩn nấp, ngươi nói cô cô ngươi là ảo ảnh, lỡ như nàng ấy nhìn thấy những kẻ ngoại lai như bọn ta, sản sinh hoài nghi đối với mộng cảnh, ảo ảnh thức tỉnh sẽ dẫn đến mộng cảnh sụp đổ, vậy quá nguy hiểm.”

“Chỗ của Trường Sinh, các ngươi không thể đến.” Sư Thanh Y nói: “Chỉ có thể để hai người ta và Lạc Thần đi, bởi vì bất kể các ngươi trốn ở đâu, Dạ cô nương đều sẽ phát hiện các ngươi.”

Nghe giọng nói của A Mai, liền biết nàng ấy đang run: “Đúng vậy đúng vậy, nữ nhân kia thật là đáng sợ, dù sao ta sẽ không đi, nàng bóp chết ta chỉ là chuyện đơn giản.”

Lạc Thần nói: “Dạ cô nương không thích giao tiếp với người ngoài, cho dù nàng biết các ngươi là người phương nào, nhưng trước kia chưa từng tiếp xúc, nàng tạm thời sẽ không muốn tiếp xúc với các ngươi.”

Thiên Thiên cũng chỉ từ chỗ Sư Thanh Y hiểu biết một chút về Dạ cô nương, cũng không nhiều, nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là Tân Đồ chính là Dạ cô nương.

Thiên Thiên nói: “Vậy bọn ta sẽ không đi, nàng không quen biết mấy người bọn ta, cho nên sẽ bất tiện. Nhưng các ngươi tín nhiệm nàng, mộng cảnh bên kia không nguy hiểm, bọn ta cũng không cần lo lắng.”

Nhóm người thương lượng xong, sau đó xuống lầu chuẩn bị bữa trưa.

Sư Thanh Y tay nghề tốt, Nhất Thủy thích những món nàng nấu, liên tiếp ăn ba chén cơm.

Ăn cơm xong, cũng không nghỉ ngơi bao lâu thì Nhất Thủy phải đi rồi, từ nơi này đến Thượng Hải đường xá xa xôi, bọn họ phải lái xe xuất phát sớm. Mưa đã tạnh, Vưu Kiềm chất hành lý của Nhất Thủy vào cốp xe, Nhất Thủy lại đứng trước xe nói tạm biệt với mọi người.

Lúc ăn cơm còn chưa cảm thấy gì, hiện tại đến lúc phải rời đi, Nhất Thủy còn có chút luyến tiếc, thấp giọng nói: “Vậy ta… đi đây, các ngươi bảo trọng. Sau này nếu tới Thượng Hải nhớ phải liên hệ với ta, ta mời các ngươi ăn cơm.”

Sư Thanh Y nhớ đến Hạ Trầm, nhớ đến chiếc hộp được tổ tiên của Nhất Thủy bảo vệ, cuối cùng trở lại trong tay nàng, trong lòng thổn thức: “Cảm ơn ngươi.”

“Cảm ơn cái gì?” Nhất Thủy không hiểu: “Ta cũng không làm được gì a.”

Sư Thanh Y mỉm cười: “Cảm ơn ngươi  sau này mời bọn ta ăn cơm.”

“Nga.” Nhất Thủy sờ đầu, lại nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần gật đầu với hắn.

Nhất Thủy lên xe, ấn kính xe xuống, không ngừng vẫy tay với các nàng, Vưu Kiềm khởi động xe, chở theo thiếu niên rời khỏi nơi này.

Sư Thanh Y nhìn chiếc xe đi xa, lúc này mới thu hồi ánh mắt. Hậu nhân của Hạ gia có nơi để đi, không đến mức lẻ loi hiu quạnh bị người khi dễ, cuối cùng nàng cũng yên tâm rồi.

Chờ tất cả đều sắp xếp thỏa đáng, Sư Thanh Y nói với những người khác, để họ nghỉ ngơi ở trong phòng, còn chính nàng và Lạc Thần sẽ đến đồng cỏ, cắt vỡ không gian để tiến vào mộng cảnh của Trường Sinh.

Vị trí bắt đầu mộng cảnh, chính là từ chỗ thác nước.

Lúc mượn mắt Lạc Thần đã chứng kiến cho nên nét mặt lúc này cũng không có gì thay đổi, nhưng Sư Thanh Y cách không biết bao nhiêu năm mới quay trở về đây. Trở lại chốn cũ, nhất là thời gian dừng tại thời điểm năm đó, tất cả đều quá xa xôi, rồi lại gần ngay trước mắt.

Loại cảm giác kỳ diệu này gần như khiến trong lòng Sư Thanh Y dâng tràn chua xót.

“… Chúng ta trở về.” Sư Thanh Y mỉm cười nhìn Lạc Thần.

Lạc Thần nắm tay nàng, nhẹ nhàng gật đầu: “Đi thôi.”

Hai người đi giữa cảnh trí quen thuộc, hướng lên trên núi.

“Sắp nhìn thấy cô cô rồi.” Sư Thanh Y đi vừa lẩm bẩm: “Ngươi nói hiện tại các nàng đang làm gì?”

“Thời gian này, có lẽ là đang ngủ trưa.” Lạc Thần nói: “Thời điểm này phần lớn khả năng là Trường Sinh đang ngủ, hơn nữa còn bắt cô cô ngủ cùng nàng.”

Hai người thấp giọng trò chuyện, cuối cùng đến bên ngoài nhà trúc.

Trong nhà là một mảnh vắng lặng, các nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, bước chân cũng vô cùng nhẹ nhàng.

Sư Thanh Y có chút buồn cười: “Về nhà lại giống như kẻ trộm vậy.”

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Đến phòng ngủ chính xem trước, nếu như đang ngủ trưa, có lẽ là ngủ ở đó.”

Sư Thanh Y gật đầu, hai người bước vào hành lang, yên lặng đến trước cửa phòng ngủ chính.

Cửa mở, hiện tại là ban ngày, không khí trong lành, lúc ngủ trưa Trường Sinh thích mở cửa để thông gió. Sư Thanh Y bám vào khuông cửa, nhìn vào trong phòng.

Trên mặt đất vẫn giống như đêm qua, ba bộ chăn đệm đặt cạnh nhau, Trường Sinh quả nhiên đang ngủ, Dạ thì năm trên tấm đệm bên phải.

Tư Hàm không ở đây, bởi vì Trường Sinh đang nhắm mới, nếu như Tư Hàm ở chỗ này cũng sẽ không xuất hiện. Về phần ảo ảnh của Sư Thanh Y và Lạc Thần, từ lúc hai người các nàng tiến vào mộng cảnh thì đã biến mất, nhưng nhìn Trường Sinh ngủ bình thản như vậy, có lẽ ảo ảnh vốn dĩ cũng biến mất ngay trong lúc nàng ấy đang ngủ nên không hề bị phát hiện.

Lúc hai người vào mộng cảnh đã thay đổi cảnh ăn mặc, lúc này các nàng chậm rãi thay giày, cẩn thận bước vào phòng, nhẹ nhàng cởi áo nằm xuống niệm.

Nếu Trường Sinh vẫn chưa tỉnh, các nàng sẽ ngủ trưa cùng nàng ấy một hồi.

Đến lúc đó Trường Sinh mở mắt ra, thì có thể nhìn thấy các nàng.

Sư Thanh Y cởi áo khoác, ngồi trên tấm niệm.

Lúc này, Dạ nằm trên tấm niệm bên cạnh lại cử động, nàng ấy chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía các nàng.

Trường Sinh không mở mắt, Sư Thanh Y và Lạc Thần lại hiện diện, Dạ dĩ nhiên đã hiểu được nguyên nhân, nhưng tâm tình của nàng ấy gần như khó có thể biểu hiện ra mặt, lúc này nhìn vào cũng không có một chút gợn sóng.

Ba người nhìn nhau.

Lạc Thần khẽ gật đầu với Dạ.

Sư Thanh Y lại chỉ xuống tấm niệm.

Dạ nhìn các nàng chốc lát rồi lại nằm xuống, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng đôi mắt nàng ấy lại mở to, nóc nhà lên xà ngang.

Sư Thanh Y và Lạc Thần nằm trên tấm niệm ở bên trái.

Có lẽ là Trường Sinh cảm giác được động tĩnh, xoa nhẹ đôi mắt, sau đó hé mắt ra nhìn.

Vị trí ngay bên cạnh nàng ấy chợt xuất hiện bóng dáng ngủ say của Tư Hàm.

Hô hấp của Sư Thanh Y nhất thời ngừng lại, bàn tay vô thức đưa về phía Tư Hàm, chờ lúc nàng kịp phản ứng, sợ sẽ đánh thức Tư Hàm nên vội vàng thu tay lại.

Lạc Thần cũng yên lặng nhìn Tư Hàm, đôi môi mỏng khẽ run.

Một lát sau Tư Hàm cũng chậm rãi mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Lạc Thần ở ngay trước mặt.

Bình thường Tư Hàm bị Lạc Thần chọc giận, hơn nữa biết tâm tư của Lạc Thần sâu bao nhiêu, lúc này lại phát hiện Lạc Thần dùng ánh mắt đặc biệt ôn hòa nhìn mình, thậm chí trong mắt còn có ánh nước, nàng ấy lập tức nhíu mày: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

“Không suy nghĩ gì.” Lạc Thần nói: “Chỉ nhìn cô cô một chút mà thôi.”

Tư Hàm càng cảnh giác: “Ngươi có chuyện thì cứ nói thẳng, hà tất vòng vo.”

Lạc Thần nói: “Ta không có chuyện gì muốn nói.”

Tư Hàm: “…”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!