Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 576

Chương 576: Không muốn

 

Câu hỏi của Lạc Thần còn chưa hỏi xong, Sư Thanh Y đã hiểu ý của Lạc Thần. Thảo nào Lạc Thần muốn đánh lạc hướng Trường Sinh, vấn đề này các nàng căn bản không cách nào thảo luận trước mặt Trường Sinh.

Hô hấp của Sư Thanh Y bỗng chốc trở nên gấp gáp, tâm tình của nàng cũng dao động kịch liệt, nhưng nàng cũng không muốn biểu hiện rõ ràng trước mặt Lạc Thần, nên chỉ đành âm thầm điều chỉnh hô hấp rồi nhìn Lạc Thần.

Bàn tay không khỏi siết chặt.

Vấn đề này là một vết thương.

Nó ở ngay đây, vẫn luôn tồn tại, nhưng nàng sẽ luôn vô thức bỏ qua nó, không muốn nhìn thấy nó. Nhưng dù có che giấu thế nào, một ngày nào đó vết thương vẫn sẽ lộ ra, hơn nữa theo thời gian nó sẽ càng lúc càng sâu sắc, giống như trầm uyên, chậm rãi gặm nhắm nàng.

Sư Thanh Y hô hấp chậm lại, nói: “Vấn đề này của Ngư Thiển, cũng không có đáp án chính xác, vị trí của hai người bất đồng, suy nghĩ cũng sẽ bất đồng. Nàng và Trạc Xuyên đều là người dịu dàng nhưng cũng chung tình cố chấp, nếu như một ngày nào đó bản thân chết đi, trong lòng vẫn sẽ hy vọng đối phương có thể tiếp tục cuộc sống, nhưng trái lại, đối phương chết đi, các nàng lại nguyện ý cùng chết, dù sao đã không có đối phương sống cũng không còn ý nghĩa gì. Thâm tình đến độ này, sống chung chăn gối, chết cùng huyệt, cũng xem như một loại vĩnh viễn.”

Nàng rũ mắt, không nhìn vào mắt Lạc Thần: “Sau khi các nàng thay đổi góc nhìn, lựa chọn của bản thân cũng sẽ theo đó mà thay đổi, nhìn như bất đồng, nhưng thật ra vẫn đưa ra lựa chọn giống như đối phương. Mà ta ở vào vị trí bạn bè, cũng sẽ có cách nghĩ của ta, dĩ nhiên ta hy vọng Ngư Thiển có thể sống tiếp, không nên từ bỏ, ta làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng chết đi.”

“Thanh Y.” Lạc Thần vươn tay, vuốt nhẹ mái tóc dài của Sư Thanh Y, nàng thở dài một tiếng: “Đừng thay đổi chủ đề.”

Sư Thanh Y bắt lấy bàn tay của Lạc Thần đang vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng kéo xuống, rồi lại bắt lấy cổ tay Lạc Thần, lúc này mới nâng mắt lên, nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Ta là hỏi, nếu như đổi thành ngươi, ngươi sẽ làm thế nào, ngươi biết rõ ta đang hỏi cái gì.”

Ánh mắt Sư Thanh Y trong veo, nói: “Ta dĩ nhiên biết, nhưng ngươi cũng không phải thực sự muốn hỏi ta vấn đề này.”

Nàng nói như thế, Lạc Thần không có nửa điểm kinh ngạc, ngược lại nét mặt rất bình tĩnh.

“Bởi vì trong lòng ngươi đã sớm biết rõ đáp án của ta.” Đôi mắt Sư Thanh Y khẽ cong, nhưng ý cười lại bi ai lạnh lẽo: “Giống như ta cũng biết rõ đáp án của ngươi.”

Nàng từng đứng cạnh vách núi, gieo mình nhảy theo.

Cũng từng ở trước mặt dã thú khổng lồ hung hãn như Lục Ngô, liều lĩnh dùng thân thể bảo vệ Lạc Thần, làm lá chắn cho nàng ấy.

Hơn nữa lúc động quan ở Thần Chi Hải, nàng cũng không chút do dự cùng Lạc Thần nhảy vào hang động.

Căn bản không cần giả thuyết, không cần nếu như.

Nàng thâm tình đến độ này, dấu vết đã in vào xương tủy, ngay cả lựa chọn của nàng cũng trở thành một loại bản năng. Tâm tư còn chưa kịp đến, thân thể của nàng đã phản ứng theo tiềm thức.

Là sống, là chết, nàng vẫn sẽ theo cùng nàng ấy.

“Vấn đề này đổi lại là ngươi, lựa chọn trong lòng ngươi, cũng chính là lựa chọn của ta.” Sư Thanh Y nói: “Chúng ta giống nhau, hà tất phải hỏi.”

Lạc Thần cũng mỉm cười theo nàng, ý cười xen lẫn vài phần cay đắng, chấp nhận: “Ừ, ta hiểu được đáp án của ngươi.”

Trong mắt Sư Thanh Y là vẻ thông suốt nhìn thấu tất cả: “Ngươi không phải đang hỏi ta, chỉ là đang để ta chuẩn bị tâm lý mà thôi. Với tính cách của ngươi, sao lại chủ động nói đến đề tài này, ngươi biết ta nhất định sẽ khổ sở, làm lại lúc bình thường, ngươi căn bản sẽ không như vậy.”

Lạc Thần yên lặng nhìn nàng.

“Nhưng vừa rồi ngươi vẫn làm như vậy.” Trái tim Sư Thanh Y đau đớn, nói: “Ngươi nhìn thấy Ngư Thiển và Trạc Xuyên đột nhiên nói đến đề tài này, mà ta cũng nghe thấy, nên khó tránh xúc cảnh sinh tình, nảy sinh suy nghĩ về vấn đề này. Cảm thấy ta đã có sự chuẩn bị tâm lý nên mới nhân lúc này đề cập với ta.”

Nàng biết Lạc Thần dịu dàng chu đáo, trước khi vết thương vào tận xương tủy thì sớm tháo đi lớp băng gạc, đưa ra trước mặt các nàng.

Nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt, như vậy chuẩn bị sớm một chút, đến lúc đó vết thương có thể ít sâu sắc hơn.

“Ta không đành lòng hỏi ngươi.” Lạc Thần thấy nàng đã nhìn thấu, tựa hồ cũng bình thường trở lại, nói: “Nhưng ta nhất định phải hỏi ngươi.”

“Ta biết.” Sư Thanh Y miễn cưỡng ngăn chặn cảm giác nghẹn ngào trong giọng nói: “… Ta đều biết.”

Ánh mắt của nàng nhìn vào Lạc Thần, gần như có vài phần si mê, nói: “Lý trí nói cho ta biết, ta còn có rất nhiều trách nhiệm. Cô cô không biết còn có thể tỉnh lại hay không, nhiều tộc nhân cần ta, Trường Sinh lẻ loi một mình, nàng ấy cũng cần ta, nếu như… Nếu như rơi vào vấn đề của Ngư Thiển đã nói, về mặt trách nhiệm ta không thể đi cùng ngươi.”

Hàng mi dài của nàng ẩm ướt: “Nhưng nếu như thực sự đến thời khắc đó, ta căn bản không còn lý trí nữa, ta cũng không muốn lý trí nữa, ta chỉ muốn đi cùng ngươi.”

Nàng có thể hiểu tâm tình và lựa chọn của Ngư Thiển lúc này, bởi vì nàng đồng cảm.

Lạc Thần đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng lau qua hàng mi của nàng.

Một chút nước mắt tựa như giọt sương vỡ tan trên đầu ngón tay của Lạc Thần, thấm ướt tay Lạc Thần.

“Trước kia ta từng cô độc, ta tất nhiên là sẽ không chút do dự ra đi cùng ngươi, không có bất cứ lo lắng đi.” Lạc Thần nói: “Nhưng về sau có rất nhiều thay đổi, lo lắng của ngươi cũng trở thành lo lắng của ta. Cô cô cũng là cô cô của ta, tộc nhân của ngươi cũng là tộc nhân của ta, Trường Sinh cũng như thế, ta cũng có trách nhiệm, nên không thể nào đi cùng ngươi.”

Giọng nói của Lạc Thần trở nên run rẩy: “Nhưng nếu ta đổi góc nhìn giống như Ngư Thiển, ta cũng không cần cái gọi là lý trí.”

Nàng là một người bình tĩnh lý trí, nhưng vì Sư Thanh Y, cũng sẽ có giây phút hoàn toàn vứt bỏ lý trí.

“Chính vì đổi vị trí suy nghĩ, ta mới hiểu được cảm nhận của ngươi.” Lạc Thần vuốt ve hai gò má của Sư Thanh Y: “Thanh Y, ta sẽ không cưỡng cầu ngươi, thay ngươi làm ra bất cứ lựa chọn nào. Ta tôn trọng suy nghĩ của ngươi, bất kể đó là lý trí, hay là không lý trí.”

Sư Thanh Y lúc này gần như khóc nức nở: “Ta cũng vậy.”

“Ngươi chỉ là … chỉ là đối mặt.” Lạc Thần trầm thấp nói: “Mà ta, chỉ là… chỉ là luyến tiếc.”

Sư Thanh Y hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Lạc Thần, nàng dang hai tay ôm chặt lấy nàng ấy.

” Ta không hy vọng ngươi đi cùng ta, ngươi là một người tự do tự chủ, vốn không có gì có thể ảnh hưởng đến lựa chọn sống chết của ngươi, nếu ngươi vì ta mà kết thúc sinh mệnh, ta… không nỡ, ngươi nên sống thật tốt.” Hai tay của Lạc Thần ôm lấy lưng Sư Thanh Y, trầm thấp nói: “Nhưng ta cũng không hy vọng ngươi một mình cô độc giữa năm tháng lâu dài, ta biết ngươi vĩnh viễn… không muốn quên ta, sau này sẽ sống cực kỳ thống khổ, ta cũng không nỡ.”

Sư Thanh Y vùi đầu vào vai Lạc Thần, thân thể trở nên run rẩy.

“… Thanh Y, ta không biết nên làm thế nào mới đúng.” Lạc Thần rất hiếm khi biểu hiện ra sự bất lực mà vô định của mình.

“Chẳng qua ngươi đang hỏi vấn đề của Ngư Thiển, nhưng ngươi đã biết đáp án của ta.” Tay của Sư Thanh Y vỗ nhẹ trên lưng nàng, trấn an nàng: “Nhưng thật ra chúng ta đang đối mặt cùng một vấn đề, một vấn đề vẫn chưa phát sinh, vấn đề này ta chỉ có một đáp án.”

Ánh mắt của nàng xen lẫn vài phần kiên quyết, nói: “Đáp án của ta, cũng giống với ngươi, nhưng ta là muốn sống cùng ngươi. Ta sẽ không để ngươi chết.”

“Giả sử có một ngày như vậy thì sao?” Lạc Thần lẩm bẩm.

“Không có loại giả sử này.” Sư Thanh Y nói: “Thế gian này mặc dù cơ khổ, nhưng cũng rất tối đẹp, rất đặc sắc, chúng ta có thân nhân, tộc nhân, có bằng hữu, còn có những người thú vị có thể sẽ gặp được sau này, ngươi xem, lần này chúng ta lại kết bạn với A Mai, nàng rất đáng yêu.”

Nàng thu cánh tay ôm chặt Lạc Thần hơn một chút: “Ta muốn ngươi bên cạnh, cùng ta ngắm nhìn thế gian này.”

Lạc Thần tựa hồ đã bình tĩnh không ít, hô hấp cũng dần trở nên ổn định.

“Không có giả như.” Sư Thanh Y hôn lên tai nàng: “Ta muốn thật dài thật lâu, được chứ?”

“Được.” Lạc Thần nhẹ giọng trả lời nàng: “Ta sẽ nỗ lực, ở bên cạnh ngươi cùng ngắm nhìn thế gian.”

Sư Thanh Y nghe ra sự nỗ lực trong lời nói của Lạc Thần, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng nàng biết Lạc Thần vô cùng nghiêm túc đối với lời hứa hẹn này, nàng có thể nhìn thấy quyết tâm tuyệt không lùi bước của nàng ấy.

“Ta sẽ nỗ lực.” Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Để ngươi không cần phải… nỗ lực nhiều như thế.”

Gió tuyết từ bên ngoài thổi vào hoa viên, thổi đến trên người các nàng.

Hai người ôm chặt lấy nhau giữa gió tuyết.

Chờ các nàng đi qua hoa viên, trở về thư phòng trong hoàng điện, đẩy cửa ra nhìn, thấy nhóm người đang ở bên trong lật xem điển tịch.

Âm Ca một mình ngồi ở một bên, mà Vũ Lâm Hanh vừa đọc vừa cười hì hì nói gì đó với Thiên Thiên, Thiên Thiên trả lời nàng vài câu, nàng tựa hồ bị nghẹn lời, nhất thời trừng mắt nhìn Thiên Thiên rồi oán giận vài câu.

Trên bàn bày đủ loại điểm tâm và nước trà, A Mai đang cắn một miếng bánh ngọt, còn đang ngậm trong miệng lại nóng lòng cắn thêm một miếng, quai hàm cử động, còn đang cười nói với Trường Sinh.

Trường Sinh che giấu việc của Ngư Thiển và Trạc Xuyên rất tốt, không bị các nàng nhìn ra, nhưng trong mắt Trường Sinh lại chứa đầy vẻ buồn rầu.

Sư Thanh Y và Lạc Thần đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Tất cả mọi người vốn dĩ đang bận rộn đồng thời nhìn về phía các nàng.

Vũ Lâm Hanh bước nhanh đến trước mặt hai người, nói: “Hiện tại biết Ngư Thiển và Trạc Xuyên ở đâu rồi sao, Trường Sinh nói tạm thời không tìm thấy các nàng, nên các ngươi bảo Trường Sinh trở về trước.”

“Đã biết.” Sư Thanh Y nói.

“Ở đâu?” Vũ Lâm Hanh lập tức hỏi.

Sư Thanh Y đi đến trước mặt A Mai, nói: “Hiện tại các nàng đang ở trong phòng, chúng ta không nên quấy rầy.”

“Vậy nghĩa là bất tiện.” Vũ Lâm Hanh hiểu rõ, lại lần nữa ngồi trên ghế, cầm lấy một quyển sách cổ: “Nuôi Rắn, xem ra chúng ta phải ở chỗ này đến buổi chiều rồi.”

“A Mai.” Sư Thanh Y hỏi: “Ngươi xây dựng mộng cảnh này, có thể duy trì dài nhất là bao lâu?”

Thời gian kẻ tạo mộng duy trì mộng cảnh dài hay ngắn liên quan đến đến năng lực, A Mai có thể đồng thời dựng nên bốn mộng cảnh, thực lực của nàng ấy thật ra không thể khinh thường, cho nên thời gian hẳn là sẽ không quá ngắn.

A Mai vô cùng tự hào: “Ta có thể kéo dài rất lâu, một lần có thể duy trì bảy ngày. Kẻ tạo mộng bình thường tối đa chỉ duy trì được hai ba ngày, thế nào, ta lợi hại không? Bọn họ còn nói ta ngốc, không biết ai mới ngốc đây.”

… Bảy ngày.

Sư Thanh Y trầm ngâm, gần 12h ngày hôm trước các nàng tiến vào mộng cảnh, đến nay đã là hai ngày, Trạc Xuyên và Ngư Thiển đại khái còn lại năm ngày ở bên nhau.

Chờ thời gian vừa đến, Ngư Thiển sẽ…

“Còn có năm ngày nữa mộng cảnh sẽ biến mất.” Nét mặt của Sư Thanh Y trở nên nghiêm nghị: “Ngư Thiển đã thức tỉnh rồi, ta thấy ý của nàng, không không dự định rời khỏi mộng cảnh.”

Mọi người ngạc nhiên.

A Mai nhất thời sợ đến đứng lên, điểm tâm trong miệng thiếu chút nữa cũng phun ra ngoài: “Cái gì? Như vậy không được! Nếu như không rời khỏi mộng cảnh, đến lúc đó mộng cảnh biến mất, nàng cũng sẽ biến mất! Có phải nàng không muốn sống nữa rồi không! Như vậy ngay cả thi thể cũng không còn!”

A Mai nói xong, mới chợt phản ứng: “… Nàng thực sự không muốn sống nữa?”

Lạc Thần nói: “Nàng lựa chọn đi cùng Trạc Xuyên.”

“Không được!” Vũ Lâm Hanh bối rối: “Chúng ta dù ép buộc cũng phải buộc nàng đi ra ngoài!”

Thiên Thiên cũng lập tức đứng lên, nói: “Ta có thể thấu hiểu tâm tình của Ngư Thiển, nhưng chúng ta không thể mở to mắt nhìn nàng chết.”

Các nàng đều xem Ngư Thiển là bạn bè, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng lựa chọn con đường như vậy.

“Chúng ta có biện pháp đưa nàng ra ngoài, làm nàng hôn mê, rồi cõng ra ngoài cũng được.” Sư Thanh Y thở dài một hơi: “Nhưng cho dù ra ngoài, lòng nàng cũng như tro lạnh, sớm muộn gì cũng sẽ đi lên con đường này, trừ phi nàng hóa giải được khúc mắc, bằng lòng chủ động đi ra ngoài.”

Vũ Lâm Hanh tức giận trong lòng: “Là con rùa đen chết tiệt nào, tạo ra cái gì mà mộng cảnh, vốn dĩ Ngư Thiển khi đó tinh thần sa sút một khoảng thời gian nhưng tốt xấu gì cũng xem như suy nghĩ thông suốt rồi, chấp nhận sự thật Trạc Xuyên không còn nữa. Kết quả dẫn nàng vào trong mộng cảnh, để nàng nhìn thấy bản thể của Trạc Xuyên, lần này nàng bằng lòng đi ra ngoài mới là lạ.”

A Mai lập tức quỳ rạp trên mặt đất: “Xin lỗi! Ta có tội!”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Vũ Lâm Hanh lập tức đỡ A Mai lên: “Ta không nói ngươi, ngươi cũng là bị ép buộc, chính là hai kẻ áo đen kia, thực sự không bằng cầm thú, khong đúng, nói như thế là vũ nhục cầm thú.”

A Mai đặc biệt khổ sở: “Ta không biết làm sao bây giờ. Nếu không thì thế này đi, chúng ta nói chuyện thẳng thắn với Ngư Thiển một lần, các ngươi khuyên nhủ nàng, cứ nói ta đồng ý bán mình cho nàng, không cần tiền.”

Sư Thanh Y: “….”

A Mai nói: “Ta có thể không ngừng tạo dựng mộng cảnh cho nàng, xem như bù đắp. Nàng trôi qua bảy ngày trong mộng cảnh này, hãy đi ra ngoài trước khi mộng cảnh biến mất, sau đó ta sẽ dựng một mộng cảnh khác cho nàng, để nàng và Trạc Xuyên đi vào trong đó, như vậy chí ít có thể kéo dài thời gian của của nàng. Nhưng việc này sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực của ta, ta phải nghỉ ngơi, không thể liên tục tạo dựng mộng cảnh, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một ngày mới có thể tiếp tục bán mình.”

Giọng nói của nàng vô cùng nghiêm túc, dường như xem đó là biện pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ ra được: “Nhưng cách này có hạn chế, mộng cảnh dựng lên từ ký ức, nàng có thể không ngừng lựa chọn những khoảng thời gian và khung cảnh trong cuộc sống trước kia cùng với Trạc Xuyên, nhưng những thời gian và khung cảnh này không thể trùng lặp, dựng lên một lần thì xem như vô hiệu, giống như mộng cảnh Hoàng Đô, sau này sẽ không cách nào tái hiện lại nữa. Ta không biết các nàng từ lúc quen biết đến nay đã bao lâu, thời gian của mộng cảnh và thực tế tốc độ như nhau, giả sử các nàng quen biết một năm, ta làm bảy ngày nghỉ một ngày, thì cũng chỉ có thể dựng bốn mươi lăm lần mộng cảnh mà thôi.”

Không hiểu sao Sư Thanh Y có chút cảm động, nói: “… Làm bảy ngày nghỉ một ngày, không đến mức đó, chí ít còn phải có ngày nghỉ theo quy định của luật lao động.”

“Đúng nha.” A Mai bừng tỉnh: “Vậy ta có thể thương lượng với Ngư Thiển, xin nàng cho ta nghỉ phép theo quy định, không biết có được không.”

“Nga ngươi a.” Vũ Lâm Hanh bị nàng chọc giận đến bật cười: “Vậy sau khi trải qua hết mộng cảnh thì sao, nàng cũng sẽ không muốn ra ngoài.”

Lạc Thần nói: “Nếu muốn cứu Ngư Thiển, chỉ có Trạc Xuyên mới có thể làm được.”

Sư Thanh Y gật đầu: “Trừ phi Trạc Xuyên thức tỉnh, có thể nàng sẽ có biện pháp khuyên bảo, tháo gỡ khúc mắc trong lòng Ngư Thiển.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!