Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 14

Chương 14

 

Tân Kiều yêu lặng không nói, Chu Côn Ngọc cũng không nói nữa.

Bóng tối lan tràn bốn phía, cho đến lúc âm thanh sàn sạt của bút máy lại vang lên từ đầu dây bên kia.

Chu Côn Ngọc rất có kiên trì, Chu Côn Ngọc đang đợi cô mở miệng.

Ngón tay của Tân Kiều ma sát đuôi lông mày của mình, lần trước ở trạm tàu điện ngầm đánh nhau với lưu manh bị thương ở đây, vết thương đã khép lại từ lâu nhưng cô vẫn còn nhớ rõ xúc cảm lúc Chu Côn Ngọc cầm bông y tế lau lên, lạnh lẽo, một mực chạm đến trái tim.

“Vậy, hiện tại chị có thời gian không?”

Một khoảng lặng kéo dài mấy phút.

Chờ đến khi quen thuộc với Chu Côn Ngọc hơn Tân Kiều sẽ phát hiện, Chu Côn Ngọc rất am hiểu cách nắm bắt nhân tâm, từ tiết tấu lời nói, tần suất hô hấp, độ cong nơi khóe môi.

Thật ra Tân Kiều cảm thấy Chu Côn Ngọc sẽ không cự tuyệt, nếu như nguyên nhân đúng như suy đoán của cô, vậy trò chơi này, Chu Côn Ngọc nhất định sẽ cùng cô chơi tiếp.

Nhưng sự yên lặng của Chu Côn Ngọc khiến bàn tay cô siết chặt trên đầu gối.

Cho đến khi Chu Côn Ngọc lên tiếng lần nữa: “Đến tìm tôi, có được không?”

Giọng nói vẫn thanh nhã như vậy, dường như đang dịu dàng thương lượng với cô.

Khóe môi của Tân Kiều gần như cong lên trong nháy mắt.

Lẽ nào cô còn có quyền lựa chọn sao?

“Hiện tại.” Tay cô dùng sức nắm chặt quần jean, quần jean rõ ràng nên rất dày, vì sao bắp đùi lại bị cô nhéo đến phát đau: “Đến nhà chị sao?”

“Không.” Chu Côn Ngọc mềm nhẹ nói: “Tôi gửi địa chỉ cho em.”

Cả thành thị đã chìm vào giấc ngủ.

Phương tiện giao thông công cộng đều đã ngừng hoạt động, Tân Kiều đón xe taxi đi đến đó.

Ngoài của sổ cảnh đêm như đèn kéo quân, Bội Thành kỳ lạ ở chỗ, sự cũ kỹ rách nát và xa hoa tráng lệ vẫn luôn có thể ăn khớp với nhau. Mới vừa lướt qua quảng trường phồn hoa tiếp đến lại là một khu nhà cũ mái tranh kéo dài.

Rõ ràng thoạt nhìn rất không tương xứng, nhưng vẫn luôn có thể tìm được một giao điểm kỳ lạ nào đó.

Xuống xe, cô thậm chí còn quải balo, bên trong là quần áo tắm rửa, một bộ sách bài tập của Tân Mộc và con gấu bông. Cô nhìn khu dân cư ở trước mắt.

Sự cao cấp nên được thể hiện ra như thế nào đây? Đại khái là nền lát đá cẩm thạch, phù điêu tinh xảo trên tường, cảnh trí được xanh hoá đầy hơi hướng nghệ thuật.

Tân Kiều đi vào cổng chỉnh, bảo vệ nâng mắt nhìn cô.

Ánh mắt đó không thể nói là không có thiện ý, mà chỉ là một loại đánh giá, đánh giá chiếc áo thun đã giặt đến giãn ra và chiếc quần jean cũ, nhìn có vẻ cực kỳ không phù hợp với hoàn cảnh.

“Khách đến cần đăng ký.”

“Được.” Cô nghe thấy giọng nói của bản thân có chút ấm ách, sau khi nói ra, lại hắng giọng điều chỉnh lại giọng nói.

Bảo vệ đưa biểu mẫu đăng ký cho cô.

“Được rồi, mời vào.”

Tân Kiều không khỏi kinh ngạc: “Không cần gọi điện thoại xác nhận sao?”

“Không cần, chủ nhà đã thông báo bộ phận quản lý rồi.”

Tân Kiều khẽ cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch.

Thật chu đáo a.

Cô đi vào trong, sảnh chính tràn ngập hương thơm, là loại mùi hương thường gặp ở các quầy mỹ phẩm và nước hoa trong trung thâm thương mại, sang quý đến mức có cảm giác xa cách.

Sảnh chính có người trực hai mươi bốn trên hai mươi bốn, sau khi nhận giấy đăng ký của cô thì cà thẻ mở thang máy cho cô.

Đi lên từng tầng lầu, Tân Kiều nhìn ảnh phản chiếc mơ hồ của bản thân trên cửa thang máy.

“Đinh.” một tiếng, cửa thang máy mở ra, đôi vai cô run lên, còn tưởng rằng đây là âm thanh nhắc nhở của số phận dành cho cô.

Sau đó cô ấn chuông cửa, cửa mở, là cửa tự động.

Cô đi vào trong nhà, nhìn thấy trước cửa đặt một đôi dép lên.

Cô yên lặng đổi dép, đặt balo lên chiếc bàn cạnh cửa.

Trong phòng khách, Chu Côn Ngọc ngồi ngay ngắn trên sô pha.

Nàng đang phà trà, đôi tay đường nét rõ ràng kia rất rất thích hợp pha trà. Bộ trà cụ nàng dùng không giống với Chu Thừa Hiên, không phải ấm tử sa sắc điệu âm u, mà là sứ trắng thanh nhã, được cầm trong bàn tay thon dài, hoa văn trên ấm tựa như sống lại trên đầu ngón tay của nàng.

Nàng nâng tay lên, mang theo một làn hơi nước mờ ảo.

Mái tóc ban ngày ở bệnh viện luôn được buộc lại lúc này đã xỏa ra, mềm mại khoác trên vai. Bởi vì nàng không ngẩng đầu, nên Tân Kiều vẫn đứng yên lặng nhìn nàng chốc lát.

Dung mạo ưu nhã kia vẫn sẽ làm người ta nhớ đến câu thơ ‘u u lộc minh, thực dã chi bình’.

Một lát sau nàng nâng mắt cười khẽ, nói với Tân Kiều một câu: “Ngồi đi.”

Tân Kiều im lặng đến gần, ngồi vào một đầu khác của sô pha.

Chu Côn Ngọc cầm một chiếc kẹp, kẹp một trản trà đặt trước mặt Tân Kiều: “Nếm thử.” Giọng nói rất dịu dàng: “Trà của tôi, không đậm như của ông nội.”

Nhưng nàng nhắc đến việc này lại khiến Tân Kiều nhớ đến một đêm trằn trọc hôm đó, cùng với giấc mộng hoang đường.

Đôi môi cô đã hôn trong mộng, cổ tay bị cô mơn trớn, lúc này đang gần ngay trước mắt, đoan trang đến mức nhìn nhiều một chút cũng là khinh nhờn.

“Không uống sao?” Chu Côn Ngọc nhắc nhở cô: “Sắp nguội rồi.”

Tân Kiều bưng lên nhấp một ngụm.

Không biết là loại trà gì, thanh mát, vào miệng lại thơm, giống như mùi hương xương bồ và túc mộc thoang thoảng trên người Chu Côn Ngọc.

“Đã có việc muốn nói, trong nhà tôi nhiều người, ra ngoài lại không mấy thuận tiện.” Chu Côn Ngọc giải thích: “Đây là nhà riêng của tôi, gần bệnh viện, thỉnh thoảng tôi bận rộn không có thời gian thì sẽ đến đây nghỉ ngơi.”

Tân Kiều gật đầu.

“Cho nên…” Chu Côn Ngọc nhẹ giọng hỏi: “Là có chuyện gì?”

Tân Kiều nghĩ thầm, rõ ràng nàng đã biết, nhưng vẫn muốn nghe cô tự mình nói ra.

Tân Kiều thử hé môi, đôi môi vừa rồi được trà thấm ướt, dường như thoáng chốc đã trở nên khô khốc.

“Tôi nghe nói, bác sĩ mổ chính của em gái tôi là bác sĩ Vương Mẫu Từ.”

Chu Côn Ngọc không nói, mà chờ cô nói xong.

“Tôi lên mạng tra xét rất nhiều, đều nói giáo sư Du Hoài Viễn là giỏi nhất.”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười: “Chúng tôi cùng một tổ, nếu như trong khoa đã xác định để cho bác sĩ nào tiến hành phẫu thuật, đều sẽ có nắm chắc.”

“Phải, tôi biết.” Hai tay đặt trên đùi của Tân Kiều chợt siết chặt, rồi lại buông lỏng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Nhưng, trên mạng nói…”

Chu Côn Ngọc nghiêng đầu nhìn cô.

Cô thở hắt ra: “Tôi nghĩ, liệu có thể mời giáo sư Du Hoài Viễn làm phẫu thuật cho Mộc Mộc hay không?”

“Tân tiểu thư đây là…” Chu Côn Ngọc dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Đến tìm tôi để mượn quan hệ, đi cửa sau.”

Lưng Tân Kiều toát mồ hôi, cô nhìn chằm chằm vào nắm tay của bản thân.

Chu Côn Ngọc lại tự châm cho bản thân một ly trà.

“Thì ra khi trải qua chuyện này, nguyên tắc của Tân tiểu thư, cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Chị, điều tra tôi sao?”

“Đã điều tra.” Chu Côn Ngọc bộc trực thừa nhận: “Bởi vì đôi mắt của Tân tiểu thư.”

“Vừa nhìn đã biết em rất chán ghét loại người như chúng tôi, đúng không?”

Loại người nào?

Những người quần là áo lượt, ngay cả một sợi tóc cũng không rối loạn, người đứng ở đỉnh kim tự tháp, nắm giữ phần lớn tài nguyên trong xã hội.

Vì lợi ích và sự thuận tiện của bản thân, có thể xem người khác như con kiến.

“Được, chị đã điều tra về tôi.” Tân Kiều chấp nhận gật đầu, đôi môi tê dại: “Nhưng có thể xin chị, đừng nói ra được không.”

Ba của Tân Kiều là Tân Lôi, năm đó là chuyên viên gỡ bom ưu tú nhất trong đội. Vốn dĩ ông ấy vẫn luôn che giấu nghề nghiệp của mình với Tân Kiều, nhưng Tân Kiều thông minh, trong một lần ông ấy bị thương thì cô đã phát hiện điểm mấu chốt.

Lúc đầu Tân Kiều rất lo lắng: “Quá nguy hiểm.”

Tân Lôi vì muốn để cô yên tâm, bắt đầu dần dần dạy cô một số kiến thức, thỉnh thoảng cũng sẽ dẫn cô đi gặp đồng nghiệp của mình. Mọi người đều nói: “Lôi ca rất giỏi.”

Ông ấy cam đoan với Tân Kiều: “Ba sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ an toàn cùng con trưởng thành, có được không?”

Ông ấy làm được.

Ông ấy không hy sinh trong nhiệm vụ gỡ bom nguy hiểm, nhưng năm Tân Kiều mười tám tuổi lại gặp tai nạn giao thông trong một đêm mưa.

Người lái xe chính là một công tử nhà giàu, một chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt nhuốm đầy máu, dường như hòa thành một thể với màu xe. Đoạn đường không có camera an ninh, may mắn có người làm chứng, nói chiếc siêu xe vượt tốc độ, rất có thể là đang đua xe.

Nhưng sau đó, nhân chứng liền biến mất.

Trên toà án, đối phương mời luật sư giỏi nhất, chuyện này được định nghĩa là một tai nạn ngoài ý muốn, trước tòa, ông nội của đối phương đến nắm tay cô: “Chúng tôi vô cùng lấy làm tiếc.” Đồng thời biểu thị có thể cho cô số tiền lớn.

Nhận tiền rồi, thì không nên cắn chết không buông.

Cùng ngày ánh mặt trời chói lóa, cũng không biết tại sao lại không cảm nhận được nhiệt độ.

Tân Kiều đưa tay, nắm tay ông cụ.

Bàn tay của ông ấy khô ráo như tờ giấy, không có nhiệt độ.

Loại người như vậy, bàn tay sao có thể có nhiệt độ, lẽ nào không phải máu lạnh sao?

Số tiền này Tân Kiều không nhận dù chỉ một đồng.

Sai chính là sai, ba cô đã chiếc thắng vô số nhiệm vụ gỡ bom nguy hiểm, cuối cùng lại chết bởi một sai lầm hoang đường của công tử nhà giàu.

Vì sao lại phán quyết đó là một tai nạn ngoài ý muốn, vì sao kẻ phạm sai lầm không bị trừng phạt.

Cô lạnh toát từ đầu đến chân.

Cô sẽ không bỏ qua chuyện này, cũng sẽ không biến thành người như vậy.

Nhưng cô của hiện tại, như đứng đống lửa, như ngồi đống than nghe Chu Côn Ngọc nói: “Nguyên tắc của Tân tiểu thư, cũng chỉ có thể mà thôi.”

Cô mở miệng, thầm nghĩ có thể bản thân cũng nên uống thêm một ly trà, bởi vì giọng nói của cô trầm ách đến kinh người: “Tôi có thể xin chị giúp tôi việc này được không.”

Cô đã nói ra rồi.

Cô cũng mặc kệ Chu Côn Ngọc có đang nhìn mình hay không, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, nhưng không hề cảm nhận được đau đớn.

Chuyện này đối với cô có bao nhiêu khó khăn.

Tựa như cô mất rất nhiều năm thời gian, xây dựng một bức tường, không đủ để che mưa chắn gió nhưng cô trốn dưới góc tường cũng không đến mức bị cuồng phong bạo vũ đánh ngã.

Mà một viên gạch nền tảng của bức tường ấy, liên quan đến nguyên tắc ‘đúng và sai’.

Hiện tại cô rút khối gạch kia ra, khiến bức tường cô dựng nên ầm ầm sụp đổ, từng viên gạch đập vào sống lưng thẳng tắp của cô, đập đến cô buộc phải cúi đầu khom lưng trước mặt Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc nhích đến bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay gần như bị cô siết chặt đến xuất huyết, chậm rãi vuốt ve.

Cô cong lưng, ách giọng hỏi: “Chị muốn điều gì?”

Có thứ gì đó chị không có, mà tôi có thể cho chị sao?

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của cô: “Muốn em.”

Đêm nay lần đầu tiên Tân Kiều ngẩng đầu lên nhìn Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc nhìn cô, phát hiện ẩn giấu trong ánh mắt của cô không phải là phẫn nộ.

Mà là mơ hồ.

Đối mặt với hai chữ nhẹ nhàng phát ra từ đôi môi của Chu Côn Ngọc, cô không chấp thuận, cũng không phủ quyết.

Cô lẩm bẩm nói một câu: “Chị là một bác sĩ.”

Bác sĩ là cái gì, là phòng tuyết cuối cùng ngăn cách giữa tử thần và sinh mệnh.

Là cứu sống, là lương tri, là một chút nhân tính còn sót lại ở nơi u ám nhất.

Chu Côn Ngọc phát hiện, về mặt nào đó, Tân Kiều hy vọng nàng sẽ cự tuyệt cô ấy.

Bất kể Tân Kiều mặt ngoài nhìn bình thản như thế nào, lãnh đạm như thế nào, Chu Côn Ngọc vẫn phát hiện tận sâu thâm tâm cô vẫn tin tưởng vào điều đó.

Cô và người ba đã qua đời của cô đều giống nhau.

Tin tưởng vào lương tâm, tin tưởng vào tôn nghiêm, tin tưởng bất kể như thế nào cũng không nên thay đổi tín niệm của bản thân, đó là điểm mấu chốt cuối cùng.

Chu Côn Ngọc rũ mi: “Vốn dĩ chính là giáo sư Du phụ trách.”

Đêm nay Tân Kiều đã chịu sự đả kích, ánh mắt nhìn nàng vẫn tràn đầy hoang mang.

“Tôi không dự định lấy chuyện phẫu thuật ra nói điều kiện với em, em cũng không cần xin tôi giúp đỡ, người phẫu thuật cho em gái em, sẽ là giáo sư Du.”

“Tình huống của em gái em tương đối đặc biệt, trong khoa đã họp vài lần, cảm thấy vẫn là giáo sư Du thích hợp nhất. Lúc em ký giấy đồng ý phẫu thuật có thể xác nhận lại, người nói chuyện với em trước khi tiến hành phẫu thuật cũng sẽ là giáo sư Du.”

Tân Kiều sửng sốt.

Cô khom lưng ngồi trên sô pha, sau khi nghe Chu Côn Ngọc nói những lời này, bả vai cũng thoáng chốc chùng xuống, tay lại vô thức siết chặt thành quyền.

Chu Côn Ngọc lại một lần nữa mềm nhẹ mở tay vô ra, đưa tay kéo vai cô qua, giọng nói và hô hấp gần sát bên tai: “Nếu như tôi muốn nói điều kiện với em thì đó chính là Chu Côn Ngọc, mà không phải bác sĩ Chu.”

“Tôi muốn nói với em chính là… Một người tốt như Tân tiểu thư, liệu rằng có một ngày nào đó sẽ thích một người xấu như tôi hay không?”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!