Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 10

Chương 10

Trắng đen đối lập, từ trước đến nay là quan niệm cố hữu trong nhân tâm.

Tỷ như một thân trúc đen mọc giữa tuyết, tỷ như một ngôn sao sáng trên bầu trời đêm, thông qua sự đối lập mãnh liệt như vậy, ánh mắt không khỏi bị thu hút.

Vừa rồi Tân Kiều một lòng một dạ muốn ngăn cản động tác của Chu Côn Ngọc, đến gần rồi mới ý thức được lúc ánh mắt của cô dừng trên ngực Chu Côn Ngọc sẽ nhìn thấy cái gì.

Hoa văn màu đen leo trên làn da trắng tuyết, dường như có linh hồn.

Thiên nhiên không có loài hoa nào như thế, nó chỉ nở rộ trong giấc mộng giữa đêm, mang đến tất cả những tưởng tượng kiều diễm nhất.

Càng miễn bàn cảnh tượng trước mắt xinh đẹp đến mức nào, mùi hương cơ thể ngửi được cũng vô cùng tươi mát.

Đường cong trước mắt vô cùng quyến rũ, khuôn mặt của Chu Côn Ngọc lại thanh nhã.

Dưới sự tương phản cự hạn, Tân Kiều cảm thấy mồ hôi đổ đầy lưng.

Không phải loại cảm cảm giác mồ hôi nhễ nhại mỗi lần huấn luyện, mà giống như một sợi dây treo ở sau cổ của cô, rồi dần lan tràn xuống lưng.

Tân Kiều vô thức dời ánh mắt, nhìn chằm chằm sàn nhà liều mạng giữ bình tĩnh, hàng mi dài rung động, nhưng khóe mắt vẫn thoáng nhìn mảng trắng tuyết kia.

Chu Côn Ngọc nở nụ cười.

Khí âm rất nhẹ, giống như một cơn gió đêm thổi qua rừng trúc. Tiếng gió dịu dàng thì thâm bên tại: “Ồ, xấu hổ như vậy sao.”

Dường như là một tiếng ồ trước khi nói chuyện đã chọc giận Tân Kiều.

Áo sơmi của Chu Côn Ngọc lỏng lẻo treo trên bờ vai, Tân Kiều nắm chặt cổ tay của nàng, hai người đứng rất gần, gần như có thể cảm thấy nhiệt độ tỏa ra từ làn da của đối phương. Nhưng giọng nói của Chu Côn Ngọc không chút dao động, trong sáng đến mức dường như có thể vắt ra nước.

Trước khi nói chuyện còn dùng một trợ từ giảm xóc, giống như nàng một tay chống đầu gối, khẽ khom lưng, mái tóc dài tựa tơ lụa buông xuống, dịu dàng nói chuyện với một cô gái nhỏ tuổi hơn rất nhiều, nói mây hôm nay trắng như  kẹo bông gòn, nói con thỏ nhỏ chạy nhảy bên kia rất đáng yêu.

Tân Kiều quay đầu lại nhìn Chu Côn Ngọc.

Mái tóc dài của Chu Côn Ngọc không xỏa ra, mà chỉ rũ xuống bả vai, một phần rơi vào cổ áo sơmi, kết hợp với hoa văn phức tạp trên áo ngực, hình thành một loại kiều diễm khó miêu tả.

Làn da của Chu Côn Ngọc rất mỏng, gần như có thể nhìn thấy mạnh máu màu xanh nhạt ở bên dưới.

Tân Kiều phát hiện Chu Côn Ngọc vẫn hứng thú nhìn cô.

Lúc này Tân Kiều trong mắt Chu Côn Ngọc đang nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, bụng ngón tay đặt lên mạch đập, lòng bàn tay bắt đầu thấm mồ hôi, đốt nóng lan da, nàng đè thấp giọng nói, mang theo một chút mờ ám: “Chu Côn Ngọc.”

Chu Côn Ngọc lại khẽ nhướng mày.

Phải, Tân Kiều lại giống như trúng kế mà gọi ra tên của Chu Côn Ngọc. Nhưng câu nói tiếp theo của cô chính là: “Chị thật sự cho rằng tôi không dám sao?”

Cô nắm chặt cổ tay Chu Côn Ngọc, lôi kéo nữ nhân quyến rũ kia đến trước mặt mình.

Vết thương nho nhỏ trên đuôi lồng mày gần như trở thành vật tô điểm cho khuôn mặt thanh tú của cô, đôi mắt sáng tựa như tinh tú lấp lánh giữa màn đêm u ám. Lòng bàn tay cô có một lớp mồ hôi mỏng, chóp mũi không đến mức xuất mồ hôi, chỉ là thoạt nhìn có phần ẩm ướt, ánh mắt lại vô cùng quật cường.

Cô cắn nhẹ khóe môi, rồi lại buông ra.

Nếu như Tân Kiều chỉ một mực né tránh, thì cô đã không phải con người trong tưởng tượng của Chu Côn Ngọc.

Lần đầu tiên gặp gỡ Tân Kiều, Chu Côn Ngọc đã biết cô là một con người rất phức tạp.

Mặt ngoài cô rất bình thản, ánh mắt lãnh đạm, có thể lý trí xử lý tất cả.

Nhưng nhìn sâu một chút, sẽ phát hiện bên dưới vẻ bình thản cất giấu sự sa sút nào đó, không phải cô giả vờ không để tâm đến rất nhiều việc, mà thật sự là không thèm để tâm rất nhiều việc.

Nhưng không thể chỉ dừng lại ở mức này, nếu tiếp tục đào sâu hơn nữa, giống như lột mở từng lớp địa chất của bề mặt trái đất, sẽ phát hiện lớp nham thạch nóng chảy ở tận sâu bên dưới, lúc này mọi người sẽ phát hiện cảm xúc chân chính của cô là phẫn nộ, quật cường quật cường, chẳng qua được giấu rất sâu mà thôi.

Cô không phải loại người sẽ thực sự nhẫn nhục chịu đựng, không phải loại người chỉ biết ‘bị động chịu đòn’, sự quật cường và kiêu ngạo khiến cô chưa từng chân chính bị thuần phục, dù cho thứ muốn thuần phục cô, là cuộc sống tàn khốc.

Hoặc giả, là Chu Côn Ngọc giống như yêu tinh.

Trong ánh mắt của cô giấu không được sự khẩn trương, cánh môi cũng có một chút run rẩy, nhưng khi Chu Côn Ngọc cũng đè thấp giọng nói với cô ‘dám cái gì’, cô cũng không buông tay.

Cô khẽ cúi đầu, đến gần hơn.

Hô hấp của cô rất nhanh.

Nhưng cô không lùi bước, mà vẫn tiếp tục đến gần cánh môi của Chu Côn Ngọc. Cô nghĩ, Chu Côn Ngọc có dùng son môi không, cô không xác định, chỉ cảm thấy đôi môi ấy nhìn rất trơn mềm, tỏa ra hương thơm thanh nhã.

Sau đó xảy ra một chuyện khiến cô nghĩ mãi không thông.

Lúc môi Tân Kiều chỉ còn cách môi của Chu Côn Ngọc một centimet, cũng có lẽ là gần hơn, khi đó cô đã hoàn toàn mất đi nhận thức đối với khoản cách, chỉ biết là hô hấp của hai người đã hòa quyện vào nhau.

Không ngờ cô lại thấy hàng mai dài của Chu Côn Ngọc chớp động.

Một tia thẹn thùng trong mắt chợt lóe rồi qua, nhìn lại lần nữa, chỉ còn thấy ý cười trên khóe mắt.

Tân Kiều sửng sốt.

Cô không biết đó có phải ảo giác của bản thân hay không. Trong lòng cô, đây là một trò chơi của Chu Côn Ngọc, bởi vì Chu Côn Ngọc thong dong ung dung bình thản.

Nếu như Chu Côn Ngọc vẫn quyến rũ ngả ngớn, cô thật sự sẽ hôn xuống.

Nhưng bởi vì một khoảnh khắc không biết có phải ảo giác hay không, Tân Kiều dừng lại, rồi cũng không biết là nên lui về phía sau hay là tiếp tục tiến về phía trước.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, rất hợp quy tắc, cọc cọc cọc, gõ ba tiếng.

Là giọng nói của Đại Mân Huyên: “A Ngọc.”

Lúc này mới bừng tỉnh, cô và Chu Côn Ngọc cũng không chân chính ngã vào một giấc mộng kiều diễm nào cả, các cô vẫn còn ở trong hiện thực, phòng của Chu Côn Ngọc nằm trong quần thể tứ hợp viện, sẽ có người nhà đến gõ cửa phòng ngủ của Chu Côn Ngọc.

Sẽ có một trong số những người sống an nhàn sung sướng kia biết Chu Côn Ngọc hiện tại đang cùng cô gần kề ở chỗ này, áo sơmi gần như trượt xuống bả vai sao?

Tân Kiều đột nhiên buông tay Chu Côn Ngọc ra, nhưng rồi lại bị Chu Côn Ngọc trở tay nắm lấy.

Vẫn là nụ cười mị hoặc ấy, ngón tay của Chu Côn Ngọc đặt lên mạch đập của Tân Kiều, sờ nhẹ vài cái rồi mới buông ra.

Sau đó Tân Kiều nhanh chóng kéo giãn cự ly với nàng, còn nàng vẫn đứng ở vị trí cũ, mỉm cười rồi cắn nhẹ vào đầu lưỡi của bản thân.

Sau đó nàng cao giọng trả lời.”A tỷ, bọn em ở đây.”

Mồ hôi trên lưng Tân Kiều càng ra càng nhiều.

Bởi vì lúc Chu Côn Ngọc trả lời người nhà, thậm chí còn không chỉnh lại áo sơmi của bản thân, cứ thế để lộ ra xương quai xanh và áo ngực màu đen.

Nàng vẫn là người đoan trang tao nhã, không tìm ra một chút sai lầm trên bàn ăn vừa rồi sao?

Trong ánh mắt của nàng thậm chí còn có một phần xảo quyệt.

Đại Mân Huyên nhìn thấy Chu Côn Ngọc không có ý muốn mở cửa, đứng ở ngoài nói: “Ông nội pha trà xong rồi, mời Tân tiểu thư nếm thử.”

Hai gia đình qua lại thân mật, cách xưng hô của Đại Mân Huyên đối với Chu Thừa Hiên cũng tỉnh lược đi dòng họ, gọi là ông nội theo các vãn bối của Chu gia.

Chu Côn Ngọc trả lời một câu: “Đến ngay.”

Cho đến lúc này nàng mới chỉnh lại áo sơmi, cúi đầu cài lại cúc áo.

Tân Kiều đứng cách Chu Côn Ngọc một cự ly, nét mặt rất bình tĩnh, hô hấp cũng rất vững vàng, nhưng chỉ có chính cô biết, mồ hôi trên lưng từ đầu chí cuối không giảm bớt, vẫn luôn cảm thấy nhiệt độ trong phòng vô duyên vô cớ cao hơn bên ngoài rất nhiều.

Chu Côn Ngọc đưa hai tay vén mái tóc ra phía sau, lại khôi phục dáng vẻ đoan trang không tỳ vết: “Trà của ông nội là trà ngon, Tân tiểu thư, nếm thử đi.”

Tân Kiều chỉ đang suy nghĩ nếu như vừa rồi không có người bỗng nhiên đến gõ cửa thì sao, chuyện này sẽ phát triển như thế nào.

Chu Côn Ngọc mở cửa phòng ngủ, ung dung bước ra.

Tân Kiều đi theo phía sau nàng, bóng đêm càng sâu, nhưng hành lang trước mắt dài uốn lượn, những khóm trúc xanh biếc, không khác gì so với lúc đến.

Hai người cách nhau một đoạn, rất khó tưởng tượng vừa rồi ở trong căn phòng ngủ bịt kín, nhiệt độ đột ngột tăng cao khiến hương thơm cơ thể tràn ngập không gian, hai người kề sát vào nhau, gần như sắp hôn môi.

Đi đến phòng khách, Tân Kiều liếc mắt nhìn Chu Côn Ngọc một cái, Chu Côn Ngọc ngồi xuống đoan trang tao nhã gọi một tiếng ông nội. Mái tóc dài xỏa sau lưng, để lộ ra vành tai, không đỏ, trắng nõn như ngọc.

Chu Thừa Hiên nói với Tân Kiều: “Tân tiểu thư, một chút trà thô, nếu không chê thì nếm thử xem.”

Chu Tể Nghiêu nói tiếp: “Đây cũng coi như trà thô sao, giá cả gấp đôi đây.”

Chu Thừa Hiên nặng nề ‘hừ’ một tiếng, âm cuối nâng cao, ngăn lời anh ta nói.

“Tân tiểu thư, nếm thử.”

Tân Kiều bưng trản trà tử sa lên nhấp một ngụm.

Đắng, chát, nhưng dư vị lại có chút ngọt, cô không hiểu lắm.

Lại ngồi một hồi, cô đứng dậy tạm biệt.

Chu Thừa Hiên không miễn cưỡng giữ lại: “Vậy tôi tìm ngươi đưa Tân tiểu thư.”

“Không cần làm phiền, đi tàu điện ngầm rất thuận tiện.”

Chu Côn Ngọc đứng dậy: “Cháu tiễn Tân tiểu thư ra ngoài.”

Nàng và Tân Kiều cùng nhau ra ngoài.

Trong sân, Tân Kiều liếc mắt nhìn khu tổ bồ câu, đã im ắng không tiếng động, đàn bồ câu đã yên giấc từ lâu. Lại nghĩ đến câu nói ‘bồ câu không bay được, còn có thể gọi là bồ câu sao?’.

Mọi âm thanh lắng động, thậm chí âm thanh ma sát từ quần áo của Chu Côn Ngọc cũng không nghe thấy nữa, chỉ còn lại vầng trăng khuyết treo trên bầu trời.

Ra khỏi biệt viện, lại tiếp tục đi ra ngoài, hai người một đường yên lặng không ai lên tiếng.

Mãi cho đến lúc Tân Kiều bước ra khỏi cánh cổng sơn son, Chu Côn Ngọc đứng ở bên trong cánh cổng, dịu dàng nói: “Tân tiểu thư, chú ý an toàn.”

Nàng không nói hẹn gặp lại.

Hẹn gặp lại là mong đợi, nàng không hề cần bất kỳ sự gặp gỡ tình cờ nào, bởi vì nàng biết bản thân và Tân Kiều nhất định sẽ gặp lại.

Tân Kiều quay đầu nhìn lại.

Người xưa nay đoan trang, trong bóng đêm dường như thả lỏng tư thái một chút, dựa vào khung cửa sơn son, khẽ nghiêng đầu, loại dây leo nào đó trên cánh cổng được màn đêm tô đậm, rũ xuống bên cạnh nàng làm cho người ta nhớ đến cảnh tượng vừa rồi nàng cởi áo sơmi, hoa văn màu đen leo trên làn da trắng tuyết.

Nàng cong môi cười với Tân Kiều: “Trà của ông nội, luôn rất đậm. Nếu như uống trà đêm nay không ngủ được…” Ngữ điệu thả nhẹ: “Nghĩ đến tôi một chút, có được hay không.”

Ngữ điệu như vậy lại biến thành làn gió thổi qua khóm trúc, giống như một bàn tay dịu dàng bắt lấy một con bướm trắng đậu trên lá trúc nhiễm sương sớm, dùng sương mai tưới ướt nhân tâm, vừa tươi mát vừa diễm lệ.

Chu Côn Ngọc cũng không dùng ngữ điệu bắt buộc.

Dường như chỉ đang dịu dàng thương lượng với cô.

Sau đó cánh cổng lớn khép lại, giống như lần trước, cửa kính kéo lên chậm rãi ngăn cách nụ cười, lúc này đây thứ bị ngăn cách là ý cười nơi đuôi mắt của nàng.

Tân Kiều lui lại một bước rồi xoay người tiến về phía trước.

Đi ra khỏi con đường vắng lặng, cô còn phải đi qua một điểm ngắm cảnh nổi tiếng có thể đến trạm tàu điện.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên nóng bức, thời điểm này du khách vẫn đông như nước. Người bán bông bóng bay, bán đồ ăn vặt, bán bánh ngọt, Tân Kiều theo dòng nước náo nhiệt tiến về phía trước, tiếng cười nói tiếng rao hàng không dứt bên tai.

Trong lòng cô sinh ra một loại cảm giác rất hoang đường.

Tựa như cô vừa từ một cuộn tranh trăm hoa du xuân nào đó trở lại nhân gian.

Như vậy tất cả những chuyện phát sinh trong biệt viện dường như cách biệt với thế gian kia, đều có thể không cần để ở trong lòng nữa.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!