Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 29

Chương 29

 

Lúc Tân Kiều ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Côn Ngọc vẫn đang ngồi trên sô pha pha trà.

Chu Côn Ngọc người này rất thích hợp pha trà, ngồi ở chỗ đó giống như một bức tranh với lỗi vẽ tinh tế đoan chính. Bàn tay trắng nõn tựa gốm sứ, hoa văn núi non trên gốm lả lướt kéo dài dọc theo đầu ngón tay, hương trà nồng đậm  là mây trên đỉnh núi, chỉ nhìn bàn tay ấy một cách đơn thuần đều sẽ cảm thấy người trước mặt thánh khiết không thể xâm phạm.

Lần đầu gặp Chu Côn Ngọc, người ta sẽ luôn cho rằng nàng là màu trắng tinh khiết.

Khi lột mở từng lớp một, người ta mới phát hiện nàng có rất nhiều màu sắc.

Trắng tinh khiết, xanh dịu dàng như nước sông, màu đen xinh đẹp của dây leo, còn có màu hồng nhạt, Tân Kiều đã từng thấy qua.

Màu hồng kia dường như không chịu được ánh mắt đẹp như thơ, mà từng chút rơi xuống, phủ đầy gò má, rơi trên nền tuyết khiến nền tuyết nở hoa, nhưng mùa đông sao lại có những đóa hoa xinh đẹp như vậy.

Sắc màu linh hồn của nàng rất phức tạp, bốn mùa đều không thể sánh bằng.

Tân Kiều đứng cúi đầu trước mặt nàng, cũng không thể nói rõ bản thân đang nhìn cái gì. Dường như, cứ thế ngưng mắt nhìn Chu Côn Ngọc dưới ánh đèn nhiều một chút, nhìn quang vựng khúc xạ từ mái tóc đen óng của nàng, nhìn vân da nhợt nhạt của nàng đều bị ánh làm nổi bật, nhìn đôi mắt thanh thuần dường như nửa trong suốt.

Liệu nhìn rõ những chi tiết này, hiểu rõ thêm một chút nữa, cô có thể nhận thức con người Chu Côn Ngọc thấu triệt được hay không?

Nhưng mà, tất cả đều là phí công.

Quan biết Chu Côn Ngọc lâu như vậy, cô đã nhiều lần phí công thử nghiệm, khi thì cảm thấy Chu Côn Ngọc dịu dàng, khi thì cảm thấy Chu Côn Ngọc thích trêu đùa. Khi thì cảm thấy Chu Côn Ngọc quạnh quẽ lãnh tính, khi thì cảm thấy Chu Côn Ngọc chí tình chí nghĩa.

Khi thì cảm thấy Chu Côn Ngọc cũng từng động chân tình, khi thì cảm thấy tất cả chẳng qua chỉ là diễn xuất của Chu Côn Ngọc.

Cô từng có một giây chân chính nhìn thấu Chu Côn Ngọc sao?

Không, chưa từng có.

Cho nên Chu Côn Ngọc ở trước mặt cô, màu sắc của linh hồn luôn thay đổi, cô nắm không được cũng nhìn không thấu.

Ngay cả khi cô nhìn Chu Côn Ngọc chằm chằm như thế, động tác của Chu Côn Ngọc khoan thai không một chút thay đổi. Nước trà được pha xong rót vào trong chén, sau đó nhẹ nhàng nâng chén uống cạn, thậm chí còn có nhàn hạ đặt một chén khác sang bên cạnh, mềm nhẹ hỏi Tân Kiều một câu: “Uống trà không?”

Tân Kiều nét mặt lãnh đạm, không nói lời nào.

Thật ra cảm xúc ngay tại giây phút này của cô, là phẫn nộ.

Qua từng ấy năm, Tân Kiều dường như đã quen như vậy, lúc khuôn mặt cô nhìn càng bình tĩnh hờ hững, thật ra nội tâm càng phẫn nộ.

Cô bị cuộc sống hại quá thảm, cô đã biết từ lâu, nếu như lộ ra kẽ hở cho đối phương nhìn thấy, sẽ chỉ khiến bản thân thất bại thảm hại.

Cho nên cô ngừng một chút, ngữ điệu bình tĩnh hỏi Chu Côn Ngọc: “Hiện tại dường như không phải thời gian uống trà.”

Chu Côn Ngọc nhếch khóe môi.

Nhưng Tân Kiều vẫn cho phép bản thân lộ ra một chút kẽ hở, dường như trong lòng cô vẫn ôm lấy một chút hy vọng xa vời cuối cùng. Cô hỏi Chu Côn Ngọc một câu: “Chị xác định muốn như vậy sao?”

Chu Côn Ngọc nhìn cô một cái, sau đó đứng lên, lướt qua cô mà đi vào hành lang bên trong.

Tân Kiều không biết Chu Côn Ngọc đi nơi nào, lại là có ý gì. Là đổi ý rồi sao?

Đổi ý đi Chu Côn Ngọc. Trong lòng Tân Kiều yên lặng nói.

Tình cảm của chúng ta, không nên phát triển theo hướng này.

Nhưng lúc nghĩ đến những lời này, Tân Kiều lại không nhịn được công môi tự giễu.

‘Tình cảm’, Chu Côn Ngọc có chân chính đặt hai chữ này vào giữa các cô dù cho chỉ một giây sao?

Cô không biết, cô không biết gì cả.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng lại vang lên, đó là Chu Côn Ngọc đã quay trở lại.

Ý cười bên môi Tân Kiều càng sâu hơn một chút.

Chu Côn Ngọc không đổi ý, mà chỉ đi lấy một chiếc khăm tắm, sau đó chỉnh tề trải trên sô pha.

Bác sĩ ít nhiều đều có một chút ưa sạch như thế, Chu Côn Ngọc ngay cả sô pha nhà mình cũng cảm thấy không sạch sẽ, nhưng phương pháp giải quyết của nàng là lót một cái khăn tắm mà không phải sau khi cùng Tân Kiều tắm rửa xong thì đi vào phòng ngủ. Có lẽ phòng ngủ quá riêng tự, chiếc giường lông ngỗng mềm mại gánh vách tất cả những giấc mộng không bố trí phòng vệ, cho nên Chu Côn Ngọc chưa bao giờ cảm thấy quan hệ giữa nàng và Tân Kiều thân mật đến mức có thể đưa vào phòng.

Chu Côn Ngọc khoan thai ngồi trên sô pha, tư thái tựa như lúc ngồi pha trà.

Tân Kiều gần như bật cười thành tiếng.

Nói thẳng ra, nếu như lúc này điều thúc đẩy cô chỉ là lưu luyến, như vậy cô không dám làm. Nhưng điều đang thúc đẩy cô lúc này đây lại là phẫn nộ.

Lúc cô mang hoa hồng Chu Côn Ngọc tặng cô cắm vào bình nước khoáng được rửa sạch sẽ, lúc cô vì một câu ‘ăn diện’ của Chu Côn Ngọc mà muốn dùng son môi Tân Mộc tặng, lúc trong lòng cô nảy sinh vô số rung động, gần như sắp với đến được hai từ ‘yêu thích’.

Thì ra tất cả đối với Chu Côn Ngọc mà nói, chỉ giống như một trò chơi.

Tân Kiều tiến gần Chu Côn Ngọc một bước, vươn ngón tay nâng cằm Chu Côn Ngọc lên.

Hàng mi dài của Chu Côn Ngọc chớp động.

Thế nào, Chu Côn Ngọc cho rằng cô muốn hôn nàng sao?

Tân Kiều nghĩ, không ngờ Chu Côn Ngọc cũng có lúc phán đoán sai lầm.

Cô sao lại hôn Chu Côn Ngọc, hành vi này đối với loại quan hệ như các cô có phải quá dịu dàng thân mật rồi hay không?

Cô chỉ muốn cho Chu Côn Ngọc nhìn thẳng vào mắt cô, cô cũng nhìn vào đáy mắt Chu Côn Ngọc, sau đó mở miệng: “Tôi có thể hỏi một vấn đề trước hay không?”

Chu Côn Ngọc dịu dàng ‘ừ’ một tiếng, coi như hào phóng, coi như khoan dung, coi như một bức tượng thần từ ái nhìn nhân gian.

Tân Kiều hỏi: “Đến cùng vì sao chị, nhất định phải trêu chọc tôi?”

Thần linh nở nụ cười.

Khóe môi của nàng khẽ động, nhưng thứ chân chính tiết lộ vẻ đăm chiêu suy nghĩ của nàng chính là đôi mắt màu hổ phách, lãnh đạm không có nhiệt độ.

Tân Kiều gần như bắt đầu từ khi đó, đã cảm thấy bị tổn thương.

“Đêm nay tôi dẫn em đi gặp bàn bè của tôi, đúng không?”

Tân Kiều nâng cằm Chu Côn Ngọc, không nói lời nào.

“Bọn họ là bạn bè cùng tôi lớn lên.” Chu Côn Ngọc nhu hòa mỉm cười, nhưng nàng không phải muốn biểu đạt, nàng dẫn Tân Kiều đi gặp bạn bè từ nhỏ của mình là bởi vì hai người rất thân thiết.

Tân Kiều hỏi: “Rốt cuộc chị muốn nói gì?”

Chu Côn Ngọc chớp mắt: “Em có nghe rõ bọn họ đang nói những chuyện gì hay không?”

Quán bar tiếng nhạc quá lớn, giống như đang oanh tạc màng tai người ta. Tân Kiều phải đợi một lúc thích ứng hoàn cảnh, mới có thể từ trong những tiếng cười nói bắt được vài câu từ trọng điểm.

“Nói cho tôi biết.” Chu Côn Ngọc thúc giục: “Em có nghe rõ hay không?”

Tân Kiều lấy lại bình tĩnh: “Cưỡi ngựa, trượt tuyết, leo núi, nhảy bungge.” Đại khái chính là những thứ này.

Chu Côn Ngọc khẽ gật đầu: “Thính lực rất tốt, Tân tiểu thư rất lợi hại.”

“Đây là cuộc sống của họ, mỗi năm không biết bay đi nước ngoài bao nhiêu lần, cái gì kích thích thì chơi cái đó. Thật ra, tai nạn trong khi tham gia các hoạt động mạo hiểm này cũng không ít, nhưng em đoán xem, vì sao họ vẫn làm không biết mệt?”

Tân Kiều trầm mặc.

Chu Côn Ngọc nhếch môi: “Bởi vì cuộc sống của những người như chúng tôi, có lẽ còn nhàm chán hơn nhiều so với những gì em tưởng tượng, nếu không có những loại kích thích này, ngày tháng trống rỗng đến nỗi quả thực không biết nên sống như thế nào.”

“Vậy tôi lại hỏi em, tôi rõ ràng lớn lên cùng họ, vì sao tôi lại không có hứng thú đối với những thứ đó?”

“Lẽ nào, là bởi vì tôi đặc biệt ngoan ngoãn sao?” Lúc nói đến ‘ngoan’, nàng khẽ nghiêng đầu, trong mắt có một tia giảo hoạt.

Tân Kiều ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

“Dĩ nhiên không phải.” Chu Côn Ngọc giống như hùng hồn cho ra đáp án: “Là bởi vì con người của tôi, dã tâm đặc biệt lớn mà thôi.”

“Những thứ kích thích có thể mua được bằng tiền, tôi không cảm thấy hứng thú. Chỉ có em, không giống.”

“Từ lần đầu tiên gặp mặt tôi đã nhận ra, em rất phản cảm đối với loại người như chúng tôi, nhưng biết làm sao đây, dường như em không thể kháng cự được tôi.”

Bất kể nàng giả vờ dịu dàng hay là ngẫu nhiên bộc lộ mánh khóe, tuyệt nhiên là hai cực tương phản diệt thành một tấm lưới không gì phá nổi.

“Sự kiên cường của em, sự lãnh đạm của em, ở trước mặt tôi bị cắt rơi từng chút một. Quá trình này, rất thú vị.” Chu Côn Ngọc cười nói: “Tôi là một bác sĩ cầm dao phẫu thuật, cơ thể người tôi đã nghiên cứu rất triệt để. Cho nên tôi muốn giải phẫu…”

Cô nhìn Tân Kiều, ánh mắt gần như chân thành, dùng ngữ điệu chân thành tha thiết nói ra những lời rất tàn nhẫn: “… linh hồn của em.”

Hô hấp của Tân Kiều ngưng trệ, cứ thế bình tĩnh nhìn nàng, thậm chí ngay cả nụ cười nhếch môi cũng không còn nữa.

Trái tim Chu Côn Ngọc bỗng nhiên trầm xuống.

Có lẽ những lời này của nàng vô cùng chân thật, có lẽ là lúc mới quen Tân Kiều, nàng chính là từng nghĩ như vậy.

Cũng có lẽ là lúc Tân Kiều lần lượt tổn thương nàng, nàng đã từng có quyết định như vậy.

Nhưng những câu này, mỗi khi đối diện với ánh mắt của Tân Kiều lại bị đánh chia năm xẻ bảy. Lúc này nàng mới gom nhặt từ các góc khâu lại với nhau rồi nói cho Tân Kiều nghe.

Những lời này nàng nói rất nhanh, thậm chí lúc Tân Kiều không trả lời câu hỏi của nàng, nàng còn thúc giục Tân Kiều. Bởi vì nàng không thể dừng lại, nàng rất sợ sau khi dừng lại thì sẽ không nhẫn tâm nói ra những lời này nữa.

Tân Kiều dĩ nhiên tin tưởng.

Chu Côn Ngọc không phải diễn viên, nàng là tắc kè hoa. Lớn lên trong gia đình như nàng, từ nhỏ đã phải học cách che giấu bản thân, diễn xuất không phải một loại kỹ năng mà là lớp da khoác bên ngoài của các nàng, quanh năm suốt tháng từ lâu đã hòa thành một thể.

Sau đó nàng trầm thấp gọi tên Tân Kiều, dùng từ ngữ thô tục nhất gán lên người bản thân, xin Tân Kiều làm chuyện như vậy đối với nàng.

Khóe mắt Tân Kiều ửng đỏ.

Một khắc đó cô cảm thấy bất kham, nói ra thật buồn cười, mới vừa rồi cô ngay cả nâng cằm Chu Côn Ngọc cũng cảm thấy động tác như vậy đối với Chu Côn Ngọc đều là một loại khinh nhờn. Nhưng hiện tại Chu Côn Ngọc đang nói cái gì? Nàng khiến tất cả quý trọng của Tân Kiều dành cho nàng tàn héo giống như cành hoa hồng cắm trong bình nước khoáng, tất cả trở thành một trò đùa ngu xuẩn.

Như vậy, thì thỏa mãn ý nguyện của Chu Côn Ngọc đi.

Tân Kiều phát hiện bản thân sở dĩ bằng lòng, là bởi vì cô muốn lột bỏ tất cả ngụy trang của Chu Côn Ngọc.

Nụ cười hòa nhã của Chu Côn Ngọc luôn rất bình thản.

Chu Côn Ngọc luôn thận trọng bố trí mọi việc.

Mỗi lần đều là cô biểu hiện sự phẫn nộ, chật vật , yếu đuối của bản thân trước mặt Chu Côn Ngọc, khiến vẻ ngoài hờ hững xưa nay của bản thân xuất hiện vết nứt.

Vào loại thời khắc nào đó, con người rất khó ngụy trang.

Tân Kiều cúi người nhìn Chu Côn Ngọc, phần gáy bị ánh đèn chiếu đến phát nhiệt.

Chu Côn Ngọc, chí ít giờ khắc này, hãy để em nhìn chị một cách chân thực nhất, có được hay không?

Để nét mặt và hô hấp của chị lộ ra một chút kẽ hở, để em tìm được một lối vào nho nhỏ, tìm kiếm màu sắc chân thực của linh hồn chị, có được hay không?

Sau một hồi mê loạn, Tân Kiều vào nhà vệ sinh.

Cô ngồi trên bồn cầu, hai tay đỡ trán, khuôn mặt vùi sâu vào lòng bàn tay. Cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Chu Côn Ngọc, đang đi vào một gian nhà vệ sinh khác.

Cô vẫn duy trì tư thế cũ, ngồi bất động.

Cô không thấy rõ chân tướng.

Cho dù là thời khắc hai người trao đổi linh hồn, Chu Côn Ngọc vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt ấy, giống như một chiếc mặt nạ dính chặt trên khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, làm cho người ta căn bản không nhìn thấy phía sau cất giấu cái gì.

Không nên là như vậy.

Quả thật đối với thời khắc đó, cô đã từng nghĩ đến, cũng mơ đến. Nhưng cô cũng có dã tâm của mình, ảo tưởng của cô đối với Chu Côn Ngọc tuyệt đối không chỉ dừng ở thể xác.

Cô muốn thông qua ánh mắt đã rút đi sự ngụy trang, chí ít là ở thời khắc nào đó, đến gần một Chu Côn Ngọc chân thực.

Nhưng Chu Côn Ngọc căn bản chưa cho cô cơ hội đó.

Đến cùng Chu Côn Ngọc người này, vì sao lại giỏi kiềm chế như thế.

Lúc Tân Kiều ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Côn Ngọc vẫn chưa trở ra.

Cô ngồi trên sô pha, cổ tay đặt trên đầu gối, thân trên hơi cúi xuống. Cô không thường làm ra tư thế này, nhưng lúc này cô quả thật cảm thấy thất bại.

Qua một lúc, Chu Côn Ngọc đi ra.

Tân Kiều liếc mắt quan sát, muốn xem Chu Côn Ngọc đã chỉnh trang lại những gì.

Tân Kiều tự giễu nghĩ, Chu Côn Ngọc đi chỉnh trang, có lẽ chính là linh hồn của nàng. Bất kể tình huống nào, nàng cũng sẽ không lộ ra bất cứ sự chân thật nào cho Tân Kiều xem.

Có lẽ Chu Côn Ngọc không nghĩ tới Tân Kiều sẽ ngồi trên sô pha chờ mình, nàng ngồi xuống hỏi Tân Kiều: “Uống trà không?”

Lại là uống trà, giống như trước khi nói ra câu yêu cầu kia.

Tân Kiều nghĩ kĩ, có lẽ đây là sự khác biệt giữa cô và Chu Côn Ngọc.

Cô sẽ xấu hổ, sẽ nhanh chóng mặc quần áo ngay ngắn, nhưng Chu Côn Ngọc sẽ không, bởi vì Chu Côn Ngọc không để cô ở trong lòng.

Cô sẽ suy nghĩ rất nhiều, sau khi trải qua cực hạn phẫn uất vẫn ngồi chờ ở chỗ này, nhưng Chu Côn Ngọc dường như không có việc ấy, hời hợt hỏi cô một câu ‘uống trà không?’

Trái tim của cô bị một câu nói nhẹ nhàng như thế nghiền qua, run rẩy hấp hối. Cô điều chỉnh hô hấp của bản thân, rồi mở miệng hỏi: “Trước đây chị chưa từng có sao?”

Chu Côn Ngọc lại một lần nữa pha trà, nàng quay đầu nhìn sang, vẫn trưng ra nụ cười quyến rũ: “Cho nên?”

Giống như một người chơi sẵn lòng đầu tư vào trò chơi, bởi vì nàng có đủ tiền vốn.

Tân Kiều không thích nhìn Chu Côn Ngọc cười như vậy. Điều đó khiến cảm giác chơi đùa giữa hai người quá mạnh mẽ.

Khiến hoa hồng của cô, son môi của cô, bước chân gấp gáp đi về phía Chu Côn Ngọc của cô, đều có vẻ quá buồn cười.

Nhưng cô đè nén những tâm tình này, nhẹ giọng hỏi một câu: “Đau không?”

Chu Côn Ngọc nhìn cô một cái.

Trái tim hấp hối của Tân Kiều dường như được tiếp thêm dưỡng khí, bất chợt đập liên hồi.

Nụ cười không xen lẫn ngụy trang, khiến nụ cười hoàn mỹ ấy dường như lộ ra một chút kẽ hở.

Nhưng, cũng chỉ là ảo giác của Tân Kiều mà thôi.

Bởi vì khóe môi xinh đẹp kia lại khẽ động: “Đội trưởng Tân, quan tâm tôi như vậy sao.”

Tân Kiều khép hờ đôi mắt.

Thực sự đủ rồi.

Sau một tiếng xưng hô cố ý chọc giận này, cô không nên ôm bất luận ảo tưởng ngây thơ nào đối với Chu Côn Ngọc nữa.

Cô đứng lên: “Tôi đi đây.”

“Chờ một chút.” Chu Côn Ngọc đẩy món đồ chơi trên bàn ra: “Không mang về cho Mộc Mộc sao?”

“Chị còn dám nhắc đến tên của Mộc Mộc.” Giọng của Tân Kiều không hung dữ, chỉ là một loại lạnh lẽo, một loại hờ hững.

Đầu ngón tay của Chu Côn Ngọc cứng đờ chốc lát.

“Vậy, mang theo cái này đi.”

Tân Kiều nhìn xuống, thứ lần này Chu Côn Ngọc để trên bàn trà là thẻ ra vào khu căn hộ.

Tân Kiều vẫn rất bình tĩnh, khom lưng, ngón tay chạm vào tấm thẻ nhàn nhạt ánh kim, nhẹ nhàng gõ xuống, sau đó cầm lấy bỏ vào túi áo khoác: “Chị muốn tiếp tục thật sao?”

“Được, tôi phụng bồi đến cùng.”

“Chị nên hiểu rõ, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không cúi đầu trước người như chị, cũng vĩnh viễn sẽ không động tâm đối với người như chị.”

Mãi cho đến lúc Tân Kiều đóng cửa đi rồi, Chu Côn Ngọc mới nhấc gót chân ra khỏi dép lê, nhẹ nhàng xoay chuyển cổ chân của mình.

Nhịp tim còn chưa bình phục, cho nên nàng cần cho bản thân một chén trà nhỏ, ổn định tinh thần, lúc nhìn món đồ chơi MC Donald’s trước mặt, nàng chậm rãi cúi đầu.

Thật ra Tân Kiều không biết, tự kiềm chế là bộ môn bắt buộc của người như các nàng.

Các nàng hưởng thụ tất cả tài nguyên và vật chất. Cái giá phải trả ở phía sau, chính là kiềm chế.

Kiềm chế hứng thú, bởi vì từ ngày sinh ra, các nàng đã được người khác quyết định khi lớn lên sẽ học chuyên ngành gì.

Kiềm chế khẩu vị, bởi vì các nàng phải thể hiện sự giáo dưỡng tốt đẹp, mỗi một món trên bàn ăn nhiều một đũa ít một đũa, đều có định lượng.

Kiềm chế tình cảm, bởi vì tình cảm của các nàng, vĩnh viễn phải phục vụ cho lợi ích của gia tộc.

Tất cả cảm thụ của Chu Côn Ngọc đều bị giấu phía sau thân phận ‘Chu gia tam tiểu thư’, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy điều đó không mấy quan trọng.

Các nàng giống như những chú voi bị thuần phục trong gánh xiếc.

Lúc các nàng vẫn còn là voi con, thì đã bị xích sắt trói chặt vào chân, cố định ở một gốc cây hoặc cọc sắt kiên cố nào đó. Sau đó các nàng sẽ dựa theo cảm xúc và tư tưởng của chính mình muốn giãy thoát, giãy đến da tróc thịt bong, giãy đến máu tươi đầm đìa, để rồi về sau phát hiện bất kể làm thế nào cũng không thể thoát ra được.

Chờ sau khi các nàng trưởng thành, các nàng cũng đã mất đi ý nghĩ giãy dụa, ngoan ngoãn bị cột vào cọc gỗ, không hề muốn phản kháng phí công nữa.

Cho nên muốn đứng ra đối kháng Chu Thừa Hiên, mới có thể là một việc trắc trở như vậy.

Nhưng Tân Kiều.

Chu Côn Ngọc biết rõ Tân Kiều đêm nay bị nàng chọc giận đến mức nào, nhưng bất kể phẫn uất ra sao, Tân Kiều vẫn ở lại, chờ hỏi nàng một câu ‘đau không?’

Đây là một lần hiếm có trong nhân sinh của Chu Côn Ngọc mà ‘tình cảm’ được trước mục đích, đặt trước tâm tình, đặt trước tất cả.

Nàng buông chung trà, cất món đồ chơi Mc Donald’s vào túi xách của mình.

Kiềm chế bản thân đi Chu Côn Ngọc, nàng chỉ muốn hủy hoại mà thôi.

Không thể nói rõ là hủy hoại Tân Kiều, hay là hủy hoại bản thân.

Nếu như kiềm chế không tốt, chỉ cần hé ra một vết nứt nho nhỏ, thì dường như việc động tâm đối với một người giống như Tân Kiều là chuyện hết sức dễ dàng.

Bên kia, Tân Kiều bắt xe trở về nhà.

Tân Mộc đã đi ngủ, cô không bật đèn, đứng trong phòng khách yên lặng nhìn chiếc bóng, mà đóa hoa hồng rũ rượu cắm trong lọ nước khoáng được đặt trên bàn, tựa như một phân thân của cô.

Lúc mang về đã không tươi, trải qua vài ngày càng không có cách nào nhìn nổi, cánh hoa rơi xuống bàn trà, mỗi ngày cô đều quét dọn, nhưng cũng không hề ném bất cứ cánh hoa nào vào thùng rác.

Tân Mộc biết cô vẫn cố gắn giữ lấy nó, nên cũng không thu dọn.

Lúc này cô cúi đầu đứng trong bóng tối, nhìn hai vệt đen trên bàn trà, cô biết đó chính là cánh hoa tàn rơi xuống. Trong lòng toát ra một suy nghĩ rất kỳ quái, nếu như cái bóng của hoa hồng là phân thân của cô, vậy hai cánh hoa rơi xuống chính là hai mảnh vỡ ra từ trái tim cô.

Cô thậm chí còn đưa tay xoa nhẹ lên ngực, như vậy liệu rằng từ nay về sau trái tim sẽ không còn trọn vẹn nữa hay không?

Nhưng từ bên ngoài làm sao sờ đến được.

Vết thương đau đớn nhất vĩnh viễn được giấu ở nơi sâu nhất, từ bề ngoài không thể nhìn ra được.

Ví dụ như lúc mẹ cô đi theo người khác, cô không khóc.

Ví dụ như lúc Tân Lôi qua đời, cô cũng không khóc.

Từ mười tám tuổi cô đã bắt đầu hút thuốc, không dám hút trước mặt Tân Mộc mà chỉ đứng ở đầu phố chật hẹp, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, dưới ánh đèn đưỡng cũ kỹ, chiếc bóng của cô bị chiếu ra rất rõ ràng, nhưng đường nét lại mơ hồ. Cô khẽ ôm đầu, tay kia cắm vào túi quần jean, ngón tay nhiều lần siết chặt lấy túi quần, mũi giày nhiều lần đùa nghịch một hòn đá nhỏ.

Khi đó khuôn mặt của cô ngây ngô hơn hiện tại một chút, đêm khuya ở nơi đường phố chật hẹp không có mấy người qua lại, ngẫu nhiên có người đi ngang qua, đại khái thấy có quá trẻ nên sẽ dùng ánh mắt kỳ quái liếc cô một cái.

Cô còn chưa có vẻ ngoài hờ hững giống như bây giờ, ánh mắt cũng rất trực tiếp nhìn lại đối phương, mặt lạnh không cười.

Đôi mắt sáng trắng đen rõ ràng, mỗi lần như vậy, đối phương sẽ luôn vô thức tránh né ánh mắt của cô.

Cô hút thuốc không phải để giải sầu, mà là tìm kích thích, để bản thân không chết lặng.

Lúc nỗi bi thương thật lớn phủ xuống, cô không cho phép bản thân khóc, cũng không cho phép bản thân cười, tất cả tâm tình đều bị vứt bỏ.

Theo đó mà đến là tác dụng phụ, là sự chết lặng. Lúc một con người ngay cả bi thương cũng không còn cảm nhận được nữa, dường như cũng không thể cảm thụ được bất cứ thứ gì trong cuộc sống, mà chỉ chết lặng chống đỡ, mặc kệ nó là một ngọn núi hay là một hạt bụi.

Cho nên chỉ có hút thuốc.

Lúc cảm giác lạnh thấu xương đâm vào khoang phổi, giống như con con dao cắt qua khí quản chật hẹp, có thể làm hô hấp của con người thông thuận trong vài giây.

Đồng thời cảm giác đau đớn chân thật trong phổi, vẫn luôn làm cho người ta ý thức được, bản thân vẫn còn sống.

Tân Kiều hiện tại không hút thuốc nhiều như trước đây, nhất là sau khi Tân Mộc giải phẫu xuất viện, cô ít hút thuốc hơn một chút. Nhưng mà tối nay cô trầm mặc quét hai cánh hoa kia vào thùng rác,  chai nước khoáng trống rỗng cũng ném đi.

Sau đó xoay người, xuống lầu.

Đứng ở đầu phố đã từng vô cùng quen thuộc, cô lấy thuốc lá trong túi ra.

Vẫn là tư thế khẽ ôm đầu, đèn đường mờ nhạt chiếc lên xương sống có phần hiện rõ của cô. Mặt đường lâu ngày không tu sửa, chằng chịt vết nứt giống như huyết quản bao quanh trái tim, nên luôn luôn có những hòn đá vụn nằm rải rác trên mặt đường.

Tân Kiều vẫn giống như mười năm trước, mang một đôi giày chơi bóng màu đen, dùng mũi giày đùa nghịch hòn đó nhỏ dưới chân.

Cô hút một ngụm khói, rõ ràng là động tác rất quen thuộc nhưng lại bỗng nhiên bị sặc.

Thật ngốc quá, Tân Kiều.

Cuộc sống đã liên tiếp dạy cô hai lần rồi, sao cô vẫn không học khôn lên.

Lúc còn chưa nắm rõ tình huống đã vội vàng moi trái tim chân thành của mình ra, nhất định phải va chạm đến đổ máu mới giống như một con thú nhỏ, ôm cái bụng bị thương lùi về phía sau, dùng bộ lông che giấu, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng chỉ có bản thân biết, có một loại máu không phải màu đỏ, mà xấp xỉ trong suốt, chảy ra từ vết thương trên bụng, chảy dọc theo đường đi, khiến mỗi bước chân đều trở nên lầy lội.

Sau đó Tân Kiều bình tỉnh nhận ra, đó là nước mắt.

Loại máu trong suốt này là nước mắt mà cô chưa bao giờ cho phép bản thân chảy ra, nó vẫn luôn ẩn hình theo sau bước chân của cô.

Cô chậm rãi rít một hơi nữa.

Đừng ngốc nữa.

Tất cả rung động và mềm lòng của cô, đều đã bị Chu Côn Ngọc đêm nay xóa bỏ. Còn sót lại thứ gì đây? Còn lại phẫn uất, còn lại không cam lòng, còn lại thẹn quá thành giận.

Cũng may cô còn không chân chính đi đến bước ‘thích’.

Những cảm xúc tiêu cực hiện tại tựa như một đống rác rưởi tạp nham, làm sao còn có thể dùng ‘thích’ làm danh nghĩa, đến hái đi đóa hoa hồng.

Đêm nay cô nói với Chu Côn Ngọc là sự thật, cô cảm thấy bản thân vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không động tâm thích Chu Côn Ngọc nữa.

Quan hệ giữa cô và Chu Côn Ngọc rất kỳ lạ, dùng trò chơi đến định nghĩa cũng không quá chính xác. Tân Kiều cảm thấy, hai người quả thật có một khoảnh khắc nào đó đã cùng đứng trước một ngã ba đường, đi về bên trái đó là tình cảm chân thành, đi về bên phải, đó là một trò chơi đầy giằng co.

Không thể nói rõ là người nào nhát gan, đã dẫn hai người rẽ về bên phải. Sau này, sẽ không thể quay đầu lại được nữa.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!