Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 13

Chương 13

 

Tư thế muốn rút tay lại của Tân Kiều rõ ràng đã làm được một nửa, rồi lại bị động tác của Chu Côn Ngọc kiên quyết cắt ngang.

Đầu óc đầu tiên là trống rỗng nửa giây, sau đó ý nghĩ đầu tiên là Chu Côn Ngọc thực sự rất lợi hại.

Ý nghĩ thứ hai là Chu Côn Ngọc còn quan tâm cô hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Thật ra buổi trưa lúc Chu Côn Ngọc ra khỏi phòng bên, cũng nhìn cô một cái, rồi gật đầu với cô.

Ngón tay nắm chặt quai xách của hộp giữ nhiệt vô thức siết chặt.

Mà chiếc hộp giữ nhiệt đã dùng nhiều năm, bề ngoài xấu xí, phần quai đã có chút biến dạng, ngón tay quá dùng sức, bị góc kim loại sắt nhọn đâm vào, đó là một loại đau đớn sắc bén.

Về mặt ý nghĩa nào đó cô tham luyến loại cảm giác đau đớn ấy. Có đôi khi con người hút thuốc, uống rượu, thật ra đều là dùng cảm giác khó chịu đến che giấu cảm giác hư không nào đó. Tay cô trống rỗng, trong lòng cũng trống rỗng, mẹ cô ra đi không quay đầu lại, ba cô càng ra đi triệt để không thể quay về.

Từ nay về sau không ai nắm tay cô nữa.

Quan hệ giữa cô và Tân Mộc rất thân thiết, nhưng không phải vô cùng thân cận. Cô dồn rất nhiều sự chú ý vào việc chữa bệnh, tiết kiệm tiền, lúc áp lực quá lớn cô sẽ đi lang thang vô mục đích giữa thành thị rộng lớn này, không thể uống rượu, cho nên cô hút rất nhiều thuốc lá.

Cô rất sợ Tân Mộc nhìn ra dáng vẻ mệt mỏi của mình, cho nên cô để Tân Mộc nhìn thấy, vĩnh viễn chỉ có một mặt mạnh mẽ của mình.

Lúc cảm giác đau đớn trên đầu ngón tay truyền đến, trong đầu cô lại nghĩ bản thân là một chuyên viên gỡ bom, tay không thể xảy ra vấn đề được.

Khóe môi trào phúng nhếch lên, tay lại buông lỏng ta.

Cuộc sống lợi hại đến mức nào? Cuộc sống có thể khiến cô ngay cả tư cách phát tiết cũng không có.

Ánh mặt trời buổi trưa rừng rực gay mắt, Chu Côn Ngọc hẳn là sẽ không chú ý đến bàn tay của cô, nhưng lúc này là đêm khuya trong hoa viên, Chu Côn Ngọc ngậm ngón trỏ của cô vào trong miệng.

Không phải mút vào, mà chỉ nhẹ nhàng thổi khí.

Một luồn khí nóng bao quanh, ấm áp, nóng bỏng.

Động tác này quá vi diệu.

Cánh môi mềm mại của Chu Côn Ngọc chạm vào ngón tay cô, lần đầu tiên cô ý thức được môi của phụ nữ mềm mại như thế, mềm mại tựa như có thể hòa tan tất cả cứng rắn do cuộc sống mài luyện ra.

Hai người phụ nữ trưởng thành ngồi ở chỗ này, động tác cũng không phải là không chứa dục niệm.

Thổi khí như vậy rất dịu dàng, giống như một cơn gió nhẹ dưới ánh hoàng hôn.

Tân Kiều khép hờ đôi mắt.

Dục niệm mang đến chấn động làm tiêu tan sự chống cự của lý trí, lần đầu tiên trong lòng cô sinh ra một ý nghĩ hoang đường.

Bất kể Chu Côn Ngọc xuất phát từ nguyên nhân gì mà quan tâm cô, nếu như Chu Côn Ngọc thực sự có một chút thích cô, như vậy, cô… cô nên dùng thái độ gì đối mặt với một người bản thân không có hảo cảm.

Sự do dự trong khoảnh khắc đó, giống như cô suy sụp một lần sau thời gian dài múa đao múa kiếm đối kháng cùng năm tháng, chỉ có nàng phát hiện ra.

Đúng vậy, cô tham luyến sự dịu dàng này.

Nhưng Chu Côn Ngọc đã dời tay cô ra, nhéo nhẹ vào lòng bàn tay của cô: “Tân tiểu thư chính trực.”

“Đừng một mình chịu đựng, lúc cần tôi thì cứ đến tìm tôi, tôi đều có thể giúp em.”

Dứt lời nàng đứng lên, gật đầu với Tân Kiều một cái thì đi rồi.

Tân Kiều nhìn theo bóng lưng của nàng, đây là thái độ khi thích một người sao?

Sau khi Tân Mộc nhập viện, mỗi ngày sẽ phải làm đủ loại kiểm tra, cũng nhằm chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, để các chỉ số càng tiếp cận yêu cầu của ca mỗ.

Sự nhạy cảm của Tân Mộc chỉ có một mình Tân Kiều phát hiện, trong mắt những người khác em ấy là một thiếu nữ hoạt bát rộng rãi, qua mấy ngày các y tá đều rất thích em ấy.

Vì vậy các y tá nói cho Tân Kiều biết: “Người phẫu thuật cho Mộc Mộc có thể là bác sĩ Vương Mẫn Từ.”

“Không phải giáo sư Du sao?”

Y tá lắc đầu: “Giáo sư Du quá bận rộn, không có khả năng mỗi ca mỗ đều do ông ấy phụ trách, bác sĩ Vương làm cùng một tổ với ông ấy.”

Tân Kiều hé môi, rồi khép lại: “Phải, tôi biết.”

Thời gian cô nhìn thấy Chu Côn Ngọc không nhiều lắm, chính là thời gian kiểm tra phòng của. Chu Côn Ngọc sẽ mỉm cười trò chuyện vài câu với Tân Mộc, nắm chặt tay em ấy, Tân Kiều sẽ chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, loại ngữ điệu và tư thái dịu dàng ấy, cô không làm được.

Sau đó Chu Côn Ngọc sẽ gật đầu với cô, rồi rời đi.

Chu Côn Ngọc mặc áo blouse trắng, thái độ đối với cô luôn xa cách.

Hôm nay Tân Mộc tiếp tục làm bài tập, Tân Kiều ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Nhiều lần tra cứu thông tin về bác sĩ Vương Mẫn Từ và giáo sư Du Hoài Viễn.

Phải, bác sĩ có thể tiến hành loại phẫu thuật này,  không thể nào không lợi hại.

Nhưng trên mạng nói, giáo sư Du là người thực hiện giải phẫu TR giỏi nhất hiện nay.

Giáo sư Du là đệ tử đắc ý nhất của giáo sư Chu Thừa Hiên.

Xác xuất phẫu thuật thành công của Giáo sư Du cho đến bây giờ là một trăm phần trăm.

Trên mạng nói.

Trên mạng nói.

Trên mạng nói.

Tân Kiều đột nhiên tắt màn hình điện thoại đi, ngồi thẳng sống lưng.

Tân Mộc giật mình, đưa mắt nhìn cô.

Tân Kiều nói: “À, không có gì, điện thoại không có gì để chơi.”

Tân Mộc liếc xéo cô một cái: “Chị vốn dĩ không thích dùng điện thoại, hay là chị mang vài quyển sách cái gì mà giá trị cốt lõi đến bệnh viện đọc đi, không phải mọi người sắp có kỳ thi lý luận sao, hoặc là chị ra ngoài đi dạo cũng được, mỗi ngày trông chừng em như vậy, thật là đáng sợ.”

“Có gì đáng sợ, ở cùng em không tốt sao?”

“Cũng không phải phương pháp ở cùng giống như chị.” Tân Mộc cười hì hì: “Chủ yếu là em sợ sau khi làm phẫu thuật xong, khỏi bệnh rồi, cuộc sống của chị bỗng chốc mất đi ký thác, sinh ra một loại tâm tính trống rỗng giống như người già.”

Tân Kiều trừng Tân Mộc một cái, đem dùng sách bài tập che mặt cười trộm.

Tân Mộc ý trong ý ngoài, đều là ám chỉ cuộc phẫu thuật của bản thân sẽ không có vấn đề.

Trái lại là Tân Mộc đến trấn an cô.

Trái tim Tân Kiều đau thắt lại, cô đứng lên: “Chị đi hoa viên dạo một chút.”

“Đi nhanh đi.” Tân Mộc cúi đầu tiếp tục làm bài, giống như một vị trưởng bối không chịu nổi con cháu của mình.

Tân Kiều ra khỏi phòng bệnh, trên hành lang cô nghe thấy hai thân nhân của người bệnh thấp giọng bàn tán: “Nghiệp chướng, mới năm tuổi đã không xuống được bàn mỗ nữa rồi.”

“Mẹ cô bé mỗi ngày đều đăng lên nhật ký mạng xã hội, mỗi ngày tôi nhìn thấy, đều nói sẽ ổn thôi, nào ngờ đột nhiên lại…”

Bọn họ đang nói đến một cô bé bởi vì bệnh tim mà qua đời. Cô bé có một cái tên rất dễ nghe, Hoa Nhị.

Tân Kiều mím môi, yên lặng đi ngang qua hai người bọn họ.

Ngồi trong hoa viên, cô lấy điện thoại ra, mở trang mạng xã hội mà hai người kia nói.

Cô rất ít dùng điện thoại, những thứ này đều là Tân Mộc tải xuống cho cô.

Ngồi trên ghế dài, nhìn thấy ID của mẹ Hoa Nhị, cô trượt xuống dưới cùng, bắt đầu đọc nhật ký từ trước đến nay.

“Thiên sứ của mẹ, hôm nay con nhập viện rồi, mang theo con gấu bông con yêu thích nhất, nó và mẹ vẫn sẽ luôn ở cạnh con.”

Trên ảnh chụp một cô bé, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao.

Sau đó là lượng lớn ghi chép về cuộc sống ở bệnh viện, miêu tả sinh động về tâm trạng của những người chăm sóc người thân trong bệnh viện, khóe môi Tân Kiều bất giác cong lên.

Rất nhiều ảnh chụp của cô bé, ngủ, cười, giang hai tay muốn ôm. Cho đến dòng trạng thái cuối cùng.

Không có văn tự gì, chỉ còn một dòng ghi chú trơ trọi ‘ngày 13 tháng 9 năm 2022’.

Trên bức ảnh đã không còn thấy cô bé nữa, trên giường bệnh vẫn còn đặt con gấu bông của cô bé. Mà chiếc giường bệnh đối với một con gấu bông mà nói, thực sự có vẻ quá trống trãi.

Tân Kiều nhìn chằm chằm vào tấm ảnh.

Thì ra cực hạn của bi thương, là yên lặng.

Không khóc trời gọi đất, không phẫn nộ chỉ trích, chỉ là trên chiếc giường bệnh rộng lớn như biển cả, lẳng lặng đặt một con gấu bông quá mức nhỏ bé, linh hồn nó từng thân cận đã không thể đến được bến bờ.

Sắp bước sang mùa thu, ánh nắng vẫn hừng hực, nhưng đã không có nhiệt độ bỏng rát của mùa hè.

Tân Kiều tắt điện thoại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt chói chang trước mắt, cô vươn tay, nhìn ánh nắng chảy qua từ kẽ tay.

Thật kỳ lạ.

Sao lại không ấm áp.

Không biết đã ngồi bao lâu, Tân Kiều mới trở lại phòng bệnh.

Tân Mộc hỏi: “Chị, có phải đêm nay chị về nhà lấy quần áo không?”

“Ừ.”

“Chị mang con gấu bông đến cho em, nếu không em sẽ cảm thấy khó ngủ.”

Tân Kiều hít sâu một hơi: “Tân Mộc.”

“Em mấy tuổi rồi, ai mười bốn tuổi còn muốn ôm gấu bông ngủ.”

Tân Mộc thoáng chốc ngẩng đầu: “Chuyện này cũng vi phạm nguyên tắc của chị sao?”

Tân Kiều yên lặng, nắm tay siết chặt rũ xuống bên đùi.

Tân Mộc lại nghiêng đầu: “Phải, em biết em rất ấu trĩ, buổi tối còn muốn ôm gấu bông ngủ. Nhưng lúc chị muốn ôm thứ gì đó, không ôm gấu bông thì ôm ai đây, chẳng lẽ ôm chị sao?”

“Em không thể ôm chị.” Tân Mộc lắc đầu.

“Có quá nhiều thứ đè nặng trên người chị, em sợ em ôm một cái, sẽ đè ngã chị.”

Tân Kiều thoáng chốc xoay người, ra vẻ như muốn đi rót nước.

Nhiều năm qua, cho đến bây giờ Tân Mộc chưa từng nói hết tâm tình của bản thân với cô. Chỉ ở buổi chiều trước khi phẫu thuật này, chiếc mặt nạ vui vẻ rỗng rãi của Tân Mộc mới nút ra một cái khe, khiến Tân Kiều có thể nhìn thấy sự u ám bên trong.

Tân Kiều vẫn luôn cảm thấy bản thân ngụy trang rất tốt, nhưng cô thật sự đã ngụy trang rất tốt sao?

Tân Mộc rõ ràng đã nhìn ra cô giống như một chiếc giá gỗ bất kham gánh nặng, rất sợ tâm tình của em ấy cho dù chỉ là một chiếc lông chim, một khi đè lên người cô, đủ để đủ để đè ngã cô.

Một lúc lâu sau Tân Kiều mới thấp giọng nói: “Chị mang đến cho em.”

Cô không biết ngoại trừ những lời này thì cô còn có thể nói cái gì: “Gấu bông của em, chị mang đến cho em.”

Mỗi ngày Tân Kiều đều túc trực ở bệnh viện, cùng Tân Mộc đi làm các loại kiểm tra. Thỉnh thoảng cần làm chuyện gì cô đều sẽ nhận lúc buổi tối.

Cô ngồi xe bus về nhà, đơn giản thu dọn vài bộ quần áo để tắm rửa, sau đó vào phòng ngủ của Tân Mộc, ngồi ở mép giường, cầm lấy con gấu bông được đặt dựa vào tường.

Đó là thứ Tân Lôi mua cho Tân Mộc trước khi gặp tai nạn.

Tân Kiều nhớ rất rõ ràng, hôm đó cô đi cùng Tân Lôi, ông ấy hỏi cô nên mua gấu bông hay là thỏ bông, cô nói gấu bông, Tân Lôi hỏi cô vì sao, cô trả lời là bởi vì đôi mắt giống như Mộc Mộc.

Hơn mười năm rồi, con gấu bông này vốn dĩ cũng không đắt tiền, trải qua nhiều lần giặt, lông của nó đã trở nên bện dính, bông ở bên trong cũng không còn đều đặn, chân này phù ra một khối, chân kia lại có chút trống rỗng.

Tân Kiều chỉ mở đèn bèn, ánh sáng chiếu lên gương mặt của cô.

Cô ngồi ở mép giường tay đỡ lấy thắt lưng, bởi vì trong nhà không có ai cho nên cô rốt cuộc có thể phóng túng bản thân lộ ra vẻ mệt mỏi như vậy.

Cô lấy điện thoại ra, mở khóa, rồi lại khóa.

Lại một lần nữa mở khóa.

Danh thiếp của bác sĩ chẩn đoán sẽ được gửi cho mỗi một bệnh nhân, trên đó có số điện thoại của Chu Côn Ngọc. Lúc này một tay của Tân Kiều đưa vào trong túi, lấy danh thiếp của Chu Côn Ngọc ra.

Cô lại nhìn chằm chằm mười một con số trên đó, cô ấn gọi, chuông reo ba tiếng, giọng nói thanh nhã của Chu Côn Ngọc truyền đến: “Alo.”

Tân Kiều tắt đèn bàn, giấu bản thân vào trong bóng tối, dường như ngay cả chính cô cũng không  thể đối mặt với chuyện tiếp theo bản thân muốn làm.

Khửu tay cô chống trên đầu gối, ngón trỏ và ngón cái mở ra, chống lên trên trán: “Bác sĩ Chu, tôi là Tân Kiều, nếu như thuận tiện, tôi có một chút việc muốn nói với chị.”

“Em tìm bác sĩ Chu, hay là Chu Côn Ngọc.”

“Tìm bác sĩ Chu.”

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng nở nụ cười.

Nàng có thể đại khái đoán được Tân Kiều muốn nói gì, cách ống nghe Tân Kiều gần như cũng có thể tưởng tượng được hoàn cảnh của nàng ở đầu dây bên kia.

Lúc nàng nói ‘alo’ có âm thanh sàn sạt của ngòi bút, có lẽ là đang viết chữ, hoặc là đang nghiên cứu bệnh án, cũng có thể là chuẩn bị cho luận văn học thuật nào đó. Nàng lớn lên trong một gia đình truyền thống, có thói quen để lại những ghi chép viết tay, lúc nghe cuộc điện thoại của Tân Kiều, phát ra khí âm nhẹ nhàng, đó là một tiếng cười khẽ.

Sau đó đầu ngón tay thanh tú của nàng gõ nhẹ lên mặt bàn, điện thoạt kẹp trên cổ, cầm lấy nắp bút nhẹ nhàng đóng lại.

Hai hàng mi dài đoan trang diễm lệ chớp động, bởi vì điện thoại đang áp bên má, khiến giọng nói của nàng trở nên rất gần.

“Tân tiểu thư, dễ dàng như vậy sao?”

“Dễ dàng đến tìm tôi.” Giọng nói của nàng mang theo ý cười nơi khóe mắt: “Tôi còn cho rằng, chính trực như Tân tiểu thư, sẽ là một người có nhiều nguyên tắc.”

Trong lòng Tân Kiều thoáng cảm thấy lạnh lẽo.

Đêm đó trong hoa viên, Chu Côn Ngọc cũng gọi cô là ‘Tân tiểu thư chính trực’.

Cô bỗng nhiên có một suy đoán, về đối tượng trò chơi của Chu Côn Ngọc, vì sao lại là cô.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!