Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 562

Chương 562: Pháo hoa

 

Tư Hàm nhìn vào đôi mắt của Sư Thanh Y.

Nàng tựa hồ chưa bao giờ thấy Sư Thanh Y lộ ra loại ánh mắt này trước mặt nàng, nhất thời cũng rất kinh ngạc.

Trong ánh mắt của Sư Thanh Y là ý cười ấm áp như nắng, nhưng Tư Hàm lại mơ hồ có thể cảm giác được sự bi ai trong ánh mắt ấy. Đây là cháu gái của nàng, đã ở bên cạnh nàng nhiều năm như vậy, nàng làm sao có thể nhìn lầm.

“Cẩn Nhi.” Tư Hàm thấp giọng nói: “Ngươi có gì khó xử sao?”

Ý cười của Sư Thanh Y rất thuần khiết: “Không có, cô cô, ta không khó xử.”

Tuy rằng cô cô bề ngoài thường xuyên trách cứ nàng, nhưng trong lòng cũng rất quan tâm nàng, luyến tiếc nàng chịu một chút uất ức.

Tư Hàm nhíu mày nói: “Nếu ngươi có điều khó xử, cứ nói với cô cô, cô cô sẽ giúp ngươi.”

“Được.” Sư Thanh Y ngoan ngoãn gật đầu: “Nếu như ngày nào đó ta gặp trắc trở, nhất định nói cho cô cô biết, cô cô lợi hại như vậy tất nhiên có thể giúp ta giải quyết khó khăn.”

Tư Hàm được Sư Thanh Y dỗ dành, trong mắt mơ hồ có ý cười, nàng quay đầu đi, nhìn về phía vòng gai đầy náo nhiệt.

Trường Sinh thoáng nhìn thấy Tư Hàm cũng được bế lên cao, nàng vô cùng vui vẻ, ở phất tay với Tư Hàm, làm cho Tư Hàm đen mặt, nhưng Trường Sinh cũng không để tâm, tận trong lòng cảm thấy vui vẻ thay Tư Hàm. Dù sao biểu diễn tuyệt kỹ thú vị như vậy, nàng cũng muốn để Tư Hàm xem nhiều một chút.

Xem chốc lát, Trường Sinh lại quay đầu nhìn về phía Dạ.

Tuy rằng sắc mặt của dạ không chút thay đổi, nhưng nếu nàng đã nhìn về phía trước, hẳn là cũng cảm thấy hứng thú mới đúng.

Trường Sinh và Tư Hàm tuy rằng được bế lên cao, nhưng một nhà các nàng đều đứng ở ngoài cùng, nên cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của những người khác. Chỉ là phía trước còn có nhiều người giẫm lên ghế cao, che mất tầm nhìn, Dạ cho dù vóc dáng cao gầy, nhưng cũng không cách nào nhìn hết toàn cảnh bên trong.

“A Lạc, ngươi thả ta xuống.” Trường Sinh cúi đầu nhẹ giọng nói.

“Không muốn xem nữa sao?” Lạc Thần vững vàng ôm lấy Trường Sinh, hỏi.

“Ta đã nhìn một lúc rồi, tạm thời nghỉ ngơi, lát nữa sẽ xem tiếp.” Trường Sinh cười nói.

“Được.” Lạc Thần thả nàng ấy xuống.

Trường Sinh vừa xuống đất đã đi đến bên cạnh Dạ, hỏi nàng ấy: “Dạ, ngươi có thể thấy rõ sao?”

Lạc Thần đoán được ý đồ của Trường Sinh, ở ngay bên cạnh yên lặng nhìn hai người các nàng.

Dạ trả lời đúng sự thật: “Chỉ có thể nhìn thấy một phần.”

Lúc Trường Sinh đối mặt với Dạ, vẫn có chút cẩn trọng, cũng không tiện trực tiếp biểu đạt rằng bản thân muốn bế Dạ, để nàng ấy có thể xem rõ, dù sao nàng cũng không biết Dạ có thể chấp nhận phương thức tiếp xúc thân mật này hay không.

Vì vậy nàng chỉ về phía Sư Thanh Y đang bế Tư Hàm trước, nói: “Ngươi làm giống như cô cô sẽ cao hơn một ít, như vậy thì có thể nhìn rõ toàn bộ.”

Dạ có chút đăm chiêu.

Một lát sau, nàng vẫy tay, cũng không biết từ đâu trong đám người đột nhiên xuất hiện một thuộc hạ.

Thuộc hạ khom người nói: “Chủ nhân xin căn dặn.”

Dạ nói: “Ngươi cao, bế ta lên.”

Thuộc hạ: “…”

Trường Sinh: “…”

Ánh mắt của thuộc hạ kia tuy rằng nhìn không có gì thay đổi, nhưng đối với việc phải bế Dạ, trong tiềm thức của nàng ấy là thuộc về hành vi cực kỳ đại nghịch bất đạo, nên lập tức quỳ xuống: “Chủ nhân thứ tội, thuộc hạ không dám.”

“Vì sao không dám?” Dạ nói.

Thuộc hạ càng cúi thấp người, nói: “Chủ nhân thân thể tôn quý, thuộc hạ nào dám mạo phạm.”

Dạ gật đầu nói: “Không có chuyện gì nữa, lui ra đi.”

“Vâng, chủ nhân.”

Thuộc hạ kia hành lễ xong liền xoay người rời đi.

Lúc này đến phiên Trường Sinh vui vẻ, thì ra Dạ cũng không quan tâm việc tiếp xúc thân thể với người khác, nếu Dạ có thể chấp nhận để thuộc hạ bế nàng ấy, như vậy nếu là nàng đến bế, chắc hẳn cũng sẽ không mạo phạm đến nàng ấy.

Trường Sinh lớn lên bên cạnh Lạc Thần và Sư Thanh Y, chịu sự giáo dục của các nàng, luôn luôn vô cùng hiểu lễ tiết. Tuy rằng nàng tính cách ngây thơ, nhưng cũng rất biết cách săn sóc, sẽ lo lắng đến cảm nhận của người bên ngoài, nhưng nếu như phát hiện đối phương có thể chấp nhận, nàng cũng sẽ không câu nệ nữa.

Trường Sinh hé môi, đang muốn hỏi Dạ có cần nàng bế lên hay không.

Ai biết Dạ lại nhìn Lạc Thần, hỏi: “Lạc Thần, ngươi cũng cao, có thể bế ta không?”

Lạc Thần: “…”

Trường Sinh: “…”

Sư Thanh Y cũng nghe thấy: “…”

Dạ nói với Lạc Thần: “Thuộc hạ của ta nói không dám mạo phạm ta, ta biết ngươi sẽ không có lo lắng đó.”

Dạ đã chủ động mở miệng hỏi, nếu như uyển chuyển cự tuyệt, tuy rằng Dạ cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, nhưng điều này quả thật rất không thỏa đáng. Nhưng Lạc Thần biết Trường Sinh muốn bế Dạ, bằng không cũng sẽ không nói những lời này.

Lạc Thần chỉ đành nói: “Dĩ nhiên có thể.”

Nói xong, nàng bước đến, bế Dạ lên cao.

Dạ vẻ mặt đờ đẫn nhìn vòng gai phía trước, Lạc Thần nét mặt đông cứng. Hai người đều không thích nói nhiều, nên hình ảnh như vậy Sư Thanh Y chưa bao giờ nhìn thấy, gần như nhìn đến ngây người.

Trường Sinh có chút sa sút tinh thần mà cúi đầu, hối hận bản thân không lập tức nói ra.

Tư Hàm vốn dĩ một mực xem biểu diễn nên không chú ý, lúc này ngẫu nhiên xoay mặt qua, nhìn thấy Lạc Thần đang bế Dạ, nét mặt nhất thời đông cứng.

Nàng thấp giọng nói: “Cẩn Nhi, xảy ra chuyện gì?”

Sư Thanh Y vừa buồn cười vừa cảm thấy bất đắc dĩ thay Trường Sinh, nhẹ giọng nói: “… Ta cũng không biết, đột nhiên thành ra như vậy.”

Tư Hàm: “…”

Chờ Dạ xem một lúc, Lạc Thần cảm thấy thời cơ đến rồi, liền giả vờ tùy ý nói với Sư Thanh Y ở bên cạnh: “Thanh Y, cửa hàng bán món đồ ngươi nói muốn mua sắp đóng cửa rồi đúng không?”

Sư Thanh Y chưa từng nói câu này với Lạc Thần, hơn nữa cũng không muốn mua gì, vừa nghe Lạc Thần nói, nàng hiểu ngay, nên phối hợp nói: “Đúng vậy, nếu như đến trễ sẽ không mua được.”

Lạc Thần đến điểm thì dừng, không nói thêm nữa.

Dạ nghe thấy, hỏi nàng: “Ngươi muốn đến cửa hàng sao?”

Lạc Thần nói: “Muốn đi một chuyến, dù sao cũng là thứ Thanh Y muốn mua. Dạ cô nương, đổi thành Trường Sinh đến bế ngươi có được không?”

Đôi mắt Trường Sinh chợt sáng ngời.

Vẫn là A Lạc hiểu nàng, nhanh như vậy đã nghĩ được biện pháp cho nàng.

Dạ nhìn về phía Trường Sinh, dường như nhớ đến gì đó, nên nói với Lạc Thần: “Ta xuống.”

Lạc Thần thả nàng ấy xuống.

Dạ đi đến trước mặt Trường Sinh, lại hỏi nàng ấy: “Ngươi nghỉ tạm đủ rồi sao?”

Trước đó Trường Sinh nói bản thân muốn nghỉ tạm, đợi lát nữa xem tiếp, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, hiện tại nghe Dạ đột nhiên hỏi đến, nàng nhất thời không phản ứng kịp. Nhưng rất nhanh nàng đã hiểu ý của Dạ, Dạ đây là lo lắng nàng nghỉ ngơi đủ rồi, đến lúc muốn xem lại không có ai bế lên, vì thế trong lòng ấm áp nói: “Ta không cần xem nữa, ngươi không cần lo lắng ta xem không thấy.”

“Ngươi không xem nữa sao?” Dạ lần thứ hai xác nhận.

Trường Sinh vội vàng nói: “Không xem.”

“Lạc Thần muốn đi cửa hàng, không cách nào bế ngươi.” Dạ nói: “Nếu như ngươi muốn xem, ta bế ngươi.”

Trường Sinh: “…”

Nàng lập tức đổi giọng: “Ta xem.”

Dạ càng nghi hoặc, một lúc không xem một lúc muốn xem, nàng không cách nào hiểu được, nên xác nhận một lần nữa: “Xem, hay là không xem?”

“Xem, xem, xem.” Trường Sinh liên tục gật đầu.

Dạ lúc này mới nói: “Được.”

Sư Thanh Y chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng sắp cười chết. Nhưng dù sao Trường Sinh nhất định là hài lòng, mặc kệ là nàng ấy bế Dạ hay là Dạ bế nàng ấy, nàng ấy đều có thể thỏa mãn.

Dạ vươn tay, bế Trường Sinh lên cao.

Trái tim Trường Sinh đập thình thục, lúc A Lạc bế nàng, nàng cảm giác được chính là sự thương yêu và nuông chiều của A Lạc dành cho nàng, nàng đã sớm quen với điều đó, hưởng thụ một cách tự nhiên. Nhưng Dạ thì khác, đây là lần đầu tiên Dạ bế nàng, còn dùng loại phương thức bế lên cao này, Trường Sinh nếm được cảm giác mới mẻ trước nay chưa từng có, cũng không cách nào bình tĩnh giống như trước đó được.

Lý do lừa gạt của Lạc Thần đã được tung ra, dù sao cũng phải giả khuôn giả dạng, vì vậy một mình rời đi một lúc, chờ lúc Lạc Thần trở về, biểu diễn bên trong vòng gai cũng sắp kết thúc.

Sư Thanh Y đợi hồi lâu, gấp đến độ thiếu chút nữa rời khỏi nơi này đi tìm Lạc Thần, thật vất vả mới chờ được nàng ấy trở về, nàng vội vã nghênh đón, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải thực sự đi mua đồ, sao lại lâu như vậy?”

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ cũng không phải thực sự muốn mua, nhưng trên đường xem qua, lại thật sự muốn mua cho ngươi.”

Sư Thanh Y cúi đầu thoáng nhìn trong tay Lạc Thần quả thật mang theo một túi vải, nàng buồn cười: “Vậy ngươi mua cái gì cho ta?”

Lạc Thần mở túi vải ra, Sư Thanh Y không ngờ là một sợi dây đeo kiếm bằng da, dài mỏng màu đen đậm, đường viền màu bạc, vô cùng tinh xảo. Loại dây đeo này vốn dĩ thiết kế dùng để đeo đường đao trên người, vô cùng thuận tiện, ngoài ra một sợi còn có thể đồng thời treo vài thanh đao, nhưng đường đao đến thời nhà Tống thì đã bị coi nhẹ, rồi dần dần suy tàn, rất ít cửa hàng bán loại dây đeo này, không ngờ lại để Lạc Thần tìm được.

Sư Thanh Y vừa mừng vừa sợ.

Nàng được Chương Thai Liễu tặng Xuân Tuyết, nhưng cũng không có dây đeo nên chỉ có thể tạm thời cầm trong tay. Nếu có dây đeo, nàng có thể đeo trên lưng, giúp hành động nhanh nhẹn thuận tiện hơn.

Lạc Thần nói: “Ta đi ngang qua cửa hàng vũ khí, đã nhìn thấy nó, cảm thấy thích hợp với ngươi nên mua cho ngươi.”

Sư Thanh Y mỉm cười, nói: “Đẹp.”

Trong mắt Lạc Thần dâng lên vài phần ánh nước, dùng giọng nói cực kỳ khẽ: “Kiểu dáng này rất hiếm thấy, cũng chỉ có người ở cổ đại mới có thể nghĩ ra được. Tuy rằng ra khỏi mộng cảnh nó sẽ không tồn tại nữa, nhưng ngươi có thể mang ở trên người, ta chụp ảnh cho ngươi, như vậy sẽ có thể lưu giữ lại hình ảnh giống như khăn che mặt. Chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, tìm một người có tay nghề tiến hành chế tạo theo bức ảnh thì sẽ có một cái giống y như đúc.”

Sư Thanh Y gật đầu, hài lòng ôm Lạc Thần một cái, lúc hai tay tiếp xúc đến cơ thể Lạc Thần, lại cảm giác được cơ thể Lạc Thần đặc biệt lạnh lẽo.

Nàng thoáng nhìn vầng trán của Lạc Thần, trên đó có một chút mồ hôi.

“Ngươi xuất mồ hôi rồi.” Sư Thanh Y nhẹ nhàng lau sạch cho nàng ấy.

Lạc Thần bình tĩnh nói: “Khi trở về đi quá gấp, không sao.”

“Có phải ngươi mệt mỏi hay không?” Sư Thanh Y dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà đi, vui chơi như vậy đủ rồi.”

“Không mệt.” Lạc Thần cười khẽ.

Lúc này, biểu diễn bên trong vòng gai chính thức kết thúc. Mà công đoạn quan trọng cuối cùng chính là châm ngòi đốt pháo, chỉ nghe người phụ trách châm pháo lớn tiếng hô hào, đại ý là pháo hoa sắp bắn lên, như vậy sẽ có thể nhắn nhủ lời khẩn cầu của dân chúng đến vị thần linh kia, cầu thần linh thương xót, ban phúc trạch cho bọn họ.

Mọi người đều hoan hô, đẩy bầu không khí lên đỉnh điểm.

Pháo hoa bắn lên trời, nổ tung giữa màn đêm đen kịt, nở rộ thành vô số ánh sao, ánh lửa chiếu vào gương mặt mỗi một người.

Trường Sinh, Tư Hàm, Dạ, đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Sư Thanh Y nhìn người nhà của mình, nhìn Dạ, lại nhìn Lạc Thần, bên tai nghe tiếng pháo nổ vang dội, sau đó nàng nhìn lên bầu trời đêm, cảm thán nói: “Pháo hoa thật đẹp.”

Lạc Thần yên lặng nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y luyến tiếc thời khắc tốt đẹp biến mất, thì thầm nói: “Ta thích xem pháo hoa, đáng tiếc nó không chờ được lâu, rất nhanh sẽ biến mất.”

Tia lửa rơi xuống, chiếu ra ánh sáng nhạt trên vai Lạc Thần, nàng thấp giọng nói: “Nếu nó biết ngươi thích nó, tất nhiên bằng lòng dừng lại bên cạnh ngươi lâu một chút, dù cho sự kiên trì này chỉ kéo dài một giây.”

Sư Thanh Y cười rộ lên: “Ngươi thật biết dỗ dành.”

Lạc Thần đưa tay xoa nhẹ tóc nàng, hai người sóng vai ngẩng đầu nhìn nhìn pháo hoa đầy trời.

 

 

Recommended Articles

1 Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!