Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 15

Chương 15

 

Tư thế này của Chu Côn Ngọc rất dịu dàng.

Bả vai Tân Kiều nặng nè chùng xuống, nàng nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô.

Cơ thể của nàng mát mẻ lại mềm mại như nước, giọng nói cũng như thế.

Tư thế của nàng không cấu thành một cái ôm, nhưng phối hợp với giọng nói, lại tựa như một cái ôm vô hình.

Giống như an ủi.

Trước khi ba chữ kia hình thành trong đầu Tân Kiều, nàng đã rời đi bả vai cô.

Tư thế ngồi lại khôi phục vẻ đoan trang tao nhã, hướng về phía mặt bàn thu dọn dụng cụ pha trà, đổ đi ly trà đã nguội lạnh.

“Đã khuya rồi.” Đầu ngón tay trắng nõn của nàng nhiễm một chút hơi nước: “Nếu như Tân tiểu thư không có gì khác muốn nói, như vậy…” Nàng nghiêng đầu nhìn Tân Kiều một cái: “Chúng ta đi thôi.”

Lời nói của nàng vĩnh viễn dịu dàng giống như đang thương lượng với cô.

Chu Côn Ngọc cũng đứng lên, rút khăn giấy lau tay.

Hai người đi đến trước cửa, lần lượt đổi giày, Tân Kiều đeo chiếc balo đặt trên chiếc bàn cạnh cửa lên vai mình.

Balo không đủ lớn, hoặc là nói, so với những đồ vật cô muốn mang vào bệnh viện cho Tân Mộc,  chiếc balo này vĩnh viễn không đủ lớn.

Chu Côn Ngọc không khỏi nhìn một cái.

Balo đeo ở một bên vai của Tân Kiều, khóa kéo chỉ đóng lại hai phần ba mà không thể đóng kín, một phần con gấu bông lộ ra ngoài, cọ vào phía sau cánh tay của Tân Kiều.

Cô sợ ép hỏng con gấu bông Tân Mộc xem như bảo bối, vì vậy không dùng lực sứt nhét vào trong.

Lúc không ở bệnh viện Chu Côn Ngọc đều mang giày cao gót, làm nổi bật mắt cá chân xinh đẹp. Nàng đưa tay muốn sờ đầu con gấu bông một chút, nhưng Tân Kiều trầm mặc né tránh.

Chu Côn Ngọc chỉ phóng khoáng cong khóe môi.

Hai người đi vào thang máy, Chu Côn Ngọc ấn xuống tầng trệt: “Không còn sớm nữa, tôi đưa em về.”

Tân Kiều lặng lẽ ấn xuống tầng một.

Cô dường như mất chức năng ngôn ngữ.

Vừa rồi một câu cầu xin Chu Côn Ngọc đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, khiến dây thanh quản của cô phát đau.

Chu Côn Ngọc nhìn hai nút thang máy sáng lên cùng nhau, cũng không nói thêm gì nữa.

Đến lầu một, cửa thang máy mở ra, nàng nhìn theo bóng lưng của Tân Kiều.

Sau đó đưa tay ngăn cửa thang máy đóng lại: “Tân tiểu thư.”

Thật ra khi đó đầu óc của Tân Kiều có chút chết máy, Chu Côn Ngọc gọi cô, cô liền quay đầu lại.

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng cười nói: “Trên đường cẩn thận.”

Nàng rút tay lại, cửa thang máy chậm rãi khép kín.

Tựa như lần đầu tiên chậm rãi kéo cửa kính lên, lần thứ hai chậm rãi khép cảnh cổng lớn, ngăn cách nụ cười của Chu Côn Ngọc.

Nàng chưa từng nói một câu ‘hẹn gặp lại’.

Tân Kiều đi qua sảnh chính xa hoa, rời khỏi khu dân cư, đứng đón xe bên đường.

Cô ngửa đầu lên một chút.

Bội Thành kim bích huy hoàng, hiếm khi nhìn thấy sao, chỉ có lẻ loi một vài ngôi sao điểm xuyến trên màn trời.

Tân Lôi thích ngắm sao, lúc Tân Kiều còn nhỏ thỉnh thoảng ông ấy sẽ dẫn cô lên núi, chỉ lên bầu trời cho cô xem, đó là chòm sao Tiểu Hùng, đó là chòm sao Orion.

Lúc này Tân Kiều đứng ven đường, ngửa đầu ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời thành phố.

Những ngôi sao vẫn vậy, bầu trời vẫn vậy.

Nhưng Tân Kiều vẫn luôn cảm thấy, sau khi cô nói ra câu đó với Chu Côn Ngọc, thế giới này trở nên có một chút khác biệt.

Chu Côn Ngọc lái xe ra khỏi hầm để xe, lướt ngang qua Tân Kiều.

Nàng nắm tay lái nhìn nhiều một chút.

Dáng người cao gầy của cô gái trẻ tuổi, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, hình như có một chút mờ mịt, rồi lại sờ lên chóp mũi của bản thân.

Ánh đèn đường tựa như ánh sao, rơi vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô.

Chu Côn Ngọc đạp chân ga, không dừng lại mà lướt ngang qua Tân Kiều.

Nếu có bất cứ người nào có thể nhìn thấy Chu Côn Ngọc trong khoảnh khắc đó, sẽ phát hiện nét mặt nàng không có cảm xúc,  nụ cười đoan trang ưu nhã xưa nay đã biến mất không có lấy một vết tích, dường như đã tháo bỏ chiếc mặt nạ.

Khi đó trong lòng nàng đặt câu hỏi, vì sao có thể có người sạch sẽ như vậy?

Ngày hôm sau Chu gia cùng ngồi ăn khuya, trên bàn chỉ có Chu Thừa Hiên, Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên.

Chu Thừa Hiên oán giận tổ yến quá nát, bảo người giúp việc ngày mai đi mua loại khác, sau đó sớm rời bàn ăn.

Vì vậy bàn ăn yên lặng đến kinh người, ngay cả tiếng chiếc muỗng va chạm vào thành chén cũng không nghe thấy được.

Cho đến khi Đại Mân Huyên mở miệng: “Trốn chị?”

Câu này quá nhẹ, Chu Côn Ngọc dường như đang xuất thần, sau vài giây mới cười nói: “Không có.”

“Sáng mai cùng chạy bộ không?”

Chu Côn Ngọc cong môi cười nói: “Thịnh Ninh hẹn em rồi, trước khi đi làm sẽ đến câu lạc bộ cưỡi ngựa của cô ấy xem thử.”

Đại Mân Huyên cúi đầu ăn tổ yến, cũng không nói gì nữa.

Ăn khuya xong, Chu Thừa Hiên bảo người giúp việc lấy hai thùng lựu do học sinh trước đây gửi đến, tặng cho Đại Mân Huyên: “Quả lựu của Lý Thành, hiện tại ở thành phố chúng ta làm gì còn chỗ nào mua được trái cây không phân thuốc.”

Vừa mới chuẩn bị bảo người giúp việc chuyển ra ngoài, Đại Mân Huyên đã bưng một thùng nhẹ nhàng đặt vào trong tay Chu Côn Ngọc, bởi vì đứng gần, ánh mắt của hai người giao nhau.

Chu Côn Ngọc không trốn tránh, mỉm cười đón lấy ánh mắt của nàng ấy.

“Cháu cầm giúp A tỷ.”

“Được, các cháu đi đi.”

Đêm khuya trạch viện luôn vắng vẻ, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua rừng trúc, sao có thể nghĩ đến phụ cận chính là một trong những điểm tham quan ngắm cảnh lớn nhất Bội Thành.

Nhằm giữ bầu không khí tươi mát, đèn sân vườn luôn được mở rất tối. Khuôn mặt của Đại Mân Huyên mông lung dưới ánh sáng mờ nhạt: “Sự việc trước đây của ông nội, chị biết cách nghĩ của em và chị không giống nhau. Nhưng…”

Chu Côn Ngọc khẽ lắc đầu: “Em hiểu ý của chị. Hơn nữa… đừng nói ở chỗ này.”

Hai người đi đến trước xe của Đại Mân Huyên, nàng ấy mở cốp xe, đặt thùng trái cây trên tay mình vào trước, sau đó lại nhận lấy thùng trong tay Chu Côn Ngọc.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngón tay của Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc cũng không tránh nè một cách rõ ràng, mà chỉ đúng lúc thu tay lại.

Nụ cười của nàng nhìn không ra kẽ hở: “A tỷ, trên đường cẩn thận.”

Sáng sớm hôm sau, Tân Kiều nhẹ tay nhẹ chân rời giường.

Cô nhìn Tân Mộc trên giường bệnh, nhìn thấy em ấy ôm gấu bông ngủ rất say.

Tân Kiều bình thường sẽ không lập tực gắp giường lại, sợ âm thanh kẽo kẹt sẽ đánh thức Tân Mộc. Nhưng thật ra Tân Mộc cũng ngủ không được bao lâu nữa, dù sao trên hành lang sẽ nhanh chóng có người đi lại, khi đó Tân Mộc cũng sẽ tỉnh.

Vừa mở mắt ra, Tân Mộc ôm chặt con gấu bông trong lòng: “Chị trừng mắt nhìn em làm gì.”

Tân Kiều nói: “Chị không trừng em, chị chỉ nhìn một cách rất bình thường.”

Tân Mộc ngồi dậy, chỉ tay vào cô: “Ánh mắt của chị không dịu dàng chút nào, lúc không cười nhìn rất dữ tợn, chờ sau này chị yêu đương, như vậy là không được.”

Tân Mộc rất hy vọng sau khi phẫu thuật Tân Kiều có thể sống cuộc sống của bản thân.

Cho nên gần đây luôn đề cập chuyện yêu đương và vân vân.

Thật ra Tân Kiều có chút thất thần, chỉ nhìn chằm chằm chú gấu bông được đặt ở đầu giường.

Trong đầu lại hiện ra bức ảnh chụp chú gấu bông ngồi trên giường bệnh do mẹ Hoa Nhị đăng trên nhật ký, văn tự phía dưới chỉ ngắn ngủi một câu ‘ngày 13 tháng 9 năm 2022’.

Bức ảnh kia thậm chí chưa được điều chỉnh thành trắng đen.

Một bức ảnh mang ý nghĩa quá thê lương, không cần thiết phải xử lý đen trắng nữa.

“Chị.”

Tân Kiều hoàn hồn: “Ừ.”

“Đưa lược cho em.”

Tân Kiều đưa lược cho em ấy.

Lúc Tân Mộc chưa tròn ba tuổi thì mẹ của các cô đã bỏ đi theo người khác, Tân Kiều hoài nghi Tân Mộc đối với mẹ cô căn bản không hề có ký ức gì đối với mẹ.

Những lời này nói ra rất ngắn ngủi, nhưng phản ánh rằng mỗi một ngày trong một năm của thiếu nữ mười bốn tuổi, người chị duy nhất vì chi phí chữa bệnh của em ấy mà mệt mỏi, điều này cũng đồng nghĩa từ nhỏ em ấy mặc quần nhiều hơn mặc váy, mặc những bộ quần tối màu ít lắm bẩn hơn những bộ quần áo sáng màu mau bẩn.

Đồng nghĩa lần đầu tiên em ấy đến tháng, không kinh hoảng không thất thố, tự mình đi mua túi băng vệ sinh đầu tiên trong đời.

Đồng nghĩa từ nhỏ không ai dạy em ấy thắt những kiểu tóc phức tạp, em ấy luôn cột tóc đuôi ngựa đơn giản giống như Tân Kiều.

Lúc này Tân Kiều nhìn mái tóc đuôi ngựa do chính Tân Mộc buộc, trong lòng lại có một chút chua xót.

Sau khi Tân Mộc nhập viện, việc tự điều chỉnh tâm tình của bản thân xem như không tệ.

Người trở nên yếu đuối chính là Tân Kiều.

Cô sợ bị bỏ lại một mình, cô mới là người nhát gan nhất.

Y tá đến gõ cửa phòng bệnh: “Chị của Tân Mộc.”

Tân Kiều quay đầu nhìn lại, sau đó đi ra mở cửa.

“Hôm nay giáo sư Du sẽ dành thời gian gặp chị  để nói chuyện, chị chuẩn bị đi.”

Tân Kiều thất thần trong chốc lát.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không có.”

Tân Kiều chỉ là có cảm giác khong chân thực đối với việc Tân Mộc sắp lên bàn mỗ.

Cảm giác này đến một lần lúc Tân Mộc nhập viện, lúc giáo sư Du muốn tìm cô nói chuyện lại đến một lần.

Giống như đánh chuông, đánh đến màng tai của cô ông ông chấn động, sau đó ý thức được dù sợ hãi chuyện này như thế nào cũng không thể trốn tránh được.

Buổi chiều giáo sư Du sẽ dành thời gian gặp Tân Kiều.

Tân Kiều ít nhiều cũng đã nghiên cứu các chi tiết liên quan đến việc phẫu thuật từ trên mạng, mà giáo sư Du giảng giải cũng rất rõ ràng.

Chẳng qua lúc cô ngồi trước bàn làm việc của giáo sư Du, ngón tay vẫn không khỏi chà sát với mặt bàn.

“Ca phẫu thuật này sẽ thành công đúng không.”

“Chúng tôi không thể cam đoan tuyệt đối.” Giáo sư Du lại đơn giản giải thích nguyên tắc phẫu thuật với cô một lần.

“Vâng, vâng, tôi biết.”

Giống như việc đi cầu thần bái phật, đạo lý này cô hiểu, nhưng cô luống cuống và sợ hãi, chỉ muốn có một sức mạnh lớn hơn đến cam đoan tất cả đều sẽ tốt đẹp.

Cô đứng lên rời khỏi văn phòng của giáo sư Du.

Buổi tối cô chờ Tân Mộc ngủ, thái độ của Tân Mộc đối với chú gấu bông giống như đối với một người bạn cùng chơi, vẫn luôn thích đắp chăn cho nó.

Tân Kiều không ngủ được, cô lặng lẽ ngồi dậy, nhìn Tân Mộc trên giường bệnh.

Tân Mộc gác cằm lên đầu chú gầu bông, ôm nó thật chặt.

Tân Kiều ngồi trên giường gấp, nhẹ nhàng vùi mặt vào lòng bàn tay của mình.

Trong bóng tối một cô gái trẻ tuổi ngồi khom lưng, đó là một tư thái rất yếu ớt. Cô không khóc, cô chỉ mệt mỏi, hơn nữa là sợ hãi, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Không chỉ có Tân Mộc không dám ôm cô, ngay cả cô cũng không dám ôm Tân Mộc, cô sợ sự vui vẻ tươi sáng của Tân Mộc cũng là một chiếc mặt nạ dễ vỡ, chỉ cần cô chạm nhẹ thì sẽ tan thành mây khói.

Cô xuống giường, lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.

Đi đến hoa viên, cô châm một điếu thuốc. Trong lòng rất rối loạn, thậm chí không muốn ngồi xuống mà chỉ đứng dưới cây cộc trang trí phong cách La Mã.

Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, sống lưng gầy yếu của cô có vẻ vừa sắc nét vừa quật cường.

“Vẫn chưa ngủ sao?”

Lúc giọng nói thanh nhã ấy vang lên, đại não của cô gần như không mất thời gian để phân tích đó là ai.

Hai ngón tay Tân Kiều kẹp một điếu thuốc, ngừng hai giây, cô quay đầu nhìn lại.

Chu Côn Ngọc đứng dưới ánh đèn đường, áo blouse đã được cởi ra, chiếc nơ lụa trang trí của áo sơmi rũ trước ngực, cổ chân mảnh khảnh trên đôi giày đế bằng, vẫn luôn khiến nàng nhìn giống như một con hạc đứng giữa bụi cỏ um tùm, hoặc là bồ câu, hoặc là loài chim ưu nhã nào đó.

Tân Kiều khẽ mím môi.

Chu Côn Ngọc cười nhạt, ánh đèn rơi vào đôi mắt màu hổ phách: “Vốn dĩ không muốn quấy nhiễu em, nhưng bóng lưng của em nhìn có vẻ như rất muốn có người ôm em một cái.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!