Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 35

Chương 35

 

Có lẽ Tân Kiều đứng trước cửa quá lâu, khiến Chu Côn Ngọc nhìn ra sự bất thường của cô, cho nên Chu Côn Ngọc muốn tiến về phía cô.

Nhưng cô bỗng nhiên bắt đầu đổi giày, động tác thậm chí có một chút vội vàng, Chu Côn Ngọc liền dừng bước, đứng tại chỗ nhìn cô.

Cô không cần sự an ủi đã định trước là sẽ mất đi.

Từ thật lâu trước đây cô đã kiên định điểm này.

Ví dụ như trước khi mẹ cô bỏ đi cùng người khác, bà ấy muốn sờ mặt cô, nói một câu ‘mẹ sẽ nhớ con’, cô không chút do dự mà né tránh.

Người sẽ thực sự thương nhớ sao lại bỏ đi không hề quay đầu lại.

Tin tưởng vào lời an ủi giả tạo kia sẽ chỉ làm bản thân có vẻ đáng buồn hơn mà thôi.

Cho nên cô đổi dép, từng bước đến gần Chu Côn Ngọc.

Đừng cho em sự an ủi đã định trước là sẽ mất đi, hãy để chúng ta đơn giản một chút, đơn thuần một chút, không cần ôm, không cần hôn, không cần biểu hiện ra bất cứ sự để tâm nào đối với em.

Khóe môi Chu Côn Ngọc mấp máy, lúc này bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi xách của Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc thu hồi ánh mắt đang nhìn Tân Kiều, nhận cuộc gọi: “Alo.” Nàng lại nhìn Tân Kiều một cái.

Tân Kiều đứng tại chỗ, ánh mắt buông xuống, nhìn sàn gỗ tinh xảo không chút tỳ vết.

Một khắc đó trong lòng cô nghĩ rằng Chu Côn Ngọc phải đi rồi.

Thật ra những người muốn rời đi đều có dấu hiệu báo trước.

Ví dụ như năm đó trước khi mẹ cô bỏ đi, đã có vài lần dùng ánh mắt muốn nói lại thôi  như thế nhìn cô.

Trong lòng Tân Kiều có chút phiền muộn.

Có gì phải muốn nói lại thôi, nếu như thực sự không muốn đi thì đừng đi.

Chu Côn Ngọc nói vài câu, sau đó cất điện thoại đi: “Đêm nay tôi vốn dĩ đã nói không tham gia tiệc rượu, nhưng anh tôi…”

Khóe miệng của Tân Kiều khẽ cong.

Chu Côn Ngọc không nói tiếp nữa.

Cánh môi Tân Kiều cử động: “Tôi đã nói rồi, đừng tỏ vẻ giống như rất để tâm đến tôi.”

“Cho nên, cũng không cần giải thích với tôi.”

Cô nâng ánh mắt nhìn Chu Côn Ngọc: “Giữa chúng ta, là loại quan hệ cần giải thích sao.”

Ánh mắt của Chu Côn Ngọc nhìn đến, rất nhẹ cũng rất dịu dàng, giống như một cơn gió xuân, lướt nhẹ qua hàng mi của của Tân Kiều.

Tân Kiều lại một lần nữa dời mắt, thầm trách nàng giả vờ dịu dàng cái gì chứ.

Rõ ràng Chu Côn Ngọc là người tàn nhẫn nhất trên đời này.

Chu Côn Ngọc nói: “Được, không giải thích.”

Tân Kiều gật đầu.

Cô thực sự không muốn nghe Chu Côn Ngọc giải thích, danh gia vọng tộc có đạo lý lễ thượng vãng lai, cấu kết quan hệ, cô tuyệt đối không muốn nghe.

Chu Côn Ngọc cầm túi xách của mình lên: “Vậy tôi đi trước. Em…”

Nàng nói với Tân Kiều: “Em nghỉ ngơi một lúc rồi hãy đi.”

Dù sao từ nhà của Tân Kiều đến nơi này, khoảng cách vẫn rất xa.

Đây xem như là quan tâm sao? Khóe môi Tân Kiều tràn ra nụ cười trào phúng. Chu Côn Ngọc không nói nữa mà cầm túi xách đi ra cửa.

Mãi cho đến khi ngồi trên chiếc Porche của mình, Chu Côn Ngọc còn đang suy nghĩ vì sao bản thân nhất định phải đi.

Vừa rồi Chu Tể Ngôn gọi điện thoại nói cho nàng biết, con gái của mấy nhà thân thiết đột nhiên quyết định đêm nay tổ chức tiệc, nếu như nàng đã xong việc rồi thì có thể đến xã giao.

Nàng lớn lên trong gia đình giống như Chu gia, năng lực quan sát cử chỉ sắc mặt là nhất tuyệt, rất biết cái gì là không nên từ chối, cái gì còn có thể thương lượng.

Nếu như nàng không nghe lời Chu Tể Ngôn đi tham gia buổi tiệc, Chu Thừa Hiên sẽ bất mãn đối với nàng, nhưng không đến mức giận dữ.

Chu Côn Ngọc phát hiện bản thân muốn đi, là bởi vì nàng không dám ở lại nơi này.

Nàng phát hiện tâm tình của Tân Kiều đêm nay không giống bình thường.

Em ấy tựa như một người cô độc, luôn sợ tất cả ngày lễ ngày tết.

Lại càng không bình thường chính là bản thân nàng.

Lúc Tân Kiều dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng, nàng phát hiện bản thân muốn ôm Tân Kiều.

Việc này rất không bình thường.

Nàng đối với Tân Kiều, có thể khiêu khích, có thể thân mật, quyến rũ, có thể tiếp xúc da thịt, có thể trầm luân bám lấy cánh tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng không thể là một cái ôm dịu dàng.

Cũng giống như Tân Kiều muốn giữ gìn nụ hôn đầu cho một mối tình thuần túy, về sau lúc ở cùng Tân Kiều, Chu Côn Ngọc cũng đặt ra giới hạn cho bản thân là không nên ôm Tân Kiều.

Chu Côn Ngọc từ nhỏ đã không hiểu, vì sao mẹ nàng không thích ôm nàng.

Trầm Vận Chi giống như tất cả những quý phu nhân mà Chu Côn Ngọc quen biết, mặc sáo trang tơ lụa hoặc sườn xám, mang trâm cài phỉ thúy cùng vòng tay điền ngọc, thỉnh thoảng Chu Côn Ngọc đến gần bà ấy một chút, thì sẽ bị nhẹ nhàng đẩy ra, đầu ngón tay mềm mại vuốt thẳng nếp nhăn trên quần áo do nàng tạo thành.

Chu Côn Ngọc vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa nàng và Trầm Vận Chi có chút kỳ lạ.

Cho đến một ngày Chu Côn Ngọc thấy con gái của dì bảo mẫu từ quê đến Bội Thành, hai người hẹn gặp nhau trước cổng trạch viện, dì bảo mẫu lập tức ôm lấy cô con gái tuổi tác tương đương Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc đột nhiên hiểu được, quan hệ giữa nàng Trầm Vận Chi kỳ lạ ở chỗ nào.

Bởi vì Trầm Vận Chi chưa bao giờ ôm nàng.

Khi đó nàng mới vừa lên tiểu học, vẫn chưa thành thạo kỹ năng đối nhân xử thế. Vì vậy nàng tìm Trầm Vận Chi hỏi: “Vì sao mẹ chưa bao giờ ôm con.”

Trầm Vận Chi mới vừa học xong lớp cổ cầm, nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, dường như nàng đang hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn.

“Con cần mẹ ôm con sao?” Trầm Vận Chi hỏi.

Chu Côn Ngọc siết chặt bàn tay thả bên ống quần.

“Con không cần.” Trầm Vận Chi lắc đầu: “Thật ra con người không cần có quá nhiều tình cảm, như vậy sẽ chỉ làm con trở nên mềm yếu.”

Hình ảnh đó để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng Chu Côn Ngọc.

Nếu như từ góc độ tâm lý học phân tích, bắt đầu từ khi đó trong tiềm thức của nàng, ‘ôm’ và ‘tình cảm’ là tương đương nhau.

Không ai biết hôm đó lúc nàng ôm Tân Kiều ở hoa viên bệnh viện, nội tâm đã rung động thế nào, bởi vì động tác đó đối với nàng là có ý nghĩa tượng trưng lớn hơn so với người bình thường rất nhiều. Nhưng khi đó nàng còn có thể vì bản thân tìm một lý do, nàng ôm Tân Kiều cũng giống như lúc nàng ôm Tân Mộc ngày xuất viện, đều mang theo một loại thương xót đối với sinh mệnh.

Vậy hiện tại thì sao?

Xung động muốn ôm Tân Kiều là chuyện gì xảy ra?

Chỉ bởi vì ánh mắt Tân Kiều lúc nhìn về phía nàng sao?

Cho nên Chu Côn Ngọc rời đi mà không quay đầu lại.

Xung động không có vấn đề gì, nàng cũng không phải thực sự là người máy. Chỉ cần kiềm chế xung động thì nàng vẫn là Chu Côn Ngọc lý trí tự kiềm chế của trước kia.

Sau khi Chu Côn Ngọc rời đi, Tân Kiều chậm rãi bước đến trước ô cửa sổ vừa rồi Chu Côn Ngọc đã đứng, khứu giác quá nhạy bén, cô dường như còn có thể ngửi thấy một chút mùi hương thoang thoảng trên người Chu Côn Ngọc.

Khu nhà cao cấp chính là khu nhà cao cấp, cửa sổ ngắm cảnh rộng rãi như vậy, tiền cảnh là công viên xanh tươi, nhìn xa một chút chính là thành thị ngựa xe như nước.

Một con đường nhỏ yên tĩnh trong số đó, chính là con đường Chu Côn Ngọc nhất định phải đi qua khi lái xe trở về trạch viện Chu gia.

Tân Kiều lẳng lặng đứng bên cửa sổ.

Nhưng cho dù thị lực của cô có tốt, cũng tuyệt đối không thể nhìn thấy xe của Chu Côn Ngọc khi đứng ở trước khung cửa sổ này.

Cô chỉ lẳng lặng đứng đó, đôi mắt đuổi theo một chiếc xe màu trắng, khoảng cách càng kéo càng xa, chiếc xe dần thu nhỏ tựa như một hộp diêm nho nhỏ.

Ngón tay Tân Kiều rất thẳng, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay của mình.

Trong đầu hồi tưởng cảnh tượng lúc mẹ cô bỏ đi.

Năm ấy cô mười lăm tuổi, mẹ cô là nhân lúc Tân Lôi đi làm nhiệm vụ đưa tay muốn sờ mặt cô một chút, nhưng bị cô né tránh, trong miệng mẹ lẩm bẩm một câu: “Mẹ sẽ nhớ con.” Cô không trả lời, mẹ cô liền kéo hành lý rời đi không hề quay đầu lại.

Tân Kiều mặt không cảm xúc hít sâu một hơi, nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ của Tân Mộc ở trong phòng.

Cô vốn định vào chăm sóc Tân Mộc, nhưng không biết tại sao lại bỗng nhiên xoay người, chạy đến bên cửa sổ.

Chung cư quá thấp, nhà cô ở tầng năm căn bản không thể nhìn thấy con đường nơi có người đến đón mẹ cô rời đi.

Cô vẫn đứng ở trước cửa sổ, nhìn một mảnh bụi xám che kín mặt đường, không hề xoay người.

Ngón tay búng nhẹ lòng bàn tay một cách nhẹ nhàng quy luật.

Từ một đếm tới sáu mươi, đó là một phút đồng hồ. Nếu như mẹ cô muốn đổi ý, chờ cô đếm đến sáu mươi thì bà ấy cũng nên kéo hành lý trở về.

Nhưng không có.

Vì vậy cô lại bắt đầu đếm lại một lần nữa.

Hôm đó rốt cuộc cô đã điếm bao nhiêu lần sáu mươi?

Cô không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ đầu ngón tay búng đến tê dại, mà lòng bàn tay cũng bị búng ra một điểm đỏ.

Cô cũng không thể nói rõ vì sao hơn mười qua đi, cô đứng trước cửa sổ nhà Chu Côn Ngọc, lại dùng đầu ngón tay liên tục búng vào lòng bàn tay giống như năm mười lăm tuổi.

Cô cũng không cảm thấy Chu Côn Ngọc sẽ quay trở về. Cô giống như có chứng ám ảnh cưỡng chế, trong lòng nhiều lần đếm từ một đến sáu mươi.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân cô căn bản không muốn đến gần bất cứ người nào.

Bởi vì trong lòng cô, ly biệt chính là một việc đau đớn nội tâm như thế. Mẹ cô bỏ đi đã để lại một vết thương trong lòng cô, sau đó là Tân Lôi rời đi lại thêm một vết thương nữa.

Nhưng Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc chết tiệt.

Vì sao nhất định phải xông vào thế giới của cô?

Đây là lần đầu tiên sau khi Chu Côn Ngọc hẹn với cô lại đột nhiên rời đi.

Khiến cô đột nhiên phát hiện, hoặc nên nói là đột nhiên nhớ đến, thì ra sự chia ly đến bất ngờ là một việc khiến cô khó có thể chấp nhận như vậy.

Cho nên cô đứng ở chỗ này, nheo mắt nhìn con đường ngoài cửa sổ, tựa như đang làm một cuộc diễn tập cho cuộc chia ly thật sự trong tương lai.

Cô và Chu Côn Ngọc, dù sao cũng sẽ rời xa nhau. Có lẽ là ngày nào đó bỗng nhiên cắt đứt quan hệ, tựa như mẹ cô bỗng nhiên bỏ đi, tựa như ba cô bỗng nhiên qua đời.

Tân Kiều, cô không phải đã có kinh nghiệm rồi sao?

Cô đứng bất động, nét mặt gần như chết lặng, cảm thụ được một chút đau đớn từ đầu ngón tay và lòng bàn tay.

Lại bắt đầu chết lặng rồi.

Lúc cô đang bắt đầu cố gắng che đậy tất cả cảm thụ của bản thân, lúc cô đang bắt đầu cố gắng che đậy tất cả khổ sở của bản thân, phía sau bỗng nhiên ‘tích’ một tiếng.

Đầu ngón tay của Tân Kiều đột nhiên dừng lại.

Nhưng cô không xoay người, tiêu cự rút ngắn lại một chút, ánh mắt dừng trên chiếc bóng phản chiếu của mình trên cửa kính.

Là ảo giác sao? Cô phát hiện bản thân không dám quay đầu lại.

Cảnh tượng đêm nay xếp chồng lên cảnh tượng năm mười lăm tuổi, khiến cô hồi tưởng năm đó bản thân đã ngây thơ ôm hy vọng như thế nào để chờ mẹ cô quay đầu lại.

Đúng lúc này phía sau có người mềm nhẹ gọi cô: “Tân Kiều.”

Ngón tay của Tân Kiều siết chặt, cô hít sâu một hơi rồi mới xoay người lại.

Chu Côn Ngọc đứng ở nơi đó nhìn cô.

Phản ứng đầu tiên của Tân Kiều là cúi đầu, bước nhanh vào nhà vệ sinh, phanh một tiếng đóng sầm cửa lại đồng thời khóa trái.

Chu Côn Ngọc sửng sốt, theo đến trước cửa nhà vệ sinh.

Nàng nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì.

Tân Kiều đang làm gì?

Chu Côn Ngọc lại đợi một chút, vẫn yên lặng không chút động tĩnh. Vì vậy nàng nhẹ nhàng gõ cửa: “Tân Kiều.”

Tân Kiều không trả lời.

Lúc này Tân Kiều hai tay chống bồn rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, đuôi mắt ửng một màu hồng nhạt.

Cô thế mà lại có chút muốn khóc.

Cô chưa từng nghĩ tới cô ở trong lòng bàn tay gõ từ một đến sáu mươi, dĩ nhiên thật sự có thể chờ được một người trở về.

Cô không biết vì sao Chu Côn Ngọc đột nhiên trở về.

Có lẽ là buổi tiệc kia cũng không mấy quan trọng.

Có lẽ là, có lẽ là Chu Côn Ngọc cũng giống như co, cũng thực sự động một chút tình cảm.

‘Tình cảm’, lúc Tân Kiều nghĩ vậy hai từ này, trong đầu lại nhớ đến khuôn mặt đoan trang tao nhã không chút tỳ vết của Chu Côn Ngọc. Từ sau khi quen biết Chu Côn Ngọc cô mới hiểu được một mặt khác của ‘không tỳ vết’ chính là ‘vô tình’. Chỉ có một người không có tình cảm mới có thể không chút tỳ vết.

Nhưng vừa rồi cô đứng trước cửa sổ, sau đó quay đầu nhìn thấy Chu Côn Ngọc, cô cảm thấy bản thân đã thấy được kẽ hở trên khuôn mặt ấy.

Cô vặn vòi nước, vóc nước lên mặt mình, nhưng cũng không lau khô mà đã mở cửa ra.

Có lẽ Chu Côn Ngọc không ngờ cô bỗng nhiên mở cửa, không khỏi giật mình lui lại nửa bước.

Bọt nước đọng trên hàng mi của Tân Kiều, từng giọt kéo sợi mi rũ xuống. Nước đọng trên cằm của Tân Kiều, muốn rơi lại không rơi, bởi vì lực hút của trái đất không đủ lớn mà tham luyến lưu lại, khiến khuôn mặt được nước tẩy qua, có vẻ đặc biệt đặc biệt sạch sẽ.

Tân Kiều cũng không biết vì sao bản thân lại dùng nước lạnh rửa mặt. Có lẽ là cô muốn bản thân thanh tỉnh một chút, sau đó mới nhìn lại xem cảm giác xung động trong lòng cô có bị dập tắt hay không.

Không có.

Cô phát hiện cảm giác xung động ấy không phải nắm cát, mà là đá ngầm, bị nước rửa qua, sẽ càng trở nên trong suốt.

Thậm chí ngay cả cảnh tượng trong hồi ức cũng trở nên rõ ràng.

Hôm đó cô gội đầu xong không sấy tóc, trên đầu quấn một chiếc khăn lông, ngồi xếp bằng trên giường tìm kiếm ý nghĩa của hoa hồng, một giọt nước từ đuôi tóc rơi lên màn hình điện thoại, rơi đúng vào hai từ ‘yêu thích’.

Lúc cô bước ra từ cửa hàng McDonald’s gần quảng trường, ngẫu nhiên gặp được Chu Côn Ngọc, cô và Chu Côn Ngọc cách dòng người nhìn nhau, khi đó câu trả lời chưa hoàn chỉnh trong lòng cũng trở nên rõ ràng.

Lúc cô một mình rời khỏi buổi họp lớp, ngồi dưới trận tuyết đầu mùa hút thuốc, Chu Côn Ngọc đứng trên bậc thang đối diện con đường nhìn cô, cảm giác trong lòng cô lại càng trở nên rõ ràng.

Cô thật sự đã thích Chu Côn Ngọc.

Bất kể các cô có bao nhiêu không thuần túy. Bất kể các cô là hai người bất đồng cỡ nào.

Nói đến cùng, Tân Kiều là một người rất quật cường, cho dù cô bị cuộc sống hãm hại, từng có rất nhiều khiếp đảm, nhưng cô là một người chưa từng rơi lệ, một mình sắp xếp lễ tang của Tân Lôi, từ mười tám tuổi cô đã bắt đầu một mình nuôi dạy Tân Mộc, tích góp đủ chi phí phẫu thuật cho em ấy.

Có thể nét mặt của cô rất hờ hững lãnh đạm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một chút bất cần. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện sống lưng của cô vĩnh viễn thẳng tắp, bất kể bị cuộc sống chất lên một ngọn núi hay là một hạt bụi.

Đêm nay Chu Côn Ngọc đột nhiên trở về, đã thật sâu xúc động đến cô, khiến cô bắt đầu quật cường mà suy nghĩ, vì sao lại không được?

Cho dù các cô không đủ thuần túy, thì đã sao?

Cho dù các cô là hai người hoàn toàn bất đồng, thì đã sao?

Giọt nước trên lông mi rơi vào trong mắt của Tân Kiều, cô mở to mắt, rồi lại nâng tay xoa nhẹ, cho đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, cô nói: “Chu Côn Ngọc, chị nhìn tôi đi.”

Chu Côn Ngọc nhìn cô.

Tân Kiều nở nụ cười.

Tân Kiều cũng không biết bản thân là nghĩ như thế nào.

Có lẽ cô đang nghĩ, cứ thế để cô hưởng thụ một chút cảm giác đơn thuần yêu thích một người đi, dù chỉ một khoảnh khắc thôi, không cần lo lắng kết quả, không cần để ý đến tương lai.

Đôi mắt trong trẻo của Chu Côn Ngọc vẫn sẽ làm người ta nhớ đến câu ‘u u lộc minh, thực dã chi bình’. Tân Kiều vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác chấn đông khi Chu Côn Ngọc nói đức tính quan trọng nhất của bác sĩ là ‘nhẫn tâm’.

Cô phát hiện lúc cô nhìn vào đôi mắt ấy, thật ra trong tiềm thức của cô, từ đầu đến cuối đều tin tưởng Chu Côn Ngọc là người tốt.

Nàng không phải một phần tử mơ hồ trong tầng lớp mà nàng thuộc về.

Chu Côn Ngọc cũng chỉ là Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều siết chặt nắm tay, cô phát hiện bản thân vẫn có chút khẩn trương.

Trước đây cô chưa từng nghĩ tới, cái gọi là ‘thích’ sẽ có liên quan gì đến nhân sinh của cô. Nhất là thích một người giống như Chu Côn Ngọc.

Việc này giống như một lần đánh cược.

Nếu như Chu Côn Ngọc đáp lại, cô thắng.

Nếu như Chu Côn Ngọc lộ ra nụ cười trêu chọc, cô thất bại thảm hại, bại bởi trò chơi được Chu Côn Ngọc thiết kế ngay từ đầu, cô đã hiến tế linh hồn của mình cho Chu Côn Ngọc.

Cô trực giác Chu Côn Ngọc là người tốt. Nhưng cô không xác định Chu Côn Ngọc đối với cô đến cùng là loại cảm giác gì.

Cô từng bắt được rất nhiều chi tiết, ví dụ như nụ cười khổ sở của Chu Côn Ngọc lúc nhặt những bông hoa hồng rơi đầy đường.

Ví dụ như ánh mắt của Chu Côn Ngọc lúc ngồi trên đùi cô, lau son môi của cô.

Ví dụ như đêm nay Chu Côn Ngọc bỗng nhiên xuất hiện kẽ hở lúc đứng trước cửa.

Như vậy, cược đi.

Tân Kiều siết chặt đầu ngón tay, đang muốn lên tiếng thì Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nâng tay ngăn lại.

Đôi mắt dịu dàng kia trầm xuống, thì ra bên bờ sông xanh tươi ngoại trừ nai và hạc, còn có thể ẩn giấu đau thương. Nàng nâng tay che đôi môi ẩm ướt của Tân Kiều lại, dùng giọng rất khẽ rất khẽ nói: “Đừng nói.”

“Đừng nói được không, Tân Kiều.”

Dưới lòng bàn tay nàng, Tân Kiều mỉm cười. Thời khắc này cô xác nhận hai việc, một việc xấu và một việc tốt.

Việc tốt là, cô rốt cục tin chắc rằng Chu Côn Ngọc không phải hoàn toàn vô cảm đối với cô.

Việc xấu chính là, chính cảm giác đó không đủ để Chu Côn Ngọc vì cô bước ra một bước kia.

Có thể từ đầu đến cuối Chu Côn Ngọc cũng không nghĩ đến việc chân chính bắt đầu mối quan hệ tình cảm với cô.

Một khi cô nói ra, đồng nghĩa với việc cô chịu thua. Mà mối quan hệ dây dưa giống như trò chơi này đối với Chu Côn Ngọc nhất định phải kết thúc.

Chu Côn Ngọc từng ám chỉ cô, đừng tiến về hướng ‘thích’.

Đêm nay lúc Chu Côn Ngọc phát hiện Tân Kiều muốn bày tỏ, nàng lập tức nói rõ, đến gần hơn, tựa như thì thầm, xin cô đừng nói ra.

Nhưng cô lắc đầu, tay của Chu Côn Ngọc vẫn bưng kín môi cô. Cô vừa lắc đầu, cánh môi liền cọ vào lòng bàn tay của Chu Côn Ngọc.

Đến lúc này cô biết đây là một trận cá cược mà kết quả định trước sẽ thua.

Cô nói ra, Chu Côn Ngọc toàn thắng kết thúc trò chơi này, hai người rời xa nhau, không bao giờ gặp lại nữa.

Nhưng sự quật cường của cô nằm ở chỗ, cô vẫn muốn nói.

Cô vững tin vào câu nói kia, ‘thích’, ‘ho khan’,  ‘bần cùng’, đều là những thứ không thể giấu được.

Lúc trước cô và Chu Côn Ngọc bịt tay trộm chuông, duy trì liên tục mối quan hệ này, căn bản là không khả thi.

Bất kể Chu Côn Ngọc có muốn đối mặt hay không, chí ít cô muốn thẳng thắn đối mặt bản thân.

Nàng không xác định bản thân còn có thể thích người khác nữa hay không. Bởi vì cuộc sống đã mài dũa cô thành bộ dạng này, bản thân cô còn có thể thích một người theo cách bình thường nữa hay không.

Có lẽ là suốt đời chỉ thích một lần.

Có lẽ là chỉ thử một lần tâm động.

Chu Côn Ngọc nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tân Kiều, biết bản thân không khuyên được cô.

Phía sau ‘kiêu ngạo’ và ‘sạch sẽ’, nàng phát hiện loại màu sắc thứ ba trong linh hồn Tân Kiều, là ‘thẳng thắn’.

Có thể Tân Kiều cũng từng có ý nghĩ uống rượu độc giải khát, nhưng thật ra, cô làm không được.

Một khi cô phát hiện bản thân thực sự trên người nào đó, cô sẽ mong chờ đối diện với cảm giác này giống như gió mát, như trăng tròn.

Chu Côn Ngọc cảm nhận được hơi thở của Tân Kiều phải vào lòng bàn tay, nóng rực, dồn dập, tràn ngập sức sống.

Nàng là một người trốn trong màn sương xám, thật sự có thể đối diện với tình cảm của Tân Kiều sao?

Nàng phát hiện bản thân lo sợ bất an.

Lúc Tân Kiều nở nụ cười giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, sắp sửa mở lời, nàng thấp giọng ngăn cản: “Đừng nói nữa, Tân Kiều.”

“Cái gì cũng không cần nói, tôi buông tha cho em.”

Ánh mắt của Tân Kiều ngưng đọng.

Cô nắm lấy cổ tay thon gầy của Chu Côn Ngọc, dời tay nàng khỏi môi mình.

Thật ra Chu Côn Ngọc có thể cự tuyệt cô, cô cũng là một người trưởng thành trải qua xã hội tôi luyện, biết sống trong gia đình như Chu Côn Ngọc muốn thoát khỏi quỹ đạo nhân sinh đã định sẵn là việc rất khó.

Nhưng năm chữ ‘tôi buông tha cho em’ lại đem quan hệ của hai người đặt vào một ‘trò chơi’.

Tân Kiều gọi tên nàng một lần cuối cùng: “Chu Côn Ngọc.”

“Chị còn nhát gan hơn cả tôi chị biết không? Tôi vĩnh viễn sẽ không gặp lại chị nữa.”

Cô đi thẳng ra cửa không hề quay đầu lại.

Chu Côn Ngọc đứng tại chỗ, thậm chí không quay đầu lại nhìn bóng lưng của cô.

Mãi cho đến khi âm báo khóa cửa vang lên, nàng mới chậm rãi giải phóng hơi thở kiềm nén trong lồng ngực, khóe môi nở một nụ cười nhợt nhạt.

Có thể Tân Kiều cảm thấy bản thân bị cuộc sống dày vò rất tang thương, thật ra Tân Kiều không phát hiện bởi vì cô luôn ôm ấp sự chân thành, thật ra cô vẫn có một chút tính trẻ con.

Chỉ người có tính trẻ con mới nói ‘vĩnh viễn’.

Ví dụ như ‘tôi vĩnh viễn sẽ không thích chị’.

Ví dụ như ‘tôi vĩnh viễn sẽ không gặp lại chị nữa’.

Chu Côn Ngọc rất bình tĩnh cầm túi xách, đổi giày, khóa cửa rời khỏi căn hộ.

Nàng lái xe ra khỏi bãi đỗ, tuyết còn đang rơi, phủ đầu cửa kính xe tối màu, cũng phủ đầu khuôn mặt nàng phản chiếu trên cửa kính.

Chu Côn Ngọc thầm nghĩ, có lẽ Tân Kiều không hiểu nàng nói ‘buông tha’ rốt cuộc là có nghĩa gì.

Ý của nàng là một đứa trẻ sơ sinh, thực sự không nên tiếp tục ở cùng một người như nàng nữa.

Thật ra Tân Kiều là một người rất quyết liệt, nói muốn quên thì nhất định sẽ không nhớ đến nữa.

Tính cách như thế có chút sắc bén, có lẽ là bởi vì cuộc sống đối đãi cô cũng không dịu dàng. Bất kể là mẹ cô bỏ đi, hay là ba cô qua đời, đều khiến cô biết nếu đã là kết cục không thể vãn hồi, luôn nhớ mãi cũng không có ý nghĩa gì.

Toàn bộ tinh lực đều dồn vào công việc, cô đã rất quen với hình thức này. Dù sao thì rất nhiều năm của cô vẫn sống như thế.

Hôm nay trung đội nhận được nhiệm vụ, phát hiện một vật thể nghi ngờ là bom ở một nhà xưởng, nên trung đội lập tức được điều đến hiện trường.

Công nhân trong xưởng đều đã được sơ tán, thông tin nhận được là trong nhà xưởng có không ít bình chứa khí thiên nhiên.

Tân Kiều không khỏi căng thẳng.

Sợ nhất chính là điều này, một khi quả bom bị kích nổ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trường hợp như vậy cực kỳ khảo nghiệm tố chất tâm lý của chuyên viên gỡ bom, trải qua phân tích tình huống hiện trường, nhiệm vụ được phân công cho tổ của Tân Kiều.

Tân Kiều hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, cô đứng thẳng người, dang hai tay ra để tổ viên giúp cô mặc trang phục bảo hộ nặng 35kg.

Cuối cùng đến lúc mũ bảo hộ được đội lên đầu, cô khép hờ đôi mắt.

Đây là một hành động mang đến cho bản thân cảm giác nghi thức, khép hờ đôi mắt, sau đó mở ra, sẽ hoàn toàn tiến vào hình thức thi hành nhiệm vụ. Nón bảo hộ ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài, chỉ nghe thấy hô hấp và nhịp tim của bản thân, dường như cả thế giới chỉ còn lại chính cô.

Tân Kiều chậm rãi đến gần vị trí của quả bom.

Đây là một quả bom được ngụy trang rất kỹ càng, nhìn vào chỉ giống như một chiếc vali cũ nát. Vừa rồi dùng thiết bị X quang phân tích cho thấy dây dẫn bên trong kết cấu vô cùng phức tạp, có trang bị chống dịch chuyển, cho nên không đủ điều kiện để di dời rồi tháo gỡ sau. Đồng thời giữa các dây dẫn xen lẫn rất nhiều đinh sắt rỉ sét và mảnh thủy tinh. Một khi vô ý, rất có khả năng phát nổ.

Tân Kiều hít sâu một hơi, duy trì tư thế quỳ ổn định, chậm rãi đưa tay ra.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!