Vào Nhà Ta Ngồi – Phiên Ngoại 1

Phiên Ngoại 1: Chăm sóc da

 

Gần đây, mỗi ngày Thu Thư Tuyết đều mang cơm hộp đến công ty, Tiếu Trữ vẫn luôn nhìn thấy cô ấy dùng lò vi sóng, đánh một vòng lớn đi hâm nóng thức ăn, Tiếu Trữ Hạc cảm giác như cô ấy muốn đi quanh phòng làm việc tìm một vòng, cô nghĩ kẻ có tiền như cô ấy dùng không quen những thiết bị nhà bếp như thế này, nên còn có lòng tốt dẫn cô ấy đến chỗ đó.

Công ty có đầu bếp, thức ăn cũng rất phong phú, trước đó Thu Thư Tuyết không thích ăn, luôn chê món này món nọ, nhìn thế nào cũng không thích ăn.

Hiện tại mỗi ngày đổi món, có đôi khi mang hai chiếc hộp giữ nhiệt, một phần sáng sớm mang đến ăn, buổi trưa tự mình hâm móng một phần khác, rõ ràng chính là có người đặc biệt làm cho cô ấy.

Tiếu Trữ Hạc hâm nóng canh gà mẹ nấu, Thu Thư Tuyết nhìn chằm chằm chén canh, Tiếu Trữ Hạc hỏi cô ấy có muốn uống không, cô ấy lắc đầu, đến ngày hôm sau thì cầm một hộp giữ nhiệt màu lam đến.

Thu Thư Tuyết cũng mang đi hâm nóng, cô ấy tựa vào ngăn tủ, liếc mắt nhìn Tiếu Trữ Hạc, hỏi: “Cậu uống canh gà không?”

Tiếu Trữ Hạc hôm qua mới uống qua, nên cũng không thèm lắm, nhưng Thu Thư Tuyết vừa đun nóng, mùi hương bay ra, Tiếu Trữ Hạc cảm thấy mùi vị tuyệt đối có thể so với đầu bếp cao cấp.

Cô nói: “Cậu thuê bảo mẫu sao, vậy thì mình uống một ít đi…”

Thu Thư Tuyết lạnh lùng nhìn cô, sau đó cầm hộp giữ nhiệt đi rồi, không hề để ý đến cô, lúc ngồi xuống ăn cũng không múc canh cho cô uống.

“Không phải bảo mẫu.” Thu Thư Tuyết nói.

Tiếu Trữ Hạc nghĩ không ra còn ai có thể mỗi ngày làm những món ngon này cho Thu Thư Tuyết.

Ngoại trừ bảo mẫu thì còn ai có thể không ngại phiền hà hầu hạ Thu Thư Tuyết?

Tiếu Trữ Hạc đợi nửa ngày cũng không thấy Thu Thư Tuyết múc canh cho mình, lại nhìn chiếc hộp giữ nhiệt hình heo nhỏ đáng yêu của cô ấy, liền đưa tay cầm lên, nói: “Là người chị gái nào đó làm cho cậu sao?”

Sắc mặt Thu Thư Tuyết bỗng chốc tốt lên.

Tiếu Trữ Hạc thực sự khó có thể lý giải, nhẹ giọng nói: “Không phải, trước đây cũng không cảm thấy, cậu từ khi nào lại đặc biệt thích chị gái, là vị bá tổng nào a… trong công ty chúng ta sao?”

Tiếu Trữ Hạc nghiêm túc suy nghĩ, là vị bá tổng nào, cô từng gặp mặt sao: “Mạnh tổng đến từ Hương Cảng sao? Hình như chị ấy ba mươi hai tuổi, nghe nói có quan hệ yêu đương với tổng giám đốc của XV, hai người đó muốn chia tay cũng không được.”

“Không phải, đừng đoán nữa, ăn đi.” Thu Thư Tuyết nói, điện thoại di động rung lên, Thu Thư Tuyết liền dùng vân tay mở lên, là tin nhắn Wechat.

[Mum~]: [Ăn ngon không? Nhất định phải hâm nóng rồi hãy ăn, thịt nhất định phải hâm nóng, nếu không sẽ tanh, ăn vào không tốt cho bao tử.]

Thu Thư Tuyết chụp ảnh gửi đi, Tiếu Trữ Hạc ngửi thấy mùi canh gà cũng không khác nhiều so với mẹ cô nấu, sử dụng cũng không phải thịt gà tươi mà là đã sơ chế, nên có một loại hương thơm rất nồng.

Tiếu Trữ Hạc cầm chén múc canh, nếm thử mùi vị cảm thấy rất tuyệt, người giỏi nấu ăn nhất định không phải nữ cường nhân.

Không phải nữ cường nhân, vậy Thu Thư Tuyết sẽ để ý đến sao.

Thu Thư Tuyết tướng ăn tương đối nhã nhặn, ăn xong lại tráng miệng bằng vài quả anh đào, sau đó gửi một tin nhắn thoại: “Cảm ơn mẹ ~”

“Mẹ cậu nấu?” Tiếu Trữ Hạc kinh ngạc, cô chưa từng gặp mẹ của Thu Thư Tuyết, chỉ nghe mọi người bàn luận, nói mẹ của Thu Thư Tuyết có một công ty IT ở Mỹ, còn ba cô ấy mở công ty bất động sản, sự nghiệp của hai người đều rất lớn, nhưng cũng không phải ba mẹ tốt, đối với Thu Thư Tuyết chỉ biết cho tiền là đủ rồi.

Đây là… sắp ly hôn rồi sao?

Thu Thư Tuyết mím môi, cô ấy vừa ăn vừa chậm rãi trả lời tin nhắn, khóe môi ngậm lấy ý cười.

Tiếu Trữ Hạc không nghĩ nhiều, mà bên kia cũng gửi đến một tin nhắn thoại.

“Vậy phải nhớ ngủ trưa.”

Có chút quen thuộc, giọng nói rất dễ nghe, nhưng nghĩ không ra là đã từng nghe ở đâu.

Thu Thư Tuyết cầm điện thoại gõ chữ, không đến nửa giờ, điện thoại của cô ấy reo lên.

Thu Thư Tuyết ra ngoài nghe điện thoại.

“Ừm… được.”

Thu Thư Tuyết nghiêng đầu nói với Tiếu Trữ Hạc: “Mình xuống dưới lầu lấy đồ ăn, có người đưa đến cho mình.”

Tiếu Trữ Hạc gật đầu, trong lòng hiểu rõ, trìu mến nhìn về phía Thu Thư Tuyết: “Biết rồi, cậu đi đi, dù sao cũng không ai tra hỏi cậu, mau đi.”

Thu Thư Tuyết nhìn chằm chằm vào Tiếu Trữ Hạc: “Cậu đừng nhìn lén, thu hồi lòng hiếu kỳ lại.”

Tiếu Trữ Hạc nheo mắt: “Mình là loại người này sao?”

Thu Thư Tuyết xuống dưới lầu, La Thanh Mộng đứng trước cửa, trong tay xách theo túi giấy, Thu Thư Tuyết còn chưa nói chuyện La Thanh Mộng đã đến bên cạnh sờ trán cô ấy, hỏi: “Có phải phát sốt rồi không?”

Khởi điểm Thu Thư Tuyết lắc đầu, sau đó lại dùng sức gật đầu: “Có thể.”

Cô ấy liếc mắt nhìn thức ăn trong túi giấy của La Thanh Mộng, nghi hoặc hỏi: “Sao lại mang thức ăn đến?”

La Thanh Mộng nói: “Không phải em nói không có khẩu vị sao, chị sợ những món lúc sáng quá dầu mỡ, nên buổi trưa về nhà làm thêm một số món.”

Cô nhìn bốn phía, thấy quán cà phê bên cạnh liền lôi kéo Thu Thư Tuyết ngồi xuống ghế, còn bản thân tùy tiện gọi một ly cà phê, cô bảo Thư Tuyết ăn trước, rồi lát nữa sẽ dẫn cô ấy đến bệnh viên khám.

La Thanh Mộng nấu cháo, hơn nữa còn làm rau cuộn, làm cả hai loại tươi sống và xào sơ, xem cô ấy có khẩu vị đối với loại nào: “Có khẩu vị thì ăn nhiều một chút, không vội, chị đã xin nghỉ rồi.”

Thu Thư Tuyết nói: “Em trốn việc xuống đây.”

“Vậy thì xin nghỉ buổi chiều, sức khỏe quan trọng a.” La Thanh Mộng nói.

Thu Thư Tuyết cúi đầu ăn cháo, La Thanh Mộng khuấy cà phê rồi uống một ngụm, lúc Thu Thư Tuyết sắp ăn xong cô lại uống một ngụm.

“Thoải mái hơn chút nào không?”

Thu Thư Tuyết trầm mặc chốc lát, nói thoải mái hơn rồi.

La Thanh Mộng lái xe chở Thu Thư Tuyết đến bệnh viện, thật ra không có vấn đề gì lớn, chẳng qua cô ấy ăn hơi nhiều, vì thế bác sĩ cho một ít thuốc tiêu hóa, La Thanh Mộng nghĩ mãi không hiểu, rõ ràng cô ấy không có khẩu vị, vì sao bác sĩ còn nói cô ấy ăn nhiều, cô cảm thấy vị bác sĩ này không được chuyên nghiệp, không khỏi lo lắng: “Nếu không thì em xin nghỉ, về nhà nghỉ ngơi? Sau đó chúng ta đến bệnh viện khác khám.”

“Không cần.” Thu Thư Tuyết nói: “Buổi tối em sẽ về, chị đừng lo lắng.”

La Thanh Mộng đồng ý, nhưng vẫn lo lắng nhíu mày, nhìn Thu Thư Tuyết vào cửa công ty, sau đó còn gọi điện thoại nói cô ấy nếu như khó chịu phải nói với cô, cô sẽ đến đón bất cứ lúc nào.

Thu Thư Tuyết cầm túi giấy trở lại văn phòng, trong văn phòng máy lạnh mở lớn, Thu Thư Tuyết đến bên cạnh vị trí của mình, nói: “Mình đã trở lại.”

Tiếu Trữ Hạc vừa mới ngủ trưa, ánh mắt dừng trên túi thuốc của Thu Thư Tuyết, cô chống cằm, kinh ngạc nói: “Thư Tuyết, mẹ cậu trẻ tuổi như vậy sao?”

Thu Thư Tuyết nhíu mày: “Cái gì?”

Tiếu Trữ Hạc cảm thấy cô ấy có hơi tức giận, nhưng lại không biết mình nói sai chỗ nào, cô ngủ đến mơ hồ, nói: “… À, cậu và mẹ cậu nhìn rất giống nhau.”

Thu Thư Tuyết trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, động tĩnh có hơi lớn, sau đó cả ngày cô ấy cũng không nói chuyện với Tiếu Trữ Hạc nữa, mọi người suy đoán có thể cô ấy đã cãi nhau với đối tượng yêu đương cuồng nhiệt của mình.

Trong lúc làm việc, Thu Thư Tuyết mở một chiếc hộp, bên trong là bánh quy, cô ấy chưa bao giờ keo kiệt, có người muốn ăn thì có thể trực tiếp lấy ăn.

Tiếu Trữ Hạc nhìn thấu nhưng không nói, mà luôn khẽ thở dài, thầm nghĩ đây đâu phải là yêu đương, đây là trong nhà xảy ra chuyện lớn mới đúng.

Tiếu Trữ Hạc ăn bánh quy, cô không nhịn được vỗ vai Thu Thư Tuyết: “Không có việc gì, chúng ta đều thành niên rồi, cũng không cần luôn ở bên cạnh ba mẹ, cậu cứ vớt tiền trước đi.”

Thu Thư Tuyết liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt có phần phức tạp.

Cô ấy rất muốn nói: cậu mù sao!

Buổi tối tan tầm, Tiếu Trữ Hạc nghĩ nhà Thu Thư Tuyết xảy ra chuyện, nên dự định hẹn cô ấy uống rượu, mọi người cùng nhau đi giải sầu, nghe ca hát, tâm tình của cô ấy có lẽ sẽ tốt hơn.

Thu Thư Tuyết cự tuyệt nói mình phải về nhà.

Tiếu Trữ Hạc hỏi: “Mẹ cậu đến nhà cậu rồi?”

Thu Thư Tuyết không nói chuyện với Tiếu Trữ Hạc, bởi vì cô ấy đã không thèm quan tâm nữa. Lười quản đám người này, bởi vì họ quá ngốc.

Sắc mặt của Thu Thư Tuyết rất khó coi, bước chân chợt dừng lại, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, sau đó trên gương mặt liền xuất hiện nụ cười. Tiếu Trữ Hạc cũng nhìn theo.

La Thanh Mộng nhẹ nhàng đẩy cửa xe, Thu Thư Tuyết đứng trên bậc thang, cô bước xuống, nhẹ giọng nói: “Muốn chị mở cửa xe.”

La Thanh Mộng bước xuống mở cửa xe cho cô ấy.

“Mời lên xe.”

Thu Thư Tuyết vẫn không lên xe.

Gương mặt La Thanh Mộng ửng hồng, rất đau lòng Thu Thư Tuyết đang sinh bệnh, cô dịu dàng nói: “Tuyết bảo bảo, mời lên xe.”

Nói xong, khuôn mặt La Thanh Mộng đỏ đến không nỡ nhìn thẳng, cô cảm thấy rất xấu hổ, nhưng Thu Thư Tuyết chính là như vậy, cô càng xấu hổ Thu Thư Tuyết càng muốn cô làm.

La Thanh Mộng nhẹ nhàng câu lấy ngón tay của Thu Thư Tuyết, dẫn cô ấy lên xe, nhưng sau đó Thu Thư Tuyết vẫn bất động, La Thanh Mộng chỉ đành cúi người thắt dây an toàn cho cô ấy.

Thu Thư Tuyết nhìn gương mặt của La Thanh Mộng, La Thanh Mộng hôn nhẹ lên khóe môi của cô ấy một cái, sau đó lại sờ trán: “Vẫn có chút lo lắng, em khỏe hơn chút nào không?”

Thu Thư Tuyết nhìn chằm chằm vào cô, bị cô làm ngọt đến trong lòng, vô cùng hưởng thụ, cố ý gọi cô: “La Thanh Mộng.”

La Thanh Mộng bị cô ấy gọi là chị cũng không có bao nhiêu kích động, nhưng thỉnh thoảng cô ấy gọi một tiếng ‘La Thanh Mộng’ cô sẽ chịu không nổi, sẽ có một loại cảm giác xấu hổ kỳ lạ.

Cô buông tay xuống, nói: “Hẳn là em đã khỏe rồi.”

Cô cẩn thận nghĩ lại, có lẽ bởi vì Thu Thư Tuyết gọi tên cô, cho cô cảm giác cô ấy vô cùng phản nghịch, là loại cảm giác phản nghịch trong mắt không có trưởng bối, nếu đổi thành người khác có lẽ cô sẽ tức giận, cảm thấy không được tôn trọng, nhưng là Thu Thư Tuyết thì lại có loại cảm giác cam chịu, muốn quản giáo rồi lại bởi vì cô ấy là bạn gái… rất kỳ lạ, rất phức tạp, rất thích cô ấy như vậy.

Thu Thư Tuyết nhắc nhở cô: “Chị, lái xe a.”

Năng lực hành động của La Thanh Mộng rất mạnh, sau khi tạm nghỉ việc cô lập tức đăng ký khóa học lái xe, hai tháng sau thi đậu bằng lái.

Cô thấp giọng nói: “Lần đầu tiên đến đón em đã như vậy, lần sau chị không đến nữa.”

“Ồ.” Thu Thư Tuyết tuyệt đối không sợ.

La Thanh Mộng thắt dây an t oàn, sau đó lại nói: “Còn nữa, xe của em chính là Lamborghini, vì sao lại nói không phải hàng hiệu?”

Thu Thư Tuyết nói: “Em lái không phải hàng hiệu, chị lái cũng không phải.”

La Thanh Mộng nhíu mày.

Thu Thư Tuyết nói: “… Em không gạt chị, chị lái chính là Lamborghini chính hiệu, còn em chỉ tùy tiện lái, chính là không chính hiệu.”

“Nhưng nhãn hiệu xe đều như nhau!” La Thanh Mộng thật sự không biết xe của Thu Thư Tuyết là Lamborghini, sau khi cô nhận được bằng lái thì lái xe của Thu Thư Tuyết, chiếc này chính là cô ấy đề cử.

Lái một tuần, La Thanh Mộng đưa một nhân viên cửa hàng quay về trường học,  nhân viên nói cô đừng đưa đến cửa, sợ bị bạn học khác nhìn thấy sẽ nói xấu, cô còn suy nghĩ vì sao lại bị nói xấu, nhân viên liền nói: “Bởi vì chị lái Lamborghini a.”

Cô dùng điện thoại đến tra cứu, quả thật là Lamborghini.

Thu Thư Tuyết nói: “Đây không phải chiếc xe lúc đầu… Ban đầu em lái Aston Martin, nhưng hình như chị không quen ngồi xe trần thấp, nên mỗi lần ngồi xe của Lý An đều sẽ say xe, có một ngày em đỗ xe bên cạnh xe của anh ta để so sánh… sau đó em lại đổi hai ba chiếc, xác định chị sẽ không say xe mới để chị lên xe. Lần đầu tiên chúng ta hôn môi trên xe, cũng không phải chiếc chị đang lái. Em cảm thấy chị đi làm lái dòng xe cao cấp một chút sẽ tương đối thích hợp với thân phận, cho nên mới đề cử Lamborghini.”

La Thanh Mộng không biết nên nói cô ấy như thế nào, cô xác thực say xe, đó là trời sinh, lúc đi xe còn phải uống thuốc, lúc này cô rất cảm động, nói: “Vậy sau này chị vẫn nên đến đón em.”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, cố ý nói: “Nhưng quá trình có phức tạp quá hay không?”

“Sẽ không.” La Thanh Mộng lái xe rất chậm, luôn rất thận trọng: “…Đón em không phức tạp, em cũng biết tính cách của chị mà.”

Thu Thư Tuyết gật đầu, hạ cửa kính xe xuống, hít thở không khí bên ngoài, lúc đèn đỏ cô ấy dùng khuỷu tay chống lên cửa sổ, nhìn La Thanh Mộng: “Chị…”

La Thanh Mộng gật đầu: “Ừm.”

Cô lái xe rất chuyên tâm, chăm chú nhìn đèn giao thông, xác định trạng thái của Thu Thư Tuyết thực sự không thành vấn đề, cô mới tiếp tục lái xe: “Ngày mai em muốn ăn gì? Chị về nhà nấu cho em. Khẩu vị tốt hơn chưa?”

Thu Thư Tuyết tiếp tục tự hỏi, thật ra cô ấy không đói bụng chút nào, vì thế nói: “Muốn ăn thịt… chị, được không?”

“Đừng trêu chị, chị đang lái xe.”

“Em cũng đang lái xe* a.”

*lái xe: đại khái là cách nói ám chỉ việc nói về những chuyện người lớn xx

Trước cửa công ty, Tiếu Trữ Hạc nhìn chiếc Lamborghini đi xa, không nhịn được dùng khửu tay huých đồng nghiệp Cảnh Văn bên cạnh.

“Đó là La cái gì… vợ của Lý An, vợ cũ đúng không?”

Cảnh Văn nheo mắt, nhìn thấy người ngồi trong xe thắt dây an toàn cho Thu Thư Tuyết, khuôn mặt căn bản không nhìn lầm được… chính là cô gái vừa rồi cô mặc tây trang, còn mang giày cao gót, khí chất hiển lộ.

“Cô ấy là vợ cũ của Lý An?”

“Đúng vậy… không mù.”

Cô gái vừa rồi lúc này hai chân khép lại, tay cởi giày cao gót, có thể nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh và bắp chân trắng nõn. Giở tay nhấc chân tràn đầy ý nhị phong tình.

Đối diện khuôn mặt, dáng người của La Thanh Mộng, sự dịu dàng trong mắt Thu Thư Tuyết như muốn tràn ra, dẫn đến xúc cảm nào đó cũng lan tràn.

….

“La Thanh Mộng trước kia cũng rất dễ nhìn.”

“Đúng vậy, dáng người không tệ, trang điểm, ăn diện lên cũng rất xinh đẹp.”

La Thanh Mộng không giỏi trang điểm, đến bây giờ chưa từng học qua, bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy không thuận tiện cho việc hôn môi, mà Thu Thư Tuyết lại thích hôn, cho nên cô chỉ sử dụng một ít son dưỡng, sau đó là chăm sóc da, thích toàn thân trên dưới đều thoa sữa dưỡng thể.

Về đến nhà, bởi vì Thu Thư Tuyết không đói bụng nên đi tắm trước, La Thanh Mộng gật đầu nói: “Được rồi, chị đi thu quần áo.”

La Thanh Mộng lấy quần áo xuống, mang vào phòng chứa quần áo của Thu Thư Tuyết, sau đó lấy áo ngủ của mình, cầm theo một số mỹ phẩm đến căn hộ đối diện, mỗi lần chăm sóc da đều là lén lút, chủ yếu là bởi vì cảm thấy xấu hổ.

Nhưng, lần này không ngờ bị Thu Thư Tuyết đẩy cửa ra bắt gặp, Thu Thư Tuyết đứng trước cửa, vốn dĩ đang nói chuyện, ánh mắt dừng trên người cô thì bất chợt im tiếng.

La Thanh Mộng xấu hổ nói không nên lời, cô ngồi trong bồn tắm lớn, muốn nhìn Thu Thư Tuyết rồi lại không dám nhìn, mà vẫn cúi đầu…

Thu Thư Tuyết cố ý giả vờ như không biết: “Chị đang âm thầm giấu em làm việc gì a.”

La Thanh Mộng cầm chai chai lọ lọ, trong lòng nghẹn đến khó chịu, muốn nói không phải, chẳng qua nghĩ đến Thu Thư Tuyết hôm nay khẩu vị không tốt nên mới cô ấy thoải mái ăn ngon một chút.

Thu Thư Tuyết bước đến ngồi cạnh bồn tắm lớn, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chuyển động qua lại, dịu dàng nói với cô: “Tiếp tục đi.”

La Thanh Mộng chỉ đành ngồi trong bồn tắm lớn, tiếp tục dưỡng da dưới ánh mắt quan sát của Thu Thư Tuyết, cô vỗ nhẹ bắp chân, cảm thấy rất thẹn thùng, có loại cảm giác như làm làm chuyện xấu bị bắt quả tang, cô nỗ lực điều chỉnh tâm tình, khiến bản thân cây ngay không sợ chết đứng.

Thu Thư Tuyết cúi đầu hôn lên môi cô, nhưng cũng không hôn sâu, hơn nữa còn cố ý đùa với cô: “Xảy ra chuyện gì, có phải dưỡng da đến mơ hồ rồi không…”

Thu Thư Tuyết cong ngón tay, ngón tay đặt trên miệng bình sữa dưỡng thể của La Thanh Mộng đang cầm, nói: “Đúng chứ, em thích màu này…”

La Thanh Mộng vừa giận vừa thẹn không biết làm sao, ngón tay cũng run lên, bàn tay hơi nghiêng, bình sữa dưỡng thể đắt tiền cô vừa mua đổ ra ngoài.

Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói: “A… Xảy ra chuyện gì, La Thanh Mộng, thật lãng phí quá.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!