Dò Hư Lăng – Hiện Đại – Chương 523

Chương 523: Bạn Bè

Tất cả tâm tư của Triệu Nghiễn đều bị Sư Thanh Y nắm bắt một cách chích xác, căn bản không chỗ nào để che giấu, hơn nữa không có đường lui, vì thế hắn ngày càng hoảng hốt.
“Nhân lúc người bạn ngươi chờ còn chưa đến, ta sẽ cho ngươi gặp một người bạn khác của ngươi trước.” Sư Thanh Y nghiêng mặt, ra hiệu với Lạc Thần.
Lạc Thần gật đầu.
Sư Thanh Y lại nhìn về phía Triệu Nghiễn nói: “Không phải có một quãng thời gian ngươi không liên lạc được người bạn này, hơn nữa còn rất nhớ nàng sao? Không sao cả, hiện tại ngươi có thể trò chuyện với nàng rồi.”
Triệu Nghiễn gần như cảm thấy bản thân đang bị một loại khí thế nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thật ra lại mang theo sự lạnh lẽo bức người bóp chặt yết hầu, khiến hắn gần như khó có thể hô hấp.
Sư Thanh Y nói xong, nâng tay cởi áo choàng thiêu khổng tước kim vũ của mình xuống, Lạc Thần đưa tay ngăn cản, nói: “Lạnh, để ta.”
Nơi này đã là đầu nguồn của Triệu Mạch, có thác nước, nhiệt độ thấp hơn những chỗ khác không ít. Sư Thanh Y đang muốn nói chuyện Lạc Thần lại lắc đầu, Sư Thanh Y không lay chuyển được nàng nên chỉ đành buông tay.
Lạc Thần vẻ mặt lãnh đạm cởi áo khoác lông bạc trên người mình ra, treo trên khủy tay, đồng thời lui lại hai bước.
Sau đó, nàng dùng áo khoác phủ lên mảnh không khí trước mặt.
Vị trí vừa rồi rõ ràng còn trống rỗng không người, hiện tại áo khoác lại cố định giữa không trung, hình dáng lập thể, dường như bên dưới chiếc áo là một con người hoàn chỉnh, hơn nữa từ độ cao của chiếc áo cho thấy người này thân hình tương đối cao gầy.
Nhưng không ai nhìn thấy sự tồn tại bên dưới chiếc áo khoác.
Triệu Nghiễn nhìn thấy cảnh tượng này, biết bản thân đã thua cả ván cờ, hắn sa sút tinh thần mà cúi đầu, nắm tay siết chặt đến mức nổi gân xanh.
Áo khoác lông yên tĩnh treo giữa không trung, nhìn vào vô cùng quỷ dị.
Thật ra trước đó Sư Thanh Y chỉ có thể thông bao lời nói của Lạc Thần mới biết kẻ tạo mộng vẫn luôn bị buộc phải theo sau Lạc Thần. Nàng cũng không biết rốt cục Lạc Thần đã dùng dùng để bắt được kẻ tạo mộng, đồng thời khiến cho kẻ đó giống như một con rối, không thể nghe, không thể nói, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn thấy mọi vật.
Nàng càng không nhìn thấy vị trí đứng cụ thể của kẻ tạo mộng, chỉ có Lạc Thần mới có thể xác định được.
Vốn dĩ Sư Thanh Y dự định cởi áo khoác của mình xuống, giao cho Lạc Thần khoác lên người kẻ tạo mộng, không thể nhìn thấy kẻ tạo mộng nhưng có thể nhìn thấy áo khoác, chỉ cần khoác áo lên, người đó dĩ nhiên không thể lẫn trốn được nữa. Dù sao thì kẻ tạo mộng hiện tại chỉ có thể mặc các nàng bày bố, khoác một chiếc áo cũng đơn giản như việc mặc quần áo cho hình nhân.
“Người bạn này của ngươi cũng giống như những quái vật ở đây, tất cả đều vô hình, muốn mời nàng xuất hiện thật sự có chút khó khăn, nhưng thế này ngươi có thể nhìn thấy nàng rồi.” Sư Thanh Y chỉ vào kẻ tạo mộng, nói với Triệu Nghiễn: “Dù sao thì ngươi cũng muốn kéo dài thời gian, có cần ôn chuyện cùng nàng không? Nhưng nàng hiện tại lại không thể nói chuyện.”
Triệu Nghiễn cắn chặt hàm răng, toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Nhưng Lạc Thần có thể tạm thời hóa giải sự ràng buộc, để nàng nói chuyện.” Sư Thanh Y nói: “Chỉ là ta không xác định Lạc Thần có đồng ý giúp ngươi việc này hay không, cho ngươi và người bạn này có cơ hội ôn chuyện.”
Lạc Thần lạnh nhạt nói: “Không muốn.”
Triệu Nghiễn: “…”
“Ngươi xem, Lạc Thần không muốn.” Sư Thanh Y nghẹn cười, quan sát Triệu Nghiễn: “Vậy ta cũng không còn cách nào. Chỉ có thể để ta giúp ngươi kéo dài thời gian, ta cũng không biết tướng mạo của kẻ tạo mộng này, chưa từng nghe giọng nói, chỉ biết nàng là nữ, ngươi đã từng gặp nàng sao, nàng tên gọi là gì?”
Triệu Nghiễn nghe nàng vô cùng chính xác mà nói ba từ kẻ tạo mộng, hắn gần như tuyệt vọng: “Ngươi rõ ràng đã biết tất cả, còn muốn giả vờ lừa gạt ta? Nếu ngươi đã bắt được nàng, như vậy những quy tắc liên quan đến kẻ tạo mộng và mộng cảnh ngươi vũng đã hỏi rõ, còn không hỏi ra tên?”
Sư Thanh Y lắc đầu, vẻ mặt vừa lương thiện vừa chân thành: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta thật sự chưa hỏi nàng. Bọn ta có việc phải làm, tạm thời không tiện để nàng lên tiếng, bằng không nàng hô lên, không phải đã sớm bị ngươi phát giác rồi sao. Ta và Lạc Thần thật lâu trước đây đã trải qua mộng cảnh, đã biết quy tắc của mộng cảnh, cũng không cần phải hỏi nàng.”
Sắc mặt Triệu Nghiễn càng thêm xám trắng: “Các ngươi… đã trải qua?”
Ánh mắt Sư Thanh Y lạnh đi: “Chỉ tiếc người bạn phía sau ngươi không biết điều này, cho nên mới cùng ngươi hao hết tâm tư bố trí một mộng cảnh như vậy.”
Triệu Nghiễn nghe xong đột nhiên cảm thấy bản thân cực kỳ buồn cười.
Chuyến đi này, xem như hoàn toàn phí công.
“Kẻ tạo mộng tên là gì?” Sư Thanh Y hỏi lại lần nữa.
“… Ta không biết.” Triệu Nghiễn cúi đầu, dường như đã bỏ cuộc, nói: “Ta căn bản không nhận ra nàng, chẳng qua là quan hệ hợp tác, ta cũng chưa từng gặp nàng. Nếu như nàng muốn liên lạc với ta thì sẽ trực tiếp đến bên cạnh ta, vỗ vai ta, ta sẽ biết nàng đã đến, dù sao thì nàng luôn tàng hình, xuất hiện không báo trước.”
Sư Thanh Y nói: “Quả nhiên, có một lần ngươi cúi đầu ngủ gục, miệng lại đang lẩm bẩm nhìn như nói mớ, trên thực tế lúc đó bên cạnh ngươi chính là kẻ tạo mộng.”
Triệu Nghiễn nét mặt bình tĩnh: “… Phải.”
Sư Thanh Y tặc lưỡi một tiếng: “Lúc ta cho ngươi tinh toái, đã dùng huyễn đồng nhìn cổ tay ngươi, trên cổ tay ngươi có hai vết đen, một vết đỏ, đây là dấu hiệu chỉ chủ thể giấc mộng mới có, nhưng ngươi có kẻ tạo mộng chủ động giúp đỡ ngươi, quyền hạn trong mộng cảnh sẽ lớn hơn những chủ thể khác rất nhiều, ngươi không biết ta hâm mộ ngươi thế nào đâu.”
Triệu Nghiễn nghe Sư Thanh Y nói hâm mộ hắn, giống như nghe thấy chuyện ma quỷ cực kỳ đáng sợ nào đó.
Hắn biết Sư Thanh Y đang nói đùa, nhưng trong lời nói đùa nghe có vẻ vô hại này, hắn chỉ có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi vô hình.
Sư Thanh Y nói: “Năm đó ngươi đã ở Hoàng Đô, vốn dĩ tất cả những thứ trong giấc mộng này nên phát triển theo những sự kiện phát sinh năm đó, nhưng ngươi và kẻ tạo mộng can thiệp vào khiến quỹ đạo bắt đầu thay đổi theo sự sắp xếp của các ngươi. Ngươi có ký ức tiếp xúc cùng bọn ta ở Hoàng Đô năm đó, mà kẻ tạo mộng có quyền hạn tối cao trong mộng cảnh, các ngươi cùng hợp tác, tiến hành sửa chữa mộng cảnh.”
Nàng nhìn Triệu Nghiễn, nói tiếp: “Thật ra năm đó Triệu Mạch không hề xảy ra biến cố như trong giấc mộng này, cũng chưa từng đoạn mạch gì đó. Triệu Mạch trong mộng chẳng qua là ngươi và kẻ tạo mộng dựa trên Triệu Mạch trong trí nhớ, cố ý bóp méo thành bộ dạng hiện tại. Lúc bọn ta mới vừa xuống Triệu Mạch, vết máu trên mặt đất cũng là ngươi và kẻ tạo mộng làm ra, thực tế căn bản không có ai bị thương, các ngươi tạo ra vết máu chẳng qua là muốn dẫn bọn ta đi theo vết máu, sau đó ta không đi theo nữa các ngươi liền dùng đám quái vật tàng hình đến bức bọn ta phải thay đổi hướng đi, cuối cùng vẫn phải đi theo hướng của vết máu. Vốn dĩ những chủ thế giống như bọn ta tối đa chỉ có thể hoàn nguyên những gì từng chân thực tồn tại trong trí nhớ, nếu như nhớ không đầy đủ thiếu sót một số chi tiết thì sau khi cẩn thận hồi tưởng quả thật có thể tiếp tục hoàn thiện, khiến cảnh vật trong mộng càng có xu hướng gần với dáng vẻ vốn có. Quần áo ta mặc, có chỗ thiếu đường thêu kim vũ, ta có thể tự mình bổ khuyết, nhưng phải dùng hình ảnh một phiến kim vũ vốn có mới làm được, không thể trống rỗng sản sinh ra, Triệu Mạch không có rượu, chủ thể như bọn ta cũng không thể từ trống rỗng làm ra rượu. Nhưng ngươi thì khác, ngươi có kẻ tạo mộng giúp đỡ, ta có thể không hâm mộ ngươi sao?”
Sư Thanh Y tuy rằng đang nói đùa nhưng bên trong quả thật chất chứa oán niệm, nàng hừ nhẹ một tiếng: “Nếu như kẻ tạo mộng đồng ý giúp ta, lúc đó ta và Lạc Thần muốn uống rượu thì đã có thể tạo ra rượu rồi.”
Trong bọt khí hai người uống rượu giao bôi cũng không cần giả vờ như có rượu, sau đó uống không khí.
Lạc Thần rũ mi, đáy mắt ẩn chứa ý cười.
Triệu Nghiễn: “…”
Sư Thanh Y nói: “Ngươi và kẻ tạo mộng thay đổi cảnh trí, đồng thời cũng thay đổi trạng thái của Triệu Mạch. Triệu Tông và thần quan của Triệu Mạch đều là ảo ảnh ngươi khống chế ca ca ngươi tạo ra, lúc giấc mộng bắt đầu ngươi đã đặt ra một trạng thái giả tạo cho bọn họ, bọn họ chẳng qua chỉ là diễn viên quần chúng ngươi đặt vào cảnh mở màn, ngươi để cho bọn họ bị thương nghiêm trọng, cũng khiến trong đầu bọn họ nảy sinh ý thức bên dưới Triệu Mạch có rất nhiều thứ nguy hiểm. Các diễn viên của ngươi từ lúc bắt đầu đã bị đặt vào trạng thái bị che mắt, cho rằng thực sự từng bị quái vật dưới Triệu Mạch tấn công. Là chủ thể giấc mộng, vốn dĩ không có cách nào can thiệp thậm chí thay đổi tiềm thức của bọn họ, nếu như trong trí nhớ bọn họ không bị thương, hiện tại chủ thể lại muốn bọn họ bị thương, vậy cũng chỉ có thể đánh bọn họ trong thực tế, nhưng chủ thể là ngươi có kẻ tạo mộng giúp đỡ nên có thể cưỡng chế thay đổi tiềm thức của bọn họ, thậm chí điều khiển ảo ảnh hỏi ra những vấn đề ngươi muốn biết.”
Nàng nhìn vị trí của kẻ tạo mộng, áo khoác vẫn bất động treo giữa không trung, sau đó nói với Triệu Nghiễn: “Giả định ngươi đặt ra cho Triệu Tông rất thú vị. Triệu Tông có sáu cánh, vốn dĩ ngươi chỉ cần giả định hắn bị thương dưới Triệu Mạch là được, bọn ta vẫn sẽ xuống bên dưới kiểm tra, nhưng ngươi lại đặt hắn vào trạng thái sáu cánh gãy hết. Ngươi muốn Triệu Tông không còn cánh, là vì trả thù hắn? Triệu Tông lấy kim vũ làm kiêu ngạo, mà ngươi chính là muốn ở trong giấc mộng mượn năng lực kẻ tạo mộng cho ngươi để dẫm hắn dưới chân, nhìn bộ dạng chật vật của hắn khi mất hết kim vũ, làm nhục hắn, khiến hắn sống không bằng chết.”
Triệu Nghiễn cắn chặt hàm răng, một lát sau mới phun ra một câu: “Hắn… đáng đời. Nếu như hắn thực sự có thể gãy hết sáu cánh thì tốt rồi, đáng tiếc a, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy điều tốt đẹp này trong giấc mộng.”
Sư Thanh Y nhìn Triệu Nghiễn chốc lát, nhàn nhã cất bước đi về phía Triệu Nghiễn.
Triệu Nghiễn hoảng sợ, không ngờ nàng sẽ tiến đếm rất sợ nàng sẽ thực sự đột nhiên ra tay đánh hắn một trận, hắn vô thức lui về phía sau vài bước.
“Ngươi trốn cái gì?” Sư Thanh Y cười: “Sợ ta đánh ngươi?”
Triệu Nghiễn: “…”
Sư Thanh Y hòa nhã nói: “Hiện tại không phải lúc thích hợp để đánh ngươi, đợi thời điểm thích hợp ta sẽ ra tay, ngươi đừng nóng lòng.”
Triệu Nghiễn: “…”
… Vị điện hạ này thật ra là ma quỷ đi?
“Lấy ra đi.” Sư Thanh Y một tay chắp sau lưng, tay kia đưa đến trước mặt hắn.
“Cái… Cái gì?” Triệu Nghiễn toát mồ hôi lạnh.
“Lỗ tai, đang ở trên người ngươi.” Sư Thanh Y trên cao nhìn Triệu Nghiễn, nói: “Kẻ tạo mộng cần có ‘đôi mắt’ và ‘lỗ tai’ mới có thể quan sát toàn cục, kiểm soát mộng cảnh. Trước đó ta và Lạc Thần ở trong phòng, ‘lỗ tai’ chính là giấu trong góc phòng, nhưng Lạc Thần đã phát hiện ra, nên bọn ta cố ý nói muốn đợi cô cô ra khỏi Thiên Hoàng Tuyên Cổ mới có thể xuống mạch, để thử xem có phải thực sự đang bị nghe trộm hay không. Kẻ tạo mộng dùng ‘lỗ tai’ ở trong phòng nghe lén, sau đó sẽ nói cho ngươi biết, ngươi lại khống chế ca ca ngươi đến thăm dò năm lần bảy lượt, cuối cùng còn muốn ta dùng linh vũ xin chỉ thị của cô cô, ngươi và kẻ tạo mộng giả mạo cô cô truyền đến tin tức giả nhằm thúc giục bọn ta nhanh chóng xuống mạch. Sau khi xuống mạch, bọn ta liền biết ‘đôi mắt’ ẩn trong bóng tối, nhưng lại không phát hiện vị trí của ‘lỗ tai’.”
Nàng liếc mắt nhìn Triệu Giác: “Không thể ở trên người Triệu Giác. Tuy rằng ngươi khống chế ca ca ngươi nhưng hắn cũng có lúc thanh tỉnh, nếu như để hắn phát hiện trên người mình mang theo vật kỳ lạ gì đó hắn nhất định sẽ nói cho ta biết. Vì thế ‘lỗ tai’ dĩ nhiên chỉ có thể giấu ở trên người ngươi, ngươi luôn đi cùng mọi người, là vị trí thích hợp nhất để bố trí nghe trộm, không phải sao?”
Triệu Giác vẫn giữ im lặng.
Triệu Nghiễn dường như đã buông xuôi, đưa tay vào trong ngực tìm một hồi, cuối cùng lấy ra một con ốc biển nho nhỏ, đại khái chỉ to bằng một cái nhãn cầu.
Mỗi kẻ tạo mộng sẽ tạo ra ‘đôi mắt’ và ‘lỗ tai’ có hình dạng khác nhau, Sư Thanh Y lần đầu tiên nhìn thấy ‘lỗ tai’ có hình dạng ốc biển, không khỏi hứng thú đưa tay đón lấy.
Tay của Triệu Nghiễn vô cùng run rẩy, chậm rãi đặt ốc biển vào trên tay Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mỉm cười, một tay nhận lấy ốc biển, lúc nhận lấy nàng đột nhiên nghiêng người về phía trước, ném ốc biển xuống.
Triệu Nghiễn vô cùng sợ hãi, lập tức muốn né tránh nhưng động tác của Sư Thanh Y nhanh như chớp, chỉ phút chốc tay phải của nàng đã bóp lấy gương mặt Triệu Nghiễn, ngón tay dùng sức bóp chặt. Chỉ nghe rắc một tiếng, khớp hàm của Triệu Nghiễn bị ép mở ra, tay kia của Sư Thanh Y lập tức ném thứ gì đó vào miệng hắn, tiếp đến nàng nắm chặt đầu Triệu Nghiễn kéo về phía sau.
Triệu Nghiễn không có bất cứ cơ hội nào để phản kháng, chờ hắn phản ứng kịp thì thứ đó đã trượt vào thực quản, đi xuống bụng. Triệu Nghiễn vội vã khom lưng dùng tay móc cổ họng, muốn nôn thứ đó ra ngoài, chỉ tiếc nôn khan hồi lâu nhưng vẫn vô dụng.
Sư Thanh Y nhặt ốc biển trên mặt đất lên, vỗ nhẹ rồi cất vào túi: “Đừng nôn nữa, không nôn được.”
Triệu Nghiễn quả thực sắp phát điên, sắc mặt chuyển thành màu gan heo: “Ngươi cho ta nuốt thứ gì!”
Sư Thanh Y ngữ điệu bình thản: “Không có gì, chỉ là một loại thuốc mà thôi.”
“Thuốc gì!” Triệu Nghiễn bóp chặt cổ mình: “Đó là loại thuốc gì!”
“Ta có một người bạn am hiểu cổ trùng và độc dược, ngươi cảm thấy sẽ là loại thuốc gì?” Ánh mắt Sư Thanh Y lạnh lẽo, xoay người đi trở lại.
Triệu Nghiễn vẻ mặt hoảng hốt, đứng bất động tại chỗ căn bản không dám theo sau. Hắn vô cùng sợ hãi, trong miệng thì thào giống như kẻ tâm thần: “Ba lô của ngươi đã bị ta cầm đi, ngươi từ đâu có thuốc, cho dù có cũng không lấy được, không thể nào, ngươi… ngươi đang gạt ta.”
Sư Thanh Y nở nụ cười: “Loại thuốc quan trọng như vậy, ta dĩ nhiên mang theo trên người, sao có thể để trong ba lô. Trên người ta và Lạc Thần thật ra vẫn đang mặc trang phục hiện đại, điều này ngươi còn không biết sao, trang phục hiện tại nhìn thấy đều là thủ thuật che mắt, thuốc vốn đã ở trên người ta, vì sao không thể lấy ra được?”
Triệu Nghiễn cũng không cách nào tự lừa dối mình nữa, hắn bắt đầu cầu xin: “Điện hạ… điện hạ, điện hạ tha mạng, ta không muốn chết, ta không muốn chết!”
Triệu Giác nhìn dáng vẻ khổ sở của Triệu Nghiễn, không khỏi nhắm mắt lại.
“Ngươi tạm thời sẽ không chết.” Sư Thanh Y nhắc đến chữ chết, ngữ điệu vẫn vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí còn vô cùng hiền lành: “Nếu như ngươi biểu hiện tốt, ta sẽ cân nhắc việc để cho ngươi sống lâu một chút. Dù sao ngươi vẫn còn hữu dụng, bằng không ngươi cũng sẽ không cố gắng kéo dài thời gian, chính là đang chờ người bạn kia đến cứu ngươi đúng chứ? Nếu như ngươi không còn giá trị lợi dụng, người bạn của ngươi cũng không lý do gì phải cứu ngươi.”
Nàng lại đổi giọng: “Nhưng ngươi phải cẩn thận, nếu như người bạn ngươi đang chờ biết ngươi đã uống thuốc, mà người đó lại không biết là loại thuốc gì, lỡ như bệnh đa nghi của bạn ngươi còn nặng hơn cả ngươi, sợ thuốc này sẽ gây phiền phức gì đó, nói không chừng sẽ giết chết ngươi. Ngươi nên cảnh giác một chút, nghìn vạn lần đừng nói lỡ lời.”
Triệu Nghiễn: “…”
Cả người hắn đều đang run rẩy, dường như suy đoán suy đoán Sư Thanh Y đều là đúng.
Sư Thanh Y nhón chân, thản nhiên nhìn xung quanh: “Ngươi nói xem liệu có phải bạn của ngươi đã đến rồi không, chỉ là đang trốn ở đâu đó nên những lời vừa rồi chúng ta nói đều bị người đó nghe thấy? Nếu như vậy, đối phương nhất định sẽ không cứu ngươi.”
Ánh mắt của nàng trở nên u ám: “Nếu như thế, vậy ngươi cũng đã vô dụng đối với ta. Ta còn giữ ngươi lại làm gì?”
“Chưa đến, còn chưa đến!” Triệu Nghiễn là một kẻ thức thời, hắn đã hiểu mục đích của Sư Thanh Y, run rẩy nói: “Điện hạ! Nếu như đến… đến rồi ta sẽ nhận thấy!”
“Ngươi nhận thấy?” Sư Thanh Y mỉm cười.
Triệu Nghiễn bị nụ cười của nàng hù dọa: “Lúc người đó đến, sẽ… sẽ phát ra một loại âm thanh rất nhỏ giống như xé rách.”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!