Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 574

Chương 574: Vĩnh viễn

 

Viên trân châu này thoạt nhìn có sự khác biệt rõ ràng so với những viên trân châu thông thường, xen lẫn trong vẻ sáng bóng lại có độ trong suốt dường như có thể nhỏ ra nước.

Mà sự xuất hiện của nó chứng tỏ điều gì, ba người hiểu rõ hơn ai hết.

Lồng ngực của Sư Thanh Y nặng nề đến kỳ lạ, cả người tràn ngập cảm giác bất lực. Nàng biết giây phút này sẽ đến, nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ đến nhanh như vậy, trước đó các nàng hao hết tâm tư chuẩn bị mộng hạch, hiện tại xem ra đã thành công dã tràng.

Nàng trăm tính ngàn tính, cũng không tính đến việc lò hương sẽ bị lật.

Trường Sinh và Ngư Thiển giao tình sâu sắc, nét mặt lộ vẻ bi thương: “Ngư Thiển nàng ấy đã…”

Lạc Thần im lặng.

“… Ta đến phòng tắm xem thử.” Sư Thanh Y xoay người chạy ra ngoài.

Ba người rời khỏi gian phòng, đi đến phòng tắm trước đó Ngư Thiển và Trạc Xuyên đã sử dụng.

Trong phòng không có người, trong không khí tràn ngập một loại hương thơm, đó là mùi hương của mộng hạch. Sư Thanh Y chạy đến cạnh lò hương trong phòng tắm, lò hương ở nơi này cùng với xung quanh không xuất hiện bất cứ dấu vết gì, vẫn là tình trạng giống như trước khi các nàng rời đi, hiện tại vẫn y như cũ, ngay cả vị trí cũng chưa từng thay đổi.

Ngư Thiển và Trạc Xuyên dường như vẫn nhớ lời dặn của các nàng, không dập tắt lò hương, mà vẫn luôn để nó ở trạng thái hoạt động.

Chỉ có lò hương trong phòng ngủ xuất hiện biến cố.

“Có lẽ Ngư Thiển đã hiểu khái niệm mộng cảnh, biết tất cả trước mắt chứng tỏ cho điều gì.” Tâm tình của Sư Thanh Y trở nên nặng nề: “Nếu như nàng không biết đến mộng cảnh, thì sẽ chỉ giống như Thiên Thiên, bị ký ức hỗn loạn giữa hai dòng thời gian làm hoang mang, cho rằng có thể bản thân đang bị nhốt trong ảo cảnh gì đó, nên mới nhìn thấy Trạc Xuyên. Dưới tình huống như vậy, nàng nhất định cũng sẽ vô cùng thương tâm, nhưng hẳn là không đến mức rơi lệ.”

Muốn Bạch Giao khóc ra trân châu, là điều vô cùng khó khăn.

Bạch Giao gần như suốt đời vô lệ.

Chỉ khi trong lòng cực độ thống khổ, bọn họ mới khóc.

Mọi người đều có thể bật khóc trong lúc suy sụp, ngay từ đầu Thiên Thiên không biết cái gì là mộng cảnh, cho rằng Nguyễn là ảo giác, cũng từng rơi lệ. Nhưng nỗi đau khổ của Bạch Giao phải phóng đại vô số lần so với con người mới có thể chạm đến giới hạn rơi lệ.

Trước đây mỗi ngày Ngư Thiển đều cõng rương tróc yêu chứa Trạc Xuyên ở bên trong, thật ra nàng đã chấp nhận sự thật rằng Trạc Xuyên đã chết, nếu như nàng cho rằng Trạc Xuyên chỉ là ảo cảnh thì loại khổ sở này cũng không đạt đến mức khiến Bạch Giao rơi lệ.

Trừ phi Ngư Thiển biết những tri thức liên quan đến mộng cảnh.

Ngư Thiển thông minh, rất dễ hiểu rõ mấu chốt trong vấn đề này. Nàng phát giác Trạc Xuyên là bán chủ thể tồn tại một cách chân thực, hơn nữa sinh động hơn những bán chủ thể khác rất nhiều, điều này đồng nghĩa với việc nàng một lần nữa gặp lại bản thân Trạc Xuyên, nàng có thể chân thực chạm vào nàng ấy, hôn nàng ấy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng ấy, loại cảm giác chân thực này mang đến đả kích chênh lệch một trời một vực so với việc nhìn thấy ảo ảnh.

Nhất là khi mộng cảnh là một khái niệm tương đối, Trạc Xuyên thoạt nhìn không khác gì người sống, như vậy nàng ấy ở trong mộng cảnh thật ra cũng tương đương với một người sống. Vì vậy Ngư Thiển phải cùng lúc chịu đựng nỗi bi thống trước sự thật Trạc Xuyên đã chết, mặt khác còn phải nhìn thấy Trạc Xuyên đứng ở trước mặt nàng, nói những câu quen thuộc, làm những chuyện quen thuộc, một bên là mất đi trong thế giới hiện thực, một bên là chân thực có được trong mộng cảnh, loại mâu thuẫn này đủ để đẩy nỗi thống khổ của Ngư Thiển lên đỉnh điểm.

Trân châu mới có thể xuất hiện.

Lạc Thần liếc nhìn lò hương, nói: “Nàng quả thật biết đến mộng cảnh, nhưng không biết mộng hạch, lại càng không biết tác dụng của mộng hạch khi đốt lên.”

Sư Thanh Y gật đầu: “Sau khi nàng thức tỉnh, thật ra điều lo lắng nhất là Trạc Xuyên cũng sẽ thức tỉnh, nếu như nàng biết tác dụng của mộng hạch khi đốt cháy, nhất định sẽ không chút do dự mà châm lại lò hương trong phòng ngủ, dùng đó che mắt Trạc Xuyên, nhưng lò hương kia ít nhất là từ đêm qua đã không còn cháy nữa.”

Mộng hạch cháy rất chậm, các nàng vốn dĩ cũng không biết, phải từ trong miệng A Mai mới biết được.

“Ngư Thiển nên… làm như thế nào.” Trường Sinh nhíu mày, nàng không dám tưởng tượng lúc các nàng không có mặt, Ngư Thiển đã trải qua giằng xé nội tâm như thế nào.

“Trường Sinh, nếu như đổi lại là ngươi, gặp phải loại tình huống này, lựa chọn đầu tiên ngươi nghĩ đến là gì?” Sư Thanh Y thở dài.

Trường Sinh nói: “Ta sẽ không muốn rời khỏi mộng cảnh, tham luyến những điều đang có trước mắt, dù cho nó là giả.”

Khóe mắt của nàng ửng hồng: “Nếu như ở trong mộng cảnh, cô cô không phải chỉ là ảo ảnh được tạo ra, mà thật sự là bản thân nàng, ta cũng không đành lòng rời đi. Chí ít trong một khoảng thời gian ngắn, ta không thể làm được.”

Nàng là người lạc quan, cũng khó chó thể buông bỏ được, Ngư Thiển dĩ nhiên cũng không phải ngoại lệ.

“… Ta cũng thế.” Sư Thanh Y cụp mi.

Ảo ảnh và bản thể, dù cho là dáng vẻ, ngôn hành cử chỉ đều giống nhau như đúc.

Rất khó buông bỏ, huống hồ là bản thân người đó.

Sư Thanh Y nói với Trường Sinh: “Hiện tại Ngư Thiển có khả năng lựa chọn nhất có lẽ là tỏ ra giống như trước đó, ở bên cạnh Trạc Xuyên. Không, thậm chí nàng sẽ càng dính chặt lấy Trạc Xuyên, muốn cùng Trạc Xuyên làm một số việc vui vẻ, mượn đó tự tê liệt bản thân. Hơn nữa hiện tại trong tiềm thức của nàng sẽ có khuynh hướng xem nơi này thành thế giới hiện thực, chống cự bất cứ khái niệm nào về mộng cảnh, nếu như chúng ta nhìn thấy nàng, tạm thời không nên đề cập bất cứ điều gì về hoặc hoặc thức tỉnh, bằng không nàng sẽ bị đả kích rất lớn.”

Trường Sinh nói: “… Được, nếu các nàng nhìn thấy ta, ta sẽ cố gắng ăn mặc giống như năm đó.”

Ba người thảo luận xong phương án, lập tức rời khỏi phòng tắm.

Trường Sinh lo lắng, nói: “Lúc này tình huống đột nhiên thay đổi, chúng ta cần phải trở về tìm A Mai treo mắt, như vậy có thể nhanh chóng tìm được vị trí của các nàng.”

“Tốt nhất là không nên.” Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Đêm qua không đốt hương, ta đoán thời gian thức tỉnh của Ngư Thiển cũng đã tương đối lâu, nàng đã vượt qua đoạn thời gian đau khổ nhất, hiện tại sẽ bắt đầu giai đoạn sợ bị Trạc Xuyên phát hiện cho nên cố gắng ngụy trang. Mà ở giai đoạn này, nàng sẽ cực độ quyến luyến Trạc Xuyên, điều này có nghĩa là…”

“Có nghĩa là gì?” Trường Sinh có chút mơ hồ.

Sư Thanh Y nói đến đây, cũng không có cảm giác ngượng ngùng gì nữa, ngược lại cảm thấy vô cùng xót xa: “Có nghĩa là nàng sẽ… tăng tối đa tần suất thân mật với Trạc Xuyên. Một khi A Mai treo mắt,  sẽ nhìn không sót thứ gì, nàng sẽ không hề còn quyền riêng tư gì đáng nói.”

Trường Sinh nhất thời hiểu được, vội vàng nói: “Vậy chúng ta tự mình đi tìm xem.”

Lạc Thần nói: “Các nàng có lẽ đang ở trong phòng bếp hoặc hoa viên phía Đông, năm đó sau khi đến Hoàng Đô, Ngư Thiển rất thích cùng Trạc Xuyên đi đến hai nơi này.”

Sáng sớm các nàng đã rời khỏi mộng cảnh của Trường Sinh, hiện tại thời gian trên đồng hồ đeo tay chỉ hơn chín giờ, đây là thời gian của thế giới hiện thực. Mà thời gian của mộng cảnh Hoàng Đô sẽ trễ hơn ba giờ so với hiện thực, hiện tại mộng cảnh Hoàng Đô đã vào buổi trưa, cho nên các nàng rất có khả năng đang làm cơm ở phòng bếp.

Ngư Thiển không biết nấu ăn, nhưng lại thích nhìn dáng vẻ của Trạc Xuyên lúc xuống bếp.

Lúc vừa vào trong thôn, Sư Thanh Y đã phát hiện Ngư Thiển nhìn đầu bếp trong quán ăn nấu nướng, nhìn đến mê mẩn, rồi lại có một chút thẫn thờ.

Ba người đến phòng bếp xem thử, bên trong không có một bóng người.

Phòng bếp được quét dọn rất sạch sẽ, nhưng tro tàn trong bếp vẫn còn nhiệt độ, xem ra Ngư Thiển và Trạc Xuyên vừa ăn xong bữa trưa.

Vì vậy các nàng chuyển sang hoa viên.

Hoa viên phủ một lớp tuyết dày, trên nền tuyết quả nhiên có dấu chân của hai người, các nàng tìm kiếm dọc theo dấu chân, cuối cùng đến một đình viện bày đầy hoa cỏ.

Đình viện nơi này trồng đầy các loại hoa cỏ quý hiếm, trước khi có mưa bão hoặc tuyết lớn, các thần quan sẽ dọn những chậu hoa này vào trong điện, để tránh sương tuyết. Đình viện chia làm bốn góc, kết cấu giống như chữ ‘回’, trung gian để lại một khoảng rộng, bên trên có mái hiên, có thể nhìn thấy bầu trời, hình thành một giếng trời.

Lúc trước Sư Thanh Y cảm thấy giếng trời rất thoải mái, còn đặc biệt để các thần quan tu sửa một phen, hành lang gấp khúc bốn mặt, trung gian là giếng rời, tăng thêm không ít hứng thú.

Còn chưa tiếng vào khu vực giếng trời, xa xa đã nghe thấy tiếng cười của Ngư Thiển.

Tiếng cười của nàng trong gió tuyết có vẻ rất trong trẻo dễ nghe, bốn phía yên tĩnh, lại có vẻ rất rõ ràng.

Sư Thanh Y nhớ đến viên trân châu nhặt được dưới bàn, lại nghe tiếng cười của Ngư Thiển, rõ ràng cười đến vui vẻ như vậy, nhưng nàng chỉ cảm thấy trong tiếng cười cất giấu vô vàng bi ai.

Ngư Thiển lựa chọn giấu đi sự tồn tại của viên trân châu.

Ở trước mặt Trạc Xuyên chỉ lộ ra nụ cười.

Lạc Thần đi đến một khúc quanh của hành lang, nhìn vào giữa sân. Cây cột không che giấu được nhiều người, nên Sư Thanh Y và Trường Sinh mỗi người tìm một cây cột đến tạm tránh đi.

Hoa tuyết rơi xuống từ giếng trời, mặt đất đã phủ một lớp tuyết.

Xung quanh nơi này vốn dĩ có đường ống dẫn nước bằng trúc, nước sẽ từ những ống trúc chảy khắp xung quanh, cuối cùng đổ vào trong hồ, mùa xuân, tràn ngập hương hoa, nơi này còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

Nhưng hiện tại những ống trúc này đã bị tuyết phủ, ngay cả hồ nước cũng kết băng, đông cứng cảnh trí nơi đây.

Ngư Thiển đứng ngay giữa hoa viên tuyết đọng, nô đùa với Trạc Xuyên.

Các nàng đang ném tuyết, nhìn rất vui vẻ.

Trạc Xuyên xưa nay là một người đứng đắn, nhưng nàng nguyện ý chơi đùa với Ngư Thiển. Hơn nữa nắm tuyết trong tay nàng rất xốp, gần như không hề ném được vào người Ngư Thiển mà sẽ chỉ rơi ở bên chân, vỡ tan thành một mảnh bụi tuyết.

Dần dần, Ngư Thiển cũng phát giác ra sự dịu dàng của Trạc Xuyên dành cho mình, nàng thả tay xuống, nói: “A Xuyên, ngươi không đánh ta sao.”

Trạc Xuyên cũng nở nụ cười: “Cái gì mà đánh ngươi, chớ có nói bậy.”

“Người trên bờ các ngươi chơi ném tuyết, không phải chính là đánh sao?” Ngư Thiển nói: “Ta nói sai sao?”

“Không sai.” Trạc Xuyên nhìn nàng.

Ngư Thiển nhìn có rất vui vẻ, chơi đến quên hết trời đất, nàng dang hai tay, thả người ngã về phía sau, Trạc Xuyên hoảng hốt, luống cuống muốn đến đỡ nàng, nhưng lại chậm một bước, Ngư Thiển đã ngã vào trong tuyết.

Dưới thân dường như được một vật mềm mại đỡ lấy.

Ngư Thiển nằm trong tuyết, ngẩng đầu nhìn màn trời tái nhợt, đôi mắt nhắm lại.

Tuyết rơi xuống từ trên giếng trời, dường như sắp nhấn chìm nàng.

Khóe môi Ngư Thiển kéo ra một nụ cười.

Trạc Xuyên vội vã tiến đến, muốn đỡ nàng lên, đồng thời vội vàng nói: “Ngư mau đứng lên, tuyết rất lạnh.”

“Không lạnh.” Ngư Thiển yên lặng nhìn Trạc Xuyên: “A Xuyên, ngươi có lạnh không?”

Trạc Xuyên lắc đầu.

Ngư Thiển vươn tay nhẹ nhàng phủ lên hai tay Trạc Xuyên. Tay của Trạc Xuyên vẫn lạnh lẽo như cũ, dường như không cách nào ủ ấm, nhưng hiện tại tay của Ngư Thiển cũng bị tuyết làm trở nên lạnh lẽo, càng không thể ủ ấm cho Trạc Xuyên.

“Nếu như ngươi lạnh.” Ngư Thiển nhẹ giọng nói: “Ta sẽ lạnh cùng ngươi.”

“Nói ngốc gì vậy.” Trạc Xuyên buồn cười.

Khóe mắt của Ngư Thiển thoáng chốc ửng hồng, đôi mắt vốn dĩ xinh đẹp có chút sưng đỏ. Trạc Xuyên yên lặng nhìn nàng một lúc, nói: “Ngư, đôi mắt của ngươi sao còn chưa hồi phục.”

Sáng sớm nàng đã phát hiện ra, nhưng Ngư Thiển nói với nàng là bụi bay vào mắt, xoa mắt quá nhiều nên mới sưng đỏ.

“Không sao cả.” Ngư Thiển cười nói: “Ta quanh năm sống trong nước, trong nước không có bụi, đến trên bờ còn chưa kịp thích ứng, một khi có dị vật lọt vào mắt, cần phải mất nhiều thời gian mới có thể hồi phục.”

“Ta chườm nóng giúp ngươi?” Trạc Xuyên nói.

“Ngươi hôn ta một cái.” Ngư Thiển lại nhìn chằm chằm vào nàng.

Trạc Xuyên hai gò má đỏ bừng, nhưng vẫn nghe lời cúi người hôn lên môi Ngư Thiển.

Mới vừa tiếp xúc với đôi môi của Ngư Thiển, Ngư Thiển lập tức đưa tay ôm chặt lấy nàng, tách đôi môi của nàng ra, câu lấy đầu lưỡi của nàng.

Lúc này thân thể của Trạc Xuyên hoàn toàn đè trên người Ngư Thiển, Ngư Thiển từ dưới ôm lấy nàng, gần như vong tình hôn môi nàng.

Hôn rất sâu.

Rất nồng nhiệt.

Thân thể của hai người nằm trên tuyết trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Môi lưỡi lại ấm áp tựa như sắp tan chảy.

Triền miên, không dứt.

Sư Thanh Y không đành lòng nhìn nữa, vội vã dời ánh mắt.

Trường Sinh xoay người lại, tựa vào thân cột.

Lạc Thần cũng nghiêng mặt đi, không nhìn nữa.

Trạc Xuyên bị Ngư Thiển hôn đến hai má đỏ bừng, ngay cả cần cổ cũng đỏ, Ngư Thiển vài lần muốn làm sâu thêm nụ hôn này, hai tay ôm lấy cổ Trạc Xuyên.

Có đôi khi Trạc Xuyên cảm thấy bản thân gần như sắp không cách nào hô hấp, hơn nữa có thể cảm giác được Ngư Thiển đặc biệt ỷ lại và nhiệt tình đối với nàng.

Trạc Xuyên sợ Ngư Thiển nằm trên tuyết sẽ bị lạnh, cho nên muốn dừng lại, nhưng Ngư Thiển dường như không cảm nhận được sự lạnh lẽo của tuyết.

Nàng chỉ đắm chìm trong đó, không ngừng đòi lấy từ phía Trạc Xuyên.

Cuối cùng Trạc Xuyên không có cách nào, gian nan tách ra, nhẹ giọng nói: “… Ngư.”

Ngư Thiển hai tay nâng gương mặt của nàng, ánh mắt nhìn nàng gần như si mê, luyến tiếc dời đi.

“Buổi sáng hôm nay ngươi hôn ta… thật nhiều lần.” Trạc Xuyên ngại ngùng.

Ngay cả lúc nấu ăn trong bếp, Ngư Thiển cũng đặc biệt dính người, khiến nàng tâm thần không yên thiếu chút nữa ngay cả cơm cũng không nấu được.

“Ta muốn ngươi.” Ngư Thiển luôn rất trực tiếp đối với nàng: “Muốn hôn ngươi, càng muốn ngươi.”

Mái tóc màu bạch kim xỏa tung trên tuyết, ánh mắt ngấn nước mông lung đầy mê hoặc.

Mỗi lần Trạc Xuyên thấy nàng như vậy, đều rất phối hợp, ghé vào bên tai Ngư Thiển nhẹ giọng nói: “… Vậy chúng ta trở về phòng đi, ngươi đừng nằm trên tuyết, mau đứng lên.”

Nói xong, Trạc Xuyên muốn kéo nàng lên.

Ngư Thiển lại nắm lấy tay nàng ấy, nhẹ giọng nói: “A Xuyên, ta vĩnh viễn ở cạnh ngươi, có được hay không?”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!