Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 575

Chương 575: Lâu dài

 

Sư Thanh Y đứng sau cây cột trên hành lang, tuy rằng nàng đã dời mắt, tạm thời không nhìn về phía Ngư Thiển và Trạc Xuyên, nhưng thích giác vẫn có thể nghe thấy đối thoại của hai người.

Nghe thấy một câu cuối cùng Ngư Thiển nói với Trạc Xuyên ‘vĩnh viễn cùng ngươi’, trái tim nàng không khỏi run rẩy.

Ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong lòng nàng chính là… xong rồi.

Sau khi Ngư Thiển thức tỉnh, sẽ đưa ra lựa chọn trước vấn đề của Trạc Xuyên, hơn nữa nhất định phải lựa chọn. Thật ra Sư Thanh Y cũng đoán được Ngư Thiển sẽ có lựa chọn này, cho nên mới sợ nàng ấy thức tỉnh, hao hết tâm tư dùng mùi hương của mộng hạch nhằm trì hoàn quá trình thức tỉnh của nàng ấy.

Bạch Giao vốn dĩ trung trinh không đổi đối với bạn đời của mình, sau khi bạn đời chết đi, không ít Bạch Giao vẫn sẽ tiếp tục bầu bạn cạnh di thể của bạn đời, dân phong của Bạch Giao cũng không cảm thấy điều này có gì phải kiêng kỵ. Với tình cảm của Ngư Thiển dành cho Trạc Xuyên, trước đó còn cõng theo thi thể của Trạc Xuyên trong rương tróc yêu, hiện tại vào trong mộng cảnh, Ngư Thiển dĩ nhiên hoàn toàn có thể đưa ra lựa chọn này, hơn nữa xác suất còn rất lớn.

Mà giờ phút này Sư Thanh Y chính tai nghe được Ngư Thiển xác nhận, nàng vẫn cảm thấy cả người run rẩy, khó có thể chấp nhận.

Sư Thanh Y chậm rãi nghiêng mặt đi, nhìn về phía Lạc Thần ở cây cột bên cạnh.

Lạc Thần cũng đang nhìn nàng, sắc mặt nặng nề.

Nàng biết, Lạc Thần cũng hiểu suy nghĩ của Ngư Thiển.

Mộng cảnh là tiểu thế giới do kẻ tạo mộng tạo ra, nó chứa tiềm thức và ký ức của chủ thể, những hồi ức từng bị bao phủ trong dòng chảy thời gian có thể dùng một phương thức khác, tái hiện một lần nữa.

Rõ ràng quá khứ là không thể thay đổi, nhưng con người luôn không thể bỏ được chấp niệm đối với nó. Có người mất đi người yêu, lại am hiểu về mộng cảnh, vì vậy sẽ cùng thi thể của người kia tiến vào mộng cảnh, để thi thể dùng thân phận bán chủ thể trở thành một thể xác biết đi trong mộng cảnh.

Mỗi ngày chủ thể nhìn thể xác vô hồn kia, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc đối phương, cho đến khi đối phương dần dần có khởi sắc có thể tự động ăn, ngủ, hành động, chẳng qua sẽ không thể nói chuyện, nhưng chủ thể vẫn sẽ ngây ngốc nhìn đối phương, giả vờ như đối phương có thể đáp lại mình, trò chuyện với đối phương.

Những chủ thể này nghĩ, nếu thế giới hiện thực không cách nào được viên mãn, vậy thì cứ vứt bỏ hiện thực, trốn vào mộng cảnh hư vô, như vậy thì có thể vĩnh viễn ở bên cạnh người trong lòng.

Vĩnh viễn bầu bạn.

Nhưng thật ra trong lòng họ đều hiểu rõ, đó chỉ là một loại ‘vĩnh viễn’ ở bề ngoài.

Bởi vì mộng cảnh là không cách nào chân chính kéo dài vĩnh viễn.

Nếu như mộng cảnh là do kẻ tạo mộng xây dựng, dĩ nhiên cần tiêu hao tinh lực của kẻ tạo mộng để duy trì. Đồng thời không thể duy trì lâu dài mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đến thời gian nhất định mộng cảnh sẽ biến mất.

Mộng cảnh cũng không ổn định, hơn nữa tự có quy tắc nghiêm ngặt.

Không có kẻ tạo mộng tỉ mỉ bày bố, nó khó có thể chân thực tái hiện mỗi một chi tiết. Nếu như thời gian giữa các lần sử dụng Gian Khích Trùy quá ngắn, nhiều lần qua lại giữa các mộng cảnh cũng sẽ ảnh hưởng đến tính ổn định của mộng cảnh, A Mai sau khi nói sử dụng Gian Khích Trùy cắt vỡ không gian, tiến vào một mộng cảnh nào đó thì cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới có thể tiếp tục đi đến mộng cảnh khác, ít nhất cũng cần chờ hai mươi phút.

Nếu như ảo ảnh trong mộng cảnh nhận thấy bản thân là ảo ảnh, mộng cảnh cũng sẽ sụp đổ, chôn vùi cả chủ thể ở bên trong.

Có rất nhiều nguyên tắc, bản thân mộng cảnh thực sự có rất nhiều hạn chế.

Đến lúc mộng cảnh quá hạn, nếu như người sống không đúng lúc rời khỏi mộng cảnh, thì sẽ bị nó nuốt chửng. Lúc mộng cảnh biến mất, tất cả bên trong cũng sẽ theo đó biến mất, người sống thân là chủ thể dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, thậm chí ngay cả di thể cũng không còn, hoàn toàn hóa thành một mảnh hư vô.

Nhưng ngay cả như vậy, vẫn có người bằng lòng từ bỏ hiện thực, ôm quyết tâm nào đó đi vào mộng cảnh, chỉ vì có thể một lần nữa cùng người mình yêu trải qua khoảng thời gian cuối cùng.

Ngư Thiển nói vĩnh viễn, chính là như thế. Nàng muốn cứ thể ở bên cạnh Trạc Xuyên, cho đến thời khắc cuối cùng khi mộng cảnh nuốt chửng các nàng.

Hai người đều sẽ chết đi.

Cũng là một loại khác vĩnh viễn.

Sư Thanh Y lại nhìn Ngư Thiển và Trạc Xuyên bên dưới giếng trời.

Hình ảnh đó rất yên tĩnh rất tốt đẹp, nhưng nàng cảm thấy vô cùng chói mắt, có cảm giác tuyệt vọng khó có thể vãn hồi, nên vội vã thu hồi ánh mắt.

Trên tuyết, Trạc Xuyên nằm trên người Ngư Thiển, có chút sửng sốt: “Vĩnh viễn cùng ta?”

“Đúng vậy.” Ngư Thiển nở nụ cười.

Trạc Xuyên cũng bật cười, nhưng nụ cười lại có vài phần khổ sở: “Ngư, ta sẽ vĩnh viễn cùng ngươi, ta có thể hứa với ngươi, nhưng ngươi không thể hứa với ta như thế.”

“Vì sao ta không thể hứa như vậy, ngươi lại có thể?” Ngư Thiển từ dưới ngước nhìn nàng.

Trạc Xuyên cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng, cười nói: “Bởi vì ta là một phàm nhân.”

Ngư Thiển sửng sốt.

Giọng nói của Trạc Xuyên vô cùng dịu dàng, nàng tựa hồ đã nhìn thấu từ lâu, cũng hiểu rõ quy tắc của thiên đạo, lúc nói chuyện ánh mắt của nàng còn trong sáng hơn cả tuyết: “Ta có thể vĩnh viễn ở cạnh ngươi, ngươi lại không thể vĩnh viễn ở cạnh ta. Vĩnh viễn của ta thật ra rất ngắn, cả đời chỉ có vài chục năm, nhưng vĩnh viễn của ngươi sẽ thật lâu thật lâu.”

Trong ngôn ngữ của Ngư Thiển xen lẫn kiên quyết, nói: “Nếu vĩnh viễn của ngươi không cách nào lâu dài, vậy vĩnh viễn của ta cũng không cần thật lâu thật lâu.”

Trạc Xuyên thở dài một hơi: “Khi đó ta chỉ sợ ngươi sẽ nghĩ như vậy, nên sau khi phát hiện tình cảm đối với ngươi, mới có thể do dự không thôi.”

Nàng nhìn Ngư Thiển: “Ngươi phải nhớ kỹ, khi đó ngươi nói với ta rất nhiều phong tục tập quán của Bạch Giao, trong đó đã nhắc đến sau khi bạn đời chết đi, không ít người vẫn sẽ lựa chọn tiếp tục cuộc sống cùng với di thể của bạn đời, bọn họ sẽ không buông xuống được. Lúc đó ta nghe xong cảm thấy rất khổ sở, lúc đó ta đã phát hiện ngươi thích ta, mà ta cũng thích ngươi, nhưng ta sợ nếu như chúng ta thực sự ở bên nhau, cuối cùng ngươi cũng sẽ giống như tộc nhân của ngươi, không thể buông xuống được. Dù sao tuổi thọ của ta hữu hạn, cho dù có thể bình an vượt qua cả đời này, một ngày nào đó cũng sẽ chết đi.”

Ngư Thiển nói: “Thảo nào khoảng thời gian đó nhìn ngươi luôn không mấy vui vẻ, ta còn tưởng rằng mình đã chọc ngươi không vui, thì ra ngươi đang phiền não việc này.”

Trạc Xuyên cười nói: “Sao ngươi lại chọc ta không vui.”

Nàng hồi tưởng cảm giác mâu thuẫn lúc đó, nói: “Lúc đó ta còn nghĩ, nếu như ta không xác định quan hệ với ngươi, không cùng ngươi ở bên nhau, ngươi có thể gặp được một người tốt hơn. Nhưng mà ta lại… rất muốn cùng ngươi ở bên nhau.”

Ngư Thiển ôm chặt nàng một chút.

“Ai biết hôm đó ngươi đột nhiên lại nói muốn thử hương vị của rượu, ta chỉ có thể mua cho ngươi, ngươi còn bảo ta cùng uống. Sau khi uống xong, ngươi say, lại giống như lần trước, bảo ta sờ phiến vảy trước ngực ngươi.” Hai gò má của Trạc Xuyên ửng đỏ: “Lúc đó ta căn bản không biết đó là vảy thôi tình của ngươi, sau khi sờ vào, cả người rất nóng, kết quả ngươi đột nhiên hôn ta.”

“Ta cố ý tìm ngươi uống rượu cố ý cho ngươi sờ phiến vảy đó.” Ngư Thiển mỉm cười: “Ta đang dụ dỗ ngươi, ngươi có hiểu không?”

“Khi đó.” Trạc Xuyên cũng cười nói: “Về sau mới hiểu được.”

Ngư của nàng, quả thật là có chút hư hỏng.

Nhưng nàng không cách nào tự kềm chế.

Vừa rượu, vừa vảy thúc tình, lúc đó nàng đã khó có thể duy trì lý trí, dần dần nàng và Ngư quấn quýt lấy nhau, hai người rõ ràng vẫn chưa chính thức biểu đạt tâm ý nhưng đã ân ái trước rồi.

“Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, ta xem nhìn thấy chúng ta nằm trên giường, hơn nữa còn không mặc quần áo.” Trạc Xuyên sắc mặt đỏ bừng: “Sau đó suy nghĩ của ta bắt đầu thay đổi, nếu chúng ta đã thân cận da thịt, thì cũng nên thẳng thắn bày tỏ với ngươi.”

Tuy rằng kể lại chuyện này có chút xấu hổ, ngữ khí lại vô cùng kiên định: “Ta đã suy nghĩ rõ ràng, nếu lựa chọn ở bên ngươi, thì sẽ không hối hận. Ta sẽ bầu bạn cùng ngươi cả đời, cho đến khi ta già đi, chết đi.”

Khóe mắt Ngư Thiển có chút ửng hồng, ánh mắt buồn bã.

Trạc Xuyên nhìn vào đôi mắt của nàng, nói: “Lúc đó ta nghĩ, trước khi ta chết, ta còn có rất nhiều thời gian có thể chậm rãi nói với ngươi. Ngư, ngươi rất hiếu học, có lẽ ngay từ đầu ngươi không hiểu, nhưng ta tin tưởng sẽ có một ngày ngươi hiểu được suy nghĩ của ta. Ta nguyện bầu bạn cùng ngươi đến giới hạn của ta, nhưng ta sẽ không là giới hạn  của ngươi, ngươi còn có thời gian rất dài, ngươi sẽ có cuộc sống mới, quen biết càng nhiều người, ngươi từng nói trên bờ phồn hoa, ngươi thích nhìn ngắm thế gian, sau này thế gian sẽ ngày càng đặc sắc, đừng khiến ta trở thành xiềng xích của ngươi.”

“… Không phải xiềng xích.” Ngư Thiển run giọng nói: “Ngươi không phải.”

Nàng hỏi ngược lại Trạc Xuyên: “Nếu ngươi và ta thay đổi vị trí, ta là con người, A Xuyên tuổi thọ lâu dài, một ngày nào đó ta không còn ở trên nhân thế nữa, ngươi sẽ nghĩ thế nào? Ngươi lại lựa chọn ra sao?”

Trạc Xuyên bị nàng hỏi nhất thời sửng sốt nghẹn lời.

Trong mắt Ngư Thiển xen lẫn vẻ giảo hoạt: “Ngươi không trả lời được sao?”

Trạc Xuyên lắp bắp: “Ngư, ta…”

Nàng không trả lời được.

Bởi vì đáp án của nàng là, nàng sẽ đi cùng Ngư Thiển.

Nhưng sự thực nàng là phàm nhân, rồi lại hy vọng sau khi nàng chết, Ngư Thiển có thể sống thật tốt.

Một khi thay đổi vị trí, bản thân nàng bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn.

“Ngươi không trả lời được, nhưng ta đã biết đáp án.” Ngư Thiển nói: “Ngươi sẽ đi cùng ta, đúng không? Nhưng ngươi không nói ra được, bởi vì hiện tại ngươi đang cổ vũ ta, cho dù sau khi ngươi chết, ta cũng phải sống tốt, điều này mâu thuẫn với điều ngươi đang muốn nói. Nhưng ngươi cũng sẽ không nói dối, cho nên ngươi chỉ có thể lựa chọn không trả lời.”

Trạc Xuyên gần như là có chút kinh ngạc nhìn Ngư Thiển.

Một lát sau, Trạc Xuyên cười thành tiếng: “Trước kia ta dạy ngươi rất nhiều tri thức trên bờ, ngươi cũng luôn thích hỏi ta. Hiện nay ta mới phát giác, ta đã không dạy được ngươi nữa rồi.”

Giống như một phần thưởng, nàng lại hôn Ngư Thiển một chút,  nghiêm túc nói: “Ngư, ngươi thật thông minh, ta mặc cảm không bằng, ngươi nên dạy cho của ta mới đúng.”

Ngư Thiển nở nụ cười, trong mắt dường như phủ đầy sương tuyết.

Sư Thanh Y nghe xong, không khỏi cúi đầu, trong lòng vô cùng phức tạp.

Bởi vì nàng phát hiện bản thân cũng không thể trả lời câu hỏi ấy.

“Vấn đề này, ta không cách nào giải thích rõ ràng với ngươi.” Trạc Xuyên nhất thời cũng nói không rõ, nàng có chút xấu hổ đưa tay ôm lấy Ngư Thiển, nói: “Lạnh, chúng ta trở về phòng đi.”

Lúc này Ngư Thiển nghe theo Trạc Xuyên, được nàng ấy đỡ đứng lên.

Ba người sợ bị các nàng phát hiện, vội vã rời khỏi cây cột, đi về phía ngoại viện.

Trên người và Ngư Thiển vỗ tuyết trên người đối phương, sao đó cùng nhau rời khỏi đình viện.

Ba người trốn ở một góc, nhìn các nàng đi xa.

May mà Ngư Thiển và Trạc Xuyên không phát hiện, vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện, tựa hồ tựa hồ có chút lo lắng, nói: “Cũng không biết Sư Sư các nàng khi nào trở về, chiếc bàn kia ắt hẳn vô cùng quý giá, lại bị ta làm cháy hỏng.”

“Là ta không tốt.” Ngư Thiển nói: “Đêm qua không nên bế ngươi lên bàn, vì vậy ngươi mới vô ý làm đổ lò hương.”

Hai gò má của Trạc Xuyên nóng bừng.

Đêm qua nàng và Ngư Thiển thân mật trong phòng, còn chưa lên trên giường thì Ngư Thiển đã bế nàng lên bàn, lúc đó hai người đã khó lòng kiềm nổi, nhất thời không lưu ý lò hương đặt trên bàn, kết quả trong lúc ý loạn tình mê nàng chạm phải lò hương, khiến nó bị ngã.

Lúc đó Ngư Thiển hoảng hốt, vội vã bế nàng xuống, kiểm tra cánh tay của nàng, cũng may không bị bỏng.

Nhưng hương dược bên trong lò đổ ra ngoài, nàng chưa từng gặp qua loại hương dược này, là một khối tròn, bên trên tràn đầy hoa văn, còn lăn ra bàn, chỗ bị lăn qua để lại vết cháy xém.

Hương liệu còn tiếp tục cháy, chạm vào cũng không được, Trạc Xuyên nóng lòng dập tắt nhưng không có cách nào, đúng lúc bên cạnh có một ấm trà, cho nên nàng đã dùng nước trà rót lên hương liệu, dập tắt nó.

Hương liệu bị ướt, không cách nào cháy tiếp nữa, nhưng Trạc Xuyên xem chất liệu của nó, hẳn là chờ lúc khô có thể đốt tiếp.

Hương liệu có thể dập tắt, nhưng dục niệm trước đó bị thiêu đốt đương nhiên là không dập được, Trạc Xuyên chỉ đành vội vội vàng vàng thu dọn bàn, đặt hương liệu ở bên ngoài chờ khô, để ngày mai lại cho vào lò, hai người rất nhanh lại quấn quýt lấy nhau, không rảnh lo những việc khác nữa.

“Cũng không biết cái bàn đó rốt cục đáng giá bao nhiêu lượng, ta mua không nổi.” Trạc Xuyên cúi đầu trong lòng băn khoăn Tuy rằng Sư Sư tất nhiên sẽ không bắt ta bồi thường, nhưng ta cũng phải bồi thường, ngươi cảm thấy chúng ta nên bồi thường thế nào mới tốt?”

“Ta sẽ tặng nàng thêm mấy cái bọt khí.” Ngư Thiển cười nói: “Sẽ cho nàng mượn Thứ Lân lâu một chút, nàng và Lạc Thần tất nhiên sẽ dùng đến, nếu như không đủ, ta có thể tặng thêm bất cứ lúc nào.”

Trạc Xuyên: “…”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần: “…”

Trạc Xuyên và Ngư Thiển vừa nói chuyện vừa đi xa dần, rất nhanh đã biến mất trong gió tuyết của hoa viên.

Trường Sinh vẻ mặt mờ mịt, hỏi: “A Cẩn, A Lạc, bọt khí là cái gì?”

Trước đó Trường Sinh không có trong mộng cảnh Hoàng Đô, nên hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

“Không… Không có bọt khí gì cả.” Sư Thanh Y ấp úng.

Lạc Thần nói với Trường Sinh: “Trường Sinh, một mình ngươi trở về thư phòng đi, các nàng đang ở trong đó, đừng chậm trễ nữa, chuẩn bị một ít điểm tâm và nước trà cho các nàng, ta và Thanh Y có một số việc, sẽ nhanh chóng quay lại.”

Trường Sinh gật đầu: “Vậy ta có cần nói chuyện Ngư Thiển thức tỉnh cho các nàng biết không?”

“Tạm thời không cần phải nói, chờ chúng ta trở về sẽ nói rõ ràng.” Lạc Thần nói: “Ngươi bảo các nàng đừng rời khỏi thư phòng.”

“Được.” Trường Sinh nhu thuận, nghe lời căn dặn, một mình che dù trở về trước.

Sư Thanh Y nhìn ra Lạc Thần đang cố ý đánh lạc hướng Trường Sinh, hẳn là có điều quan trọng muốn nói, không tiện để cho Trường Sinh nghe được. Chờ Trường Sinh đi xa, nàng mới hỏi Lạc Thần: “Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Lạc Thần lại chỉ nhìn nàng.

Sư Thanh Y lấy làm kỳ lạ.

Trầm mặc trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Thanh Y, vấn đề vừa rồi của Ngư Thiển, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ trả lời thế nào?”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!