Vào Nhà Ta Ngồi – Phiên Ngoại 2

Phiên Ngoại 2 – Âu phục

 

Thu Thư Tuyết cùng cô hôn môi, một mực không buông tha.

Bởi vì cả người La Thanh Mộng ướt sũng, tất cả đều là sữa dưỡng thể chưa khô, tay của Thu Thư Tuyết bắt lấy cánh tay cô, trơn trượt như là nước, càng nắm càng thích, Thu Thư Tuyết hôn môi cô, nhưng hôn thế nào cũng không đủ, cho nên rất nóng lòng muốn dời xuống.

Thu Thư Tuyết tựa trán mình lên trán La Thanh Mộng, ánh mắt khẽ liếc nhìn xuống, chỗ nào của La Thanh Mộng cô ấy cũng rất thích, trong trắng lộ hồng, hơn nữa còn rất thơm, Thu Thư Tuyết khắc chế không được mà tiếp tục hôn cô, khó nhịn hỏi: “Lúc nào có thể a, chị thơm quá, muốn ăn.”

La Thanh Mộng bị cô ấy hôn đến thở dốc, nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Chờ nó khô đã.”

Thu Thư Tuyết ngẫm lại, sau đó tiếp tục hôn môi La Thanh Mộng, cô ấy vốn đang quỳ bên ngoài bồn tắm, váy ngủ rũ xuống sàn nhà cũng đã ướt đẫm, vì thế liền dứt khoát ngồi lên mép bồn tắm.

Thu Thư Tuyết chưa bao giờ biết La Thanh Mộng âm thầm dưỡng da, chỉ biết cô thích mua các loại sản phẩm dưỡng da, cho nên cô ấy sẽ lên mạng đặt mua rất nhiều cho cô ấy, thì ra cuối cùng cũng là bản thân cô ấy tự mình hưởng thụ.

Ánh mắt của Thu Thư Tuyết từ trên mặt dời xuống cổ, tư thế ngồi nghiêng không tiện nhìn kỹ, nên cô ấy trực tiếp đá văng dép lê rồi ngồi vào trong bồn tắm.

La Thanh Mộng hé môi muốn nói cô ấy không nên vào, nơi này quá chật hẹp, nhưng cô biết nói cũng vô dụng, nên chỉ có thể nhìn Thu Thư Tuyết dương oai.

Rõ ràng chỉ là một cái bồn tắm nhưng Thu Thư Tuyết lại vô cùng hiếu kỳ, ngón tay đặt lên mép bồn bắp vỗ về qua lại, sau đó lại cúi người đến gần cắn nhẹ lên khóe môi của cô, sau đó rất cảm động trước việc cô mỗi ngày nghiêm túc nấu ăn điều tiết khẩu vị cho cô ấy, thảo nào càng ăn càng thơm, người vốn xoi mói như cô ấy cũng không còn kén ăn nữa.

Thu Thư Tuyết hỏi: “Chị âm thầm làm việc này đã bao lâu rồi?”

“Mỗi ngày đều như vậy sao?”

“Sao có thể…” La Thanh Mộng nói: “Trước đây thì chị đã làm như vậy rồi, chẳng qua khi đó chưa ở cùng nhau, mà chị cũng không cần thiết phải nói với em.”

“Khó trách em ăn mãi không thấy đủ, thì ra chị chiếm phần lớn nguyên nhân.” Còn nguyên nhân xuất phát từ chính mình, Thu Thư Tuyết không hề muốn xét đến,  cô ấy nhìn chằm chằm La Thanh Mộng, thèm khát liếm khóe môi, chờ đợi không kịp nên lại hỏi: “Phải đợi bao lâu a.”

“… Hai mươi phút.” La Thanh Mộng vỗ cánh tay của mình, sữa dưỡng thể trên xương quai xanh đã được hấp thu, nhận thấy ánh mắt của Thu Thư Tuyết đang dời xuống, cô không khỏi muốn đá cô ấy, ngón chân giật giật nhưng cô nỗ lực khắc chế, bình tĩnh nói: “Thông thường chính là như vậy.”

Thu Thư Tuyết rõ ràng chờ không nổi nữa, tay khoát lên mép bồn tắm, sau đó kéo váy ngủ của mình xuống, La Thanh Mộng hỏi: “Em lại muốn làm gì?”

Thu Thư Tuyết ghét bỏ nói váy ngủ trên người ẩm ướt khó chịu, lại nói: “Em cũng muốn dùng sữa dưỡng thể. Chị dạy em dưỡng da đi.”

La Thanh Mộng một mình sử dụng đã rất xấu hổ, chỉ ngồi chờ cũng đặc biệt khô khan, vì thế cô nghiêng người cầm lấy lọ sữa dưỡng thể bên cạnh, vừa định giới thiệu cho cách sử dụng thì môi của Thu Thư Tuyết đã dừng trên khóe môi của cô, đầu lưỡi phác họa cánh môi, nói: “… Như vậy đi, em có thể tiết kiệm một chút, chị…” Thu Thư Tuyết nhẹ nhàng ma sát lên người La Thanh Mộng, cùng nhau chia sẻ sữa dưỡng thể, La Thanh Mộng hừ nhẹ, hai tay đặt trên vai muốn đẩy cô ấy ra.

Sao có thể làm như vậy…

Đẩy vài cái, lại chuyển thành ôm cổ cô ấy.

La Thanh Mộng thầm nghĩ, biết tiết kiệm là chuyện tốt, trước đây Thư Tuyết căn bản không biết cái gì là tiết kiệm, muốn tiêu xài như thế nào thì tiêu xài như thế đó, rất lãng phí. Tay của Thu Thư Tuyết đặt trên cổ La Thanh Mộng, chậm rãi trượt xuống, từng chút mơn trớn, dường như đang nói: thật ngoan, thật tuyệt.

Nhưng đến buổi tối lúc đi ngủ La Thanh Mộng có một chút tức giận, cô chỉ cổ vũ Thu Thư Tuyết một chút không ngờ cô ấy lại dùng sạch sẽ toàn bộ sữa dưỡng thể của cô, xem như nước mà đùa nghịch, một giọt cũng không thừa…

Cho dù đều là Thu Thư Tuyết mua cho cô, nhưng cô vẫn đau lòng trước sự lãng phí của cô ấy, Thu Thư Tuyết nghiêng người ôm cô, cô đưa lưng về phía cô ấy tức giận không muốn nói chuyện. Tay của Thu Thư Tuyết đưa đến trước mặt, để La Thanh Mộng xem điện thoại của cô ấy, sau đó ngón tay lướt trên màn hình: “Mua cho chị, mua rất nhiều rất nhiều, chị không cảm thấy tiếng nước rất êm tai sao, giống như âm nhạc vậy, lúc nhỏ em cũng rất thích nghịch nước. Em vẫn còn nhỏ mà, chị đừng giận.”

La Thanh Mộng trầm thấp mắng cô ấy: “Bệnh tâm thần.”

Thu Thư Tuyết thở dài một hơi, nói: “Chị đừng mắng, chị mắng em, em sẽ…” Cô ấy khẽ ngẩng đầu, bàn tay chống cằm, cắn nhẹ vào tai cô: “Mất ngủ.”

Đã bước vào mùa hè nóng bức, sữa dưỡng thể sử dụng quá nhiều, lúc hai người dán sát vào nhau vẫn luôn cảm thấy nóng nóng dính dính, Thu Thư Tuyết nói: “Chị không nói muốn mua loại nào, vậy thì em sẽ mua lung tung, để chị thử hết tất cả.”

La Thanh Mộng xoay người nằm sấp trên giường, cầm lấy điện thoại trong tay Thu Thư Tuyết, cô không phải mỹ nhân mình hạc sương mai nên sờ vào rất thoải mái, bóp chỗ nào cũng là cảm giác mềm mại, nhưng sờ vào lưng lại cảm thấy mảnh mai, càng muốn hôn, tất cả những đặc điểm tốt đẹp dịu dàng của phái nữ đều hội tụ trên người cô.

Thu Thư Tuyết khoát tay lên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thấy rất giống ngọc thạch, cô ấy nghĩ, La Thanh Mộng thật dễ nuôi, càng nuôi càng thơm, da trắng nõn nà, đẹp như bạch ngọc.

Quá thích rồi.

La Thanh Mộng xem Thu Thư Tuyết như hoa mà chăm sóc, không chê bất cứ chiếc gai nào trên người cô ấy, để cô ấy sinh trưởng một cách tự nhiên, nuông chiều cô ấy, tính tình của La Thanh Mộng rất thích hợp trồng hoa, mà sân thượng của Thu Thư Tuyết cũng bày đầy thực vật, nhưng đóa hoa được chăm sóc tốt nhất, cũng là duy nhất ở trong nhà chính là đóa hoa hồng sáng quý Thu Thư Tuyết.

Biện pháp của Thu Thư Tuyết không giống với La Thanh Mộng, cô ấy là đang dưỡng ngọc, phải ngậm trong miệng, đặt trong khay, nắm trong tay, để trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể, dùng môi lưỡi, dùng tất cả yêu quý và khát vọng nuôi dưỡng La Thanh Mộng trở nên no đủ mọng nước.

Người được cưng chiều, sao có thể không đẹp?

La Thanh Mộng chọn mua sữa dưỡng thể xong, lại mua một ít thực phẩm chức năng cho Thu Thư Tuyết, cô nhập mật khẩu của Thu Thư Tuyết vào để thanh toán, sau đó lại bắt đầu tính toán xem điểm tích lũy có thể đổi được những tặng phẩm gì.

Thu Thư Tuyết quấn quít lấy cô, gác chân lên người cô, La Thanh Mộng giả vờ ngủ, Thu Thư Tuyết không được đáp lại vẫn tự mình chơi một hồi, mệt mỏi rồi mới ôm cô ngủ.

Nhưng La Thanh Mộng vẫn luôn rất săn sóc, chờ xác định cô ấy ngủ rồi cô mới ngồi dậy sờ trán, xem cô ấy có khó chịu chỗ nào hay không, lo lắng vị bác sĩ buổi chiều là một lang băm.

Thu Thư Tuyết kéo người vào trong lòng, nói: “Được rồi, em rất thoải mái, ngày mai còn phải đi làm.”

Thu Thư Tuyết hôn nhẹ lên gương mặt La Thanh Mộng: “Chị không ngủ, em cũng sẽ ngủ không ngon giấc, ngày mai trạng thái tinh thần sẽ càng kém.”

“Được rồi.” La Thanh Mộng gật đầu, nghe lời cô ấy.

Ngày hôm sau, La Thanh Mộng thức dậy rất sớm, cô trực tiếp đến phòng bếp làm bữa sáng, nấu chính là loại cháo được nấu bằng nồi đất nên đặc biệt thơm.

Cô còn làm bánh nhân thịt, nhưng chỉ cho một ít thịt sau đó phết dầu vừng, cuối cùng là xào một đĩa rau, Thu Thư Tuyết thức dậy đứng ngoài cửa nhìn cô, miễn cưỡng dựa vào khung cửa ngáp dài, La Thanh Mộng mặc váy ngủ màu trắng, ánh nắng của mùa hè phủ kín toàn bộ phòng khách, đồng thời cũng len vào phòng bếp.

Thu Thư Tuyết dùng điện thoại chụp ảnh cho cô, cảm thấy không đủ, lại đi lấy máy ảnh đến, tìm góc đẹp nhiều lần chụp cô.

La Thanh Mộng nấu ăn rất chăm chú, đến lúc tắt lửa cô mới phát giác, không khỏi ngượng ngùng nói: “Sao lại chụp cái này…”

“Muốn chụp.”

Thu Thư Tuyết buông máy ảnh, đi vào ôm eo La Thanh Mộng, tựa vào vai cô, sau đó mới mang bao tay nhà bếp vào đẻ bưng cháo ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu hít sâu một hơi: “Thực sự rất thơm.”

“Vậy em phải nếm thử, cũng không biết nồi đất nấu như thế nào, nếu như ở quê, dùng loại nồi này nấu trên bếp củi cũng rất thơm.”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, sau đó cầm chén xới cơm cho hai người, rồi lại nhắc nhở La Thanh Mộng cẩn thận bị bỏng, nói: “Mỗi ngày em mang cơm chị làm đến công ty, cô bạn Tiếu Trữ Hạc của em còn tưởng rằng em mời đầu bếp năm sao về nấu, đôi mắt thật đủ mù.”

La Thanh Mộng hỏi: “Em không nói với họ chúng ta đang ở bên nhau sao?”

Thu Thư Tuyết nói: “Em muốn để bọn họ tự phát hiện, sau đó sẽ kinh ngạc, hâm mộ.” Cô ấy nhíu mày, cầm muỗng thổi cháo: “Ăn ngon.”

Tuy rằng Thu Thư Tuyết từng ăn rất nhiều món, rất nhiều loại nguyên liệu quý giá, nhưng lần đầu ăn những món do La Thanh Mộng lại có cảm giác mỹ vị khó có thể hình dung.

Trong lòng La Thanh Mộng cảm thấy ấm áp, cô đã sớm biết Thu Thư Tuyết sẽ không che giấu mối quan hệ giữa các cô, nhưng nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng vẫn sẽ có cảm giác thỏa mãn mà trước kia không có.

Cô vốn dĩ muốn nói lần sau sẽ tiếp tục nấu cho cô ấy ăn.

Thu Thư Tuyết lại nói: “Tìm một ngày nghỉ, chúng ta đi du lịch đi, chị có muốn đi không, muốn đi trong nước hay là nước ngoài?”

Đôi mắt La Thanh Mộng sáng bừng, mặt cô hướng về phía ánh nắng, dường như đang tắm ở trong đó, cô rất chờ mong nói: “Chỉ cần cùng em, đi nơi nào cũng được, chị chưa từng đi đâu cả, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn sống ở thành phố này, đến nơi đây cũng xem như một chuyến du lịch của chị rồi, em muốn đi đâu?”

Cô thích đọc sách, cũng rất hâm mộ vẻ đẹp sông núi dưới ngòi bút của tác giả, cô thường nghĩ sẽ cùng người mình thích ngắn núi non, thưởng thức núi tuyết và suối nước nóng, nếm thử món ngon của các nơi, trải nghiệm các loại cảnh sắc nhân gian.

Thu Thư Tuyết nói: “Vậy em phải suy nghĩ kỹ mới được.”

La Thanh Mộng ừ một tiếng, giả vờ rất thấu hiểu: “Tránh ngày lễ, chị sắp xếp thời gian, em có thể chờ đến lúc nghỉ đông đúng không? Bởi vì kỳ nghỉ đông của em tương đối dài.”

“Em cũng có thể tăng ca, sau đó sắp xếp thời gian trống.”

Hai người sắp xếp xong thời gian, La Thanh Mộng nói: “Cảm thấy ở bên em, dù mệt cũng rất có ý nghĩa.” La Thanh Mộng buông chiếc muỗng, đặt tay lên lưng bàn tay của Thu Thư Tuyết, không nhẹ không nặng nắm lấy tay cô ấy.

Sáng sớm hai người không đưa nhau đi làm, mỗi người một xe, Thu Thư Tuyết mang hộp giữ nhiệt đến công ty, sau đó đặt vào ngăn tủ, Tiếu Trữ Hạc theo đến, ngồi xuống xoay ghế về phía Thu Thư Tuyết, nói: “Cậu… người chị đó của cậu…”

Thu Thư Tuyết cầm điện thoại gửi tin nhắn, Tiếu Trữ Hạc thoáng nhìn thấy tên trong danh bạ là ‘Mum~”, Thu Thư Tuyết gõ chữ: [Đến công ty rồi.]

La Thanh Mộng hiện tại đã có xe, không cần đi tàu điện ngầm nên có thể đánh Quảng Trường Tinh Châu rất nhanh, chỉ mất bảy tám phút, cô trả lời: [Đã đỗ xe xong rồi.]

Thu Thư Tuyết: [Mommy, kiss.]

Một tin nhắn thoại được gửi đến: “Tuyết bảo bảo, ngoa~”

Thu Thư Tuyết buông điện thoại, liếc nhìn Tiếu Trữ Hạc, Tiếu Trữ Hạc trừng mắt há miệng, muốn nói lại thôi.

Đây là yêu cầu của Thu Thư Tuyết, mỗi ngày đều phải cùng La Thanh Mộng làm như vậy, cô ấy muốn La Thanh Mộng nhắn tin, muốn La Thanh Mộng hôn, gọi cô ấy là ‘Tuyết bảo bảo’.

Dính người, nhưng làm thế nào cũng không thấy chán, không cảm thấy khó xử hay xấu hổ.

Cô ấy chính là muốn La Thanh Mộng dùng loại tình yêu đầy rụt rè này dung túng cô ấy.

Không đợi đến Tiếu Trữ Hạc mở miệng, điện thoại của Thu Thư Tuyết lai rung lên, là La Thanh Mộng gửi tin nhắn thoại: “Vừa rồi chị ở trên xe suy nghĩ một chút, nếu như em muốn ra ngoài du lịch, vậy tuần này chúng ta đi dã ngoại đi, thế nào?”

Thu Thư Tuyết cười khẽ, bởi vì cô ấy nói gì La Thanh Mộng cũng sẽ nhớ kỹ trong lòng, Thu Thư Tuyết xoay ghế một vòng, trả lời: “Được, cảm ơn mẹ.”

La Thanh Mộng: “Em lại không đứng đắn.”

Cũng không phải trách cứ mà chính là loại dung túng vô pháp vô thiên ‘được rồi, nếu như em thích thì cứ như vậy đi’.

Tiếu Trữ Hạc thực sự không nhịn được nữa: “Mẹ cậu…”

Thu Thư Tuyết cho cô một ánh mắt ‘khinh miệt’, chính là loại ‘cậu quá mù, mình mặc kệ cậu’, Tiếu Trữ Hạc hít sâu, đột nhiên biết mấy ngày nay cô ấy rốt cuộc đang làm gì rồi, cô nói: “Cậu và La Thanh Mộng yêu đương a, vậy, hai người… chị ấy là vợ cũ của Lý An.”

Thu Thư Tuyết nhìn về phía Tiếu Trữ Hạc vài giây, cô cảm giác như cô ấy đang nói ‘cậu rốt cuộc không mù nữa’, Tiếu Trữ Hạc ngẫm lại những lời bản thân nói hôm qua, với tính tình của Thu Thư Tuyết chỉ sợ là đã sớm muốn bóp chết cô.

Thu Thư Tuyết nói: “Nhân thê, chị gái, mẹ và vân vân… thực sự quá thơm.” Ánh mắt cô ấy tràn đầy hạnh phúc, buông điện thoại bắt đầu mở máy tính trên bàn làm việc, nói: “Có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

Tiếu Trữ Hạc cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, không có cách nào đặt hai người này chung với nhau, Thu Thư Tuyết chính là phú nhị đại, bạch phú mỹ, còn chị ấy… Tiếu Trữ Hạc nói: “Đến lúc đó đến nhà cậu ăn?”

“Cậu nghĩ hay lắm.” Thu Thư Tuyết cười nói: “Ăn bên ngoài, mình giới thiệu bạn gái cho cậu biết.”

“Cho nên, người nấu ăn cho cậu mỗi ngày chính là chị ấy?”

“Thực sự là La Thanh Mộng?”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, lại nói: “Chị ấy chỉ có thể nấu cơm cho mình ăn.”

Tiếu Trữ Hạc lại cảm thấy cô ấy đang rất đắc ý, dường như đang nói La Thanh Mộng không thích nấu cơm cho người khác. Tiếu Trữ Hạc rất hiếu kỳ: “Hai ngươi ở bên nhau từ lúc nào, vì sao lại ở bên nhau?”

“Rất sớm, bí mật.” Thu Thư Tuyết cố ý khoe khoang rồi lại không nói hết, cô ấy cười vô cùng hạnh phúc, tỏ ra thần bí muốn để Tiếu Trữ Hạc suy đoán.

“Được rồi.” Tiếu Trữ Hạc không có đánh giá gì khác, cẩn thận ngẫm lại, đầu óc cô hiện lên hình ảnh hôm qua, hiện tại không cảm thấy có gì không xứng, trái lại cảm thấy Thu Thư Tuyết thật có phúc.

“Chị ấy ăn cùng chúng ta sao?”

Việc lần trước huyên náo rất lớn, hình tượng của La Thanh Mộng chính là một người đàn bà chanh chua, Thu Thư Tuyết biết La Thanh Mộng sẽ để tâm, nên nói: “Chị ấy là người tốt, mình muốn dẫn chị ấy đi gặp bạn bè. Nếu như ai không muốn đi, hoặc nói những lời khó nghe thì đừng đi. Nếu có mời cũng chỉ mời một số bạn bè có quan hệ tốt.”

Nghĩ đến hình ảnh dẫn bạn gái đi ăn cùng những người quen biết của mình, Thu Thư Tuyết cảm thấy rất ngọt ngào, cô ấy lại nghĩ, lần sau còn phải dẫn chị ấy đi gặp chú. Mặc dù cô ấy không có bao nhiêu thân thích, nhưng trình tự là không thể thiếu, mặc kệ người khác có tán thành hay không, Thu Thư Tuyết chính là muốn nói cho tất cả mọi người biết bạn gái của cô ấy là La Thanh Mộng.

“Chờ mình đi dã ngoại trở về, gần đây không có thời gian.” Thu Thư Tuyết xé một tờ giấy note, liệt kê những chuyện muốn làm, Tiếu Trữ Hạc trượt chiếc ghế đến gần, nhìn thấy trên giấy tất cả đều là kế hoạch của cô ấy và La Thanh Mộng, đi nơi nào, làm gì chuyện gì… chặc.

Hai người xác định muốn đi dã ngoại, nên những việc khác đều bị gác lại, La Thanh Mộng cũng mỗi ngày lên mạng tìm hiểu về các địa điểm dã ngoại, nhìn xem phải mang thứ gì, mỗi ngày đều về nhà tương đối sớm, sau đó mua một ít đồ dùng.

Thu Thư Tuyết về sau cô, vốn dĩ muốn giận dỗi cô tan tầm cũng không đi đón cô ấy, nhưng đến trước cửa lại nhìn thấy một La Thanh Mộng rất khác với ngày thường.

La Thanh Mộng muốn nướng bánh quy mang theo dã ngoại, nhưng bởi vì công việc tương đối nhiều, nên cô vừa trở về đã mà bắt đầu tập trung nghiên cứu, âu phục trên người còn chưa kịp cởi ra, hương sữa trong lò nướng nhẹ nhàng lan tỏa. Thu Thư Tuyết rất kén ăn, nên cô phải thỏa mãn khẩu vị của Thu Thư Tuyết, lúc này cô chuyên chú nhìn lò nướng, cẩn thận quan sát thời gian.

Đuôi mắt có phần sắc bén và nghiêm túc.

Thu Thư Tuyết lần đầu tiên phát giác, phụ nữ, âu phục, hương sữa lại có thể dung hợp một cách thoải mái, khêu gợi khiến cô ấy muốn vùi vào người cô không đứng dậy, quan trọng nhất là ngực của La Thanh Mộng mềm mại muốn chết.

Muốn La Thanh Mộng cởi âu phục ra, rồi lại muốn La Thanh Mộng cứ mặc như vậy, Thu Thư Tuyết ôm eo cô, xoang mũi tràn ngập mùi hương khiêu gợi…

Mấy ngày nay Tiếu Trữ Hạc luôn hỏi Thu Thư Tuyết, vì sao thích nhân thê, vì sao không tìm một bá tổng và vân vân, nói rằng không ngờ cô ấy lại có khẩu vị này.

Dù sao Thu Thư Tuyết cũng là một bạch phú mỹ.

Thu Thư Tuyết sẽ dư vị cảm giác nhân thê của La Thanh Mộng cùng với đủ loại khen ngợi, hiện tại cô ấy phát hiện… bản thân đã nói thiếu một điểm, tinh anh mặc âu phục cũng là một loại mỹ vị khác của nhân thê.

Ai nói nhân thê sẽ không mặc âu phục, không tinh anh?

Rõ ràng chị ấy cái gì cũng biết.

“Làm sao bây giờ.” La Thanh Mộng cúi đầu nhíu mày, trong ánh mắt có một chút hoang mang, là một La Thanh Mộng khác với ngày thường.

Thu Thư Tuyết cảm thán trước tính linh hoạt của cô, âu phục cũng có thể mặc ra cảm giác vóc dáng đầy đặn nhưng không kém phần cấm dục như vậy, khiến cô ấy muốn xe, muốn cởi, vì thế nhẹ giọng nói: “Em cũng không biết làm sao bây giờ…”

Thu Thư Tuyết bắt đầu thu hút sự chú ý của La Thanh Mộng, quấn quýt ngửi lấy mùi hương của cô, La Thanh Mộng đuổi cô ấy đi vài lần, lời nói nhỏ nhẹ dỗ dành cô ấy không nên làm loạn. Thu Thư Tuyết chính là muốn làm loạn, chịu không nổi dáng vẻ La Thanh Mộng mặc âu phục, còn muốn như vậy như vậy.

La Thanh Mộng không có cách nào, chỉ đành nghiêm mặt, dùng sức đẩy Thu Thư Tuyết lên sô pha, đầu gối đè trên đùi cô ấy, bắt lấy cổ tay cô ấy bắt chéo ra sau lưng, tiếp đến là dùng cravat trên sô pha trực tiếp trói caravat trên sô pha trực tiếp trói hai tay Thu Thư Tuyết lại.

Thu Thư Tuyết hừ nhẹ một tiếng, ngửa đầu nhìn La Thanh Mộng, La Thanh Mộng nghiêm túc vỗ khuôn mặt Thu Thư Tuyết, chân đầu gối đè nặng trên đùi cô ấy, sau đó cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc ra lệnh: “Không cho phép cử động.”

Thu Thư Tuyết hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng hưng phấn.

Rất kích động.

“Thật sự thiếu bị chỉnh đốn.” La Thanh Mộng nói.

Đúng vậy, muốn mẹ phạt mới nghe lời.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!