Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 8

Chương 8

 

“Không đi.”

Lúc Tân Kiều nói lời này, cô đang vùi đầu ăn cơm trong căn tin.

Chỉ những món ăn gia đình đơn giản như thịt kho tiêu, trứng chiên, cùng với một chén canh trứng khổ qua. Tân Kiều một tay cầm khay ăn inox, một tay cầm đũa, đang lùa cơm vào trong miệng.

Cửa căn tin đột nhiên ‘cọt kẹt’ một tiếng.

“Hiểu Nhạc, cháu đang làm gì?” Dì Đường lau tay, phát hiện hành động bất thường của cô ấy: “Cháu chụp ảnh Tân Kiều để làm gì?”

“Dì không cảm thấy, chị ấy ngồi ăn cơm cũng đặc biệt giống baner quảng cáo món Nhật sao, là loại đặc biệt nghệ thuật, dì xem, cháu còn tiện tay thêm một filter.”

Dì Đường liếc mắt nhìn một cái: “Cháu muốn chụp đăng lên mạng sao, đây chính là xâm phạm quyền riêng tư.”

“Sao có thể như vậy.” Triệu Hiểu Nhạc lại nhìn một cái, thở dài xóa bức ảnh đi: “Không có sự cho phép của chị ấy, bản thân cháu cũng không dám giữ lại bức ảnh này, chỉ thưởng thức một chút mà thôi, xóa rồi, xóa rồi.”

Lúc này đội trưởng Trần Hành Viễn ngồi đối diện Tân Kiều, người vừa rồi đã không được Triệu Hiểu Nhạc đưa vào ống kính.

“Người ta mời đến nhà ăn cơm để cảm ơn, sao lại không thể đi?” Đội trưởng Trần nói: “Có biết người lần trước em cứu là ai hay không?”

“Biết, là bác sĩ.”

“Đâu chỉ đơn giản là bác sĩ, cô ấy là con gái của Chu gia sở hữu tập đoàn Từ Mục.”

Tân Kiều dừng đũa, nâng ánh mắt nói: “Anh nói, Từ Mục chính là gia đình chị ấy mở.”

“Còn không phải sao.”

“Vậy đã bắt được kẻ tình nghi lần trước ở câu lạc bộ nhằm vào gia đình chị ấy rồi sao?” Vì sao Chu Côn Ngọc vẫn tùy ý đi lại giữa đêm khuya như vậy?

Đội trưởng Trần khoát khoát tay: “Bắt được rồi, nhưng không phải nhằm vào gia đình bọn họ, là nhân cách xã hội, tấn công không có chủ đích.”

“Ờ.” Tân Kiều lại cúi đầu.

“Nhà họ Chu vì muốn tỏ lòng biết ơn, mới vừa quyên góp trang thiết bị cho đội chúng ta.” Đội trưởng Trần vui đùa với cô: “Em nói em không đi, thế nào, muốn lãnh đạo cấp cao hơn đến khuyên em đi sao?”

Tân Kiều gắp một miếng thịt đặt vào chén cơm trắng, đôi mắt rũ xuống, nhìn chất lỏng màu đỏ nhạt chảy xuống thấm ướt một lớp cơm.

Bỗng nhiên cô nhớ đến mấy ngày trước Chu Côn Ngọc ngồi trong Porche, nụ cười bị gián đoạn bởi cửa kính xe chậm rãi kéo lên.

Chu Côn Ngọc cười nói: “Lần này chị sẽ không nói hẹn gặp lại nữa.”

“Chị xác định, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”

Ngón trỏ của Tân Kiều ma sát cạnh khay cơm, mở miệng hỏi đội trưởng Trần: “Lúc nào đi?”

Đến ngày hẹn, sau khi tan sở Tân Kiều đi đến trạm tàu điện ngầm.

Vốn tưởng rằng nhà của kẻ có tiền đều là biệt thự cao cấp nằm ở ngoại thành, diện tích đặc biệt lớn, không ngờ địa chỉ đội trưởng Trần đưa cho cô là một khu nhà ở nổi tiếng giáp ngoại thành, gần hồ nhân tạo rộng lớn tên là Lâm Hải, là khu vực hoàng tộc trước đây từng xây dựng thanh trì, tửu lâu ca đài.

Tân Kiều xuống tàu, đi dọc theo bờ hồ, thì ra là cô nông cạn, ai nói trong nội thành sẽ không thể có vương công phủ đệ giống như thời cổ đại, không phải tất cả những thứ đó đều tập trung ở đây sao.

Nhà họ Chu không phô trương như vậy, nhưng từ diện tích bước tường bao quanh cũng có thể biết gian tứ hợp viện này chiếm diện tích không nhỏ.

Cô nhán chuông cửa, sau đó đứng đợi một lúc.

Tân Kiều nghĩ một tòa nhà như vậy liệu việc mở cửa phải chăng cũng là một loại phiền phức.

Ánh chiều tà chiếu lên lưng cô, cánh cổng tối màu trước cửa bỗng nhiên mở rộng.

Chính là bản thân Chu Côn Ngọc đến mở cửa.

Đúng lúc gió thổi, dây leo trên cổng bị gió thổi qua, ánh sáng phản chiếu nhuộm xanh chiếc áo sơmi của nàng, rơi vào trong mắt cô, càng làm cho người ta như bị kéo đến bờ sông cây cỏ um tùm, ẩm ướt mà tươi mát.

Giọng nói của nàng vẫn thế: “Tân tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Ánh mắt cười cong cong nhìn rất nhu hòa, nhưng ngữ điệu có cảm giác mưu tính sâu xa. Có lẽ còn cả một chút mị hoặc ẩn giấu rất sâu sắc, rồi lại giống như tất cả chỉ là ảo giác của cô.

Tân Kiều theo nàng vào trong.

Vừa vào đại viện đã thấy hai cây cổ thụ che trời, không biết được không khí của hoàng thành nuôi dưỡng bao nhiêu năm, che bóng cả mái hiên cong, lộ ra vẻ nghiêm trang.

Mà lúc này ánh tà dương sái đầy đất, chân trời còn sót lại một nửa mặt trời đạm nhạt, nhuộm đẫm sắc trời thành một màu vàng quất thiên hướng dịu nhẹ.

Chu Côn Ngọc đi ở phía trước, hương vị tươi mát um tùm cây cỏ và mùi hương xương bồ trên người nàng hòa thành mọt thể. Hoàng hôn rất tĩnh lặng, có thể nghe thấy âm thanh của quần áo ma sát.

Nàng dường như có một loại năng lực, có thể hòa tan tất cả, những chỗ nàng đi qua, đều trở nên tĩnh lặng và ôn hòa.

Tiếp tục đi về phía trước là lâm viên núi non trùng điệp, rồi chuyển đến một biệt viện hai cửa vào. Tiếng vỗ cánh đột nhiên truyền đến, khi đó Tân Kiều đi theo phía sau Chu Côn Ngọc, cách một cự ly, cảnh tượng trước mắt gần như không chân thực.

Giống như một đoạn phim điện ảnh.

Có lẽ, giống như một bức tranh được vẽ lên bằng những nét bút tinh xảo.

Người phụ nữ dịu dàng giống như liễu rũ bên bờ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngay cả đường cong của cần cổ cũng nhu hòa như thế, cổ thụ che trời và mái ngói cong vút trở thành bối cảnh làm nổi bật sự thanh nhã của nàng, đàn chim buổi chiều bay về tổ cũng tựa như đang hướng về phía nàng.

Trong tình cảnh này nàng chuyển mắt nhìn cô, đôi mắt nhàn nhạt ý cười khiến người ta tim đập như sấm.

Tân Kiều bị cuộc sống mài mòn, đã không phải là con người có khí chất văn nghệ gì nữa.

Nhưng, hoàng hôn, cây cối, cổ viện, phụ nữ, đàn chim bồ câu.

Trên thực tế cổ chân lộ ra bên dưới ống quần tây, áo sơmi trắng và dáng người thon gầy khiến nàng cũng giống như một con bồ câu ưu nhã. Nàng quay đầu lại cười nói với Tân Kiều: “Là bồ câu ông nội tôi nuôi, ông ấy thích thứ này.”

Bát Kỳ* trước đây thích nhất là việc này, xem ra từ cổ chí kim kẻ có tiền đều không khác gì nhau.

*Bát Kỳ: tám dòng họ nắm giữ quyền lực ở thời Mãn Thanh.

Chẳng qua ánh mắt của Chu Côn Ngọc khiến cô có phút chốc hoảng hốt.

Đôi mắt màu nhạt kia, dưới ánh chiều tà phát ra một chút ánh sáng. Có một khoảnh khắc nào đó, khóe môi nàng khẽ cong, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười.

Tân Kiều không hiểu sao chợt nghĩ Chu Côn Ngọc có đôi mắt rất giống mắt bồ câu.

Chu Côn Ngọc dẫn Tân Kiều vào phòng khách.

Người đàn ông lớn tuổi ngồi trên ghế bành, đang trò chuyện với thư ký bên cạnh: “Nếu không nghe lời, cắt lông đuôi chuyển sang thuần hóa một khoản thời gian.”

Đang nói đến con bồ câu nào đó trong đàn bồ câu vừa rồi.

“Ông nội, Tân tiểu thư đến rồi.”

Chu Thừa Hiên khoắc tay, thư ký cúi chào rồi đi ra ngoài. Chu Thừa Hiên mỉm cười chào đón Tân Kiều, bắt tay với cô: “Tân tiểu thư, cảm ơn cháu đã thu xếp công việc bớt chút thì giờ.”

Ông ấy đã cao tuổi, mái tóc bạc trắng nhưng sắc mặt hồng hào, có khí độ ung dung của người hành y.

Mà thật ra thứ dễ dàng để lộ tuổi tác của một người nhất, không phải khuôn mặt mà là đôi tay.

Lòng bàn tay của ông ấy giống như một tờ giấy bị thấm ướt sau đó mang hong khô, thậm chí có cảm giác mỏng manh dễ rách.

Mà lần gần nhất Tân Kiều nắm một bàn tay như thế đã là việc của rất lâu về trước.

Lời nói của Chu Thừa Hiên tạm thời kéo cô khỏi hồi ức, nghe ông ấy cảm ơn đối với việc ở câu lạc bộ, cô đáp: “Không có gì, đó là công việc của cháu.”

“Người trẻ tuổi lại trầm tỉnh như Tân tiểu thư cũng không nhiều.” Chu Thừa Hiên nói chuyện rất khách sáo với cô.

Trong lòng Tân Kiều có một chút chua chát.

Nếu như có thể, ai không muốn vĩnh viễn ngây thơ cởi mở. Kiên cường trầm tỉnh có lẽ là lời khen làm cho người ta không thích nhất, muốn nhận được nó, thường phải gánh chịu được câu chuyện nằng nề ở quá sau.

Thức ăn chuẩn bị xong, bắt đầu khai tiệc.

Hôm nay hiếm khi tề tụ đông đủ, ba mẹ của Chu Côn Ngọc là Chu Tấn Bằng, Trầm Vận Chi, anh hai Chu Tể Nghiêu, còn có Đại Mân Huyên mà Tân Kiều đã từng gặp ở câu lạc bộ đêm đó, mọi người ngồi xung quanh bàn ăn làm bằng gỗ lê.

Chu Côn Ngọc lần lượt giới thiệu, Tân Kiều không khỏi nhìn Đại Mân Huyên nhiều một chút.

Đêm đó nghe Chu Côn Ngọc gọi cô ấy là ‘a tỷ’, thì ra không phải chị em ruột, mà là con gái của gia đình có qua lại thân thiết nhiều đời.

‘A tỷ’ có lẽ là cách xưng hô của người phương Nam dành cho người chị lớn tuổi hơn, Chu gia di cư lên phương Bắc đã lâu nhưng vẫn giữ gìn một số nét tập quán của phía Nam, ví dụ như cách xưng hô, ví dụ như một số từ ngữ trong giao tiếp.

Chu Côn Ngọc dùng giọng nói dịu dàng gọi một tiếng ‘a tỷ’, nghe quá êm tai, giống như muốn bắt cóc thính giác của người nghe.

Trên bàn phần lớn món ăn đều giữ đặc trưng hương vị của phương Nam, cá dấm đường, tôm bóc vỏ ướp trà Long Tĩnh. Chu Thừa Hiên bắt chuyện Tân Kiều: “Nên nếm thử nhất chính là món cải trắng nước sôi này, rất tươi ngon.”

Chu Tể Nghiêu mỉm cười nói: “Dùng nước canh gà mái già hầm cả ngày để luộc cải, có thể không tươi sao.”

Thật ra Tân Kiều rất muốn hỏi một câu, vậy còn con gà mái già được hầm xong thì sao?

Trực tiếp vứt đi sao?

Chu Côn Ngọc trên bàn ăn đoan trang thanh nhã, tìm không ra chút sai lầm, nàng bưng chén lên, ngay cả muỗng cũng không chạm vào thành chén phát ra âm thanh dù chỉ một tiếng.

Trên thực tế không chỉ Chu Côn Ngọc, Tân Kiều phát hiện tất cả những người này, tất cả đều như thế.

Sau khi ăn xong, Chu Thừa Hiên mời Tân Kiều đến phòng khách ngồi một lát.

Nếu đã đến đây, Tân Kiều không thể bỏ qua phép lịch sự. Trên đĩa trái cây được mang lên, dưa lưới chỉ giữ lại phần ngọt nhất ở giữa. Thư ký của Chu Thừa Hiên lần thứ hai xuất hiện, chắp tay trước người đứng ở một bên.

Chu Thừa Hiên đầu tiên là bắt chuyện với Tân Kiều: “Một con bồ câu của tôi xảy ra vấn đề, Tân tiểu thư, xin lỗi hiện tại tôi phải nghe tình hình của nó, để ra một số quyết định.”

Tân Kiều biểu thị bản thân không ngại.

Thư ký lúc này mới lên tiếng: “Bác sĩ Phương đã xem qua tình trạng của con bồ câu, nói nếu muốn nó bay được, phương án trị liệu sẽ có chút mạo hiểm, nếu như bị thương đến nội tạng, sợ rằng không sống được nữa.”

Chu Thừa Hiên bưng một tách trà, nhẹ nhàng thổi một hơi, khiến xác trà tản ra một chút: “Bồ câu không bay được, còn có thể gọi là bồ câu sao.”

Thư ký cúi thấp người nói: “Đã rõ.” Sau đó vội vã rời đi.

Ánh mắt của Tân Kiều không biết đặt chỗ nào, lướt qua vài chiếc ghế tử đàn, cuối cùng vẫn dừng trên đầu gối của Chu Côn Ngọc, lúc này Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng bắt chéo chân, ánh mắt của Tân Kiều dời lên, phát hiện nàng đang nhìn Đại Mân Huyên.

Đại Mân Huyên đang uống trà, nét mặt bình tĩnh.

Nhưng Chu Côn Ngọc là một người tương đối nhạy cảm, ánh mắt của Tân Kiều vừa dừng trên người, nàng lập tức phát hiện. Ánh mắt nhìn về phía Tân Kiều, mang theo ý cười nhợt nhạt, ánh mắt của hai người chạm nhau.

Chu Côn Ngọc chớp mắt nhìn cô: “Tân tiểu thư.”

“Ngồi cùng nhiều trưởng bối như vậy, chắc hẳn sẽ có chút không được tự nhiên, em cũng đừng quá câu nệ, tôi dẫn em đi tham quan một chút, có được không?”

Nàng hỏi ‘có được không?”, ngữ điệu lại mềm nhẹ như một dòng nước ngưng đọng trong trái tim người nghe.

Tân Kiều quả thật không muốn ngồi ở chỗ này, thứ nhất là bầu không khí quá ‘hoàn mỹ không tì vết’ Không hiểu sao làm cho cô cảm thấy áp lực, thứ hai những lời Chu Thừa Hiên vừa nói về con bồ câu khiến trong lòng cô không được thoải mái.

Sau đó Chu Côn Ngọc ra khỏi phòng khách, dẫn cô cùng đi vào trong sân.

Hành lang uốn lượn, tường trắng trúc xanh, trang nghiêm thanh nhã, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là nhà riêng của người có tiền.

Chu Côn Ngọc nói là dẫn cô đi tham quan, nhưng dường như cũng không có ý giới thiệu gì với cô, mà chỉ yên lặng đi ở phía trước. Một cơn gió đêm thổi qua, thổi cả vầng trăng treo ở chân trời, Chu Côn Ngọc dùng giọng nói vừa dịu dàng vừa trong trẻo nói: “Tôi cứu em ra ngoài, em không muốn cảm ơn tôi sao?”

Nàng quay đầu lại mỉm cười, trong sân không mở đèn, một mảnh bóng đêm yên tĩnh, khuôn mặt của nàng như phủ một màn sương.

“Lần trước ăn mì, là tôi đi cùng Tân tiểu thư. Lúc này đây, Tân tiểu thư đi cùng tôi có được hay không?”

Nàng đưa tay đẩy cánh cửa sơn son trước mắt, một căn phòng rộng mở giống như được nàng tiện tay biến ra.

“Phòng ngủ của tôi.” Nàng rốt cuộc giới thiệu một câu như vậy: “Tân tiểu thư, xin mời.”

Phòng, phòng ngủ a.

Trong sân không có đèn, nhưng cuối cùng cô vẫn giống như thiêu thân hướng về hướng anh sáng, là mùi hương thoang thoảng trên người Chu Côn Ngọc, lượn lờ bao vây lấy cô, trốn không thoát.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!