Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 577

Chương 577

 

Phòng sách chợt lâm vào trầm mặc.

Tất cả mọi người đều biết nếu như Trạc Xuyên thức tỉnh, đồng nghĩa với điều gì.

Trạc Xuyên là người thích hợp đi khuyên bảo Ngư Thiển nhất, cũng là người có tư cách nhất, nhưng đối với Trạc Xuyên đây là việc đau đớn cỡ nào.

“… Nếu như nàng thức tỉnh, biết bản thân đã không còn trên nhân thế, mà ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng là hư vô.” Vũ Lâm Hanh buồn bã: “Nàng sẽ làm sao, sẽ nghĩ như thế nào?”

Các nàng ai cũng không phải Trạc Xuyên, nên đều không thể trả lời vấn đề này.

Nhưng với tính tình của Trạc Xuyên, Sư Thanh Y suy đoán sau khi Trạc Xuyên trải qua một hồi khiếp sợ, hoảng loạn, không cam lòng, luyến tiếc và đủ loại tâm tình phức tạp, cuối cùng vẫn sẽ bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Từ đoạn đối thoại với Ngư Thiển trong hoa viên, thật ra đã có thể nhận ra cái nhìn của Trạc Xuyên đối với vấn đề sinh tử cũng là khoáng đạt, lúc trước khi hạ quyết tâm ở bên cạnh Ngư Thiển, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý vì khoảng cách tuổi thọ giữa hai người.

Chỉ là, nàng ra đi trong thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời, cũng không thể cùng Ngư Thiển chân chính đi đến hết cuộc đời như nàng đã dự đoán.

Điều này có thể là tiếc nuối lớn nhất của Trạc Xuyên.

“Ai sẽ đến nói thẳng chuyện mộng cảnh với Trạc Xuyên?” Thiên Thiên trải qua thống khổ khi thức tỉnh khỏi mộng cảnh, nàng dĩ nhiên lo lắng cho trạng thái của Trạc Xuyên sau khi thức tỉnh: “Ta hẳn là… nhất thời sẽ khó có thể mở miệng, điều này đối với nàng mà nói… là quá tàn nhẫn.”

Vũ Lâm Hanh cũng bị mộng cảnh làm khó, nói: “… Có lẽ ta cũng rất khó.”

Trường Sinh và Âm Ca chưa từng hé răng, chỉ ở bên cạnh nhìn các nàng.

A Mai giơ tay: “Nếu như các ngươi đều rất khó xử, vậy để ta đi. Ta là kẻ tạo mộng, cũng rất am hiểu tình huống của mộng cảnh, để ta giải thích với nàng, nàng sẽ nhanh hơn hiểu thấu và chấp nhận.”

Chẳng qua nàng có chút lo lắng: “Mộng cảnh này do ta dựng, tuy rằng ta là bị ép buộc nhưng bản chất của nó chính là dụng tâm hiểm ác của kẻ áo đen số một và số hai, nếu như không có mộng cảnh, Ngư Thiển và Trạc Xuyên cũng sẽ không rơi vào khốn cảnh như hiện tại. Nếu như ta nói rõ với các nàng, Trạc Xuyên sẽ tức giận đánh ta sao? Nàng nhìn có vẻ rất lợi hại.”

A Mai cũng chỉ có thể từ trong mộng cảnh nhìn lén ngôn hành cử chỉ của Trạc Xuyên, nhưng cũng không được xem là hiểu rõ nàng ấy.

“Nàng sẽ không.” Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Nàng là một người đặc biệt tốt tính, nếu như ngươi bị người khác bức bách, nàng cũng không sẽ trách ngươi.”

A Mai gật đầu, thẳng thắn lưu loát nói: “Vậy để ta đi!”

Sư Thanh Y lắc đầu: “Không cần.”

“Thế nào?” A Mai nghi hoặc.

“Ta đoán, có lẽ nàng sẽ nhanh chóng tự mình thức tỉnh mà thôi.” Sư Thanh Y cười khổ: “Xuất hiện một số biến cố, lư hương chứa mộng hạch bị vô tình đụng ngã, các nàng đã thật lâu chưa đốt mộng hạch, tác dụng che mắt đã tan biến, nếu Ngư Thiển thức tỉnh từ lâu, có lẽ Trạc Xuyên cũng sắp rồi.”

Các nàng là sinh tử chi giao, hiểu biết lẫn nhau, Sư Thanh Y nói: “Ngư Thiển là Bạch Giao, vốn am hiểu tạo ra và bài trừ ảo giác, ảnh hưởng của mộng cảnh đối với nàng sẽ ít hơn so với người bình thường một chút, nếu như không phải có mộng hạch trì hoãn, nàng đã sớm thức tỉnh. Còn Trạc Xuyên thì đạo pháp cao thâm, cũng không dễ bị mê hoặc, nàng thức tỉnh thật ra chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

A Mai nhất thời sửng sốt: “Vậy nếu như chính nàng thức tỉnh, không biết đây là mộng cảnh, nàng nhớ lại cảnh tượng bản thân chết đi, đồng thời lại hồi tưởng đến việc ở Hoàng Đô, chẳng phải nàng sẽ rơi vào tình huống hoang mang cực độ.”

“Đúng vậy.” Trong lòng Sư Thanh Y như có một tảng đá lớn, nhưng vẫn phải gánh lấy áp lực, miễn cưỡng duy trì tính logic trong suy nghĩ: “Nếu như vậy, nàng sẽ cảm thấy đây là một loại bất thường, hoặc là ảo giác. Nhưng hiện tại nàng đang ở Hoàng Đô, sẽ lo lắng Hoàng Đô sinh biến nên mới dẫn đến hiện tượng khác thường này, như vậy nàng trong lúc lo lắng, khả năng rất lớn sẽ đến tìm ta để thương lượng, đến lúc đó ta sẽ dẫn dắt nàng tìm ra chân tướng. Chí ít có sự chuẩn bị tâm lý sẽ không đột ngột giống như trực tiếp nói ra. Thật ra nếu ngươi trực tiếp nói với nàng trước khi nàng thức tỉnh, nàng thông hiểu những việc thần quỷ, lại cẩn thận như vậy, ắt hẳn vẫn sẽ rơi vào hoang mang và hoài nghi.”

“Thì ra là như vậy.” A Mai bừng tỉnh.

“Nếu như Trạc Xuyên vốn đã biết khái niệm mộng cảnh, chỉ sợ thức tỉnh sẽ càng nhanh hơn.” Sư Thanh Y kể ra một loại khả năng khác: “Lúc nàng thức tỉnh sẽ tự mình căn cứ tất cả những việc đã xảy ra trước đó, tự mình sắp xếp rõ ràng nguyên nhân hậu quả, tất cả đều có phán đoán. Dưới loại tình huống này, nàng biết ta và Lạc Thần là chủ thể, sẽ càng phải tìm bọn ta để thương lượng, bởi vì nàng sẽ hy vọng Ngư Thiển tiếp tục sống.”

Ánh mắt của Lạc Thần chợt lạnh, nàng nói: “Hoặc là, thật ra nàng đã thức tỉnh. Chẳng qua cũng giống như Ngư Thiển, tạm thời chưa để đối phương nhìn ra.”

Trong lòng Sư Thanh Y chợt lạnh, khả năng này càng làm cho người ta cảm thấy thống khổ hơi hai loại khả năng trước đó.

Nàng nhìn Lạc Thần, gật đầu: “Những lời này nàng nói với Ngư Thiển ở hoa viên, thật ra là có một chút manh mối. Nàng nói rất sâu, một mực cổ vũ Ngư Thiển sống tiếp, chẳng qua bị câu hỏi của Ngư Thiển làm khó mà thôi.”

“Nếu như ta biết, ta cũng… không muốn nói ra.” Thiên Thiên càng có thể thấu hiểu loại cảm giác này: “Không nói ra, cùng nhau trải qua khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng.”

Vũ Lâm Hanh nói: “Sư Sư ý của ngươi là hiện tại chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi sao.”

“Đúng vậy.” Sư Thanh Y rũ mi: “Chờ.”

Nàng vẫn luôn cảm thấy, sẽ nhanh thôi.

“Nếu sớm muộn gì cũng phải tỉnh, vậy thì ta sẽ không tạo ra ảo ảnh của các thần quan nữa, như vậy sẽ thuận tiện hơn, các nàng ở bên nhau cũng sẽ tự tại hơn.” Sư Thanh Y nói: “Bên ngoài rất trống trải, các ngươi cũng có thể ra ngoài đi dạo một chút, chỉ cần tạm thời tránh gặp mặt hai người họ là được rồi, không cần lo lắng sẽ bị ảo ảnh khác nhìn thấy, vẫn luôn ở đây sẽ rất nhàm chán.”

“Cũng tốt.” Vũ Lâm Hanh vốn dĩ còn muốn đi dạo một hồi, hiện tại tâm tình không tốt, hoàn toàn không có dự định này nữa: “Chúng ta vẫn nên ở đây đi, lỡ như bị các nàng phát hiện thì sao.”

“Vậy chúng ta đều đợi ở đây đi, cần cái gì thì nói cho ta biết và Lạc Thần hoặc Trường Sinh là được.” Sư Thanh Y cũng ở lại cùng các nàng, nàng ngồi xuống ghế: “Chờ đến giờ cơm tối, ta nấu cơm mang vào cho các ngươi.”

Nhóm người ở trong phòng sách đọc sách, chờ đồng hồ đeo tay của Sư Thanh Y chỉ hướng năm giờ, nàng và Lạc Thần lúc này mới rời khỏi phòng sách, đi đến phòng bếp.

Đi vào phòng bếp, đã thấy lửa cháy trong lò, Trạc Xuyên đang bận rộn, Ngư Thiển ở bên cạnh giúp đỡ làm một số việc đơn giản.

Nhận thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần đến, Ngư Thiển nhanh chóng nghênh đón, cười nói: “Các ngươi trở về rồi.”

Vẻ mặt của nàng rất bình thản, giống như thường ngày.

Sư Thanh Y lại chỉ cảm thấy ý cười của nàng ấy giống như một lưỡi dao sắc bén, cắt lấy chính nàng ấy.

“Ừm.” Sư Thanh Y cũng không vạch trần, chỉ dịu dàng cười nói: “Tế điện bên kia vô cùng bận rộn, thực sự không rảnh trở về. Nhưng hiện nay đã rãnh rỗi hơn không ít, hôm nay bọn ta sẽ ở lại hoàng điện.”

“Vậy là được rồi.” Ngư Thiển nói: “A Xuyên đã dạy ta một câu nói, một ngày không gặp như cách tam thu. Chúng ta đã cách vài thu không gặp rồi, ta rất nhớ các ngươi.”

“Bọn ta cũng vậy.” Sư Thanh Y mỉm cười, vô cùng tự nhiên mà xắn ống tay áo, chuẩn bị xuống bếp: “Buổi tối các ngươi chuẩn bị làm món ăn gì?”

Trạc Xuyên vẫy nước trên tay, mỉm cười đi đến chào hỏi với các nàng: “Vốn cho rằng chỉ có ta và Ngư, nên món ăn không nhiều lắm, các ngươi muốn ăn gì, ta đi chuẩn bị thêm.”

Sư Thanh Y nhìn lướt qua bếp lửa.

Thật ra từ nguyên liệu nấu ăn cho thấy, món ăn buổi tối hôm nay Trạc Xuyên chuẩn bị vẫn rất phong phú, tổng cộng vài món nhưng phân lượng của mỗi món chỉ đủ cho hai người. Trạc Xuyên đã quen tiết kiệm, lúc chuẩn bị thức ăn chưa bao giờ lãng phí, từ tình huống hiện tại Sư Thanh Y cảm thấy Trạc Xuyên cũng không ngờ tới các nàng sẽ trở về vào hôm nay, có lẽ nàng ấy muốn yên tĩnh cùng Ngư Thiển ăn tối, cho nên nấu đều là món Ngư Thiển thích ăn.

Từ chi tiết này Sư Thanh Y càng khẳng định suy đoán của bản thân, ánh lửa trên bếp chiếu lên người Trạc Xuyên, cả người có một loại cảm giác thê lương bất lực.

Lạc Thần cũng đang nhìn chằm chằm bếp lửa, ánh mắt có chút thay đổi.

Sư Thanh Y biết Lạc Thần cũng đã nhận ra điểm này.

Lạc Thần nhìn về phía Trạc Xuyên, hòa nhã nói: “Ta và ngươi cùng nhau chuẩn bị.”

“Được.” Trạc Xuyên cười rộ lên: “Vậy lúc này ta tạm thời lui lại, làm phiền Sư Sư cầm chảo rồi, ngươi nấu ngon hơn ta nhiều, Ngư sẽ càng thích ăn hơn.”

Ngư Thiển lại nghiêm túc nói: “A Xuyên, ngươi và Sư Sư cùng nhau nấu đi, ta muốn ăn món ăn do các ngươi nấu.”

Trong lòng Sư Thanh Y lại thêm phần nặng nề.

Ngư Thiển đây là muốn không để lại tiếc nuối, trước khi bản thân đưa ra lựa chọn. Muốn ăn những món mình thích nhất.

Lo lắng sau này sẽ không có cơ hội.

“Không thành vấn đề.” Sư Thanh Y điều chỉnh tâm tình, ý cười ấm áp: “Hôm nay ta sẽ làm một bàn thức ăn, tùy ý ăn.”

Ngư Thiển chịu ảnh hưởng của Trạc Xuyên sâu sắc, vội nói: “Như thế quá lãng phí, không cần, ta chỉ cần vài món là đủ rồi.”

“Không sao cả.” Lạc Thần lo lắng đến nhóm người đợi trong phòng sách, nên tìm một lý do: “Buổi chiều hôm nay cô cô sẽ trở lại tế điện, nàng nói muốn ăn món do Thanh Y làm, nhưng nàng lại không thể đến đây, bọn ta cũng không thể ở lại bên kia, vốn định ngày mai sẽ lại đến cùng nàng, nếu như nấu nhiều món, còn có thể mang đến cho cô cô.”

Sư Thanh Y phối hợp nói: “Cô cô kén chọn, xưa nay luôn thích mỗi món nếm một chút, đúng lúc ta có thể làm nhiều món một chút, mỗi món chia thành hai phần.”

Ngư Thiển lúc này mới gật đầu: “Nếu là Tư Hàm đại nhân, đúng là nên nấu nhiều một chút.”

Kế tiếp bốn người bận rộn trong phòng bếp, Sư Thanh Y chuẩn bị rất nhiều hộp chứa thức ăn, mỗi một món đều chia ra, cẩn thận cho vào hộp, cơm trắng cũng căn cứ theo số lượng người trong phòng sách để mang đi, nhất là những món Trường Sinh và A Mai thích ăn, Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, lại nhét vào thêm một phần.

Cũng may cơm là Lạc Thần nấu, nấu rất nhiều. Ngư Thiển thấy Lạc Thần nấu nhiều cơm như thế, trong lúc hiếu kỳ còn hỏi Lạc Thần một câu vì sao lại nấu nhiều như vậy.

Lạc Thần trả lời: “Run tay.”

Cơm tối chuẩn bị xong, lúc bưng món ăn lên bàn, Lạc Thần nói: “Các ngươi ăn trước, ta mang thức ăn ra ngoài, bên ngoài đã có thần quan đến nhận.”

Trời lạnh, thức ăn nhanh nguội, nên phải nhanh chóng đưa đến phòng sách.

“Bọn ta chờ ngươi.” Ngư Thiển cười nói.

Lạc Thần không nói gì nữa mà nhanh chóng ra khỏi phòng, chờ khi đưa cơm xong rồi mới trở về.

Một bàn đầy thức ăn, Ngư Thiển ăn vô cùng vui vẻ, hơn nữa luôn gắp cho Trạc Xuyên, Trạc Xuyên ngồi bên cạnh nàng, cưng chiều nhìn nàng.

Sư Thanh Y nhìn các nàng, bi thương trong lòng khó có thể hình dung, nhưng cũng chỉ có thể tỏ vẻ bình thường, vừa ăn cơm vừa trò chuyện với các nàng.

Dùng cơm xong, thu dọn chén đĩa, Sư Thanh Y và Lạc Thần trở về phòng một chuyến. Kết quả mới vừa vào không bao lâu đã chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ngoài cửa là giọng nói của Trạc Xuyên: “Sư Sư, Lạc Thần, ta có thể vào được không?”

Hai người nhìn nhau.

Sư Thanh Y đoán được kết quả này, lại không nghĩ rằng nó sẽ đến nhanh như vậy. Nàng hít sâu một hơi, nhanh chóng ra mở cửa.

Trạc Xuyên mỉm cười.

Sư Thanh Y cũng cười, đón nàng ấy vào cửa, còn cố ý đóng cửa phòng lại.

Ba người ngồi xuống vô cùng tự nhiên, Lạc Thần rót một chén trà nhỏ đưa cho Trạc Xuyên, Trạc Xuyên gật đầu uống một ngụm rồi đặt lên bàn.

“Ngươi… có việc gì sao?” Trong lòng Sư Thanh Y có chút run rẩy, nhưng vẫn cười hỏi Trạc Xuyên.

Trạc Xuyên cụp mi, nói: “Để ta bồi thường.”

“Bồi thường?” Sư Thanh Y biết, nhưng vẫn giả vờ như không biết chuyện này: “Ý gì?”

“Ta… vô ý làm hỏng chiếc bàn trong phòng, chiếc bàn đó tất nhiên rất quý.” Trạc Xuyên nói: “Ta muốn hỏi một chút, bao nhiêu tiền?”

Sư Thanh Y khoát khoát tay: “Chỉ là một loại gỗ tầm thường trên núi, không đáng tiền.”

“Sư Sư ngươi đừng gạt ta.” Trạc Xuyên xấu hổ nói: “Ta có thể nhìn ra, đó cũng không phải loại gỗ tầm thường.” Nàng nói xong, lại lấy ra một con dao găm màu xanh, đặt lên bàn.

Trước đó nàng ở dưới Triệu Mạch đã từng dùng một thanh trường kiếm màu xanh, đó là một trong những vũ khí của nàng, bình thường đặt ở trong cơ quan ẩn của rương tróc yêu. Ngoại trừ thanh kiếm, trước đây Sư Thanh Y cũng từng nhìn thấy con dao này, nó và thanh trường kiếm thuộc cùng một bộ, dài dài một ngắn, chẳng qua dao găm Trạc Xuyên ít khi dùng đến.

Tuy rằng Trạc Xuyên rất nghèo, nhưng vũ khí của nàng đều đặc biệt hoàn mỹ, nhất là rương tróc yêu, càng là một sự tồn tại vô cùng thập phần thần bí. Vũ khí của nàng, đều được đặt trong rương tróc yêu.

“Con dao này.” Trạc Xuyên xấu hổ nói: “…Xem như bồi thường.”

Nàng sợ như vậy không cách nào thể hiện giá trị của con dao, nên lại có một chút khẩn trương giải thích: “Đây là sư tôn cho ta, sư tôn nói nó vô cùng đáng giá.”

“Vật quý trọng như vậy, bọn ta không thể nhận.” Sư Thanh Y lập tức nói: “Chiếc bàn đó thật sự không đáng là gì. Còn nữa, cho dù nó giá trị ngàn vàng, thì đã sao, hỏng thì hỏng, ngươi là bạn của ta, không cần câu nệ như vậy.”

Trạc Xuyên cảm động nói: “Đa tạ Sư Sư. Xin hãy nhận lấy con dao này, cho dù không tính là bồi thường, ta cũng muốn tặng cho các ngươi.”

“Ngươi đã nói là sư tôn ngươi tặng, tất nhiên vô cùng trân quý, há có thể tặng người khác.” Sư Thanh Y mỉm cười: “Ngươi đổi một món quà khác không ý nghĩa sâu xa khác, ta tất nhiên sẽ nhận lấy.”

“Chính vì có ý nghĩa sâu xa, ta mới muốn tặng.” Trạc Xuyên nói: “Trường kiếm ta tặng cho Ngư, dao găm tặng cho các ngươi.”

Nàng vô cùng bình tĩnh nói: “Dù sao thì, ta cũng không dùng được nữa.”

Sư Thanh Y và Lạc Thần nhất thời biến sắc.

“Ta biết ta đã chết.” Trạc Xuyên nâng chén trà lên, uống cạn nước trà trong chén: “Ta có thể hỏi một chút, hiện tại là năm bao nhiêu không?”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!