Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 11

Chương 11

 

Sau khi Tân Kiều về nhà, liền tắm rồi đi ngủ.

Lần thứ bảy lúc trở mình từ nằm nghiêng bên phải sang nằm nghiêng bên trái, cô tin chắc bản thân mất ngủ.

Đến cùng là loại trà gì lợi hại như vậy.

Cô từ bỏ khả năng đi vào giấc ngủ, hai tay đỡ lấy chiếc gối sau gáy, nằm ngửa mặt lên nhìn trần nhà.

Thật ra cái gì cũng không thể nhìn rõ, chỉ có một mảnh sâu thẳm.

Giống như khoảnh khắc từ ánh sáng bên ngoài bước vào phòng ngủ của Chu Côn Ngọc, đôi mắt không thích ứng với bóng tối, đó là cảm giác thị giác không nhạy.

Những cảm quan khác lại được phóng đại vô hạn, mùi hương của gỗ xương bồ và túc mộc trên người Chu Côn Ngọc thoảng qua, thật ra Tân Kiều rất rõ ràng, từ thời khắc đó nhịp tim của cô bắt đầu hỗn loạn.

Cho đến bây giờ cô chưa từng thích người nào, ngay cả thầm mến cũng không có. Trong cuộc sống dường như có việc quan trọng hơn cần cô ứng phó.

Tân Mộc từ khi sinh ra đã có bệnh tim bẩm sinh, sau đó là mẹ cô bỏ đi, tiếp đến là ba cô gặp tai nạn qua đời.

Từng đợt sóng lớn đánh tới, đổ ập lên người cô, dường như chưa từng cho cô cơ hội thở dốc.

Cô thậm chí chưa từng chứng thực tính hướng của bản thân, chỉ cảm thấy bản thân thích người cùng giới.

Loại chuyện này không có đạo lý gì đáng nói, ví dụ như trước đây học trên quần áo của người bạn cùng bàn luôn mang theo mùi hương của nắng, lúc ngồi gần cô sẽ có phần mất tự nhiên. Mà lúc nhìn các nam sinh ầm ĩ trong trường cô luôn mang gương mặt lạnh nhạt, tiếp xúc với bọn họ chỉ nằm trong phạm vị ai đó bắt nạt nữ sinh nào đó, cho nên  cô từng đánh nhau nam sinh bắt nạt.

Cô đương nhiên là không có khả năng thích Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều lại trở mình một lần nữa, biến thành nằm nghiêng về bên trái, đầu gối lên cánh tay của bản thân.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Chu Côn Ngọc, Tân Kiều đã không có hảo cảm gì. Nguyên nhân không gì khác, Chu Côn Ngọc là đại diện điển hình cho tầng lớp thượng lưu, mà tất cả những chuyện cũ từng trải qua, đều khiến Tân Kiều có ác cảm đối với tầng lớp ấy.

Nhịp tim hỗn loạn đêm nay chỉ là một loại bản năng, Tân Kiều nghĩ như thế, tựa như mùi hương trên quần áo của bạn cùng bàn trước đây rất dễ chịu, mỗi lần cô ấy đến gần cô cũng sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Nhưng vì sao Chu Côn Ngọc lại muốn làm cho Tân Kiều cảm thấy như vậy, từ thái độ của Chu Côn Ngọc cho thấy, nếu nói Chu Côn Ngọc đang thân cận cô, chi bằng nói Chu Côn Ngọc đang ‘khiêu khích’ cô.

Đúng vậy, là khiêu khích, mặc dù từ này hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt đoan trang của Chu Côn Ngọc, nhưng cảm giác nàng mang đến cho Tân Kiều chính là như vậy.

Đây xem như thú tiêu khiển của thiên kim nhà giàu sao?

Cho nên lúc nhìn thấy Chu Côn Ngọc cởi cúc áo sơmi, ngay từ đầu Tân Kiều kinh ngạc, theo sau chính là phẫn nộ.

Nhưng vẻ thẹn thùng thoáng hiện trong mắt Chu Côn Ngọc lại là thế nào, điều đó gần như đánh vỡ suy đoán rằng nàng ‘rất điêu luyện’ của Tân Kiều.

Là ảo giác hoặc có lẽ là nàng cố ý lộ ra một mặt như thế cho cô nhìn thấy.

Nhân sinh có rất nhiều chuyện hoang đường.

Sản sinh lòng hiếu kỳ đối với một người bản thân vốn dĩ không có hảo cảm, đại khái có thể được liệt vào trong số đó.

Sáng sớm hôm sau, Tân Kiều rời giường làm điểm tâm cho Tân Mộc.

May mà ngoại trừ những lúc phụ trách hậu cần, cô vẫn có biện pháp mỗi ngày chăm sóc cuộc sống của Tân Mộc.

Tân Mộc liếc mắt nhìn cô một cái: “Tối qua không ngủ ngon sao?”

Tân Kiều đặt một ly sữa nóng trước mặt em ấy: “Ngủ đặc biệt đặc biệt ngon.”

Tân Mộc lẩm bẩm một câu: “Là gặp phải giấc mộng đẹp gì rồi sao?”

Tân Kiều vốn dĩ muốn xoay người rời đi, lại bỗng nhiên đứng bất động trước mặt Tân Mộc, chiếc bóng phủ lên người em ấy: “Không nằm mơ, không có bất kỳ giấc mơ nào.”

Tân Mộc bị hù dọa giật mình: “Không có thì không có, vẻ mặt của chị là thế nào.”

Tân Kiều mím môi, lắc đầu, đi vào phòng bếp bưng số điểm tâm còn lại ra.

Hai người ngồi vây quanh chiếc bàn ăn nho nhỏ, bởi vì diện tích phòng quá nhỏ cho nên chỗ này chỉ đặt một chiếc bàn xếp, bình thường lúc không cần sử dụng sẽ xếp lại đặt dựa vào tường.

Tân Mộc cắn bánh mì: “Chị, em hỏi chị một việc.”

“Ừm.”

“Nụ hôn đầu tiên của chị là vào lúc nào?”

“Khụ khụ khụ.” Tân Kiều rút một tờ khăn giấy, lau vệt sữa trên môi: “Tân Mộc, không phải em đang yêu sớm đấy chứ?”

Tân Mộc phất tay: “Chị đừng nói sang chuyện khác.” Tân Mộc buông khoai tây chiên nâng má nhìn cô, cao giọng than thở: “Trời ạ, chị đến tuổi này mà vẫn còn nụ hôn đầu sao.”

“Tuổi này của chị, nói cứ như chị sắp xuống mồ rồi vậy.”

Tân Mộc một lần nữa cầm lấy khoai tây chiên cuồi nói: “Hai mươi bảy rồi, còn nhỏ sao.”

Cô gái nhỏ trêu chọc xong lại yên lặng hai giây, ngồi trên chiếc ghế đã dùng nhiều năm, lắc lư đôi chân khiến chiếc ghế phát ra tiếng kẽo kẹt: “Chị, chờ sau khi em làm xong phẫu thuật, bệnh tình tiến triển tốt. Chị, chị có thể sống cuộc sống của bản thân rồi.”

Tân Kiều trầm mặc trong giây lát: “Hiện tại chị cũng đang sống cuộc sống của bản thân.”

“Vậy nụ hôn đầu tiên của chị rốt cuộc có còn hay không?”

“Tân Mộc, em không phát hiện em sắp bị muộn rồi sao?”

Tân Mộc quải cặp sách ra cửa.

Tân Kiều nhanh chóng thu dọn chén đĩa chuẩn bị đi làm, lúc đóng vòi nước, vẫy khô bọt nước trên tay, cô không khỏi đưa tay sờ lên môi mình.

Từng có nụ hôn rất rất chân thật trong giấc mơ, như vậy có tính là nụ hôn đầu tiên vẫn còn không?

Vì sao sẽ có loại giấc mơ này đối với một người bản thân hoàn toàn không có hảo cảm.

Sau khi có kết quả kiểm tra các chỉ số sinh hóa của Tân Mộc, Tân Kiều dẫn em ấy đến Từ Mục một chuyến.

Chu Côn Ngọc ngồi trong phòng, cách ăn mặc không khác gì so với lần trước, mái tóc dài bóng mượt buộc ở sau đầu, bên trên khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt, chiếc áo blouse gần như thánh khiết.

Nàng lật xem báo cáo kiểm tra: “Các chỉ số quan trọng nhất không có vấn đề gì, có thể chuẩn bị nhập viện.”

Tân Mộc hỏi: “Thứ bảy mới nhập viện có được không, bởi vì thứ năm thứ sau em có một cuộc thi rất quan trọng.”

Chu Côn Ngọc cong mắt nhìn em ấy: “Quan trọng đến mức nào?”

“Là kỳ thi tháng.” Tân Mộc lại cố ý sử dụng giọng điệu khoa trương: “Rất rất quan trọng.”

Tay của Tân Kiều khoát lên vai Tân Mộc.

Bởi vì sáng nay Tân Mộc có tiết số học, em ấy nói bất kể như thế nào cũng không thể vắng mặt, cho nên lúc dẫn em ấy đến bệnh viên thời gian đã tương đối trễ. Lúc Tân Mộc được khám bệnh xong thì đi nhà vệ sinh, Tân Kiều đứng ở bên ngoài chờ em ấy, đúngl úc gặp Chu Côn Ngọc cũng vừa rời khỏi phòng khám.

Chu Côn Ngọc ở bệnh viện đều mang giày đế bằng, hôm nay là màu da dê nhìn rất mềm mại, mỗi lần nàng cất bước sẽ tạo ra vài nếp nhăn trên đó, thậm chí ngay cả vết tích cũng nhu hòa đến thế.

Lúc nàng đi ngang qua Tân Kiều, nhẹ nhàng gật đầu với Tân Kiều một cái, sau đó liền đi xa.

Tân Kiều thả lỏng nắm tay vừa rồi đã vô thức siết chặt.

Chu Côn Ngọc trong bệnh viện, cô không quen biết.

Chu Côn Ngọc trong bệnh viên và người trốn dưới ánh hoàng hôn, áo sơmi nửa che nửa cơi, để lộ ra chiếc áo lót với hoa văn phức tạp, dường như là hai người.

Thứ sáu Tân Mộc thi tháng xong, Tân Kiều tan sở về nhà, hai người cùng nhau ăn cơm tối, sau đó thu dọn quần áo vật dụng chuẩn bị cho ngày mai nhập viện. Tân Mộc trở lại trước bàn học làm bài tập, rồi lại gọi Tân Kiều: “Chị, trong cặp của em có một quyển sách tham khảo số học, chị lấy đến đây giúp em đi.”

“Được.”

Tân Kiều mở cặp của Tân Mộc ra, ngón tay chợt dừng lại, cô nhìn thấy một thỏi son môi.

Cô cầm đến hỏi Tân Mộc: “Từ đâu có?”

Hai vai của Tân Mộc căng chặt, ngồi trước bàn học không cử động: “Em mua, tặng chị.”

“Em từ đâu có tiền?”

Tân Mộc lúc này mới buông bút, xoay người lại, mím môi nói: “Em và bạn học đánh cược, có một bài toán ai cũng không giải được, bọn họ cược một trăm tệ.”

“Em dùng việc học tập ra cá cược với bạn học.” Giọng nói của Tân Kiều tức thì trầm xuống: “Tân Mộc, em đang làm gì vậy?”

Tân Mộc hít sâu một hơi: “Tân Kiều.”

“Chị là chị của em hay là mẹ em.”

Tân Kiều siết chặt thỏi son, nghe Tân Mộc nói: “Chị làm gì luôn bày ra bộ dạng trưởng bối trước mặt em, chị cảm thấy bản thân đặc biệt có năng lực đúng không, chị có thấy mệt hay không?”

Chị rõ ràng là cùng thế hệ với em, chị có biết em sẽ đau lòng cho chị hay không?

“Em chỉ muốn tặng chị một thỏi son, như vậy cũng vi phạm nguyên tắc của chị, làm chị mất mặt sao?”

Không phải em không phân biệt được đúng sai, nhưng chí ít trước khi em nhập viện, trước khi tiến hành cuộc phẫu thuật mà chúng ta cũng không biết trước kết quả, em muốn tặng cho người bị cuộc sống hao mòn một thỏi son.

Tân Mộc đứng lao ra ngoài cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tân Kiều đứng sững sờ vài giây, ngực kịch liệt phập phồng, cô buông son môi xuống đuổi theo ra ngoài.

“Tân Mộc em không biết bản thân không được chạy bộ sao?”

Có lẽ giọng nói của cô lúc nóng vội nghe vào có chút hung dữ, Tân Mộc biết bệnh của bản thân là không thể chạy, nhưng em ấy không dừng bước.

Lúc Tân Kiều đuổi theo Tân Mộc, cô chạy ngang con hẻm chật hẹp đêm đó.

Tân Kiều chạy nhanh đến trước mặt Tân Mộc, chặn đường em ấy.

Tân Mộc cúi đầu, nhìn cũng không nhìn cô. Tân Mộc bước sang trái một bước, Tân Kiều cũng bước sang trái, Tân Mộc bước sang bên phải, Tân Kiều cũng bước sang phải.

Tân Mộc hạ thấp giọng: “Chị rất có nguyên tắc, không thể dùng việc học để cá cược, không thể rời nhà trốn đi.”

Trong con hẻm chật hẹp, chiếc bóng của hai người bị kéo ra thật dài, nhìn qua có vẻ rất tịch mịch. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, trên trụ đèn dán đầy các mẫu quảng cáo.

Hai tay Tân Kiều cắm trong túi quần, đứng trước mặt Tân Mộc, cúi đầu nhìn vầng trán trơn bóng của em ấy: “Chị chỉ không muốn để em đi một mình.”

Tân Mộc yên lặng cúi đầu hít mũi, mũi chân đá nhẹ một viên đá bên cạnh, viên đá lập túc va vào mũi giày của Tân Kiều.

Tân Kiều không nói được những lời dịu dàng dễ nghe.

Cô cứ như vậy lẳng lặng chắn ở trước mặt Tân Mộc, khiến chiếc bóng của mình in xuống cạnh chiếc bóng của Tân Mộc, một lúc lâu sau mới thấp giọng hỏi: “Về nhà đi, được không?”

Tân Mộc lại đứng hai giây, sau đó quay đầu đi về nhà.

Tân Kiều yên lặng đi theo phía sau Tân Mộc, chiếc bóng của hai người chồng lên nhau.

Tân Mộc ở phía trước không quay đầu lại, gọi cô một tiếng: “Tân Kiều.”

“Với tính cách của chị, chờ sau này chị có bạn gái, nhất định sẽ bị chọc chọc giận điên người.”

Hai tay Tân Kiều cắm vào túi quần yên lặng theo sau Tân Mộc, cho đến lúc hai người về đến nhà.

Lúc Tân Kiều khóa cửa mới chợt bừng tỉnh, làm sao em ấy biết sau này cô sẽ tìm bạn gái.

Ngày hôm sau Tân Kiều cùng Tân Mộc đến Từ Mục làm thủ tục nằm viện, bầu không khí giữa hai người có một chút kỳ lạ.

Trận cãi vã tối qua chỉ là một phần, phần lớn là bởi vì một khi nhập viện, dường như cuộc phẫu thuật đã chờ đợi rất nhiều năm, cũng sợ hãi rất nhiều năm mới có cảm giác chân thực.

Tân Mộc mang theo cặp sách, mở chiếc bàn trên giường ra, bắt đầu làm bài tập.

Tân Kiều ngồi bên giường gọt một quả táo, nhìn những sợi tóc con nho nhỏ trên đầu Tân Mộc, có chút muốn nói một tiếng ‘xin lỗi’.

Nhưng, cũng không dễ dàng nói ra miệng.

Tân Mộc nhận thấy ánh mắt của cô nên nhìn cô một cái.

Lời đến bên miệng lại biến thành: “Buổi trưa muốn ăn gì, chị đi căn tin mua.”

Tân Mộc do dự chốc lát mới thấp giọng hỏi: “Căn tin của Từ Mục, có phải giá rất cao hay không?”

“Không phải chuyện em nên quan tâm.”

Tân Kiều đi thẳng ra phòng bệnh, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, hoạt động bàn tay vừa nãy nắm quả táo quá mức dùng sức.

Có phải Tân Mộc rất sợ hãi hay không?

Thật ra, cô cũng rất sợ.

Buổi trưa căn tin trật tự yên tĩnh, giá cả xác thực không rẻ, Tân Kiều chọn hai món mà ngày thường Tân Mộc thích ăn, lúc trở lại phòng bệnh lại âm thầm hít sâu một hơi, khiến bản thân thẳng sống lưng.

Bởi vì cô rất sợ, cho nên cô càng phải biểu hiện ra vẻ như cô không sợ.

Đi đến trước cửa phòng bệnh, cô sửng sốt.

Chu Côn Ngọc ngồi cạnh giường bệnh của Tân Mộc, nắm tay Tân Mộc.

Hai người họ đang nói chuyện, giọng nói đè rất thấp. Tân Kiều đứng trước cửa phòng, cũng không nghe rõ hai người đang nói những gì, chỉ thấy Tân Mộc đang cười, nụ cười có chút xấu hổ có chút ngượng ngùng.

Tân Kiều quá hiểu rõ Tân Mộc, tuy rằng sau khi nhập viện Tân Mộc chưa nói gì, nhưng cô có thể nhìn ra khóe môi của Tân Mộc vẫn luôn mím chặt, giống như một sợi dây diều bị kéo căng.

Chí ít hiện tại, ngay giờ phút này, nụ cười của Tân Mộc là thật.

Tân Kiều nhất thời không muốn bước vào, mà chỉ tựa vào khung cửa, đôi vai căng chặt thả lỏng một chút.

Bội Thành có cường độ tia tử ngoại cao, buổi trưa ánh nắng gay gắt, nhưng bóng lưng của người kia lại trở nên nhu hòa, giống như được cây cỏ xanh tốt bên bờ sông xoa dịu, chiếu lên mặt sông, trở thành những gợn sóng lấp lánh.

Tân Mộc chú ý đến Tân Kiều, nâng ánh mắt nhìn Tân Kiều một cái.

Vì vậy Chu Côn Ngọc cũng quay đầu nhìn về phía Tân Kiều.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!