Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 543

Chương 543: Bằng lòng

 

Tay của Lạc Thần bỗng nhiên ngừng lại, đai lưng chạm vào cổ tay Sư Thanh Y nhưng vẫn bất động không tiếp tục.

Lúc hai người mặc hỉ phục trong bọt khí, Sư Thanh Y từng hỏi Lạc Thần có từng gặp mộng xuân hay không, Lạc Thần cong cong lách lách một vòng mới trả lời là có, hơn nữa là chuyện thật lâu trước đây một lần và gần đây một lần . Lúc đó Sư Thanh Y vừa mừng vừa sợ, vừa cầu xin vừa dụ dỗ, cuối cùng thành công khiến Lạc Thần kể về lần gần nhất.

Chính là ngày các nàng cùng đi công viên giải trí, ban đêm trở về Lạc Thần đã mơ thấy nàng.

Nhưng trong quá trình thuật lại giấc mộng kia, Lạc Thần có vẻ vô cùng mất tự nhiên.

Lạc Thần luôn che lấp tâm tư của bản thân vô cùng sâu sắc, cho dù Sư Thanh Y hiểu rõ con người của nàng, cũng sẽ có lúc khó nhìn thấy suy nghĩ của nàng. Huống hồ trên một số phương diện nàng vô cùng hướng nội, làm sao bằng lòng kể ra giấc mộng xuân của mình, nếu không phải Sư Thanh Y sử dụng hết bản lĩnh dụ dỗ nàng, còn không biết lúc nào mới có thể nghe được bí mật này.

Mà mộng xuân, chỉ kẻ tạo mộng mới có thể dựng nên được. A Mai từng nói, trên đời này hiện nay chỉ có nàng và a di của nàng mới có thể dựng mộng xuân.

Mộng cảnh dùng ký ức và tiềm thức của chủ thể làm cơ sở, mộng xuân nói trắng ra cũng là một hình thức đặc biệt của mộng cảnh, cần dùng tiềm thức và ký ức để xây dựng. Mà mộng xuân của mọi người đa phần là hư vô mờ mịt, tuy rằng không phải chân thực, nhưng sẽ khiến ý thức đắm chìm trong đó, thậm chí sau khi tỉnh lại vẫn lưu giữ ký ức đối với nó.

Như vậy mộng xuân do kẻ tạo mộng dựng nên tất nhiên sẽ tái hiện lại ký ức từ những giấc mộng xuân mà chủ thể đã từng có. Nó không thể trống rỗng sinh ra, mà phải là người đã từng có loại mộng này mới có thể trở thành chủ thể.

Nếu như thực sự cần đến phương pháp tạo mộng xuân, vậy Lạc Thần sẽ tái hiện lại không gian, thời gian, sự vật… từng chi tiết trong mộng xuân trước đây.

Thú vị chính là, chúng đều sẽ trở thành thứ có thể trải nghiệm trong giấc mộng xuân được kiến tạo.

Với tính cách của Lạc Thần, ngay cả khi kể lại mộng xuân của bản thân cũng sẽ vô cùng câu nệ, nếu như biến giấc mộng xuân trước kia thành hiện thực diễn ra ngay trước mặt, đồng thời còn bị Sư Thanh Y nhìn thấy, thậm chí cùng nàng thể nghiệm, sự kích thích trong nội tâm nàng căn bản không cách nào hình dung.

Nhưng nét mặt của Lạc Thần nhưng không có bao nhiêu gợn sóng, cũng chỉ giật mình một chút.

Sư Thanh Y hiểu được cảm nhận của Lạc Thần, ngồi trong thùng tắm không dám cử động, chờ Lạc Thần đáp lại.

Một lát sau Lạc Thần mới nói: “…Còn biện pháp khác không?”

Sư Thanh Y đột nhiên bị câu hỏi này của nàng chọc cười, nghe nàng giống như đã vào đường cùng, hiếm khi để lộ ra sự ngượng ngùng trong lòng.

“Không có.” Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Cũng chỉ có biện pháp duy nhất này. Lúc mắt ta đỏ lên, nếu như cùng ngươi… thân mật, sẽ vô cùng nguy hiểm, nên cũng chỉ khi ở trong mộng cảnh mới có thể giảm bớt, mà hiệu quả áp chế của mộng xuân tốt hơn mộng cảnh thông thường, như vậy mới có thể thành công… làm được.”

Lạc Thần không hé răng nữa.

Sư Thanh Y nỗ lực quan sát biểu cảm của Lạc Thần, nhưng Lạc Thần lại cúi người đến gần nàng, thân thể gần như đè trên người nàng.

Nơi mềm mại của hai người phút chốc ép chặt vào nhau.

Sư Thanh Y tiếp nhận loại xúc cảm này, nhịp tim càng hỗn loạn, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, phía sau là mép thùng tắm, muốn lui cũng không lui được.

Gương mặt của Lạc Thần tựa vào bờ vai của nàng, mái tóc ẩm ướt quét qua đầu vai, lúc này nàng không cách nào nhìn thấy nét mặt của Lạc Thần nữa, hô hấp có phần gấp gáp nói: “Ngươi… ngươi làm gì?”

“Không phải nói muốn ta giúp ngươi trói tay lại sao?” Lạc Thần nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Nếu ta không đến gần một chút, làm sao giúp ngươi.”

Sư Thanh Y lúc này mới bừng tỉnh, vừa rồi Lạc Thần hành động quá mức đột ngột, nàng hoảng hốt thiếu chút nữa quên mất hai tay của mình vẫn chưa bị trói lại.

“… Ừ.” Sư Thanh Y gật đầu: “Vừa rồi ta chỉ lo nói chuyện với ngươi, lúc đến gần ngươi cũng không nhắc nhở ta, ta nhất thời chưa chuẩn bị mà thôi.”

“Hiện tại chuẩn bị xong rồi sao?” Lạc Thần hỏi.

“… Được rồi.” Sư Thanh Y mím môi, hai tay quy củ đặt ở sau lưng, chắp hai cổ tay lại với nhau.

Lạc Thần ép đến gần một chút, hai tay luồn ra sau, gần như dùng tư thế ôm ấp để trói tay Sư Thanh Y. So với nước ấm trong thùng tắm, cái ôm này càng làm cho Sư Thanh Y cảm thấy được bao dung.

Lạc Thần quấn đai lưng lên cổ tay Sư Thanh Y, nói: “Nếu cảm thấy quá chặt, thì nói cho ta biết.”

“Ta chỉ sợ ngươi trói không đủ chặt.” Sư Thanh Y dán sát vào Lạc Thần, đếm nhịp tim của Lạc Thần vang bên tai, nói: “Nếu không một khi ta giãy dụa, làm ngươi bị thương thì sao.”

“Đừng sợ.” Lạc Thần dịu dàng nói: “Ta sẽ dựa theo tiêu chuẩn.”

Nói xong, Lạc Thần tiếp tục động tác, đai lưng quấn trên cổ tay Sư Thanh Y, một vòng lại một vòng.

Chân của Sư Thanh Y cảm giác được bắp chân của Lạc Thần tiếp xúc, thân thể lập tức bị Lạc Thần ôm lấy, thời gian chờ đợi càng trở nên khó nhịn.

Nàng chỉ đành tiếp tục nói chuyện với Lạc Thần, dùng đó phân tán lực chú ý của bản thân.

“Vừa rồi ta chỉ nói nữ nhân chiến quỷ kia và Yên Nương có thể… thành công, là cần dùng đến mộng xuân, nhưng vẫn chưa nói rõ cụ thể là làm như thế nào.” Sư Thanh Y tận lực ổn định hô hấp, rồi lại tiếp tục nói: “Sao ngươi không tiếp tục hỏi ta.”

Lạc Thần: “…”

“Ngươi… có phải ngươi không có hứng thú hay không?” Sư Thanh Y cũng chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ để trêu chọc Lạc Thần, nhằm giảm bớt rung động trong nội tâm lúc này.

“… Sao có thể.” Lạc Thần đáp.

“Nếu cảm thấy hứng thú, vậy tại sao ngươi không hỏi tiếp.” Sư Thanh Y dĩ nhiên biết vì sao Lạc Thần không hỏi, nàng chính là cố ý nói như vậy.

Lạc Thần trầm mặc một lúc mới phối hợp với nàng, nói: “Vậy biện pháp… cần thực thi như thế nào?”

Sư Thanh Y giảng giải dựa theo lời của A Mai lúc đó: “Đầu tiên là lựa chọn mộng xuân, đây là điểm then chốt nhất. Nếu như chúng ta thực sự áp dụng biện pháp này, như vậy nhất định phải lựa chọn mộng xuân của ngươi.”

Ba từ ‘nhất định phải’, Sư Thanh Y đặc biệt nhấn mạnh.

Tay buộc đai lưng của Lạc Thần lập tức dừng lại: “…”

Sư Thanh Y đoán được Lạc Thần sẽ có loại phản ứng này, trong lòng vừa rung động vừa có chút buồn cười: “A Mai nói, mộng xuân có đặc tính của nó. Nó sẽ lấy ký ức của chủ thể sản sinh sau khi gặp mộng xuân làm làm cơ sở, khác với mộng cảnh bình thường chỉ lấy các loại ký ức đã từng trải qua làm cơ sở, nó hư vô hơn. Mà tiểu thế giới càng hư vô tính áp chế đối với lệ khí càng rõ ràng, giống như mộng cảnh vốn dĩ hư vô hơn so với hiện thực, cho nên sau khi vào mộng cảnh lệ khí sẽ giảm đi, mà mộng xuân còn hư vô hơn so với mộng cảnh bình thường, dĩ nhiên mức độ áp chế đối với lệ khí sẽ càng cao, cho nên Yên Nương và nữ nhân chiến quỷ mới lựa chọn mộng xuân để … tiến hành.”

Tuy rằng mục đích là có chút đáng xấu hổ, nhưng Sư Thanh Y cũng không thể không cảm thán sự huyền diệu của hệ thống mộng cảnh.

Nó tự có quy luật riêng, cũng chỉ có số lượng rất ít kẻ tạo mộng mới có thể nắm giữ nó.

Nếu như bỏ qua sự ngượng ngùng, cẩn thận suy nghĩ về trình tự và quy tắc của mộng xuân, nó có vẻ càng thú vị hơn. Nó chưa rất nhiều điều lý thú, lúc đó Sư Thanh Y nghe A Mai giải thích chỉ cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng, đó hiển nhiên là một đống bề bộn, người bình thường căn bản khó có thể tưởng tượng được.

Nó có thể mỹ lệ.

Có thể rộng lớn.

Cũng có thể dịu dàng hữu tình.

Sư Thanh Y nói: “A Mai còn nói cho ta biết, mọi người nằm mơ, mờ mịt như khói, căn bản không cùng một khái niệm với những ký ức trong hiện thực, nếu như chỉ có ký ức, trên cơ bản không thể nào xây dựng mộng cảnh. Nhưng có hai loại mộng cảnh là ngoại lệ, hai loại này có một điểm chung, chính là cảm xúc của người nằm mơ sẽ sản sinh dao động mãnh liệt, như vậy một loại là ác mộng, còn có một loại chính là… mộng xuân. Kẻ tạo mộng có thể dựa vào ký ức về mộng xuân của chủ thể để tạo dựng xuân mộng, cũng có thể dựa vào ký ức về ác mộng để tạo dựng quỷ mộng.”

Lạc Thần tạm dừng động tác trói đai lưng, đè trên người nàng yên tĩnh lắng nghe, gương mặt vùi vào vai nàng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Sư Thanh Y nói xong câu cuối cùng, lưng đã cảm thấy hơi lạnh: “Dù sao thì ta đời này cũng không muốn thể nghiệm cái gì mà quỷ mộng, ta ngay cả nghe chuyện ma cũng cảm thấy sợ, cho nên càng không muốn thực thể hóa những thứ quỷ quái trong ác mộng để chịu tội.”

“Ta lại muốn thử xem.” Giọng nói của Lạc Thần có chút âm u.

Sư Thanh Y: “…”

Sư Thanh Y rốt cuộc bội phục rồi, nói thầm một câu: “Chuyện ma của ngươi kể quá nhiều rồi, bây giờ còn muốn vào quỷ mộng, ở trong đó có thể sẽ… gặp quỷ. Hơn nữa còn có rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái, trong ác mộng có thứ gì đó, quỷ mộng sẽ có thứ đó.”

Lạc Thần nói: “Lúc trước từng cùng ngươi vào nhà ma ở công viên giải trí, đều là con người giả ma giả quỷ. Nếu đổi thành quỷ mộng, như vậy mới chân thực thú vị.”

Sư Thanh Y khẽ cắn lên vai Lạc Thần, oán trách nàng: “… Ngươi còn cảm thấy thú vị?”

“Ngươi không muốn mở mang tầm mắt sao?” Lạc Thần lại nói: “Thử nghĩ xem, Trường Sinh gặp ác mộng, đều là cái gì quỷ bồn nước, quỷ giá áo, chúng ta vào quỷ mộng của nàng, có thể nhìn thấy quỷ nước bồn, quỷ giá áo trong tưởng tượng của nàng rốt cuộc có bộ dạng gì.”

Sư Thanh Y nhớ đến lúc Trường Sinh còn trẻ nghe xong chuyện nữ quỷ trong phòng tắm do Lạc Thần bịa ra, quả thật luôn hiếu kỳ quỷ bồn nước, quỷ giá áo như thế nào, có lẽ thực sự đã nằm mơ, nghĩ thế Sư Thanh Y không khỏi bật cười.” Ngươi lại đang nói bậy.”

Lạc Thần ôm nàng chặt hơn một chút, gương mặt cọ nhẹ vào vai nàng: “Vẫn là Thanh Y thú vị nhất, so với quỷ bồn nước, quỷ giá áo thú vị hơn.”

Sư Thanh Y lại bị Lạc Thần dùng chuyện ma quỷ đến trêu đùa, nàng hừ nhẹ một tiếng, đáp lễ Lạc Thần: “Nhất định là mộng xuân của ngươi thú vị nhất, ta phải đi xem.”

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y nở nụ cười, thân thể cười đến run lên.

Lạc Thần ngồi trên người nàng, nàng run lên Lạc Thần cũng bị nàng ảnh hưởng, dĩ nhiên cũng theo đó run lên. Hơn nữa Sư Thanh Y rốt cục có cảm giác vui sướng khi bắt được nhược điểm của Lạc Thần, thân thể càng rung động, Lạc Thần gần như theo nàng trên dưới dao động.

Lạc Thần da thịt quang lỏa, ôm chặt lấy nàng, giọng như gần như mang theo một chút khó nhịn.

Sư Thanh Y cảm giác được sự mị hoặc trong giọng nói của Lạc Thần, phút chốc biết được nguyên nhân dẫn đến sự khác thường của nàng ấy, nàng lập tức ngừng cười, ổn định thân thể, nhưng trong lòng lại bị âm điệu của Lạc Thần làm cho hỗn lonaj, nàng thấp giọng nói: “… Là ta không chú ý, ta… không cười nữa, ta… bất động.”

Lạc Thần miễn cưỡng thả nhẹ hô hấp, thì thầm bên tai nàng: “… Không sao cả, xem như rèn luyện sự nhẫn nại.”

“… Sao ngươi không trói nữa?” Sư Thanh Y chỉ lo nói chuyện, lúc này mới nhận thấy Lạc Thần đã ngừng tay từ lâu.

Nàng có thể đại khái đoán được ý của Lạc Thần, bị trói chặt trong thời gian ngắn cổ tay nhất định sẽ bị đau, Lạc Thần đặc biệt trì hoãn thời gian thật ra cũng là muốn vì nàng giảm bớt đau đớn.

Lạc Thần càng dịu dàng như thế, trong lòng nàng lại càng chua xót.

Chỉ hy vọng bản thân có thể mau chóng khôi phục.

Thật ra nàng nỗ lực luyện tập như vậy cũng không đơn giản bởi vì nhẫn nhịn quá lâu, tưởng niệm hương vị của Lạc Thần, muốn chân chính thân mật cùng Lạc Thầ. Quả thật hành vi thân mật xuất phát từ tình cảm của hai người, đây là điều hiển nhiên, nhưng so với loại dục vọng này, mục đích cuối cùng của Sư Thanh Y chính là muốn bản thân thông qua loại luyện tập này để nhanh chóng áp chế lệ khí.

Nàng hy vọng có một ngày, nàng không bao giờ phải lo lắng về nó nữa.

Lạc Thần nhìn dáng vẻ nhu thuận của nàng, nói: “Nghe ngươi nói chuyện quá thú vị, nên tạm thời quên mất.”

Sư Thanh Y không có cách nào đưa tay ôm Lạc Thần, chỉ đành dùng đầu cọ cọ trên người nàng ấy: “… Ngươi yên tâm trói chặt đi, ta không sao.”

Lạc Thần chỉ đành tiếp tục.

Động tác của Lạc Thần rất nhẹ, lần này Sư Thanh Y đặc biệt chờ nàng ấy nên tạm thời không hé răng, Lạc Thần chỉ đành cẩn thận dùng đai lưng trói chặt cổ tay, kết thúc sự chờ đợi của Sư Thanh Y.

Hai tay Sư Thanh Y thử dùng sức giãy dụa, phát hiện dây trói rất chắc, trong lòng rất thoả mãn: “Như vậy là tốt rồi, ta sẽ không thương tổn đến ngươi nữa.”

Lạc Thần lùi lại một chút, sau đó ngồi ngay ngắn, yên lặng nhìn nàng.

“Vậy ta tiếp tục biện nói về biện pháp kia.” Sư Thanh Y bị trói tay, ngược lại có một loại cảm giác an tâm, chí ít hiện tại nàng bị đai lưng ràng buộc, sẽ không đột nhiên bóp cổ Lạc Thần giống như trước đây.

Nàng chậm rãi nói: “Hiệu quả áp chế của mộng xuân đối với lệ khí tuy rằng rõ ràng hơn so với mộng cảnh bình thường, nhưng điều này đối với ta vẫn còn chưa đủ, còn cần thỏa mãn một điều kiện, đó chính là ta phải trở thành mộng khách. Khi ta tiến vào mộng xuân của ngươi, ta chính là mộng khách trong mộng cảnh của ngươi, dù sao trong mộng cảnh tất cả đều kiến tạo từ tiềm thức của chủ thể, mà mộng khách chỉ là người ngoài cuộc, kẻ bàn quan, tâm tình của họ sẽ không dao động mãnh liệt như mộng chủ, mà bình thản hơn một chút, như vậy sự áp chế của mộng xuân đối với lệ khí của mộng khách dĩ nhiên cũng sẽ cao hơn rất nhiều so với mộng chủ.”

“… Cho nên.” Sư Thanh Y nhìn vào đôi mắt của Lạc Thần: “Nếu như muốn thành công, ta phải tiến vào mộng xuân, đồng thời ta không thể làm chủ thể mà chỉ có thể lựa chọn thân phận mộng khách, như vậy dĩ nhiên phải tiến vào mộng xuân của ngươi.”

Nàng còn đặc biệt cường điệu một lần: “Chỉ có thể là mộng xuân của ngươi.”

Lạc Thần lần nữa rơi vào trầm mặc: “…”

Sư Thanh Y vô cùng hiếu kỳ đối với mộng xuân của Lạc Thần, trước đó lúc ở trong bọt khí nàng chỉ hỏi được Lạc Thần quả thật đã từng có mộng xuân, nhưng chỉ biết thời gian diễn ra giấc mộng mà không biết nội dung cụ thể.

Nàng thậm chí cắn răng, muốn dùng chi tiết mộng xuân của bản thân đến trao đổi với Lạc Thần.

Nhưng nàng vẫn không thể được như ý nguyện.

Nếu như có thể đi vào mộng xuân của Lạc Thần, vậy nàng sẽ không chỉ đơn thuần nghe qua lời kể nữa, mà sẽ được tự mình trải nghiệm.

Vừa nghĩ đến điều này, nhịp tim của Sư Thanh Y trở nên nhanh hơn, rồi lại có loại chờ đợi đáng xấu hổ nào đó, nàng thấp giọng nói: “Mặc kệ là của thật lâu trước đây, hay là hiện nay, chỉ cần là mộng xuân của ngươi, đều, đều xem ngươi bằng lòng cho ta cảm thụ cái nào.”

Nếu Lạc Thần không thức tỉnh trong mộng xuân, mà ở vào trang thái bị che mắt, đối mặt với ảo ảnh của Sư Thanh Y, như vậy nàng ấy sẽ hoàn toàn hành động giống như đã làm trong mộng xuân trước đó, ngay cả lời nói cũng sẽ tương tự.

Các nàng có thể đồng thời tiến vào mộng cảnh Hoàng Đô trở thành chủ thể, là bởi vì các nàng từng có đoạn ký ức này. Nhưng mộng xuân chỉ thuộc về một người, cho nên chủ thể chỉ có thể là một người duy nhất.

Nhưng một khi bản thân Sư Thanh Y tiến vào mộng cảnh, tình huống sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mộng xuân của Lạc Thần, Sư Thanh Y ở trong đó chỉ là ảo ảnh do nàng ấy tưởng tượng ra, nhưng một khi bản thân Sư Thanh Y chưa từng cùng trải qua giấc mộng này bước vào thì sẽ không thể trở thành một chủ thể khác trong đó, mà bản thể và ảo ảnh không thể cùng tồn tại, vì thế sau khi Sư Thanh Y vào mộng xuân sẽ dùng thân phận mộng khách thay thế ảo ảnh vốn có.

Mộng khách sẽ không bị mộng cảnh mê hoặc, Sư Thanh Y vẫn duy trì ý thức thanh tỉnh từ hiện thực, trở thành biến số, bởi vậy khi đối mặt cùng Lạc Thần vốn bị mộng xuân mê hoặc sẽ sản sinh rất nhiều sự kiện và đối thoại không giống với nguyên bản, không cách nào dự liệu trước.

Chỉ cần ngẫm lại, Sư Thanh Y đã cảm thấy tâm tự nhộn nhạo, vừa e lệ, vừa chờ mong.

Vì thế nàng kích động đến mức nâng đầu gối lên, cử động hai chân của mình.

Mà nàng vốn dĩ dán chặt trên người Lạc Thần, nàng lại dùng hơi quá sức, nhất thời không cẩn thận khiến đầu gối chạm vào nơi bí ẩn nào đó của Lạc Thần.

Sư Thanh Y đã nhận ra sự ấm áp khác thường: “!!!”

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y: “…”

Sư Thanh Y hoảng hốt, nhất thời quên trước đây Lạc Thần từng nói với nàng, không cần nói ‘xin lỗi’ và ‘cảm ơn’ ở trước mặt nàng ấy, lúc này khó tránh hồ ngôn loạn ngữ, áy náy nói: “Xin… xin lỗi, ta không phải cố ý.”

Lạc Thần: “…”

Một lát sau ánh mắt Lạc Thần nhìn nàng càng trên nên sâu thẩm, gần như cố định trên người nàng: “Vừa rồi ngươi nói, sau khi trói xong thì ta có thể động, hơn nữa tùy tiện động, đúng không?”

Sư Thanh Y hiểu ý của Lạc Thần, nhịp tim lại đập nhanh mất kiểm soát, thình thịch, vô hạn phóng đại bên tai nàng.

“… Ta có thể không?” Lạc Thần hỏi nàng.

Bầu không khí trong thùng tắm dường như bởi vì cái chạm vừa rồi của Sư Thanh Y mà sản sinh biến hóa.

Sư Thanh Y bị trói hai tay, lưng tựa vào mép thùng tắm, chuẩn bị tâm lý thật tốt, gật đầu: “… Có thể.”

Lạc Thần tạm thời chưa cử động, chỉ là hai tay đặt ở trên cánh tay của nàng.

Sư Thanh Y dường như đang chờ đợi thời khắc này, đồng thời chờ đợi rất lâu rồi, giống như đang nói mê: “Ôm ta giống như vừa rồi lúc trói tay ta vậy, đừng lui lại nữa.”

Vì vậy Lạc Thần ngồi trên đùi Sư Thanh Y, nửa người trên cúi xuống, nghe lời dán chặt lên người nàng.

Cái ôm này hoàn toàn không giống với trước đó lúc trói tay, bởi vì chân của Lạc Thần đã bắt đầu di chuyển.

Vô cùng thong thả, mơn trớn da thịt trên đùi Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y cuống quýt nhắm mắt lại, không dám nhìn Lạc Thần, chỉ sợ hình ảnh trước mắt sẽ nhiễu loạn tinh thần của nàng. Nàng chỉ có thể hồi tưởng dáng vẻ vừa rồi của Lạc Thần ở trong đầu, nước gợn trong suốt bao bọc da thịt của Lạc Thần, cách một tầng sương mù, làn trắng như tuyết của Lạc Thần tựa như phủ thêm một tấm lụa mỏng.

Ngay từ đầu cử chỉ của Lạc Thần không dám quá rõ ràng.

Sư Thanh Y vô thức ngẩng mặt tựa đầu vào mép thùng tắm, cần cổ ướt sũng, yết hầu khẽ trượt, miễn cưỡng nói: “… Lạc Thần, trò chuyện cùng ta đi.”

Lạc Thần ôm chặt lấy nàng: “… Được.”

Lạc Thần sợ Sư Thanh Y chịu không nổi, không cách nào giữ vững lý trí để nói chuyện cho nên tri kỷ cho Sư Thanh Y một lựa chọn, nói: “Ta hỏi, ngươi trả lời.”

“… Ừm.” Sư Thanh Y nhắm mắt lại, vầng trán bắt đầu toát mồ hôi.

“Vậy sau khi tiến vào… loại mộng cảnh mà ngươi nói, tất nhiên vẫn còn sự tồn tại của thời không ngưng đọng, lúc đầu ta tất nhiên cũng sẽ bị mộng cảnh mê hoặc.” Lạc Thần nói: “Có lẽ ta sẽ tự mình thức tỉnh, hoặc căn bản không thể thức tỉnh, ngươi có thể có hỏi ý A Mai, có biện pháp gì giúp ta thức tỉnh ngay từ đầu hay không?”

Lạc Thần vừa nói vừa bắt đầu cử động.

Vốn dĩ lúc bất động, da thịt kề cận cũng đủ khiến Sư Thanh Y hóa thành nước, lúc này cử động gần như có thể lấy mạng của nàng. Sư Thanh Y cảm thấy bản thân sắp điên rồi, một bên bị cảm giác trên đùi mê hoặc, một bên còn phải nỗ lực tập trung tinh thần trả lời câu hỏi của Lạc Thần.

“Không… không có.” Sư Thanh Y nói: “Ta không dự định đánh thức ngươi.”

“Vì sao?” Đôi mắt Lạc Thần gần như là ướt át.

“Bởi vì ta… ta… muốn làm chuyện xấu, nên không muốn ngươi biết.” Sư Thanh Y siết chặt hai tay, nhưng cổ tay lại bị đai lưng buộc chặt, lúc này bị Lạc Thần cọ một cái, lời gì cũng nói ra hết.” Nếu như ngươi biết chuyện, ngươi sẽ không thuận theo bản năng giống như trong mộng xuân nguyên bản, ở trong mộng cảnh cùng ta… cùng ta làm những việc ngươi đã từng làm trong mộng xuân của bản thân. Ngươi sẽ… có nhiều lo lắng, như vậy thì không thú vị nữa.”

“Cho nên, ngươi muốn ta thú vị?” Lạc Thần tiếp tục cử động.

“… Dĩ nhiên.” Sư Thanh Y nói: “Ta muốn nhìn dáng vẻ của ngươi lúc ngươi gặp mộng xuân.”

“… Thanh Y, tâm tư của ngươi quả thật rất hư.” Lạc Thần nhấn mạnh chữ ‘hư’, nhẹ nhàng nghiền ngẫm.

Lỗ chân lông của Sư Thanh Y như sắp nổ tung, rồi lại giống như bị nước rót đầy, muốn bộc phát lại bộc phát không được, bị kẹt giữa lửa và băng.

“Vậy nếu như ta cũng phát hiện bất thường giống như lúc ở mộng cảnh Hoàng Đô, thức tỉnh quá sớm.” Lạc Thần nói: “Chẳng phải ngươi không được như ý nguyện rồi sao?”

Sư Thanh Y dĩ nhiên tin tưởng Lạc Thần có thể làm được, nàng ấy tâm tư tinh thế, rất dễ phát hiện điều bất thường, mộng cảnh xác thực khó có thể lừa gạt được nàng ấy.

Theo động tác ma sát của Lạc Thần, Sư Thanh Y cảm thấy trên đùi ngoại trừ nước gợn, còn có một loại cảm giác trơn nóng, đang đần lan rộng trên đùi nàng.

Đó không giống như là nước.

Sư Thanh Y biết đó là cái gì của Lạc Thần, ngón tay nàng run lên, đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động, đã không cách nào suy nghĩ được nữa.

“… Thanh Y.” Lạc Thần nỉ non gọi tên nàng.

Sư Thanh Y xoắn lấy ngón tay của mình, nói: “Ta sẽ đốt mộng hạch ở bên cạnh ngươi, tăng thêm sự mê hoặc của mộng cảnh đối với ngươi, ngươi sẽ không thức tỉnh, mà vẫn sẽ thuận theo nội tâm giống như trong mộng xuân nguyên bản, cùng ta… cùng ta…”

Lạc Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm đường cong nơi cổ của nàng.

“Ta… ta nhất định sẽ thông qua sự đồng ý của ngươi, rồi mới đốt mộng hạch, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không làm.” Sư Thanh Y mở mắt ra, không dám nhìn Lạc Thần mà chỉ nhìn ánh đèn trong phòng tắm, ánh mắt gần như mất đi tiêu cự.

Nàng thì thầm: “Ngươi không muốn sao?”

Lạc Thần ôm nàng chặt hơn, kề bên tai nàng: “… Ta đồng ý.”

 

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Thank you for your sharing. I am worried that I lack creative ideas. It is your article that makes me full of hope. Thank you. But, I have a question, can you help me?

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!