Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 540

Chương 540: Hôn ta

 

Ngoại trừ đêm say rượu hôm đó, gần đây Sư Thanh Y sẽ rất ít chủ động giống như lúc này.

Nàng hiện tại bị lệ khí quấn thân, đôi mắt đỏ không cách nào tiêu tán, trong lúc thân mật với Lạc Thần phải vô cùng cẩn thận giữ đúng chừng mực, cho dù trái tim đã bị nhiệt độ nóng rực thiêu đốt nhưng cũng không dám vượt quá giới hạn.

Nhưng hiện tại, nàng lại dắt tay Lạc Thần, dò vào trong vạt áo của mình.

Nhìn có vẻ như ngoan ngoãn cầu xin nhưng thực tế từ ánh mắt đến nét mặt đều toát ra vẻ mê hoặc, ẩn giấu chút làm nũng ở trong đó.

“Thanh Y?” Tay của Lạc Thần cách quần áo chạm vào người nàng, dĩ nhiên cũng đã nhận ra sự khác thường của nàng.

Sư Thanh Y khẽ nâng ánh mắt, tuy rằng không uống rượu nhưng ánh nước trong mắt lại dụ hoặc giống như say rượu: “… Không thể sao?”

“… Có thể.” Lạc Thần nói.

Ở trước mặt Sư Thanh Y nàng làm sao có thể nói ra hai chữ ‘không thể’.

Bất kể như thế nào nàng đều sẽ tận lực làm cho Sư Thanh Y, thỏa mãn tâm nguyện của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y khẽ mỉm cười nhìn Lạc Thần, khóe môi cong lên, có vài phần đắc ý, hơn nữa dường như còn có mật ngọt nơi khóe môi đang cong nhẹ kia.

Ngón tay thon dài của Lạc Thần khẽ động, thuần thục cởi áo ngoài, sau đó là trung y, cuối cùng là nội y, Lạc Thần nói: “Thanh Y, ngươi có một chút thay đổi.”

“… Ngươi nhìn thấy ta thay đổi ở điểm nào?” Hô hấp của Sư Thanh Y ấm áp.

Nàng biết biểu hiện của bản thân trước mặt Lạc Thần lúc này nhất định không giống với ngày thường, với tâm tư tinh tế của Lạc Thần làm sao lại không nhìn ra, biết rõ nhưng nàng vẫn cố ý muốn hỏi.

Nàng nửa che nửa cởi đứng trước mặt Lạc Thần, áo ngoài còn chưa kịp cởi ra, lỏng lẻo treo trên khuỷu tay, mà quần áo bên trong đã tán loạn, loáng thoáng lộ ra một mảnh tuyết trắng trước ngực, trơn bóng mị hoặc, hay loại tư vị dung hợp vào nhau. Lạc Thần giúp nàng cởi ra, nàng liền ngoan ngoãn phối hợp nâng tay lên, thậm chí hơi ngã người tựa vào lòng Lạc Thần, để nàng ấy có thể thuận tiện cởi hết quần áo vướn bận trên người nàng.

Theo thân thể tựa vào, động tác trong tay Lạc Thần thoáng chốc dừng lại, vô thức đỡ lấy eo nàng, một lát sau mới tiếp tục.

Lạc Thần tạm thời không trả lời câu hỏi của Sư Thanh Y mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi ngươi và A Mai ra ngoài trò chuyện với nhau hồi lâu, nàng đã nói với ngươi nội dung gì đặc biệt sao?”

Đâu chỉ là nói một chút.

Quả thực là nói một đống lớn, mỗi một chuyện đều có thể khiến Sư Thanh Y kinh ngạc không thôi. Nhất là chuyện liên quan đến chiến quỷ, hiện tại Sư Thanh Y hồi tưởng lại, nội tâm vẫn khó có thể bình tĩnh.

“A Mai cùng ta hàn huyên rất nhiều.” Sư Thanh Y nói: “Về phần nội dung đặc biệt, cũng có rất nhiều.”

Nàng nghĩ đến điều gì đó, lại bổ sung: “Ta còn hỏi nàng một số vấn đề.”

Lạc Thần gần như đã cởi hết quần áo trên người nàng, chỉ còn lại áo lót mỏng màu trắng, nói: “Ta hiểu.”

Vừa rồi Sư Thanh Y chỉ gọi một mình A Mai ra ngoài nói chuyện, mà không hỏi A Mai ngay trước mặt Lạc Thần, hành vi này thật ra đã mang hàm ý rằng có chuyện không tiện nói trước mặt Lạc Thần.

Nhưng nàng ở trước mặt Lạc Thần luôn không có bí mật gì, vừa rồi lại lựa chọn đơn độc nói chuyện với A Mai, mà Lạc Thần lại hiểu rõ nhân tâm cũng như tính cách của nàng, đại khái cũng đã đoán được Sư Thanh Y rốt cục muốn tìm hiểu điều gì từ chỗ A Mai.

Sư Thanh Y không giấu được nàng, thật ra cũng không thực sự muốn giấu, vì thế thành thật nói: “… Cũng không phải ta muốn gạt ngươi, ta chẳng qua quá lo lắng cho ngươi mà thôi.”

Lời này nói một cách mơ hồ, nhưng nàng biết Lạc Thần nhất định có thể hiểu.

“Là ta không tốt.” Lạc Thần cởi một bên vai áo lót của Sư Thanh Y xuống, để lộ ra bờ vai trơn bóng, nàng nói: “Về chuyện làm sao bắt được A Mai, ta chưa từng nói cho ngươi biết. Nếu như chờ đến lúc trở về thôn mới nói rõ, đối với ngươi chắc chắn là sự chờ đợi dài dằng dặc.”

Ánh mắt của Lạc Thần dời xuống một chút: “Chỉ là, ta… có điều bất tiện.”

Sư Thanh Y vội vã lắc đầu: “Ta biết, ta sẽ chờ đến lúc ngươi cảm thấy thuận tiện rồi nói cho ta biết. Nhưng ta cũng muốn thông qua phương pháp của mình, tìm hiểu một chút.”

Hô hấp của nàng rất nhẹ: “Loại cảm giác không biết ngọn nguồn này khiến ta rất khẩn trương, nhất là chuyện lại xảy ra trên người ngươi, trong lòng ta sẽ luôn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, càng nghĩ nhiều lại càng sợ hãi.”

“Đừng sợ.” Lạc Thần vén vài sợi tóc rũ bên má nàng ra sau tai: “Ta không sao cả.”

Áo lót trắng trên người Sư Thanh Y chỉ cởi được một nửa, lộ ra một nửa thân thể, nàng vẫn hồn nhiên chưa phát giác mà dang hai tay ôm lấy Lạc Thần, vùi mặt vào hõm vai Lạc Thần, thậm chí còn cọ vài cái.

Lạc Thần cũng ôm lại nàng, vòng tay siết chặt một chút, ánh mắt có phần trầm nặng, nói: “… Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

Trong lúc nói chuyện, ngón tay đặt lên xương hồ điệp của Sư Thanh Y, có một lọn tóc đen rũ xuống. Ngón tay của Lạc Thần chạm vào da thịt của nàng, tựa hồ muốn đẩy lọn tóc kia ra một chút, điều này làm cho Sư Thanh Y cảm thấy có chút nhột, trong miệng hàm hồ ‘umh’ một tiếng, âm thanh quá sức yêu kiều.

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc A Mai đã nói với ngươi chuyện đặc biệt gì?” Lạc Thần lại nói: “Mới có thể khiến ngươi giống như bây giờ?”

“… Ta hiện tại như thế nào?” Sư Thanh Y có chút chột dạ.

“Ngươi tự mình xem đi.” Lạc Thần dùng tay nhẹ nhàng nâng gáy của nàng, để nàng hơi cúi mặt xuống, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của bản thân lúc này.

Sư Thanh Y vừa cúi đầu, lọt vào trong tầm mắt chính là thân thể đã cởi gần như sạch sẽ của mình.

Hai đùi thon dài trơn bóng như ngọc, chân trái dẫm lên mũi giày của Lạc Thần, ngón chân lả lướt, thỉnh thoảng còn dùng chút lực câu lấy mũi giày. Mà hai tay của nàng cũng đang luồn vào bên trong áo khoác của Lạc Thần, từ bên hong nhẹ nhàng vuốt ve như có như không.

Những cử chỉ mờ ám nhìn như vô tình này, đều mang theo vẻ dụ hoặc.

Hai má Sư Thanh Y đỏ bừng, nàng cắn môi, dời mắt không dám nhìn nữa.

“A Mai đã dạy ngươi làm sao để mê hoặc người khác sao?” Lạc Thần thì thầm bên tai nàng.

Sư Thanh Y: “…”

Nàng nhẹ giọng nói thầm: “… Ta còn cần người khác dạy sao?”

Lạc Thần lúc này phát ra một tiếng cười nhẹ.

Sư Thanh Y: “…”

“Cũng đúng.” Tay của Lạc Thần ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng: “Ngươi là hồ ly tinh, rất giỏi dụ dỗ người khác, đúng không?”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần nghiêm túc nói: “Ta đổi cách nói khác. A Mai bởi vì nguyên do nào đó mà nhắc nhở ngươi sau khi vào phòng tắm phải dùng đến phương pháp câu dẫn sở trường nhất của mình?”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng nghe ra ý cười trong lời nói của Lạc Thần, vì thế còn có chút không phục: “Lẽ nào ta câu dẫn không tốt sao? Ngươi nói thật đi, ngươi có bị ta câu dẫn hay không?”

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Khuôn mặt Lạc Thần dán sát vào mặt nàng.

Sóng biển trong mắt nàng đã có dấu hiệu cuộn trào mãnh liệt, rồi lại được che giấu bởi biểu hiện bình tĩnh bên ngoài.

Sư Thanh Y bị ánh mắt của nàng nhiễu loạn đáy lòng, thiếu chút nữa ngay cả dáng vẻ cố tình ‘câu dẫn’ của mình cũng không giữ được nữa, hô hấp càng khó có thể bình ổn.

Rõ ràng là nàng muốn câu dẫn nàng ấy, nhưng không thành, ngược lại còn bị nàng ấy câu dẫn, thiếu chút nữa đắm chìm trong ánh mắt này.

“Nhất định A Mai đã nói gì đó với ngươi, khiến ngươi thay đổi suy nghĩ, hơn nữa còn chỉ dẫn chiêu số, mới khiến ngươi buông bỏ lo lắng.” Hơi thở của Lạc Thần phả lên mặt nàng, nói: “Bằng không ngươi sẽ không đột nhiên táo bạo câu dẫn ta dưới trạng thái đôi mắt màu đỏ, lúc trước ngươi ngay cả chạm vào ta một chút cũng cảm thấy hoảng loạn.”

Sư Thanh Y mỉm cười nhìn nàng, gần như là có chút cảm thán: “Ngươi quá thông minh, vẫn luôn có thể đoán được nguyên do, ta cũng không thể thừa nước đục thả câu trước mặt ngươi.”

“Ta không biết, không đoán được.” Lạc Thần thông minh phối hợp với nàng: “Mong rằng sẽ được Thanh Y chỉ điểm.”

“Vậy ngươi ôm ta vào thùng tắm đi.” Sư Thanh Y nói: “Ta sẽ nói cho ngươi biết một phần.”

“Được.” Lạc Thần hơi khom lưng, ôm Sư Thanh Y vào trong lòng, bế nàng đến cạnh thùng tắm, hai tay vững vàng ôm nàng, để thân thể của nàng chậm rãi chìm vào trong nước.

Hơi nước tràn ngập, nhẹ nhàng bao phủ phần da thịt lộ ra khỏi mặt nước của Sư Thanh Y.

Làn da của nàng vốn trắng mịn như sữa, được hơi nước bao phủ, những vị trí phân bố nhiều mạch máu nhanh chóng bị nhiệt độ tác động mà ửng hồng, tựa như hồng mai trong tuyết.

Sư Thanh Y tựa lưng vào vách thùng tắm, hai chân câu nệ khép chặt vào nhau, nàng nâng ánh mắt nhìn Lạc Thần đang đứng bên cạnh thùng tắm.

Tay của Lạc Thần khoát lên mép thùng tắm, đang muốn lên tiếng thì bất chợt cau mày.

Sư Thanh Y nhìn thấy, thân thể khẽ động, tiến gần đến bên nàng: “Làm sao vậy?”

Vẻ mặt của Lạc Thần nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nói: “Không sao. Ta nghĩ đến bản thân đã quên một việc rất quan trọng cần xử lý.”

“Chuyện gì?” Sư Thanh Y cho rằng nàng lo lắng về vấn đề riêng tư, lập tức nói: “Nếu ngươi  lo lắng về ‘đôi mắt’, muốn đi nói với A Mai thì không cần, trước đó lúc ta và A Mai trò chuyện, đã căn dặn nàng thu hồi tất cả ‘tai’ và ‘mắt’ trong mộng cảnh của Thiên Thiên, nàng đã thu hồi ngay trước mặt ta, ngươi yên tâm, A Mai rất hiểu chuyện, hiện tại… không ai nhìn thấy chúng ta, chỉ có hai chúng ta ở đây.”

Dù sao thì Nguyễn đang ngủ, chỉ cần Thiên Thiên cũng không ở bên cạnh thì ảo ảnh của Nguyễn sẽ biến mất, chỉ còn lại khung cảnh, nên cũng không cần phải dùng đến ‘mắt’ nữa.

“Ngươi làm việc, ta tất nhiên yên tâm.” Lạc Thần cười khẽ: “Là chuyện khác.”

“Rất quan trọng sao?” Sư Thanh Y rũ mi, khó nén thất vọng: “Cần phải đi ngay bây giờ sao?”

Mặc dù có một chút xấu hổ, nàng nàng đang ‘câu dẫn’ đến cao hứng, còn chưa kịp nói cho Lạc Thần biết biện pháp của A Mai, kết quả Lạc Thần đã phải đi rồi.

“… Ừ.” Lạc Thần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng, an ủi nàng: “Rất quan trọng.”

“… Vậy ngươi đi đi.” Sư Thanh Y càng thêm chán nản.

Tuy rằng nàng có thể thông cảm Lạc Thần nhất định là có nguyên nhân, bằng không sao lại lựa chọn lúc này để rời đi, nhưng hiện tại ngọn lửa trong lòng nàng cháy dở dang, tóm lại là có chút đè nén.

Nàng nhớ đến những lời bản thân nói với A Mai, vì thế nhẹ giọng nói thầm một câu: “Ta còn nói ngươi đặc biệt đặc biệt được, kết quả ngươi… giữa đường rời đi.”

“Đặc biệt đặc biệt được?” Lạc Thần nghe thấy.

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần tuy rằng không nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa Sư Thanh Y và A Mai, nhưng kết hợp cổ oán niệm của Sư Thanh Y lúc nói những lời này với ngữ cảnh hiện tại, nàng cũng có thể đại khái đoán được là có ý gì, vì thế dỗ dành Sư Thanh Y: “Ngoan, bây giờ không được, nhưng lát nữa tất nhiên sẽ đặc biệt đặc biệt được.”

Sư Thanh Y: “…”

Nàng bị Lạc Thần chọc cười, nâng tay hắt nước vào nàng ấy, trong lòng vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ: “Không chậm trễ thời gian của ngươi nữa, ngươi lập tức đi đi.”

“Lát nữa ta sẽ trở về cùng ngươi.” Lạc Thần nói.

“Vậy ngươi cần phải trở về sớm một chút.” Sư Thanh Y tựa cằm lên mép thùng tắm, trong ánh mắt dường như có xuân thủy chập chờn, nàng trông mong nhìn Lạc Thần, cười nói: “Ta chờ ngươi… đặc biệt đặc biệt được.”

“Được, sẽ rất nhanh.” Lạc Thần buồn cười, cúi người hôn lên trán nàng một cái.

Sư Thanh Y không chuẩn bị tâm lý, đôi mắt phút chốc mở to.

Lạc Thần hôn nàng xong rồi mới ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa phòng tắm lại.

Chỉ là một cái hôn nhẹ lên trán nhưng Sư Thanh Y lại giống như nếm được mật ngọt, nàng dùng tay che khuôn mặt đỏ bừng, ngồi trong nước bắt đầu dư vị.

Đã lâu không có cơ hội thư giản cùng Lạc Thần, hiện tại nàng chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người đều trở nên thư giản, trong lòng chỉ hy vọng Lạc Thần có thể sớm trở lại.

Lạc Thần rời khỏi phòng tắm, một mạch đi đến trước sân, sau đó tiếp tục tiến ra bên ngoài.

Ngay từ đầu bước chân của nàng vẫn nhanh nhẹn như bay, nhưng càng đi bước chân càng trở nên hỗn loạn. Nhưng nàng cũng không để ý đến, mà chỉ đi một vòng xung quanh nhà gỗ của Thiên Thiên.

Những căn phòng trong nhà gỗ phát ra ánh sáng mông lung, cánh rừng bên ngoài lại là một mảnh đen kịt nặng nề.

Lạc Thần dừng bước, đứng trong bóng đêm, dường như đang trầm mặc cảm nhận thứ gì đó.

Trong rừng có tiếng xào xạc, dường như có động vật săn mồi ban đêm đang qua lại trong rừng cậy, tiếng côn trùng không dứt, gió đêm xuyên qua cánh rừng, lay động cành lá rậm rạp, đồng thời cũng thổi động mái tóc dài của Lạc Thần.

Lạc Thần nghiêng tai yên lặng lắng nghe chốc lát, mặt nhìn về phía căn phòng của Thiên Thiên, trong bóng đêm nàng chậm rãi giơ tay lên.

Dường như có thứ gì đó đang bò ra từ trong tay của nàng.

Có lẽ là sắc trời quá tối, cũng có lẽ là thứ đó quá mảnh, không cách nào để lại dấu vết gì trong bóng đêm. Chúng tựa như một làn hương khó có thể phát giác trong đêm, chậm rãi phát tán vào trong không khí, bám lên cành cây, xem những cành cây này là điểm tựa, lên qua chóp lá, sau đó di chuyển về phía nhà gỗ.

Nóc nhà, sân nhà, hàng rào, cây cối ngoài sân, tuy rằng không nhìn thấy quá trình nhưng chỉ trong chớp mắt tất cả đã bị thứ gì đó bao phủ.

Dường như có rất nhiều thứ vây quanh nhà gỗ, tạo ra một chiếc lưới cực kỳ tinh tế rồi lại không thể bị người khác phát hiện.

Chỉ cần xung quanh nhà gỗ có tấm lưới này, cho dù có tiềm tàng ‘côn trùng’ ẩn nấp nhìn lén, hoặc có ý đồ gây rối, một khi ‘côn trùng’ Đến gần nhà gỗ, chạm vài tấm lưới này thì sẽ lập tức bị nó cảm nhận được.

Bố trí hoàn tất, Lạc Thần buông tay xuống, hai vai có phần run rẩy.

Nàng đi vài bước, nhưng bước chân bắt đầu xiêu vẹo, cuối cùng nàng phải miễn cưỡng đỡ lấy thân cây dừng lại nghỉ ngơi, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Nghỉ ngơi trong chốc lát nàng nhìn ánh đèn ấm áp hắt ra từ căn nhà gỗ, biết Sư Thanh Y còn đang chờ nàng, vì thế vội vã đi trở lại trong sân, sau đó nhẹ nhàng khép cánh cửa gỗ lại.

Nhưng nàng cũng không trở về phòng tắm trước mà lại đến phòng củi nối liền với phòng bếp.

Tóc mai của nàng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, da thịt cũng lạnh lẽo không chút nhiệt độ, nàng dùng chậu nước lấy nước nóng, ngâm hai tay vào bên trong, để cơ thể của mình tạm thời hồi bị nhiệt độ.

Bên cạnh chậu nước đặt một tấm gương đồng, có lẽ Thiên Thiên bình thường dùng để soi lúc chải đầu rửa mặt.

Hai tay của Lạc Thần còn đang ngâm trong nước, nàng nâng mắt yên lặng nhìn bản thân phản chiếu trong gương đồng.

Hơi nước bốc lên sau đó ngưng đọng trên mặt gương, vì thế không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng trong gương đồng.

Lạc Thần giơ một tay lên, chậm rãi lau mặt gương, xóa đi hơi nước.

Gương đồng dần trở nên rõ ràng, có thể nhìn thấy đôi mắt của nàng trong gương chậm rãi hiện ra màu lam nhạt. Đó là màu nước biển, sâu sắc đến làm cho người ta tuyệt vọng, làm cho người ta đắm chìm trong màu lam sâu không thấy đáy này mà không có một chút cơ hội nào để hít thở.

Trong khoảnh khắc này, gương mặt vỗn dĩ trầm tĩnh xinh đẹp gần như trở nên lạnh như băng, giống như băng tuyết đang yên lặng bao phủ lấy nàng, thậm chí còn lạnh lẽo tựa như một sự tồn tại không có cảm xúc.

Lạc Thần hoảng hốt, vội vã cúi đầu vóc nước ấm lên mặt.

Từng giọt nước dọc theo hai gò má chảy xuống, tựa như hạt mưa rơi xuống nền tuyết, cuối cùng rơi vào trong chậu.

Lạc Thần rửa mặt, sau đó lại ngẩng đầu nhìn vào trong gương. Màu mắt của nàng đã trở lại bình thường, chỉ là hàng mi vẫn rũ xuống, hình thành một cái bóng càng tôn lên vẻ u ám sâu thẩm trong ánh mắt của nàng.

Rửa mặt, rửa tay xong, nhiệt độ trên người Lạc Thần cuối cùng cũng quay trở lại, lúc này nàng mới chỉnh lại tóc và quần áo của mình rồi bước nhanh về phía phòng tắm.

Nàng sợ Sư Thanh Y chờ nóng lòng, nên tốc độ rất nhanh, bước chân cũng rất nhẹ sợ sẽ quấy nhiễu đến bóng đêm yên tĩnh xung quanh.

Chờ lúc Lạc Thần đẩy cửa phòng tắm, nhẹ nhàng đi vào rồi đóng cửa lại, nàng chỉ thấy Sư Thanh Y hai tay đặt lên mép thùng tắm, đầu gối cong lên, nghiêng đầu nhắm mắt dường như đang ngủ.

Lạc Thần vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da thịt lộ ra bên ngoài của nàng, cảm giác được làn da đã có phần lạnh lẽo, nàng vội vã vóc nước ấm lên vai Sư Thanh Y.

Nước ấm từ đầu vai chảy xuống, mang đến cảm giác thoải mái, lúc này Sư Thanh Y mới mở mắt ra, nhìn Lạc Thần bằng đôi mắt mông lung.

Trong mắt nàng vừa có hơi nước liễm diễm vừa có vẻ mơ màng do mới tỉnh ngủ, trong mơ hồ lại mang theo một chút ẩm ướt, sau đó nhẹ nhàng phát ra âm tiết êm dịu như đang nói mê.

“Sao lại ngủ rồi.” Lạc Thần vừa vóc nước lên người nàng vừa nói: “Cảm lạnh thì sao.”

Sư Thanh Y không cử động, tùy ý Lạc Thần dùng nước làm ấm cơ thể nàng, còn nàng vẫn duy trì trạng thái mơ mằng tựa vào mép thùng, nhìn Lạc Thần cười nói: “Ta cũng không biết thế nào, một mình ngồi ở đây rất buồn chán nên nhắm mắt ngủ một lát, không ngờ ngủ đến bây giờ, ai bảo ngươi không trở lại.”

“Ngồi buồn chán?” Lạc Thần bất đắc dĩ: “Ta bảo ngươi ở đây tắm rửa, không phải ngồi chờ.”

“Ta muốn chờ ngươi trở lại.” Sư Thanh Y mở to đôi mắt, nói: “Chờ ngươi tắm cho ta.”

Lạc Thần không có cách nào đối với nàng, chỉ đành thêm nước nóng vào thùng tắm, vừa thêm vừa dùng tay thử nhiệt độ. Chờ thêm nước xong, nàng đỡ Sư Thanh Y ngồi thẳng rồi cẩn thận quan sát cánh tay của Sư Thanh Y.

“Sao vậy?” Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần có chút oán trách nhìn nàng một cái: “Ngươi ngủ ở đây, không cảm thấy cấn tay sao.”

Sư Thanh Y lúc này mới theo ánh mắt của Lạc Thần, nhìn vào cánh tay của mình.

Da thịt dưới cánh tay quá mềm mại, mép thùng tắm lại cứng rắn, tỳ lên trong thời gian dài khiến cánh tay bị đè ép ra vết hằng. Lạc Thần không hé răng, dùng ngón tay vuốt ve vết hằng, nhẹ nhàng xoa bóp.

“… Um.” Sư Thanh Y bị nàng xoa đến cánh tay tê dại, rồi lại cảm thấy thoải mái vô cùng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Thần.

Lạc Thần chuyên tâm giúp nàng xoa cánh tay.

Sư Thanh Y lại nói: “Vừa rồi ta suy nghĩ, đại khái đoán được ngươi đi làm gì.”

“Nói ta nghe xem.” Lạc Thần nói.

Sư Thanh Y nói: “Có phải ngươi lo lắng người áo đen số hai cũng đã từ trong thành theo dõi đến chỗ nhà gỗ, lại sợ lát nữa trong lúc chúng ta tắm rửa sẽ buông lỏng cảnh giác, không rảnh bận tâm cho nên ra ngoài xem xét trước, xác nhận xem có tung tích của người áo đen số hai hay không. Nếu như không phát hiện dị thường ngươi mới có thể yên tâm.”

“Xem như ngươi đoán đúng.” Lạc Thần nhẹ giọng nói.

“Cái gì gọi là xem như đoán đúng.” Sư Thanh Y bất mãn, nhưng nàng cũng cảm giác được có chút bất thường, nói: “Lạc Thần, sao tay ngươi lại lạnh như vậy?”

“Cơ thể ta luôn lạnh lẽo, ngươi không biết sao.” Lạc Thần nhàn nhạt nói: “Là ai mùa hè luôn thích nằm bên cạnh ta, luôn miệng nói muốn làm mát.”

“Trước đây cũng không có lạnh như vậy.” Sư Thanh Y nhíu mày.

“Bị gió đêm thổi, khó tránh sẽ như vậy.” Lạc Thần nói: “Tắm rửa xong là tốt rồi.”

Sư Thanh Y không cho nàng xoa bóp nữa mà chuyển sang nắm chặt lấy tay nàng, lập tức hối thúc: “Vậy ngươi mau vào đây.”

Lạc Thần nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta giúp ngươi tắm trước.”

“… Có phải ngươi sợ sẽ mất kiểm soát hay không.” Giọng nói của Sư Thanh Y rất thấp.

Lạc Thần không lên tiếng, mà chỉ dùng tay vuốt ve gương mặt của nàng.

Sư Thanh Y dùng gương mặt cọ vào lòng bàn tay Lạc Thần: “… Ta muốn tắm cùng ngươi, làm sao bây giờ.”

Tay của Lạc Thần thoáng chốc cứng đờ.

Sau một lúc lâu, Lạc Thần đứng thẳng, nói: “Được, ta vào.”

Sư Thanh Y cong hai đầu gối ngồi xổm trong thùng tắm,  cơ thể ướt sũng khẽ nâng lên, đồng thời vẩy tay với Lạc Thần.

Lạc Thần đến gần, nói: “Làm gì?”

Sư Thanh Y nói: “… Ta giúp ngươi cởi quần áo.”

Ánh mắt của Lạc Thần có thêm một chút nhiệt độ, nàng nhìn Sư Thanh Y không chuyển mắt, sau đó đến gần thêm một chút, khom lưng để Sư Thanh Y cởi quần áo cho nàng.

Sư Thanh Y vuốt ve vạt áo thuần trắng như tuyết, kéo ra, sau đó cởi áo ngoài của nàng xuống.

Lạc Thần một bên phối hợp động tác của nàng, một bên nói: “Vừa rồi ngươi nói nếu ta ôm ngươi vào thùng tắm thì sẽ nói cho ta biết một phần những lời A Mai nói. Hiện tại có thể nói rồi chứ.”

Sư Thanh Y vô cùng giảo hoạt, cười nói: “Ngươi lại hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Lạc Thần nhìn nàng một lát, gương mặt kề sát, nhưng cũng không phải nhằm vào môi của Sư Thanh Y mà là gò má.

Sư Thanh Y nâng một tay lên, dùng ngón tay ngăn chặn đôi môi của Lạc Thần: “Không phải hôn như vậy.”

Lạc Thần dĩ nhiên hiểu ý của Sư Thanh Y, nhưng lúc nàng thân thể nàng cứng nhắc, trong mắt có vài phần do dự.

“Lạc Thần.” Vẻ dụ hoặc trong mắt Sư Thanh Y lại sắp tràn ra ngoài: “… Ngươi có thể hôn ta không?”

Sư Thanh Y nói trắng ra: “Không phải trên trán, cũng không phải gò má.”

Lạc Thần yên lặng chốc lát, một tay vuốt cằm Sư Thanh Y, sau đó cúi đầu mềm nhẹ hôn lên môi nàng.

 

 

Recommended Articles

2 Comments

  1. Thanks for sharing. I read many of your blog posts, cool, your blog is very good.

  2. Your article helped me a lot, is there any more related content? Thanks!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!