Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 30

Về sau, khi chúng ta khái quát một đoạn thời gian mơ hồ, hỗn độn, không biết nên định nghĩa thế nào, chúng ta thường sẽ dùng hai từ ‘về sau’.

Về sau thời tiết lại đột nhiên nóng bức trở lại, tiếp đến là đổ vài trận mưa to, xu thế như vậy dường như đang tiêu hao rất nhiều ngày của cuối mùa hè, sau đó vượt qua mùa thu, thoáng chốc đã rơi vào vòng tay của mùa đông. Làm cho người ta chợt cảm thấy, buổi chiều hè mới quen biết Chu Côn Ngọc, vĩnh viễn sẽ không đến nữa.

Về sau Tân Kiều dần đuổi kịp tiến độ huấn luyện trong đội. Về sau kết quả kiểm tra của Tân Mộc rất tốt, mỗi một kỳ thi tháng đều xếp thứ nhất trong lớp. Về sau Tân Kiều rốt cục mua được một món đồ chơi Mc Donald’s trên ứng dụng Cá Mặn, tên của người bán rất kỳ quái, là một đoạn chữ cái chữ số hỗn loạn.

Lúc Tân Kiều nhận được chuyển phát nhanh, một người dường như chìm vào sô pha mà ngồi hồi lâu, hồi tưởng đêm đó lúc Chu Côn Ngọc lấy món đồ chơi kia ra cho cô xem.

Bao vây lấy trái tim cô, không phải kích động thậm chí cũng không phải phẫn nộ, mà chỉ là một loại khổ sở, giống như một làn sương, bao phủ con đường mòn qua hoa viên. Làm cho người ta không nhịn được mà suy nghĩ, nếu như đêm đó có thể thay đổi bất cứ chi tiết nào, liệu cô và Chu Côn Ngọc có thể đến gần nhau, thẳng thắn thành khẩn đối diện với nhau hay không?

Mà không phải càng lúc càng xa giống như hiện tại.

Nhưng nhân sinh tàn khốc ở chỗ, xưa nay sẽ không có chữ ‘nếu’.

Lúc Tân Kiều đưa món đồ chơi cho Tân Mộc, Tân Mộc chưa nói gì, mà chỉ mím môi, cúi đầu nói: “Tránh ra.”

“Hả?”

Tân Mộc trầm thấp lẩm bẩm: “Chị che hết ánh sáng rồi, em làm sao làm bài tập.”

Tân Kiều khẽ cong khóe môi.

Tân Mộc rất cảm động, cho nên em ấy đang xấu hổ.

Chị em các cô dường như luôn như vậy, không giỏi trực tiếp biểu đạt tình cảm.

Về sau quan hệ giữa Chu Côn Ngọc và Tân Kiều vẫn tiếp tục duy trì.

Bởi vì hai người đều bận rộn, nên tần suất gặp mặt không cao, nhưng cũng không đến mức đạm nhạt. Mỗi lúc Chu Côn Ngọc rãnh rỗi vào buổi tối thì sẽ gọi điện thoại cho Tân Kiều, đỗ chuông một tiếng thì lập tức tắt máy. Chờ Tân Kiều làm việc xong, cô sẽ đến nhà riêng của Chu Côn Ngọc.

Các cô không ước định thời gian, cho nên có lúc là Tân Kiều đến sớm, thỉnh thoảng sẽ là Chu Côn Ngọc đến sớm.

Tân Kiều không thích những lúc Chu Côn Ngọc đến sớm.

Trong căn hộ có một giá sách bằng gỗ hắc đèn rất lớn, chất đầy các loại bệnh án và sách y học, thỉnh thoảng Chu Côn Ngọc đến sớm, nàng sẽ đứng trước giá sách, chọn một ít sách hoặc bệnh án để đọc.

Nghe tiếng bước chân của Tân Kiều, nàng sẽ chuyển ánh mắt.

Trên giá sánh lắp một ngọn đèn trần, ánh sáng màu vàng nhạt sái xuống, rơi trên vai áo sơmi trắng của Chu Côn Ngọc, giống như một con hồ điệp sinh ra trong ánh sáng. Khoảnh khắc ấy, nàng giống như lai khách đứng giữa dòng thời gian, mà từ góc độ của Tân Kiều, ánh sáng đủ để làm mờ quần áo của nàng, thậm chí là khuôn mặt xinh đẹp ấy.

Chỉ còn lại đôi mắt.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Tân Kiều chưa từng quên được đôi mắt ấy.

Tân Kiều luôn vô thức cong nhẹ đầu ngón tay, dời mắt tránh né, đến lúc Chu Côn Ngọc đóng sách đặt vào trên giá, đến lúc nụ cười quyến rũ bò lên hai gò má, cô mới dời ánh mắt trở về.

Đối mặt với một Chu Côn Ngọc ngả ngớn sẽ dễ dàng hơn một chút, bởi vì nàng thực sự giỏi về chọc giận Tân Kiều.

Ví dụ như chờ Tân Kiều ngồi lên sô pha, nàng mặc áo sơmi và quần tây đen giống như lúc làm việc, trên người vẫn nhiễm mùi vị của thuốc sát trùng mà tựa vào lòng Tân Kiều, nhu nhược không xương tựa như xuân liễu.

Ví dụ như ngữ điệu của nàng xưa nay đoan trang, lúc này sẽ bị nhét vào sự mê hoặc độc hữu của ban đêm: “Tân tiểu thư, em có nhớ tôi không?”

Ví dụ như mái tóc dài mềm mại của nàng, đuôi tóc uyển chuyển tựa như đoán hoa chỉ nở rộ trong đêm tối, nàng sẽ cười nói: “Đội trưởng Tân, em cũng đừng quá dịu dàng với tôi.”

Có thể có người một mặt thần thánh thuần khiết giống như thiên đường, một mặt lại u ám giống như hoa bỉ ngạn ở chốn địa ngục sao.

Có thể có người một mặt thâm tình nói ‘nhung nhớ’, một mặt lại dùng lạnh lùng lắp đầy đôi mắt trong suốt kia sao.

Điều này kích động sự phẫn nộ trong Tân Kiều, rõ ràng thân mật dường như cả linh hồn cũng trao đổi cho nhau, trong lòng cô hỏi Chu Côn Ngọc chí ít có thể để cô nhìn thấy con người chân thực của nàng dù chỉ trong một khoảnh khắc hay không.

Nhưng mà luôn vô dụng.

Cho nên Tân Kiều không hề nguyện ý nhìn vào đôi mắt của Chu Côn Ngọc, tầm mắt cô dời xuống, dừng trên môi Chu Côn Ngọc, Tân Kiều khó tránh sẽ có giây phút xuất thần, trái tim gần như được lông nhung bao phủ.

Vẫn muốn nghe sao?

Cho dù biết là giả, chí ít trong khoảnh khắc nhìn như thân mật này, vẫn muốn nghe nàng nói sao?

Muốn nghe nàng nói ‘chị xem em’, ‘cầu em’, hay là một câu càng làm cho Tân Kiều cảm thấy bản thân thật đáng buồn ‘nhớ em’, ‘thích em’.

Sợi tóc mượt mà của nàng quét qua, Tân Kiều không hiểu sao lại tưởng tượng đến một sợi dây câu.

Mà trái tim là con cá đang liều chết giãu dụa sau khi bị sợi dây ấy câu lấy.

Tân Kiều cũng không biết vì sao bản thân thì thầm nói ra hai chữ.

Chu Côn Ngọc nghe không rõ: “Cái gì?”

Tân Kiều lặp lại một lần, trái tim Chu Côn Ngọc đập lỡ nhịp.

Tân Kiều nói chính là ‘vĩnh viễn’.

Nàng luôn chọc giận Tân Kiều, Tân Kiều luôn phẫn uất. Đó là thời khắc hiếm có Tân Kiều để lộ ra sự mềm yếu, giống như động vật nhỏ tham luyến ấm áp, thì thẩm nói một câu: “Chu Côn Ngọc… tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thích chị.”

Trái tim của Chu Côn Ngọc đập rất nhanh, thình thịch giống như một nụ hoa đào nở rộ cuối mùa xuân.

Người giống như Chu Côn Ngọc, không nói ‘vĩnh viễn’.

Các nàng theo đuổi lý tính, khắc chế, an toàn. Các nàng không muốn bất cứ ai nắm được kẽ hở của mình. Các nàng nói ‘có lẽ’, ‘thông thường’, ‘đại khái’.

Các nàng không nói tuyệt đối, không nói vĩnh viễn.

Nhưng vì sao không ai có thể nói câu ‘vĩnh viễn sẽ không thích chị’ nghe như lời nỉ non. Vì sao tiền tố của ‘không thích’ cũng có thể là ‘vĩnh viễn’, khiến câu này tựa như hờn dỗi, nghe vào cũng giống như một lời hứa hẹn suốt đời.

Giây phút ấy Chu Côn Ngọc hoang đường nghĩ rằng, vậy thì cả đời đi.

Mỗi lần nàng chọc giận Tân Kiều, không thể nói rõ là muốn hủy hoại Tân Kiều, hủy hoại một Tân Kiều vĩnh viễn sạch sẽ sáng sủa làm đau đớn lương tâm của nàng, hay là muốn hủy diệt bản thân, hủy diệt một bản thân lùi vào trong màn sương xám của cuộc sống hậu đãi, không muốn đối chọi với Chu Thừa Hiên.

Đây không phải một mối quan hệ tích cực, nhưng Chu Côn Ngọc một người xưa nay lý tính tự giữ, lần đầu tiên hoang đường nghĩ rằng, vậy thì cả đời đi.

Nàng có thể khống chế bản thân không bước ra ranh giới động tâm, nàng có thể không dành quá nhiều tình cảm, nàng có thể làm được.

Ngày đó sau khi kết thúc Tân Kiều một mình ở trong nhà vệ sinh thật lâu, một tay chống bồn rửa mặt, chăm chú nhìn từng giọt nước rơi xuống từ đầu ngón tay.

Cô biết một khi bước ra khỏi nhà vệ sinh sẽ phải đối mặt với nụ cười không thể nắm bắt của Chu Côn Ngọc.

Quả nhiên là thế.

Sau khi Tân Kiều ra khỏi nhà vệ sinh thì cũng đã trở nên lãnh đạm, thấp giọng nói với Chu Côn Ngọc: “Tôi đi đây.”

“Ừ.” Chu Côn Ngọc mềm mại trả lời, nhưng câu trả lời vô cùng hờ hững.

Vì vậy Tân Kiều nhìn vào giữa không trung trống rỗng trước mặt, Chu Côn Ngọc đứng trước giá sách ánh mắt chuyên chú nhìn dấu chấm câu trên trang sách.

Vì vậy Tân Kiều khẽ nhắm mắt, đầu ngón tay của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng sờ qua từng nét chữ trên trang giấy.

Vì vậy Tân Kiều nhẹ nhàng mấp máy đôi môi nhưng căn bản không biết nên miêu tả cảm giác chưa thành hình trong nội tâm như thế nào, Chu Côn Ngọc hơi xuất thần, may mắn vì bản thân rất giỏi ‘tự kiềm chế’.

Rõ ràng là một mối quan hệ không nên động đến chân tình, còn có thể nói gì nữa đây.

Cuối cùng Tân Kiều chỉ chậm rãi thở ra một hơi.

Trong bóng đêm, dưới ánh đèn, hai người lướt qua nhau.

Vừa tiến vào đầu mùa đông, nhiệt độ không khí rơi xuống giống như diều đứt dây. Căn chung cư cũ hệ thống máy sưởi hoạt động không tốt, Tân Kiều và Tân Mộc luôn là nhóm người mặc áo bành tô sớm nhất.

Đêm nay Tân Kiều rửa chén xong thì xuống lầu vứt rác, cô bỗng nhiên sờ vào túi quần, phát hiện có mang theo thuốc lá bật lửa, sau đó một mình đi đến đầu phố quen thuộc.

Ánh đèn quá mờ tối, không giống ánh sáng, mà tựa như phủ thêm một lăng kính. Tân Kiều đứng dưới ngọn đèn, không khí đêm khuya luôn lạnh hơn một chút, cô cúi đầu hít sâu, tay nhấn bật lửa, châm một điếu thuốc.

Lúc làn khói lượn lờ phả ra từ đôi môi, cô đột nhiên phát hiện cô đã lâu chưa hút thuốc.

Sau đó không hiểu vì sao lại nghĩ có thể là bởi vì cảm giác Chu Côn Ngọc mang đến cho cô cũng giống như hút thuốc, cho nên đã thay thế tác dụng của thuốc lá trong sinh mệnh của cô.

Người người đều biết nicotine có hại, nhưng muốn ngừng mà ngừng lại được thật sự có mấy người.

Mỗi lần ở cùng Chu Côn Ngọc, bất kể là phẫn nộ hay là dục niệm, tâm tình luôn quá mức mãnh liệt, kích thích trái tim cô đập loạn nhịp, ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng bắt đầu đau đớn. Giống như hút thuốc, giống như đuối nước, giống như lưỡi dao lạnh thấu xương cắt qua phế quản.

Khiến cô chân thật cảm nhận được rằng bản thân còn sống.

Thật ra Tân Kiều yêu thích cảm giác như vậy, mặc dù cô vĩnh viễn sẽ không thừa nhận ở trước mặt Chu Côn Ngọc.

Vậy hiện nay vì sao cô lại đứng ở chỗ này hút thuốc.

Cô phát hiện đó là bởi vì Chu Côn Ngọc đã hơn một tuần không liên lạc với cô.

Cũng giống như những cuộc điện thoại chỉ đổ một hồi chuông của Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc biến mất và xuất hiện đều không hề có dấu hiệu báo trước.

Tân Kiều lấy điện thoại trong túi quần ra, lật xem nhật ký cuộc gọi.

Lúc đầu khi số điện thoại của Chu Côn Ngọc được lưu vào máy, tên là ‘Bác sĩ Chu’. Sau này Tân Mộc xuất viện, Tân Kiều ‘Z’.

Lúc này giữa bóng đêm cô tịch, lỗi tai bị gió thổi có chút nhột, cô rũ mắt nhìn một loạt những cuộc gọi nhỡ từ ‘Z’, đầu ngón tay lướt đến, chỉ cần nhẹ nhàng chạm một cái thì có thể gọi đi, nhưng trong lúc do dự, tàn thuốc trên tay rơi xuống, đúng lúc rơi trên chữ ‘Z’.

Ngón tay Tân Kiều vuốt nhẹ qua, tàn thuốc bị lau đi, cô hút xong một hơi cuối cùng thì ném tàn thuốc vào thùng rác, trở lại đứng dưới ngọn đèn, ngón tay điểm nhẹ, trong mục sửa đổi, sửa ‘Z’ thành ‘thuốc lá’.

Từ nay về sau tên của Chu Côn Ngọc trong điện thoại di động của cô, trở thành ‘thuốc lá’.

Có hại cho sức khỏe, nhưng muốn ngừng mà không được.

Cô cất điện thoại vào trong túi, rõ ràng đã hút thuốc xong, rồi vẫn tiếp tục đứng giữa giá lạnh một hồi.

Vẫn không nên chủ động liên hệ Chu Côn Ngọc nữa, nhẫn nại đi, tựa như trước khi mua thuốc lá cũng nên nhịn một chút, con người không nên phóng túng bản thân.

Huống hồ cô và Chu Côn Ngọc vốn dĩ cũng không phải mối quan hệ cần phải báo cáo hành tung cho nhau.

Đúng thế.

Tân Kiều nâng ánh mắt, nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, khẽ nheo mắt lại, có chút mờ mịt mà suy nghĩ.

Hôm nay Tân Kiều tan sở tương đối sớm, cô mua một số nguyên liệu về nhà, dự định nấu cho Tân Mộc một bữa ngon.

Món ăn gia đình là sở trường của cô, nổi bật nhất là thịt xào ớt xanh. Sau khi rửa ớt xong thì chuẩn bị bổ ra, tiếp đến là loại bỏ phần cuốn, rồi ném cuốn sang một bên.

Tân Mộc không giỏi ăn cay, cho nên cô cũng không mua ớt đỏ, mà mua loại ớt xanh này, không cay, vị thanh hơn, con dao cắt xuống, phát ra âm thanh dễ chịu.

Đúng lúc này Tân Mộc đi vào: “Chị.”

“Huh?” Một ít tóc mai rũ xuống, lay động theo động tác của Tân Kiều.

Tân Mộc thoạt nhìn muốn vén tóc ra sau tai cho cô, nhưng cuối cùng lại siết nhẹ nắm tay, không hề hành động. Các cô giữ lấy sự quật cường và mẫn cảm của mỗi người, giữ lấy ranh giới ẩn hình giữa hai người, tứ chi tiếp xúc không nhiều lắm, cho nên lúc muốn làm luôn có một chút không được tự nhiên.

Tân Mộc tựa vào khung cửa phòng bếp: “Ngày mai trường của em mở đại hội thể thao.”

“Đã mùa đông rồi còn mở đại hội thể thao.”

“Đúng, không phải mới sửa chữa sân vận động sao, chính là tổ chức ở đó.” Tân Mộc nhìn cô thái ớt, nói: “Lần này mời phụ huynh đến tham gia cỗ vũ, chị sẽ đến sao?” Sau đó lại bổ sung một câu: “Nhưng em tham gia tham gia hạng mục gì cả, nếu chị bận thì không cần phải đến.”

Tân Kiều ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Tân Mộc vừa nói chuyện, ánh mắt vừa đặt trên con dao cắt ớt của cô, con dao này đã dùng nhiều năm, lưỡi dao có thể mài bén nhưng chỗ nối tiếp giữa thân dao và chuôi dao, bất luận chà rửa như thế nào vẫn bám màu rỉ sét.

Giọng điệu của Tân Mộc hời hợt, nhưng đôi mi chớp rất chậm.

Trong lòng Tân Kiều chợt cảm thấy chua xót: “Chị rãnh, không bận chút nào.”

Tân Mộc vẫn nhìn con dao trong tay Tân Kiều, khóe miệng không thay đổi góc độ, biến hóa phát sinh chính là lúc Tân Mộc bỗng nhiên nhẹ nhàng chớp mắt, ý cười lộ ra từ ánh mắt.

Tân Mộc nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài.

Bởi vì đặc thù công việc, ngày nghỉ của Tân Kiều rất khó thay đổi, nhưng nếu không thể đổi, cũng phải nghĩ cách đổi.

Sau khi tan sở, cô đến chợ thương phẩm một chuyến.

Đại khái chỉ có những con phố lâu đời của Bội Thành mới còn tồn tại những ngôi chợ như thế này, bán công cụ, kim chỉ, đồ dùng làm biếp, văn phòng phẩm, cố thủ mỗi một quầy hàng nho nhỏ, bố cục tựa như bàn cờ, còn chưa bị thay thế bởi những chuỗi siêu thị quy mô lớn.

Vừa vào chợ, đủ loại mùi hỗn tạp tràn vào trong mũi, ngửi vào giống như mùi vị của thời gian.

Tân Kiều tìm được quầy hàng bán dụng cụ làm bếp, chọn một con dao mới.

Ông chủ rất nhiệt tình: “Sao rồi cô gái, dao thái trong nhà cũ rồi sao?”

“Phải, cũ rồi.” Tân Kiều bổ sung: “Quá cũ rồi.”

Dao thái cũ đã in đầy vết tích xấu xí, giống như bị thời gian in lên, nhiều lần gợi nhớ khoảng thời gian mười năm gian nan tích góp chi phí phẫu thuật cho Tân Mộc, ca phẫu thuật đã kết thúc cũng là lúc nên thay đổi những thứ thuộc về quá khứ này.

“Vậy cô yên tâm, dao của chúng tôi, tuyệt đối dùng tốt.”

Tân Kiều mang theo con dao mới trở về nhà, thử dùng thái nguyên liệu, quả nhiên sắc bén thuận lợi, tựa như thuận lợi mở ra một cuộc sống hoàn toàn mới.

Ngày hôm sau, Tân Kiều đến trường học của Tân Mộc.

Phụ huynh của các học sinh khác đều đang bước vào độ tuổi trung niên, chỉ một mình cô xen lẫn trong đó, vô cùng trẻ tuổi nên rước lấy rất nhiều sự chú ý. Cô không muốn giải thích, nét mặt hờ hững giữ yên lặng.

Khu vực học sinh ngồi khác với khu vực dành cho phụ huynh, Tân Mộc ngồi ở khán đài đối diện, vừa nhìn thấy cô liền cong môi cười phất tay với cô.

Cô cũng mỉm cười phất tay.

Tân Mộc mang theo ý cười ấy, nói gì đó với bạn học bên cạnh, có lẽ đang nói là: “Cậu xem, đó là chị mình.”

Tân Kiều đột nhiên rất hối hận. Hối hận đã vắng mặt trong không ít hoạt động tập thể của trường học.

Họp phụ huynh cô nhất định sẽ đến, nhưng những hoạt động giống như đại hội thể thao, lớp học thủ công, những hoạt động của trường tổ chức, từ lúc Tân Mộc vào tiểu học cô đã vắng mặt vài lần.

Khi đó cô căn bản không dám xin nghỉ, một lòng lo lắng, rất sợ xin nghỉ sẽ ảnh hưởng công việc ảnh hưởng tiền lương, không đủ tiền chi tiêu cho thuốc men của Tân Mộc. Hiện tại nghĩ lại, nếu như khi đó cô nỗ lực thêm một chút, có phải cũng có thể tìm được biện pháp cứu vãn, mà không phải trực tiếp vắng mặt hay không?

Nhưng lúc đó cô thực sự quá bận rộn, cũng quá mệt mỏi, bất kể là thời gian hay là tinh lực, cô đều thực sự không rảnh bận tâm nhiều hơn nữa.

Để chúc mừng khánh thành sân vận động mới, hội thao lần này tổ chức rất long trọng, ngoại trừ lãnh đạo đọc diễn văn, còn mời không ít học sinh ưu tú đã tốt nghiệp lên phát biểu.

Thương nhân, học giả, tác giả, ngoài ra còn có một nữ sinh rất trẻ tuổi, mới vừa thi đậu ngành công trình hàng không, có người nói học một chuyên ngành nổi tiếng thật tốt, rất có hy vọng có thể trở thành ‘Úc Khê thứ hai’. Mà Úc Khê hiện nay là kỹ sư, đã trở thành nhân vật tiêu biểu cho ngành công trình hàng không, nhưng cô ấy xưa nay kín tiếng, một lần gần đây bị chụp được là đang ở cùng nữ minh tinh nổi danh Giang Y, hai người không trang điểm, quần áo giản dị, đội mũ, đứng trước một quầy hàng nhỏ trong hẻm, chia nhau một cái bánh ngọt.

Nếu như không phải vừa vặn bị một du khách chụp ảnh đưa vào khung hình, lại bị fan cuồng nhiệt nhiều lần so sánh đối chiếu, nhất định sẽ không bị ‘bắt’ được.

Lúc này, nữ sinh mặc áo diệt dày, đuôi ngựa buộc cao sau đầu, dáng vẻ dào dạt thanh xuân bước lên bục diễn thuyết.

Vừa nhìn rõ, ánh mắt Tân Mộc lập tức chuyển về phía Tân Kiều, nói nhỏ gì đó với bạn học bên cạnh, bản thân Tân Kiều cũng sửng sốt.

Bởi vì nữ sinh này, dung mạo có phần tương tự Tân Kiều.

Nhưng chỉ là ngũ quan tương tự, Tân Kiều rất nhanh đã phát hiện hai người thực sự quá bất đồng.

Ví dụ như lúc nữ sinh diễn thuyết, bên môi luôn mang theo nụ cười tự tin phóng khoáng.

Ví dụ như diễn thuyết xong bước xuống, nữ sinh nhanh chóng hòa mình cùng những người khác, cho dù cô ấy và những người này lúc trước cũng không hề quen biết.

Ví dụ như những người khác những người khác đọc diễn văn, cô ấy vỗ tay nhiệt liệt, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào trong mắt cô, cũng lóng lánh tựa như những việt sáng ngưng tụ trên thái dương của cô ấy.

Đại học năm nhất, mười chín tuổi.

Tân Kiều vào tuổi này, không hề có nụ cười như thế này.

Loại nụ cười này từ năm mười tám tuổi thì đột nhiên biến mất trên khuôn mặt cô, sau đó là mười năm dài khổ hạnh.

Lúc này cô xa xa nhìn nụ cười của nữ sinh kia, cũng thử kéo khóe môi nở nụ cười.

Rất đơ cứng, giống như người máy rỉ sét bị thời gian vứt bỏ, cô không lộ ra được nụ cười như thế.

Hôm qua cô bỗng nhiên đi mua một con dao mới là bởi vì ánh mắt Tân Mộc nhìn con dao cũ dường như đánh thức cô, cô đột nhiên phát hiện, cuộc sống của các cô đã bị mười năm qua định hình, cũng giống như con dao loang lổ rỉ sắt kia.

‘Dũng sĩ đánh bại ác long’ là cổ tích, cô cùng Tân Mộc chiến thắng bệnh tật, đó cũng là một câu chuyện cổ tích.

“Sau khi dũng sĩ đánh bại ác long’ là ngụ ngôn, bởi vì trải qua mười năm, bất kể là trên người cô hay là Tân Mộc đều đã khắc sâu những vết tích không thể xóa đi được.

Ví dụ như tính tiết kiệm của cô, sự hiểu chuyện của Tân Mộc.

Ví dụ như sự kiệm lời của cô, sự nhạy cảm của Tân Mộc.

Ví dụ như cô không muốn giao tế, Tân Mộc giả vờ phóng khoáng.

Giải phẫu kết thúc, cô vẫn quen mua nguyên liệu nấu ăn và trái cây giảm giá, trong lòng không có cảm giác an toàn, vẫn luôn muốn tiết kiệm tiền nhằm phòng cho bất cứ trường hợp nào.

Giải phẫu kết thúc, Tân Mộc vẫn sống trong sự cẩn trọng, ngay cả yêu cầu cô đến trường học tham gia đại hội thể thao cũng sợ tăng thêm gánh nặng cho cô.

Cuộc sống của các cô cũng không bởi vì ca phẫu thuật kết thúc mà đột ngột trở thành một dáng vẻ tốt đẹp hơn.

Tân Kiều cảm thấy không thể tiếp tục như thế, cho nên cô đi mua một con dao mới. Đại hội thể thao kết thúc, cô đi đón Tân Mộc, gọi em ấy: “Đi, ra ngoài ăn.”

Tân Mộc cười hỏi: “Vì sao chứ?”

“Không vì sao cả.” Tân Kiều hỏi: “Cần lý do sao.”

“Hào phóng vậy sao.” Tân Mộc cong môi cười: “Vậy thì đi thôi.”

Cuộc sống là nên thay đổi, Tân Kiều đã nghĩ như thế. Bắt đầu từ một con dao làm bếp, bắt đầu từ một bữa cơm, bắt đầu từ một lần đại hội thể thao.

Hai người ra khỏi cổng trường, mùa đông đến gần, đèn đường bật rất sớm, kéo chiếc bóng của hai người ra thật dài. Khoảng cách giữa hai người không tính là gần, nhưng thỉnh thoảng chiếc bóng sẽ lay động theo bước chân, tựa như châu đầu vào nhau.

Tân Mộc dường như đã phát hiện, tận lực kéo dài bước chân của bản thân, khiến chiếc bóng lay động.

Trong khoảng thời gian Chu Côn Ngọc biến mất, thật ra nàng không ở Bội Thành.

Nàng đến Lộc Thành tham gia một diễn đàn y học, một trong số những chủ giảng chính là giáo sư Chung lần trước Chu Thừa Hiên giới thiệu cho nàng, tham gia một diễn đàn như vậy, đối với bài nghiêm cứu tiếp theo của nàng sẽ có rất nhiều hữu ích.

Lúc nàng tham gia hoạt động ở bên ngoài, từ trước đến nay không thích tự giới thiệu bản thân là cháu gái của Chu Thừa Hiên.

Nhưng lần này có mặt giáo sư Chung, mỗi lần ông ấy giới thiệu nàng với ai đó, sẽ luôn thêm một câu ‘bác sĩ Tiểu Chu, trẻ tuổi đầy hứa hẹn, chắc chắn rồi, người ta là y học thế gia, cháu gái của lão Chu.”

Đối phương lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn nàng sẽ lập tức khác đi.

Vì vậy những lời khen khuôn sáo thường nghe trong các buổi xã giao, lúc này ở diễn đàn y học cũng nhiều lần lặp lại.

“Người sáng tạo phương pháp giải phẫu TR.”

“Xác xuất thành công trăm phần trăm.”

“Không biết bao nhiêu người lấy lão Chu làm mục tiêu.”

Ngón tay của Chu Côn Ngọc âm thầm siết chặt ống quần tây. Làm bác sĩ ngoại khoa, móng tay của nàng luôn được cắt dũa gọn gàng, nhưng lúc này do dùng sức, móng tay lại cắm sâu vào lòng bàn tay, dường như muốn tạo thành vết cắt.

Cách thời điểm kết thúc còn ba ngày nữa, nàng đã sớm báo với giáo sư Chung: “Một ngày cuối cùng đi tham quan du lịch em sẽ không tham gia, quay về Bội Thành sớm một ngày.”

“Tiểu Chu, cũng không nên xem đó là đi chơi a.” Chung Văn hàm ý sâu xa nhìn nàng một cái, nói: “Đây chính là cơ hội tốt để mở rộng mối quan hệ.”

“Vâng, cháu biết.” Nụ cười của Chu Côn Ngọc đoan trang tao nhã, tìm không ra một chút sai lầm: “Nhưng bệnh viện có việc, thực sự không thể chậm trễ nữa.”

Buổi chiều ngày cuối cùng toạ đàm kết thúc, Chu Côn Ngọc mang theo hành lý đã thu thập ra sân bay.

Đã lâu không đi máy bay, máy bay chậm rãi hạ cánh, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ đã đổi thành màu xám xịt như bóng đêm. Lúc bước xuống cầu thang máy bay, Chu Côn Ngọc ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hôm nay trời đầy mây, mây mù dày đặc, không nhìn thấy một ngôi sao, trái lại làm cho người ta càng da diết nhớ nhung một đôi mắt nào đó.

Một đôi mắt trắng đen rõ ràng, luôn trong sáng, tựa như tinh tú trên trời.

Nàng kéo hành lý ra cổng sân bay, dường như lúc này mới xem như chân chính bước lên địa giới của Bội Thành.

Nàng xem thời gian, đúng 0 giờ 1 phút, đã bắt đầu một ngày mới.

Chu Côn Ngọc cảm thấy bản thân vô duyên vô cớ muốn trở về Bội Thành ngày hôm nay, đây là muốn làm gì?

Hơn mười tiếng đồng hồ trôi qua, đến thời gian Tân Kiều tan sở.

Cô mua nguyên liệu nấu ăn và trái cây, hơn nữa hôm nay cố ý không mua loại giảm giá, đang lúc xách đồ về nhà thì phía sau có người gọi cô: “Tân Kiều.”

Tân Kiều quay đầu nhìn lại, thấy là Chu Khả Ngọc, bên trong vẫn mặc áo sơmi trắng và quần tây đen, nhưng bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài, cô ấy mỉm cười đi về phía cô: “Mới vừa mua nguyên liệu sao, tôi cũng thế.”

“À.” Tân Kiều nói xong, sau đó nghĩ lại, trả lời như vậy liệu có quá qua loa hay không, dù sao hiện tại Chu Khả Ngọc và Tân Mộc quan hệ không tệ, tiếng Anh của Chu Khả Ngọc rất tốt, Tân Mộc thỉnh thoảng sẽ hỏi cô ấy vài vấn đề.

Cho nên cô hiếm khi chủ động hỏi một câu: “Cô mua thứ gì?”

“Khoai tây, thịt bò.” Chu Khả Ngọc nói đại khái cho cô nghe một lần.

Cô gật đầu rồi không nói nữa.

Haiz, không thích giao tiếp với người khác, khó xử thật.

Hai người đi cùng nhau, Chu Khả Ngọc bỗng nhiên nói với cô: “Sinh nhật vui vẻ.”

Tân Kiều kinh ngạc.

Hôm nay là sinh nhật cô sao? Cô đã quên.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!