Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 563

Chương 563: Nhập cuộc

 

Xem pháo hoa xong, Bái Sào vẫn chưa kết thúc, nhưng biểu diễn vòng gai và pháo hoa mà Trường Sinh muốn xem nhất cũng đã xem xong, thích thứ gì cũng đã mua, đồ ăn vặt cũng nếm thử, không còn gì lưu luyến nữa, Sư Thanh Y ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn lo lắng Lạc Thần mệt mỏi, cho nên đề nghị về nhà.

Mọi người nhất trí đồng ý.

Nhóm năm người đạp lên bóng đêm, trở lại nhà trúc trên núi.

Đã trải qua náo nhiệt và khói lửa nhân gian ở trong thành, càng lập nổi bật sự yên tĩnh của nhà trúc, ngay cả tiếng gió thổi và tiếng côn trùng trong rừng cũng trở nên nhẹ nhàng như thế, tất cả hòa lẫn sâu trong bóng đêm.

Thuộc hạ của Dạ đưa những món đồ chơi cơ quan đến phòng cho Trường Sinh, còn đặc biệt dùng rương để đựng, sắp xếp cũng rất chỉnh tề, thậm chí còn lót vải mềm, dường như rất sợ những món đồ chơi này bị va chạm hư hỏng.

Nét mặt Trường Sinh không giấu được vui sướng, nàng hỏi Dạ: “Đêm nay ngươi có thể ngủ lại không?”

Nàng đã chịu sự giáo huấn lúc xem biểu diễn, trong lòng nghĩ gì thì chính hỏi ra miệng. Tối nay là A Cẩn và A Lạc thật sự đang ở đây, nên nàng hy vọng có thể giống như tối qua, năm người cùng nhau ngủ trong phòng lớn, để A Cẩn và A Lạc cùng cảm nhận một chút.

Dạ nói: “Có thể.”

Trường Sinh nhất thời thở dài một hơi, hài lòng không ngớt.

Tư Hàm đi tắm trước, sau đó Trường Sinh cũng nhân dịp này chạy vào phòng của Sư Thanh Y và Lạc Thần.

Sư Thanh Y mang theo ba lô đến đây, những thứ cần thiết đều đặt ở bên trong, Xuân Tuyết đặt ở trên bàn. Những thứ này chỉ có thể giấu ở trong phòng, không tiện để cô cô thấy, để tránh ảo ảnh của cô cô sinh nghi.

Lúc Trường Sinh bước vào, đúng lúc nhìn thấy Lạc Thần cầm điện thoại di động chuẩn bị chụp ảnh cho Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y mới vừa cột chắc vũ khí đeo dây da lên lưng, sợi dây này vốn dĩ thiết kế để đeo đường đao dài nhỏ, chỉnh thể cũng thiên về tinh tế. Để gánh chịu trọng lượng của vũ khí, thuận tiện trong hành động nên còn có một sợi dây đeo vai, nối liền với sợi dây đeo trên lưng.

Nàng cầm Xuân Tuyết trên bàn lên, treo trên lưng, sau đó cài bao da lại, Xuân Tuyết thon dài, trong mạnh mẽ xen lẫn vài phần nhu tình của tuyết.

Lạc Thần đi đến trước mặt Sư Thanh Y, chỉnh lại dây đeo cho nàng ấy.

Sư Thanh Y mỉm cười nhìn Lạc Thần.

Ở Thần Chi Hải Trường Sinh từng nhìn thấy Chương Thai Liễu sử dụng Xuân Tuyết, biết sự lợi hại của nó, nghe Sư Thanh Y nói Chương Thai Liễu đã tặng Xuân Tuyết cho nàng, nên Trường Sinh vô cùng hiếu kỳ, hiện tại tỉ mỉ quan sát Xuân Tuyết trên lưng Sư Thanh Y.

“Nó thật đẹp.” Trường Sinh càng xem càng thích, nói: “A Cẩn, ta có thể xem bên trong không?”

Sư Thanh Y có chút xấu hổ: “Ta tạm thời không rút ra được, nó còn chưa nhận ta làm chủ.”

Trường Sinh nói: “Nghe cô cô nói, trên đời này chỉ có thần khí mới có ý thức tự mình nhận chủ. Giống như Địa Sát Kiếm, nếu không nhận chủ thì không thể nào phát huy uy lực chân chính. Nói như vậy, Xuân Tuyết cũng là thần khí sao?”

Sư Thanh Y lắc đầu: “Việc này thì ta không rõ, hiểu biết của ta đối với Chương Thai Liễu thực sự rất ít.”

“Nếu nó thật sự là thần khí thì tốt rồi, chẳng phải sẽ trở thành trợ lực rất lớn cho ngươi sao.” Trường Sinh hưng phấn nói.

“Vậy cũng phải chờ ta có thể rút nó ra khỏi vỏ.” Sư Thanh Y cũng không để tâm, dịu dàng cười nói: “Hiện tại ta chỉ có thể sử dụng vỏ kiếm.”

Trường Sinh cẩn thận vươn tay, vuốt ve vẻ kiếm của Xuân Tuyết, rồi lập tức rụt tay lại: “Nó rất lạnh.”

“Nhiệt độ của nó rất thấp.” Sư Thanh Y nói.

“Vậy chẳng phải sẽ lạnh hỏng tay ngươi sao?” Thật sự là quá lạnh, cảm giác còn lạnh hơn cả cầm một khối băng, Trường Sinh không khỏi lo lắng.

“Sẽ không.” Sư Thanh Y trấn an Trường Sinh: “Tuy rằng nó không nhận ta làm chủ, nhưng cũng sẽ không tổn thương đến ta.”

Lạc Thần đi lại xung quanh Sư Thanh Y, yên lặng quay chụp dây đeo kiếm trên người nàng, tận khả năng ghi lại mỗi một chi tiết, chờ sau khi ra ngoài thì có thể tìm người có tay nghề tiến hành hoàn nguyên chế tác.

Điện thoại di động của Trường Sinh đã hỏng, nên nàng nói với Lạc Thần: “A Lạc, ta muốn dùng điện thoại chụp ảnh của cô cô, chỉ là chụp lén mà thôi, sẽ không để cô cô biết được.”

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Được, điện thoại của ta hoặc Thanh Y đều để trong ba lô, nếu ngươi cần thì vào phòng lấy bất cứ lúc nào cũng được, không cần thông báo với bọn ta.”

Ngoại trừ album ảnh bị khóa lại cần mật khẩu để mở thì điện thoại di động của hai người các nàng đối với Trường Sinh cũng không có gì là bí mật,.

Trường Sinh vừa vui sướng lại vừa có một chút tiếc hận, cúi đầu nói: “Đáng tiếc nếu như chụp ảo ảnh của cô cô, chỉ có thể lưu giữ được một khoảng thời gian, sau khi rời mộng cảnh trên ảnh chụp sẽ không hiện ra hình ảnh của cô cô nữa.”

Lạc Thần nói: “Có thể lưu giữ lúc này là được rồi.”

Trường Sinh vốn cởi mở, nghĩ cũng đúng, nên liền buông bỏ chấp niệm.

Sư Thanh Y nhớ đến chuyện gì đó, khuôn mặt hiện lên ý cười, nàng cầm điện thoại di động của bản thân mở những tấm ảnh trong rừng mưa, đưa cho Trường Sinh xem: “Cho ngươi xem một thứ thú vị.”

Hình ảnh Vũ Lâm Hanh năm mười lăm tuổi, còn đang tỏ ra kiên định, ngoài miệng nói không muốn ăn nhưng thực tế đã vô cùng thèm thuồng. Còn có đoạn video Vũ Lâm Hanh gọi các nàng là tỷ tỷ, tất cả đều được lưu lại.

Đôi mắt Trường Sinh chợt sáng, càng xem càng muốn cười, nói chờ nàng mua điện thoại mới thì phải chia sẻ những thứ này cho nàng, đồng thời vô cùng hối hận vì bản thân không thể có mặt: “Nếu như ta cũng ở đó thì tốt rồi, nàng cũng phải gọi ta là Tĩnh tỷ tỷ.”

“Vậy ngươi chắc chắn là tỷ tỷ của tất cả bọn ta rồi, rất hợp lý.” Sư Thanh Y nói ngọt: “Tiểu đường tỷ.”

Lạc Thần cũng nói: “Tiểu đường tỷ.”

Trường Sinh bị chọc cười, mặt mày rạng rỡ.

Sau đó Trường Sinh lại tiếp tục xem ảnh tự chụp của các nàng trong rừng, chờ nàng nhìn thấy khăn che mặt vịt nướng trên mặt các nàng, lại càng ao ước: “Ta cũng có thể đeo khăn che mặt này sao?”

Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, nhìn về phía Lạc Thần: “Ta đã biết Trường Sinh nhất định sẽ thích.”

Lạc Thần hòa nhã nói với Trường Sinh: “Trong ba lô có, ngươi cầm lấy chơi đi.”

Trường Sinh mở ba lô nhìn một chút, phát hiện quả nhiên có, hơn nữa còn là hai cái, nàng mừng rỡ không ngớt: “Vậy bây giờ ta không lấy, đợi lúc có điện thoại rồi mới lấy luôn một lượt.”

“Không phải ngươi muốn dỗ dành cô cô đeo vào rồi chụp ảnh cho nàng đấy chứ?” Sư Thanh Y điểm nhẹ lên chóp mũi của Trường Sinh: “Bé hư.”

Trường Sinh lại vô cùng ngây ngô hỏi ngược lại: “Lẽ nào A Cẩn không muốn nhìn sao?”

“Việc này còn phải hỏi.” Sư Thanh Y trừng mắt nhìn nàng ấy.

“Vậy ngươi cũng hư.” Trường Sinh nói.

“Ta chưa nói ta không hư.” Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần một cái, rồi lại nghiêm túc nói với Trường Sinh: “Ngươi nói vì sao chúng ta lại hư, có phải là bị một người xấu dậy hư hay không?”

Trường Sinh gật đầu: “Phải.”

Lạc Thần nhìn các nàng, cười mà không nói.

Trường Sinh và các nàng vui vẻ trò chuyện một lúc, sau đó mới trở về tắm rửa.

Hai người ở trong phòng thu dọn, thời gian trôi qua Sư Thanh Y đột nhiên nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng huýt sáo. Chỉ huýt một tiếng liền im bặt, nhưng hai người đều nghe rõ ràng, sau đó nhìn nhau một cái rồi bước nhanh ra cửa phòng,

Đẩy cổng đi ra ngoài, lúc này lại nghe thấy một tiếng huýt sáo khác.

Hai người tìm đến nơi phát ra âm thanh, đi được một đoạn, cuối cùng nhìn thấy Cửu Muội đeo khăn che mặt cầm theo một trản đèn lồng, đứng dưới bóng cây loang lổ.

Cửu Muội không nuốt lời, nàng đặc biệt dùng tiếng huýt sáo làm ám hiệu như đã hẹn trước, đến đây trả Dát Dát Dát. Nàng nhìn thấy hai người, cũng không nói gì thêm mà chỉ cúi đầu nhìn Dát Dát Dát trong tay một hồi lâu mới lưu luyến không rời mà trả nó lại.

Lạc Thần nhận lấy.

Cửu Muội nghiêm túc nói: “Các ngươi phải đối tốt với Dát Dát Dát, đừng để nó lại bị giẫm chết.”

“Dĩ nhiên.” Từ sau khi Sư Thanh Y biết thân phận thật sự của Cửu Muội, lúc nhìn thấy nàng ấy, cảm xúc rất phức tạp.

Suốt cuộc hành trình, những ký ức có Cửu Muội tham dự vẫn luôn phảng phất trước mặt nàng tựa như đèn kéo quân.

Cửu Muội của lúc này, ánh mắt khác với trước đó, dường như nàng đang suy tư, sau một lúc lâu mới dường như hạ quyết tâm, nói với hai người các nàng: “Các ngươi hy vọng ta tháo khăn che mặt xuống, đúng không?”

Sư Thanh Y gật đầu: “Đúng vậy.”

Trong lòng nàng bất chợt có chút khẩn trương, Cửu Muội lúc này cũng không có nhiều khúc mắc và dụng tâm, nếu nàng ấy hỏi như vậy có lẽ chính là muốn tháo khăn che mặt trước mặt các nàng.

Cửu Muội căn dặn các nàng: “Đừng nói cho chủ nhân biết.”

Nói xong, nàng đưa tay ra sau gáy, tháo khăn che mặt ra.

Khăn che mặt chậm rãi rơi trượt xuống, cuối cùng lộ ra khuôn mặt chân thực của Cửu Muội.

Đôi mắt của Sư Thanh Y thoáng chốc trợn to, nhìn Cửu Muội không chớp mắt.

Lạc Thần cũng nhìn chằm chằm Cửu Muội.

Đôi môi của Sư Thanh Y khẽ rung động, dường như muốn nói gì đó rồi lại bị ngăn chặn. Vô số tâm tư cuồn cuộn và nghi vấn trong nháy mắt ồ ạt tuôn ra, lấp đầy đấy lòng của nàng.

Khuôn mặt Cửu Muội để lộ ra trước mặt các nàng, giống hệt với khuôn mặt của… Trữ Ngưng.

Tuy rằng Sư Thanh Y đã biết chân tướng, nhưng lúc thời khắc này chân chính tiền đến, nàng không cách nào không cách nào duy trì bình tĩnh.

Năm Hinh Ninh thời nhà Tống, không biết Cửu Muội đã trải qua chuyện gì mà về sau lại dùng thân phận Trữ Ngưng sinh sống ở xã hội hiện đại. Đồng thời cũng đến Đường Khẩu – Trường Sa, mở ra một con đường máu cho bản thân, thậm chí làm lão đại của một nhóm người.

Nhưng Trữ Ngưng ở hiện đại để tóc ngắn, thoạt nhìn vô cùng gọn gàng, hơn nữa còn cạo một đường xéo ngang chân mày. Mà lúc còn là Cửu Muội nàng không cạo lông mày đứt đoạn, thậm chí còn dùng bút kẻ mày vô cùng tinh thế, tóc dài đổ xuống, đeo hoa tai, hiển nhiên là dáng vẻ của một nữ tử thời cổ đại.

Dung mạo không có bất cứ thay đổi gì.

Nhưng ánh mắt, ngữ điệu lúc nói chuyện, khí chất trong từng cử chỉ, lại khác một trời một vực.

Trữ Ngưng tàn nhẫn vô tình, nói chuyện thô tục, vì đạt được mục đích nàng có thể không từ thủ đoạn, hi sinh bất cứ kẻ nào.

Nhưng lúc nàng còn là Cửu Muội, lại chỉ là một tờ giấy trắng chưa nhiễm vết mực.

Cửu Muội cũng không biết Sư Thanh Y và Lạc Thần đang suy nghĩ gì, mặt nàng lộ ra một chút ngượng ngùng hiếm thấy, nàng nói với Sư Thanh Y: “Lúc nãy ở lễ hội Bái Sào, ngươi từng nói cho rằng ta dung mạo xinh đẹp, cho nên mới muốn ta tháo khăn che mặt, hiện tại ta đã tháo xuống rồi, cảm thấy cảm thấy ta xinh đẹp sao?”

Mục đích phía sau hành động này của Cửu Muội vô cùng đơn giản, nàng chỉ muốn cho người khác nhìn nàng, thưởng thức nàng.

Dù sao trước kia nàng luôn che mặt, không có ai nhìn thấy, dĩ nhiên không người nào thưởng thức.

Sư Thanh Y gật đầu: “Ngươi chắc chắn giống như suy đoán của ta.”

Những lời này của nàng một ngữ hai nghĩa.

Cửu Muội cho rằng Sư Thanh Y nói nàng đẹp, trong mắt ẩn có vẻ ngượng ngùng: “Cảm ơn.”

Dung mạo của Trữ Ngưng quả thật xinh đẹp, nhưng phong cách hành sự của nàng quá ngoan độc, làm cho người ta quên mất dung mạo của nàng mà đều bị nàng hù dọa, ai còn tâm tư đi thưởng thức dung mạo của nàng đây.

Cửu Muội không dám lộ mặt quá lâu, nên lập tức đeo khăn che mặt lại: “Ta phải trở về. Việc hôm nay, xin đừng cho chủ nhân biết được.”

“Yên tâm, bọn ta sẽ giữ bí mật.” Sư Thanh Y điều chỉnh tâm tình, nói.

Cửu Muội không hề trì hoãn, cầm đèn lồng vội vã rời đi, để lại Sư Thanh Y và Lạc Thần yên lặng đứng dưới bóng cây.

Cửu Muội chính là Trữ Ngưng chuyện này các nàng đã chấp nhận từ lâu, nhưng nếu như sự thực là như thế này, vậy chân tướng ẩn giấu ở phía sau thật sự là đáng sợ, sâu không thấy đáy.

“Lúc trước ta đến Vô Sắc lấy hàng, mua được vòng tay hồng ngọc.” Sư Thanh Y chậm rãi nói: “Sau khi ra ngoài đã bị đã bị Trữ Ngưng theo dõi, nàng bắt cóc ta đến Lạc Nhạn Sơn, mang vào cổ mộ nơi ngươi ngủ say. Diệp Trăn lúc đó nói bọn họ vốn là nghe tin vòng tay hồng ngọc đang ở Vô Sắc nên muốn đến lấy, ai biết lại bị ta đeo vào, không tháo ra được, cho nên Trữ Ngưng mới buộc ta lên núi.”

Nàng dừng một chút, nhìn Lạc Thần: “Trước ngày hôm nay, ta luôn cảm thấy đó chẳng qua là trùng hợp mà thôi, nhưng hiện tại ta không có cách nào nghĩ như vậy nữa. Nếu như đó thật sự là trùng hợp, vậy thì có quá mức trùng hợp hay không? Vì sao nhất định phải là Trữ Ngưng đến bắt cóc ta, vì sao chiếc vòng tay ta đeo nhất định phải là chìa khỏa mở cửa cổ mộ, vì sao ngươi nhất định phải nằm trong cổ mộ đó, hơn nữa sau đó Trữ Ngưng luôn xuất hiện trong hành trình của chúng ta, Lạc Nhạn Sơn, Phượng Hoàng Cổ Trấn, Sắc Đạt, Thần Chi Hải, nơi nào cũng có sự xuất hiện của nàng.”

Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, nói: “Trữ Ngưng không quen biết chúng ta, đó cũng không phải là giả vờ xa lạ. Đoạn ký ức lúc nàng còn là Cửu Muội đã bị xóa đi, chỉ là quân cờ mà thôi.”

Sư Thanh Y hồi tưởng chuyện lúc trước, gật đầu: “Tâm tư của Trữ Ngưng không thâm trầm như vậy, lúc nàng làm việc cũng không giống như ẩn giấu mục đích đặc biệt, giống như việc bắt cóc ta, quả thật chỉ là bởi vì ta đeo chiếc vòng tay, nàng chỉ có thể buộc ta đi cùng, mà rất nhiều hành vi sau đó đều có mục đích hợp lý và trực tiếp, không giống như đang cố ý dẫn dụ chúng ta.”

“Là có người đang thao túng tiềm thức của nàng, nàng không biết chuyện này.” Lạc Thần nói: “Sau đó dùng nàng dẫn dụ ngươi vào bẫy.”

“Vòng tay hồng ngọc, cũng là kẻ dẫn dụ cố ý sắp đặt ở Vô Sắc.” Sư Thanh Y nói: “Lúc ta nhìn thấy chiếc vòng tay đó, trong lòng có một cảm giác khác thường, nó dường như có một loại ma lực hấp dẫn ta, nếu không ta cũng sẽ không lựa chọn nó giữa rất nhiều món đồ cổ.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!