Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 556

Chương 556: Lời mời

 

Không có gì bất ngờ, Tư Hàm bị chọc giận.

Lạc Thần nói chuyện, Tư Hàm tức giận.

Lạc Thần không nói lời nào, Tư Hàm cũng tức giận.

Gần đây ở trên núi, Tư Hàm luôn dễ tức giận. Có đôi khi nàng cũng sẽ âm thầm suy nghĩ liệu có phải là tính tình của bản thân trở nên kém đi rất nhiều hay không. Nhưng nàng suy đi nghĩ lại, trong lòng chỉ có một kết luận, đó chính là không phải tính khí của nàng trở nên kém hơn, mà chỉ vì nàng ở cùng Lạc Thần, Sư Thanh Y cho nên mới như vậy.

Trước đây, nàng và Lưu Thiều, đệ đệ Thương Phách cũng không ở cạnh nhau, bọn họ ở hoàng điện còn nàng nàng thì ở tế điện, nhưng lúc nàng đến hoàng điện vấn an cũng thường xuyên nhìn bị Lưu Thiều chọc giận đến chết khiếp.

Nét mặt Tư Hàm trở nên lạnh lẽo, liếc nhìn Sư Thanh Y.

Ai biết lại phát hiện đôi mắt của Sư Thanh Y mơ hồ ửng hồng, kinh ngạc nhìn nàng, gần như muốn khóc.

Tư Hàm không khỏi sửng sốt.

Trước khi ngủ chưa nàng còn chưa nói gì với Sư Thanh Y, Sư Thanh Y vẫn nói cười vui vẻ giống như bình thường, tại sao ngủ một giấc tỉnh lại thì giống như sắp khóc.

Tư Hàm ngoài miệng mặc dù nghiêm khắc, nhưng luôn đặt hai cô cháu gái là Sư Thanh Y và Trường Sinh lên trái tim mà yêu thương, vì thế nàng vội vã xốc chăn lên, ngồi bên cạnh Sư Thanh Y, nóng lòng hỏi: “Cẩn Nhi, ngươi làm sao vậy, chịu uất ức gì sao? Nói cho cô cô biết, cô cô xử lý giúp ngươi.”

Nàng dứt lời, nhìn chằm chằm Lạc Thần: “Ngươi ức hiếp Cẩn Nhi sao?”

Không đợi Lạc Thần đáp lại, Sư Thanh Y cuống quýt nói: “Cô cô, không phải, Lạc Thần sao lại bắt nạt ta, chưa bao giờ có chuyện đó.”

Tư Hàm hừ lạnh một tiếng, lại nói: “Vậy thì tại sao?”

“Ta chỉ quá nhớ cô cô mà thôi.” Sư Thanh Y lau khóe mắt, đôi mắt ngấn lệ lúc này mới hiện lên vài phần ý cười ấm áp, nàng uyển chuyển bịa chuyện: “Vừa rồi ta nằm mơ, mơ thấy rất lâu sau này chưa từng gặp lại cô cô, sau khi tỉnh lại cảm thấy rất nhớ cô cô. Nhìn thấy cô cô ở đây nên mới muốn khóc.”

Tư Hàm nhất thời yên lòng, oán trách nàng: “Chỉ giỏi mơ mộng những chuyện không đâu.”

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Ta cũng giống như Thanh Y, cũng gặp loại giấc mơ này.”

Sư Thanh Y hiểu tâm tình của Lạc Thần lúc này, nhưng cũng biết với tính cách của nàng ấy, cũng sẽ không nói ra chứ nhớ, nàng mỉm cười nói thay Lạc Thần: “Đúng vậy, cô cô, Lạc Thần cũng rất nhớ ngươi.”

Tư Hàm tựa hồ có chút sửng sốt, rồi lại lập tức nói: “… Không cần.”

Trước đó Trường Sinh đã nói rất muốn nàng, hiện tại lại nghe Sư Thanh Y và Lạc Thần biểu đạt cùng loại tưởng niệm, thật ra trong lòng nàng là có chút vui vẻ, nhưng rồi cũng có phần nghi hoặc, không biết các nàng đột nhiên trúng gió gì.

Hai chậu hoa trong nhà, cùng với người đã dọn đi một chậu hoa, đều nói nhớ nàng.

Trường Sinh mới vừa tỉnh, vẫn còn buồn ngủ, có chút mơ hồ nhìn ba người, tạm thời không nhìn ra Sư Thanh Y và Lạc Thần là chân thật, còn tưởng rằng các nàng chỉ là ảo ảnh.

Sư Thanh Y mỉm cười nhìn Trường Sinh: “Còn buồn ngủ sao?”

Nàng cũng chú ý đến Dạ đã đứng lên, lặng lẽ ngồi phía sau Trường Sinh. Dạ đã biết các nàng thay thế cho ảo ảnh, nhưng nàng ấy sẽ không nói ra, nét mặt cử chỉ không khác gì so với trước đó.

“Thời gian cũng đến rồi.” Trường Sinh xoa nhẹ đôi mắt, nói: “Hôm nay gió mát, lần này ta ngủ lâu hơn bình thường.”

Nhìn thấy Trường Sinh tỉnh ngủ, Tư Hàm lưu loát đứng dậy, nét mặt nghiêm túc đi vào phòng thay y phục. Nàng vốn dĩ cần mẫn, nếu như không phải Trường Sinh luôn dính lấy nàng giống như một nắm cơm gạo nếp, muốn nàng cùng ngủ trưa thì nàng đã sớm đến thư phòng xem ghi chép.

Những người còn lại cũng đứng dậy mặc quần áo.

Trường Sinh nhìn có vẻ tâm tình rất tốt, Sư Thanh Y chú ý đến hôm nay nàng ấy còn đặc biệt ăn vận rất tỉ mỉ, còn thay một bộ quần áo mới.

Chi tiết này khiến Sư Thanh Y rơi vào trầm tư.

Trước đó bởi vì A Mai không dám đi vào mộng cảnh của Trường Sinh, nên các nàng hoàn toàn không biết gì đối với tình huống trong mộng cảnh của nàng ấy, sau đó lúc mượn mắt cũng chỉ nhìn thấy Trường Sinh và Dạ cùng nhau ngủ say, ảo ảnh của hai người các nàng và Tư Hàm lại ở trong trạng thái biến mất, ngoại trừ hình ảnh đó, thật ra các nàng cũng không biết Trường Sinh đã trải qua những việc gì.

Tuy rằng có thể xác nhận mộng cảnh của Trường Sinh được dựng nên dưới sự trợ giúp của Dạ, nhưng Trường Sinh là chủ thể, vẫn sẽ bị mộng cảnh che mắt. Vừa rồi lúc trò chuyện, Sư Thanh Y không cách nào phán đoán mức độ thức tỉnh của Trường Sinh, là vẫn đang bị che mắt hay là đã nảy sinh hoài nghi đối với mộng cảnh, hoặc là hoàn toàn thức tỉnh, tất cả đều có khả năng.

Nhưng sau khi nhìn thấy Trường Sinh cố ý thay một bộ quần áo mới, trong lòng Sư Thanh Y lúc này có suy luận mới.

Bởi vì hiện tại Trường Sinh cố ý thay bộ quần áo mới, thuộc về một loại biến số, điều này không trùng khớp với ký ức của các nàng vào năm Hi Ninh thứ mười.

Chân chính trong trí nhớ, bởi vì buổi tối sẽ phát sinh một việc khiến Trường Sinh vô cùng hài lòng, cho nên bộ quần áo mới này đến buổi tối mới được mặc vào, hơn nữa cũng là đến buổi tối Trường Sinh mới biết Sư Thanh Y chuẩn bị bộ quần áo mới này cho nàng ấy, xem như một món quà bất ngờ.

Nhưng thú vị chính là hiện tại Trường Sinh đã mặc bộ quần áo này, hơn nữa cả người tràn đầy một loại cảm giác chờ mong, dường như biết trước sắp sửa xảy ra chuyện gì, vì vậy mới hưng phấn chờ đợi thời khắc đó xảy đến, thậm chí ngay cả nguyên bản trong ký ức phải chờ đến tối mới mặc vào cũng đã bị nàng ấy quên mất.

Nhất là Trường Sinh thoạt nhìn có một loại cảm giác ỷ lại đối với Tư Hàm hơn cả trước kia, phải biết rằng năm Hi Ninh thứ mười trong trí nhớ, buổi trưa hôm nay Tư Hàm không cùng ngủ trưa với Trường Sinh, nhưng hiện tại cả chuyện ngủ trưa cũng xuất hiện sai lệch.

Sư Thanh Y suy đoán là bởi vì Trường Sinh tự mình thúc đẩy, mới dẫn đến những biến số này.

Rất có khả năng Trường Sinh đã thức tỉnh rồi, đối nhưng khi bản thân đang ở trong mộng cảnh Trường Sinh có thể biết trước tất cả những việc xảy ra phía sau, cho nên mới dưới tình huống tưởng niệm Tư Hàm, quấn quít lấy Tư Hàm, cũng sớm thay bộ quần áo mới.

Sư Thanh Y nhìn thoáng qua Lạc Thần.

Lạc Thần cũng đang nhìn chằm chằm vào bộ quần áo mới của Trường Sinh.

Nàng biết Lạc Thần hiện tại nhất định cũng có suy nghĩ giống như nàng, nhưng nàng tạm thời cũng không nói ra, ngoài mặt vẫn tỏ ra không có việc gì.

Tư Hàm thay quần áo xong liền đi ra cửa: “Ta đến thư phòng.”

Sư Thanh Y vội vã theo sau: “Cô cô, lúc ngươi xem ghi chép có muốn ăn điểm tâm gì hay không, ta chuẩn bị cho ngươi.”

Trong mắt Tư Hàm lúc này mới có ý cười mơ hồ, nói: “Cẩn Nhi làm, ta đều thích ăn.”

Trong giọng nói của Sư Thanh Y có vài phần run rẩy, nàng cười nói: “Vậy lát nữa ta pha cho ngươi một ấm trà, là loại ngươi chưa bao giờ uống qua, cũng không biết ngươi có thích hay không.”

Tuy rằng chỉ là ảo ảnh của Tư Hàm, nhưng bởi vì được  Trường Sinh tạo ra nên không có gì khác biệt so với bản thể, Sư Thanh Y nhìn thấy trong lòng vừa vui mừng vừa khổ sở, nàng thầm nghĩ nhìn Tư Hàm nhiều một chút.

“Thật không?” Tư Hàm nói: “Vậy ta rất nếm thử.”

Dứt lời, nàng gật đầu với Sư Thanh Y rồi rời khỏi phòng ngủ chính.

Dạ cũng chuẩn bị đi ra ngoài, Trường Sinh vội nói: “Dạ, ngươi muốn đi đâu?”

Giọng nói của nàng cất giấu một chút khẩn trương, rất sợ Dạ sẽ rời đi: “Ngươi phải trở về sao?”

Sư Thanh Y cũng có thể lý giải tâm tình của Trường Sinh lúc này, dù sao thời điểm này của năm đó, tuy rằng Dạ cũng đến nhà trúc làm khách, nhưng không ở lại đến tận bây giờ, cho nên hiện tại không có khả năng ngủ trưa cùng Trường Sinh.

Hẳn là đã xuất hiện biến số nào đó, dẫn đến những sự kiện không trùng khớp với ký ức năm đó.

Cũng chính vì những việc hiện tại không giống năm xưa, cho nên Trường Sinh không cách nào đoán trước được quyết định của Dạ, vì thế mới lo được lo mất rất sợ Dạ sẽ rời đi.

Dạ nói: “Không trở về.”

Trường Sinh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vui mừng: “Vậy hôm nay ngươi có chuyện quan trọng gì cần làm không?”

Dạ nói: “Rãnh rỗi.”

” Vậy…” Trường Sinh muốn nói lại thôi: “Ta…”

Sư Thanh Y thấy Trường Sinh đã sớm thay quần áo mới, cũng đoán được Trường Sinh muốn nói gì với Dạ.

Trường Sinh đây là muốn gửi lời mời đến Dạ, chuẩn bị cho sự kiện xảy ra tối nay, nàng ấy hy vọng Dạ có thể tham dự, bởi vì năm đó Dạ không tham gia sự kiện do các nàng sắp xếp đêm nay. Đây luôn là điều tiếc nuối của Trường Sinh, lúc đó Sư Thanh Y còn nhớ rõ Trường Sinh trong lúc vui vẻ vẫn lẩm bẩm nói một câu: “Trường Sinh Nếu như Dạ cũng ở đây, vậy thì tốt quá.”

Dạ dường như có chút nghi hoặc, yên lặng nhìn chằm chằm Trường Sinh.

Nàng vốn dĩ không hiểu nhân tình, dĩ nhiên cũng không hiểu được tâm ý của Trường Sinh.

Sư Thanh Y có chút nóng lòng, đang muốn nói giúp Trường Sinh, Lạc Thần đã đến trước mặt Dạ, nói: “Dạ cô nương.”

Sư Thanh Y vội vàng theo đến.

Dạ nhìn Lạc Thần và Sư Thanh Y, dường như có một chút câu nệ khó có thể phát hiện, nhưng nét mặt cơ bản vẫn là đạm nhạt: “Chuyện gì?”

Nàng ấy luôn luôn nguyện ý nói chuyện với Lạc Thần, so với lúc ở trước mặt người khác, lúc đối diện với Lạc Thần ngữ điệu của nàng ấy sẽ không quá hờ hững.

Lạc Thần nhìn thấu tâm tư của Trường Sinh, nói: “Nếu như Dạ cô nương không bận, có thể ở lại dùng bữa tối không?”

Dạ không do dự đáp: “Được.”

Trường Sinh nhất thời thở dài một hơi, thầm nghĩ vẫn là A Cẩn A Lạc tốt nhất, hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng.

Dạ nhìn về phía Trường Sinh, nói: “Ta cũng đến thư phòng đọc sách.”

Trường Sinh vội vã gật đầu, chỉ cần Dạ đồng ý buổi tối ở lại dùng cơm thì nàng sẽ có cơ hội mời Dạ, tâm tình không khỏi lâng lâng.

Chờ Dạ rời đi, Trường Sinh vẫn còn cúi đầu âm thầm cười trộm.

Sư Thanh Y nhìn thấy tâm tư của nàng ấy biểu hiện rõ ràng trên mặt, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nhưng Dạ cô nương lại không hiểu, nàng chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, càng thao nát tâm can thay cho Trường Sinh.

Trường Sinh chạy về bên cạnh tấm niệm, cầm lấy đồng hồ đeo tay xem thời gian.

Sư Thanh Y cũng thoáng nhìn thấy đồng hồ trên tay Trường Sinh, trong lòng càng khẳng định, nhìn cách xem đồng hồ thành thạo của Trường Sinh, tất nhiên đã thức tỉnh rồi.

Trường Sinh nhìn thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần đều nhìn đồng hồ trong tay mình, còn tưởng rằng đây là ảo ảnh cảm thấy hiếu kỳ đối với đồng hồ đeo tay, dù sao trước đó A Cẩn các nàng đã xem đồng hồ đeo tay là một loại cơ quan hiếm thấy, còn cùng nhau nghiên cứu.

Lạc Thần vươn tay ra: “Đưa ta.”

Trường Sinh không hiểu, nhưng vẫn đưa đồng hồ cho Lạc Thần.

Lạc Thần nhận lấy chiếc đồng hồ, lại nói: “Còn có tay.”

Trường Sinh nghi hoặc đưa tay phải ra.

Lạc Thần nói: “Tay trái.”

Trường Sinh chỉ đành đưa tay trái ra.

Lạc Thần vén ống tay áo của Trường Sinh lên, đeo đồng hồ lên cổ tay mảnh khảnh của nàng ấy, giúp nàng ấy cài chốt.

Trường Sinh bỗng dưng trợn to mắt: “…”

Nàng ấy có chút không dám tin tưởng, ảo ảnh của A Lạc lại có thể thông minh đến mức này, nhanh như vậy đã có thể nghĩ ra đồng hồ này dùng đeo trên tay, hơn nữa thủ pháp đeo đồng hồ còn thành thạo như thế, một chút cũng không giống như đang thử nghiệm.

Lạc Thần nhìn vào đồng hồ đeo tay, nhàn nhạt nói: “Đã là ba giờ một phút chiều, xem ra ngươi đã ngủ một giấc dài.”

Trường Sinh: “….”

… Ba giờ một phút chiều.

… Cách nói hiện đại như vậy.

Với năng lực phản ứng của Trường Sinh, nhất định cũng đoán được, đôi môi gần như kích động mấp máy.

Sư Thanh Y mỉm cười giúp nàng ấy chỉnh lại bộ quần áo mới, rồi lại vuốt tóc nàng ấy, thấp giọng nói: “Buổi tối còn chưa đến, đã thay quần áo sớm như vậy? Ta nhớ năm đó buổi tối ta mới tặng bộ quần áo này cho ngươi, xem như món quà bất ngờ. Trước đó có phải ngươi đã vào phòng của ta, cố ý phát hiện ra chiếc hộp chưa bộ quần áo mới, rồi lại dụ dỗ ảo ảnh của bọn ta sớm tặng nó cho ngươi?”

Sự vui sướng của Trường Sinh gần như sắp tràn ra, cái gì cũng không nói, lập tức nhào vào lòng Sư Thanh Y và Lạc Thần: “A Cẩn, A Lạc!”

Sư Thanh Y ôm chặt lấy Trường Sinh, cười cong mắt nhìn nàng ấy.

Sau đó đến phiên Lạc Thần ôm nàng ấy.

Trường Sinh ôm Lạc Thần không buông tay, cười nói: “Ta biết các ngươi nhất định sẽ vào mộng cảnh đón ta! Ta vẫn luôn chờ các ngươi, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi!”

Sư Thanh Y hỏi Trường Sinh: “Ngươi thức tỉnh lúc nào?”

Trường Sinh nói: “Ta và Dạ đã ước định, chờ lần đầu tiên chuông mộng vang lên, nàng sẽ dùng tiếng sáo đánh thức ta.”

 

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Thanks for sharing. I read many of your blog posts, cool, your blog is very good.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!