Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 30

 

Chương 30: Dung túng vô điều kiện

 

Tiếu Trữ Hạc gọi điện thoại cho Thu Thư Tuyết, bảo cô ấy đến công ty một chuyến, Thu Thư Tuyết nói không đi bởi vì cô ấy phải ở nhà chờ chị ấy, nếu như đi rồi, vậy sau này sẽ không đợi được chị ấy ấy nữa.

Tiếu Trữ Hạc cầm điện thoại nhíu mày, không hiểu cô ấy từ đâu lòi ra một người chị, thậm chí nghĩ có phải cô ấy có bạn gái hay không. Ân Tư Tư nhạy cảm nói: “Lần trước mình vẫn luôn cảm thấy trong nhà cậu ấy có người…”

La Thanh Mộng vốn dĩ đã rất khẩn trương thấp thỏm bất an, cảm giác hổ thẹn vỡ òa, nghĩ đến Thu Thư Tuyết chờ chờ cô ở nhà, trái tim như bị dao cắt, cô cả giận nói: “Trong nhà người ta có người hay không thì liên quan gì đến cô, quan trọng là tên khốn Lý An này!”

Cô vẫn không thích Ân Tư Tư, bởi vì mặc kệ là ngữ điệu hay ánh mắt luôn mang vẻ khinh thường người khác, nhiều chuyện không biết tiết chế, hôm nay cô mắng ra, trong lòng bỗng nhiên thoải mái hơn rất nhiều: “Cô luôn như vậy là muốn ám chỉ cái gì? Cô cảm thấy bản thân rất lợi hại rất sạch sẽ rất giỏi giang sao? Ai cũng nổi lực vì cuộc sống, cô dựa vào cái gì luôn coi thường tôi?”

Ân Tư Tư ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới La Thanh Mộng lại cứng rắn như vậy, khuôn mặt cô ta đỏ bừng, La Thanh Mộng nhìn có vẻ rụt rè nhút nhát không ngờ dám mắng cô ta, nhưng ngẫm lại cô ta không xem Lý An là con người, những người khác có lẽ cũng không mấy để tâm, cho nên cô ta còn không dám mắng lại cô.

Ân Tư Tư mím môi: “Không phải cô đến công ty để gây sự sao?”

Tiếu Trữ đứng về phía La Thanh Mộng, nói: “Được rồi, không biết Lý An chụp lén cái gì, cậu làm sao biết anh ta có chụp cậu hay không?”

Ân Tư Tư nghẹn lời.

La Thanh Mộng khó chịu, cô nhất định phải nói thêm một câu cho hả giận: “Tôi lại không đắc tội với cô, cô dựa vào cái gì chướng mắt tôi, cô hiểu rõ con người tôi sao, tôi bị lừa, trước đó còn thật lòng nấu cơm cho các cô, tôi cũng rất tức giận, rất khó chịu.”

Nếu cô đã không liên quan đến Lý An nữa, vậy cơn giận này nếu không phát tiết thì sẽ luôn nghẹn trong lòng: “Tôi đặc biệt hối hận mấy lần nấu cơm cho cô!”

Ân Tư Tư hoàn toàn không dám thả rắm nữa.

Giám đốc đến, chuyện này thật sự huyên náo rất lớn, mục đích chính của giám đốc là muốn La Thanh Mộng đi trước, chuyện chụp lén sẽ giải quyết nội bộ, chính là không muốn làm lớn chuyện lên.

La Thanh Mộng không nhận được tiền sẽ không đi, cô một mực đòi trả tiền, quan trọng nhất chính là, lỡ như Lý An suy nghĩ kỹ muốn cùng cô ra tòa, hoặc là chạy trốn thì không xong rồi.

“Anh ta chụp lén là phải báo cảnh sát, ai biết các người có bao che cho anh ta hay không, người đàn bà chanh chua như tôi một khi đã đến đây, muốn bảo tôi đi cũng không nên khuyên tôi hiểu chuyện, mà nên nói với Lý An trả tiền cho tôi sớm một chút.”

La Thanh Mộng nói những lời này đặc biệt gian nan, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy cô làm loạn rất đáng xấu hổ, ánh mắt nhìn cô có một loại trào phúng và khó hiểu.

Giám đốc không muốn ảnh hưởng đến công ty, truyền ra tiếng xấu, nên bắt đầu đứng về phía cô: “Lý An, trả tiền cho người ta đi, nếu như không có chuyện chụp lén, thì cô ấy chính là đang vu khống cậu.”

“Lý An, cậu không muốn chờ người của bộ phận như sự đến chứ.”

“Sao chỉ 150 ngàn cũng không lấy ra được…”

Lý An ngồi trên ghế, bị hai nam đồng nghiệp giữ lại, anh ta bị đánh lệch mắt kính, nhìn về phía La Thanh Mộng: “Tôi nhiều lắm chỉ cho cô tám mươi nghìn, lúc trước hai chúng ta giao ước chỉ có năm mươi ngàn.”

“Một trăm năm mươi ngàn! Không được thiếu, lúc trước hứa hẹn chính là con số này, anh chỉ mới đưa tôi mười ngàn, anh ở khắp nơi nói cho tôi năm trăm ngàn, tôi không đòi con số này đã xem như nhân từ rồi.”

Lý An cắn chết không buông miệng: “Chỉ tám mươi ngàn.”

La Thanh Mộng quá hiểu rõ loại đàn ông này: “Hiện tại anh có một trăm ngàn đúng không, tôi mặc kệ, anh cũng sắp đến kỳ lương rồi, anh phải trả tôi một trăm năm mươi ngàn!”

Cô rất biết chọn thời gian, biết Lý An sắp nhận lương, anh ta mỗi tháng phải trả khoản vay mùa nhà mua xe, nên chỉ còn lại một phần tiền lương, anh ta không thể một lần ói ra đủ số tiền đó.

Một đám người bảo Lý An lập tức đưa tiền cho La Thanh Mộng, đồng thời gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại di động của anh ta, không bao lâu ngoài cửa văn phòng lại xuất hiện ba người.

Giám đốc cũng phải gật đầu chào hỏi, Tiếu Trữ Hạc nói mấy câu với hai người đứng phía trước, sau đó trở về nói với La Thanh Mộng: “Đó là chú của Thư Tuyết, xuống điều tra chuyện chụp lén, nếu như Thư Tuyết cũng bị chụp, anh ta có khả năng là xong rồi.”

Người kia đi đến trước mặt Lý An, vẻ mặt Lý An rõ ràng trở nên hoảng hốt, La Thanh Mộng rất lo lắng Lý An sẽ nói Thu Thư Tuyết và cô có một chân, như vậy chú của Thu Thư Tuyết nhất định sẽ bị tức chết.

Ông ấy nói chuyện có đạo lý hơn những người khác, nói gì đó với Lý An, ánh mắt cũng nghiêm nghị hơn, sau đó tài khoản của La Thanh Mộng nhận được một trăm năm mươi nghìn. Trước khi đi La Thanh Mộng gọi riêng chú của Thu Thư Tuyết ra một góc, nói: “Có thể hiện tại anh ta đã xóa hết ảnh chụp lén rồi, nhưng tôi đã quay video lại, bên trong có Thu Thư Tuyết…”

La Thanh Mộng cho ông ấy xem một lần, khuôn mặt ông ấy lập tức đen đi.

Hiện tại La Thanh Mộng không xác định tất cả ảnh chụp đều là một mình Thu Thư Tuyết, ban đầu là cô ngủ cùng phòng với Thu Thư Tuyết, vừa nhìn đã nhận ra là cô ấy nên mới nhận định cô ấy là tiểu tam.

“Được rồi, chúng tôi sẽ giải quyết, cũng sẽ liên hệ cảnh sát.” Chú của Thu Thư Tuyết nghiêm túc nhìn La Thanh Mộng, cô khẩn trương nói: “Chú đừng nghe Lý An nói mò, tôi chỉ là hàng xóm của Thu Thư Tuyết, quan hệ tương đối tốt mà thôi.”

“Tốt.”

La Thanh Mộng đã nhận được tiền, cô liếc nhìn Lý An một cái, anh ta hung hăng trừng cô, nhưng cô cũng không cam tỏ ra yếu kém mà trừng trở lại, cô sợ bị trả thù nhưng vẫn hung dữ nói: “Anh còn dám nói xấu tôi, tôi sẽ đến nhà anh ở quê mà mắng, nói anh ở thành phố đi chụp lén người khác, là một tên biến thái, xem ai độc hơn ai.”

La Thanh Mộng dám đến công ty làm loạn như vậy, chính là bởi vì cô chỉ có hai bàn tay trắng, chân trần không sợ bẩn, Lý An có độc cũng không độc bằng cô.

La Thanh Mộng cầm điện thoại bình tĩnh ung dung đi ra ngoài, không ai nhìn thấy sống mũi cô ê ẩm, nước mắt lăn dài.

Tiếu Trữ Hạc đứng trước cửa gọi điện thoại: “Cậu thật sự không đến sao, là vợ của Lý An, được rồi, là vợ cũ, vợ cũ đến làm loạn… chú của cũng đã đến giải quyết.”

Thân thể La Thanh Mộng lảo đảo, nói không rõ là cảm giác gì. Cô xem Thu Thư Tuyết là tiểu tam, vừa mắng vừa sỉ nhục, còn tiêu xài tiền của cô ấy đủ kiểu.

La Thanh Mộng xuống lầu, rất muốn quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng rất rất sợ hãi, dưới lầu mây đen đã tan đi, ánh nắng chiếu xuống.

Cô xem thời gian, đã một giờ chiều.

Trở về sao?

Ánh mặt trời dần trở nên gay gắt, chiếu đến cơ thể phát nhiệt.

Cô cầm điện thoại mở những tấm ảnh kia lên xem, sau khi quay hình lại cô cảm thấy khó coi nên chưa từng xem nữa, hiện tại… cô cúi đầu, trong lòng vô cùng khổ sở, muốn khóc lại khóc không được.

Lý An thật sự là rác rưởi, không ngờ anh ta dám chụp lén… quá đê tiện.

Cô ngồi tàu điện nửa giờ, sau đó lảo đảo đi bộ mười phút, trên người không có sức lực, sau đó được người tốt bụng hỏi cô có khó chịu ở đâu không.

La Thanh Mộng vực dây tinh thần gửi tiết kiệm một trăm ngàn tệ, cô tự an ủi bản thân, chỗ tốt duy nhất chính là có đăng ký kết hôn, nhận được một trăm sáu mươi ngàn tệ tiền bồi thường, sau này dọn đi đâu cũng không cần lo lắng.

Cô muốn tàu điện chạy chậm một chút, chậm đến tận ngày mai, nhưng cuối cùng cô vẫn đến trạm.

Ở ngoài cửa bồi hồi thật lâu, cô mới lên lầu đến trước cửa nhà mình, tựa trán lên cánh cửa, thật ra trước khi xuất phát cô đã nghĩ trở về sẽ trực tiếp dẫn Thu Thư Tuyết ra ngoài ăn cơm, xem như bữa cơm chia tay, hiện tại phải làm sao bây giờ…

La Thanh Mộng nhập mật mã, hôm qua cô đã mang vali đồ ra, muốn hôm nay mang đi còn những thứ khác sẽ sang tay bán lại.

Nói thẳng xin lỗi Thu Thư Tuyết, tôi hiểu lầm cô là tiểu tam sao?

Rất nhiều đồ vật trong căn hộ này đều là Thu Thư Tuyết mua cho cô, lúc mua cô cũng không chút đau lòng.

La Thanh Mộng xem tin nhắn Wechat.

Thu Thư Tuyết thay đổi lời nhắn đính kèm yêu cầu kết bạn: [Trờ về rồi? Em không đi đâu cả, vẫn một mực chờ chị.]

La Thanh Mộng miễn cưỡng bình tĩnh đi rửa mặt, bôi tinh chất dưỡng da, đơn giản tô một ít son, sau đó không bao lâu Thu Thư Tuyết gõ cửa, cô ấy cũng chỉ trang điểm đơn giản mà thôi.

Thu Thư Tuyết tựa vào cửa, sắc mặt không tốt lắm, yên lặng nhìn La Thanh Mộng, trái tim La Thanh Mộng gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, vẫn luôn cảm thấy cô ấy đã biết tất cả mọi việc.

La Thanh Mộng chờ Thu Thư Tuyết thẩm vấn và phán quyết nhưng qua hồi lâu Thu Thư Tuyết chỉ nói: “Chị, chúng ta có thể đi hẹn hò rồi sao?”

La Thanh Mộng trừng mắt nhìn cô ấy, chỉ vậy thôi sao?

Cô ấy không phát biểu hay đánh giá gì sao?

“Hẹn hò, phải chính thức một chút đúng không?” Thu Thư Tuyết nói: “Chờ em đi thay quần áo.”

Thu Thư Tuyết đang muốn xoay người về nhà, La Thanh Mộng lại bắt được vạt áo của cô ấy, Thu Thư Tuyết nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt dần sáng bừng lên: “Chị, đây là lần đầu tiên chị chủ động giữ em lại.”

“Thu, Thu Thư Tuyết… cô…” La Thanh Mộng rất muốn nói rõ, nhưng không biết nên nói rõ từ đâu, Thu Thư Tuyết nghi hoặc nhìn La Thanh Mộng nói lắp hồi lâu, đầu lưỡi thắt lại.

Thu Thư Tuyết nói: “Hôm nay chị lấy được tiền rồi đúng không?”

La Thanh Mộng gật đầu, Thu Thư Tuyết lại nói: “Thật ra em rất muốn cùng chị thoá mạ Lý An một trận, nhưng em cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ chị đã biết người bị anh ta chụp lén là ai nên đang bảo vệ em, đúng không?”

“Tôi… tôi…” La Thanh Mộng hổ thẹn muốn nổ tung.

Bảo vệ và trả thù chỉ khác nhau một chữ, La Thanh Mộng nói không nên lời, nhưng nghẹn trong lòng dường như càng khó chịu: “Thu Thư Tuyết….”

“Chờ em thay quần áo.” Thu Thư Tuyết muốn đi về phía trước rồi lại không muốn La Thanh Mộng buông mình ra, vì thế cô ấy nói: “Vậy chị giúp em chọn một bộ quần áo đi.” Cô ấy thuận miệng nói, nhưng La Thanh Mộng lại thực sự vào nhà giúp cô ấy lựa chọn, mà phong cách hiện tại của cô đều là theo trên mạng.

Chọn đi chọn lại, chọn được một chiếc váy màu trắng, trước đó La Thanh Mộng đã từng thấy cô ấy mặc, chất liệu tương đối mỏng, rất vừa người, mặc vào cũng rất có khí chất, giống như tiểu thư khuê các được miêu tả trong sách.

Hiện tại La Thanh Mộng thật sự rất hối hận, lúc trước vì sao cô lại ngốc như vậy, cảm thấy cô ấy là tiểu tam…

“Em rất ngoan phải không?” Thu Thư Tuyết hỏi.

La Thanh Mộng gật đầu.

Là ngoan, vô cùng ngoan.

La Thanh Mộng nói: “Thật ra tôi…”

“Em rất hài lòng, chị, chúng ta đi hẹn hò thôi.” Thu Thư Tuyết cầm lấy túi xách.

Hai người ra cửa, La Thanh Mộng ấn thang máy, cô nói: “Chú của cô có thể sẽ biết chúng ta… Lý An sẽ nói bậy.”

“Ông ấy là em trai của ba em, ông ấy đối với em tương đối bao dung, nếu như em nói em muốn ở bên một cô gái, ông ấy sẽ không phản đối, nghiêm khắc nhất cũng sẽ chỉ nói em còn nhỏ, không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.”

“Chú cô đối xử với cô tốt không?”

“Ừ, lúc học trung học ông ấy thường đến thăm em, lúc đại học còn dẫn em đi xem phim. Em và ông ấy trò chuyện tương đối hợp nhau.”

“Thật tốt.” La Thanh Mộng rất hâm mộ.

Nhưng cô nhất định sẽ bị chú của Thu Thư Tuyết chán ghét, ông ấy vừa nhìn đã biết là phần tử trí thức, rất chú trọng lễ tiết.

Thu Thư Tuyết nói: “Ông ấy vẫn luôn cảm thấy ba mẹ mang đến ám ảnh tâm lý cho em quá sâu, trước đây đi chỗ nào chơi cũng phải dẫn em theo, sau khi tốt nghiệp em theo ông ấy vào công ty.”

Trước đây La Thanh Mộng không hỏi cô ấy, bởi vì cô luôn kêu ngạo không muốn tìm hiểu, sợ bản thân nghe nói cô ấy rất thảm mà mềm lòng.

“Vậy ba mẹ cô đâu…”

“Không biết, mỗi tháng hai người đó sẽ chuyển tiền. Nhưng cũng không hỏi đến tương lai của em.” Thu Thư Tuyết nói: “Em đặc biệt thích một câu chị đã viết.”

“Câu gì?”

“Tôi không hề theo đuổi tình yêu vô vọng, bắt đầu chấp nhận thiết lập của thế giới này, có một số người đã định sẵn sẽ không yêu thương tôi, bọn họ là bánh răng rỉ sét sẽ không giúp tôi thoát khỏi gông xiềng, còn tôi lại bắt đầu chờ đợi, đợi người có thể thoát khỏi gông xiềng số phận đến yêu tôi.”

La Thanh Mộng không nhớ rõ cô từng viết những câu này ở chỗ nào, nhưng cô vẫn cho rằng thế giới có hai loại tình yêu. Một loại là cô khát vọng có được, nhưng đối phương sẽ không bởi vì cô mà thoát khỏi gông xiềng số phận đến yêu cô, bọn họ không có gì không tốt chẳng qua không yêu cô mà thôi, còn có một loại là cô khát vọng có được, mà đối phương cũng sẽ nỗ lực thoát khỏi sự ràng buộc của số phận đến yêu cô.

Thế giới to lớn, rồi cũng sẽ có người yêu thương cô.

La Thanh Mộng nhẹ giọng nói: “Người khác không quan trọng, quan trọng là tự yêu bản thân.”

Thu Thư Tuyết nhìn sâu vào mắt cô, nói: “Em còn nhỏ mà, em rất muốn có người đến yêu em.”

Cửa thang máy mở ra, hai người đi ra ngoài, Thu Thư Tuyết lấy xem, lúc lên xe thắt dây an toàn xong Thu Thư Tuyết đột nhiên nghiêng đầu nói: “Có phải chị cảm thấy em không tức giận hay không?”

Trái tim La Thanh Mộng nhảy lên đến cổ họng, Thu Thư Tuyết nói: “Em rất tức giận, chị hôn em một cái, em sẽ không tức giận nữa.”

Thu Thư Tuyết dường như vĩnh viễn bất lực đối với cô.

Thật sự là một người tốt, sáng sớm cô đã trực tiếp đi rồi nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn ở nhà chờ cô, tức giận vài phút thì không giận nữa.

La Thanh Mộng nghiêng đầu, làm thế nào cũng không dám hôn, Thu Thư Tuyết hỏi: “Chị… là em làm sai chỗ nào sao?”

La Thanh Mộng nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên môi Thu Thư Tuyết, mà Thu Thư Tuyết cũng không thâm nhập, chỉ tùy ý cô hôn xong thì bắt đầu lái xe.

La Thanh Mộng một lần nữa suy nghĩ, ngay từ đầu cô cho rằng Thu Thư Tuyết và Lý An dây dưa với nhau, về sau Thu Thư Tuyết lại coi trọng cô nên âm thầm làm những việc mà cô không thể nhìn thấu, sau nữa cô ấy bắt đầu giống như thần kinh biến thái.

Hiện tại ngẫm lại, là bản thân cô lung tung suy đoán mà thôi.

Thu Thư Tuyết căn bản không biết gì cả, trước đây cũng là đơn phương thầm mến, sau khi cô ly hôn mới dám theo đuổi cô.

Cô, cô thật sự rất đáng chết.

Cô mắng Thu Thư Tuyết, cô ấy cũng không cãi lại, có lẽ căn bản không biết cô đang mắng cái gì, hai người không ở cùng một tần số.

Xe chậm rãi lái đi, Thu Thư Tuyết mở một bài hát nhẹ nhàng, La Thanh Mộng thực sự nhịn không được nữa: “Tôi nói cô và Lý An có dính dáng, vì sao cô không phản bác.”

“Em và anh ta quả thật có dính dáng, bọn em làm việc chung với nhau, ban ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, có đôi khi còn đi ăn chung. Trước khi tìm được công việc tốt hơn, em cũng không thể không dính dáng đến anh ta.”

La Thanh Mộng kinh ngạc, không thể tin tưởng cô Cho nên, cô nghĩ rằng tôi ghét cô, chỉ là bởi vì hai người ta đồng nghiệp?”

“… Nếu không thì sao, chị còn có thể ghét em vì lý do gì, không phải chị cũng rất ghét những đồng nghiệp khác sao, lúc ở nhà Lý An trong lòng chị đã không thích bọn họ, nhất là Ân Tư Tư.” Thu Thư Tuyết nói lời này đúng lúc đèn đỏ, cô ấy cười nói: “Em đã không nói chuyện với Ân Tư Tư nữa, Trực tiếp kéo vào danh sách đen.”

“Không phải, tôi nghĩ cô là…”

“Em vẫn cảm thấy chị như vậy cũng rất đáng yêu, không thích thì sẽ không thích đến cùng, tương phản, nếu chị thích một người, cũng sẽ hết lòng thích cho đến cùng.”

Thu Thư Tuyết tiếp tục cười nói: “Dù sao chị cũng là tốt nhất.”

Thu Thư Tuyết khen như vậy khiến La Thanh Mộng không muốn giải thích… không muốn nói cho Thu Thư Tuyết biết, cô hiểu lầm cô ấy nên mới hung dữ như vậy…

Nếu như biết cô hiểu lầm cô ấy là tiểu tam, lăng kính Thu Thư Tuyết dành cho cô có bị đánh vỡ hay không?

La Thanh Mộng rất sợ, sợ lăng kính trong mắt cô ấy vỡ nát, sau đó cô sẽ trở thành một người hết sức tầm thường.

Nhưng loại cảm giác hổ thẹn này khiến cô rất khó chịu.

Vì sao lại sợ hãi như vậy, cô cảm thấy bản thân phải hiểu rõ.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhủ thầm trong lòng.

La Thanh Mộng, cô làm người hiền lành hai mươi tám năm rồi, thỉnh thoảng xấu xa một chút cũng không sao, cô không nói bản thân hiểu lầm, cô ấy sẽ không biết.

Đây là một bí mật…

Nhưng bí mật giấu ở trong lòng, cô cũng phải trả giá, Thu Thư Tuyết làm gì đối với cô, cô cũng sẽ không đặc biệt phản kháng.

Đến nơi, mới vừa xuống xe đi được hai bước, Thu Thư Tuyết bắt đầu nhìn tay cô, sau đó đến gần dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên lưng bàn tay cô. Trái tim La Thanh Mộng run rẩy, Thu Thư Tuyết nắm tay cô, cô cũng không cự tuyệt, Thu Thư Tuyết không khỏi sửng sốt, trước tiên cúi đầu nhìn tay cô sau đó lại nhìn vào mắt cô.

La Thanh Mộng cử động cũng không dám, bàn tay không chút sức lực.

Thu Thư Tuyết dùng lực, tiến đến bên cạnh La Thanh Mộng, dường như đang thử nghiệm xem bản thân có thể làm đến mức nào, đôi môi dần tiến gần đến môi cô.

La Thanh Mộng cũng không phản kháng, tùy ý cô ấy muốn làm gì thì làm.

Các cô hôn môi trong bãi đỗ xe, sau đó Thu Thư Tuyết lại muốn kéo cô vào trong xe, ở bên tai cô thì thầm hai chữ, gương mặt La Thanh Mộng lập tức nóng bừng: “Không thể… không thể chấn*… có người…”

*Chấn: ở đây đang nói đến xa chấn (xxx trên xe)

Thu Thư Tuyết trả lời một tiếng được, hai người cùng nhau lên lầu, Thu Thư Tuyết quen thuộc nhấn tầng trệt, La Thanh Mộng bất chợt nhận ra, các cô đây là đang đến chỗ nhà sách?

Thu Thư Tuyết nắm tay cô đi dạo ở tầng trệt, đi tới đi lui, mỗi lần đi ngang qua nhà sách đều nhìn vào bên trong, hôm nay là Tiểu Đường làm thu ngân, tất cả mọi người đều đang bạn rộn nên không ai chú ý đến các cô.

La Thanh Mộng vài lần muốn rút tay ra.

Thu Thư Tuyết nói: “Chị buổi sáng còn chưa ăn gì, chúng ta đi ăn một chút gì đó đi, hình như trên lầu có một nhà hàng thịt nướng.”

La Thanh Mộng nghe vậy không từ chối nữa, cô ừ một tiếng, sau đó nhìn tay hai người đan vào nhau, Thu Thư Tuyết trực tiếp buông ra, rất săn sóc nói: “Mua sách đi.”

La Thanh Mộng vốn dĩ muốn ‘ừ’ một tiếng, nhưng nghĩ đến cô ấy đã mua hai mươi lăm quyển sách, nói: “Cô còn có sách chưa mang đi, đừng mua nữa.”

“Được, vậy lần sau em đến Quảng Trường Tinh Châu mua.”

“Tôi không làm thu ngân nữa.”

Đến trước cửa nhà sách Thu Thư Tuyết nhìn tấm bản đề cử, đánh giá hôm nay chữ việc không đẹp, nội dung đề cử cũng không hấp dẫn.

Vào nhà sách hai người không nói chuyện, trong nhà sách thường rất yên tĩnh, Tiểu Đường không chú ý đến hai người các cô nhưng Thần Hân lại thấy, nhưng bình thường hai người các cô đều rất mất tự nhiên, đây là lần đầu tiên hài hòa như vậy, hơn nữa gương mặt La Thanh Mộng ửng hồng.

Các cô đến đây làm gì, nhìn giống như mới kết hôn a…

La Thanh Mộng đi vào một góc, Thu Thư Tuyết cũng đi theo, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay đề cử em đọc sách gì?”

La Thanh Mộng nhớ đến một điều bản thân chưa từng chú ý đến, trước đây lúc Thu Thư Tuyết tăng ca sẽ không đến thường xuyên, nhưng mỗi thứ sáu đến sẽ mua một mạch rất nhiều sách, hơn nữa đều là sách La Thanh Mộng đề cử mỗi tuần.

Cô ấy rất thích cô.

Thu Thư Tuyết đột nhiên ôm lấy thắt lưng của cô, La Thanh Mộng không khỏi run lên, các cô trốn ở trong góc, Thu Thư Tuyết nghi hoặc nói: “Chị hôm nay sao lại ngoan như vậy, làm em cảm thấy giống như đang nằm mơ.”

“Chị có thể lấy cho em một quyển sách không? Chị có muốn biết, vì sao em thích chị như vậy không? Em có thể nói cho chị biết.”

Dưới ánh mắt của mọi người, các cô vô cùng thân mật, vừa rồi nắm tay đã có một chút mờ ám rồi, hiện tại ôm ôm ấp ấp thực sự không giống thẳng nữ.

La Thanh Mộng cảm thấy cô ấy cố ý, nhưng lại không có cách nào phản bác, cô đi lấy quyển 《Lan Ba Thi Tập 》 trên giá sách.

Thu Thư Tuyết hỏi: “Vậy chị thích bài thơ nào?”

Cô nhẹ giọng đọc một đoạn thơ: “Ta là linh hồn vĩnh hằng, nhìn thẳng vào lòng ngươi, ngay cả đêm tối cô tịch cũng sáng như ban ngày.”

La Thanh Mộng mím môi.

Cô thích Tháp Cao Chi Ca.

Thu Thư Tuyết lại nói: “Lát nữa đi phòng tắm hơi, được không?”

“Ừ.”

“Vậy, sau đó không quay về, đến khách sạn thuê phòng có được không?”

La Thanh Mộng chà xát ngón tay, chân vẫn còn có chút đau nhức: “Ừ.”

“Em muốn làm thế nào thì làm thế đó, đứng trước gương xx chị, có thể chứ?”

La Thanh Mộng cắn chặt hàm răng, nói: “Tôi, tôi biết cô muốn làm gì, cô đừng nói ra. Nhưng, thật ra tôi càng muốn…”

“Càng muốn cái gì?” Thu Thư Tuyết truy hỏi, nhiều lần muốn thử điểm giới hạn ở nơi nào, cô ấy vừa vuốt ve vừa áp sát, nhưng La Thanh Mộng vốn dĩ còn muốn những việc đó hơn so với cô ấy…

Thu Thư Tuyết kề sát tai cô: “Càng muốn làm ở trong nhà em, như vậy tương đối thả lỏng, có phải không?”

Nếu là bình thường cho dù cô tức giận, Thu Thư Tuyết cũng sẽ không đúng mực thì ngừng, cô ấy nói: “Chị phải nói ra. Em thích nghe.”

“Ừ.”

“Vậy tối hôm nay chị có thể chủ động mời em không, em muốn chị đến quyến rũ em.” Thu Thư Tuyết nói.

La Thanh Mộng vẫn cúi đầu cắn môi, gương mặt rất đỏ, dường như trở lại tính cách nội liễm lúc ban đầu.

“Tôi sẽ nỗ lực.”

Hô hấp của Thu Thư Tuyết trở nên nặng nề, rất muốn lập tức ăn tươi nuốt sống cô.

Thu Thư Tuyết rất thích được dung túng như vậy, cô ấy nói: “Chị, em rất thích chị, đặc biệt thích.”

La Thanh Mộng nhịn không được muốn cô ấy đừng nói nữa, nhưng Thu Thư Tuyết vẫn tiếp tục nói: “Không có việc gì, em đã mua hai mươi lăm quyển sách, cho dù có nói gì cũng không sao cả.”

“Không phải, để đồng nghiệp nghe thấy thì không tốt…”

“Vậy chị nói em là em gái của chị là được rồi.” Thu Thư Tuyết nói.

“Làm gì có em gái nào lại thân mật như vậy…”

“…”

“Vậy có thể nói là bạn gái không, mẹ.” Thu Thư Tuyết tiếp tục tìm kiếm điểm giới hạn của cô: “Rất muốn làm bạn gái của chị, có thể không?”

Lúc này đã vượt quá điểm giới hạn của La Thanh Mộng, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu nhẹ nhàng quở trách Thu Thư Tuyết, giọng nói không lớn: “Cô không nên luôn nói như vậy ở bên ngoài…”

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Thanks for sharing. I read many of your blog posts, cool, your blog is very good.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!