Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 545

Chương 545: Trầm luân

 

Đôi mắt Lạc Thần khép hờ, đưa tay vuốt mái tóc dài của Sư Thanh Y.

Lạc Thần không nói lời nào, mặc cho Sư Thanh Y nằm trên người nàng, nghe Sư Thanh Y nói chuyện.

Vừa rồi trong lúc lo lắng, Lạc Thần mới bị hồ ly tinh trên người lừa gạt.

Hiện tại đã biết ý đồ chân chính của Sư Thanh Y, hơn nữa tin tưởng Sư Thanh Y sẽ biết giữ chừng mực, vì vậy cho dù Sư Thanh Y hôn lên eo, Lạc Thần cũng không có quá mức câu thúc mà chỉ thả lỏng, yên tĩnh cảm nhận nhiệt độ đến từ đôi môi kia.

“Có thể khiến chiến quỷ thỏa hiệp, là cực kỳ khó khăn.” Sư Thanh Y hôn Lạc Thần, nói: “Chiến quỷ cho dù không yêu, chỉ vì duy trì hậu đại mà tìm kiếm đối tượng thì cũng sẽ chỉ có một đối tượng cố định, tuyệt đối không thay đổi, đồng thời dục vọng chiếm hữu và lệ khí của chiến quỷ đã định trước bọn họ không cách nào cho phép đối tượng của mình tìm người khác. Đối với đại đa số chiến quỷ mà nói, đối tượng là thuộc về bọn họ, cho dù không yêu, thì cũng là của họ, không ai được phép chia sẻ. Nhưng nữ chiến quỷ A Mai nói lại đồng ý để Yên Nương làm… bạn, với tính cách của Yên Nương, nhất định cũng sẽ không lừa gạt nàng, mà sẽ thoải mái nói rõ bản thân không có tình cảm với nàng, hai người chẳng qua là người qua đường mà thôi.”

Nói đến đây, thật ra Sư Thanh Y có chút cảm thán: “Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng đồng ý chấp nhận Yên Nương lui tới với những tình nhân khác, có thể khiến một chiến quỷ thỏa hiệp đến mức độ này, chỉ có thể là chính nàng thực sự yêu Yên Nương mà thôi.”

Trong lúc nói chuyện, nút cài lại bị cởi một chiếc nữa.

Vẻ đẹp tuyệt sắc ẩn bên dưới váy ngủ hiện ra, được Sư Thanh Y ngậm lấy, hôn đến mức sắp tan ra.

Cho đến khi chiếc nút cài cuối cùng bị cởi ra thì Sư Thanh Y mới thả miệng, nhích người lên trên một chút, nhìn thẳng vào mắt Lạc Thần, nói: “… Hiện tại ta giúp ngươi cởi ra?”

“… Được.”

Lạc Thần phối hợp với động tác của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y bảo nâng tay thì nàng nâng tay, mái tóc đen cũng được vén lên, yên vị làm nổi bật da thịt trắng nõn.

Cuối cùng váy ngủ cũng bị cởi xuống, toàn bộ cơ thể của Lạc Thần được mái tóc đen nhẹ nhàng che phủ, như có như không, trở thành đóa dạ đàm hoa chớm nở dưới thân Sư Thanh Y.

Trái tim Sư Thanh Y đập hỗn loạn, nàng lập tức cởi chiếc váy ngủ màu đen trên người mình ra, sau đó mặc vào cho Lạc Thần. Bây giờ còn chưa thắt dây, váy ngủ có phần lỏng lẻo, Lạc Thần chỉ đành dùng cánh tay đè ở trước ngực.

Lạc Thần quen mặc màu trắng, lúc này khoác lên người chiếc váy màu đen, lại chỉ che khuất một phần cơ thể, trắng đen tương phản toát lên vẻ mê hoặc, so sánh với hai màu sắc này đôi môi của Lạc Thần càng có vẻ hồng nhuận.

Rõ ràng là váy ngủ thiết kế phong cách hiện đại, hơn nữa còn mang yếu tố khêu gợi, nhưng mặc trên người Lạc Thần vẫn có thể toát lên vẻ thanh nhã, tựa như một bức tranh thuỷ mặc.

Sư Thanh Y rốt cuộc đã nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Thần khi mặc hai chiếc váy ngủ, nàng từ phía trên nhìn xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hiện tại ta đã được toại nguyện rồi.”

“Ta còn chưa toại nguyện.” Lạc Thần lại nói.

Sư Thanh Y ngẩn người.

Lạc Thần đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy chiếc váy ngủ màu trắng nàng ấy đã mặc vừa rồi, đưa đến trước mắt Sư Thanh Y nửa người trên còn đang lỏa thể: “Không phải muốn đổi váy ngủ sao?”

Lúc này Sư Thanh Y mới cười rộ lên,  nghe lời mặc chiếc váy ngủ màu trắng vào.

Màu trắng càng tăng thêm nét thuần khiết trên người Sư Thanh Y, thiết kế gợi cảm cực kỳ phù hợp với vẻ kiều mị của nàng lúc này.

Lạc Thần nhằm chằm chằm không chớp mắt, tay lại vô thức dời xuống kéo váy ngủ của bản thân. Chờ lúc nhận thấy mép váy ngủ không cách nào tiếp tục kéo thấp hơn nữa, Lạc Thần lúc này mới dừng lại, yên lặng đè chặt mép váy, thậm chí đôi chân thon dài khép chặt vào nhau.

Sư Thanh Y thoáng nhìn thấy cử chỉ mờ ám của nàng ấy, biết rõ còn cố hỏi: “Ngươi che váy làm gì?”

Lạc Thần trầm giọng nói: “Hơi ngắn.”

Sư Thanh Y tìm được kẽ hở trong lời nói của nàng ấy: “Trước đó trong phòng tắm ngươi còn nói không ngắn. Thế nào, mặc ở trên người ta ngươi không cảm thấy ngắn, mặc trên người ngươi, ngươi lại cảm thấy ngắn?”

Lạc Thần dời mắt, không hề lên tiếng.

Thân thể mỉm cười nhìn Lạc Thần, sau đó xoay người nàng ấy lại, bắt đầu buộc dây áo cho nàng ấy.

Dây áo dài nhỏ, theo Sư Thanh Y buộc từng sợi một, chúng nhẹ nhàng ôm chặt tấm lưng trắng nõn của Lạc Thần.

Nhìn thấy không khỏi máu nóng sôi trào, hơn nữa những sợi dây này camgf giống một chiếc lưới vây khốn xương hồ điệp của Lạc Thần, ngay cả hỗm lưng cũng trốn không thoát.

Sư Thanh Y giúp Lạc Thần buộc xong, thực sự có chút yêu thích không nỡ buông tay, nàng nằm trên lưng Lạc Thần, hôn lên xương hồ điệp, lại trằn trọc đi xuống, cuối cùng hôn lên hõm lưng của nàng ấy.

Lạc Thần nằm sấp trên giường, sống lưng căng chặt.

Trong lòng Sư Thanh Y vẫn có điều cố kỵ, lại càng không đành lòng khiến Lạc Thần quá khó chịu, nên chỉ mơn trớn chốc lát, sau đó chuyển sang nhẹ nhàng ôm nàng ấy vào trong lòng, kéo chăn đắp cho hai người.

“Bây giờ ngủ được rồi?” Lạc Thần nói.

“… Ngủ không được cũng phải nằm, đã khuya rồi.” Sư Thanh Y còn đang dư vị, có chút lưu luyến không thôi.

Lạc Thần xốc chăn lên, ngồi dậy xuống giường, thổi tắt ngọn đèn trong phòng, lúc này mới trở về nằm bên cạnh Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y một lần nữa ôm Lạc Thần, gương mặt cọ vào chỗ nàng ấy, nhất là khi váy ngủ màu đen trên người Lạc Thần có hơi ngắn, tay nàng chỉ cần tùy ý di chuyển dưới chăn thì có thể chạm vào đùi Lạc Thần.

Sư Thanh Y chỉ sợ bản thân còn tiếp tục như vậy thì sẽ thật sự đi quá giới hạn, nên vội vàng thu tay lại, đặt lên lưng Lạc Thần, thấp giọng trò chuyện với nàng ấy: “Ngươi nói kẻ tạo mộng như Yên Nương, rõ ràng sẽ không nằm mộng, vì sao lại có… mộng xuân cùng nữ chiến quỷ kia?”

Lạc Thần hoặc nhiều hoặc ít đoán được chút gì đó: “Mộng xuân là một cách bộc lộ tình cảm rất tự nhiên trong tiềm thức con người, liệu có thể Yên Nương cũng… thích nàng ấy? Vừa rồi ngươi nói như vậy, chẳng phải cũng từng nghĩ đến hay không?”

Lạc Thần lại nói: “Yên Nương là một người rạch ròi, tất cả phải xem ý nàng ấy muốn như thế nào.”

“Yên Nương thông minh như vậy, hẳn là ít nhiều cũng tự ý thức được, có lẽ là không muốn thừa nhận?” Sư Thanh Y cũng chỉ là chỗ A Mai nghe được một ít chuyện về Yên Nương và nữ chiến quỷ kia, không cách nào hiểu rõ tình cảnh năm đó, cũng không biết hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng nói: “Hơn nữa A Mai nói các nàng còn đang… thử không ít lần, điều này chứng tỏ mộng xuân của Yên Nương có liên quan đến nàng ấy, cũng không chỉ có một.”

Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Yên Nương làm việc khác người, cũng khó đoán được suy nghĩ của nàng ấy.”

“A Mai đã nói cho ta biết hành tung của a di và tiểu cô cô của nàng, ba người bọn họ cùng sống ở Thượng Hải, Yên Nương mở một quán bar tại đó.” Sư Thanh Y nói: “Nếu như sau này chúng ta đi Thượng Hải, có thể đến gặp các nàng. Nhưng nữ chiến quỷ đã là chuyện trước kia, về sau không rõ tung tích, cho dù đến chỗ Yên Nương cũng không thể gặp được nàng, ta đã thật lâu thật lâu chưa từng nghe qua tin tức về chiến quỷ, cũng không biết Võng Lượng Thành có còn tồn tại hay không.”

“Ngươi còn nhớ đường đến Võng Lượng Thành không?” Lạc Thần hỏi nàng.

“Nhớ một chút.” Sư Thanh Y thở dài: “Nhưng thương hải tang điền, nơi nào cũng đã thay đổi rất nhiều, cho dù nhớ kỹ cũng vô dụng. Cho dù có bản đồ năm đó cũng rất khó đối chiếu, trừ phi về sau thế giới không ngừng biến thiên, cũng đồng thời không ngừng đánh dấu trên bản đồ.”

Lạc Thần trầm mặc không nói.

“… Chiến quỷ.” Sư Thanh Y lặp lại hai từ này, trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương: “Chiến quỷ, cố chấp, sợ tình yêu, bởi vì bọn họ biết tình yêu cuối cùng sẽ hủy diệt bản thân và người mình yêu, cho nên tuyệt đối không dễ dàng động tâm. Nhưng một khi động tâm, tất nhiên sẽ đặt người kia vào trong tim, cả đời không thay đổi. A Mai không hiểu những chuyện này, cho rằng nữ chiến quỷ kia không có bao nhiêu yêu thích di di của nàng, nhưng rõ ràng là thích muốn chết, chẳng qua bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như nàng không đủ thích thì với tính cách của người Võng Lượng Thành, tuyệt không cho phép đối tượng của bản thân có người khác, mà sẽ giết sạch tất cả tình nhân của Yên Nương, nhưng nàng sợ Yên Nương thương tâm nên đã không làm như vậy, hơn nữa còn bằng lòng vì Yên Nương nỗ lực thích ứng, cùng nhau tiến vào mộng xuân, cuối cùng đã thành công.”

Lạc Thần dựa sát vào nàng, nói: “Ngươi cũng cố chấp sao?”

“… Ta và người của Võng Lượng Thành không giống nhau.” Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần ôm nàng chặt hơn một chút.

“Nhưng ta cũng rất cố chấp.” Sư Thanh Y ôm Lạc Thần: “Ta chỉ thích một mình ngươi.”

Tuy rằng đã tắt đèn, nhưng ánh đèn lồng từ hành lang vẫn len qua khung cửa sổ, chiếu vào trong phòng, mờ nhạt phủ trên gương mặt Sư Thanh Y. Vẻ mặt của nàng có chút u ám, nhưng trong lúc nói chuyện lại có thể mơ hồ nhận thấy một chút sắc đỏ thoáng hiện trong ánh mắt.

Màu đỏ yêu dã lãnh liệt, nàng nói: “Ngươi là của ta, chỉ thuộc về ta. Người khác nghĩ cũng không nên nghĩ.”

Lạc Thần cười khẽ, nói: “Tuân mệnh, điện hạ.”

Sư Thanh Y bị Lạc Thần cười đến xấu hổ, vòng tay ôm chặt nàng ấy. Hai người ôm nhau trong chăn, thì thầm trò chuyện, nói một lúc rồi dần chìm vào giấc ngủ, chỉ có bóng đêm yên tĩnh dịu dàng bao bọc các nàng.

Cũng không biết qua bao lâum Lạc Thần tỉnh dậy, nâng ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn còn u tối.

Lạc Thần cúi đầu, cảm giác được Sư Thanh Y không nằm trong lòng, có thể là ban đêm ngủ say nên đã nghiêng người nằm một góc. Lạc Thần sợ quấy nhiễu giấc ngủ của nàng nên không kéo nàng trở lại mà để nàng tiếp tục nằm ở đó, còn bản thân thì nhẹ nhàng xuống giường.

Lạc Thần vẫn mặc chiếc váy ngủ màu đen, quả thật không tiện ra ngoài nên tạm thời thay đổi bạch y cổ đại mà Thiên Thiên đã chuẩn bị sẵn, đợi lát nữa trở về sẽ đổi lại.

Lạc Thần mở cửa, một mình đi ra ngoài.

Lạc Thần lần thứ hai đi ra bên ngoài nhà gỗ, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch cũng không có bất cư đấu vết gì của con mồi chạm lưới. Nàng ấy nhẹ nhàng đi lại trong bóng đêm, thỉnh thoảng nâng tay lên, dường như có thứ gì đó đang trở lại trên ngón tay nàng ấy.

Kiểm tra xong, không có gì khác thường, Lạc Thần đi trở lại, đứng bên cạnh giường chuẩn bị thay quần áo.

Trên giường Sư Thanh Y trở mình, mặt hướng về phía Lạc Thần, thân thể dường như đang cuộn chặt, trong miệng phát ra tiếng nức nở trầm thấp: “… Ngô.”

Tiếng nức nở dường như có phần thống khổ, thậm chí có thể nghe được âm thanh hít khí lạnh của Sư Thanh Y.

Lạc Thần nhận thấy không thích hợp, vội vã đến gần, dùng tay đặt lên trán Sư Thanh Y, cảm thấy nhiệt độ cao đến bỏng tay.

Giờ phút này, trên trán Sư Thanh Y tràn đầy mồ hôi, mái tóc mất trật tự dán trên mặt. Trong phòng cũng không đốt đèn, chỉ dựa vào ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nhất thời khó có thể phát hiện.

Lạc Thần vội vã lui lại, bước nhanh đến cạnh chiếc đèn, ánh đèn vừa sáng Lạc Thần lập tức trở lại trước giường.

Lúc này rốt cục có thể thấy rõ dáng vẻ của Sư Thanh Y, lông mày nhíu chặt, thân thể cũng cuộn lại, một tay nắm chặt gối đầu, đều có thể nhìn rõ gân xanh nổi lên trên lưng bàn tay.

“… Thanh Y.” Lạc Thần cho rằng lệ khí của nàng phát tác, vì thế dùng khăn mềm lau mồ hôi cho nàng, đồng thời giúp nàng quạt gió.

Nhưng rất nhanh, Lạc Thần phát hiện không ổn.

Đây là mộng cảnh, mộng cảnh có tác dụng áp chế đối với lệ khí. Trước đó ở phòng tắm, còn có trước khi ngủ các nàng đã hôn môi, nếu như đổi thành bên ngoài, việc hôn môi này có khả năng dẫn phát lệ khí của Sư Thanh Y, nhưng từ biểu hiện trước đó của Sư Thanh Y cho thấy, lúc hôn nàng cũng không chịu nhiều ảnh hưởng, huống hồ hiện tại đã ngủ, sao có thể đột nhiên phát tác trong lúc ý thức mơ hồ.

“Thanh Y.” Lạc Thần ở bên tai Sư Thanh Y thấp giọng gọi nàng.

Liên tiếp gọi vài tiếng như Sư Thanh Y vẫn không tỉnh.

Lạc Thần hành sự quyết đoán, vì thế lập tức ôm Sư Thanh Y vào trong lòng, sau đó bước nhanh ra ngoài. Một mạch chạy đến trước cửa phòng Thiên Thiên, nàng ấy hai tay ôm Sư Thanh Y, không tiện gõ cửa, nên chỉ đành lên tiếng gọi: “Thiên Thiên.”

Trong đầu Thiên Thiên vẫn luôn nghĩ đến ảo ảnh của Nguyễn, tâm tình phức tạp, ban đêm cũng ngủ không ngon giấc, vừa nghe giọng nói của Lạc Thần ở ngoài cửa thì lập tức tỉnh dậy. Nàng cảm giác được sự lo lắng trong giọng nói của Lạc Thần, vì thế lập tức xuống giường mở cửa.

Lạc Thần đứng trước cửa, hai tay ôm Sư Thanh Y đang nhắm chặt đôi mắt, lồng ngực phập phồng rất rõ ràng.

“Đây là làm sao vậy?” Thiên Thiên không khỏi hoảng hốt, vội vàng nói.

“Ngươi mau xem Thanh Y, nàng không ổn.” Lạc Thần ôm Sư Thanh Y vào phòng của Thiên Thiên, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, ánh mắt vẫn luôn cố định trên người Sư Thanh Y, căn bản không dám di chuyển.

Thiên Thiên vội vã đặt hai ngón tay lên mạch cảnh của Sư Thanh Y, chẩn đoán chốc lát, nói: “Mạch tượng không có bất cứ điều gì bất thường.”

Sau đó Thiên Thiên lại nhấc mí mắt của Sư Thanh Y lên, nhìn thấy đồng tử đã hoàn toàn thoát khỏi ngụy trang của mộng cảnh, trở nên đỏ rực. Nhưng đôi mắt lại vô thần, Thiên Thiên thu tay lại, đôi mắt của Sư Thanh Y vẫn nhắm chặt, cả người giống như không còn sinh khí.

Nhưng tiếng nức nở trong miệng vẫn không ngừng, dường như đang nỗ lực giãy dụa.

“… Tạm thời không biết là chuyện gì xảy ra.” Thiên Thiên cũng có chút luống cuống: “Ta tạm thời không nhìn ra được. Ngươi đừng vội, ta nhìn lại xem.”

Lạc Thần thoáng nhìn sắc mặt Sư Thanh Y bắt đầu quanh quẩn một chút hắc khí như có như không, trước đó nàng ấy vội vội vàng vàng đưa Sư Thanh Y đến đây nên không phát giác, hiện tại đứng bên cạnh mới nhìn thấy loại hắc khí này.

“Đó là thứ gì?” Lạc Thần chỉ vào hắc khí mơ hồ, run giọng nói.

Thiên Thiên nhìn theo ngón tay của Lạc Thần, cũng đã phát hiện ra, nàng cũng lo lắng không ngớt: “… Không rõ, hình như tràn ra từ trên người Sư Sư.”

“… Ngươi ở đây trông chừng nàng.” Lạc Thần căn dặn Thiên Thiên: “Ta sẽ nhanh chóng quay lại.”

“Được.” Thiên Thiên ngồi bên cạnh Sư Thanh Y, tiếp tục bắt mạch cho nàng.

Lạc Thần bước nhanh ra cửa, đến trước phòng A Mai, gọi A Mai tỉnh lại. A Mai cũng mặc áo ngủ, những chỗ khác không che kín nên chỉ nhìn thấy một chiếc áo ngủ treo giữa không trung, nhưng có thể thấy ống tay áo bị kéo lên, có lẽ đang đưa tay lên dụi mắt.

Tiếp đến ống tay áo lại buông xuống một chút, có thể nghe được tiếng ngáp dài của A Mai: “… Chuyện gì? Động đất a, gấp như vậy a.”

Ánh mắt Lạc Thần lạnh lẽo quan sát nàng: “… Đi cùng ta.”

A Mai bị ánh mắt của Lạc Thần nhìn nhất thời sợ đến tỉnh ngủ, cái gì cũng không dám hỏi mà chỉ ngoan ngoãn theo sau Lạc Thần. Hai người đi vào phòng của Thiên Thiên, A Mai lúc này mới thấy Sư Thanh Y đang nằm trên giường, bộ dạng bất tỉnh nhân sự, thoáng chốc cũng sửng sốt.

Nơi này là mộng cảnh, A Mai lại là kẻ tạo mộng, nhận thấy Thiên Thiên không có cách, Lạc Thần dĩ nhiên nghĩ đến A Mai, hỏi nàng: “… Ngươi đến xem Thanh Y, có biết là chuyện gì hay không?”

A Mai không dám chậm trễ, ngồi xuống bên giường, kiểm tra tình huống của Sư Thanh Y.

Lạc Thần nhíu mày, hai vai khẽ run, trầm mặc đứng ở một bên.

Thiên Thiên kiểm tra một hồi lâu, cũng không phát hiện điểm mấu chốt, nàng nói với A Mai: “Ngươi xem hắc khí trên người Sư Sư, đó là cái gì, có thể nhìn ra sao?”

A Mai nói: “Ta không biết.”

Tuy rằng không nhìn thấy sắc mặt của A Mai nhưng giọng nói của nàng lại trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “Nhưng ta biết nàng xảy ra chuyện gì.”

Lạc Thần vội vã nhìn về phía A Mai.

“Lần này xong rồi.” A Mai căn bản không dám tin tưởng: “Nàng đang nằm mộng.”

Lạc Thần nghe nàng nói ‘xong rồi’, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

“Nằm mộng?” Sự hiểu biết của Thiên Thiên đối với mộng cảnh cũng là từ trong lời nói của Sư Thanh Y các nàng, cho nên không được toàn diện, nên lúc này không hiểu ý của A Mai là gì.

A Mai nhìn có phần hoảng loạn, ống tay áo lay động giữa không trung, phỏng chừng là đang nắm tóc của mình: “Ta nói cho các ngươi biết, sau khi tiến vào mộng cảnh thì sẽ không nằm mộng, đây là quy tắc của mộng cảnh. Các ngươi có thể nằm mộng trong hiện thực, nhưng trong mộng cảnh đây là điều không thể, người sống trong mộng cảnh không có cách nào nằm mộng.”

“Vậy vì sao Sư Sư lại nằm mộng?” Thiên Thiên lập tức nói.

“Đây mới là vấn đề.” Giọng nói của A Mai chợt phát lạnh: “Quy tắc của mộng cảnh, chính là vô mộng, cũng không được phép nằm mộng. Nhưng trên thế giới này có một số quy tắc cũng không được tuân thủ một cách nghiêm ngặt, mà sẽ bởi vì một số nhân tốt không lường trước, hoặc là nguyên nhân khác, dẫn đến phá vỡ quy tắc, nếu vậy sẽ xảy ra chuyện lớn. Ta không biết vì sao nàng đột nhiên nằm mộng, nhưng ta biết tuyệt đối không thể nằm mộng trong mộng cảnh, bằng không hậu quả rất khó lường.”

Lạc Thần siết chặt nắm tay, nói: “Ngươi nói nếu như Thanh Y đang ở trong mộng cảnh, tuyệt đối sẽ không tự động nằm mộng, như vậy chỉ có thể là bị tác nhân nào đó dẫn dắt mới có thể nằm mộng, có phải vậy không?”

“… Đúng vậy.” A Mai gật đầu.

Trên mu bàn tay trắng nõn của Lạc Thần hiện rõ cả gân xanh: “… Nhưng ta đã kiểm tra vài lần, chí ít người áo đen số hai chưa từng đến gần nhà gỗ.”

Ánh mắt của Lạc Thần nhìn chằm chằm vào A Mai, nàng ấy hoãn giọng nói: “Sẽ có hậu quả gì?”

A Mai nói: “Nàng bắt đầu nằm mộng trong mộng cảnh, cho dù hiện tại đâm nàng vài dao, bất kể đau đớn cỡ nào nàng cũng sẽ không tỉnh lại. Ý thức của nàng đã bị giam cầm trong mộng, sẽ không cách nào thức tỉnh cho đến lúc đánh mất ý thức trong giấc mộng đó, thân thể của nàng sẽ…”

“… Thế nào?” Giọng nói của Lạc Thần đã trở nên bất ổn.

“Sẽ biến thành một cái xác không hồn, ý thức ngủ say.” A Mai nhìn về phía Sư Thanh Y: “Nàng bây giờ còn cuộn mình lại, trong miệng có thể phát ra âm thanh, chứng tỏ nàng đang kháng cự trong giấc mộng, nếu như nàng kháng cự thất bại, sẽ bị giấc mộng nuốt chửng, vẫn hãm trong trạng thái nửa chết nửa sống.”

“… Ngô.” Trong miệng Sư Thanh Y lại phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Sau đó Sư Thanh Y mở mắt ra, cảm giác tất cả trước mặt đều bị bao phủ trong một mảng xanh đậm. Đỉnh đầu là xà ngang bằng gỗ, có vẻ như đang ở trong nhà gỗ của Thiên Thiên, bài trí trong phòng cũng giống như trước khi nàng đi ngủ, mà trên người nàng vẫn là chiếc váy ngủ màu trắng.

Sư Thanh Y vô thức sờ sang bên cạnh.

Bên cạnh lạnh lẽo, không có người.

Sư Thanh Y nhìn lại, cũng không thấy Lạc Thần, nàng cho rằng Lạc Thần đã ra ngoài, nàng liếm môi, cảm thấy khát nước nên vội vã ngồi dậy xuống giường, đến bên bàn rót nước.

Nàng cầm ấm trà lên lắc nhẹ, phát hiện trong ấm không có nước.

Sư Thanh Y chỉ đành mang theo ấm trà, chuẩn bị đi ra ngoài.

Hiện tại trong phòng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến không gian trở nên u tối, lại phủ một tầng xanh đậm, nhưng rõ ràng không đốt đèn, mọi thứ thoạt nhìn rất kỳ lạ. Cũng không biết có phải ánh sáng bên ngoài xuất hiện vấn đề hay không, nên khi chiếu vào trong phòng mới tạo nên quang ảnh quỷ dị như vậy.

Sư Thanh Y cảm thấy khó chịu đối với loại ánh sáng xanh này, nàng thử đốt trản đèn ở gần cửa, kết quả thổi hỏa chiết tử vài lần cũng không dậy được ánh lửa.

Nàng không có cách nào khác, chỉ đành từ bỏ việc thắp đèn, đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Sau đó nàng nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa, nhất thời dừng bước.

… Không đúng.

Nếu như là nhà gỗ của Thiên Thiên, từ gian phòng của nàng và Lạc Thần đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài sẽ là một hành lang trống trãi, hơi nghiêng là tường vây, đối diện là lan can, có thể thấy cảnh sắc trong sân.

Nhưng hiện tại hành lang lại vắt ngang trước cửa.

Hành lang này bịt kín, trung gian chật hẹp, đối diện không phải là sân rộng, mà chỉ là tường rào bằng gỗ, dường như đầu kia hành lang còn có một gian phòng khác. Có thể mơ hồ nghe được âm thanh trầm đục truyền đến từ đâu kia của hành lang.

Như là âm thanh của dao thái chặt vào thớt gỗ.

Sư Thanh Y chậm rãi hít sâu một hơi, nỗ lực khiến bản thân tỉnh táo lại.

Nơi này không phải nhà gỗ của Thiên Thiên, chẳng qua nhìn rất giống nhà gỗ của Thiên Thiên mà thôi, nhưng thực tế bố cũng đã thay đổi. Nhưng loại bố cục này nàng cũng không xa lạ, trái lại dường như đã gặp qua vài lần.

Ý thức của nàng đang chậm rãi lắng xuống, trong đầu dường như có thứ gì đang sinh sôi, nàng nhắm mắt lại, ép buộc bản thân cẩn thận hồi tưởng. Từng đoạn ký ức lướt qua như tia chớp, giống như kính vạn hoa xoay tròn trước mắt, ánh sáng xanh bất thường, còn có hành lang chật hẹp phong bế, đều từng xuất hiện trong ý thức của nàng.

Đây là…. lần thứ năm nàng trở lại nơi này.

… Không sai.

Nàng lại trở về, trở về khởi điểm.

Giống như đi trong mê cung, không ngừng giãy dụa muốn thoát ra ngoài, cuối cùng lại luôn mất đi ý thức mà trở lại gian phòng, sau đó tỉnh lại giống như vừa rồi, tiếp đến là ra ngoài, rồi lại trở về.

Cứ thế rơi vào một vòng tuần hoàn chết chóc.

Sư Thanh Y không biết bản thân làm sao vậy, nhưng nàng bản thân bản thân phải tìm được Lạc Thần, Thiên Thiên, còn có A Mai. Hiện tại tất cả dị thường nhất định là có nguyên nhân, nàng phải tìm được chân tướng, nhanh chóng kết thúc tất cả.

Nàng mang theo ấm trà, cất bước đi dọc hành lang.

Âm thanh dao chặt trên thớt gỗ vẫn còn tiếp tục.

Nàng mặc váy ngủ màu trắng, đi rất chậm, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh. Rất nhanh, nàng cảm thấy nơi cuối hành lang có âm thanh gì đó vang lên, từ xa đến gần.

Thùng.

Thùng.

Thùng.

Từng tiếng một, chậm rãi vang lên.

Sư Thanh Y cảm thấy gió lạnh thổi qua gương mặt, nàng tựa lưng vào vách tường, chậm rãi di chuyển.

Sương đen tràn ngập, từ phía xa xa hành lang xuất hiện một thứ gì đó, lúc thứ đó giẫm xuống chiếm diện tích rất lớn, nó hướng về phía Sư Thanh Y, tiếng bước chân cũng giống như truy hồn, đuổi theo vị trí của Sư Thanh Y mà đến.

Qua một lúc, Sư Thanh Y cảm giác được bóng đen kia đi đến bên cạnh nàng.

Nàng dán sát vào tường bất động, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy cách màn sương mù đen kịt, trước mắt xuất hiện hai cái đùi, trên đó quấn đầy những mảnh vải mục nát. Mà đôi chân kia đặc biệt dài, Sư Thanh Y ngửa đầu cũng chỉ có thể nhìn thấy hai cái đùi đã cao hơn mái nhà.

Thật sự là rất cao, thân thể của đối phương phần lớn vượt ra khỏi nhà gỗ, Sư Thanh Y cũng không nhìn thấy hình dạng của nó.

Lúc thứ đó đi lại, hai chân di chuyển trên hành lang, rõ ràng thân thể kẹt ở trong phòng nhưng mái ngói và xà nhà lại không bị phá hỏng theo cử động của nó.

Thân thể của thứ đó là hư vô, có thể xuyên tường, đi lại trong phòng.

Nhưng Sư Thanh Y biết nàng không thể chạm vào nó, cho nên cố gắng ép sát người vào vách tường.

Đôi chân kia tiếp tục đi lại, dần dần vượt lên phía trước vị trí của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y tận lực thả nhẹ hô hấp của bản thân.

Một lát sau, đôi chân kia ngừng lại, đầu ngón chân chậm rãi chuyển về phía của Sư Thanh Y.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!