Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 573

Chương 573: Mê hoặc

 

“Ngươi thuê nhóm người của hắn?”

Sư Thanh Y có thể từ sự thèm khát của Hoàng Lương đối với rương yêu yêu nhìn ra hắn là một kẻ cực kỳ tham lam. Nếu như có thể khiến hắn nghe lời Dạ, trả một cái giá cao, mặc khác nghe những cuộc trò chuyện giữa Chu Thương và các anh em khác trong nhóm thì có thể biết được, trong việc này còn có lợi ích khác cám dỗ bọn họ.

Bọn họ hiển nhiên là muốn xuống đất, tìm kiếm lợi ích lớn hơn.

Chu Thương từng đánh rơi điện thoại trong mê cung dưới lòng đất, chứng tỏ đám người bọn họ từng thăm dò mê cung. Đối với những người chuyên trộm mộ này, sẽ không mù quáng mà tìm kiếm mà không có manh mối, cho nên tất nhiên đã sớm nghe được thông tin gì đó, biết dưới thôn có thứ gì đó đáng giá để bọn họ đi một chuyến, cho nên mới bất chấp an nguy tính mạng như thế.

“Phải.” Dạ nói: “Ta cần một số người chuyên nghiệp trong việc này, bọn họ có nhiều kinh nghiệm.”

Thật ra Sư Thanh Y còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng nàng không thể chậm trễ, nên chỉ có thể mau chóng dùng thời gian trước mắt tìm hiểu tình huống nhằm cùng Dạ thương lượng kế hoạch, về phần những chuyện còn lại, sau này có cơ hội sẽ nói kỹ hơn.

Nàng nói: “Nếu như Chu Thương cho rằng bản thân có cơ hội cướp được rương tróc yêu, nhất định sẽ nói cho Hoàng Lương biết. Sau khi ngươi trở về, có thể tìm thời cơ thích hợp biểu thị sự hứng thú của bản thân cho Hoàng Lương thấy, chờ Chu Thương đến phòng của bọn ta, ngươi hãy dùng danh nghĩa đến xem rương tróc yêu để đi cùng hắn.”

“Có thể.” Dạ đồng ý.

“Ngươi đi trước, chuyện khắc sẽ trao đổi qua tin nhắn.” Sư Thanh Y vừa nghĩ đến sự tồn tại của kẻ giám sát, lại càng thêm thận trọng, nhẹ nhàng căn dặn Dạ: “Chăm sóc tốt cho bản thân, vạn sự cẩn thận.”

Ánh mắt của Dạ đảo qua từng người các nàng, cuối cùng dừng lại trên người Trường Sinh chốc lát, nàng không nói gì mà xoay người bước qua cửa mộng.

Trường Sinh kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng biến mất.

Ba người ở trong không gian rỗng một lúc, để Dạ đi trước, sau đó mới từ cửa mộng đi ra ngoài. Các nàng trở lại thôn thông báo cho những người còn lại, đồng thời chuẩn bị cho những việc tiếp theo, để Phong Sanh và Tô Diệc ở lại trong nhà, những người khác sẽ cùng vào mộng cảnh Hoàng Đô.

Vũ Lâm Hanh chưa từng nghĩ  có một ngày bản thân sẽ có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ của Trạc Xuyên lúc còn sống, lúc mới vừa bước vào mộng cảnh Hoàng Đô, nàng còn có chút khẩn trương.

Mới vừa tiến vào chính là gió tuyết ập vào mặt, chờ lúc Vũ Lâm Hanh nhìn rõ phong cảnh xinh đẹp của Hoàng Đô trong gió tuyết, cả người dường như đắm chìm trong một giấc mộng đẹp không thể diễn tả.

Nàng vừa đi vừa nhìn ngắm, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động.

Trước kia nàng tự xưng là cái gì cũng đã nhìn thấy, hôm nay vừa tiến vào mộng cảnh này nàng mới phát hiện, thực sự chưa từng thấy.

Đây là thế giới tồn tại chân thực sao?

“Đây là nhà của Sư Sư?” Vũ Lâm Hanh thấy hơi lạnh, vô thức ôm hai cánh tay, táp lưỡi: “Ta cảm thấy bản thân giống như đột nhiên xuyên không vào một bộ phim chế tác lớn lấy bối cảnh cổ đại.”

“Vậy cũng đúng, chỉ có mình ngươi xuyên không thôi.” Thiên Thiên nhìn thoáng qua chiếc áo măng tô cao cấp trên người nàng. Còn có khăn choàng cổ.

Người khác sau khi vào mộng cảnh Hoàng Đô đều mặc trang phục cổ đại để chống lạnh, thậm chí A Mai còn mặc áo lông, chỉ có trên người Vũ Lâm Hanh vẫn mặc trang phục hiện đại.

Lúc các nàng đến thôn này, đã sắp đến cuối xuân, quần áo mang theo trong ba lô đều thiên hướng mỏng nhẹ, không có trang phục mùa đông. Hiện tại trang phục trên người Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên, Âm Ca tất cả đều là Sư Thanh Y tạo ra thông qua việc hợp tác với A Mai, về phần Trường Sinh, năm đó nàng ấy vốn dĩ đã theo các nàng trở về, cho nên vẫn mặc trang phục giống như cũ, áo khoác lông có mũ trùm đầu.

Sư Thanh Y che dù, mỉm cười: “Ngươi có thể đi dạo xung quanh, dù sao cũng phải đi, sớm làm quen với mộng cảnh một chút, chỉ cần không bị Ngư Thiển và Trạc Xuyên nhìn thấy là được rồi. Tuy rằng các nàng còn chưa thức tỉnh, nhưng cũng sắp rồi, hiện tại chẳng qua đang mượn tác dụng mê hoặc từ hương thơm của mộng hạch để miễn cưỡng duy trì mà thôi, ngươi nhớ kỹ, đừng để các nàng hoài nghi.”

“Vậy ta phải đi dạo bao nhiêu ngày mới có thể đi hết.” Vũ Lâm Hanh đau đầu: “Tuyết cũng quá lớn rồi, nếu biết trước ta đã chọn một chiếc áo lông ấm áp hơn.”

Sư Thanh Y bất đắc dĩ nói: “Không phải ngươi nói áo lông không thể hiện được khí chất của ngươi sao, nhất định muốn mặc áo măng tô. Hiện tại ta và A Mai làm cho ngươi một chiếc áo lông?”

“Ta vẫn lựa chọn cái đẹp.” Vũ Lâm Hanh kiên định xua tay: “Chỉ là lạnh mà thôi, có đáng là gì.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần cởi áo lông trắng tuyết trên người mình, khoác lên người Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh ngây ngẩn cả người.

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Đến hoàng điện thì trả lại cho ta, đây là chiếc áo ta thích nhất, hôm nay ta phải mặc nó.”

Trong lòng Vũ Lâm Hanh cảm động, ngoài miệng vẫn không quên châm chọc nàng: “Quỷ hẹp hòi.”

Sư Thanh Y nhìn thấy, rất sợ Lạc Thần bị lạnh, nên vội vã nói: “Ngươi mau mặc áo khác vào đi.”

“Được.” Lạc Thần là chủ thể trong mộng cảnh Hoàng Đô, có thể tạo ra bất cứ loại quần áo nào trước đây nàng từng nhìn thấy, cho nên lúc này trên người nàng lại nhanh chóng xuất hiện một chiếc áo lông.

Sư Thanh Y nhận ra kiểu dáng này, đây chính là chiếc áo lông trắng năm đó Lạc Thần từng mặc khi cùng nàng đến Bạch Mã tuyết sơn, trong lòng nàng thổn thức không ngớt. Hai người đồng thời nhìn thoáng qua Vũ Lâm Hanh, lúc này mới quay mặt đi, chuyên tâm đi về phía trước.

Nhóm người tiến vào hoàng điện, trước đó Sư Thanh Y không có mặt, trong điện không có bất cứ ảo ảnh nào, nên cũng sẽ không có thần quan chuẩn bị than sưởi ấm. Nhưng trong điện không có gió tuyết, sau khi đóng cửa điện, không khí bên trong ấm áp hơn không ít, trên người Vũ Lâm Hanh có áo măng tô, lại khoác thêm một chiếc áo lông liền cảm thấy không cần thiết nữa, cho nên vội vã cởi ra trả lại cho Lạc Thần.

Lạc Thần yên lặng mặc áo lông lên người.

“Ta thấy chỗ nào không có ai a.” Vũ Lâm Hanh nhìn xung quanh đại điện vắng vẻ: “Hai người các nàng đâu, nếu không thì A Mai, ngươi dùng đôi mắt tìm kiếm vị trí đi.”

“Vậy không được.” Khuôn mặt của A Mai vẫn được khăn che mặt vịt nướng che kín: “Lỡ như các nàng đang thân mật thì sao, ta là một kẻ tạo mộng có đạo đức nghề nghiệp.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

… Ngươi thật sự dám nói ra.

“Ta và Lạc Thần, Trường Sinh đi tìm thử, có lẽ các nàng còn không ra ngoài.” Sư Thanh Y nhìn về phía Thiên Thiên, nàng ấy đã từng đến đây một lần: “Thiên Thiên, ngươi dẫn các nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi. Chờ bọn ta tìm thấy hai người họ, sẽ trở về gọi các ngươi, nếu như cùng nhau tìm, lỡ như đột nhiên đụng phải, cũng không tốt cho lắm.”

“Không thành vấn đề.” Thiên Thiên vẫy tay giống như hướng dẫn du lịch, cười nói: “Mời các vị theo ta, chỗ chúng ta sắp đến là phòng sách, có rất nhiều sách để giết thời gian, mọi người không cần sợ không có việc gì làm.”

Nàng lại ôm chầm A Mai: “Nếu không thì còn có A Mai chuyên cung cấp dịch vụ trò chuyện, cam đoan các vị sẽ lưu luyến quên lối về, tuyệt đối không biết cái gì gọi là buồn chán.”

A Mai cười rộ lên: “Hắc hắc, ta trò chuyện không thu tiền.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Vũ Lâm Hanh lười phản ứng, trợn mắt nói: “Ta cũng có thể đoán được Sư Sư và biểu tỷ nàng xem loại sách gì rồi, cơ quan, trận pháp, những loại sách cổ kỳ lạ, quái vật, phong tục tập quán dân tộc, cơ bản đều là những thứ sách học thuật khó hiểu, đọc chưa được mấy trang thì đã ngủ gục rồi.”

“Sẽ không.” Trường Sinh vội vàng nói: “Trong đó có rất nhiều loại sách thú vị, liên quan đến các loại bí thuật, A Cẩn có một quyển sách dạy thuật mê hoặc, mê hoặc bằng vũ đạo, trong đó còn có hình ảnh minh họa, tuy rằng ta chưa từng nhảy theo, nhưng lại rất thích xem.”

Sư Thanh Y: “…”

“Là thứ gì?” Vũ Lâm Hanh thiếu chút nữa nhảy dựng: “Sư Sư sao ngươi lại có loại sách này? Còn nữa, ngươi biết múa?”

Nàng căn bản không biết trong mộng cảnh Sư Thanh Y đã từng mặc vũ y, càng không biết Sư Thanh Y biết múa, dù sao Sư Thanh Y chưa từng nhảy múa trước mặt các nàng.

Sư Thanh Y: “…”

“A Cẩn múa vô cùng đẹp.” Trường Sinh tự hào nói: “Nàng thậm chí còn từng mặc vũ y nhảy múa, ta và A Lạc đều đã xem qua.”

Sư Thanh Y: “…”

… Ngươi đừng nói thêm gì nữa, gốc gác của ta toàn bộ bị ngươi đào ra rồi.

“Mau mau mau, Nuôi Rắn lập tức dẫn đường đi.” Vũ Lâm Hanh buồn cười muốn chết, lập tức kéo tay Thiên Thiên: “Chúng ta mau đi tìm xem, là loại sách độc đáo gì a.”

Mắt thấy nhóm người đều bị Thiên Thiên dẫn đi, chỉ còn lại một nhà ba người đứng tại chỗ.

Sư Thanh Y nhìn Trường Sinh: “…”

“A Cẩn, ngươi làm sao vậy?” Trường Sinh hỏi nàng.

“… Không làm sao, ngươi thật hiếu khách.” Sư Thanh Y bất đắc dĩ khen Trường Sinh một câu, trong lòng lại nghĩ, cũng may nàng đã giấu những quyển sách đó đi rồi, còn đặc biệt dùng cơ quan cất giấu, nếu như bị các nàng lấy ra xem, nhất định sẽ bị các nàng cười chết.

Trường Sinh cho rằng Sư Thanh Y thực sự khen ngợi nàng, không khỏi nở nụ cười.

Ba người đi về phía trước, đi tìm Trạc Xuyên và Ngư Thiển.

Nói đến việc này, Trường Sinh vừa đi vừa tiếc hận: “A Cẩn, vì sao đã lâu ngươi không nhảy múa nữa, rõ ràng múa rất đẹp, đã học múa, không phải nên mang ra biểu diễn sao, vì sao ngươi không múa? Ta và A Lạc đều muốn xem.”

Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Lạc Thần: “… Ngươi muốn xem sao?”

Lạc Thần mặt không biểu cảm, nói: “Ta chưa từng nói.”

“Cho nên ngươi không muốn xem sao?” Sư Thanh Y hừ nhẹ.

Lạc Thần nói: “Ta cũng chưa từng nói.”

Sư Thanh Y: “…”

… Ngươi thật giỏi vòng vo.

Sư Thanh Y chỉ đành nói với Trường Sinh: “Lúc ta… còn trẻ, nhảy múa cũng không phải thực sự vì muốn nhảy múa, ta chỉ muốn học loại mị thuật đó. Nhưng trong sách nói nhất định phải hiểu về vũ đạo thì mới có thể học được, nên ta chỉ có thể học vũ đạo một thời gian.”

“Lúc ngươi còn trẻ vì sao phải học mị thuật?” Trường Sinh không hiểu.

“… Ta cũng không biết, có thể là thấy trong sách nói mị thuật rất lợi hại, khi đó còn trẻ nào biết cái gì, nhiều sách như vậy, đọc đến hoa cả mắt.” Bản thân Sư Thanh Y cũng cảm thấy hết chỗ nói rồi, thời gian trôi qua thực sự quá lâu, nàng cũng khó có thể hiểu nổi suy nghĩ của bản thân khi đó, nói: “Nếu như ta có thể trở lại lúc đó, nhất định phải nói với bản thân, đừng học cái này, căn bản là vô dụng.”

“Vô dụng sao?” Trường Sinh hỏi.

Sư Thanh Y lắc đầu: “Ta cảm thấy vô dụng, học tới học lui, ngược lại chỉ học được cách nhảy múa.”

Nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân, ai thời trẻ học tập không trải qua vài lần như vậy.

“Vậy ngươi đã sử dụng nó với người nào rồi sao?” Trường Sinh lại hỏi.

“Dĩ nhiên đã từng sử dụng.” Sư Thanh Y nói: “Học thuật pháp, nhất định phải thử nghiệm, thời gian qua lâu rồi, nói thật có một số chi tiết ta đã không còn nhớ rõ, nhưng ta nhớ bản thân đã từng sử dụng, nếu không ta làm sao biết nó vô dụng, dù sao đối phương căn bản không có phản ứng, ta cảm thấy quyển sách đó chỉ đang gạt ta, cho nên không tiếp tục học nữa.”

Nhưng trời xui đất khiến, vũ đạo của nàng quả thật là vô cùng xuất chúng, hơn nữa vũ đạo trong mị thuật chính là nhằm đầu độc tâm trí, dĩ nhiên sẽ càng câu người.

Lạc Thần nhíu mày, lạnh lùng nói: “Từng sử dụng đối với người nào?”

Sư Thanh Y cảm giác được trong giọng nói của Lạc Thần của vài phần buồn bực, nhất thời hiểu ý của Lạc Thần. Đây là mị thuật, còn phải khiêu vũ để thi triển, nếu như từng sử dụng đối với người khác, Lạc Thần chắc chắn sẽ mất hứng.

“Ngươi biết thì thế nào?” Sư Thanh Y trêu chọc nàng: “Trở lại lúc ta còn trẻ, lừa đối phương đi trước khi ta thử nghiệm mị thuật?”

Lạc Thần nói: “Nếu ngươi cho phép, ta sẽ làm.”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng nhất thời bừng tỉnh.

Nếu như quả thật nói nghiêm túc, Lạc Thần cũng thật sự có thể trở lại để gặp nàng của thời niên thiếu.

Dù sao đây là mộng cảnh.

Có thể lựa chọn bất cứ bối cảnh này trong ký ức, chỉ cần A Mai phối hợp là được. Tuy rằng mộng cảnh không cách nào thực sự quay ngược thời gian của hiện thực, nhưng ký ức có thể tái hiện lại một lần nữa, chí ít có thể bù đắp một ít tiếc nuối trong lòng.

“Vậy ngươi nên dành nhiều công sức.” Sư Thanh Y cảm thấy thú vị, càng muốn cười: “Lúc trước ta không chỉ thử nghiệm một lần, có đến vài đối tượng thí nghiệm, ngươi làm sao lừa được tất cả?”

Lạc Thần không rên một tiếng.

“Hơn nữa ngươi còn phải chuẩn bị không ít thứ, nếu như ngươi không biết, làm sao lừa gạt được người khác?” Hai tay Sư Thanh Y chắp ở sau lưng, đi lùi lại, nhìn Lạc Thần: “Ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi phải chuẩn bị thịt.”

Lạc Thần thoáng nhíu mày, dường như đã đoán được gì đó.

Trường Sinh không hiểu: “A Cẩn, vì sao phải chuẩn bị thịt?”

Sư Thanh Y cười khúc khích: “Bởi vì một trong số các đối tượng thử nghiệm mị thuật, là chó.”

Lạc Thần: “…”

Trường Sinh cũng cười thành tiếng: “A Cẩn sao ngươi lại thử nghiệm mị thuật với chó?”

Sư Thanh Y cũng rất bội phục bản thân lúc đó: “Lúc đó ta nghĩ, người và động vật hẳn là không có gì khác nhau, nếu như mị thuật thật sự hữu dụng như vậy, có thể mê hoặc tâm trí động vật, có thể khiến động vật làm việc cho ta. Hiện tại hồi tưởng lại, cảm thấy đặc biệt buồn cười.”

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, rốt cục đến trước gian phòng của Ngư Thiển và Trạc Xuyên.

Sư Thanh Y nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì, Ngư Thiển và Trạc Xuyên cũng không ở bên trong. Nhưng hoàng điện vô cùng lớn, các loại sảnh đường, gian phòng, còn có hoa viên, hành lang gấp khúc, nàng suy đoán nếu như hai người đó không rời khỏi hoàng điện, vậy có thể đã đến hoa viên.

Lạc Thần chợt dừng bước không đi tiếp.

Sư Thanh Y cũng phát giác có chút kỳ lạ, cảm giác dường như thiếu một chút gì đó.

Rất nhanh nàng đã phát hiện.

… Không có mùi hương của mộng hạch.

Trước đó sau khi giúp Ngư Thiển các nàng đốt mộng hạch, đứng ở trong phòng sẽ có thể ngửi được mùi hương phiên tán trong không khí. Lúc đó để có thể khiến mộng hạch cháy liên tục, Sư Thanh Y còn cố ý tìm một lý do căn dặn các nàng không nên dập tắt lò hương, nói đó là loại hương liệu đặc biệt do Lạc Thần phối chế, có thể đốt rất lâu, nếu như vẫn luôn cháy, trong phòng sẽ tràn đầy mùi hương, cũng sẽ không cần thêm hương vào lò, hơn nữa có tác dụng thư giản an thần, có lợi cho các nàng.

Lúc đó Trạc Xuyên đã gật đầu đồng ý.

Với tính cách của Trạc Xuyên, nếu như đã đồng ý, hẳn là sẽ không dập tắt mới đúng.

Sư Thanh Y do dự, cuối cùng vẫn thử đưa tay đẩy cửa phòng, cửa phòng theo đó nhẹ nhàng mở ra. Khứu giác của nàng rất nhạy bén, có thể ngửi thấy một chút hương thơm lưu lại, dựa vào nồng độ để suy đoán, có lẽ lò hương tắt đã lâu, chí ít là hôm qua đã không còn cháy nữa.

Sư Thanh Y cảm thấy vô cùng không ổn, nếu như đêm qua lúc Ngư Thiển và Trạc Xuyên nghỉ ngơi, các nàng không chịu ảnh hưởng của mộng hạch, thì với mức độ thức tỉnh vốn đã sắp đạt giới hạn, vô cùng có khả năng sẽ thức tỉnh bất cứ lúc nào.

Lạc Thần tiến đến trước bàn, nhìn lò hương trên đó.

Nàng đưa tay chạm vào, rất lạnh.

Nàng lại mở nắp lò hương nhìn vào bên trong, mộng hạch vẫn còn.

Sư Thanh Y cũng đến trước bàn, nhìn thấy trên bàn có một vết cháy xém, như là bị vật thể hình tròn nóng hổi nào đó lăn qua, mới để lại vết tích này.

“Mộng hạch đã từng bị đổ ra khỏi lò hương.” Sư Thanh Y nhìn dấu vết để lại, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Dấu vết này vừa khớp với kích thước của mộng hạch.”

Nhưng trong Hoàng Đô không có bất cứ nguy hiểm gì, cũng không có ảo ảnh, hơn nữa trong phòng vẫn sạch sẽ gọn gàng, không có bất cứ dấu vết khả nghi gì, như vậy mộng hạch bị đổ ra ngoài, cũng không phải do xảy ra biến cố gì mới phải.

“Mặt bàn từng được chà lau cẩn thận.” Lạc Thần trầm ngâm nói: “Lò hương cũng thế, có thể là một trong hai người bọn họ không cẩn thận làm ngã lò hương nên mới khiến mộng hạch lăn ra bàn, lưu lại vết tích, sau đó liền thu dọn sạch sẽ.”

” Lúc đó luống cuống tay chân, sợ cháy hỏng bàn nên mới lập tức dập tắt mộng hạch?” Sư Thanh Y nói.

“Có thể.”

“Vậy… vì sao các nàng không đốt lên lại?” Sư Thanh Y hoảng hốt không ngớt.

Lạc Thần nói: “Chúng ta mau đi tìm các nàng đi.”

Sư Thanh Y cũng rất nóng lòng, lập tức xoay người muốn đi ra cửa, kết quả ánh mắt nàng thoáng nhìn qua, liền nhìn thấy dưới bàn hình như có thứ gì đó, vị trí vô cùng bí ẩn hơn nữa thứ đó chỉ lộ ra một góc, nếu như ánh mắt không tinh tường, căn bản không thể không thấy.

Nhưng Sư Thanh Y đã thấy rõ, trái tim đập lỡ một nhịp.

Nàng ngồi xổm xuống, từ góc bàn nhặt vật đó lên cầm ở trong tay, ngón tay gần như đang phát run.

“… Ngươi xem.” Sư Thanh Y quả thực không thể tin được, lập tức đưa nó cho Lạc Thần xem.

Lạc Thần thoáng nhìn, ánh mắt trầm xuống.

Đó là một viên trân châu.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!