Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 12

Chương 12

 

Chu Côn Ngọc khi ở bệnh viện luôn mang khẩu trang, chỉ có đôi mắt xinh đẹp kia lộ ra ngoài.

Thế giới là rất ồn ào náo động.

Tân Kiều hiếm khi thở dài, nhưng cô thường cảm thấy thế giới rất ồn ào. Âm thanh ồn ào của các loại thiết bị điện cũ kỹ trong nhà lúc hoạt động, tiếng cười nói của những gia đình viên mãn cô gặp trên đường, cho dù là lúc đội nón bảo hộ phòng chống bom, cô vẫn nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của bản thân.

Nhưng đôi mắt của Chu Côn Ngọc rất yên tĩnh.

Nàng nhìn về phía cô, cô như bị kéo đến cạnh bờ sông, nơi này không có gì cả, chỉ có tiếng gió, cô ẩn sau những bụi cây, có thể tạm thời quên đi cuộc sống chật vật, không cam lòng, cũng có khoảnh khắc nào đó, cô còn có thể quên đi chính bản thân.

Dù sao sự bản thân là tồn tại, cảm xúc là tồn tại, thống khổ cũng tồn tại.

Thật ra Chu Côn Ngọc cũng chỉ nhìn cô trong một giây ngắn ngủi.

Bởi vì Tân Mộc một lần nữa cúi đầu, thu lại ánh mắt của mình. Chu Côn Ngọc cũng dời mắt, lời nói nhỏ nhẹ nói vài câu với em ấy.

Từ góc độ của Tân Kiều có thể nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, Chu Côn Ngọc an ủi Tân Mộc, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay của em ấy.

Tân Mộc nở nụ cười.

Chu Côn Ngọc đứng lên, hơi khom lưng nói với Tân Mộc một câu tạm biệt, sau đó đi về phía cửa. Tân Kiều vô thức đứng thẳng người, tay nắm hộp cơm vô thức siết chặt.

Chu Côn Ngọc lúc ở bệnh viện giống như người xa lạ đối với Tân Kiều.

Nói là người xa lạ cũng không chuẩn xác, nói chung tựa như tất cả bác sĩ và thân nhân của người bệnh bình thường, Chu Côn Ngọc đối với cũng không đặc biệt.

Ví dụ như Chu Côn Ngọc lúc này đi về phía cô, vẫn giống như lần trước ngẫu nhiên gặp trên hàng lang, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Lúc Tân Kiều nghĩ rằng hai người sẽ chỉ gặp thoáng qua như thế, Chu Côn Ngọc lại dùng giọng nói thấp đến chỉ có mình cô nghe thấy, nói: “Hôm nay tôi rất bận rộn.”

“Buổi tối mười một giờ tan ca.”

Ánh nắng nóng rực chiếu xuống, vỡ thành muôn nghìn đốm sáng, gần như làm cho người ta không thể mở mắt, bên tai dường như có thể nghe thấy âm thanh vỡ vụn.

Một câu của Chu Côn Ngọc, nhẹ đến giống như ảo giác.

Nàng rời đi, Tân Kiều cầm hộp cơm đi vào phòng bệnh, cô không quay đầu lại, không tìm chứng cứ.

Cô giúp Tân Mộc kéo chiếc bàn trên giường bệnh ra, mở hộp cơm, đặt cơm một bên canh một bên, đũa cũng dọn xong.

Tân Mộc thấp giọng nói: “Hiện tại em vẫn chưa phẫu thuật, chị không cần xem em giống như bệnh nhân.”

Tân Kiều nhìn bàn tay Tân Mộc khẽ nắm lại đặt trên mép chăn.

Không ai nắm lấy, có vẻ rất cô độc.

Trong giây phút đó, cô muốn nắm tay Tân Mộc giống như Chu Côn Ngọc vừa rồi.

Nhưng cô thực sự không phải người dịu dàng như vậy.

Son môi chỉ là một vật tượng trưng, cuộc sống từ lâu đã vắt kiệt cô. Cô không thể dịu dàng, không thể mềm yếu, không thể đa sầu đa cảm, cô chỉ có thể yên lặng mím chặt môi, lúc từng cơn sóng ập đến, tận lực đứng thẳng sống lưng.

Cô nói: “Ừm.”

Cô cũng không biết có thể nói gì khác, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều nghẹn ở trong ngực giống như bông vải hấp thụ đầy nước.

Trái lại là Tân Mộc mở miệng trước: “Ăn cơm đi.”

Tân Kiều nói: “Em ăn đi.”

“Vậy còn chị.”

“Chị đã ăn rồi.”

Tân Mộc chớp mắt: “Chị ăn cái gì?”

“Căn tin, mì.”

Bàn tay đặt trên chăn của Tân Mộc nắm chặt, rồi lại thả lỏng.

Tân Kiều kéo ghế, ngồi xuống cạnh giường bệnh.

Thật ra Tân Kiều biết vừa rồi em ấy muốn hỏi gì. Em ấy muốn hỏi cô: “Mì là món rẻ tiền nhất sao?” Nhưng thiếu nữ mười bốn tuổi đã đem những lời sắp nói ra miệng nuốt trở lại.

Bởi vì cô biết hỏi ra cũng không giúp ích được gì.

Hiện tại chi phí phẫu thuật đã dành dụm đủ rồi, nhưng phẫu thuật còn chưa tiến hành, ai biết tương lai còn có chỗ nào cần phải dùng tiền, Tân Kiều đã xin nghỉ dài hạn, đương nhiên là có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.

Tân Mộc chỉ cúi đầu, cầm lấy đôi đũa, run rẩy gắp một ít nấm hương xào thịt trong hộp đưa vào trong miệng.

Tân Kiều bỗng nhiên có một chút khổ sở.

Cảm giác khổ sở bị cô che giấu trong một thời gian dài, cô không cho phép bản thân cảm tính như vậy, thông thường chỉ là trong lòng chua chát một chút, xót xa một chút, rồi cứ thế qua đi.

Nếu như Tân Mộc hỏi ra câu ‘mì là món rẻ tiền nhất sao?’, cô cũng không đến mức khổ sở.

Nhưng bất kể Tân Mộc nhìn có vẻ phóng khoáng đến mức nào, em ấy vẫn sẽ nghẹn câu này lại trong lòng.

Nhiều năm qua, Tân Kiều một mình thực sự có thể xem như chăm sóc tốt cho Tân Mộc sao?

Không hiểu Tân Kiều cảm thấy, không khí trong phòng bệnh rất loãng.

Cô gần như không thở nổi, nhưng cô không thể không thể hít sâu, sợ bị Tân Mộc nhìn ra sơ hở gì. Cô chỉ có thể chậm rãi điều chỉnh hô hấp của bản thân, siết chặt hai tay đặt trên đầu gối, rồi lại buông lỏng, cô nói: “Chị đối với chuyện của em, không có nguyên tắc gì cả.”

Những lời này của cô được ép xuống rất thấp, nhưng không giống nhận lỗi, mà chỉ có phần mất tự nhiên.

Tân Mộc nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”

“Lần đầu tiên dẫn em đến Từ Mục đăng ký khám bệnh, sau vài ngày không bắt được số, chị đã nghĩ đến việc đi tìm người môi giới.”

Không có gì là đúng hay sai, vì em, chị sẽ làm.

Tân Mộc sửng sốt cúi đầu, mím môi, Tân Kiều liếc mắt nhìn em ấy một cái, cũng nhìn không ra em ấy đang cười, hay là muốn khóc.

Tân Kiều lại không biết, có phải bản thân đã nói sai hay không.

Buổi chiều Tân Mộc tiếp tục làm bài tập, Tân Kiều lại cầm lấy một quả táo. Nhưng cô không gọt vỏ, bởi vì buổi sáng hai người vừa ăn một quả, nên cũng không muốn ăn nữa. Cô chỉ cảm thấy trong tay quá trống rỗng, cho nên mới cầm lên.

Lúc này Tân Mộc ngẩng đầu, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chú Ninh.”

Tân Kiều quay đầu nhìn lại, sau đó đứng lên kéo một cái ghế: “Chú Ninh.”

Ninh Vạn Quân bước vào phòng, phía sau còn có một người đàn ông mặt chữ điền: “A Kiều, còn nhớ rõ chú không?”

Tân Kiều sửng sốt: “Chú Hàn.”

Người đàn ông có vẻ rất vui mừng: “Cháu còn nhớ chú a.”

Ninh Vạn Quân và Hàn Thịnh đều là đồng đội cũ của Tân Lôi, ba người trước đây thuộc cùng một đội gỡ bom. Lúc Hàn Thịnh chuyển công tác đến nơi khác, Tân Kiều mới mười tuổi. Vế sau Tân Lôi xảy ra tai nạn không bao lâu, Ninh Vạn Quân cũng chuyển đơn vị. Tân Kiều và Tân Mộc cũng không có thân thích, nhiều năm qua, Ninh Vạn Quân thỉnh thoảng sẽ đến thăm các cô.

Hàn Thịnh nói: “Chú quay về Bội Thành làm việc, nên cùng lão Ninh đến thăm các cháu.”

Trong tay Ninh Vạn Quân mang theo một túi đồ: “Bọn chú mua chút đồ cho Mộc Mộc.”

“Táo?”  Tân Mộc nói xong liền bật cười.

Vì sao nằm viện luôn tránh không khỏi những quả táo, thực sự vừa xót xa vừa buồn cười.

Hai người cùng Tân Mộc hàn huyên một chút, nhưng sợ quấy rầy Tân Mộc nghỉ ngơi nên đứng dậy chào tạm biệt.

Tân Kiều đưa bọn họ ra ngoài.

Cho đến lúc ra khỏi phòng bệnh, Hàn Thịnh mới nói: “A Kiều đã lớn như vậy rồi, nghe lão Ninh nói, cháu làm chuyên viên gỡ bom, được lắm, kế thừa y bát của lão Tân.”

Tân Kiều cong khóe môi, nhưng nét mặt cũng không thể nói là cười.

Hàn Thịnh từ trong túi móc ra một phong bì: “Cháu cầm lấy đi.”

Tân Kiều đẩy trở lại: “Không cần, chi phí phẫu thuật cháu đã tích góp đủ rồi.”

Ninh Vạn Quân cũng từ trong túi móc ra một chiếc phong bì, đưa cho cô: “Đây là tâm ý của trưởng bối, cho cháu mượn dùng, nằm viện chỗ nào không phải dùng tiền.”

Tân Kiều suy nghĩ một chút: “Vậy cháu lấy cho Ninh Lộ mấy quả lựu, hôm qua cháu vừa mang vào, đây là chút tâm ý của cháu.”

“Được.”

Tân Kiều trở về phòng bệnh một chuyến rồi cầm một túi giấy trở ra, Ninh Vạn Quân nhận lấy: “Là giáo sư Du làm phẫu thuật cho Mộc Mộc sao?”

“Còn không biết.”

“Nếu như chúng ta có mối quan hệ…”

Tân Kiều mỉm cười: “Bệnh viện sẽ sắp xếp, bác sĩ có thể đứng trước bàn mỗ, nhất định đều có phần nắm chắc.”

“Cháu nói rất đúng.” Ninh Vạn Quân vẩy tay với cô: “Cháu mau trở vào đi, bọn chú đi đây.”

Cho đến lúc vào thang máy, Ninh Vạn Quân mới lắc lắc túi giấy trước mặt Hàn Thịnh, cười khổ: “Cậu xem đưa bé này, mặc kệ thế nào cũng phải trả lại cậu chút gì đó.”

Hàn Thịnh nhìn vào trong túi giấy: “Ôi chao, lão Ninh.”

Ninh Vạn Quân lúc này mới phát hiện, Tân Kiều giấu hai chiếc phong bì bên dưới mấy quả lựu, trả lại cho bọn họ.

Ninh Vạn Quân thở dài: “Sau khi Mộc Mộc sinh ra, cuộc sống không tốt đẹp, mẹ thì bỏ theo kẻ có tiền, lão Tân gặp chuyện không may, A Kiều vừa mới tròn mười tám, nhiều năm qua một mình chăm sóc Mộc Mộc, tiết kiệm tiền phẫu thuật. Có lúc tôi cảm thấy, trong lòng A Kiều không phải không oán hận, chỉ là kiên trì chứng minh cho lão Tân xem, ba đi rồi, một mình con cũng có thể chống đỡ được.”

“Khoản tiền bồi thường năm đó, A Kiều không nhận một đồng nào.”

“Không nhận, là bởi vì không tiếp nhận kết quả phán quyết. Những kẻ có tiền có quyền đó, A Kiều không tin tưởng.”

“Khổ cho A Kiều, cũng khổ cho Mộc Mộc.” Trong lòng Hàn Thịnh rất khó chịu: “Nếu có thể giúp đỡ tìm kiếm quan hệ, khiến giáo sư Du…”

“Tạm đừng nói là tôi không tìm được quan hệ.” Khóe môi Ninh Vạn Quân nở nụ cười chua xót: “Cho dù có thể tìm được, tôi cảm thấy A Kiều cũng không nhất định sẽ chấp nhận.”

Nhiều năm qua, chỉ có người thân quen như Ninh Vạn Quân mới có thể nhìn ra được, bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh của cô, quả thật nghẹn lấy sự phẫn nộ, âm thầm phân cao thấp.

Cô một mực chất vấn, những người có tiền có quyền, vì lợi ích của bản thân, vì tìm phương tiện của cho bản, đến cùng có thể làm được đến mức nào.

Cô hỏi không được đáp án, cho nên rất sợ bản thân cũng biến thành một người như vậy.

“Thật cứng đầu.” Hàn Thịnh cười đến chua xót rồi lại có một chút vui mừng: “Giống như lão Tân vậy, bản tính rất cao ngạo.”

“Có lẽ vậy.” Ninh Vạn Quân cũng cười: “Nhìn có vẻ ít nói, nhưng đôi mắt rất giống lão Tân.”

Tân Kiều trở lại phòng bệnh, Tân Mộc đặt bút xuống hỏi cô: “Chú Hàn cũng là đồng nghiệp cũ của ba sao?”

“Phải, cùng nhau thay người ta bắt gà bắt mèo.”

Tân Mộc bật cười.

Tân Mộc chỉ biết Tân Lôi và Tân Kiều đều là cảnh sát, nhưng không biết hai người đều thuộc đội phòng chóng bom mìn.

Cùng ngày Tân Mộc ở phòng bệnh cùng Tân Mộc, ban đem, Tân Kiều chờ Tân Mộc ngủ rồi bản thân mới kéo chiếc giường xếp ra nằm một chút, chờ Tân Mộc ngủ say rồi lại nhẹ nhàng đứng lên.

Cô không ngủ được.

Một mình ra khỏi toàn nhà nội trú, đi đến hoa viên, ngồi trên ghế dài.

Đêm đã khuya, nơi này không có người nào. Hai tay Tân Kiều nắm lấy nhau, bắt đầu cào móng tay của mình, có chút xuất thần nhìn ngọn đèn xa xa.

Trước đây ban đêm cô thích đi lang thang vô mục đích ở bên ngoài. Nói không rõ là vì sao, có lẽ bóng đêm nặng nề giống như đáy biển, có thể để cô chìm vào trong đó, tạm thời không nghe thấy những âm thanh phát sinh trong cuộc sống hằng ngày.

Giống như cảm giác mà đôi mắt của Chu Côn Ngọc mang đến cho cô.

Cô ngồi một hồi, bên cạnh có bước chân rất khẽ.

Bả vai của Tân Kiều chùng xuống, nắm chặt ngón cái của bản thân, nhưng không hề quay đầu lại.

Lúc mùi hương của cây xương bồ và túc mộc dừng lại bên cạnh, cô bắt đầu suy nghĩ, bản thân ngồi ở chỗ này là bởi vì hoa viên và bãi đỗ xe nội bộ nằm cùng một phương hướng sao?

Cô vẫn luôn nghĩ đến hình ảnh Chu Côn Ngọc và Tân Mộc nắm tay nhau.

Chu Côn Ngọc không nói chuyện, hô hấp nhẹ nhàng. Tân Kiều liếc nhìn bên cạnh, thấy đôi giày đế bằng màu da dê, cổ chân thanh mảnh, còn có ống quầy tây của nàng.

Áo blouse trắng đã được cởi ra.

Tân Kiều rất sợ nàng sẽ nhướng mày lộ ra một chút ý cười vũ mị rồi hỏi một câu: “Chờ tôi sao?”

Nhưng thực tế Chu Côn Ngọc không nói gì cả, nàng chỉ nhẹ nhàng xê dịch về phía Tân Kiều, sau đó nắm lấy tay cô.

Hơi thở của Tân Kiều bỗng chốc ngưng trệ.

Thật ra Tân Mộc nói không sai, cô rất cao ngọa. Nhiều năm qua mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cô cũng tỏ ra không sao cả, một mình tiết kiệm đủ chi phí phẫu thuật cho Tân Mộc.

Cho đến bây giờ cô mới phát hiện, buổi trưa cô nhìn chằm chằm vào vào hai bàn tay nắm cùng một chỗ kia, có thể là bởi vì trong tiềm thức cô cũng muốn được như thế.

Muốn có người đến nắm lấy tay cô.

Cô cũng mệt mỏi, cũng sợ hãi. Nhưng cô lại lo lắng bị người khác phát hiện bản thân mệt mỏi và sợ hãi, cho nên lúc Tân Mộc tặng cô thỏi son môi cô mới đau lòng như vậy.

Cô vô cùng bối rối, vừa muốn rút tay lại, thì giây tiếp theo Chu Côn Ngọc đã nâng tay cô lên rồi nhẹ nhàng ngậm ngón trỏ của cô vào trong miệng.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!