Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 20

Chương 20

 

Nhưng suy nghĩ này chỉ hiện lên trong đầu Tân Kiều trong thoáng chốc.

Hiện tại cô không có tâm lực để phân tích phía sau sự dịu dàng của Chu Côn Ngọc rốt cuộc cấu giấu điều gì. Huống hồ cô hiểu, Chu Côn Ngọc cũng sẽ hiểu.

Lồng ngực của cô giống như bị nhét đầy bộ gia vị, lúc này được một câu nói của Chu Côn Ngọc xoa dịu, cô ngồi thẳng tắp, ho khan vài tiếng. Lòng bàn tay của Chu Côn Ngọc mang theo nhiệt độ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, sau đó buông cô ra.

Cô rũ mắt, không nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Chu Côn Ngọc dưới ánh đèn.

Cô thấp giọng nói: “Em đi đây.”

Thật ra động tác xuống xe có một chút hoảng loạn, không biết Chu Côn Ngọc có nhìn ra hay không, nhưng cô chỉ đành phải vậy.

Cô giống như một người quá mức nghèo khổ, thật vất vả mới có được một đồng xu sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Cô vội vàng nhéo vào trong chiếc lọ cũ kỹ, gần như có thể nghe thấy tiếng đinh đang khi đồng xu rơi vào. Cô ôm chiếc lọ bỏ chạy, rất sợ lại có người cướp nó đi.

Hai câu vừa rồi của Chu Côn Ngọc, chính là đồng xu đó.

Lúc Chu Côn Ngọc dùng giọng nói dịu dàng nói ra hai câu câu đó, Tân Kiều phát hiện bản thân đã tin.

Cô rất sợ Chu Côn Ngọc nói thêm gì nữa, thậm chí chỉ cần nhướng mày cười một cái cũng sẽ khiến cô sản sinh nghi vấn đối với những lời nàng nói, rồi bản thân lại bắt đầu không tin nữa.

Cô siết chặt lấy bàn tay dính đầy bột gia vị, càng chạy càng nhanh.

Bỗng bước chân bị kiềm hãm, một luồng sáng màu vàng ấm chiếu đến từ phía sau, là đèn xe của Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều đột nhiên nhớ đến lúc cô và Chu Côn Ngọc vừa mới quen biết, Chu Côn Ngọc từ sở cảnh sát đưa cô và Bạch Văn Văn về nhà, con hẻm nhà Bạch Văn Văn vô cùng tối, khi đó Chu Côn Ngọc cũng mở đèn xe, chiếu sáng đường đi cho Bạch Văn Văn giống như lúc này.

Lúc này bãi đỗ xe không có người nào khác,  có đèn đường nên cũng không u ám, nhưng Chu Côn Ngọc vẫn làm việc tương tự với khi đó.

Tân Kiều không muốn thừa nhận rằng Chu Côn Ngọc đã nhìn thấu cô.

Cô sợ tối, lúc này cô sợ tối, sợ lạnh, sợ chết.

Từ sau khi Chu Côn Ngọc cho cô một cái ôm, rồi lại mở đèn xe soi đường, chùm sáng vừa chói lóa vừa trực tiếp, cảm giác tồn tại mãnh mẽ hơn so với đèn đường rất nhiều.

Trong mắt Chu Côn Ngọc, bước chân của Tân Kiều chỉ dừng lại trong thoáng chốc, sau đó cô không quay đầu lại mà đi rồi.

Cổ tay của Chu Côn Ngọc đè lên vô lăng, động mạch đập theo nhịp tim, dường như có thể tràn ra hương chanh tươi mát trên người Tân Kiều.

Thật ra suy nghĩ của nàng khác với Tân Kiều.

Nếu như nàng nói suy nghĩ thật của mình ra, Tân Kiều nhất định lại muốn khinh bỉ nàng văn nghệ. Nhưng nàng quả thật cảm thấy Tân Kiều giống như một đoàn tàu hỏa ầm ầm rung động.

Sự im lặng của cô là một loại tiếng động lớn, hoặc cũng có thể nói, tiếng động lớn của cô là một loại yên tĩnh.

Tất cả tiếng còi mà cô phát ra đều bị đè nén một cách nặng nè, chỉ cho những người có tâm trên sân ga nghe thấy. Ngoài ra, người khác chỉ có thể nhìn thấy cô yên lặng lướt qua đường ray, lướt qua cuộc sống.

Điều này khiến Chu Côn Ngọc nhớ đến một bài thơ, một bài thơ viết về tàu hỏa.

“Nguyện ngươi lên đường bình an, kiều đô kiên cố, đường hầm quang minh.”

Nguyện em một đêm an bình. Nguyện tương lai của Tân Mộc, kiều đô kiên cố, đường hầm quang minh.

Ca phẫu thuật của Tân Mộc được tiến hành ở phòng mổ số một, giáo sư Du Hoài Viễn mổ chính, Chu Côn Ngọc làm phụ tá.

Tình cảnh lúc chờ phẫu thuật, rất khác với tưởng tượng của Tân Kiều.

Cô cũng không đánh giá cao bản thân, cảm thấy bản thân nhất định sẽ không ngồi yên được, nhất định sẽ đi qua đi lại trên hành lang, nhưng cô nghĩ sai rồi.

Trên thực tế cô chỉ ngồi chờ trên ghế, vai lưng thẳng tắp. Khu vực chờ còn có thân nhân của những người bệnh khác, lúc đi ngang qua cô đều sẽ nhìn một cái, dường như đang nhìn xem vì sao cô lại không lo lắng.

Chỉ có chính cô mới biết, cô đứng không nổi nữa.

Bất kể cô mặc trang phục bảo hộ nặng 35kg kia bao nhiêu lần, sự thực chính là hiện tại hai chân cô như nhũn ra, đứng đây không nổi. Tất cả sức lực đều tập trung trên đầu ngón tay, cô dùng móng tay nhéo vào bụng ngón tay, không ngừng lặp lại động tác này.

Sao lại không cảm thấy đau?

Cô cúi đầu nhìn xuống, bụng ngón tay đã đỏ bừng một mảnh, nhưng quả thật cô không cảm thấy đau.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cô dường như hoàn toàn mất đi nhận thức đối với thời gian, thậm chí sinh ra một loại ảo giác rằng vẫn chưa được bao lâu, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, có y tá đang gọi: “Người nhà của Tân Mộc.”

“Người nhà của Tân Mộc.”

Tân Kiều vẫn ngồi trên ghế, mới vừa suy nghĩ cẩn thận vì sao bản thân cảm thấy chưa được bao lâu. Bởi vì cô muốn thời gian kéo dài vô hạn, cho dù quãng đời còn lại của cô đều ngồi chờ ở nơi này cũng được, chỉ cần đừng để cô đối mặt với kết quả không muốn đối mặt.

Nhưng khuôn mặt của Du Hoài Viễn xuất hiện ngoài cửa, cô lại trở nên khẩn cấp, hai chân không biết lấy đâu ra sức lực, lảo đảo chạy đến.

Giọng nói của giáo sư Du nghe rất gần, cũng rất xa, tất cả nhận thức của cô đều hỗn loạn. Giáo sư Du nói gì đó nhưng đại não của cô thậm chí không thể xử lý ý nghĩa của nó, trong đầu chỉ thông qua khẩu hình của ông ấy, kết hợp phán đoán, mới làm rõ ý tứ của câu nói kia.

“Phẫu thuật rất thành công.”

Tân Kiều cũng chưa nói câu ‘cảm ơn’ thì đã quay đầu bỏ đi.

Không phải cô không lịch sự, mà là cô không còn sức lực để nói nữa.

Cô lảo đảo đi ra ngoài, không đi thang máy mà chạy xuống từ cầu thang bộ.

Hôm nay thời tiết rất tốt, cô xắn tay áo sơmi của bản thân lên, để ánh mặt trời chiếu vào mỗi một lỗ chân lông.

Cô quá cấp thiếp muốn có một loại cảm nhận nào đó, để bản thân sinh ra cảm giác chân thực đối với câu ‘phẫu thuật rất thành công’ vừa rồi.

Những lời này đại ý là đang nói, từ nay về sau, Tân Mộc đều có thể đắm mình trong ánh nắng.

Mỗi ngày mỗi tháng, mỗi tuổi mỗi năm.

Đoạn thời gian kế tiếp có chút mơ hồ, thật ra Tân Kiều không nhớ rõ bản thân đã trải qua như thế nào, bởi vì cô ngủ rất ít, vẫn luôn thức đêm trông chừng Tân Mộc.

Tân Mộc được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, lại nằm năm ngày trong phòng ICU, em ấy hồi phục rất tốt, sau khi chuyển vào phòng bệnh thông thường, sức khỏe cũng ngày một tốt hơn.

Thể năng hồi phục, đã có thể làm nũng rồi.

Tỷ như lúc này Tân Kiều ngồi bên giường gọt táo, thật ra trong khoảng thời gian này đã ăn rất nhiều táo, không muốn ăn nữa, nhưng nếu không gọt táo thì không biết phải làm gì, trong tay trống rỗng không có gì để nắm lấy.

Tân Mộc đắm chìm trong ánh nắng chiếu vào từ hành lang, nhìn cô: “Chị xấu đi rồi.”

Động tác gọt táo của Tân Kiều trì trệ chốc lát: “Ừm.”

“Là thật.”

“Ừm.”

Tân Mộc mất hứng: “Quá nhàm chán rồi, Tân Kiều chị thực sự quá nhàm chán rồi, bạn gái của chị sau này chắc chắn sẽ bị chị bức điên.”

“Em gọi tôi cái gì.”

Chu Côn Ngọc đúng lúc xuất hiện trước cửa phòng bệnh.

“Bác sĩ Chu.”

Từ sau khi sức khỏe của Tân Mộc khôi phục, có thể trò chuyện với Chu Côn Ngọc nhiều hơn, mỗi ngày đều sẽ rất chờ mong nàng đến kiểm tra phòng, dù sao nói chuyện với một khúc gỗ như Tân Kiều, Tân Mộc thật sự cảm thấy rất khó xử.

Đồng thời trong lòng phát sầu vì tính cách của chị mình, sau này thật sự có thể tìm được bạn gái sao?

Đề tài vừa rồi không tìm được sự cộng hưởng từ phía Tân Kiều, nên Tân Mộc lại nói với Chu Côn Ngọc: “Bác sĩ Chu, chị cảm thấy chị em xấu đi rồi đúng không?”

Thật ra Tân Mộc cảm thấy đau lòng, trong khoảng thời gian này Tân Kiều luôn ở trong bệnh viện chăm sóc, tiều tụy đi rất nhiều, nhưng Tân Mộc lại không biết nên nói như thế nào.

Sau khi Chu Côn Ngọc vào phòng, Tân Kiều vẫn cúi đầu gọt táo, cũng không biết gọt vỏ táo có gì thú vị.

“Phải.” Chu Côn Ngọc dịu dàng trả lời Tân Mộc một câu.

“Chị ngẩng đầu lên để bác sĩ Chu nhìn xem.”

Tân Mộc đã chuẩn bị tâm lý rằng Tân Kiều sẽ cự tuyệt, nhưng trêu đùa chị gái vài câu cũng rất tốt, trong lòng Tân Mộc thầm nghĩ nên nói thể nào để thuyết phục chị mình, không ngờ rằng Tân Kiều chợt cắt đứt phần vỏ táo phát ra một âm thành không hài hòa, về sau liền ngừng lại.

Tiếp đến, cô ngẩng mặt lên.

Khuôn mặt trắng nõn, càng làm nổi bật đôi mắt sáng.

Trái lại Chu Côn Ngọc đứng bất động cạnh giường bệnh hai giây rồi mới quay đầu, nhìn về phía Tân Kiều.

Trong lòng Tân Mộc ‘huh?’ một tiếng, cô cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là không đúng chỗ nào.

Tân Kiều một tay cầm quả táo, một tay nắm dao gọt trái cây, lúc ánh mắt của Chu Côn Ngọc buông xuống, cô thoáng chốc muốn dời mắt, hàng mi dài rũ xuống rồi lại bất động, đón lấy ánh mắt của Chu Côn Ngọc, vành tai có một phần nho nhỏ trở nên bán trong suốt.

Ánh nắng chiếu vào nơi đó, biến thành lý do và ngụy trang tốt nhất. Cho dù vành tai ửng hồng, cũng là vì nhiệt độ của ánh nắng.

Chu Côn Ngọc thu hồi ánh mắt, không nói với Tân Kiều mà là nói với Tân Mộc: “Chị cảm thấy, không phải.”

Không xấu đi.

Tân Kiều lúc này cúi đầu, tiếp tục gọt quả táo trong tay. Cô cũng không biết bản thân chuyên chú như vậy để làm gì, lưỡi dao dán chặt lớp vỏ táo mà đi tới, đi tới, thật ra nếu đoạn vỏ bị đứt thì đã sao.

Trong lòng cô vô duyên vô cớ nghĩ, nếu như đoạn vỏ táo này không đứt, sau khi gọt xong cô sẽ mời Chu Côn Ngọc ăn.

Đoạn vỏ này quả thật không bị đứt.

Cô chậm rãi điều chỉnh hô hấp, đưa quả táo về phía Chu Côn Ngọc, nhưng ánh mắt lại nhìn Tân Mộc: “Ăn không?”

Tân Mộc: “…”

Chu Côn Ngọc cũng Tân Mộc Tân Mộc, ngoài miệng nhẹ giọng trả lời: “Tôi đang trong giờ làm việc.”

Tân Mộc: “…”

Tân Kiều cũng không nói gì nữa, thu tay lại, cổ tay chuyển hướng, đưa quả táo đến bên miệng mình rồi cắn một miếng.

Chu Côn Ngọc nói xong thì xoay người rời khỏi phòng, Tân Mộc không khỏi sửng sốt nhìn Tân Kiều cắn quả táo.

Tân Kiều vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”

Cô bình tĩnh như vậy khiến Tân Mộc tiếp tục sửng sốt: “Không sao chứ?”

“Ừm.” Tân Kiều nhàn nhạt gật đầu: “Không sao cả.”

Tân Mộc sắp phát điên rồi, rốt cuộc là có sao hay không? Chỗ nào có vấn đề a.

 

 

Recommended Articles

1 Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!