Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 558

Chương 558: Thịnh hội

 

Dạ yên lặng nhìn sắc mặt của Trường Sinh, có thể cảm giác được sự kinh ngạc trong mắt Trường Sinh, rồi lại nhìn nét mặt của những người bên cạnh, lúc này mới phát giác bản thân có lẽ đã hiểu sai ý, Dạ nói: “Ta đã hiểu lầm, đúng không?”

Trường Sinh vội vàng nói: “Không, ta thích náo nhiệt.”

Trường Sinh quả thật thích náo nhiệt, đó là sự thật, nhưng cũng không phải là ‘náo nhiệt’ theo cách này.

Tuy rằng Dạ hiểu lầm, nhưng nàng ấy cũng vì muốn làm Trường Sinh vui vẻ nên mới đặc biệt gọi nhiều người như thế, thật ra trong lòng Trường Sinh vô cùng cảm động, chỉ là không có chuẩn bị tâm lý cho nên mới kinh ngạc.

Dạ xoay người lại, nói với chúng thuộc hạ: “Trở về đi, không cần phải đi nữa.”

Các thuộc hạ dường như không có ý chí riêng, Dạ ra lệnh cái gì thì bọn họ làm cái đó, khom người nói khom người nói: “Vâng, chủ nhân.”

Đồng thanh không chút dao động, hơn nữa vẻ mặt rất cung kính.

Chỉ có Cửu Muội là một ngoại lệ, Cửu Muội vốn dĩ có chút mừng thầm, dường như rất chờ mong lễ hội Bái Sào, lúc này nghe Dạ căn dặn, trong mắt nhất thời có một chút thất vọng, hai tay xoắn lấy ống tay áo.

Nhưng nàng không dám trái lệnh, vội vã lên tiếng theo mọi người.

Thuộc hạ của Dạ đều rời đi, nhà trúc một lần nữa trở nên yên tĩnh.

“Đi thôi.” Dạ nói.

Nàng một mình đi ở phía trước, bóng lưng nhìn có phần tiêu điều.

Người một nhà Sư Thanh Y theo sát ở phía sau, Trường Sinh và Sư Thanh Y đến bên cạnh Tư Hàm, mỗi người tự nhiên kéo một cách tay của Tư Hàm, còn Lạc Thần thì sóng vai đi cạnh Sư Thanh Y.

Xuống núi, đến bên ngoài cổng thành đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên trong. Ngoài thành cũng có không ít người, trừ phi khẩn cấp tìm đại phu mua thuốc, bằng không ban đêm thông thường sẽ không vào thành, nhưng đêm nay Bái Sào, bọn họ đều đổ xô vào thành, ngay cả binh lính canh gác cũng được tăng cường.

Tuy rằng năm đó đã trải qua một lần, nhưng lúc này ở trong mộng cảnh, tất cả ký ức đều chân thực hiện lên trước mắt, chi tiết đến ngay cả một hạt bụi cũng được tái hiện lại.

Dòng người chen chúc, hàng quán hai bên đường phố không kịp nhìn rõ, phía sau là đủ loại cửa hiệu, mái cong tường trắng, cờ xí lay động trong gió đem, trong tửu điếm các tiểu nhị hoặc là đang bận rộn, hoặc là đang hô hào mời khách.

Uống rượu, oẳn tù tì, kể chuyện, hát hí khúc, đi dạo, trả giá, nhân gian khói lửa cứ thế đập vào mặt.

Bầu trời đêm mơ hồ điểm xuyến bởi những vì sao, thật ra rất yếu ớt nhưng ánh đèn trong thành cũng đủ chiếu sáng mảnh trời này. Các loại hoa đăng được treo từ tận cửa thành, kéo dài hai bên đường phố, thậm chí ngay cả con hẻm nhỏ ngày thường vắng lặng, những hộ gia đình lân cận cũng tự phát treo không ít đèn lồng, tô điểm thêm con hẻm nhỏ.

Trước mắt quang ảnh lay động, bên tai có thể nghe thấy tiếng gió đêm, cuốn theo các loại hương thơm của đồ ăn văn, cũng lay động những ngọn hoa đăng trùng điệp trên đường, dường như muốn thổi rơi từng sợi ánh sáng, rơi trên tóc, trên quần áo của mỗi người.

Đèn hoa bốn phía, ngựa xe như nước.

Không phải nguyên tiêu, nhưng hơn hẳn nguyên tiêu.

“Bái Sào quả nhiên còn muốn náo nhiệt hơn so với tết Nguyên Tiêu.” Ánh sáng lay động trong mắt Trường Sinh, nàng không khỏi cảm thán.

Sư Thanh Y nhìn xung quanh, cười nói: “Vô số thành trấn đều sẽ có lễ hội, nhưng Bái Sào là tập tục đặc biệt của nơi này.”

Cũng chỉ có các nàng hàng năm đến chỗ của Dạ cô nương, nên mới có cơ hội tham gia lễ Bái Sào, đây là lễ hội mà những nơi khác không có.

Nhớ lúc vừa đến mảnh đất xa lạ này, Sư Thanh Y lần đầu nghe đến lễ hội Bái Sào, càng không biết sào là cái gì, nàng đối với phong tục tập quán dân tộc luôn luôn vô cùng cảm thấy hứng thú, cho nên phải vào thành tìm những người lớn tuổi có kiến thức rộng rãi để hỏi thăm.

Kết quả những người lớn tuổi cũng không biết sào là cái gì, bọn họ nói vô cùng mơ hồ, không cách nào cho ra một khái niệm chuẩn xác. Có người nói là một cái tổ khổng lồ, bên trong có thần thú hoang dã, cũng có người nó đó là chỗ ở của một vị thần thực lực cao cường trước khi chư thần điêu linh, cái gọi là Bái Sào, thật ra chính là đang bái lạy vị thần kia.

Con người quá mức yếu đuối, vì vậy sẽ sùng bái đủ loại thần tiên hư cấu, mỗi vị thần có biểu trưng riêng biệt. Cái gì tửu thần, phong thần, thủy thần, sơn thần, phàm là những thứ thông thường đều có thể tồn tại một mặt thần thánh, lập ra một vị thần, tìm kiếm sự ký thác trong tâm linh.

Sư Thanh Y biết, những vị thần này đều không tồn tại.

Trên đời quả thật đã từng có thần, nhưng bọn họ đã có từ thời xa xưa, hơn nữa cũng đã tiêu vong từ lâu. Bọn họ cũng không phải giống như được miêu tả trong tiểu thuyết, ăn gió uống sương, cao cao tại thượng, mà mỗi một người đều bị giãy dụa trong sự dày vò vô tận, giữa chư thần cũng sẽ đấu đá lẫn nhau, một khi giao chiến, thiên địa đấu đá.

Nhưng mọi người không tin, sợ đối mặt với loại chân tướng này, nếu như từ xa xưa, cuộc sống của thần là tàn khốc như vậy, vậy những vị thần này chẳng phải cũng chỉ xem con người như kiến cỏ, lại càng không phù hộ con người. Để lấy lòng thần, con người dần có các loại lễ hội, nhưng theo thời gian chuyển dời, rất nhiều lễ hội đã dần biến mất, nhưng phong tục Bái Sào vẫn còn thể tiếp tục.

Người ở nơi này, dường như vô cùng thành kính đối với vị thần được đại diện bởi sào.

“Dạ, ngươi ở ngay trên ngọn núi lân cận, trước kia có từng vào thành Bái Sào không?” Trường Sinh đi lại nhảy nhót, cười nói với Dạ.

“Chưa từng.” Ánh mắt của Dạ dừng trên một sạp hàng gần đó.

Trường Sinh thầm nghĩ cũng đúng, trong thành náo nhiệt như vậy, Dạ chắc chắn không quen.

“Vậy ngươi sẽ cảm thấy trong thành ồn ào sao?” Trường Sinh cẩn thận hỏi.

Dạ nói: “Sẽ không.”

Trường Sinh nhất thời yên lòng.

Năm người dáng vẻ khác biệt, lại đều là nhan sắc xinh đẹp, trên đường dòng người nhốn nháo, hoa đăng lạc ảnh.

Sư Thanh Y bị một món đồ kỳ lạ trên một quầy hàng hấp dẫn.

Năm đó tuy rằng nàng đã ở trong thành vui chơi, nhưng cũng không phải đi con đường này. Có rất nhiều chỗ thú vị, tuy rằng năm đó các nàng đã đi hết các con phố, nhưng có một số nơi không cẩn thận quan sát cảm nhận, có một số chỗ lúc đi qua sẽ có một chút vội vàng, cho nên hôm nay lựa chọn con phố mà năm đó các nàng không có thời gian thưởng thức kỹ để đi trước.

Trên quầy hàng đại thể đều có thể nhìn ra là các vật phẩm có chứa cơ quan, chất liệu có gỗ, đá, da, phối hợp với bánh răng và vân vân, tổ hợp thành các loại đồ chơi thú vị. Nhưng bề ngoài không đẹp, thậm chí có chút buồn cười, người trong thành lại không hiểu biết về cơ quan nên việc kinh doanh vô cùng vắng vẻ.

Chủ quầy là một người nam nhân chưa đến ba mươi tuổi, thấy Sư Thanh Y đứng trước quầy hàng, nhất thời ân cần nói: “Cô nương, tùy tiện xem đi, nếu như thích cái nào, nói với ta một tiếng, ta giới thiệu cách sử dụng cho ngươi, rất thích vị.”

“Đa tạ.” Sư Thanh Y mỉm cười.

Lạc Thần đứng cạnh quầy hàng, yên tĩnh nhìn Sư Thanh Y trò chuyện với chủ quầy.

Trường Sinh cũng thích những thứ kỳ lạ, nên lập tức tiến đến trước quầy để xem thử. Dạ nhìn thấy Trường Sinh đến xem, bản thân cũng đến theo, Trường Sinh xem cái gì thì nàng ấy xem cái đó, nhưng cũng không nói gì.

Chỉ có Tư Hàm nét mặt bình tĩnh, không nói lời nào.

Những thứ bỏ đi này không lọt được vào mắt của đại tế tư, nàng chỉ cảm thấy mọi người đều đứng ở đây xem hàng, rất là mất mặt của nàng.

Sư Thanh Y đưa tay chọn một vật hình trứng.

Thứ này thoạt nhìn lớn hơn trứng vịt, có màu trắng, quả thật cũng rất giống trứng vịt, nhưng Sư Thanh Y sờ vào cảm giác thứ này hẳn là rỗng ở bên trong. Nửa phần trên được làm bằng gỗ, rất chắc chắn, nửa phần dưới lại vô cùng mềm mại, sờ vào có thể cảm giác được nó lõm xuống.

“Cái này gọi là gì?” Sư Thanh Y có hứng thú hỏi.

“Thứ này gọi là, cạc cạc dát.” Chủ quầy vội trả lời.

Sư Thanh Y: “…”

Tên cũng… Rất khác biệt.

Chủ quầy buôn bán không tốt, thật vất vả nhìn thấy có người hỏi hắn, cho nên vội vàng nói: “Cô nương, để ta làm mẫu cho ngươi cách chơi nó.”

Sư Thanh Y cười nói: “Để ta tự làm, ta hiểu được đại khái rồi.”

Nàng nói với bốn người bên cạnh: “Đến đây, ta làm ảo thuật cho các ngươi xem.”

Lạc Thần dĩ nhiên biết nàng muốn làm ảo thuật gì, khóe môi ngậm lấy ý cười.

Trường Sinh vừa nghe A Cẩn nói muốn làm ảo thuật, miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, lập tức đến gần, Dạ mặt không đổi sắc đứng bên cạnh Trường Sinh, nhìn chằm chằm quả ‘trứng vịt’ trong tay Sư Thanh Y.

Chỉ có Tư Hàm vẻ mặt không tình nguyện.

Sư Thanh Y dỗ dành nàng ấy một hồi lâu, nàng ấy mới chịu đến xem.

“Cô cô, ngươi phải xem kỹ.” Sư Thanh Y đặt quả trứng ở trước mặt Tư Hàm, lắc qua lắc lại.

Tư Hàm: “…”

Sư Thanh Y tỏ ra thần bí một hồi lâu, mới cầm nửa dưới làm bằng da của ‘quả trứng’, thật ra có thể nhào nặn tùy ý. Sư Thanh Y dùng sức nắm chặt, chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, nửa trên bằng gỗ lập tức bắn ra, đồng thời một con vịt nhỏ màu trắng bật ra từ trong vỏ trứng.

Tư Hàm: “!”

Chú vịt con làm được vô cùng vụng về, tròn vo mập mạp, mặt trên gắn đầy lông vịt trắng.

Nửa bằng gỗ của quả trứng bay lên, chú vịt con bật ra ra khỏi vỏ, phát ra một tiếng ‘tách’, ở giữa không trung lộn một vòng rồi rơi xuống, cái mông tròn tròn hướng lên, nhắn vào nửa vỏ trứng bằng gỗ.

Cuối cùng phát sinh một tiếng ‘tách’, phần vỏ trứng bằng gỗ một lần nữa rơi xuống, Sư Thanh Y đưa tay đón lấy, vô cùng chuẩn xác khớp vào nửa dưới, toàn bộ quả trứng lại khép kín.

Tư Hàm: “…”

Chủ quầy hàng kích động vỗ tay: “Đúng là chơi như vậy, cô nương, ngươi thật là thông minh! Những người khác không thể hiểu được!”

Trường Sinh vui vẻ hỏng rồi, nên cũng vỗ tay theo.

“Cô cô, thú vị không?” Sư Thanh Y nhìn về phía Tư Hàm.

Tư Hàm nghẹn một lúc lâu, mới nhún vai hừ lạnh: “Vô liêm sỉ, những thứ ấu trĩ này ngươi cũng chơi vui vẻ như vậy, mặt mũi của tổ tiên đều bị ngươi làm mất hết!”

Sư Thanh Y thường xuyên bị Tư Hàm quở trách, đã thành thói quen, cô cô lâu ngày không quở trách nàng, nàng ngược lại cảm thấy cả người khó chịu, lúc này không khỏi cười híp cả mắt: “Ấu trĩ chỗ nào? Ngươi hỏi chủ quầy xem, tuyệt cơ quan ẩn chứa trong đó hết tầng này đến tầng khác, rất tuyệt, cũng không phải đồ chơi tầm thường.”

Chủ quầy như gặp được tri âm, càng kích động: “Cô nương nói rất đúng! Ta từ nhỏ đã thích nghiên cứu thuật cơ quan, nhưng bị cuộc sống bức bách, nên mới làm một vài món đồ chơi mang đi bán.”

Trường Sinh nhìn thấy Dạ nhìn chăm chú, vội hỏi nàng ấy: “Dạ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Dạ nói: “Thú vị.”

Trường Sinh vui vẻ nói: “Ta cũng cảm thấy thú vị.”

Dạ có chút đăm chiêu.

Lạc Thần nhìn Trường Sinh một cái, rồi nói với Sư Thanh Y: “Thanh Y, ta mua thứ này cho ngươi.”

Nói xong, Lạc Thần lập tức trả tiền.

Tư Hàm tức giận đến chết khiếp, Sư Thanh Y hồ đồ cũng thôi đi, Lạc Thần còn dung túng nàng, mua cho nàng cái gì mà ‘cạc cạc dát’.

Lại còn gọi là ‘cạc cạc dát’, trên đời sao lại có thứ đồ chơi nhàm chán như vậy.

Sư Thanh Y đầu óc linh hoạt, dĩ nhiên biết Lạc Thần thú vị thứ này cho nàng, một phần quả thật là bởi vì nàng cảm thấy thú vị, còn có một nguyên nhân khác là nhằm nhắc nhở Trường Sinh. Dạ hiếm khi cảm thấy hứng thú đối với thứ gì đó, nếu như Trường Sinh có thể chủ động mua tặng nàng ấy, cho dù Dạ không biết cái gì là vui vẻ, tâm tình cũng sẽ bởi vậy mà có chút thay đổi.

Sư Thanh Y phối hợp với Lạc Thần, nói: “Ngươi tặng lễ vật cho ta, ta rất vui.”

Tư Hàm: “…”

Trường Sinh cũng là một người nhạy bén, tuy rằng nàng cũng không hiểu nỗi khổ tâm của Sư Thanh Y và Lạc Thần, nhưng nàng nghe nói đến việc tặng lễ vật đối phương sẽ vui mừng, trong lòng dĩ nhiên cũng nảy sinh ý nghĩ muốn tặng lễ vật cho Dạ.

“Ta cũng muốn mua một con ‘cạc cạc dát’.” Trường Sinh nói với chủ quầy.

Chủ quầy tâm hoa nộ phóng, lại bán được thêm một con.

Trường Sinh tặng quả trứng tròn vo cho Dạ, vô cùng trực tiếp nói: “Dạ, ngươi nói thú vị, ta tặng cho ngươi.”

Tư Hàm: “…”

Dạ cúi đầu, yên lặng nhìn quả trứng trong tay Trường Sinh.

Một lát sau, Dạ nhận lấy, cẩn thận cất đi, nàng cũng không nói cảm ơn Trường Sinh, bởi vì với tính cách của nàng rất ít khi nói như vậy, nhưng nàng lại đến trước mặt chủ quầy, nói với hắn: “Bao nhiêu tiền?”

“Cô nương, ngươi muốn mua món nào?” Chủ quầy thầm nghĩ chẳng lẽ còn có thể bán thêm một cái nữa.

“Tất cả.” Dạ nói.

Chủ quầy: “…”

Dạ quét mắt nhìn một đống đồ vật kỳ lạ trên quầy: “Mua hết.”

Chủ quầy: “…”

Dạ trả tiền xong, chỉ vào Trường Sinh rồi nói với chủ quầy: “Mua cho nàng. Ngươi gói lại, lát nữa sẽ có người đến lấy.”

Chủ quầy nghe đến sửng sốt, cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Trường Sinh mừng rỡ ra mặt.

Khuôn mặt của Tư Hàm lại sắp dài xuống tới đất.

Sư Thanh Y mỉm cười với Lạc Thần, cất món lễ vật Lạc Thần đã mua cho nàng.

Năm người tiếp tục đi dạo, trước mắt rực rỡ muôn màu, Trường Sinh lại tham ăn, thích các loại đồ ăn vặt, cho nên Sư Thanh Y cố đi qua các hàng ăn vặt, kẹo đường, cá viên chiên, thịt nướng, mua một đống để Trường Sinh tùy ý lựa chọn.

Bản thân Trường Sinh ăn không hết, nên còn đút cho Sư Thanh Y và Lạc Thần ăn, vốn dĩ cũng muốn đút cho Tư Hàm, nhưng Tư Hàm vẻ mặt nghiêm nghị mà cự tuyệt.

Trong mắt Tư Hàm, cầm một đống đồ ăn vặt, vừa đi vừa đi trên đường, thực sự không mấy tao nhã.

Dạ thích ăn mứt trái cây, thấy sạp bán mứt, thoáng dừng lại một chút, Sư Thanh Y cũng mua cho nàng ấy.

Dạ nếm thử một miếng rồi nhìn về phía Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y không biết nàng ấy đang suy nghĩ gì, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ngươi làm ăn ngon hơn.” Dạ trả lời một cách bình tĩnh.

Sư Thanh Y cười rộ lên: “Chuyện này đơn giản, lần sau ta làm cho ngươi ăn.”

Hiện tại cũng không phải tiết đoan ngọ, nhưng Trường Sinh lại phát hiện một loại bánh ú, nó nhỏ hơn bánh ú thông thường một chút, hình tam giác dẹp. Nàng ngửi thấy mùi hương liền đứng trước quầy hàng không chịu đi.

Sư Thanh Y dĩ nhiên mua cho nàng ấy.

Trường Sinh tâm tình tốt, còn làm nũng với nàng: “A Cẩn, đút ta.”

Sư Thanh Y trước sau lột hai cái bánh ú, mỗi tay một cái, đồng thời đút cho Lạc Thần và Trường Sinh ăn. Lạc Thần cắn một miếng, trên tay cũng lột một cái, đút cho Sư Thanh Y ăn.

Tư Hàm nhất thời cảm thấy gió thu hiu quạnh, tức giận đến cầm lấy một cái bánh ú, tự mình lột ra.

Nhiều người, Sư Thanh Y nhất thời không cách nào chiếu cố hết, lúc này mới nhìn về phía Tư Hàm, dỗ dành nàng ấy: “Cô cô, ta chỉ có hai tay, lát nữa ta lột cho ngươi ăn.”

Lạc Thần nói: “Ta còn rãnh một tay.”

Tư Hàm vừa Lạc Thần nói, cho rằng nàng đột nhiên nói câu này là ngụ ý còn một tay rãnh rỗi có thể đút cho nàng ấy ăn, nhất thời bác bỏ lòng tốt này, nói: “Hừ, không cần!”

Lạc Thần lại thản nhiên nói: “Ý của ta là, ta có thể đút Thanh Y một lượt hai cái.”

Tư Hàm: “…”

… Cút.

Sư Thanh Y đút Lạc Thần và Trường Sinh ăn xong, lập tức tiến đến trước mặt Tư Hàm, đưa chiếc bánh ú đã lột xong đến bên môi nàng ấy, nói: “Cô cô, ta giúp ngươi lột xong rồi, ngươi nếm thử đi.”

Tư Hàm không lay chuyển được nàng, chỉ đành cắn một miếng.

Có lẽ là được Sư Thanh Y dỗ dành, nên Tư Hàm cảm thấy mùi vị không tệ, vì thế miễn cưỡng ăn thêm mấy miếng.

Dạ tự mình ăn, Trường Sinh luôn âm thầm nhìn nàng ấy.

Tuy rằng Trường Sinh và người trong nhà đút nhau ăn đều là việc bình thường, mọi người nuông chiều nàng, đều là cũng bằng lòng dính lấy mọi người, nhưng đối với Dạ, Trường Sinh lại khó tránh có chút cẩn trọng. Đối mặt với Dạ, nàng không thể động tâm tư muốn đút đối phương ăn, bởi vì việc này vô cùng vượt quá giới hạn, với tính cách của Trường Sinh, thậm chí căn bản không dám nghĩ đến.

Nhưng nàng sợ Dạ bình thường đều có thuộc hạ ở bên cạnh hầu hạ, có lẽ loại việc vạt như lột bánh ú cũng là thuộc hạ làm thay nàng ấy, cho nên nàng chủ động mở dây buộc, lột vỏ bánh cho nàng ấy.

Trên đường vừa ăn vừa vui đùa, nhóm người hòa vào sự náo nhiệt, ngoại trừ Tư Hàm vẫn xụ mặt, Dạ không có biểu cảm gì, Sư Thanh Y, Lạc Thần và Trường Sinh đều vô cùng vui vẻ tự nhiên.

Chủ yếu vẫn là Trường Sinh thích vui chơi, hai vị gia trưởng nguyện ý chơi cùng nàng ấy.

Đi được một đoạn đường, Sư Thanh Y thính lực tốt, là người đầu tiên nghe thấy tiếng cãi vã, nàng vội vàng đến chỗ phát ra tiếng tranh cãi, chỉ thấy một gã nam tử đứng ở trong góc, đang mắng một nữ nhân trẻ tuổi.

Ánh mắt của Dạ dừng trên người nữ nhân kia, lông mày khẽ động.

Sư Thanh Y cũng nhận ra nữ nhân kia.

Là Cửu Muội.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!