Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 36

Chương 36

 

Người chưa từng mặc trang phục bảo hộ gỡ bom có lẽ rất khó thấu hiểu đó là một loại cảm giác nặng nề như thế nào. Nhất là lúc đội nón bảo hộ, không chỉ tầm mắt bị thu hẹp, xương cổ cũng sẽ bị đè ép đặc biệt khó chịu.

Cho nên chỉ cần mặc trang phục bảo hộ vào, bất kể là trời đông giá rét hay giữa hè, trên người sẽ luôn đổ đầy mồ hôi.

Đây là nguyên nhân mỗi một chuyên viên gỡ bom đều phải huấn luyện hằng ngày, mặc trang phục bảo hộ chạy bốn trăm mét, huấn luyện thể chất là mang vác vật nặng, như vậy mới có thể đảm bảo thể lực trong một số tình huống cấp thiết, bằng vào ký ức cơ thể cũng có thể duy trì hai tay ổn định.

Bởi vì lần này quả bom không được trang bị đồng hồ điếm ngược, cho nên Tân Kiều không cầu nhanh, chỉ cầu ổn.

Đội trưởng Trần đẫn theo hai đồng nghiệp khác trông chừng bên ngoài dây phân cách, mọi người nín hơi ngưng thần, thở cũng không dám thở mạnh.

Thật ra so sánh với nhiệm vụ của những đội khác, lúc bản thân Tân Kiều chấp hành nhiệm vụ cô rất thả lỏng.

Không cần giả vờ nữa, cho nên cô rất thích loại cảm giác nắm giữ tất cả trong tay mình như thế này. Trải qua phân tích của thiết bị X quang, cô đã hiểu rõ kết cấu của mỗi một dây dẫn, thao tác một thì bình tĩnh dừng lại, ở trong đầu tính toán những thao tác kế tiếp.

Đây có lẽ là nguyên nhân căn bản cô lựa chọn trở thành một thành viên của đội gỡ bom. Bởi vì biết nguy hiểm, cho nên phải phân tích thấu triệt, trái lại có thể phòng ngừa những chuyện phát sinh ngoài ý muốn.

Hơn nữa, nhân sinh có bao nhiêu chuyện có thể bị cô chân chính nhìn thấu, hiểu thấu, sau đó nắm chắc trong tay.

Tâm thái của cô từ đầu chí cuối vẫn luôn ổn định, nhưng lượng lớn đinh sắt và mảnh thủy tinh trộn lẫn đã làm tiêu hao rất nhiều thể lực của cô. Chóp mũi dần dần thấm ra mồ hôi, thể lực đang dần cạn kiệt, cô nhắc nhở bản thân phải vững vàng, bởi lúc này đã có thể nhìn thấy bên trong quả bom trộn lẫn lượng lớn tạp vật.

Cho đến lúc Tân Kiều một lần nữa khép hờ đôi mắt.

Đây là nghi thức khi cô kết thục công việc, đôi mắt khép hờ rồi mở ra, bản thân cũng thoát khỏi trạng tháp thi hành nhiệm vụ, dây thần kinh luôn căng chặt rốt cuộc thả lỏng, lúc này mới phát giác cả cơ thể đều căng cứng đến phát đau. Cô cầm lấy bộ đàm báo cáo với đội trưởng: “Đã tháo gỡ thành công.”

Bộ đàm truyền đến một tiếng thở phào.

“Tốt lắm.” Trần Hành Viễn chỉ nói như vậy.

Đối với một chuyên viên gỡ bom mà nói, việc nguy hiểm như vậy là công việc hằng ngày của bọn họ. Vừa phải coi trọng sự nguy hiểm này, lại không thể quá đặt nặng nó, bằng không lần sau một mình bước vào hiện trường làm thế nào cam đoan bản thân không run tay.

Bởi vì hiện trường đã tháo gỡ thành công, cũng đã để lại đầy đủ chứng cứ cho cảnh sát điều tra, Tân Kiều rời khỏi hiện trường, được các đồng nghiệp khác hỗ trợ cởi trang phục bảo hộ. Dương Gia ở một bên nhìn cô, thấy quần áo trên người cô đã ướt đẫm, ngay cả mái tóc đuôi ngựa cũng thấm mồ hôi, tóc mai dính lên gò má thanh tú trắng nõn.

Dáng người cao gầy có phần không vững.

Dương Gia luống cuống: “Tân tỷ.”

Cung Viễn kéo tay cô ấy: “Không sao đâu, cậu ấy chỉ cần nghỉ ngơi mà thôi.”

Dương Gia lắc lắc chai nước trong tay: “Vậy cái này…”

“Chờ lát nữa đưa cho cậu ấy đi.”

Mỗi một chuyên viên sau khi kết thúc một nhiệm vụ kinh tâm động phách đều sẽ cho bản thân một khoảng thời gian trống. Không chỉ để hồi phục thể lực, quan trọng nhất là thả lỏng thần kinh căng thẳng vừa rồi.

Tân Kiều dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, một mình ngồi đó trong chốc lát.

Hôm nay gió không lớn lắm, hoặc có lẽ là do cô không cảm nhận được cái lạnh của nó. Cô thích một điều ở phương Bắc đó là mùa thu và mùa đông bầu trời không âm u, chỉ cần trời nắng sẽ luôn có loại cảm giác lãng mạn trời cao biển rộng. Tân Kiều ngưỡng cằm, cảm nhận mồ hôi bị gió dần thổi khô, xa xa đồng đội của cô đang bàn giao hiện trường cho cảnh sát, mà lúc này cô không nghĩ gì cả, mà chỉ hoàn toàn thả lỏng tinh thần, nhìn một áng mây trôi trên bầu trời trong xanh.

Giống như phải đi đến một nơi rất xa rất xa.

Cho đến lúc thu đội, cô mới đứng lên, nhưng không biết vì sao trong đầu lại nghĩ đến câu nói của Chu Côn Ngọc ‘tôi buông tha cho em’.

Cô nâng tay xe nhẹ vành tai của mình, vừa rồi lúc đội nón bảo hộ, tiếng hít thở, nhịp tim, còn có âm thanh của quạt thông khí bị phóng đại vô hạn, cho nên lúc nhớ đến giọng nói mềm nhẹ của Chu Côn Ngọc, cô dường như ù tai.

Dương Gia cầm nước suối đứng ở bên cạnh cô: “Tân tỷ, làm sao vậy?”

“Hả?” Tân Kiều buông tay: “Không có gì.”

“Cho chị nước.”

“Cảm ơn.”

Tân Kiều ngửa đầu uống một ngụm lớn, yết hầu khẽ trượt, giây phút ngửa đầu cô nhìn thấy mây trắng trên bầu trời xanh lam.

Đó là lần đầu tiên cô nhớ đến Chu Côn Ngọc sau khi xa nhau. Trong lòng cô yên lặng nói ‘chị buông tha tôi, rất tốt. Nếu không, lúc ở hiện trường tôi có thể bài trừ tất cả nguy hiểm, nhưng lúc đối mặt với chị tôi quả thật không biết phải làm thế nào’.

Bình thường Tân Kiều tan sở về nhà sẽ mua nguyên liệu nấu ăn ở cửa hàng ngay đầu phố.

Cô đang muốn cầm một cây măng tây, bác gái bên cạnh đã nhanh tay lẹ mắt: “Dì nói A Kiều, đây chính là dì nhìn thấy trước.”

Chị em Tân Kiều theo Tân Lôi sống ở đây nhiều năm, quen biết hầu hết hàng xóm trên con đường này. Tân Kiều cong môi cười nói: “Dì Hàn, dì cầm đi.”

Dì Hàn nhướng mày: “Đứa nhỏ này, cố ý khiến dì áy náy phải không, lấy đi lấy đi, lấy về xào cho Mộc Mộc ăn. Dì nói cho cháu biết, cái này phải xào mới ngon.”

Mua nguyên liệu về nhà, vào đông trời tối rất sớm, đèn đường thay thế cho ánh hoàng hôn bắt đầu chiếu xuống đường.

Lúc cô mở máy hút khói nấu ăn trong bếp, Tân Mộc ở trong phòng khách làm bài tập. Cuối cùng một món ăn đã xào xong, cô đóng máy hút khói, nghe Tân Mộc khẽ ngâm nga gì đó.

Tân Kiều khẽ cong khóe môi, cởi tạp dề ló đầu ra gọi Tân Mộc: “Rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”

“Được.”

Tân Mộc bật dậy, đến giúp cô dọn thức ăn và chén đĩa ra.

“Chậm thôi.” Tân Kiều không nhịn được mà nhắc nhở. Mặc dù sau khi phẫu thuật Tân Mộc khôi phục rất tốt, nhưng cô vẫn rất cẩn thận để tâm đến em ấy.

Hai người ngồi trước bàn ăn, Tân Mộc hiện tại sẽ tận lực tìm đề tài trò chuyện với cô: “Chị có biết lớp em có một học sinh mới chuyển đến hay không?”

Cho đến khi đôi đũa của Tân Mộc gõ nhẹ lên mặt bàn, Tân Kiều mới lấy lại tinh thần.

“Chị thất thần gì vậy?”

“À.”

Tân Mộc lẩm bẩm: “Thực sự rất khó trò chuyện với chị.” Sau đó em ấy lại vùi đầu ăn cơm.

Tân Kiều gắp một miếng mặt tây vào chén của Tân Mộc: “Ăn ngon không?”

Tân Mộc cố ý làm ra khuôn mặt đáng thương, khí thế yếu đi: “Ăn ngon.”

Tân Kiều mỉm cười.

Cô tan sở, mua thức ăn, nấu cơm, nhìn qua không có gì khác biệt so với những người làm những công việc bình thường khác. Không ai biết cô vừa mới trải qua qua khảo nghiệm sinh tử, bác gái muốn tranh mua măng tây với cô không biết, Tân Mộc cũng không biết.

Cô có một chút thích che giấu bí mật của bản thân, cũng có một ít kiêu ngạo mà che giấu bí mật của bản thân.

Rời xa Tân Kiều, trong mắt Chu Côn Ngọc dường như không tính là việc to tát gì.

Nàng biết bản thân đối với Tân Kiều sinh ra một chút cảm giác đặc biệt, cảm giác như vậy trước đây nàng cũng đã trải qua một lần. Cũng giống như lần đó, trước khi nàng minh xác bản thân động tâm thì đã vạch ra một giới hạn rõ ràng cho bản thân. Nàng cảm thấy bản thân xử lý không sai.

Cho đến một ngày lúc đi bơi, thẻ bơi của nàng được làm ở một khách sạn năm sao. Nơi này vắng người, nhiệt độ ổn định thoải mái, thích hợp đến thư giản sau khi làm việc mệt mỏi.

Hôm nay may mắn, trong bể bơi ngoại trừ nàng thì không có người khác.

Trên thực tế nếu chụp một bức ảnh toàn cảnh, mặt nước là một mảnh tĩnh lặng, ngay cả bóng dáng của nàng cũng không nhìn thấy.

Nàng lặn dưới nước.

Nàng giỏi nín thở, từ nhỏ nàng đã phát hiện điều này, khả năng lặn của nàng tốt hơn so với người khác rất nhiều. Điều này có lẽ là là bởi vì nàng đặc biệt giỏi kiềm chế.

Từ trước đến nay nàng đều rất nhẫn tâm với bản thân, cho đến lúc phổi bắt đầu đau nhức, trái tim co thắt, nàng mới trồi lên mặt nước, lồng ngực phập phồng bất định, ánh mắt đột nhiên đông cứng.

Đại Mân Huyên đứng cạnh bể bơi, yên lặng nhìn nàng.

Chu Côn Ngọc điều chỉnh hô hấp, mỉm cười cất tiếng: “A tỷ, đến đây lúc nào?”

Đại Mân Huyên nhẹ giọng trả lời: “Không bao lâu.”

Chu Côn Ngọc nắm lấy tay vịn lên bờ, lướt qua bên cạnh tôi ấy, xảo diệu giữ một khoảng cách, sau đó nhanh chóng khoác khăn tắm lên người: “Vậy chị chậm rãi bơi đi, em bơi đủ rồi, đi trước.”

Đại Mân Huyên nhìn bóng lưng của nàng, bỗng nhiên gọi nàng lại: “A Ngọc.”

Chu Côn Ngọc quay đầu lại.

Đại Mân Huyên khẽ siết lấy đầu ngón tay của mình.

Chu Côn Ngọc đã chú ý đến, Đại Mân Huyên có chuyện muốn nói nhưng vẫn không mở miệng, vì vậy Chu Côn Ngọc hé môi, tự mình tìm đề tài: “Nghe nói tối qua chi cùng anh của em đi ra ngoài xã giao. Hai người ở chung thế nào?”

Đại Mân Huyên không đáp mà chỉ nhìn vào đáy mắt của Chu Côn Ngọc.

Nhưng mà đối diện một lúc, rốt cuộc vẫn là Đại Mân Huyên dời ánh mắt đi trước. Nàng rũ mi nhìn mặt hồ tĩnh lặng, tựa như khuôn mặt không chút gợn sóng của Chu Côn Ngọc.

Trước đây Chu Côn Ngọc không phải như thế.

Trước đây hai người các nàng còn đi học, thỉnh thoảng Chu Côn Ngọc sẽ thả bút thở dài, đá dép lê nằm ngửa trên giường, nhíu mày xoa huyệt Thái Dương: “A tỷ.” Nàng oán giận nói: “Mệt mỏi quá.”

Bắt đầu từ lúc nào khi Chu Côn Ngọc đối mặt nàng cũng đã giống như đối mặt những người khác, chỉ còn nụ cười không chút tỳ vết mà thôi.

Thật ra nàng rất muốn mở miệng hỏi, Chu Côn Ngọc còn nhớ rõ những chuyện cũ đó không.

Nhưng mà lúc nàng lại một lần nữa nhìn vào đáy mắt của Chu Côn Ngọc, ánh mắt của Chu Côn Ngọc rất lãnh đạm, gương mặt thanh thoát gần như không có cảm xúc gì, dường như việc duy nhất có thể nói là việc về anh trai của nàng.

Đại Mân Huyên chỉ đành trả lời: “Cũng tốt.”

Chu Côn Ngọc gật đầu: “Hai người đều ưu tú như vậy, ở chung hẳn là phải tốt đẹp rồi.”

Đại Mân Huyên dụi mắt: ” Em nhìn chằm chằm vào mắt chị làm gì, mắt chị có gì sao?”

Chu Côn Ngọc nói: “Không có. Bản thân là bác sĩ, sao lại thường dụi mặt như vậy, không sợ tay có vi khuẩn.”

Nàng xoay người rời đi, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên người như các nàng, không ai có đôi mắt trắng đen rõ ràng như Tân Kiều.

Mà ngay cả Đại Mân Huyên cũng như thế.

Cuộc sống của Tân Kiều trôi qua yên ổn, bởi vì cô tin chắc bản thân sẽ không gặp lại Chu Côn Ngọc.

Dù sao cuộc sống của hai người quá khác biệt, có lẽ ngay cả tỷ lệ ngẫu nhiên gặp gỡ cũng không có.

Sắp đến tết nguyên dán, đối với tổ gỡ bom lại càng bận rộn. Ngoại trừ tháo gỡ bom, còn có một việc rất quan trọng đó là dò tìm bom. Hội trường tổ chức một số hoạt động quy mô lớn đều cần đội gỡm bom đến bảo đảm an toàn.

Năm nay nhiệm vụ đảm bảo an ninh chống cài bom ở đài truyền hình Bội Thành được phân cho đội của các cô.

Các đội viên mang theo thiết bị, trước khi nhân viên và khán giả đến trường quay, các cô phải tiến hành kiếm tra hiện trường trước, để tránh tai hoạ ngầm.

Sau khi kết thúc, nhân viên đài truyền hình và khán giả vào trường quay, đội gỡ bom tạm thời rời đi, chờ ở hậu trường, đến lúc giải lao các cô sẽ tiến hành tuần tra một vòng nữa.

Người có kinh nghiệm trong đội không ít, đối với nhiệm vụ như vậy cũng không xa lạ.  Sau khi kiểm tra xong, trong lúc thả lỏng ở hậu trường, có người cười nói: “Lại phải nghe truyền hình trực tiếp rồi.”

Sau đó lại chuyển sang trêu chọc Dương Gia năm nay mới vừa được phân công vào trong đội: “Tiểu Dương, không có kinh nghiệm này đi.”

Dương Gia lắc đầu.

“Đối với chuyên viên gỡ bom, cơ hội nghe truyền hình trực tiếp nhiều hơn cơ hội xem truyền hình trực tiếp rất nhiều. Dù sao càng là những lúc như thế này, chúng ta lại càng bận, rất nhiều thời gian đều canh giữ ở hậu trường. Không thể xem, cũng chỉ có thể nghe.”

“Thích nghe nhất là kịch nói, tiểu phẩm cũng được, ha ha.”

Nhân viên của đài truyền hình thông cảm sự vất vả của các cô, nên còn tri kỷ đưa một danh sách tiết mục.

Các đội viên chuyền tay nhau đọc, lúc đưa đến tay Tân Kiều, cô nhận lấy, đơn giản nhìn lướt qua, bỗng nhiên ánh mắt bị cố định một chỗ.

Khóe môi không khỏi cong lên.

“Tân tỷ.” Dương Gia hỏi cô: “Thấy tiết mục gì thú vị sao?”

“Không có.” Nét mặt Tân Kiều bình thản như thường ngày, đưa danh sách tiết mục ra: “Tùy tiện xem thôi.”

Sao cô lại quên mất, cuộc sống rất biết trêu đùa người khác.

Lúc con người ta càng thả lỏng cảnh giác, lại càng muốn chơi người ta một vố.

Cô trăm triệu không ngờ tới, sẽ nhìn thấy ba chữ Chu Côn Ngọc trên danh sách tiết mục này.

Chu gia xưa nay khiêm tốn, tập đoàn y khoa Từ Mục phần lớn chỉ tài trợ một số chương trình chạy maroton hoặc từ thiện, năm nay Chu Côn Ngọc đến tham dự  chương trình cuối năm, là hoạt động quan hệ xã hội hiếm có.

Tân Kiều chưa bao giờ biết Chu Côn Ngọc là một tay đàn dương cầm, trình độ đã qua cấp mười.

Dĩ nhiên, đàn dương cầm vĩnh viễn không có khả năng trở thành chuyên môn của Chu Côn Ngọc, mà sẽ chỉ là một viên gạch xây thêm sự huy hoàng của ‘Chu gia tam tiểu thư’. Hôm nay nàng đã sớm đến đài truyền hình, nhân viên công tác đến đưa nước, có lẽ không nghĩ rằng nàng lại hòa nhã dễ gần như vậy, nên nói nhiều mấy câu: “Về mặt an toàn cô không cần lo lắng, đội gỡ bom vừa mới kiểm tra xong.”

Bởi vì Từ Mục đã tài trợ cho một số quỹ từ thiện, Chu Côn Ngọc cũng biết tiến trình của những hoạt động này, nên hỏi nhiều một câu: “Đội gỡ bom nào?”

Nhân viên báo tên, chính là đội của Tân Kiều.

Nụ cười của Chu Côn Ngọc đoan trang tao nhã không tìm ra khuyết điểm, nàng lại hàn huyên vài câu với nhân viên, sau đó nhìn theo nhân viên rời đi, bưng nước chanh trên bàn lên nhấp một ngụm.

Kỳ quái, lúc nghe thấy Tân Kiều cũng ở trong hậu trường này, phản ứng đầu tiên của Chu Côn Ngọc là ngứa ngáy yết hầu.

Giống như một sợi dây câu vướn trong đó, khiến nàng muốn ho khan. Uống một ngụm nước chanh cũng không thể giảm bớt.

Vì vậy nàng trở tay dùng mu bàn tay đặt ở bên cổ, thật sự ho khan một tiếng.

Không giảm bớt.

Cảm giác nhột nhạt ấy, vẫn còn.

Thật ra Tân Kiều không có quà nhiều tâm tư khi nghe Chu Côn Ngọc cũng đang ở hậu trường.

Đã quyết tâm quên đi một người, thì còn để trong lòng làm gì. Huống hồ cô còn đang chấp hành nhiệm vụ.

Cho đến lúc giải lao, đội của cô lại tuần tra một vòng, rất thuận lợi, không có gì nguy hiểm. Trung đội lại rút về hậu trường, phải chờ sau khi chương trình kết thúc mới có thể thu đội, nhưng bầu không khí thả lỏng không ít.

Tiết mục của Chu Côn Ngọc xếp vị trí thứ ba.

Tân Kiều nhớ trên danh sách tiết mục vừa rồi viết ‘Franz Liszt: Piano Concerto no.1, Chu Côn Ngọc.”

Mà cô căn bản không biết giai điệu của bản  Franz Liszt: Piano Concerto No.1.

Cho đến khi tiếng đàn trên sân khấu truyền đến, các cô ngồi ở hậu trường cách một tầng ngăn cách, nghe giai điệu tựa như làn sương mỏng, hoặc như ánh trăng, quanh quẩn ở nhân cách.

Các tổ viên đều lắng tai nghe, cảm thán: “Ai, ai đàn hay như vậy.”

“Lấy danh sách tiết mục ra xem thử đi.”

“Chu Côn Ngọc, là đọc như vậy đúng không.”

Cung Viễn nhớ đến: “Là người Tân Kiều đã cứu.”

Ánh mắt dồn về phía Tân Kiều.

Tân Kiều lẳng lặng ngồi đó, vai lưng thẳng, đạm mạc bình tĩnh giống như trước đây. Đồng nghiệp đã quen với sự trầm mặc của cô, cho nên đề tài này không tiếp tục nữa.

Dù sao, một khúc dương cầm mà thôi. Đối với cuộc sống củi gạo dầu muối mà nói, đó là xa xỉ, không phải ai cũng cảm thấy hứng thú.

Chỉ có Tân Kiều đang suy nghĩ không biết đêm nay Chu Côn Ngọc sẽ mặc lễ phục dạ hội màu gì.

Nghĩ như vậy cũng không phải là cô ôm mộng tưởng viễn vong gì, chỉ là cô phát hiện thật ra cô rất không hiểu Chu Côn Ngọc. Cô không biết Chu Côn Ngọc biết chơi đàn dương cầm, cũng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Chu Côn Ngọc mặc lễ phục dạ hội. Chu Côn Ngọc trong mắt cô, là một mặt rất phiến diện.

Cho nên cô tiếp tục tưởng tượng. Cô tưởng tượng Chu Côn Ngọc ngồi dưới ánh đèn sân khấu, ánh sáng chiếu lên mái tóc dài đen nhánh, xương quai xanh của Chu Côn Ngọc rất xinh đẹp, nếu như lộ ra từ cổ áo, sẽ giống như nâng một cành hoa xuân.

Nhưng kế tiếp, cô không thể nào tưởng tượng được nữa.

Cô không biết Chu Côn Ngọc mặc lễ phục kiểu dáng gì, thậm chí cách một khoảng thời gian không gặp, gương mặt tao nhã của Chu Côn Ngọc đã có chút mơ hồ đối với cô, giống như cách một tầng sương mù.

Như vậy rất tốt, ngay cả hình ảnh trong đầu cũng không thể hình dung ra được, chứng tỏ người tên là Chu Côn Ngọc thật sự sắp bị cô quên đi rồi.

Buổi ghi hình hoàn thành thuận lợi, các cô thu đội, lúc lên xe chuẩn bị lái khỏi đài truyền hình, cô nhìn thấy một chiếc Porche màu trắng đỗ ven đường.

Không thấy rõ biển số xe, đó có phải xe của Chu Côn Ngọc không?

Coi như là phải đi.

Tiếng đàn dương cầm du dương mà mờ mịt, gió đêm vừa thôi liền lay động. Trong bóng đêm nồng đậm như mực, các nàng giống như vô số lần trước đây, một người rẽ trái, một người rẽ phải. Càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.

Tiếng nhạc giống như tơ tằm, kéo dài giữa không trung, càng kéo càng mảnh, cho đến khi không chống đỡ được nữa mà đứt làm hai đoạn, nhẹ nhàng lay động trong gió.

Bên tai Tân Kiều dường như nghe thấy tiếng ‘tạch’, cô và Chu Côn Ngọc, từ nay về sau sẽ là người xa lạ không liên quan gì đến nhau nữa.

Nhưng cô trăm triệu không nghĩ tới, cô còn có thể gặp lại Chu Côn Ngọc.

Sắp đến tết nguyên đán, phần lớn người đều tràn ngập chờ mong đối với việc cả nhà đoàn viên. Nhưng đối với Tân Kiều và Tân Mộc lại không tốt đẹp như vậy.

Sau một trận tuyết, các cô nghênh đón ngày giỗ của Tân Lôi.

Chiếc áo măng tô màu đen đã lỗi thời của Tân Mộc, bởi vì mỗi năm chỉ mặc một lần, ngày thường luôn treo trong tủ quần áo, không biết đã bị sâu mọt cắn rách một lỗ từ lúc nào, ngay cả ống tay áo mỗi lần Tân Mộc giơ tay lên, cũng khiến người tay chói mắt.

Tân Mộc hít sâu một hơi, liên tục phủi tay áo: “Cái gì đây, cái gì đây.”

Tân Kiều nói: “Đừng phủi nữa, mua cho em một cái mới: ”

Tân Mộc thoáng chốc im lặng, qua nửa ngày mới ủ rũ nói: “Không cần. Bình thường cũng sẽ không mặc, không cần mua.”

Tân Kiều cũng không kiên trì nữa.

Cô dĩ nhiên biết Tân Mộc lo lắng cũng không phải chỉ là chiếc áo khoác này.

Hai chị em ngồi xe đến nghĩa trang.

Tân Kiều cõng một cái ba lô thật to, cô đặt ở trên mặt đất, đến trước phòng quản lý mượn một cây chổi quét sạch lá khô và bụi bậm xung quanh mộ.

Sau đó lấy khăn lông từ trogn ba lô ra lau sạch rồi đi đến vòi nước giặt khăn, qua lại mấy phiên lau mộ bia của Tân Lôi.

Tân Mộc đứng ở một bên, nhìn ngón tay cô lạnh đến đỏ bừng: “Chị, lạnh không?”

Tân Kiều: “Không lạnh.”

Khăn lau được gắp lại đặt ở một bên, cô dâng một bó hoa, rồi lại mang chén đĩa từ trong ba lô ra, bày quýt, táo, và một đĩa thịt bò mà sinh tiền Tân Lôi thích ăn nhất, cuối cùng mới rót ba chung rượu, trầm mặc tưới trước một Tân Lôi.

Bầu trời xám xịt, một con bồ câu vỗ cánh bay qua.

Mùi rượu xộc lên, Tân Kiều gọi Tân Mộc: “Đến quỳ lạy đi.”  Cô dùng giấy trải dưới đất cho Tân Mộc lót đầu gối.

Các cô là gia đình truyền thống, lạy trời đất, lạy cha mẹ, lạy trời đất chính đạo và lương tâm của bản thân.

Tân Mộc quỳ xong sau đó đến lượt Tân Kiều, gió có hơi lớn, nên cô phải ấn chặt miếng giấy trên mặt đất, tóc mái bị gió thổi che khuất tầm mắt, khiến cô thấy không rõ bức ảnh trắng đen của Tân Lôi trên bia mộ.

Cô vén tóc ra sau tai, sau đó đứng lên, thấy đôi mắt Tân Mộc vẫn còn ửng hồng.

Tân Lôi qua đời đã mười năm, đến bây giờ Tân Kiều đã có thể tương đối bình tĩnh đối mặt ngày này. Lúc đến tảo mộ cô trầm mặc ít lời, không có gì khác biệt so với cô của ngày thường.

Thật ra ngẫm lại, lúc Tân Lôi mới xảy ra chuyện cô cũng không khóc, khi đó có rất nhiều việc, chuẩn bị tang lễ, chọn nghĩa trang, làm đủ mọi thủ tục, còn phải tính toán số tiền tích góp và trợ cấp của Tân Lôi lúc sinh thời, làm thế nào mới đủ sinh hoạt phí cho hai người, học phí và chi phí phẫu thuật cho Tân Mộc.

Mãi cho đến khi cô đi làm, cuộc sống mới bớt khó khăn hơn.

Trên xe trở về Tân Mộc vẫn yên lặng không nói lời nào.

Tân Kiều liếc nhìn em ấy một cái.

Có đôi khi Tân Kiều cố gắng khiến bản thân vô tình một chút, vô tình thì sẽ không đau buồn, phản ứng của Tân Mộc đối với ngày này sẽ nghiêm trọng hơn so với cô một chút. Lúc Tân Lôi mất Tân Mộc mới bốn tuổi, mẹ các cô bỏ đi lúc Tân Mộc hai tuổi. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, có thể có bao nhiêu ký ức.

Mỗi lần tảo mộ, Tân Mộc lại sa sút tinh thần vài ngày.

Hôm nay xuống xe, Tân Mộc đến đầu phố, bỗng nhiên lại không muốn đi nữa, mà cúi đầu, hai tay cắm vào trong túi áo khoác, dùng mũi giày ma sát mặt đường xám xịt.

Tân Kiều cõng ba lô, chén đĩa đều được cô mang về, còn có một mảnh mộ bia của Tân Lôi bị mài mòn rơi xuống, cô cũng bỏ vào trong ba lô, muốn tìm chỗ gia công một mảnh giống y như đúc để ghép lại.

Lúc này ba lô nặng trịch treo trên vai cô, quai đeo ma sát xương bả vai, cô quay đầu lại gọi Tân Mộc.

“Đi nhanh lên một chút, em không lạnh sao?”

Tân Mộc cúi đầu không nói lời nào.

“Tân Mộc.”

Vẫn không nói lời nào.

Tân Kiều bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi: “Em đừng cáu kỉnh với chị vào ngày ngày có được không?”

Tân Mộc bỗng xoay người bỏ chạy.

Tân Kiều sửng sốt, trong lòng thầm mắng một câu, rồi quải ba lô lập tức đuổi theo.

“Tân Mộc em đừng chạy!”

Mặc dù đã phẫu thuật xong, nhưng cô vẫn lo lắng.

Tân Mộc rõ ràng nghe thấy lời cô nói, bước chân chậm lại nhưng cũng không chậm hơn bao nhiêu, mà chuyển thành đi nhanh. Chờ Tân Kiều đuổi kịp Tân Mộc, em ấy đã đi đến cạnh đại lộ, đón một chiếc xe taxi muốn lên xe bỏ đi.

Tân Kiều tiến lên nắm lấy cánh tay của Tân Mộc, sau đó lập tức đóng cửa xe lại, cô nói với tài xế: “Xin lỗi, em ấy không đi xe, chú đi đi.”

Xe lái đi rồi, cô tận lực kiểm chế tức giận: “Em làm gì vậy, em muốn đi đâu?”

Tân Mộc ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt: “Em muốn đi tìm bác sĩ Chu.”

Tân Kiều sửng sốt.

Giọng điệu có chút cứng nhắc: “Em tìm chị ấy làm gì? Cô ấy đã nói rất rõ ràng, bảo em quên chị ấy đi.”

Thái độ của chị ấy cũng rất rõ ràng, hãy để chị quên chị ấy đi.

“Được, em quên bác sĩ Chu.” Tân Mộc mím môi, một giọt nước mắt trượt xuống theo gò má: “Vậy em muốn đi tìm chị Chu Côn Ngọc, được chưa?”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!