Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 538

Chương 538: Váy ngủ

 

Thời khắc này trong mắt Nguyễn, ba người các nàng chỉ là người xa lạ ban đêm đột nhiên đến cửa.

Cho dù có Thiên Thiên giới thiệu nói là bạn bè nhưng dưới góc nhìn của Nguyễn khó tránh sẽ có một chút không quen, đôi mắt dưới mặt nạ vẫn mang theo vài phần nghi ngờ, chỉ là không thể hiện rõ ra mà thôi.

Nguyễn lại nhìn Thiên Thiên một cái, Thiên Thiên gật đầu với nàng, vẻ nghi hoặc trong ánh mắt Nguyễn lúc này mới giảm đi một chút, hiện lên vẻ dịu dàng nhất quán của nàng, sau đó nhường đường chào hỏi các nàng: “Ba vị cô nương khách khí rồi, các ngươi là bằng hữu của Thiên, sao lại quấy rầy, vào trong rồi nói.”

“Đa tạ.” Sư Thanh Y và Lạc Thần nói xong liền đi vào nhà gỗ.

A Mai đi theo phía sau các nàng, gần như một tấc cũng không rời.

Bài trí trong nhà gỗ vô cùng đơn giản, nhưng được quét dọn sạch sẽ, bình hoa trên bàn còn cắm hoa tươi, cành hoa hơi rũ xuống, cánh hoa dính chút bọt nước.

“Ba vị mời ngồi.” Nguyễn dẫn các nàng đến trước bàn trà.

Sư Thanh Y và Lạc Thần ngồi xuống, đây là ghế đơn, bàn gỗ hình vuông, hai người các nàng mỗi người ngồi một bên.

A Mai thật sự là có chút khát nước nên không ngồi xuống mà chỉ đi theo phía sau Thiên Thiên, Thiên Thiên mang ấm trà và chung trà ra, rót cho A Mai một chung, tiện thể cũng châm trà cho Sư Thanh Y và Lạc Thần.

“Ba vị cô nương, nên xưng hô các ngươi như thế nào?” Nguyễn một thân quần áo màu trắng bạc, tự nhiên hào phóng trò chuyện cùng các nàng.

Sư Thanh Y mỉm cười: “Ta họ Sư, tên Thanh Y.”

“Sư cô nương.” Nguyễn cũng cười nói.

Lạc Thần nói: “Ta họ Lạc, tên một chữ Thần.”

Nguyễn gật đầu: “Lạc cô nương.”

A Mai ừng ực uống trà, một mạch uống hết một chung, nàng nói: “Ta tên trực tiếp, hai chữ ngốc, Mai, ngươi trực tiếp gọi ta A Mai là được rồi.”

Có lẽ đại khái cảm thấy nàng có chút đáng yêu, ý cười trong mắt càng thêm sâu sắc: “A Mai cô nương.”

A Mai không có gì cố kỵ, trong lòng nghĩ gì thì nói đó, nàng hỏi: “Nguyễn cô nương, xin hỏi tên của ngươi là gì? Thiên Thiên chỉ bảo bọn ta xưng hô ngươi là Nguyễn cô nương, nhưng không nói cho bọn ta biết tên của ngươi, ngươi thuận tiện nói ra sao?”

“Tên cũng không phải bí mật gì, sao lại bất tiện.” Nguyễn cười nói: “Tên của ta chính là Nguyễn, chỉ duy nhất một chữ.”

” Vậy ngươi không có họ sao?” A Mai cảm thấy kỳ quái: “Ta thấy trên đời này phần lớn mọi người đều theo họ phụ thân hoặc mẫu thân, ai cũng có họ.”

Lúc vừa gặp gỡ, không biết tên nhau, hỏi thăm tên họ là việc hợp tình hợp lý, không có vấn đề gì. Nhưng nếu như đối phương chỉ nói một chữ duy nhất trong tên mình, không nói đến họ, phần lớn là có nguyên do nào đó, mà loại nguyên do này thường liên quan đến gia đình, dù sao họ là đại biểu cho sự truyền thừa của một gia đình.

Dưới tình huống như vậy, có thể là đối phương không muốn nói thêm, nếu như dò hỏi đến cùng giống như A Mai thật ra cũng không lễ phép. Nhưng A Mai ngây thơ, có đôi khi còn ngốc nghếch, nên mới trực tiếp hỏi ra miệng, nhưng ngay cả như vậy người khác cũng sẽ không đành lòng trách móc nặng nề.

Nguyễn dường như cũng không có điều gì cấm kỵ, trong mắt vẫn là ý cười: “Lúc ta sinh ra, chưa từng gặp phụ thân, là mẫu thân nuôi ta khôn lớn. Nguyễn một chữ độc nhất này là mẫu thân dùng để xưng hô ta, cũng không phải họ Nguyễn, mà mẫu thân lại không cho ta theo họ của nàng, ta dĩ nhiên sẽ không có họ.”

Sư Thanh Y trầm mặc, cẩn thận lắng nghe.

“Mẫu thân ngươi không cho ngươi theo họ của nàng?” A Mai dường như đã hiểu, có vài phần đồng cảm: “Thật ra ta cũng giống như ngươi, cũng không có họ, không phải, ta còn không bằng ngươi, ngay cả tên ta cũng không có. Phụ thân mẫu thân chê ta ngốc, không thích ta, không cần ta cho nên mới không đặt tên cho ta, A Mai là nhũ danh tiểu cô cô đặt cho ta.”

“A Mai tên này rất đáng yêu.” Đôi mắt dưới mặt nạ của Nguyễn cười đến cong cong: “Rất hợp với ngươi.”

“Cảm ơn.” A Mai nghe xong, trong lòng vui sướng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Vậy mẫu thân ngươi cũng không thích ngươi nên mới không cho ngươi theo họ của nàng sao?”

Nguyễn dường như có chút giật mình.

Thiên Thiên đang chuẩn bị châm trà vào chung cho A Mai, lúc này tay cầm ấm trà cũng đông cứng giữa không trung.

Sư Thanh Y nghe xong, biết chuyện này đã đi quá giới hạn, cho dù đây chỉ là ảo ảnh của Nguyễn nhưng cũng có tư tưởng của bản thân, sẽ có cảm xúc, cho nên không thể chọc vào chuyện thương tâm của đối phương, vì thế Sư Thanh Y vội vã nhẹ giọng nhắc nhở A Mai, lắc đầu: “… A Mai.”

A Mai không biết bản thân sai ở đâu, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Sư Thanh Y: “A? Ta nói sai rồi sao?”

A Mai có thể bình thản nói ra chuyện cha mẹ không cần nàng, thật ra cũng có thể nhìn ra nàng không để tâm nhiều đến những người đã vứt bỏ nàng, hơn nữa về mặt đạo lí đối nhân xử thế nàng có phần ngây thơ, thế cho nên không cách nào tưởng tượng sau khi hỏi ra những lời này đối phương rốt cuộc sẽ có cảm nhận gì.

Cũng may Nguyễn tốt tính, nàng nói: “Không sao. Ngươi cũng không nói gì sai, mẫu thân ta quả thật không yêu thương ta, nàng thương yêu là người khác.”

“Thì ra là thế.” A Mai gật đầu: “Mẫu thân ngươi còn có hài tử khác, nàng thiên vị người kia, đúng không?”

Nguyễn không nói tiếp mà chỉ bật cười.

A Mai nói rất nhiều nên lại khát nước, nhìn thấy Thiên Thiên đứng bên cạnh nàng châm trà, nàng vội vã đứng lên. Chờ Thiên Thiên châm xong, nàng lập tức nhận lấy, hai tay cầm chung trà ngửa đầu uống cạn.

Lúc này, Thiên Thiên lại thấp giọng nói một câu: “Lại đang làm loạn cái gì?”

Trong lời này của Thiên Thiên có chút oán trách, A Mai ngẩn người: “Ta… ta không làm loạn a. Ta khát nước nên uống nước, không được sao?”

Thiên Thiên nhìn A Mai cười nói: “Ta không phải đang nói ngươi, là nói rắn của ta, từ lúc ở trong rừng chúng vẫn một mực làm loạn trong tay áo của ta, sau khi vào nhà cũng không yên tĩnh.”

Lạc Thần nghe xong không khỏi nhíu mày, liếc mắt nhìn Thiên Thiên.

Sau đó ánh mắt thoáng dừng trên người A Mai.

Sư Thanh Y nhìn vị trí đứng của Thiên Thiên và A Mai, hai người đứng rất gần, mà trước đó lúc ở trong rừng A Mai cũng đứng bên cạnh Thiên Thiên, nhất là lúc Thiên Thiên mượn mắt, A Mai thậm chí còn đưa tay nâng mặt Thiên Thiên.

Nàng nghĩ đến điều gì, sắc mặt có một chút thay đổi, nhưng tạm thời không hé răng.

Thiên Thiên vừa dứt lời, cũng lập tức ý thức được điều bất thường, nàng buông ấm trà, nghiêng mặt đi. Chờ nàng phát hiện Sư Thanh Y và Lạc Thần đều đang nhìn nàng, ánh mắt của ba người giao nhau, trong lòng nàng đã hiểu.

Nhưng ngại vì Nguyễn còn đang ở bên cạnh bàn, Sư Thanh Y không tiện đứng dậy, vì vậy nàng tiếp tục yên lặng bưng chung trà nhấp một ngụm, khách khí tán thưởng: “Trà này rất ngọt.”

Nguyễn cười nói: “Ta xưa nay thích ăn ngọt, cho nên thêm một chút đường hoa vào trong trà, để trong phòng bếp làm lạnh. Thiên sợ các ngươi đi đường khát nước cho nên mang ấm trà hâm nóng lại, cũng không biết các ngươi uống có quen không.”

“Uống ngon.” Sư Thanh Y nói.

Nguyễn đánh giá Sư Thanh Y, khách sáo nói: “Trước kia ta chưa từng nghe qua Thiên nhắc đến bằng hữu nào, cho nên không hiểu biết về ba vị cô nương, nếu có gì chậm trễ mong rằng ba vị chớ trách. Ba vị đêm khuya lên núi tìm Thiên, chẳng lẽ là có việc quan trọng gì sao, hay là gặp khó khăn gì, nếu thuận tiện thì cũng có thể nói với ta, ta nhất định tận lực giúp đỡ.”

Những lời này của Nguyễn vừa khách sáo vừa thận trọng, nhưng Sư Thanh Y vẫn có thể cảm giác được trong đó ẩn giấu sự dè dặt.

Nguyễn đang thử các nàng.

Dù sao trong nhận thức của Nguyễn, Thiên Thiên chưa từng đề cập bản thân có bạn bè, nhưng lại đột nhiên xuất hiện ba người bạn, hơn nữa còn nửa đêm lên núi, mà khu rừng này lại là nơi bí mật nàng và Thiên Thiên ẩn cư, chính là vì tránh né quan phủ truy nã Thiên Thiên, cho nên người khác cũng không biết địa điểm cụ thể.

Mà giờ phút này, chỗ ở bí mật của hai người đột nhiên xuất hiện ba người lạ, hơn nữa nàng đều không quen biết, cũng khó trách nàng không cách nào yên tâm.

Nhưng nể tình của Thiên Thiên, Nguyễn mới vô cùng khách sáo đối với các nàng.

Sư Thanh Y biểu hiện không chút câu nệ, cười nói: “Ba người bọn ta quen biết Thiên Thiên đã lâu, chẳng qua những năm gần đây nàng ở bên ngoài nghiên cứu cổ thuật, nên ít có cơ hội gặp gỡ, nhưng việc này cũng không quan trọng nên nàng chưa từng nói cho ngươi biết. Bọn ta suốt đêm lên núi cũng là bởi vì thời gian trước Thiên Thiên nói trong thành có dịch bệnh, không đủ nhân lực cho nên muốn bọ ta đến xem thử. Trong lòng bọn ta lo lắng cho nàng, nên mới ngày đêm lên đường, đến nơi lại đúng vào ban đêm, thật sự đã quấy rầy rồi.”

Nguyễn nghe xong, nói: “Nói như vậy, ba vị cũng giống như Thiên Thiên, là cổ sư, hoặc là đại phu?”

Sư Thanh Y gật đầu, bịa chuyện một cách vô cùng tự nhiên: “Đúng vậy. Nhưng bọn ta chỉ có chút tài mọn, còn kém xa Thiên Thiên, chẳng qua đến giúp nàng một tay mà thôi.”

Tuy là bịa chuyện nhưng lý do này nghe cũng rất hợp lý.

Thiên Thiên tiến đến bên cạnh Nguyễn, nhẹ giọng nói: “Các nàng là người đáng tin cậy, sẽ không tiết lộ chỗ ẩn thân của chúng ta, A Nguyễn ngươi yên tâm đi.”

Ánh mắt của Nguyễn lúc này mới thật sự dịu đi.

Sư Thanh Y có thể nhìn ra Nguyễn tính tình rất cẩn thận, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, nhìn như ôn hòa lễ độ, nhưng thực tế vẫn luôn duy trì khoảng cách với người xa lạ. Nhưng Nguyễn cũng rất tôn trọng Thiên Thiên, quả nhiên giống như Thiên Thiên đã nói, chỉ cần Thiên Thiên lên tiếng nói các nàng đáng tin thì Nguyễn sẽ không tiếp tục truy hỏi đến cùng.

Về mặt này, Nguyễn dành cho Thiên Thiên đầy đủ không gian và tự do, cho dù Thiên Thiên kết bạn với ai, cho dù nàng không quen biết, nhưng chỉ cần không nhận thấy nguy hiểm nàng sẽ không can thập vào lựa chọn của Thiên Thiên.

Tâm tình của Sư Thanh Y dao động, lúc uống trà cũng không cố ý che giấu vòng tay hồng ngọc của mình, ngược lại lúc nâng tay cầm chung trà đưa đến bên môi nàng còn đặc biệt cố ý khiến vòng tay hồng ngọc lộ rõ hơn, chính là muốn để Nguyễn nhìn thấy.

Quả nhiên Nguyễn thoáng nhìn qua, trong ánh mắt có chút khác thường, dường như không nén được kinh ngạc.

Thời gian trong mộng cảnh của Thiên Thiên hiện tại chính là lúc nàng và Nguyễn cùng nhau sống trong nhà gỗ trên núi, tức năm Hồng Vũ thứ tư.

Lạc Thần vào mộ năm Hồng Vũ thứ bảy, năm Hồng Vũ thứ sáu Lạc Thần vẫn còn đang trải qua cuộc sống yên bình ở Tô Châu, trước đó cũng chưa từng có tiếp xúc nào với Nguyễn.

Nhưng chi tiết mộng cảnh Sư Thanh Y nghe được từ chỗ A Mai cho thấy, năm Hồng Vũ thứ tư, Nguyễn cũng đã mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ, nhưng bởi vì thời gian này nàng sống trên núi cùng Thiên Thiên, sợ ban đêm mang mặt nạ quỷ sẽ hù dọa Thiên Thiên vì vậy tạm thời đổi thành mặt nạ bạc có tạo hình ôn hòa hơn.

Điều này chứng tỏ rằng năm Hồng Vũ thứ tư Nguyễn cũng đã giai nhập tổ chức Thanh Đầu Quỷ.

Chỉ là lúc này Thiên Thiên vẫn chưa gia nhập, căn cứ hồi ức năm đó của Thiên Thiên về những chuyện liên quan đến Nguyễn, sau khi giải quyết dịch bệnh trong thành Thiên Thiên sẽ đi theo Nguyễn. Nguyễn đi nơi nào nàng đi nơi đó, về sau vì muốn bầu bạn cùng Nguyễn mà Thiên Thiên cũng gia nhập tổ chức Thanh Đầu Quỷ.

Trước đây Sư Thanh Y chưa từng nghĩ đến một ngày có thể nhìn thấy Nguyễn, hôm nay gặp được trong mộng cảnh, nàng muốn hỏi nhất dĩ nhiên là những thông tin liên quan đến tổ chức Thanh Đầu Quỷ.

Dù sao, tổ chức này có liên quan rất lớn đến nguyên nhân năm đó Lạc Thần vào mộ, trong chuyện này các nàng có rất nhiều bí ẩn chưa thể lý giải, làm thế nào cũng không thể vượt qua màn sương mù trước mắt.

Nhưng đáng tiếc Nguyễn chỉ là ảo ảnh được Thiên Thiên tạo ra dựa trên hồi ức, cũng không phải bản thân nàng ấy. Điều này đồng nghĩa suy nghĩ và tư duy của ảo ảnh tuy rằng sống động giống hệt trong trí nhớ của Thiên Thiên, nhưng cũng chỉ gói gọn trong nhận thức của bản thân Thiên Thiên đối với Nguyễn.

Nếu như là chuyện mà Thiên Thiên không biết, như vậy ảo ảnh của Nguyễn thật ra cũng không thể nào biết được.

Thiên Thiên chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của Nguyễn sau chiếc mặt nạ, hiện tại khuôn mặt của Nguyễn dưới mặt nạ thật ra cũng không rõ, Thiên Thiên không có khả năng tạo ra diện mạo thật của Nguyễn.

Nếu như là tất cả những chuyện liên quan đến Thanh Đầu Quỷ, chỉ cần Thiên Thiên biết đều sẽ nói cho các nàng biết, không có nửa điểm giấu diếm, điều này các nàng tuyệt đối tin tưởng Thiên Thiên. Nhưng những chuyện mà Thiên Thiên đã biết, thay vì đi hỏi ảo ảnh của Nguyễn, chi bằng các nàng trực tiếp hỏi Thiên Thiên, mà trên thực tế các nàng cũng đã hỏi từ trước.

Nhưng những thông tin Thiên Thiên biết vô cùng hữu hạn.

Tuy rằng Thiên Thiên đi theo Nguyễn cùng gia nhập tổ chức Thanh Đầu Quỷ nhưng nàng cũng từng nói, bản thân rất ít ở trong tổ chức, ít lui tới với người trong tổ chức. Về phần Nguyễn, Thiên Thiên nói nàng ấy có địa vị rất cao trong tổ chức, với thân phận và đẳng cấp của Nguyễn hẳn là có thể vào nơi quan trọng nhất, biết rất nhiều bí mật trọng đại, mà những bí mật này là Thiên Thiên không cách nào chạm đến.

Nhưng Nguyễn thực sự quá thần bí, lúc trước ngay cả khuôn mặt cũng không để Thiên Thiên thấy, Thiên Thiên đối với nàng ấy gần như hoàn toàn không biết gì cả, ở trước mặt Nguyễn nàng vô cùng hèn mọn, là nàng cam tâm tình nguyện theo phía sau Nguyễn, cái gì cũng không cần hỏi đến.

Mà Nguyễn cũng không nói cho Thiên Thiên biết bất cứ bí mật quan trọng nào của Thanh Đầu Quỷ, cho nên  ảo ảnh của Nguyễn do Thiên Thiên tạo ra cho dù được học cũng không thể cho ra câu trả lời.

Sư Thanh Y biết rõ đạo lý này, nên sẽ không lãng phí thời gian tìm hiểu bí mật của Thanh Đầu Quỷ từ chỗ Nguyễn, nhưng nàng muốn thử xem lúc Nguyễn nhìn thấy vòng tay sẽ có phản ứng gì.

Nàng chính là cố ý cho Nguyễn nhìn thấy vòng tay hồng ngọc trên cổ tay của mình. Dùng đó kích thích thị giác của ảo ảnh Nguyễn, như vậy ảo ảnh sẽ căn cứ nhận thức của Thiên Thiên đối với tính cách của Nguyễn, chủ động sản sinh ra một số phản ứng phù hợp nhất.

Giống như Trường Sinh ở trong mộng cảnh, ảo ảnh của Sư Thanh Y nhìn thấy đồng hồ đeo tay, căn cứ sự hiểu biết của Trường Sinh đối với Sư Thanh Y, Trường Sinh phán đoán Sư Thanh Y tất nhiên sẽ nghiên cứu chiếc đồng hồ đó, đối với Nguyễn cũng cùng đạo lý này.

Nguyễn nhìn chằm chằm cổ tay của Sư Thanh Y, yên lặng nhìn một hồi lâu rốt cuộc vẫn mở miệng: “Sư cô nương, ta có một nghi vấn muốn thỉnh giáo ngươi, mong rằng Sư cô nương đừng để tâm.”

“Nguyễn cô nương, ngươi cứ nói đừng ngại.” Sư Thanh Y biết rõ tâm tư của Nguyễn, nàng chậm rãi đặt chung trà xuống.

Nguyễn nói: “Vòng tay hồng ngọc trên tay ngươi, từ đâu mà có?”

Lạc Thần ở một bên yên lặng quan sát các nàng, trầm mặc không lên tiếng.

“Cái này sao?” Sư Thanh Y chủ động kéo ống tay áo lên, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng muốt.

Vòng tay hồng ngọc tôn lên làn da trắng nõn của nàng, đỏ càng thêm phần yêu diễm, trắng lại càng trắng hơn.

Nguyễn nhìn chằm chằm vào vòng tay của nàng, ánh mắt không di chuyển thậm chí ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái.

“Ta mua được từ một cửa hàng đồ cổ.” Sư Thanh Y hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước đến tiệm đồ cổ Vô Sắc trong hẻm Phù Dung tìm Trần Cảnh Phát để mua hàng, cơ duyên xảo hợp đeo chiếc vòng tay này, sau đó bị Trữ Ngưng bắt cóc mang đến Lạc Nhạn Sơn, do đó mới có thể gặp lại Lạc Thần đang ngủ say trong cổ mộ Lạc Nhạn Sơn.

Tất cả những chuyện xảy ra khi đó, dường như chỉ mới hôm qua, nàng bất chợt cảm thấy thổn thức trong lòng.

Thời gian thấm thoát, chính nàng chưa từng nghĩ đến các nàng đã trải qua nhiều phen chìm nổi cùng gian nan hiểm trở.

Hơn nữa hôm nay còn gặp được ảo ảnh của chủ nhân chiếc vòng ngọc này.

Nhưng chủ nhân của chiếc vòng tay hồng ngọc này cũng không huyền cơ trong đó, nhìn qua còn tưởng rằng chiếc vòng này chính là của Sư Thanh Y, dù sao chiếc của nàng ấy lúc này vẫn còn đang đeo trên tay.

Trong mộng cảnh, ảnh ảo của người và vật có bản chất khác nhau. Ảo ảnh của con người tuyệt đối không thể cùng tồn tại với bản thể của chính người đó, nếu như bản thể bước vào mộng cảnh thì ảo ảnh của người đó sẽ lập tức biến mất, từ đó được bản thể thay thế.

Nhưng vật thì không.

Vật và ảo ảnh của nó có thể cùng tồn tại, sẽ không sản sinh nghịch lý.

Vì vậy vòng tay hồng ngọc này tuy rằng là độc nhất vô nhị nhưng vừa có thể tồn tại trên tay Nguyễn dưới dạng ảo ảnh, vừa có thể chân thực tồn tại trên tay Sư Thanh Y, chiếc vòng trên tay Sư Thanh Y tuy rằng là thật nhưng sẽ không thay thế vị trí của ảo ảnh.

“Mua được trong cửa hàng đồ cổ?” Nguyễn càng cảm thấy nghi hoặc: “Chuyện này…”

“Vòng tay này của ta có gì không ổn sao?” Sư Thanh Y đưa tay mình ra để Nguyễn nhìn kỹ, đồng thời quan sát phản ứng trong mắt nàng ấy: “Chẳng lẽ đây là hàng giả? Chưởng quỹ kia nói với ta đây là ngọc tốt, không phải vật bình thường, tuyệt đối sẽ không dùng hàng giả đến lừa gạt ta, lẽ nào ta bị lừa rồi sao?”

Nguyễn nhìn chằm chằm vòng tay hồng ngọc trên cổ tay nàng, nhìn hồi lâu mới nói: “Sư cô nương, vòng tay của ngươi không phải hàng giả, là thật.”

“Vậy là được rồi.” Sư Thanh Y giả vờ yên tâm: “Nếu Nguyễn cô nương đã nói như vậy, ta nhất định tin tưởng.”

“Chỉ là…” Nguyễn hiếm khi lại do dự không nói.

“Nguyễn cô nương, ngươi làm sao vậy?” Sư Thanh Y hỏi lại.

Nguyễn cũng không che giấu, chủ động đưa cổ tay của mình ra, để lộ vòng tay hồng ngọc trước mặt Sư Thanh Y, nói: “Ta… cũng có một chiếc, giống chiếc của ngươi như đúc.”

Sư Thanh Y rốt cuộc chờ đến thời khắc này, trái tim không khỏi đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vô cùng ‘kinh ngạc’ nói: “Ngươi cũng có một chiếc?”

Nàng còn đặc biệt cúi đầu, cẩn thận quan sát, mới nói tiếp: “Xác thực là giống nhau như đúc. Nhưng chưởng quỹ của cửa hàng đồ cổ nói trên đời chỉ có một chiếc, nói đây là cái gì mà Quỷ Liên, vậy trong hai chiếc vòng tay này chẳng phải sẽ có một cái là giả sao? Nhưng ngươi mới vừa nói chiếc của ta là thật, nhưng nhìn chiếc của ngươi cũng không khác so với ta, cũng là thật mới phải, lẽ nào chưởng quỹ đã lừa ta?”

Nguyễn thấp giọng ừ một tiếng, giọng nói có một chút lạnh lùng: “Vòng tay này trên đời chỉ có một chiếc, nó thuộc về ta. Chỉ thuộc về ta.”

Sư Thanh Y lập tức nói: “Vậy chiếc của ta tất nhiên là giả.”

“Của ngươi là thật.” Nguyễn lại vô cùng chắc chắn.

“Vậy chiếc của ngươi…”

“Của ta cũng là thật.” Nguyễn nói.

“Vậy…” Vẻ mặt Sư Thanh Y nhất thời vô cùng ‘khó xử’, nói: “Nguyễn cô nương, ta thực sự có chút hồ đồ.”

“Ta cũng không biết.” Nguyễn dường như có chút đau đầu, nàng đưa tay xoa nhẹ mi tâm: “Nhưng ta nhận ra được, hai chiếc vòng này đều là thật.”

“… A Nguyễn.” Thiên Thiên thấy dáng vẻ của Nguyễn, biết nàng ấy là ảo ảnh làm sao có thể nhìn thấu huyền cơ trong đó.

Bản thân Thiên Thiên cũng vì thế mà sâu sắc cảm nhận được sự hư vô của mộng cảnh, thiếu chút nữa nghẹn ngào nhưng lại sợ Nguyễn phát hiện sự khác thường của nàng nên miễn cưỡng ổn định tâm tình, tiến đến bên cạnh Nguyễn, nói: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao.” Nguyễn mỉm cười với nàng: “Xem ra ta gặp phải một việc ly kỳ rồi, đúng lúc có thể cùng Sư cô nương trò chuyện.”

Sư Thanh Y giả vờ hoang mang, hỏi: “Ta mau được trong cửa hàng đồ cổ, mà vòng tay của Nguyễn cô nương lại có được từ chỗ nào? Nguyễn cô nương có tiện nói ra hay không?”

Nguyễn trầm mặc chốc lát, nói: “Là mẫu thân cho ta. Ta thấy nàng dùng ngọc thạch nguyên khối mài ra từng viên một rồi xâu thành chuỗi, cuối cùng làm thành vòng tay hồng ngọc này. Nó là lễ vật mẫu thân tặng ta, độc nhất vô nhị, ta biết trên đời này chỉ có một chiếc, mẫu thân ta nói từ nay về sau ta chính là chủ nhân của nó.”

Sư Thanh Y nói: “Vậy ngươi có thể tùy ý tháo xuống không?”

“Dĩ nhiên.” Nguyễn vô cùng thoải mái mà tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống, sau đó đeo trở lại.

Sư Thanh Y trợn mắt: “…”

… Quả nhiên.

Nguyễn chính là chủ nhân duy nhất của chiếc  vòng tay này, cho nên chỉ có Nguyễn mới có thể tự do điều khiển nó, tháo ra hoặc là mang vào.

Mà nàng chẳng qua chỉ tình cờ đeo vào, giống như Trữ Ngưng đã nói, nếu như không phải chủ nhân của Quỷ Liên, một khi đeo vào thì không thể tháo ra.

Hơn nữa Trữ Ngưng còn nói vòng tay này không thể gặp máu, nhưng máu của Sư Thanh Y đã chảy vào vòng tay rất nhiều lần, quy tắc không thể gặp máu dường như cũng không có tác dụng đối với Sư Thanh Y.

“Thật kỳ lạ.” Nhịp của Sư Thanh Y tăng nhanh, nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh: “Ta lúc ta đeo chiếc vòng tay này vào thì không cách nào tháo ra được.”

Nàng thở dài một hơi, đưa ra lời đề nghị khiến nàng khẩn trương đến toát mồ hôi: “Nguyễn cô nương, ngươi có thể giúp ta tháo ra thử xem có được hay không?”

“Nếu Sư cô nương không ngại, ta rất sẵn lòng.” Nguyễn nói.

“Ta đang lo lắng không tháo ra được, nếu có thể được Nguyễn cô nương giúp đỡ, thật sự là cầu còn không được.” Sư Thanh Y đứng lên, đi đến bên cạnh Nguyễn, đưa cổ tay đến trước mặt nàng ấy, nhẹ giọng nói: “Vậy làm phiền Nguyễn cô nương rồi.”

Nguyễn vươn tay, chạm vào vòng tay màu đỏ trên cổ tay Sư Thanh Y, sau đó chuẩn bị cởi nó ra.

Lạc Thần ngồi một bên, nhìn chằm chằm không chuyển mắt.

Sư Thanh Y cũng gần như ngừng hô hấp.

Nàng cảm giác chiếc vòng tay hồng ngọc lại bắt đầu nóng lên, màu sắc cũng càng trở nên đậm hơn, dường như bên trong chưa đầy máu, sẽ lập tức tràn ra. Tay của Sư Thanh Y bị vòng tay nung nóng, mà Nguyễn cũng không biết cảm giác của nàng lúc này, ngón tay đặt lên chiếc vòng, nghiêm túc kéo xuống.

Chiếc vòng tay chậm rãi trượt xuống.

Từng chút một.

Ánh mắt của mọi người, đều tập trung vào chiếc vòng tay.

Một lát sau, chiếc vòng kẹt lại, Nguyễn lại dùng thêm vài phần sức lực nhưng dây chiếc vòng vẫn không xê dịch.

Nguyễn là một người dịu dàng, nên cũng không dám quá cố sức kéo xuống, để tránh kéo đau Sư Thanh Y, nàng buông tay ra: “Sư cô nương, xin lỗi, ta không cách nào giúp ngươi tháo xuống.”

Sư Thanh Y nói lời cảm ơn nàng ấy: “Đa tạ ngươi đã có lòng.”

Nguyễn hỏi Sư Thanh Y: “Ngươi đã từng để máu của mình dính vào chiếc vòng tay này sao?”

Sư Thanh Y gật đầu: “Trước đó vô ý bị thương, máu dính lên rồi.”

Nguyễn trầm ngâm nói: “Vòng tay này của ta nhận ta làm chủ, chỉ có thể dính máu của ta, nếu như sau khi ta tháo ra lại dính máu của người khác thì sẽ mất đi tác dụng, cho nên người ngoài có được cũng vô dụng, chỉ cần ta đeo nó vào một lần nữa thì nó sẽ trở lại như lúc ban đầu. Mà người khác một khi đeo vào tay sẽ không thể cởi ra, hơn nữa sẽ nhanh chóng chết đi, một khi chết vòng tay sẽ tự động tuột ra, cho nên không phải ai cũng dám đeo nó.”

Sư Thanh Y không khỏi khiếp sợ.

Thì ra lúc trước Trữ Ngưng và Đổng Ca bọn họ cũng không hiểu rõ đối với Quỷ Liên, chỉ biết là không thể dính máu, sau khi đeo vào thì không thể cởi ra, mà không biết bản thân người đeo vào cũng sẽ sớm chết đi.

Sau khi Sư Thanh Y đeo vào, không ngờ vẫn còn sống.

Tuy nói đây là điều may mắn nhưng nàng thực sự không hiểu được nguyên nhân.

Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: “Chiếc vòng trên tay ta không nhận ta làm chủ, cho nên ta mới không cởi ra được, đúng không?”

“Nó đã nhận ngươi làm chủ.” Nguyễn dường như cũng có chút nghi hoặc: ” Bằng không ngươi sẽ chết.”

“Nhưng ta lại không thể cởi nó ra.” Sư Thanh Y nói.

Nguyễn nói: “Có lẽ hiện tại nó chủ chấp nhận một phần, tuy rằng không đến mức lấy tính mạng của ngươi nhưng ngươi cũng không thể hoàn toàn điều khiển nó.”

Sư Thanh Y trầm mặc.

Lẽ nào chính là bởi vì hiện tại Quỷ Liên đã bắt đầu chấp nhận nàng trở thành chủ nhận của nó, cho nên Nguyễn thân là nguyên chủ cũng không thể cởi ra? Quỷ Liên nhận chủ không hoàn toàn cho nên vừa không nghe lời nàng cũng không nghe lời Nguyễn.

Nhưng nàng cũng không xác định ảo ảnh trong mộng cảnh, về mặt nguyên tắc rốt cuộc có được tính là chủ nhân của Quỷ Liên hay không.

Mà đối mặt với hai chiếc vòng tay hồng ngọc giống nhau như đúc, dường như Nguyễn cũng rơi vào trầm tư. Nàng rất xác định hai chiếc vòng tay này đều là thật, nhưng cũng chính vì thế nàng càng không cách nào lý giải nguyên nhân trong chuyện này.

Sư Thanh Y suy tư chốc lát, hỏi Nguyễn một vấn đề cực kỳ quan trọng, nàng hỏi: “Nguyễn cô nương, ta đeo vòng tay này cũng chỉ là xuất phát từ sự yêu thích đối với đồ cổ, không ngờ nó lại ẩn giấu huyền cơ. Tạm thời không nói đến việc vì sao lại có hai chiếc vòng tay, ta chỉ muốn hỏi ngươi, công dụng thật sự của chiếc vòng tay này là gì?”

Tuy rằng vòng tay hồng ngọc từng được xem như chìa khóa của một loại cơ quan, mở cửa cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, nhưng đây là bởi vì lúc thiết kế cơ quan đặc biệt nhằm vào nó mà thiết kế. Nếu đổi thành những vật phẩm khác, chỉ cần thay đổi kết cấu cơ quan, tạo ra hình dạng tương ứng với vật phải thì vẫn có thể mở được.

Vòng tay hồng ngọc rất quan trọng, tuyệt đối không chỉ dùng để mở cửa cổ mộ mà thôi.

Nào ngờ sau khi Sư Thanh Y hỏi xong, Nguyễn lại ngẩn người.

Nguyễn bắt đầu lẩm bẩm: “Công dụng thật sự?”

Ánh mắt của nàng dường như có phần đờ đẫn, tiếp tục lặp lại: “… Công dụng thật sự, công dụng thật sự là gì?”

Những lời này như là đang hỏi người khác, nhưng cũng là đang hỏi bản thân.

Sư Thanh Y cảm thấy Nguyễn có chút bất ổn.

Nếu như trước mắt là Nguyễn thật sự, nàng ấy nhất định biết bí mật của vòng tay hồng ngọc, biết công dụng thật sự của nó.

Nhưng vị này chỉ là ảo ảnh của Nguyễn trong mộng cảnh, do Thiên Thiên tạo ra, nếu như Thiên Thiên không biết công dụng của vật này thì Nguyễn cũng không thể nào biết được. Nguyễn dường như chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị người khác hỏi vấn đề này, nàng đột nhiên trở nên ngây ngẩn, cũng không ngừng lặp lại một cách máy móc.

Loại cảm giác này giống như hai thần quan canh giữ trước cửa hoàng điện, khi bị Sư Thanh Y và Lạc Thần liên tiếp thăm dò, bọn họ không biết trả lời nên bắt đầu mắc kẹt.

“… Nguyễn.” Thiên Thiên đặt tay lên vai Nguyễn, lo lắng nhìn nàng ấy.

Sư Thanh Y ý thức được bản thân không thể tiếp tục dò hỏi nữa, nên vội vã nói: “Vừa rồi ta chỉ hiếu kỳ mà thôi, thật sự đã làm phiền Nguyễn cô nương, mong rằng Nguyễn cô nương đừng trách. Đêm đã khuya, Nguyễn cô nương có muốn nghỉ ngơi không?”

Nguyễn lúc này mới trở lại bình thường, ánh mắt ôn hòa, nói: “Cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi. Ba vị bôn ba đường xa, nhất định đã mệt mỏi rồi, để ta và Thiên sắp xếp phòng cho các ngươi, nên nghỉ ngơi sớm đi thôi.”

Lạc Thần gật đầu: “Đa tạ.”

Thiên Thiên nhẹ giọng nói với Nguyễn: “Ta đi sắp xếp là được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

“Khách quý ở đây, ta sao có thể…” Nguyễn do dự nói.

“Có ta ở đây, các nàng lại là bằng hữu thân thiết, không sao đâu.” Giọng nói của Thiên Thiên mang theo một chút dỗ dành: “Ngươi đi ngủ đi.”

“Được rồi.” Nguyễn nghe theo nàng, đứng lên hành lễ vễ các nàng rồi cười nói: “Vậy ta trở về phòng, chiêu đãi không chu toàn mong chư vị đừng trách. Nếu như có việc cần các ngươi cứ nói với Thiên Thiên.”

Thiên Thiên cùng Nguyễn trở về phòng, mắt thấy bóng dáng của hai người dần rời khỏi phòng, Sư Thanh Y lúc này mới thở dài một hơi.

Tuy rằng không thể học được chuyện quan trọng nhất, nhưng cũng có không ít thu hoạch.

Trong đó có số chi tiết hẳn là Nguyễn từng nhắc với Thiên Thiên, nhưng Thiên Thiên lại không thể kể rõ mỗi một chi tiết cho các nàng nghe, mà những chuyện vụn vặt này chỉ tồn tại trong tiềm thức, hôm nay hỏi đến Nguyễn mới có thể nói ra.

Ba người ngồi trước bàn tiếp tục uống trà, vừa rồi cả người A Mai toát mồ hôi, rất sợ bị Nguyễn nghe thấy nên nói khẽ với Sư Thanh Y: “Cũng may ngươi không hỏi tiếp, ta nói với ngươi a, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Làm sao vậy?” Sư Thanh Y nghe ngữ điệu của nàng, nhất thời cảm thấy có chút không ổn.

A Mai nói: “Vừa rồi lúc nàng trả lời câu hỏi cuối cùng thì đột nhiên bị xuất thần, cho thấy nàng không biết câu trả lời, rơi vào hoang mang. Nhưng nàng lại không chỉ đơn giản là ảo ảnh, nàng vô cùng sống động, là dáng vẻ quen thuộc trong trí nhớ của Thiên Thiên, cho nên hoàn toàn khác với những ảo ảnh ở Hoàng Đô, nếu như các ngươi hỏi quá nhiều, khiến ảo ảnh nhận thấy điều bất thường, bắt đầu tự hoài nghi tính chân thực của bản thân và sự vật xung quanh thì toàn bộ mộng cảnh sẽ đổ nát.”

Sư Thanh Y: “…”

Sư Thanh Y cũng toát mồ hôi lạnh: “Không thể để nàng ý thức được bản thân là ảo ảnh trong mộng cảnh, nếu không một khi mộng cảnh sụp đổ, chúng ta sẽ bị chôn sống, không thể thoát ra được.”

“Đúng vậy.” A Mai lập tức nói: “Cần phải kiềm chế một chút a.”

Lạc Thần nói với Sư Thanh Y: “Sau này nếu như không cần thiết, chúng ta đừng tìm hiểu bất cứ thông tin gì từ Nguyễn cô nương nữa.”

“… Được.” Sư Thanh Y gật đầu.

Thiên Thiên đưa Nguyễn về phòng, sau đó trở lại phòng khách, Sư Thanh Y vội vã đứng dậy, lo lắng nói: “Nguyễn vẫn tốt chứ? Đều do ta muốn hỏi rõ ràng một chút, thật không ngờ sẽ làm nàng hoang mang, ta rất xin lỗi, sau này ta sẽ không hỏi nữa.”

Thiên Thiên thấu hiểu tâm tình của nàng, mỉm cười: “Không sao cả, nàng đã ngủ rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Sư Thanh Y lúc này mới yên tâm, nàng lại nhìn chằm chằm A Mai: “Hiện tại là vấn đề của ngươi.”

A Mai sửng sốt: “Ta… có vấn đề gì?”

Lạc Thần nhìn chằm chằm A Mai: “Ngươi biết trên người ngươi có cổ trùng không?”

“Cái gì cổ!” A Mai sợ đến lập tức nhảy dựng lên: “Chỗ nào có cổ trùng? Chỗ nào a?”

Sư Thanh đè A Mai lại, bảo nàng đừng nói chuyện. Thiên Thiên kéo ống tay áo lên, mang Kim và Ngân đến gần A Mai, chúng vừa đến gần thì lập tức quay đầu bò lên trên cánh tay của Thiên Thiên.

“… Quả nhiên.” Thiên Thiên nói: “Trước đó lúc ở trong rừng ta đã cảm thấy Kim và Ngân không nghe lời, có chút xao động bất an, lúc vịt nướng nhỏ cho ta mượn mắt cũng vật, chúng không ngừng cự quậy trong tay áo, vừa rồi vịt nướng nhỏ đứng uống nước cạnh ta, chúng càng quấn chặt vào cánh tay ta. Chúng rất chán ghét cổ trùng của người khác, cho nên mới có biểu hiện như vậy, điều này cho thấy trên người vịt nướng nhỏ có cổ trùng.”

Giọng nói của A Mai trở nên giống như khóc tang: “… Trên người ta sao lại có cổ trùng? Đến cùng là trúng phải chỗ nào, là loại cổ gì? Ngươi là cổ sư, cầu xin ngươi cứu ta, giúp ta xem là xảy ra chuyện gì.”

Lạc Thần nói: “Xem ra trong cơm nước người áo đen cho ngươi ăn có cổ, cho nên ngươi mới bị trúng cổ.”

A Mai: “…”

Sư Thanh Y nhìn về phía Thiên Thiên: “Có loại cổ nào làm cho người ta tàng hình không?”

Thiên Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Ta chưa từng gặp, cũng chưa từng đọc được ghi chép nào liên quan, nhưng ta cảm thấy về mặt lý luận hẳn là có thể.”

“Ta hiểu.” Sư Thanh Y hiểu rõ trong lòng, nàng trầm thấp nói: “Thiên Thiên ngươi nói lúc chuông mộng vang lên, ngươi cảm nhận được xung quanh có cổ, nhưng không biết là loại cổ gì, thật ra đó không phải cổ mà là cái bóng của  A Mai lúc đó đang xuất hiện xung quanh ngươi. Trên người A Mai có cổ, cho nên cái bóng cũng mang theo tất cả đặc thù của nàng, vì vậy trên người nó nhất định cũng có cổ, lúc chuông mộng vang lên, A Mai vì muốn ổn định mộng cảnh nên phải phái cái bóng đến theo dõi ngươi, vì vậy Kim và Ngân mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của cổ trên người cái bóng, do đó không dám tiến lên.”

Thiên Thiên gật đầu: “Có lý, như vậy đã có thể giải thích được mọi chuyện. Bắt đầu ta còn cho rằng xung quanh có người ẩn nấp, dùng mê hồn cổ hoặc huyễn thuật gì đó đối với ta, thì ra là cái bóng của vịt nướng nhỏ.”

A Mai cũng vừa mới biết được trên người bản thân có cổ, nàng vô cùng sợ hãi: “Loại cổ này sẽ không có tác dụng phụ gì chứ? Ta… ta sẽ không chết chứ?”

Thiên Thiên trấn an nàng: “Ta thấy ngươi hoạt bát như vậy, nếu như không có Kim và Ngân, ai có thể nhìn ra ngươi trúng cổ? Loại cổ trên người ngươi, tuy rằng không cách nào xác định chủng loại nhưng có lẽ cũng chỉ làm ngươi tàng hình mà thôi, sẽ không gây tổn hại đến ngươi.”

A Mai chán nản cúi đầu: “Nếu như loại cổ này vẫn luôn tồn tại trên người ta, chẳng phải ta sẽ không thể trở lại bình thường được nữa?”

Thiên Thiên luôn luôn cảm thấy hứng thú đối với cổ: “Ngươi cũng đừng quá lo lắng, để ta nghiên cứu xem có biện pháp nào hóa giải hay không. Chỉ cần giải cổ, ngươi sẽ trở lại bình thường.”

A Mai lúc này mới yên tâm, trong lòng vô cùng cảm kích nàng.

Thiên Thiên khoanh tay: “Các ngươi mệt mỏi lâu như vậy, tạm thời ngủ lại một đêm đi, Vũ Lâm Hanh bên kia dù sao vẫn còn đang ngủ, chờ nàng thức dậy chúng ta sẽ cùng nhau đến đó xem nàng. Chỗ ta vẫn còn phòng trống, đợt lát nữa sẽ quét dọn cho các ngươi, các ngươi đi tắm trước, phòng bếp có nước nóng.”

“Được.” Sư Thanh Y gật đầu.

Trước đó còn không cảm thấy mệt, hiện tại vào nhà gỗ uống mấy chung trà, tạm thời nghỉ ngơi nàng lại cảm thấy cả người uể oải, bức thiết cần được tắm rửa nghỉ ngơi.

“Các ngươi đi vội vàng, có lẽ cũng không mang quần áo tắm rửa và khăn mặt các loại, hiện tại ta là chủ thể duy nhất trong mộng cảnh, có thể hợp tác cùng vịt nướng nhỏ tạo ra một số vật dụng cho các ngươi.” Thiên Thiên thông minh, sau khi nắm giữ quy tắc của mộng cảnh thì có thể vận dụng rất nhanh.

A Mai nhìn thấy lại có cơ hội sờ mặt Thiên Thiên, không khỏi nóng lòng muốn thử.

Mười phút sau.

Sư Thanh Y và Lạc Thần cúi đầu yên lặng nhìn chằm chằm quần áo và các loại vật dụng hàng ngày mà Thiên Thiên tạo ra cho các nàng.

Quần áo là cổ trang, mộng cảnh của Thiên Thiên địa thế cao hơn so với Hoàng Đô, không có gió tuyết, nên quần áo của hai người cũng mỏng hơn không ít. Còn vật dụng hàng ngày tất cả đều thuộc về hiện đại, Thiên Thiên nói như vậy các nàng sử dụng sẽ quen hơn, có thể nói là thuận tiện giống như ở nhà, đầy đủ mọi thứ.

“Cái này…” Sư Thanh Y muốn nói lại thôi, nàng rất hài lòng đối với những thứ khác, nhưng lại không hiểu nổi kiểu dáng áo ngủ Thiên Thiên tạo ra cho các nàng.

Là hai chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng.

Một chiếc váy hai dây màu trắng, còn chiếc kia màu đen.

Chiếc màu đen tuy rằng không phải váy hai dây nhưng kiểu dáng rất thái quá, đặc biệt gợi cảm còn không nói, nhưng phía sau còn lộ lưng, sau khi mặc vào còn phải buộc dây lại mới được, nếu không sẽ tuột xuống.

Then chốt là dây này bản thân không thể tự buộc được, rõ ràng là để cho người khác đến buộc thay.

“Hai vị khách quan, dịch vụ của ta có chỗ nào không hài lòng?” Thiên Thiên cười híp mắt.

Sư Thanh Y chỉ vào chiếc váy ngủ màu đen: “… Đây là chuẩn bị cho ta?”

Thiên Thiên gật đầu: “Nếu không thì cho ai?”

“Ngươi… tự mình nhìn xem đây là cái gì?” Sư Thanh Y mặt đỏ tai hồng: “Ngươi bảo ta nên thế nào thế nào?”

Thiên Thiên trừng mắt nhìn nàng, nói: “Váy ngủ chỉ dùng để mặc thôi sao?”

Sư Thanh Y: “…”

… Nếu không thì sao?

… Chẳng lẽ là dùng để cởi?

“Mấy sợi dây này ta không buộc được a.” Sư Thanh Y nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu.

Thiên Thiên chỉ vào Lạc Thần: “Lại không ai bảo ngươi tự mình buộc.”

Sư Thanh Y: “…”

Thiên Thiên còn tri kỷ chuẩn bị một chiếc hộp trong suốt để chứa những thứ này, nàng khoát tay, không nhiều lời nữa mà chỉ để lại Sư Thanh Y và Lạc Thần ở lại trong phòng, còn bản thân dẫn theo A Mai đến phòng bếp lấy nước nóng.

Lạc Thần yên lặng ôm hộp đồ vào trong ngực, sau đó nói với Sư Thanh Y: “Đến đây, ta sẽ buộc giúp ngươi.”

Sư Thanh Y: “…”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!