Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 37

Chương 37

 

Giây phút này Tân Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam.

Tại sao có thể như vậy? Nói một cách văn nghệ, khi đó nội tâm cô gần như trào ra một loại cảm giác tựa như định mệnh sắp đặt.

Cô nhìn mây bay, nhớ đến hôm đó khi hoàn thành nhiệm vụ gỡ bom, cô ngồi tựa lưng vào góc tường, cũng ngẩng đầu nhìn nhìn trời nhìn mây như thế, nghĩ đến Chu Côn Ngọc nói buông tha cho cô, nội tâm dâng lên một loại cảm giác tựa như là may mắn.

Nhưng hiện tại, gần như trong nháy mắt cô đã hiểu vì sao Tân Mộc muốn đi tìm Chu Côn Ngọc.

Đối với cô mà nói, lúc mẹ bỏ đi cô mười lăm tuổi, lúc ba qua đời cô mười tám tuổi, từ đó về sau cô vĩnh viễn mất đi vòng tay ấm áp.

Nhưng đối với Tân Mộc mà nói, đối với một người chưa hề có ký ức sâu đậm về ba mẹ mà nói, em ấy không phải ‘mất đi’ mà là chưa bao giờ ‘có được’.

‘Mất đi’ và ‘chưa bao giờ có được’, cái nào khổ sở hơn?

Tân Kiều nói không rõ. Tân Mộc cũng nói không rõ.

Mà Tân Kiều đã bị cuộc sống mài dũa trở nên quật cường rắn lạnh, không thể cho Tân Mộc một cái ôm ấm áp, thậm chí cho đến bây giờ lúc các cô tiếp xúc tứ chi cũng rất mất tự nhiên. Nếu tính như vậy, lúc xuất viện Chu Côn Ngọc ôm Tân Mộc một cái, có thể là cái ôm dịu dàng đầu tiên mà Tân Mộc nhận được trong nhân sinh của mình.

Tân Mộc quá cần, cũng quá khát vọng điều đó.

Nhất là trong một ngày nhắc nhở rằng nhân sinh của em ấy ‘chưa bao giờ có được’ như hôm nay.

Tân Kiều rất hối hận, hối hận vừa rồi cô đã đuổi theo, hối hận vì sao lại trực tiếp thô bạo nắm lấy cánh tay Tân Mộc, thậm chí còn dùng sức. Lúc này cô buông ra, nhìn tay áo đã sờn chỉ của Tân Mộc bị cô kéo nhăn nhúm xấu xí, mà Tân Mộc đang khóc không thành tiếng, nước mắt dọc theo khóe môi chạy vào trong miệng.

Tân Mộc cứ thế mím môi không lên tiếng, cũng không nói thêm câu nào.

Tân Kiều có một chút bối rối, nhưng cô ngay cả nói một câu ‘đừng khóc’ cũng có vẻ rất cứng nhắc.

Cô cũng muốn tiến lên ôm Tân Mộc, sao cô có thể không muốn chứ? Nhưng cũng giống như lúc cô cố gắng cong khóe môi nở nụ cười cởi mở, cô phát hiện bản thân giống như một người máy rỉ sét, ngay cả ngũ quan cũng đang kẽo kẹt rung động.

Lúc này tứ chi của cô giống như bị ăn mòn, căn bản không cho Tân Mộc được một cái ôm dịu dàng mà em ấy khát vọng.

Cô nhìn Tân Mộc nói: “Chu Côn Ngọc…”

Hồi lâu chưa nhắc đến cái tên này, cô dừng lại hồi lâu, cố sức nuốt nước bọt, mới có thể tiếp tục nói: “Chị ấy đang làm việc. Chị nghĩ, có lẽ em cũng sẽ không thật sự muốn đến một nơi như bệnh viện.”

Tân Mộc thoáng chốc tỉnh táo lại, nước mắt giàn dụa nhưng không lau đi mà chỉ xoay người, đi theo con phố chật hẹp trở về căn chung cư cũ.

Tân Kiều nhìn bóng lưng nho nhỏ ấy.

“Chờ một chút.”

Tân Mộc quay đầu lại nhìn cô. Cho đến lúc này Tân Mộc mới đưa tay lau nước mắt, vết rách xấu xí trên ống tay áo cũng theo đó lay động.

Tân Kiều lấy điện thoại ra: “Nếu không thì chị gọi điện thoại cho chị ấy, hỏi em hôm nay sau khi chị ấy tan ca thì có thời gian hay không.”

Tân Mộc không nói lời nào, nét mặt cũng không buông lỏng, trong mắt còn vươn lệ, bị gió thổi qua lại theo đó rơi xuống.

Tân Kiều hít một hơi thật sâu.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, nhìn những áng mây trôi. Thật ra số điện thoại của Chu Côn Ngọc cô đã xóa đi từ lâu, nhưng cho đến lúc này mới phát hiện cô vẫn chưa quên đi mười con số đó.

Tựa như phế quản vẫn ghi nhớ hương vị của khói thuốc, có lẽ cô cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ mười con số đó, giống như bản năng nào đó của thân thể.

Nếu như thời gian biểu của Chu Côn Ngọc không đổi, như vậy buổi sáng hôm nay Chu Côn Ngọc không ngồi phòng khám bệnh. Tân Kiều trực tiếp gọi điện thoại.

Cô không biết Chu Côn Ngọc có còn muốn nghe điện thoại của cô hay không, lúc này cô đeo chiếc ba lô nặng trịch, trong ba lô thậm chí còn có một khối gạch trên bia mộ, nhiều lần ma sát xương bả vai của cô.

Sau đó trong điến thoại truyền đến giọng ấm áp đã lâu không nghe thấy: “Alo.”

* * *

Tân Kiều nói không nên lời.

Không biết đã bao lâu không nghe thấy giọng nói này.

Trong lòng cô nghĩ, liệu Chu Côn Ngọc có xóa số điện thoại của cô không, nàng căn bản không biết là cô, cho nên mới bắt máy. Nhưng cho dù cô thật lâu không nói lời nào, bên kia vẫn trầm thấp nói: “Alo? Tân Kiều?”

Tân Kiều chậm rãi thở ra một hơi: “Là tôi.”

Đầu kia điện thoại Chu Côn Ngọc quả nhiên trả lời: “Ừ.”

“Là như thế này.” Tân Kiều nhìn Tân Mộc đứng cách cô một khoảng cách, đầu ngón tay nhiều lần ma sát quai ba lô: “Hôm nay tôi đi tảo mộ cho ba, tâm tình của Mộc Mộc có chút suy sụp, em ấy…”

Thật ra những lời kế tiếp Tân Kiều cảm thấy không biết nên nói thế nào.

Bất kể quan hệ của các cô trước đây như thế nào, Chu Côn Ngọc từng lợi dụng cô, cô cũng lợi dụng Chu Côn Ngọc, tất cả đã đặt dấu chấm hết vào ngày cô nói ‘vĩnh viễn không gặp lại’. Tân Kiều dám chơi dám chịu, vậy vì sao Chu Côn Ngọc phải có nghĩa vụ phải đến an ủi tâm tình của Tân Mộc kia chứ?

Nhưng Tân Kiều nhìn bóng dáng nho nhỏ của Tân Mộc, cuối cùng vẫn nói hết câu: “Em ấy muốn tìm chị.”

Cô không biết nên giải thích suy nghĩ của Tân Mộc với nàng như thế nào. Cô cũng không biết Chu Côn Ngọc có thể nghe hiểu hay không.

Cô ít lời như vậy, Chu Côn Ngọc nhất định cảm thấy càng không thể hiểu nổi.

Nhưng Chu Côn Ngọc chỉ nói một từ: “Đến.”

Nói thật ra, đây là lần đầu tiên Tân Kiều có loại cảm giác ngũ tạng lục phủ đều đau đớn như thế này từ sau khi rời xa Chu Côn Ngọc. Cô đè nén hơi thở trong lồng ngực: “Thật ra Mộc Mộc cũng không phải thật sự muốn đến bệnh viện, cũng không muốn quấy nhiễu chị làm việc. Nếu như sau khi chị tan ca thuận tiện…”

“Thuận tiện.” Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng nói: “Em biết phải tìm tôi ở đâu rồi.”

Sau đó cuộc gọi liền kết thúc.

Tân Kiều cất điện thoại đi, đến bên cạnh Tân Mộc: “Đi thôi, về nhà thay quần áo sau đó chị đưa em đến trường.”

“Đến lúc tan học, chị đến đón em.”

Tân Mộc ngẩng mặt nhìn cô, nhìn thấy nước mắt của em ấy chảy xuống, cô muốn đưa tay lau đi nhưng rồi lại không biết nên làm thế nào. Vì vậy cô chuyển mắt: “Để chị đón em, đưa em đi tìm Chu Côn Ngọc.”

Tân Mộc sửng sốt.

* * *

Sau khi Tân Kiều tan sở, cô đến trước cửa trường học của Tân Mộc chờ đợi.

Hôm nay Tân Mộc có buổi thi thử, cho nên tan học tương đối trễ. Tân Kiều đứng thẳng tắp trước cổng trường, nhìn ngựa xe như nước trước mắt, xung quanh có nhiều hàng quán bán đồ ăn vặt, có một người mẹ đang liên tục giáo huấn con trai mình, đứa bé trai đeo kính đen, khuôn mặt đỏ bừng.

Tân Mộc quải cặp sách đi ra từ cổng trưởng, đến bên cạnh cô, trầm thấp gọi một tiếng: “Chị.”

“Ừm.” Tân Kiều gật đầu: “Ăn khoai lang nướng không?”

Tân Mộc hé môi, đầu lưỡi chạm vào hàm răng: “Không ăn.”

“Vậy đi thôi.” Tân Kiều dẫn Tân Mộc cùng bắt một chiếc taxi xa xỉ.

Tân Mộc dường như muốn đề nghị cô đi xe bus hoặc là tàu điện, nhưng rồi lại nuốt những lời này lại, chưa hề nói ra.

Hai chị em ngồi xe taxi. Lúc bắt xe các cô luôn như thế, mỗi người ngồi sát một bên cửa sổ, ở giữa chừa một khoảng trống lớn. Vào đông trời tối rất nhanh, màn đêm nặng nề buông xuống, giống như đang nhuộm đẫm tâm tình, lại giống như đang che giấu loại tâm tình tiêu cực nào đó.

Tân Kiều lặng lẽ liếc mắt nhìn Tân Mộc một cái.

Đi học cả ngày, Tân Mộc thoạt nhìn đã bình tĩnh rất nhiều. Em ấy ngồi nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa kính xe, đầu ngón tay nhiều lần ma sát đường chỉ trên chiếc váy đồng phục.

Xe chạy đến trước khu dân cư nhà Chu Côn Ngọc, Tân Kiều dẫn Tân Mộc xuống xe, gọi điện thoại cho Chu Côn Ngọc: “Chúng tôi đến rồi. Chị… có tiện xuống đây không?”

Chu Côn Ngọc đơn giản nói một từ: “Được.” Cuộc gọi liền kết thúc.

Tân Kiều cất điện thoại đi, cô có thể nhìn ra thật ra Tân Mộc có một chút khẩn trương, có lẽ là đang lo lắng, thật ra em ấy và Chu Côn Ngọc cũng không tính là quen biết, thực sự tìm đến người ta như thế, có lẽ rất kỳ lạ.

Gió đêm thổi tung mái tóc của Tân Mộc, nhưng em ấy không để ý cứ mặt cho tóc phất qua gò má. Tân Kiều đứng bên cạnh em ấy, muốn đưa tay vén tóc cho em ấy rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Ngay lúc cô chăm chú nhìn mái tóc của Tân Mộc nhiều lần quấn quýt, bên tai vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Ánh mắt của Tân Kiều buông xuống, dừng lại trên vai Tân Mộc. Trong lòng nghĩ đến câu nói của bản thân từng nói: “Vĩnh viễn sẽ không gặp lại chị.”

Ông trời thích trêu người, lần này tự vả mặt thành tiếng, đủ vang.

Trong lòng cô thậm chí không được tự nhiên mà nghĩ ‘nếu như cả quá trình cô không ngước mắt lên nhìn Chu Côn Ngọc, như vậy có tính là không gặp mặt không?’

Cô không được tự nhiên, Tân Mộc cũng không được tự nhiên. Là Chu Côn Ngọc lên tiếng trước: “Mộc Mộc.”

Tân Mộc mấp máy môi, có lẽ là còn chưa kịp điều chỉnh tốt cách xưng hô, nên nhất thời không lên tiếng.

Chu Côn Ngọc rất dịu dàng mỉm cười: “Em muốn gọi chị là gì?”

“Chu Côn Ngọc…” Tân Mộc lắp bắp khẽ gọi một tiếng: “Chị.”

“Có thể.” Chu Côn Ngọc gật đầu: “Em đã không phải là bệnh nhân nữa, cho nên không cần xem chị là bác sĩ.”

Tân Mộc vâng một tiếng, cứ thế đứng thẳng tắp,

Là Chu Côn Ngọc bước đến, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay Tân Mộc.

Tân Mộc vẫn đứng thẳng, Tân Kiều cũng không biết em ấy được chân truyền từ cô hay thế nào. Giây tiếp theo, Chu Côn Ngọc ôm Tân Mộc vào lòng.

Tân Mộc cúi đầu đứng hai giây mới nâng tay lên ôm lại Chu Côn Ngọc, em ấy ôm rất chặt rất chặt, khuôn mặt vùi vào trong lòng Chu Côn Ngọc.

Lúc tất cả những động tác này phát sinh, Tân Mộc vẫn luôn cúi đầu rũ mi, không nhìn Chu Côn Ngọc. Lúc này nhìn thấy hai người ôm nhau, một mình Tân Kiều đi sang bên cạnh, xa xa đứng dưới táng cây, tự châm cho bản thân một điếu thuốc.

Khó thuốc lượn lờ, bốc lên từ giữa hai ngón tay. Cho đến lúc này cô mới quay đầu nhìn lại, lặng lẽ nhìn hai người đang ôm nhau bên kia.

Đêm nay gió vẫn rất lớn, mái tóc dài của Chu Côn Ngọc được buộc hờ ở phía sau, tóc mái lại bị gió thổi loạn, gần như che đi nửa khuôn mặt, Tân Kiều không nhìn rõ nét mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mềm mại của nàng đang mấp máy, ở bên tai Tân Mộc nói điều gì đó.

Tân Kiều thu hồi ánh mắt, rít một hơi thuốc, giống như Tân Mộc vừa rồi, chăm chú nhìn đầu ngón chân của bản thân.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi ngón tay cảm thấy nóng rát, cô mới giật mình phát hiện điếu thuốc sắp cháy hết. Mà bên tai có tiếng bước chân nhẹ nhàng, đang hướng về phía cô.

Tân Kiều không chuyển mắt, thật ra là đang đưa lưng về phía Chu Côn Ngọc và Tân Mộc.

Lúc này đôi vai căng chặt, nhưng rồi lại nghĩ đến sức quan sát của Chu Côn Ngọc, cho nên cô thả lỏng, lập tức dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, không muốn để Tân Mộc ngửi thấy mùi thuốc lá.

Lúc cô làm tất cả những điều này, Chu Côn Ngọc trầm thấp lên tiếng ở phía sau cô: “Xin chào.”

Cô phải xoay người lại.

Sau khi xoay người, lần đầu tiên nâng ánh mắt nhìn khuôn mặt của Chu Côn Ngọc.

Cô bình tĩnh trả lời: “Xin chào.” Trong lòng thầm nắng một câu thô tục, con mẹ nó.

Vì sao còn muốn để cô nhìn thấy khuôn mặt này, đôi mắt này?

Chu Côn Ngọc, đã bao lâu không gặp rồi?

Lúc cô lần lượt mang theo nguyên liệu nấu ăn và trái cây đi quan con phố cũ chật hẹp, lúc đàn bổ câu bay qua đỉnh đầu. Lúc cô ngồi xe phương tiện giao thông công cộng đi ngang qua câu lạc bộ cao cấp, tay nắm vòng treo, ánh mắt nhìn poster quảng cáo được dán trong xe.

Lúc cô tiến hành xong lần gỡ bom nguy hiểm kia, tựa ngồi vào chân tường ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh và mây trắng.

Bao nhiêu ngày đã trôi qua rồi.

Rõ ràng cô đã sắp quên đi rồi.

Vì sao cuộc sống đáng ghê tởm lại muốn nhắc nhở cô rằng thật ra cô căn bản không quên được, hơi nước trên kính thủy tinh cũng chỉ là hơi nước mà không, chỉ cần nhẹ nhàng lau đi, khuôn mặt và đôi mắt trong trí nhớ sẽ tức khắc trở nên rõ ràng, hợp làm một với người trước mắt.

Từ nay về sau chi oanh bay qua cỏ dài, nhân gian thay đổi.

Nhưng cô mặt không đổi sắc, biểu cảm lãnh đạm nhìn Chu Côn Ngọc, làm như cô đã hoàn toàn quên đi. Chu Côn Ngọc khoác vai Tân Mộc, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, trong giọng nói có một tia cao ngạo, thương lượng với cô: “Tôi muốn mời Mộc Mộc chủ nhật này đến nhà tôi chơi, em xem như vậy có được không?”

Tân Kiều rũ mắt nhìn Tân Mộc một cái.

Tân Mộc khẽ cúi đầu, có lẽ là cảm thấy quấy rầy người ta như vậy không tốt lắm. Em ấy quá mức hiểu chuyện, nên cũng sẽ không mở miệng nói bản thân muốn đi, tựa như món đồ chơi Mc Donald’s trước đây.

Chính em ấy không thể cự tuyệt, hoặc là đang chờ Tân Kiều cự tuyệt thay em ấy.

Nhưng dáng vẻ Tân Mộc cúi đầu trước mặt, và hình ảnh Tân Mộc cúi đầu đứng dưới ánh đèn đường đêm đó, mũi chân đá nhẹ hòn đá hợp làm. Thúc đẩy Tân Kiều nói ra hai từ: “Có thể.”

Chu Côn Ngọc gật đầu.

Tân Mộc cúi đầu hít sâu một hơi: “Chị Côn Ngọc, hôm nay quá muộn rồi, không quấy rầy chị nữa.”

Sau đó lại nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Ngữ điệu giống như một con đom đóm lập lòe, chợt sáng chợt tắt trong đêm đông. Chu Côn Ngọc chưa nói gì, giả vờ như không nghe thấy, nhưng ngón tay khoác lên vai Tân Mộc khẽ cong lại, dường như đang nói cho Tân Mộc biết rằng nàng đã nghe thấy.

Nàng giả vờ không nghe thấy là vì sợ Tân Mộc xấu hổ, nhưng lại ám chỉ bản thân nghe thấy là sợ Tân Mộc cảm ơn bất thành. Khom khom lách lách như thế có một chút kỳ lạ, tạm gọi là ‘dịu dàng’.

Sao lại có một người vừa tàn nhẫn, vừa dịu dàng. Tân Kiều tin chắc rằng bản thân không phải người như vậy.

Chu Côn Ngọc mỉm cười nói ‘tạm biệt’ với Tân Mộc rồi xoay người rời đi.

Cho đến lúc này Tân Kiều cuối cùng mới nhìn vào gương mặt của Chu Côn Ngọc.

Hiếm khi nàng lại mặc áo lông cừu, có phần mỏng nhẹ, nhưng kết hợp với áo sơmi trắng, tựa như ánh trăng được che phủ trong lớp lông nhung, rồi lại bị ánh đèn đường chiếc ra một lớp lông xù, cả người nàng có vẻ rất ấm áp.

Có một chút khác biệt so với dáng vẻ ngả ngớn lãnh tâm lãnh tính trong trí nhớ của cô.

Tân Kiều cúi đầu bước tới, Tân Mộc đi theo bên cạnh cô: “Chị.”

“Hả?” Tân Kiều hoàn hồn.

“Chúng ta đi xe bus về sao?”

Thật ra thói quen đâu thể dễ dàng thay đổi như thế, hiện tại các cô thỉnh thoảng sẽ ra ngoài ăn cơm, cũng mua một chiếc lò vi sóng mới, nhưng tiết kiệm và tích góp đã trở thành tập tính ăn sâu vào xương máu, đi taxi vẫn luôn cảm thấy rất xa xỉ, không tự nhiên bằng đi xe bus hoặc tàu điện ngầm.

Tân Kiều thích đi xe bus ban đêm.

Lấy một ví dụ không mấy thỏa đáng, cô cảm thấy xe bus ban đêm có phần giống nón bảo hộ của cô. Ngồi bên trong nhìn ra thế giới, sẽ cảm thấy thế giới rất gần lại rất xa, mà mối liên hệ giữa con người ta và thế giới, rất bền chặt cũng rất yếu ớt.

Mỗi một ngọn đèn đường đều giống như ngọn đèn vừa rồi chiếu lên người Chu Côn Ngọc, chiếu sáng toàn bộ thế giới.

Trái tim vốn dĩ không dễ dàng gì mới bình lặng, cũng theo đó trở nên dao động.

Tân Kiều có chút phiền toái vì loại cảm giác này, cô mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay đặt trên đùi, không ngừng xoắn lấy ngón cái của bản thân.

Tân Mộc nhìn cô một cái.

Cho đến lúc xuống xe, thời gian còn chưa tính là quá trễ, chiếc xe ba bánh bán khoai lang nướng ở đầu đường vẫn chưa dọn hàng, chủ xe tựa người nghe kinh kịch, hai tay cắm trong ống tay áo.

Tân Mộc hỏi: “Ăn khoai lang nướng không?” Lại nói: “Em mời.”

Tân Kiều gật đầu: “Được.”

“Chú ơi.” Tân Mộc tiến đến: “Cháu muốn mua khoai lang.”

Tân Mộc cầm một chiếc túi nilon mỏng, trên túi nhanh chóng tụ đầu hơi nước. Càng đi vào trong con đường càng chật hẹp, đèn đường phía sau cách càng lúc càng xe, ánh sáng cũng càng yếu ớt.

Tân Mộc bẻ một củ khoai thành hai nửa, hỏi Tân Kiều: “Chị muốn cái nào?”

Tân Kiều liếc mắt nhìn một cái, tùy tiện chỉ một nửa.

Tân Mộc đưa cho cô, Tân Kiều nhắc nhở: “Cẩn thận nóng.”

“Biết rồi.”

Hai người yên lặng ăn, hai người có khoảng cách nhưng hai cái bóng lại dựa vào rất gần.

“Xin lỗi hôm nay là em ngang bướng.”

“Cảm ơn chị đã dung túng em.”

Tân Kiều biết, những lời như thế Tân Mộc rất khó nói ra khỏi miệng, cho nên em ấy dùng tiền tiêu vặt của mình mua khoai nướng cho cô.

Ừm, rất ngọt.

“Chuyện đó…” Tân Mộc cân nhắc rồi mới nói.

“Chuyện gì?”

“Không phải chủ nhật này chị được nghỉ sao?”

“Ừm, chị đưa em đến đó.”

“Không phải.” Tân Mộc nói nhỏ: “Chị, cùng đi đi.”

Tân Kiều nắm chặt củ khoai lang trong tay, ngữ điệu cũng rất đạm nhạt: “Chị sẽ không đi.”

“Chị phải đi.” Tân Mộc nóng nảy: “Nếu không em, em sẽ cảm thấy xấu hổ.”

Tân Kiều im lặng hai giây rồi mới nói: “Là em nói với chị ấy là chị muốn đi, hay là chị ấy bảo em gọi chị đi?”

Tân Mộc ngẩn người, dường như không nghĩ tới đây là vấn đề quan trọng.

Em ấy hồi tưởng một chút: “Chị ấy hỏi em có muốn chủ nhật này đến nhà chị ấy ăn trưa hay không, lại nói tay nghề của chị ấy không được tốt lắm, nên em nói tay nghề của chị đặc biệt tốt, nhưng chị có thể đến hay không thì em phải hỏi lại chị, vì thế chị ấy bảo em hỏi chị.”

Tân Kiều chậm rãi phun hơi thở đè nén trong lồng ngực ra.

Tân Mộc lại nhỏ giọng nói: “Chị cùng đi đi. Tuy rằng em và chị ấy không thân thiết, chị và chị ấy cũng không thân thiết, nhưng hai chúng ta cùng đi tóm lại sẽ tốt hơn một chút. Nếu không em, em cũng không đi.”

“Ừ.”

“Em thật sự không đi nữa đấy?” Tân Mộc nóng nảy.

Tân Kiều nhìn đường phố chật hẹp, cuối đường hai chiếc thùng rác màu xanh chói mắt ngưng tụ thành hai điểm xanh nhỏ nhỏ.

Cô mở môi, rồi khép lại, lần thứ hai hé môi: “Chị đi.”

Một tuần trôi qua rất nhanh, chủ nhật Tân Kiều dậy từ sáng sớm, lau nhà một lần, đến gần buổi trưa mới dẫn Tân Mộc ra cửa, ngồi xe bus đến nhà của Chu Côn Ngọc.

Xuống xe còn phải đi một đoạn đường, lúc đến cửa khu dân cư, đúng lúc nhìn thấy một chiếc Porche màu trắng.

Tân Kiều bước chân chậm lại, Tân Mộc có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy chiếc Porche thả chậm tốc độ rồi dừng ở ven đường, cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tao nhã của Chu Côn Ngọc.

Ánh nắng ấp áp, gió đông dịu dàng.

Hoàn toàn là tổ hợp từ ngữ không phù hợp với nhau, nhưng thời khắc này lại chắp vá thành một câu hài hòa.

Chu Côn Ngọc nhìn Tân Kiều.

Nàng thích mặc áo bông, quần jean phối với giày bệt, có vẻ lưu loát tràn đầy sức sống. Đuôi ngựa buộc cao sau đầu, không trang điểm, hệ thống sưởi hơi trong xe khiến người ta hoa mắt, khuôn mặt trắng nõn lạnh nhạt  khiến người ta kinh ngạc.

Khi đó trong lòng Chu Côn Ngọc tự hỏi bản thân, nàng đang làm gì?

Nàng vẫn nên dùng ánh mắt như vậy để nhìn Tân Kiều sao?

Tân Kiều nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhàn nhạt hỏi: “Mua nguyên liệu nấu ăn sao?”

Ánh mắt của Chu Côn Ngọc khôi phục vẻ nho nhã: “Không có, mới từ bệnh viện trở về.”

“Vậy để tôi đi mua.”

“Cùng đi đi. Siêu thị ở…”

“Vừa rồi đã nhìn thấy.” Ngữ điệu của Tân Kiều vẫn rất lạnh nhạt.

Chu Côn Ngọc dừng một chút, ánh mắt dừng trên người Tân Mộc, nàng cong khóe môi: “Vậy, em vào nhà cùng chị chứ?”

Tân Mộc do dự chốc lát, nâng ánh mắt nhìn Tân Kiều.

“Nhìn chị làm gì?” Tân Kiều nói: “Muốn đi thì đi.”

“Vậy em đi trước.” Tân Mộc nhỏ giọng nói: “Chị mua xong thì lập tức đến nhé.”

Tân Kiều mỉm cười rũ mi.

Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nghĩ, Tân Kiều sẽ không bao giờ nở nụ cười như vậy với nàng nữa.

Nụ cười ấy, nàng cũng từng bắt gặp một lần trên gương mặt Tân Kiều. Ngày đó lúc hai người nói cắt đứt quan hệ, trước khi Tân Kiều muốn bày tỏ với nàng, Tân Kiều đã cười như thế một lần.

Tân Kiều dường như không hỏi kết quả, không cầu tương lai, cứ thế mỉm cười với nàng.

Nói ra có vẻ rất khó tin, nhưng đó là lần đầu tiên Chu Côn Ngọc nhìn thấy một người cười như thế với nàng.

Trong cuộc sống của nàng, tất cả hành vi đều lấy ‘mục đích’ làm hướng phát triển, bao gồm cả nụ cười. Các nàng cười đều hàm ý; thể hiện sự thân thiết, kéo gần khoảng cách, thậm chí một nụ cười cũng có thể dùng để kéo giãn khoảng cách.

Nhưng nụ cười của Tân Kiều không có hàm ý gì, cũng không có mục đích gì.

Cô nhìn về phía nàng, theo bản năng nở nụ cười.

Vô cùng thuần túy.

Lúc này, Tân Mộc lách đến ghế phụ, Chu Côn Ngọc tháo dây an toàn, nghiêng người mở cửa xe cho êm ấy, nàng cảm giác ánh sáng ở cửa kính bên kia bị che đi một nửa.

Nàng chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy Tân Kiều đến gần một chút.

Khuôn mặt vẫn rất lãnh đạm, thấp giọng hỏi nàng: “Có kiêng ăn thứ gì hay không?”

Chu Côn Ngọc dừng một giây, ngửi thấy hương chanh nhàn nhạt trên người cô.

Tân Mộc ngồi ghế phụ, tự mình thắt dây an toàn, nhìn Chu Côn Ngọc rồi lại nhìn Tân Kiều.

Sau đó nghe Chu Côn Ngọc nói: “Không ăn thịt dê, không ăn rau thơm.”

“Biết rồi.” Tân Kiều chỉ đáp lại bằng hai từ đơn giản như vậy, sau đó cô lui lại, nhìn theo phương hướng của chiếc xe, tiếp đến mới xoay người đi về phía trước.

Tân Mộc một tay siết thành quyền, dùng ngón tay vẽ vòng trong trong lòng bàn tay đang nắm lại.

Cảm giác này… sao lại kỳ lạ như vậy?

Thật ra lúc Tân Kiều đi vào siêu thị, cô đã muốn mắng người.

Siêu thị của khu dân cư cao cấp này sao giá lại đắt như vậy? Hữu cơ thì giỏi lắm sao? Ăn vào có thể thăng thiên hay là thế nào?

Nhưng cô vẫn mua, cà chua, măng tươi, thịt bò, thịt băm.

Lúc cầm một quả cà chua bỏ vào trong giỏ hàng, cô chăm chú nhìn phần cuống còn xanh của nó, bỗng nhiên nghĩ, thật là kỳ quái, cô và Chu Côn Ngọc xem như xa lạ hay là quen thuộc?

Các cô hiểu rất rõ từng vân da của đối phương, nhưng ngoại trừ lúc vừa quen biết nàng đã từng đến Chu gia làm khách một lần, còn có đêm khuya cùng ăn một chén mỳ, thì thậm chí hai người còn không được tính là cùng nhau ăn cơm.

Ngay cả sở thích ăn uống của đối phương cũng không biết.

Cho nên, vẫn là xa lạ đi. Tân Kiều không chút biểu cảm đặt quả cà chua vào xe đẩy, sau đó đi tính tiền.

Bảo vệ cổng đã nhận được thông báo của Chu Côn Ngọc, cho nên cô đi vào rất thuận lợi.

Đứng trong thang máy, Tân Kiều nhìn ảnh phản chiếu của bản thân trên cửa kim loại, phát giác bả vai vẫn căng chặt theo thói quen.

Phiền muốn chết, rõ ràng trong lòng đã tự nhủ là người xa lạ, nhưng rồi lại phải đối mặt với loại phản ứng xuất phát từ bản năng của thân thể.

Cô ngừng thở một nhịp, sau đó mới ấn chuông cửa.

Bỗng nhiên vô duyên vô cớ nghĩ: Chu Côn Ngọc đã đổi mật khẩu khóa điện tử rồi sao?

Thính giác của cô rất nhạy, nghe thấy trước cửa có tiếng bước chân, bả vai lại vô thức kéo căng.

Người ra mở cửa chính là Chu Côn Ngọc.

Hôm nay sắc trời âm u, ban ngày nhưng trong nhà vẫn mở đèn, Chu Côn Ngọc vừa mở cửa, ánh đèn vàng nhạt ấm áp giống như tiền vào cất giấu trong hang động, sái lên đường nét nhu hòa của nàng, lúc ánh vàng đổ ập xuống đầu mới phát hiện ‘tiền vàng’ ấy là ấm áp, mềm mại.

Đường nét của Chu Côn Ngọc càng thêm nhu hòa, nàng nhẹ giọng nói: “Đến rồi.”

“Ừ.”

Trong lòng Tân Kiều lại bắt đầu cảm thấy phiền.

Lúc đổi dép cô suy nghĩ cẩn thận, bản thân đến cùng đang phiền cái gì. Bởi vì loại đối thoại quá mức ấm áp hằng ngày này, ngược lại giống như hai người thực sự là bạn bè rất thân quen, thậm chí giống như người nhà.

Nhưng rõ ràng không phải như vậy, cô vừa vào căn nhà này, liếc nhìn vào phòng khách, khắp nơi đều lưu lại vết tích hoang đường của cô và Chu Côn Ngọc lúc trước.

Chu Côn Ngọc gọi cô: “Vào đi.” Sau đó đưa tay nhận lấy túi mua sắm trong tay cô.

Cô đi vào phòng khách, nhìn thấy Chu Côn Ngọc mang nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, mà trên sô pha phòng khách, Tân Mộc đang ngồi ôm máy tính bảng của Chu Côn Ngọc để xem video.

Tân Mộc ngước mắt nhìn cô: “Chị.”

Tân Kiều lại không đành lòng, cô gật đầu với Tân Mộc: “Em cứ xem đi, chị đi nấu ăn.”

Tân Mộc gật đầu, nhìn theo bóng lưng của cô đi vào phòng bếp. Thật ra Tân Mộc rất khẩn trương, đối với Chu Côn Ngọc là bản năng muốn đến gần, nhưng mà hai người lại không quen thuộc, hơn nữa căn hộ của Chu Côn Ngọc quá cao cấp, hoàn cảnh bất đồng với hoàn cảnh sinh trưởng của em ấy.

Tân Mộc tạm dừng video, chậm rãi phóng thích hơi thở bị đè nén trong lồng ngực, đầu ngón tay ma sát mép sô pha, muốn cho bản thân thả lỏng tinh thần một chút.

Ôi chao…?

Sao lại cảm thấy hình như có thứ gì đó trong kẹt?

Tân Mộc lấy ra xem, không khỏi sửng sốt.

Trong kẹt sô pha có một sợi dây buộc tóc. Nhưng dây buộc tóc này, sao lại giống như của chị cô…?!

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!