Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 34

Chương 34

 

Tân Kiều nhìn vào ánh mắt của nàng, nói: “Túi xách của tôi còn đang ở bên trong.”

Những lời này vừa ra khỏi miệng Tân Kiều liền có một chút hối hận, đây là thỏa hiệp.

Đồng nghĩa với việc cô đồng ý đi cùng Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc nên nở nụ cười có phần ngả ngớn, bên trong chiếc siêu xe, trên mặt là nụ cười cực kỳ tương phản với tính cách chỉ để Tân Kiều không thể nhìn thấu.

Nhưng nàng không làm thế, mà chỉ tiếp tục nhìn Tân Kiều: “Vậy em đi lấy đi.”

Tân Kiều mím môi.

Đầu ngón tay thon dài của Chu Côn Ngọc lại gõ nhẹ hai cái lên vô lăng, ánh mắt vốn dừng trên lông mày của Tân Kiều lúc này lại rơi vào đôi môi đang mím chặt.

Tân Kiều lại mím môi, xoay người rời đi.

Tuyết đầu mùa rơi xuống, Tân Kiều nghĩ, lúc này Chu Côn Ngọc đang nhìn theo bóng lưng của cô sao?

Cô trực giác Chu Côn Ngọc của đêm nay có chút bất thường.

Đi vào phòng, cậu mời tôi tôi mời cậu, đang vào thời khắc ăn uống linh đình náo nhiệt. Tân Kiều cầm lấy túi xách của mình, người ngồi cùng bàn cũng không chú ý. Tân Kiều suy nghĩ một chút, sau đó đến chào Cung Viễn một tiếng: “Tôi đi trước.”

Sớm như vậy kinh ngạc: “Sớm như vậy sao?”

Tân Kiều gật đầu, cũng không tìm lý do để giải thích.

“Vậy cậu…” Cung Viễn thở dài một hơi: “Chú ý an toàn.”

Tân Kiều gật đầu: “Mọi người chơi vui vẻ.”

Sau đó cô cầm túi xách, xoay người ra ngoài.

Cô biết sự kỳ vọng của người bên cạnh đối với cô, giống như dũng sĩ đánh bại ác long, tính cách trở nên cởi mở, trở nên nhiệt huyết, hưởng thụ cuộc sống rực rỡ.

Nhưng, đó không phải là cô.

Cô là người đi giữa đêm tuyết, ngồi trên một chiếc xe u ám, giống như ngồi vào một góc bí mật.

Chu Côn Ngọc cũng chưa nói gì, mà trực tiếp lái xe.

Tân Kiều từng thấy dáng vẻ của Chu Côn Ngọc lúc lái xe, cũng trầm ổn như con người của nàng. Nhưng hôm nay Chu Côn Ngọc lái xe có chút gấp gáp, cũng không phải nói nàng lái không vững, mà chỉ là khi đèn giao thông bắt đầu đếm ngược, nàng luôn muốn tranh thủ vượt qua trước khi bắt đầu đèn đỏ, rồi lại phát hiện không vượt qua kịp nên lập tức phanh lại.

Tân Kiều ngồi ghế phụ, thắt dây an toàn, lưng nhẹ nhàng va vào lưng ghế.

Cảm giác trái tim cũng va chạm vào lồng ngực.

Cô ‘trốn’ khỏi buổi họp lớp, dùng chữ ‘trốn’ này thực  không lịch sự, dường như không tôn trọng đối với bạn học cũ. Không phải vấn đề của các bạn học, mà là vấn đề của cô. Vì sao cô lại ngây thơ cảm thấy tiếp xúc với nhiều người một chút, tham gia những buổi tiệc xã giao nhiều một chút, thì cô sẽ trở nên cởi mở hơn.

Tựa như ném một con chim vào trong nước thì nó có thể học được cách bơi sao?

Mới vừa vào phòng tiệc cô lập tức hối hận, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt như vậy, cho cô cảm giác giống như một cái bể bơi. Cô không biết bơi, chìm vào trong đó, ngay cả phổi cũng bị đè nén phát đau.

Cho nên hiện tại cô ngồi trong xe của Chu Côn Ngọc, ngửi hương thơm trên người Chu Côn Ngọc, không hiểu sao lại cảm thấy Chu Côn Ngọc giống như dưỡng khí của cô, cho cô chút hy vọng đối với cuộc sống.

Nhưng, cũng không đúng.

Chu Côn Ngọc không phải sự tồn tại thuần khiết giống như dưỡng khí. Nàng càng giống một ly rượu độc, Tân Kiều giống như lữ khách tập tễnh đi giữa sa mạc, thích Chu Côn Ngọc không khác gì uống rượu độc giải khát.

Cô lại khẽ nhếch khóe môi.

Lúc này đây hơi tự giễu, bởi vì cô phát hiện cuối cùng bản thân đã chấp nhận sự thật rằng cô thích Chu Côn Ngọc, đồng thời không có gì bất ngờ, dường như trong tiềm thức cô đã sớm nghĩ như vậy rồi.

Khóe mắt của Chu Côn Ngọc liếc nhìn Tân Kiều một cái.

Tân Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi trên cửa kính bỗng trở thành bối cảnh cho khuôn mặt thanh tú ấy. Chu Côn Ngọc chỉ có thể thoáng nhìn gò má của cô, thầm suy đoán cô đang cười cái gì.

Tân Kiều nhìn chăm chú vào con phố.

Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, các cửa hàng bắt đầu trang trí bằng hình ảnh những chú tuần lộc và xe trượt tuyết, màu xanh của cây thông và màu đỏ của ông già Noel phối hợp với nhau nhìn có vẻ rất ấm áp.

Đường phố có không ít người đi đường, kéo tay thân mật nói chuyện phiếm.

Vỗ vai đối phương cười to.

Có người đi vào cửa hàng băng đĩa, hoặc là đứng ven đường mua một phần hạt dẻ rang đường.

Trong số bọn họ, có bất kỳ người nào có mối quan hệ gì quái như cô và Chu Côn Ngọc không?

Xe lái trở về nhà riêng của Chu Côn Ngọc, suốt dọc đường hai người đều không nói một lời. Cho đến lúc vào cửa thay giày, Chu Côn Ngọc một tay đỡ khung cửa, xoay nhẹ mắt cá chân mảnh khảnh, rồi nhấc gót chân ra khỏi giày cao gót.

Nàng hơi cúi đầu, mái tóc dài mềm mượt rơi lả tả trên đầu vai, ngăn trở khuôn mặt thanh tú của nàng, khiến người ta không thể nhìn thấy nét mặt của nàng.

Hai người đi vào trong, Tân Kiều theo thói quen đi vào nhà vệ sinh.

‘Uống rượu độc giải khát’.

Câu thành ngữ này lại một lần nữa hiện lên trong đầu Tân Kiều. Bất kể cô khát vọng sự an toàn đến cỡ nào, bất kể cô đã bao nhiêu lần nghĩ đến việc không liên hệ không tiếp xúc với Chu Côn Ngọc là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Chu Côn Ngọc xuất hiện trong cuộc sống bình tĩnh đến chết lặng của cô, tựa như một quả bom nguy hiểm.

Cô không nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu, không nhịn được muốn thảo gỡ nó, không nhịn được muốn thể nghiệm loại cảm giác andrenalin tăng vọt, máu toàn thân dồn vào trong não, chóp mũi cứ thế thấm cả mồ hôi.

“Chờ một chút.” Chu Côn Ngọc gọi cô.

Cô quay đầu nhìn lại.

Chu Côn Ngọc chỉ chỉ sô pha: “Ngồi xuống đi.”

Tân Kiều nhìn Chu Côn Ngọc, nàng rất hiếm khi nói như vậy, thông thường nàng luôn mỉm cười, ngay cả độ cung đuôi lông mày cũng rất nhu hòa. Ngữ điệu nói chuyện thường mang vẻ thương lượng ‘có được không’, ‘được không’, ‘có thể chứ’.

Tân Kiều cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, không hiểu sao lại nghe lời nàng ngồi trên sô pha.

Bản thân Chu Côn Ngọc vào nhà vệ sinh, tiếng nước ào ào truyền ra.

Sau đó Chu Côn Ngọc trở lại, ngồi lên đùi Tân Kiều.

Tân Kiều ngẩn ra.

Chu Côn Ngọc ôm lấy cổ cô, vẫn không cười, chiếc áo sơmi trắng và chân váy chữ A hôm nay thậm chí còn ôm sát hơn lần trước, hơn nữa Tân Kiều có thể nhìn ra nàng đã trang điểm đậm hơn bình thường một chút.

Đường kẻ mắt phác họa theo đôi mắt xinh đẹp, đuôi mắt nhếch lên, hiện ra vài phần lãnh đạm.

“Nói cho tôi biết…” Chu Côn Ngọc nhìn cô: “Đêm nay vì sao lại tô son.”

Tân Kiều đột nhiên hiểu được vì sao vừa rồi cô lại theo bản năng nghe lời Chu Côn Ngọc.

Bởi vì cách ăn mặc trang điểm của Chu Côn Ngọc đêm nay quá tinh tế, không giống người thật, mà giống như thần nữ rời xa nhân gian, theo bản năng con người sẽ cảm thấy sự tồn tại như vậy hẳn là sẽ không có tình cảm, bởi vì thân tiên vốn lãnh tâm lãnh tính.

Nhưng ngữ điệu của Chu Côn Ngọc lại thể hiện rõ sự quan tâm.

Thậm chí làm cho người ta cảm thấy nàng có một chút tức giận.

Nhưng người như Chu Côn Ngọc, sao có thể tức giận đây?

Tân Kiều ngồi bất động, cũng không đỡ lấy thắt lưng của nàng, mà chỉ nhìn nàng: “Không đẹp sao?”

Chu Côn Ngọc sửng sốt chốc lát, hiển nhiên không nghĩ tới Tân Kiều sẽ hỏi như vậy.

Nàng dừng một chút, mới trả lời: “Rất đẹp.”

Trái tim Tân Kiều đập thình thịch.

Chu Côn Ngọc rút tay lại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi cô.

Chu Côn Ngọc quả thật cảm thấy đêm nay Tân Kiều rất đẹp.

Son môi phát huy công hiệu thần kỳ trên khuôn mặt này, khuôn mặt xưa nay luôn lãnh đạm quật cường dường như trong nháy mắt được thắp sáng. Điều này làm cho Tân Kiều của trước đây có vẻ giống như một lữ nhân cẩm y dạ hành, chỉ cần ánh ánh chiếu sáng, người ta sẽ phát hiện cô ẩn giấu bao nhiêu xinh đẹp và quyến rũ.

‘Chị ấy đang dùng ánh mắt để hôn cô’. lúc Chu Côn Ngọc dùng ánh mắt đó nhìn cô, Tân Kiều đã nghĩ như vậy.

Thỏi son môi Tân Mộc tặng cô không đắt tiền, chất lượng cũng không quá tốt, nhưng giữ màu rất tốt, thật ra đêm nay cô đã ăn uống qua, nhưng vẫn không trôi màu. Lúc này Chu Côn Ngọc vuốt ve, cũng chỉ lau đi một lớp bên ngoài mà thôi.

Sắc hồng còn sót lại ngấm vào vân môi của Tân Kiều, từng sợi từng sợi, ngược lại làm cho màu sắc có vẻ càng đậm hơn.

Cũng cho khuôn mặt vốn tưởng rằng chỉ có thể thanh thuần thâm phần mị hoặc.

Chu Côn Ngọc lại hỏi một lần: “Đêm nay vì sao lại muốn tô son?”

Tân Kiều không nói lời nào.

Chu Côn Ngọc lại đổi sang bàn tay kia, nói: “Không trả lời, cũng được.”

Tân Kiều nhắm mắt lại, Chu Côn Ngọc phát hiện bản thân đã sớm muốn làm chuyện như vậy rồi.

Lúc đổi giày ở trước cửa, ngửi thấy hương chanh nhàn nhạt trên người Tân Kiều, lúc lái xe về nhà, Tân Kiều vẻ mặt lạnh nhạt yên lặng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Thậm chí sớm hơn một chút, từ lúc nàng bước ra khỏi câu lạc bộ,  đứng ở bên đường nhìn thấy Tân Kiều ở đối diện.

Chỗ xuất hiện Tân Kiều dường như luôn có đèn đường, cô tựa hồ trời sinh thích hợp đứng dưới ánh sáng. Chu Côn Ngọc phát hiện bản thân đã quá quen thuộc với khuôn mặt ấy, cho dù cách một cự ly xa như vậy, Chu Côn Ngọc vẫn lập tức phát hiện đêm nay Tân Kiều có chút khác biệt.

Sau đó nàng phát hiện dường như Tân Kiều tô son.

Dục vọng chiếm hữu chính là sinh ra ngay tại thời khắc đó.

Thật ra Chu Côn Ngọc là một người không có nhiều dục vọng, từ nhỏ đến lớn bởi vì mọi thứ đều có được một cách dễ như trở bàn tay, cho nên không có thứ gì khiến nàng cảm thấy nhất định phải có được.

Cho nên dục vọng chiếm hữu đối với nàng là rất xa lạ, cũng xa lại giống như cảm giác động tâm.

Sau khi kết thúc nàng một mình ở trong nhà vệ sinh thật lâu, đến khi tiêu hóa hết loại cảm giác có chút xa lạ này. Sau đó nàng đi ra ngoài, vốn định đến trước giá sách lấy một quyển sách nhưng lại nhìn thấy ngoài cửa sổ đang rơi trận tuyết đầu tiên.

Nàng bước đi thong thả, khoanh hai tay đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc Tân Kiều ra khỏi nhà vệ sinh thấy Chu Côn Ngọc đứng trước bên cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, nàng quay đầu nhìn cô một cái.

Dáng người yểu điệu được áo sơmi trắng và chân váy nhu hòa bao bọc, cái bóng in lên cửa sổ thủy tinh thật lớn nhìn có chút cô độc. Nàng khoanh tay nhìn Tân Kiều, nụ cười đoan trang tao nhã vẫn chưa kịp đặt lên khuôn mặt xinh đẹp ấy.

Tân Kiều bỗng nhiên biết cảm giác mâu thuẫn trên người Chu Côn Ngọc từ đâu mà đến.

Lúc Chu Côn Ngọc không cười luôn có vẻ rất cô độc.

Một người cái gì cũng có, vì sao sẽ lộ ra loại cảm giác cô độc không chốn quy túc này.

Tân Kiều đứng cạnh giá sách, đưa tay vịn thành giá sách, ngón tay siết thật chặt, cô hỏi Chu Côn Ngọc: “Chị từng nghĩ đến trò chơi khi nào sẽ kết thúc sao?”

Chu Côn Ngọc trả lời rất bình tĩnh: “Chờ đến lúc em thích tôi.”

Tân Kiều khẽ cong khóe môi.

Chu Côn Ngọc quả nhiên đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi.

Thật ra vừa rồi lúc một mình ở trong nhà vệ sinh Chu Côn Ngọc đã suy nghĩ, lúc trước nàng thậm chí từng xung động nghĩ rằng, mối quan hệ với Tân Kiều cứ thế vĩnh viễn kéo dài thì tốt rồi. Nhưng đêm nay lần đầu tiên nàng cảm giác được sự nguy hiểm.

Lúc nàng biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu đối với Tân Kiều, Tân Kiều cũng không bài xích mà chỉ cắn chặt môi, dường như đang kiềm nén một câu sắp sửa bật ra khỏi miệng.

Chu Côn Ngọc thầm nghĩ, liệu có phải là thích không?

Sẽ là một câu liên quan đến ‘thích’ sao?

Mặc dù mục đích ban đầu của nàng chính là như vậy, nhưng Tân Kiều thực sự có thể thích một người giống như nàng sao?

Chu Côn Ngọc lại có một chút không đành lòng. Thích một người giống như nàng thì có lợi ích gì cho em ấy, nàng ích kỷ, toan tính. Quan trọng nhất là, nàng từ nhỏ đã bị bồi dưỡng trở thành một người không có trái tim.

Cách làm an toàn nhất là hiện tại lập tức chấm dứt quan hệ với Tân Kiều, có lẽ như vậy Tân Kiều sẽ không lún sâu vào.

Nhưng đến cùng nàng vẫn ích kỷ, nàng ôm tâm lý may mắn nghĩ rằng nếu như Tân Kiều không thích nàng, như vậy quan hệ giữa hai người có phải vẫn có thể tiếp tục duy trì trong trạng thái lung lay sắp đổ rồi lại tuyệt đối an toàn hay không?

Tân Kiều vừa muốn lên tiếng, điện thoại của Chu Côn Ngọc lại đổ chuông.

Chu Côn Ngọc chậm rãi bước đến, bắt máy: “Alo, mẹ.”

“Vâng, anh hai và a tỷ đêm nay trò chuyện không tệ.”

“Con đi trước, có chút việc.”

“Vâng, lập tức trở về.”

Chu Côn Ngọc cất điện thoại đi, nở nụ cười nhìn Tân Kiều: “Có biết đêm nay tôi đến câu lạc bộ đó làm gì không, anh hai tôi về nước, cùng a tỷ ăn cơm, tôi đi cùng. Bọn họ đã sớm đính hôn, sau khi anh hai về nước mới xem như có thời gian tiếp xúc.”

Tân Kiều: “À.”

Chu Côn Ngọc cong khóe môi: “Vừa rồi em muốn nói gì?”

Tân Kiều lắc đầu: “Không có gì.”

Cô thực sự ở lâu cùng Chu Côn Ngọc nên cũng coi như có chút lĩnh ngộ bộ quy tắc ứng xử tựa như chơi cờ này. Chu Côn Ngọc cho cô thấy, vĩnh viễn đều là một mặt mà cô nên thấy.

Nếu như Chu Côn Ngọc không muốn cô nghe thấy cuộc trò chuyện của nàng, thì sẽ không trực tiếp bắt máy ở đây, cũng sẽ không từ một cuộc gọi mà khơi gợi ra đề tài này.

Những lời này có dụng ý gì? Là đang nói, hôn nhân của người như nàng, không liên quan gì đến tình cảm.

Là đang nói, hôn nhân của người như nàng, đều là phục vụ vì lợi ích của gia tộc.

Là đang nói, người như nàng không có tình cảm. Là đang nhắc nhở Tân Kiều không cần phải thực sự thích người như nàng.

Chu Côn Ngọc thông minh như vậy, lúc Tân Kiều phát hiện bản thân đã động tâm từ lâu, nàng không thể nào lại chưa từng cảm nhận được.

Nhưng Tân Kiều cảm thấy, Chu Côn Ngọc đang nhắc nhở cô không nên nói ra, cũng không nên biểu hiện ra ngoài. Như vậy quan hệ giữa hai người mới có thể tiếp tục duy trì. Nếu có một ngày thực sự chạm đến tình cảm, đối với Chu Côn Ngọc mà nói là quá nguy hiểm, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà cắt đứt.

Tân Kiều chỉ nói: “Vậy tôi đi trước.”

“Ừ.” Chu Côn Ngọc khoanh tay, chuyển ánh mắt nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Tân Kiều đổi giày trước cửa phòng khách, không nhịn được mà quay đầu nhìn bóng lưng của Chu Côn Ngọc.

Đứng ngắm cảnh qua một khung cửa sổ quá lớn cũng quá trống trãi, một mình Chu Côn Ngọc đứng phía trước, có vẻ rất cô độc.

“Chu Côn Ngọc.”

Chu Côn Ngọc nhìn cô.

“Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?”

“Em nói đi.”

“Đừng thể hiện ra giống như chị có một chút để ý đến tôi.”

Tân Kiều nói xong liền rời đi mà không quay đầu lại.

Xe bus vẫn còn hoạt động ban đêm, Tân Kiều đứng đợi ven đường, lên xe, theo thói quen ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên.

Máy sưởi ấm áp khiến cửa kính xe tích một tầng sương trắng, nhìn tuyết rơi bên ngoài càng có vẻ mông lung.

Tân Kiều một tay đặt trên đầu gối của mình, ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống.

Cô phát hiện bản thân cũng có một mặt ích kỷ, một mặt tâm cơ.

Thích Chu Côn Ngọc thì sao? Dường như cô không có cách nào tưởng tượng bản thân thực sự ở bên cạnh một người như Chu Côn Ngọc, dù sao Chu Côn Ngọc cũng đến từ tầng lớp mà cô chán ghét nhất, hiện tại cô ngay cả đến việc Chu Côn Ngọc là tốt hay xấu cũng rất khó định nghĩa.

Nếu Chu Côn Ngọc vốn dĩ phải rời đi, nếu như hai người vốn dĩ không có khả năng ở bên nhau, vấn đề này dường như đơn giản hơn rất nhiều.

Uống rượu độc giải khát là độc mãn tính, đến lúc Chu Côn Ngọc phải gánh vác nghĩa vụ đối với gia tộc mà đính hôn với người nào đó thì ly rượu độc này Tân Kiều sẽ không cần phải uống nữa.

Cô không cần cúi đầu hạ thấp kiêu ngạo trước Chu Côn Ngọc, thừa nhận bản thân thích nàng, cho đến khi trò chơi này kết thúc cô cũng không phải người thua.

Không tiếp tục sử dụng chất độc mãn tính nữa, có lẽ chất độc vẫn chưa xâm nhập vào huyết mạch, cô vẫn còn có khả năng sống sót.

Tân Kiều về nhà, Tân Mộc còn đang làm bài tập, em ấy nâng mắt nhìn cô một cái, có lẽ muốn hỏi cô buổi họp lớp thế nào rồi, nhưng rồi lại ‘wow’ một tiếng.

“…” Tân Kiều hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không phải chị đã dùng son môi em tặng chị chứ?”

“Phải.”

“Rất đẹp.” Tân Mộc liên tục gật đầu: “Nhưng có phải quá nhanh trôi hay không, em thấy màu son đã trôi đi không ít.”

“Không phải, rất tốt.” Tân Kiều căn dặn: “Em tiếp tục viết đi, viết xong rồi đi ngủ sớm một chút, chị đi tắm trước.”

Cô lấy khăn tắm và áo ngủ, đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương.

Độ lì của thỏi son này thật sự rất tốt, bị Chu Côn Ngọc lau như vậy nhưng vẫn còn từng sợi khảm vào vân môi, giống như có thứ gì đó vĩnh viễn không thể nói ra miệng, cứ thế vĩnh viễn giấu ở bên trong.

Tân Kiều đưa tay chạm vào môi mình, sau đó cắn nhẹ môi dưới, cô vẫn luôn cảm thấy cánh môi mang theo mùi hương của Chu Côn Ngọc, thanh thuần, lạnh lẽo.

Văn nhân nói, trên thế giới có ba thứ rất khó che giấu, đó là ho khan, bần cùng và yêu thích.

‘Ho khan’ quả thật rất khó nhịn, ‘bần cùng’ cũng rất khó che giấu, ống tay áo bị giặt đến nhàu rĩ, vết sờn xấu khí trên áo măng tô đều để lộ ra manh mối.

Nhưng ‘yêu thích’, Tân Kiều cảm thấy bản thân có lợi thế nhờ khuôn mặt trời sinh lạnh nhạt này.

Sau đó Chu Côn Ngọc và Tân Kiều gặp nhau hai lần, không hề đề cập đến biểu hiện kỳ lạ đêm đó của hai người. Sau nữa, thực sự sắp đến lễ giáng sinh.

Trường học của Tân Mộc muốn mở một bữa tiệc giáng sinh, thiếu nữ đã sớm bắt đầu hưng phấn.

Buổi chiều tan học, Tân Mộc về nhà một chuyến, thay đồng phục ra, chờ Tân Kiều tan sở trở về liền hỏi cô: “Em có thể sử dụng một chút son môi không?”

“Tân Mộc, em mới mười bốn tuổi.”

Tân Mộc bĩu môi: “Thôi đi, trong trường của em không biết có bao nhiêu nữ sinh âm thầm trang điểm rồi.”

“Vì sao muốn tô son?” Tân Kiều nở nụ cười: “Cho người em thích ngắm sao?”

Tân Mộc che ngực: “Chị đừng như vậy như vậy, thật dọa người, sao em lại cảm thấy là chị đang gày bẫy em thế?”

Tân Kiều nhìn Tân Mộc.

Tân Mộc lắc đầu: “Làm gì có người em thích.”

Tân Kiều tiếp tục nhìn em ấy.

Tân Mộc lại gật đầu: “Là thật.”

Tân Kiều cong môi, đi vào phòng mình mở ngăn kéo, lấy son môi đưa cho Tân Mộc: “Dùng một chút thôi, nếu không sẽ rất đậm.”

Tân Mộc cảm thấy kinh ngạc: “Chị thật sự cho em dùng sao?”

“Thật.”

Tân Kiều ngồi trên chiếc sô pha chật hẹp của phòng khách, nhìn Tân Mộc đứng tô son trước gương.

Tân Mộc có người mình thích hay không, nói thật ra là cô không biết. Năng lực quan sát sắc mặt của cô, vẫn luôn không bằng năng lực quan sát lúc gỡ bom.

Cô chỉ nghĩ, lỡ như có thì sao?

Hiếm khi lại có tiệc giáng sinh, lưu lại một chút hồi ức tốt đẹp đi.

Cô có chút tiếc nuối, cũng có chút hối hận vì lúc cô mười bốn tuổi chưa từng niếm trải cảm giác rung động đơn thuần. Cũng không phải muốn yêu sớm mà chỉ muốn có loại rung động thuần túy kia, bởi vì sau này trưởng thành thì sẽ không có được cảm giác đó nữa.

Đến hơn hai mươi tuổi mới lần đầu tiên thích một người, cô đã trở nên quá phức tạp, cuộc sống cũng đã quá phức tạp.

Thích sẽ không còn thuần túy nữa mà xen lẫn chua xót, khó xử, biến thành một bí mật chỉ có thể giấu vào trong bóng đêm.

Tiễn Tân Mộc ra cửa, trong nhà bỗng chốc trở nên yên tĩnh trống trãi.

Yên tĩnh là tương đối, bởi vì tòa nhà này cách âm không tốt, rất xa trên đường phố truyền đến tiếng nhạc giáng sinh không biết của cửa hàng nào, còn có tiếng người reo hò, từng đợt từng đợt.

Tân Kiều ngồi trên sô pha, quá chật hẹp cũng quá thấp, thắt lưng của cô vốn có chút cong xuống, nhưng cô đã quen ngồi thẳng, hai khủy tay đặt trên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau.

Thật ra cô không thích tất cả những ngày lễ.

Luôn có người dùng sự vui mừng náo nhiệt đến nhắc nhở sự cô độc của cô. Luôn có người dùng đoàn viên đến nhắc nhở sự mất mát của cô. Luôn có người dùng cao hứng bừng bừng nhắc nhở rằng cô đang thất hồn lạc phách.

Ngày lễ ngày tết, có vẻ không hợp với cô.

Giữa lúc Tân Kiều ngồi xuất thần, điện thoại di động trong túi rung lên.

Cô vừa nghe đã nhận ra, đó là điện thoại Chu Côn Ngọc gọi đến, chỉ đổ một hồi chuông liền tắt máy.

Cô nhếch khóe môi.

Không ngờ đêm nay Chu Côn Ngọc lại liên lạc với cô.

Thế nào, nhà của kẻ có tiền không mừng lễ giáng sinh sao.

Thật ra Chu gia muốn mừng giáng sinh, không phải buổi tiệc long trọng gì, chỉ là trong phạm vi xã giao có một số người di dân đến nước ngoài, nên có thói quen mừng lễ giáng sinh, bọn họ cũng cần có cảm giác tham dự.

Chu Côn Ngọc biết vắng mặt là không tốt, nhưng nàng thực sự không muốn nghe những người khác thổi phồng ca tụng Chu Thừa Hiên, cho nên mượn cớ bệnh viện có việc để né tránh.

Nàng là một người cẩn thận tỉ mỉ, nên đã tra xét biết được trường học của Tân Mộc đêm nay có hoạt động, Tân Kiều hẳn là đang ở một mình cho nên nàng mới gọi điện thoại cho Tân Kiều.

Nhớ đến Tân Kiều hai lần vô cớ thất hẹn, nàng bỗng nhiên nghĩ, đêm nay Tân Kiều sẽ đến sao?

Hẳn là sẽ đến.

Nàng có thể cảm nhận được tâm tình của Tân Kiều sản sinh một ít biến hóa. Nhưng vào đêm Tân Kiều tham giao buôi họp lớp đó, các nàng dường như đã í bí mật đạt thành một loại ăn ý nào đó.

Tân Kiều sẽ không tiếp tục bước về hướng ‘thích’ nữa, như vậy mới có thể khiến quan hệ của các nàng gắn bó lâu dài hơn một chút.

Tuyết lại rơi, Chu Côn Ngọc đứng bên cửa sổ.

Sau trận tuyết đầu mùa, bầu trời dường như không còn phải kiềm chế nữa. Chu Côn Ngọc nhìn mưa tuyết lất phất ngoài cửa sổ, nghe thấy âm thanh của khóa điện tử ở phía sau.

Chờ hai giây, nàng mới quay đầu lại.

Đôi mắt lóng lánh đen trắng rõ ràng của Tân Kiều, cứ thế xông vào tầm mắt của nàng.

Có lẽ nàng đã nhìn thấy quá nhiều thứ hỗn độn mơ hồ, ví dụ như tuyết, ví dụ như ánh đèn, ví dụ như bóng đêm, ví dụ như  khuôn mặt từ trước đến nay luôn nho nhã của Chu Thừa Hiên, tất cả những thứ này đều giống như bao phủ một màn sương.

Chỉ duy nhất đôi mắt của Tân Kiều, sáng sủa, trực tiếp, không trốn tránh.

Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy trái tim của Chu Côn Ngọc sẽ luôn bị chạm đến.

Cảm giác rung động như vậy có gì khác với động tâm, Chu Côn Ngọc cũng không muốn ngẫm nghĩ.

Nàng rất giỏi tự kiềm chế, sẽ không rối rắm bởi những việc không có ý nghĩa và có kết quả.

Tân Kiều đứng trước cửa đổi giày, cô nhìn vào ánh mắt của Chu Côn Ngọc.

Hiện tại Chu Côn Ngọc đối mặt với cô, nụ cười cố ý trên mặt dường như giảm đi một ít, khiến cô có một khoảnh khắc dường như có thể nhìn lén một chút chân thực của Chu Côn Ngọc.

Nhưng như vậy thì đã sao? Tân Kiều siết chặt nắm tay.

Yêu thích là một việc không hề có đạo lý cũng không hề có ý nghĩa. Là một việc từ lúc nó sinh ra cô đã biết trước nó nhất định sẽ chết non.

Không hiểu sao trong lòng lại đến việc bản thân đồng ý cho Tân Mộc tô son, một khắc đó cô thầm nghĩ chính là, lưu lại một chút hồi ức tốt đẹp đi.

Vậy còn cô và Chu Côn Ngọc?

Hai người gặp nhau vào đêm giáng sinh, đến ngày nào đó rời xa nhau, thứ còn lưu lại sẽ là hồi ức tốt đẹp sao?

‘Đến ngày nào đó rời xa nhau’

Tân Kiều đếm thử, câu này tổng cộng có 7 từ.

Sau đó cô mờ mịt cúi đầu.

Quả nhiên, trên ngực áo khoác măng tô của cô dính một mảnh tuyết, lúc này bước vào nhà nó đã bị hòa tan, hoa tuyết tan ra, trở thành một vệt nước nhỏ, chậm rãi thấm vào trong.

Nếu không vì sao Tân Kiều lại cảm thấy trái tim cũng lạnh lẽo khi cô nghĩ đến câu ‘đến ngày nào đó rời xa nhau’.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!