Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 32

Chương 32: Yêu em được không

 

Trái vải ăn nhiều hay ít cũng rất dễ nóng trong người, La Thanh Mộng cảm thấy bản thân quá nóng, nhất là lúc đôi môi của Thu Thư Tuyết chạm vào da thịt, nóng đến mức vành tai cũng phát run.

La Thanh Mộng vài lần muốn tránh né, nhưng bởi vì Thu Thư Tuyết quá tham ăn, cô đút vài quả cô ấy vẫn nói muốn ăn, vì thế cô đành phải đút thêm vài quả dâu tây. Sau đó hai người cùng đến phòng thay quần áo, La Thanh Mộng không tùy tiện cô ấy muốn làm gì thì làm mà sẽ chủ động thể hiện bản thân, sợ cô ấy không hài lòng nên sẽ nói: “Em thích chị làm thế nào, chị sẽ làm như thế… bảo bối.”

Trước đây La Thanh Mộng vẫn luôn cảm thấy căn hộ của hai người không quá khác biệt, hiện tại vào hết tất cả các phòng mới phát hiện nhà của Thu Thư Tuyết thực sự rất lớn.

La Thanh Mộng nói không rõ là mệt mỏi hay là đau nhức, nhưng cô đã không khống chế được cơ thể, đôi mắt miễn cưỡng nâng lên nhìn vào trong gương.

Cô ngồi trong lòng Thu Thư Tuyết, không có chút sức lực mà tựa vào người cô ấy.

La Thanh Mộng vẫn luôn nhắm mắt bởi vì cô không muốn nhìn những hình ảnh kia, cô nghẹn cả một ngày, cuối cùng không nhịn được nhẹ giọng hỏi Thu Thư Tuyết: “Vì sao em lại thích chị?”

Thu Thư Tuyết ôm lấy thắt lưng của cô, chậm rãi ma sát, giống như một chú mèo chưa được thỏa mãn, làm nũng với cô. Cái gì cũng không làm, cứ thế ôm nhau ôn tồn, cảm giác vô cùng tốt đẹp.

Thu Thư Tuyết không trực tiếp cho cô đáp án, mà hỏi ngược lại cô: “Chị luôn cảm thấy bản thân rất không tốt, rất không có ưu điểm sao?”

Có thể là do thiếu hụt trong tính cách, La Thanh Mộng vẫn luôn cảm thấy cuộc sống trước đây không tốt, từ lúc ly hôn mới bắt đầu trở nên tốt đẹp hơn, cô cũng không thích bản thân của trước kia, bởi vì cô cảm thấy trước kia cô đối với người khác quá tốt mà không biết yêu bản thân.

La Thanh Mộng nghiêng đầu, thúc giục Thu Thư Tuyết: “Em nói mau.”

Thu Thư Tuyết vẫn tiếp tục dây dưa, câu cổ cô, hôn cô một cái, cô muốn nói cô ấy phiền rồi lại nhẫn nhịn, thả nhẹ giọng nói: “Em nói chị nghe xem có phải em thật sự thích chị hay không.”

“Nếu thật sự thích thì chị sẽ yêu đương với em sao?”

Lần này La Thanh Mộng cũng không lập tức phủ định, mà cho lời hứa hẹn: “Chị sẽ suy xét.”

Thu Thư Tuyết hôn mạnh lên môi cô, cô ấy biểu hiện rất thích cô, dính lấy cô.

Thu Thư Tuyết hôn cô, cô cũng đáp lại cô ấy, khiến cô ấy rất hài lòng.

La Thanh Mộng không dám nắm chắc mười phần rằng Thu Thư Tuyết sẽ rất yêu cô, cô cũng rất sợ chia lìa, sợ bản thân bị đùa bỡn.

Thu Thư Tuyết cho cô cảm giác một lần được yêu thương nhất trong hai mươi tám năm qua, cô không chán ghét, thậm chí biết bản thân cũng thích cô ấy.

Cô rất bài xích, rồi lại rất quý trọng, rất hưởng thụ rồi lại sợ bản thân lún quá sâu. Cô muốn hỏi Thu Thư Tuyết: “Em sẽ yêu chị bao lâu, sự yêu thích của em sẽ kéo dài bao lâu.”

Nhưng không thể nói nên lời.

La Thanh Mộng vui vẻ vì Thu Thư Tuyết không có người yêu cũ mà chỉ thích một mình cô, rồi lại ngốc nghếch suy nghĩ nếu như Thu Thư Tuyết từng yêu đương thì cô sẽ biết rõ kỳ hạn của đoạn tình cảm này, sẽ không phải nhắm mắt đoán mò nữa.

Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên thấy chị chính là lúc đến nhà sách mua sách, lúc đó nhìn thấy bảng đề cử chỉ cảm thấy chữ viết rất đẹp, sau đó chăm chú đọc từng câu cảm thấy rất thú vị, cuối cùng nhìn vào quầy thu ngân, đúng lúc bắt gặp chị.”

“Chị còn xinh đẹp hơn cả chữ viết.” Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói.

“Lúc nào?” La Thanh Mộng hỏi.

La Thanh Mộng hơi nâng cao giọng, chống người ngồi dậy, cánh môi nhẹ nhàng khép mở, nói với Thu Thư Tuyết: “Chính là đoạn trích dẫn cô đã đề cập trong thang máy, ngày 9…”

“Không phải.”

“Hôm đó chị đề cử chính là 《Em Hôm Nay Ăn Thật Ngon 》của Liz Klimo, chị viết ‘xin chào, xin chờ một chút, đói bụng không, tôi rất ngoan, hôm nay không suy nghĩ nữa, cậu có thể dịu dàng ăn tôi nha’. Khi đó cảm thấy hứng thú, nhìn thấy chị, suy nghĩ đầu tiên chính là rất muốn ăn chị.”

“Nhưng lúc đó em không nghĩ nhiều, tưởng rằng chị chỉ viết theo những đoạn giới thiệu trên mạng mà thôi, sau đó em vào mua sách rồi đến chỗ chị quét mã tính tiền, chị đột nhiên cười với em, em không biết chị đang cười cái gì, nhưng chỉ cảm thấy rất xinh đẹp, rất dịu dàng.”

Lúc đó Thu Thu Tuyết đứng ngoài cửa cúi đầu nhìn bản đề cử. Xem một hồi lại nhìn thấy người đang thu ngân trong quầy, đó là mùa đông, nhà sách mở máy sưởi, cô mặc một chiếc áo lông màu đen, bên hông đeo tạp dề hình chú gấu.

Trong giây phút đó Thu Thư Tuyết cảm thấy như chọc trúng, loại cảm giác này rất kỳ diệu, muốn biết bị chọc vào đâu nên ngày hôm sau cô lại đến nhà sách.

Thu Thư Tuyết đứng trước của nhìn bản đề cử.

Trên bản giới thiệu quyển 《Mỗi Một Ngày Sống Một Mình 》 của Ki Naoko, ngày thứ ba là 《Năm Thứ Năm Sống Một Mình 》, nhưng những lần này lại không có viết đoạn văn giới thiệu.

Thu Thư Tuyết đứng ở bên ngoài nhìn vào quầy thu ngân, người đó quấn tóc thành một búi tròn, im lặng làm việc, Thu Thư Tuyết nhịn không được lui lại phía sau muốn nhìn rõ hơn một chút.

Hai mươi hai tuổi tốt nghiệp, bắt đầu đi làm, sống một mình năm năm. Là cuộc sống độc thân năm năm của một nhân viên thu ngân hai mươi bảy tuổi sao?

Thu Thư Tuyết rất hiếu kỳ, muốn tìm hiểu đến cùng.

Loại hiếu kỳ này cũng không phải hiếu kỳ đối với nội dung trong sách mà là đối với cuộc sống của người đã đề cử hai quyển sách này, muốn cùng chị ấy chơi một trò chơi kỳ diệu.

Thu Thư Tuyết nghiện. Cô ấy mua tất cả những quyển sách được đề cử, nhân viên cửa hàng thấy cô ấy lại nở nụ cười, lúc đầu Thu Thư Tuyết chỉ cảm thấy cô dễ nhìn, rất dịu dàng, lúc đến gần mới phát hiện đôi mắt của cô cũng rất xinh đẹp.

Đồng tử màu hổ phách in phản chiếu bóng dáng của cô ấy, sau đó La Thanh Mộng sắp xếp trình tự các quyển sách: “Em phải đọc như thế này… nếu như em thích xem truyện tranh…”

Thu Thư Tuyết thiếu chút nữa đã thốt ra: “Không thích xem truyện tranh, chỉ thích xem chị.”

Bởi vì Thu Thư Tuyết không lên tiếng, nên La Thanh Mộng không tiếp tục giới thiệu nữa, cô báo giá tiền sau đó lại hỏi: “Muốn làm thẻ thành viên không, có giảm giá.”

Thu Thư Tuyết vẫn không nói chuyện, La Thanh Mộng mím môi, không đề nghị cô ấy làm thẻ thành viên nữa, mà chỉ đóng gói sách, sau đó lấy vài miếng sticker tặng cho cô ấy.

“Hoan nghênh lần sau ghé lại.”

Thu Thư Tuyết đi ra ngoài quay đầu lại nhìn một cái, thấy La Thanh Mộng cũng không tặng sticker cho những người khác mà chỉ tặng cho cô ấy, lúc nãy thái độ của Thu Thư Tuyết kém như vậy nhưng La Thanh Mộng còn tặng sticker cho bạn nhỏ như cô ấy.

Là bị xem như bạn nhỏ rồi sao.

Một tuần đó, chiều nào Thu Thư Tuyết cũng sẽ đến nhà sách, không dự định vào mua sách mà chỉ muốn xem bản đề cử sách.

Cho đến một ngày La Thanh Mộng đề cử quyển 《Thư Tình 》.

La Thanh Mộng rất nghiêm túc viết một lá thư tình trên bản đề cử, nội dung Thu Thư Tuyết không nhớ rõ lắm, nhưng dường như cô đã viết ‘tôi yêu em’, hỏi em có được không, rồi lại cảm thán một câu về thời tiết.

Không biết viết cho ai, rồi lại giống như viết cho bản cô ấy.

Thu Thư Tuyết nhớ kỹ một câu cuối cùng.

“Không ai biết, loại chuyện này, làm trong âm thầm mới có ý nghĩa.”

Giống như là cổ vũ và giật dây.

Hoặc như là cảnh cáo Thu Thư Tuyết rằng cô đã phát hiện rồi.

Thu Thư Tuyết mới vừa đọc xong một chữ cuối cùng, bản đề cử đã bị lấy đi, đổi thành bản đóng cửa. Thu Thư Tuyết không có bản lĩnh đọc một lần không quên nên chỉ có thể nhớ được vài câu ấn tượng nhất.

Trung tâm thương mại cũng đóng cửa.

La Thanh Mộng rời khỏi nhà sách, hôm ấy cô mặc một chiếc áo khoác dài màu hổ phách, áo trong màu lam, hai tay đút trong túi quần chậm rãi đi về phía trước, khi đó cô vừa mới hai mươi tám tuổi, nhưng luôn có một loại cảm giác sầu lo kỳ lạ, không hề vui vẻ hoạt bát.

Chân mang giày da màu đen, bước đi rất chậm.

Thu Thư Tuyết giống như một nhân vật quần chúng. Cô ấy cho rằng bản thân sẽ bị nhận ra, cũng cho rằng bản đề cử là La Thanh Mộng cố ý viết nhằm cảnh cáo cô ấy, một câu ‘làm trong âm thầm’ chính là ám chỉ.

Sau đó dùng điện thoại tra cứu trên mạng mới biết đó là một câu kinh điển trong 《Thư Tình 》, tiếp đến Thu Thư Tuyết bắt đầu khoảng thời gian dài theo dõi, nhìn cô, suy đoán cô đang làm gì, trở thành đọc giả, đồng thời cũng trở thành người quan sát.

Một Thu Thư Tuyết lãnh đạm của trước kia, đột nhiên tràn ngập dục vọng theo dõi.

Cô ấy thậm chí thầm nghĩ La Thanh Mộng có lẽ cũng là một kẻ biến thái.

Nhưng mà, Thu Thư Tuyết đã suy nghĩ nhiều rồi.

Những bí mật nhỏ này Thu Thư Tuyết không nói ra,  sợ La Thanh Mộng nói cô ấy biến thái, vì thế cô ấy chỉ nói: “Chị, em đối với chị là vừa gặp đã yêu, nhưng không ngờ chị đã có bạn trai, hơn nữa còn là đồng nghiệp của em, buổi tiệc ở nhà Lý An hôm đó em là người đến cuối cùng, chị còn nhớ không?”

La Thanh Mộng cũng không nhớ kỹ, lần đó Lý An dọn nhà, anh ta hẹn đồng nghiệp đến nhà ăn cơm, La Thanh Mộng đến nấu cơm cho bọn họ.

Ngày đó, Thu Thư Tuyết đến nhà sách nhưng không nhìn thấy La Thanh Mộng, cô ấy dạo một vòng cảm thấy rất buồn chán, đồng nghiệp hối thúc cô ấy mau đến buổi tiệc, hơn nữa còn chụp ảnh La Thanh Mộng gửi lên nhóm chat.

Một đám người hiếu kỳ hỏi cô gái này mưu đồ thứ gì ở Lý An?

Thu Thư Tuyết khoan thai đến muộn, La Thanh Mộng vừa mở cửa cho cô vừa nói: “Để tôi đi… xin chào.” Giọng nói cũng rất êm tai, có cảm giác thận trọng lấy lòng.

Thu Thư Tuyết rất tức giận, nhưng lại không thể nói được lời nào.

Quan trọng nhất là cô ấy thấy được vẻ ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt La Thanh Mộng, lần này La Thanh Mộng đã nhận ra cô ấy, La Thanh Mộng không nói chuyện, nhưng đôi mắt lại rất sáng, không giống ánh mắt nhìn những người khác.

Thu Thư Tuyết cảm thấy bản thân không giống người bình thường.

La Thanh Mộng mở cửa xong thì phải đi nấu cơm, cô mang tạp dề, nghiêm túc bận rộn trong phòng bếp, cô rất ngại ngùng, dường như cô ấy và phòng bếp đã hòa thành một thể, đồng thời tách biệt với mọi người, trở thành một loại phong cảnh đặc biệt.

Dáng vẻ lúc cô nấu cơm rất xinh đẹp, quá đẹp, giống như trở thành bà xã của người nào đó.

Lần đầu tiên Thu Thư Tuyết nhìn người khác nấu ăn, trong lòng cô ấy bắt đầu muốn sở hữu một gian bếp. Trái tim xào xạc rung động, không biết là lá của mùa thu hay là tuyết của mùa đông, cô ấy không phân biệt được.

Mãi cho đến khi cô ấy nghe thấy giọng nói của Lý An.

Lý An nói không có gì để chiêu đãi, mọi người cứ tự nhiên.

Trong lòng Thu Thư Tuyết nói thầm: “Có thể dùng bà xã của anh chiêu đãi tôi.”

Cho đến bây giờ Thu Thư Tuyết chưa từng cảm thấy bản thân có bệnh tâm thần hoặc tâm lý có vấn đề, nhiều lắm chỉ là coi thường rất nhiều người bên cạnh, đồng thời không thích tiếp xúc thân mật với người khác mà thôi. Nhưng thấy La Thanh Mộng cô ấy giống như phát điên, cô ấy vào phòng bếp, La Thanh Mộng thấy cô ấy thì rất hoang mang, khẽ nheo mắt hỏi cô ấy: “Cô ăn cam không, rất ngọt.”

Sau đó, La Thanh Mộng lột cho cô ấy một quả cam.

Quả cam rất ngọt, Thu Thư Tuyết còn gần gũi nhìn thấy ngực của La Thanh Mộng, La Thanh Mộng cũng đã nhận thấy ánh mắt không có ý tốt này, nên hơi nâng tay che ngực mình lại, nhưng cô không biết tay ép lên ngực sẽ chỉ khiến nó càng ép càng lớn.

Thu Thư Tuyết ăn một múi cam, nhưng trong lòng thầm nghĩ: nếu hôm nay có thể ăn được thì tốt rồi.

Phiền nhất chính là Lý An luôn muốn lấy lòng cô ấy, gọi cô ấy ra ngoài chơi, La Thanh Mộng cũng thúc giục cô ấy ra ngoài, nhưng xấu hổ mở miệng, nghẹn một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Tôi nấu xong rồi sẽ gọi cô, cô ra ngoài chơi đi.”

Thu Thư Tuyết đi ra ngoài mới bừng tỉnh phát hiện bản thân bị thôi miên rồi, cô ấy ngồi trên sô pha, đúng lúc nhìn thấy túi xách của La Thanh Mộng đặt ở bên cạnh.

Túi xách vô cùng rẻ tiền, tối đa một trăm tệ, bên trong nhét một quyển sách, Thu Thư Tuyết hỏi Lý An rằng cô ấy có thể xem nó hay không, mục đích chính là chờ lúc Lý An không thể quyết định được, cô ấy sẽ nhân cơ hội đến phòng bếp một chuyến nữa, nhưng Lý An căn bản không cần hỏi ý kiến của La Thanh Mộng đã trực tiếp cầm đưa cho cô ấy xem.

Vẫn là quyển 《Thư Tình 》 của Shunji Iwai

Thu Thư Tuyết lật đến một câu: “Không ai biết, loại chuyện này, làm trong âm thầm mới có ý nghĩa.”

Giọng nói trong lòng cô ấy tiếp tục thúc giục, cô ấy tiện tay lật xem, bên trong tràn đầy ghi chú của La Thanh Mộng. Thu Thư Tuyết không xem nội dung sách nữa mà chỉ nhìn chữ viết của La Thanh Mộng.

Bên trong có một câu: “Cho nên thụ yêu chính là một người trùng tên trùng họ với tiểu thư Fujiiki hay là Hiroko Watanabe, Hiriko là thế thân sao, nếu như thật sự yêu Fujiiki vì sao lại có thế thân? Thật khổ sở, tôi nghĩ người anh ta yêu chính là Fujiiki, là tình yêu say đắm của tuổi trẻ. Quá khổ sở, tôi muốn trở thành Fujiiki, chí ít có người yêu tôi. Lại rất khổ sở, tôi không phải Fujiiki, không có ai yêu tôi.”

Cô biết Lý An không yêu cô.

Biết Lý An chỉ thích một số nét tính cách có ở cô.

Mỗi một trang đều có nét bút dạ quang tô đậm, có cảm nhận của cô về mỗi chữ mỗi câu. Dường như cô đang cổ vũ bản thân tiếp tục cuộc sống, nhưng thực tế lại mờ mịt, muốn được yêu, hèn mọn khẩn cầu, đánh mất phương hướng.

Xin hãy yêu tôi, có được không?

Thu Thư Tuyết rất kích động, máu đều đang sôi trào, cô ấy thầm nghĩ: là chị đang cầu cứu em.

Cô ấy rất muốn đi vào bếp ôm chặt lấy eo cô, nói: “Chị, để em yêu chị có được không?”

Sau đó hôn cô ngay trong phòng bếp, ôm chặt lấy cô.

Thực thế Thu Thư Tuyết cũng đã làm như vậy, cô ấy nhét quyển sách vào túi xách của mình, sau đó bước đến phía sau La Thanh Mộng, ngón tay chạm vào thắt lưng của La Thanh Mộng, nói: “La tỷ tỷ… trên lưng chị dính lá rau.”

Cô ấy trực tiếp đứng phía sau ôm La Thanh Mộng, La Thanh Mộng rất khẩn trương nhưng bởi vì cô ấy là nữ nên không dám suy nghĩ nhiều, cho nên cô ấy cứ thế ôm La Thanh Mộng dù cô đang có bạn trai.

La Thanh Mộng khẩn trương run rẩy, không phát hiện tâm tư ti tiện của Thu Thư Tuyết, hơn nữa cô còn đặc biệt biết ơn cô ấy, vì thế dịu dàng cười nói: “Cảm ơn em, Thư Tuyết.”

Thu Thư Tuyết lại cảm thấy không đủ.

Hôm đó, cô ấy đã nghĩ đến ‘tình dục’.

Trước đây cô ấy chẳng qua là hiếu kỳ đối với La Thanh Mộng, muốn cùng cô chơi trò suy đoán nhân sinh của cô.

Hiện tại cô ấy đã nhất kiến chung tình đối với vợ của người khác.

Thu Thư Tuyết muốn chơi một trò chơi kích thích hơn nữa.

Chơi trò vào nhà cướp tình đoạt ái.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!