Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 33

Chương 33

 

Tân Kiều suy tư thật lâu, bản thân đến cùng ôm loại tình cảm gì đối với Chu Côn Ngọc.

Cô phát hiện bản thân không chiếm được lợi ích.

Trong quá trình trưởng thành, vẫn luôn thiếu đi sự dẫn dắt của một người phụ nữ dịu dàng, thành thục, có thể định hướng cho cô. Cô hiểu biết mơ hồ đối với cảm xúc gọi là ‘thích’, toàn bộ đều đến từ người bạn cùng bàn trên người thoang thoảng hương thơm thời trung học, khiến cô vừa muốn tiếp cận, vừa muốn lảng tránh.

Ngoài ra thì chính là sách, thơ văn, và phim ảnh.

“Mang toàn bộ linh hồn của tôi cho em, kể cả trăm nghìn loại khuyết điểm của nó’ là thích.

‘Linh lung đầu tử an hồng đậu, tận xương tương tư có biết không’ là thích.

Cảm xúc của cặp đôi trên tàu Tianic là thích.

Vậy loại cảm giác của cô đối với Chu Côn Ngọc là gì.

Buổi tối hôm nay, Tân Kiều lau sàn nhà, kỳ thi tháng lần này Tân Mộc có thành tích tốt, bởi vậy tự thưởng cho bản thân xem một bộ phim truyền hình đang hot.

Tân Kiều đi ngang qua phía sau Tân Mộc, nhìn thấy đôi nam nữ chính trên màn hình đang đút kẹo cho nhau.

Cô có thể cùng Chu Côn Ngọc đút kẹo cho nhau ăn sao?

Ách, không cách nào tưởng tượng.

Tân Mộc bỗng nhiên quay đầu lại: “Chị.”

“Ừ.” Tân Kiều cầm cây lau nhà kéo thành một đường chữ z trên sàn.

Tân Mộc nghi hoặc nheo mắt: “Vừa rồi có phải chị lén nhìn màn hình hay không?”

Tân Kiều vô thức muốn nói không, nhưng lại cảm thấy bản thân bị người phụ nữ xấu xa truyền nhiễm tật xấu thích nói dối là việc không tốt, vì vậy cô mím môi.

Tân Mộc nâng má: “Trời ạ chị không cảm thấy người ta đút kẹo cho nhau ăn cũng là việc không đứng đắn đó chứ, sau này chị yêu đương sẽ không nắm tay cũng không hôn môi, mà cùng người ta ngồi thẳng sống lưng thảo luận nhân sinh quan chứ.”

Tân Kiều: “…”

Đúng là không nắm tay.

Cũng không hôn môi.

Cô và Chu Côn Ngọc ở bên nhau, không phải yêu đương, mỗi lần làm điều là những việc không đứng đắn.

Dường như rất khác những hình tượng của cô trong mắt Tân Mộc.

Cô mấp máy cánh môi, muốn nói lại thôi.

Tân Mộc liền hỏi: “Chị muốn hỏi cái gì?”

“Không có gì.”

‘Đến cùng cái gì là thích’ câu hỏi này kẹt trong cổ họng, bất kể là uống bao nhiêu nước đều nuốt không trôi. Cô gần như muốn tìm kiếm chút hy vọng cuối cùng mà đi hỏi Tân Mộc.

Nhưng Tân Mộc cũng chỉ mới mười bốn tuổi, tất cả kinh nghiệm đều đến từ phim thần tượng. Lần trước cô cũng từng hỏi Tân Mộc, dường như cũng không nhận được đáp án có giá trị tham khảo gì.

Tân Mộc lại liếc mắt nhìn cô một cái: “Chị hình như…”

“Hả?”

“Có một khoảng thời gian không đi ra ngoài tản bộ rồi.”

“Trời lạnh.”

Đây xem như lý do có sức thuyết phục, Tân Mộc gật đầu không nói gì nữa, quay đầu tiếp tục xem phim, sau đó chuyển sang làm bài tập.

Tân Kiều có một đoạn thời gian không đi ra ngoài tản bộ là bởi vì cô đã có một đoạn thời gian không gặp Chu Côn Ngọc.

Không phải Chu Côn Ngọc không liên hệ với cô. Chu Côn Ngọc từng gọi cho cô hai lần, vẫn giống như trước đây, đỗ một hồi chuông thì tắt máy, nhưng cô không gọi lại, cũng không đến nhà riêng gặp Chu Côn Ngọc.

Cả đêm nhiều lần nhìn điện thoại di động,  không thấy Chu Côn Ngọc gọi lại, cũng không gửi bất cứ tin nhắn nào.

Tân Kiều nghĩ mối liên kết giữa hai người thật ra chính là yếu ớt như vậy.

Nếu có một ngày một bên không gọi điện thoại, nếu có một ngày bên kia không hề đáp lại…

Có phải các cô sẽ cứ thế trở thành hai người xa lạ như bao người xa lạ khác ở thành thị này, vĩnh viễn cắt đứt liên hệ. Hoặc là có một ngày cô và Tân Mộc cùng ngồi xe bus, trên xe không đủ chỗ ngồi, cô sẽ đứng thẳng tắp tay nắm vòng treo, để Tân Mộc ôm lấy cánh tay của cô.

Lúc xe đi ngang qua câu lạc bộ cao cấp cô từng làm nhiệm vụ gỡ bom, vào đông giá lạnh, hoặc là có tuyết rơi, cô sẽ nhìn thấy một người phụ nữ quần áo tinh xảo, áo sơmi và váy chữ A ôm lấy bóng lưng yểu điệu, ngay cả óa khoác cũng lười mặc, nàng sẽ bước ra từ chiếc siêu xe, trực tiếp bước vào câu lạc bộ ấm áp.

Mà cô sẽ mặc áo bông thật dày, đầu ngón tay bị lạnh đến phát cóng do đứng chờ xe. Cô thoáng nhìn thấy bóng lưng kia, có thể là Chu Côn Ngọc, cũng có thể không phải Chu Côn Ngọc.

Nhưng chờ sau khi hai người các cô rời xa nhau, Tân Kiều có lẽ cũng chỉ nhớ đến Chu Côn Ngọc vào những lúc như thế. Những lúc khác, cô sẽ trở về cuộc sống nguyên bản của mình, ném Chu Côn Ngọc ra sau đầu.

Tựa như quên mất một cơn ác mộng, hoặc một giấc mộng mơ hồ.

Cho dù cuộc sống vốn có của cô buồn tẻ bất biến thì đã sao, cảm xúc gần như chết lặng thì đã sao.

Chí ít là an toàn.

Tác dụng phụ của việc không liên lạc với Chu Côn Ngọc là cô lại bắt đầu hút thuốc.

Thông thường chờ sau khi Tân Mộc ngủ cô sẽ nhẹ nhàng xuống lầu, đứng ở đầu phố quen thuộc, ngón tay kẹp một điếu thuốc. Trời lạnh, thỉnh thoảng cần giật chân giữ ấm, cả thế giới đều đã ngủ say, chỉ còn lại cô và một ngọn đèn đường mờ nhạt.

Tân Kiều nâng ánh mắt nhìn bầu trời đêm u ám.

Cô vẫn luôn hoài nghi sẽ có tuyết rơi, nhưng ông trời đã nghẹn rất nhiều này, trận đầu tuyết mùa đến nay vẫn chưa trút xuống.

Điện thoại di động trong túi quần rung lên.

Chỉ rung một chút, liền cắt đứt.

Với thính lực nhạy bén và khả năng quan sát của Tân Kiều, dĩ nhiên có thể phân biệt được là rung do cuộc gọi hay là âm báo ngắn ngủi của tin nhắn. Vì vậy cô không cần lấy ra xem cũng biết là Chu Côn Ngọc.

Cô hít sâu một hơi, trầm mặc nhìn con đường không có một bóng người trước mắt.

Bỗng nhiên ánh mắt ngưng đọng.

Bởi vì nghề nghiệp nên cô vẫn luôn rất nhạy cảm đối với hoàn cảnh xung quanh, dường như từng lỗ chân lông đều có thể nhận biết có một người xuất hiện ở đầu đường, sau đó đôi mắt mới không chịu thua kém mà bắt kịp.

Áo khoác dài thu eo, màu đen, mái tóc đen dài xỏa sau lưng.

Bước chân rất nhẹ, giống như sương, lại giống như một cơn gió trong đêm tối.

Ngón tay Tân Kiều kẹp thật chắt lấy điếu thuốc, tim đập liên hồi.

Thông minh như Chu Côn Ngọc có phải đã đoán trước cô sẽ không nghe điện thoại, cho nên sớm đến nơi đây chờ cô.

Bả vai cô căng chặt, không thể nói rõ là muốn Chu Côn Ngọc đến hay là không muốn Chu Côn Ngọc đến.

Nhưng cơ quan giải trừ cảnh báo sớm nhất là lỗ chân lông, sau đó mới là thính giác, đó không phải tần suất bước chân của Chu Côn Ngọc.

Thị giác đuổi kịp, đó không phải là đường nét của Chu Côn Ngọc.

Khứu giác đuổi kịp, đó không phải mùi hương thoang thoảng của xương bồ và túc mộc trên người Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều sợ hãi phát hiện, không biết từ khi nào cơ thể của cô đã quen thuộc đối với Chu Côn Ngọc như vậy.

Trước khi ngũ cảm phát huy công dụng, dường như bằng trực giác cô cũng có thể nhận biết được người đến có phải là Chu Côn Ngọc hay không.

Không phải, là Chu Khả Ngọc.

Dường như cô ấy mới vừa đi làm về, còn cầm túi xách, nét mặt mệt mỏi. Thấy cô đứng ở đầu đường thì không khỏi kinh ngạc.

Tân Kiều lắc lư điếu thuốc trên tay, ra hiệu bản thân đang ở đây hút thuốc.

Chu Khả Ngọc nở nụ cười, đi đến bên cạnh Tân Kiều: “Có thể cho tôi một điếu không?”

Lần này đến phiên Tân Kiều kinh ngạc.

Chu Khả Ngọc nhìn rất văn tĩnh trang nhã, Tân Kiều không ngờ cô ấy cũng hút thuốc, cho nên nhiều lời hỏi một câu: “Cô biết hút sao?”

Chu Khả Ngọc cong môi: “Biết, nhưng bình thường không hút. Hôm nay thực sự quá mệt mỏi.” Cô ấy thả lỏng bờ vai của mình: “Tăng ca hơn nửa tháng để làm kế hoạch, hôm nay cuối cùng cũng thông qua, nhưng công lao toàn bộ tính cho tổ trưởng, còn chúng tôi không được nghỉ ngơi mà phải bắt đầu làm kế hoạch tiếp theo.”

Không không nói thêm nữa, lấy hộp thuốc lá trong túi ra đưa cho Chu Khả Ngọc.

Chu Khả Ngọc rút một điếu, Tân Kiều cũng sẽ không làm hành động châm lửa giúp người khác mà trực tiếp đưa bật lửa qua.

Chu Khả Ngọc châm thuốc, sau đó trả bật lửa lại cho Tân Kiều. Nhìn cô ấy rất thành thạo, không sặc, mặc dù tư thế có cảm giác trúc trắc, dường như đã lâu không hút.

Có lẽ Tân Kiều nhìn hơi lâu một chút, cô ấy cười nói: “Cảm thấy tôi biết hút thuốc là việc rất kỳ lạ sao?” Nói rồi kẹp lấy điếu thuốc đưa đến bên miệng rít một hơi: “Bạn gái cũ dạy tôi.”

Tân Kiều à một tiếng.

Cô không giỏi ăn nói, lại càng không biết nên làm thế nào tiếp tục nói về đề tài ‘bạn gái cũ’ này. Vì vậy cô yên lặng cúi đầu, dùng mũi giày đùa nghịch một viên đá nhỏ.

Chỉ là có một vấn đề, xác thực đang nghẹn trong cổ họng.

Chu Khả Ngọc rất phóng khoáng: “Hỏi đi.”

Có lẽ là tư thái hút thuốc của cô ấy lúc này hoàn toàn đánh nát cảm giác tương tự giữa cô ấy và Chu Côn Ngọc, cho nên lúc này Tân Kiều đối mặt cô ấy trái lại thả lỏng hơn không ít, vì thế cô cân nhắc mở miệng: “Việc đó, cô làm sao phát hiện bản thân thích cô ấy.”

“Bạn gái cũ sao?”

“Phải.”

Vấn đề này đối với phái nữ dường như đáng giá suy nghĩ. Giữa phái nữa có sự thân thiết vô cùng tự nhiên, sẽ chủ động khoác tay, cũng sẽ nằm chung gối trò chuyện thâu đêm.

Như vậy đến cùng làm thế nào phát hiện bản thân thích người kia là không giống với sự thân thiết giữa bản thân và những người khác.

Tân Kiều từng nỗ lực suy nghĩ vấn đề này, nhằm phân tích tình cảm giữa cô và Chu Côn Ngọc.

Chu Khả Ngọc suy nghĩ chốc lát rồi nghiêm túc trả lời cô: “Trên thế giới này, người có thể làm cô vui vẻ thì không ít, người có thể làm cô khổ sở cũng không ít. Nhưng nếu có một ngày cô phát hiện có người có thể khiến cô vừa khóc vừa cười, hoặc vừa cười vừa khóc….”

Chu Khả Ngọc nói tiếp: “Vậy tám chín mươi phần trăm là cô thích cô ấy rồi.”

Trái tim Tân Kiều nhưng bị va chạm mạnh.

Lúc này hai người đã hút thuốc xong, cùng nhau đi trở về chung cư, sau đó tạm biệt ai về nhà nấy.

Tân Kiều vẫn không trả lời điện thoại của Chu Côn Ngọc cũng không đến nhà riêng của nàng. Cô về nhà tắm rửa, sau đó nắm bản thân lên giường, máy sưởi của tòa nhà cũ này không tốt, nên cả người cô đều lạnh lẽo.

Người trưởng thành ai không có sự tính toán của bản thân.

Sau khi phát hiện Chu Côn Ngọc muốn an toàn rút lui, Tân Kiều nghĩ, lẽ nào cô không muốn an toàn rút lui sao?

Đáp án của Chu Khả Ngọc đêm nay khiến Tân Kiều không khỏi ngẫm nghĩ. Bởi vì cô mơ hồ cảm nhận được đáp án này sắp chạm đến trọng tâm của vấn đề.

Nếu như cô phát hiện bản thân thực sự thích Chu Côn Ngọc, cô còn làm thế nào an toàn rút lui.

Có thể kịp thời ngăn chặn trước khi cô phát hiện điều đó, thậm chí không nên suy nghĩ đến, mới là lựa chọn tốt nhất.

Ngày hôm sau đi làm, Tân Kiều vừa mới đến cửa đơn vị thì gặp phải Cung Viễn.

Cung Viễn đeo tai nghe, trông thấy Tân Kiều liền mỉm cười tháo tai nghe xuống.

Tân Kiều cũng cong môi mỉm cười: “Lại nghe tin tức tài chính và kinh tế sao.” Đây là hứng thú của Cung Viễn.

“Đúng vậy.” Cung Viễn hỏi cô: “Cậu biết tin tức gần đây Chu Tể Ngôn sẽ về nước không?”

“Ai?”

“Chu Tể Ngôn a.” Cung Viễn cười nói: “Cậu không quan tâm đến lĩnh vực kinh tế chút nào đúng không? Tập đoàn y khoa Từ Mục, nơi mà Mộc Mộc phẫu thuật, không phải thuộc về Chu gia sao, Chu Tể Ngôn chính là người thừa kế, không phải vẫn luôn ở Đức tu nghiệp sao, gần đây anh ta về nước rồi.”

Tân Kiều ngẩn người: “Nga.”

Cuộc sống vĩnh viễn đều là như thế, người ngoài thậm chí không nói đến tên của Chu Côn Ngọc, nhưng vẫn có thể kích động đến nội tâm của cô.

‘Chu gia’ mà Cung Viễn nói, chính là Chu gia của Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều và Chu Côn Ngọc vĩnh viễn gặp nhau ở căn hộ riêng của Chu Côn Ngọc, nên có lúc cô đã quên gia cảnh của Chu Côn Ngọc được viết rất rõ ràng trên tin tức tài chính và kinh tế. Có lúc cô cũng đã quên, Chu Côn Ngọc rõ ràng đến từ tầng lớp mà cô chán ghét nhất.

“Được rồi, cậu không có hứng thú, vậy chúng ta không nói chuyện này nữa.” Cung Viễn hỏi: “Thứ năm này có họp lớp, đi không?”

Cung Viễn và Tân Kiều là bạn thời trung học, cùng nhau thi vào trường cảnh sát, lại cùng được phân vào đội gỡ bom. Bởi vì Tân Kiều không thích thân cận với bất cứ người nào, nên hai người cũng không thể nói là bạn bè tốt, nhưng tóm lại là quen biết.

Thật ra lúc Cung Viễn hỏi Tân Kiều câu này, báo ôm bao nhiêu hy vọng. Dù sao Tân Kiều cũng không thích tham gia họp lớp.

Nhưng năm nay Tân Mộc đã phẫu thuật xong, Cung Viễn nghĩ áp lực trên vai Tân Kiều giảm đi, cô cũng nên tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều một chút.

Nhưng cậu ta không nghĩ tới Tân Kiều thực sự gật đầu: “Được, đi.”

Cung Viễn kinh ngạc: “Thật sao?”

Tân Kiều bình tĩnh gật đầu: “Ở đâu?”

“…” Cung Viễn có chút bất đắc dĩ: “Không phải cậu đã tắt thông báo của nhóm lớp rồi chứ, năm nay Khuông Triết tổ chức, không phải công ty của cậu ấy năm nay đã mượn chính sách hỗ trợ doanh nghiệp nhỏ trong nước mà kiếm lời một khoảng sao? cho nên cậu ấy mời cả lớp chúng ta đến một câu lạc bộ không tồi.”

Cung Viễn báo tên câu lạc bộ đó.

Tân Kiều nói với Tân Mộc, thứ năm sau khi tan sở cô muốn đi theo gia họp lớp, sẽ sớm chuẩn bị cơm cho Tân Mộc, bảo em ấy tan học thì tự mình hâm nóng.

Tân Mộc nhìn có vẻ còn hưng phấn hơn cả cô: “Chị đi đi.”

Tân Kiều lo lắng: “Lúc em lấy thức ăn ra khỏi lò vi sóng, cẩn thận bị bỏng.”

“Tân Kiều.” Tân Mộc không hài lòng: “Chị mới hơn hai mươi tuổi, sao giống mẹ em vậy.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tân Mộc đột nhiên im bặt, em ấy ý thức được bản thân lỡ lời.

Mẹ của các cô bỏ đi, lúc đó Tân Mộc mới hơn hai tuổi, thật ra trong trí nhớ của Tân Mộc vốn không có người đó. Nhưng Tân Kiều thì khác, bất kể mẹ của các cô không đáng tin cỡ nào, nhưng bà ấy vẫn tồn tại trong những năm tháng niên thiếu của Tân Kiều, là một miếng thịt bị cắt đi trong lòng cô.

Tân Kiều chưa bao giờ đề cập, không có nghĩa là lỗ thủng kia không tồn tại.

Tân Mộc có chút bối rối nhìn Tân Kiều, xoắn lấy ngón tay, trái lại là Tân Kiều mỉm cười: “Được rồi. Là chị lo lắng quá nhiều.”

Cho nên cô muốn thay đổi, cho nên cô muốn đi tham gia họp lớp.

Phát hiện bản thân đã đánh mất hứng thú và năng lực tiếp xúc với một người thì phải làm thế nào? Cô vẫn phải trăm phương nghìn kế tìm lại loại hứng thú và năng lực này. Nếu không thì sao, thắt cổ đến chết trên một cái cây là Chu Côn Ngọc sao?

Thứ năm tan sở, cô và Cung Viễn đi tài cao tốc đến câu lạc bộ.

Quả thật giống như Cung Viễn nói, khuôn cửa màu vàng kim, nhìn rất cao cấp, giống như là nơi mà những người như Chu Côn Ngọc sẽ đến.

Đi vào sảnh chính, Tân Kiều để Cung Viễn vào phòng trước, còn cô thì đến nhà vệ sinh một chuyến.

Không phải vì muốn đi vệ sinh, mà bởi vì thỏi son môi Tân Mộc tặng cho cô, ngoại trừ lần đó Chu Côn Ngọc bảo cô trang điểm cô mang ra dùng thử một lần, thì chưa bao giờ chân chính dùng đến. Hôm nay mang theo, dường như cho thấy một loại quyết tâm nào đó.

Cô nên trở nên cởi mở hơn, cô nên sáng sủa hơn. Cô không nên để quá khứ vây hãm bản thân, mặc kệ ‘quá khứ’ là chỉ mười năm trước đây, hay là Chu Côn Ngọc.

Không có kinh nghiệm dùng son môi, nên lần đầu tiên tô quá đậm, cô rút khăn giấy lau bớt, ừ, hình như nhìn đã tự nhiên hơn một chút.

Sau khi tô xong cô cất son môi vào trong túi xách, dọc theo hành lang đi một đoạn, hít sâu một hơi, rồi mới đẩy cửa phòng ra.

Bên trong bỗng chốc yên lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tân Kiều.

Nếu như năng lực xem sắc mặt và năng lực quan sát lúc gỡ bom của Tân Kiều mạnh như nhau, cô sẽ phát hiện ánh mắt những người này tràn đầy kinh diễm.

Ngũ quan của Tân Kiều rất kỳ diệu, nhìn mộc mạc nhưng lại không mờ nhạt giữa đám đông. Chỉ một thỏi son môi vô cùng đơn giản lại dường như đột nhiên thắp sáng cả khuôn mặt, làm cho người ta ý thức được đó là một cô gái xinh đẹp, trưởng thành.

Trong vẻ lãnh đạm của cô cũng có thể cất giấu một chút quyến rũ. Trong sự lạnh lùng của cô cũng có thể cất giấu một chút đáng yêu.

“Tân Kiều.” Rốt cuộc có một cô gái cởi mở ngoắc tay với cô, giải vây cho cô: “Đã nhiều năm không gặp cậu, bên này bên này ngồi đi.”

Có bạn học nam huých nhẹ khửu tay người bên cạnh, dùng mắt ra hiệu, dường như trước đây người đó có ý với Tân Kiều.

Tân Kiều chỉ đành làm bộ không phát hiện.

Trên bàn có người đang thổi phồng Khuông Triết: “Việc kinh doanh của Khuông tổng rất lớn a, đã có thể mời lớp chúng ta đến câu lạc bộ cao cấp như thế này rồi.”

Khuông Triết liên tục xua tay: “Nào có, câu lạc bộ này mới mở, chỉ là bề ngoài nhìn xa hoa nhưng thật ra không đắt tiền. Nếu thật sự nói đến xa xỉ, thì phải nói đến câu lạc bộ ở con phố đối diện, đó mới thật sự là chỗ của người có tiền, chúng ta đều không thể làm được thẻ hội viên.”

Mà bàn của Tân Kiều đang ngồi, có bạn học đang hỏi tình huống của Tân Kiều.

Tân Kiều nói sơ lược rằng cô và Cung Viễn là đồng nghiệp, bởi vì tính chất đặc biệt của công việc nên không thể nói quá chi tiết, vì vậy khiến Tân Kiều có vẻ rất kiệm lời.

Dần dần cũng không ai tìm nói chuyện phiếm trò chuyện nữa.

Tân Kiều thở ra một hơi, đứng lên đi ra khỏi phòng, dự định ra cửa hút một điếu thuốc và hít thở không khí.

Trên đường gặp phải một bạn học nam, nhìn thấy cô người đó không khỏi sửng sốt.

Chính là người vừa rồi được người bên cạnh ra hiệu.

Anh ta do dự chốc lát, dường như gom đủ dũng khí hỏi Tân Kiều: “Thuận tiện thêm Wechat của cậu sao?”

Trong ngữ điệu lễ phép của Tân Kiều chứa đầy cảm giác xa xách: “Tôi rất ít dùng Wechat.”

“Được, được được.” Người trưởng thành ai lại nghe không hiểu đây là cự tuyệt, người kia liên tục trả lời, sau đó trở vào phòng.

Tân Kiều một mình đi ra cửa, tìm một chiếc ghế dài yên tĩnh bên đường, ngồi xuống rút một điếu thuốc kẹp giữa ngón tay. Chỉ là nơi này dòng xe cộ mặc dù không tính quá đông đúc, nhưng vẫn xem như náo nhiệt.

Hút thuốc đối với cô là việc rất riêng tư, cho nên lúc này cô không muốn hút nữa, mà chỉ kẹp trong tay, ngồi ngẩn người nhìn đường phố đối diện.

Dường như bầu trời thực sự muốn đổ tuyết, mây giăng kín, bóng đêm nặng nề, đặt áp lực lên con người.

Tân Kiều còn nhớ mùa đông trước khi Tân Lôi qua đời, cô và Tân Lôi đi dưới trận tuyết đầu mùa, Tân Lôi vui tươi hớn hở hỏi cô: “A Kiều, hôm nay không cùng bạn học ra ngoài chơi sao?”

Tân Kiều có chút nghi hoặc nhìn ông ấy một cái.

“Không phải thanh niên các con điều chú ý việc này sao, cùng nhau đi dưới tuyết đầu mùa, có thể đầu bạc răng long.”

“Ba.” Tân Kiều ngắt lời ông ấy: “Con không yêu sớm.”

Tân Lôi nháy mắt, đánh nhẹ vào cánh tay cô: “Ba nói con đó A Kiều, con cũng quá ngoan rồi.”

Cũng không phải ngoan, chẳng qua là từ quan hệ giữa ba mẹ cô đã không tốt, mà các cô cũng không có thân thích gì. Cho đến bây giờ cô dường như chưa từng nhìn thấy một đoạn tình cảm tốt đẹp là có dáng vẻ gì.

Cô chỉ nhớ rõ cuối cùng Tân Lôi nói với cô: “Sau này A Kiều của chúng ta có người mình thích, phải dẫn về cho ba xem.”

Tân Kiều nghĩ chuyện cũ xuất thần, cảm thấy những đốt ngón tay đang kẹp điếu thuốc phát lạnh.

Cô cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện, là một đóa hoa tuyết rơi trên ngón tay cô.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, quả nhiên là tuyết rơi, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay,  mượn ánh sáng của ngọn đèn đường bên cạnh, cô nhìn rất rõ ràng.

Lúc ánh mắt dời xuống thì bỗng nhiên như bị đông cứng, khóe môi mím chặt.

Đường phố đối diện chính là câu lạc bộ người có tiền thường đến mà Khuông Triết đã nói. Vừa rồi Tân Kiều ngồi ở chỗ này nhìn thấy những người ra vào trước cửa, đều mặc áo sơmi hoặc lễ phục, ngay cả một chiếc áo khoác của cũng không có, vội vã bước xuống bậc thang thì sẽ lập tức bước lên một chiếc xe sang bên đường.

Mà hiện tại người đứng trên bậc thềm, là Chu Côn Ngọc.

Các cô xem như tình cờ gặp nhau, thật không biết duyên phận như vậy có phải nên gọi là nghiệt duyên hay không.

Chu Côn Ngọc cũng giống như tất cả những kẻ có tiền ra vào câu lạc bộ này, mặc áo sơmi mỏng, váy chữ A.

Điểm khác biệt giữa Chu Côn Ngọc và những người đó là nàng không vội vã bước xuống bậc thềm, mà chỉ đứng ở nơi đó, nhìn Tân Kiều ở đối diện.

Tân Kiều thậm chí không biết Chu Côn Ngọc làm thế nào nhìn thấy cô, cũng giống như cô không biết bản thân làm sao nhìn thấy Chu Côn Ngọc.

Rõ ràng giữa các cô cách một con đường không tính là nhỏ.

Rõ ràng là ban đêm. Rõ ràng giữa hai người có người xa tấp nập.

Nhưng cô ngồi trên chiếc ghế dài ven đường, Chu Côn Ngọc đứng trên bậc thang trước cửa câu lạc bộ, dưới trận tuyết đầu tiên của mùa đông, hai người lẳng lặng nhìn nhau.

Tân Kiều bỗng nhiên cong khóe môi, đột nhiên nghĩ đến ba cô, ba sẽ muốn gặp mặt Chu Côn Ngọc sao?

Con cũng không biết nên giới thiệu Chu Côn Ngọc với ba như thế nào.

Không biết miêu tả mối quan hệ giữa con và chị ấy như thế nào, cũng không biết định nghĩa con người chị ấy như thế nào. Con thậm chí ngay cả chị ấy là tốt hay xấu cũng không thể nói rõ.

Ý cười bên môi Tân Kiều càng lúc càng sâu, hoa tuyết lạnh lẽo lọt vào mí mắt, thay thế cho nước mắt chưa bao giờ tràn ra của cô.

Cô dường như bỗng nhiên hiểu câu nói của Chu Khả Ngọc, ‘nếu như có một ngày, cô phát hiện có người có thể làm cô vừa khóc vừa cười, hoặc là vừa cười vừa khóc, vậy tám chín mươi phần trăm là cô thích cô ấy rồi.’

Vì sao trên thế giới sẽ có một người mà lúc nhìn thấy bản thân sẽ theo bản năng mỉm cười, rồi lại khổ sở như vậy.

Cô muốn đến gần nàng hơn nữa, rồi lại vội vàng muốn tránh xa nàng.

Cô căn bản không cho phép nàng đề cập đến ba và em gái của cô, nhưng lúc ngồi dưới trận tuyết đầu mùa, bỗng nhiên lại nghĩ đến người ba đã mất vẫn chưa từng gặp nàng.

Chưa từng gặp một người khiến cô không biết phải làm sao.

Chưa từng gặp một người khiến cô trằn trọc ưu phiền.

Chưa từng gặp một người mà có lẽ cô đã thích từ lâu.

Tân Kiều cảm thấy bản thân vẫn luôn thua thiệt bởi từ ‘thích’ này.

Nếu như sớm biết ‘thích’ không ấm áp sáng lạn như sách vở miêu tả, có thể cô đã sớm bố trí phòng bị đối với Chu Côn Ngọc.

Nhưng hiện tại, đã không còn kịp rồi.

Lúc cô gần như mất đi hứng thú đối với cuộc sống, chỉ có Chu Côn Ngọc dùng một loại phương thức rất không bình thường, xông vào cuộc sống của cô.

Cô nhắm mắt lại, cảm thụ hoa tuyết lạnh lẽo rơi trên mí mắt, dường như đang chấp nhận số phận không thể né tránh.

Lúc mở mắt ra, cô phát hiện Chu Côn Ngọc đã bước xuống bậc thềm, lên chiếc Porche mà nhân viên đã lái ra giúp nàng.

Chiếc siêu xe màu trắng gào thét lướt đi, giống như đêm đó cô đứng bên ngoài khu dân cư nhà Chu Côn Ngọc hút thuốc, hai người cũng lướt qua nhau như thế.

Chỉ là Tân Kiều không nghĩ tới, Chu Côn Ngọc lái xe đến con lươn ở đầu giao lộ, sau đó vòng trở về, dừng xe ở trước mặt cô.

Tân Kiều sửng sốt, ngồi không nhúc nhích.

Chu Côn Ngọc hạ kính xe xuống, cô lúc này mới đứng lên, bước đến trước cửa kính.

Đã lâu không gặp, Chu Côn Ngọc.

Trên mặt Chu Côn Ngọc không có nụ cười đoan trang xưa nay, thậm chí cũng không có loại ý cười trêu chọc quyến rũ, nàng không cười, thật sâu nhìn vào mắt Tân Kiều, điều này khiến nàng có vẻ chân thật hơn so với trước đây.

Không biết vì sao Tân Kiều vẫn luôn cảm thấy Chu Côn Ngọc lúc không cố ý mỉm cười, càng tiếp cận với một Chu Côn Ngọc chân thực hơn.

Chu Côn Ngọc hỏi: “Em ở chỗ này làm gì?”

“Tham gia họp lớp.”

“Vì tham gia họp lớp còn cố ý dùng son môi.”

Tân Kiều mím môi.

Chu Côn Ngọc dời ánh mắt khỏi mặt của Tân Kiều, cổ tay đặt trên vô lăng, đầu ngón tay gõ nhẹ dường như không kiên nhẫn.

Nàng nhìn mặt đường rơi đầy tuyết đầu mùa phía trước, nói: “Đi theo tôi.”

Một khắc đó mặt đường màu hổ phách phản xạ ánh đèn màu vàng nhạt, ánh đầy khuôn mặt tao nhã của nàng.

“Cái gì?” Tân Kiều một lần nữa cảm thấy kinh ngạc.

Một câu kia của Chu Côn Ngọc nói rất cương quyết, nàng nghiêng đầu nhìn vào đáy mắt Tân Kiều: “Tôi nói, đi theo tôi, Tân Kiều.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!