Vào Nhà Ta Ngồi – Phiên Ngoại 3

Phiên Ngoại 3 – Việc nhà

 

Thu Thư Tuyết rõ ràng là không nghe lời, La Thanh Mộng chỉ cần muốn rời đi chốc lát, cô ấy sẽ ép về phía trước, dán chặt lấy cô, giọng nói nghẹn ngào đáng thương: “Chị lại không cần em nữa rồi sao?”

Ấm ức giống như La Thanh Mộng thật sự không cần cô ấy nữa, La Thanh Mộng đỡ vai cô ấy, dùng sức nghiến răng, đồng thời cong ngón tay búng nhẹ lên môi cô ấy: “Đừng làm loạn.”

Sau đó lại nghiêm túc giải thích: “Không phải chị không cần em, em không thể luôn dùng những lời này nói với chị.”

Thật ra cô căn bản không biết làm sao giáo huấn Thu Thư Tuyết, cho dù Thu Thư Tuyết làm cô tức giận thì cô cũng chỉ không quan tâm, hoặc hung dữ mắng vài câu, chờ đến lúc hết giận thì thôi.

Nhưng, tất cả sự giáo dục không chỉ có mặt ngoài, mà phải đi liền với hình phạt.

Từ nhỏ đến lớn, sự giáo dục La Thanh Mộng tiếp nhận chính là chị gái lớn nhất phải nhân nhượng em trai em gái, mặc kệ bọn họ đã làm chuyện gì, người làm chị đều phải dỗ dành, chỉ cần bọn họ khóc thì chính là cô sai.

Thu Thư Tuyết xem như nghe lời, bởi vì cô ấy sẽ không khóc, biết cố tình gây sự cũng phải có chừng mực. Cho nên dù Thu Thư Tuyết đưa ra những yêu cầu rất vô lý, nhưng chỉ cần cô cho rằng bản thân có thể làm được thì đều sẽ đồng ý, hơn nữa còn rất biết cách khen thưởng.

Hiện tại đột nhiên muốn giáo huấn Thu Thư Tuyết, nhưng cô không biết nên làm như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, bắt được thứ gì thì dùng thứ đó, trên sô pha vẫn còn một chiếc caravat nữa, cũng là Thu Thư Tuyết mua, bởi vì cô ấy rất thích mua đồ đôi tình nhân.

Cô trực tiếp bịt kín đôi mắt của Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết lại hừ nhẹ một tiếng, không bài xích mà dường như còn đặc biệt thích bị đối đãi như vậy, hô hấp cũng nóng rực, câu dẫn La Thanh Mộng.

La Thanh Mộng lập tức thắt nút caravat, Thu Thư Tuyết nói: “Chị… có thể nghiêm khắc hơn một chút nữa.”

Trong lòng La Thanh Mộng thầm mắt Thu Thư Tuyết là biến thái, nhưng vẫn tiện tay cầm một thứ đến nhét vào miệng cô ấy không cho cô ấy tiếp tục nói bậy, Thu Thư Tuyết hừ nhẹ, không biết là thứ gì trong miệng mình nên bài xích muốn phun ra ngoài, La Thanh Mộng nói: “Nếu như em phun ra, tối nay chúng ta chia giường ngủ.”

Nói xong, cô lại cảm thấy như vậy còn chưa đủ, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn: “Một tuần… bao gồm lúc đi dã ngoại cũng không được ngủ chung.”

“Chị nói được làm được, làm nũng cũng vô dụng.”

Cô tốt xấu gì cũng là chức quản lý, bình thường nói chuyện có dịu dàng đến đâu, lúc trở nên nghiêm khắc cũng có vài phần lạnh lẽo, Thu Thư Tuyết hít sâu, cổ họng phát ra âm thanh rầu rĩ.

Lần này là thật sự bị uy hiếp, La Thanh Mộng quá hiểu rõ Thu Thư Tuyết, đi dã ngoại cô ấy sao có thể nhịn không ôn tồn cùng cô đây.

Thu Thư Tuyết mơ hồ không rõ nói: “Ngô… đang cắn đây.”

Vẻ mặt của Thu Thư Tuyết lại rất hoang mang, bởi vì hiếu kỳ La Thanh Mộng rốt cuộc cho cô ấy cắn thứ gì trong miệng?

Thu Thư Tuyết rất muốn biết, liên tục ngưỡng cổ lên.

Một phần dây buộc của caravat cọ vào cổ.

Thu Thư Tuyết hít thở thật sâu, thật nhột.

Giống như cây trêu mèo, nhưng các cô không nuôi mèo.

La Thanh Mộng nhìn cô ấy, có cảm giác rất kỳ lạ, đột nhiên vô cùng vô cùng muốn hôn cô ấy.

Cô xuống khỏi đùi của Thu Thư Tuyết, nhìn khuôn mặt trắng nõn kia, không khỏi đưa tay nhéo một chút, sức lực cũng không lớn, nhiệt độ trên da của Thu Thư Tuyết lại rất cao.

“Nghe lời.”

La Thanh Mộng nói xong, nội tâm có phần thỏa mãn, có cảm giác như đã giáo huấn được người này.

Cô tiếp tục nhìn lò nướng, muốn biết vì sao bánh quy cô nướng ra lại cứng như vậy.

Nướng một hồi, cô lại muốn đi xem Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết hôm nay trở nên ngoan ngoãn hiếm thấy, giống như cô ấy rồi lại không giống cô ấy, ngoan đến… giống như rất hưởng cách đối đãi này của cô.

Thứ cô ấy cắn trong miệng là… thẻ nhân viên của La Thanh Mộng, trên đó viết ‘quản lý kho sách – La Thanh Mộng’, kèm theo ảnh La Thanh Mộng mậc âu phục, khuôn mặt nghiêm nghị không cười, rất nghiêm túc.

Cho dù bị nước bọt của cô ấy thấm ướt cũng là vẻ mặt đó.

Khóe môi Thu Thư Tuyết ẩm ướt, La Thanh Mộng động tâm, không dám nhìn nữa.

Thật kỳ lạ, cô chưa từng cảm thấy bản thân là một tinh anh, nhưng Thu Thư Tuyết ngậm thẻ nhân viên của cô như vậy, dây đeo màu lam rũ xuống, cô lại có loại ảo giác bản thân là thành phần tri thức, hơn nữa còn rất lợi hại, có thể khiến thư ký của mình trở thành như vậy.

Cô đang chơi một trò gì đó…

Thực sự rất kỳ quái…

La Thanh Mộng không phải trời sinh đã cong, cô thẳng đến mức khô khan, rất nhiều thứ đều là Thu Thư Tuyết dạy cô nên cô mới học được.

Có đôi khi, Thu Thư Tuyết biểu hiện tốt, La Thanh Mộng muốn thưởng cho bảo bối biết nghe lời của mình, nên sẽ làm vài “món ăn nhẹ” tương đối ngọt, cô thích lên mạng tìm kiếm, học theo một số truyện tranh, làm vài động tác và tư thế cũng có thể khiến Thu Thư Tuyết phát cuồng…

Dĩ nhiên, Thu Thư Tuyết chưa từng nói với cô rằng cô ngon miệng đến mức nào, nhưng có một người bạn gái nhìn như rất hiểu rồi lại không hiểu mỗi ngày lên mạng tìm truyện tranh và tiểu thuyết để học theo các tình tiết trong đó, Thu Thư Tuyết được ăn uống no đủ sẽ luôn khiêm tốn biểu thị đó là chuyện bình thường người khác đều làm như vậy, sau đó cổ vũ La Thanh Mộng tiếp tục học… Thỉnh thoảng chính bản thân La Thanh Mộng cũng không chịu nổi, luôn cảm khái thì là khẩu vị của các cơ lão* là dạng này, nữ và nữ quả nhiên dễ giao lưu hơn một chút…

*Cơ lão: trời sinh đồng tính

Hai tay Thu Thư Tuyết  bắt chéo sau lưng, muốn cử động cũng không được, chỉ có thể hơi ngữa cằm lên.

La Thanh Mộng nhìn xong, lại tiếp tục nhìn bánh quy của mình, rồi lại nhìn hướng dẫn làm bánh trên điện thoại, cô chợt nảy ra ý nghĩ, mở công cụ tìm kiếm ‘làm sao để phạt một baby 25 tuổi không nghe lời’.

Những hình ảnh hiện ra làm người ta rất hưng phấn, bắt baby mặc áo hở lưng đi lau nhà, sau đó không nghe lời thì dùng roi da đánh lên lưng, bản thân trở thành chủ nhân của cô ấy.

“?”

Tư tưởng của La Thanh Mộng không phóng khoáng như vậy, thành tích không tốt như vậy, thời học sinh tối đa chỉ xem như chăm chỉ vùi mài, giáo viên nói gì thì cô nhớ cái đó, giáo viên nói làm thế này thì cô cứ thế theo công thức mà làm, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cách ‘phạt’ này không đúng lắm…

Tràn ngập cảm giác không đứng đắn, sao có thể làm như vậy, bị đánh sẽ rất đau, thật giống như biến thái, cô nhất định sẽ không làm như vậy.

Cô nghiêm túc lật xem những kết quả khác, nhìn thấy ghi chú đính kèm.

“Giáo dục trẻ nhỏ nên bắt đầu từ sớm, trước rèn gân cốt, sau mới đến da thịt. Không nghe lời thì đánh.”

La Thanh Mộng thực sự chỉ muốn yên tĩnh nướng bánh quy, nhưng nhịn không được muốn biết kỳ lạ ở chỗ nào… cô nhẹ chân đi trở về phòng khách, nhìn chằm chằm Thu Thư Tuyết, thẻ nhân viên ép trong lớp nhựa trong suốt đã bị ngậm ướt…

Thật muốn lau cho cô ấy.

Thu Thư Tuyết dường như đã nhận ra, muốn nói chuyện rồi lại sợ làm rơi thẻ nhân viên trong miệng, cuối cùng chỉ có thể nặng nề thở ra một hơi. Mẹ thật hư hỏng.

Lò nướng ‘đinh’ một tiếng, hù dọa La Thanh Mộng giật mình.

Bên kia Thu Thư Tuyết ‘umh’ một tiếng.

La Thanh Mộng lập tức hoàn hồn, giáo trình nói nướng xong phải chờ một lát, không nên gấp gáp lấy ra khỏi lò nướng, vì thế cô đợi năm phút, chờ nhiệt độ giảm bớt mới lấy bánh quy ra, cô lấy một miếng niếm thử, mùi sữa thơm nồng, vào miệng tan ngay, không khô không cứng, hương vị đặc biệt thơm ngon.

Quả nhiên, giáo trình nói đúng.

Hay là bắt Thu Thư Tuyết đi lau nhà?

Nhưng nếu Thu Thư Tuyết lau nhà, phải cho cô ấy thay quần áo, hơn nữa còn phải cởi trói.

Thu Thư Tuyết rất chờ mong cô lập tức đến gần, vì thế hừ hừ vài tiếng nhắc nhở La Thanh Mộng, La Thanh Mộng buông bánh quy để đi đánh răng, cô thầm nghĩ sẽ dùng biện pháp của mình để dạy dỗ Thu Thư Tuyết.

Cô trở lại lấy thẻ nhân viên ra đặt lên bàn trà, sau đó nhân lúc Thu Thư Tuyết hồi sức, dùng ngón tay đặt lên môi cô ấy, không cho cô ấy nói chuyện: “Em, sau này có chịu ngoan hay không?”

Thu Thư Tuyết ngửi thấy mùi bạc hà liền nở nụ cười, dáng vẻ dạy mãi không sửa, hơn nữa còn có phần khinh thường nghĩ ‘chỉ có như vậy thôi sao’, sau đó La Thanh Mộng đẩy ngã Thu Thư Tuyết, hai tay đặt trên đầu gối của cô ấy.

Cô tiếp tục uy hiếp: “Có ngoan hay không?”

Thu Thư Tuyết hô hấp nóng rực, La Thanh Mộng đã nhận ra, trực tiếp hôn lên môi cô ấy, cô phát hiện bản thân cũng rất thích hôn Thu Thư Tuyết, nên vừa rồi vẫn luôn nhìn lén…

Có thể là cô thích cục cưng ngoan ngoãn.

Cô lại bắt đầu hôn caravat trên cổ tay cô ấy, hôn lên caravat trên mắt cô ấy, vừa hôn vừa hỏi cô ấy có ngoan hay không.

Toàn thân Thu Thư Tuyết đều muốn phản kháng, La Thanh Mộng lập tức nắm cô tay đè xuống, ngữ điệu nghiêm túc nghiêng phần lạnh lẽo: “Em phải ngoan! Chị thích đứa trẻ ngoan!”

Sau đó…

La Thanh Mộng cũng có phần hưng phấn mất kiểm soát, dùng phương thức dịu dàng nhất đến trừng phạt Thu Thư Tuyết.

Cô cũng có mánh khóe của mình, Thu Thư Tuyết giãy dụa thì cô sẽ đút thứ cô ấy thích ăn để chặn miệng cô ấy, sau đó bắt đầu trừng phạt.

La Thanh Mộng rất dữ nhưng dữ làm cho người ta đắm chìm trong đó, bởi vì cô vẫn luôn hung dữ mà chăm sóc Thu Thư Tuyết.

Nhìn dáng vẻ hỗn độn của Thu Thư Tuyết, La Thanh Mộng dịu dàng đỡ cô ấy lên, nhưng bởi vì bản thân cô cũng không quá thuần thục, nên hiệu quả không tốt lắm. Cũng chính vì cô không thuần thục, nên chỉ đành dỗ dành đủ kiểu, khiến người nghe mềm lòng, cô nói: “Tuyết bảo bảo, chị mặc quần áo cho em.”

Cô tìm một chiếc váy rất xinh đẹp, rất thiếu vải, lộ lưng, xẻ cao, học theo trên mạng, cho Thu Thư Tuyết quỳ gối lau sàn, trở thành nô lệ của cô, nhưng chiếc caravat bị trên mắt cũng không tháo xuống, cứ thế mà lau không cần nhìn, La Thanh Mộng nhẹ nhàng kéo phần caravat buộc ở sau gáy, nói: “Ở đây.”

Lau xong tất cả, Thu Thư Tuyết ngồi xổm nhìn cô, cô ấy hơi ngửa đầu, hô hấp nóng bỏng, gương mặt đỏ bừng hiếm thấy.

Thu Thư Tuyết hé môi muốn nói chuyện, La Thanh Mộng lại ngồi xổm xuống, đút cho cô ấy một miếng bánh quy.

Thu Thư Tuyết cắn bánh quy, trong miệng tràn ngập mùi sữa, cô ấy có thể cảm nhận được chiếc bánh có hình dạng người tuyết, đồng thời dùng sức nhai bánh, La Thanh Mộng đưa tay xoa đầu cô ấy: “Lần sau em nghe lời, chị sẽ không như vậy nữa.”

“Chị…” Thu Thư Tuyết bị nghẹn chốc lát, nuốt xuống tương đối cực lực.

La Thanh Mộng đứng dậy đi lấy sữa, cắm ống hút đưa cho Thu Thư Tuyết: “Cục cưng mời uống sữa.”

Cổ họng Thu Thư Tuyết được thấm ướt, muốn cắn La Thanh Mộng, thầm nghĩ sao lại có một người giỏi giả vờ nghiêm túc, dỗ dành cô ấy, dung túng cô ấy… cho nên ngay từ đầu cô ấy đã rất thích La Thanh Mộng.

Muốn ăn chị ấy.

Thu Thư Tuyết dùng đôi mắt đang bị che kín của mình đến tưởng tượng ra La Thanh Mộng đang ngồi xổm trước mặt, dáng vẻ bất đắc dĩ đối, phân không rõ là sủng ái, hay là nghiêm nghị, nhưng La Thanh Mộng thực sự đang phạt cô ấy…

La Thanh Mộng tính tình rất tốt, sẽ không vô duyên vô cớ nóng giận, thông thường đều sẽ dỗ dành Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết thầm nghĩ, nếu có một ngày La Thanh Mộng thực sự tức giận thì sẽ như thế nào?

La Thanh Mộng vẫn mặc âu phục, vừa rồi lúc dạy dỗ cô ấy vẫn chưa thay ra, La Thanh Mộng cho rằng mặc âu phục rất có khí thế, mái tóc cũng dùng cập tóc kẹp lên, giữ lại một phần tóc mái trước trán.

La Thanh Mộng vẫn luôn nội liễm, dịu dàng hiền lành, nhân thê, trên ngón tay hẳn là đang đeo chiếc nhẫn cô Thu Thư Tuyết tặng.

Sự thuần khiết của La Thanh Mộng thật sự trí mạng.

Muốn bóp nghẹn yết hầu của Thu Thư Tuyết, muốn cô ấy phải chết.

Muốn trêu đùa cô.

La Thanh Mộng cảm thấy lúc Thu Thư Tuyết ngoan ngoãn nhìn rất đáng yêu, nhất là khi ăn mặc xinh đẹp như vậy để lau nhà, vừa đau lòng vừa động lòng, vẫn luôn muốn hôn cô ấy.

Cô lại đút cho cô ấy một miếng bánh, Thu Thư Tuyết cắn vào ngón tay cô, không nặng nhưng khiến cô cảm thấy cô ấy không tiếp thu giáo huấn, vì thế rút ngón tay ra, bất đắc dĩ nhìn thứ dính trên ngón tay, sau đó dùng khăn lau sạch, nói: “Bẩn rồi.”

La Thanh Mộng nhẹ giọng oán trách, nói đạo lý với cô ấy: “Em quá không nghe lời, bình thường như vậy chị nhất định sẽ tức giận…”

Thu Thư Tuyết không nói chuyện, dường như không nghe lọt tai.

La Thanh Mộng giáo huấn xong thời gian cũng không còn sớm nữa, cô muốn đi nấu cơm, cho nên cảnh cáo Thu Thư Tuyết: “Chị không biết cách dạy dỗ em, cũng không thích phạt em, nhưng có đôi khi chị bận rộn, em cũng phải nghe lời một chút…”

Thu Thư Tuyết gọi cô: “Chị.”

Trái tim La Thanh Mộng đập mạnh, trong lòng nói thầm ‘sao không gọi làm mẹ nữa’, cô nghiêm túc ừ một tiếng, bàn tay đặt lên lưng Thu Thư Tuyết, mùa hè quá nóng, trên lưng cũng toát mồ hôi rồi.

Thu Thư Tuyết vẻ mặt hoài nghi, hỏi: “Chị thực sự không biết cách sao?”

La Thanh Mộng không lập tức trả lời, cô cảm thấy nếu nói không biết sẽ khiến Thu Thư Tuyết càng thêm kêu ngạo, vì thế cô nói: “Chị rất biết cách.”

Thu Thư Tuyết mím chặt môi.

La Thanh Mộng đứng dậy nói: “Chị đi nấu cơm.”

Thu Thư Tuyết quỳ trên sàn nhà: “Chị, caravat.”

“Nha, cứ buộc ở đó đi.” La Thanh Mộng rất thấu hiểu: “Chờ đến khi chị nấu cơm xong, nếu không chị sẽ tức giận, em tự mình suy nghĩ đi.”

Lúc ăn cơm, Thu Thư Tuyết dường như có lời muốn nói, rồi lại giống như không có lời nào để nói, nhìn cô vài giây rồi cúi đầu gắp thức ăn, La Thanh Mộng nói gì cô ấy cũng không phản bác, dù sao chính là rất ngoan.

La Thanh Mộng rất hài lòng.

Thu Thư Tuyết thu dọn chén đũa mang đi rửa, quay đầu nhìn cô, cuối cùng chỉ gọi một tiếng: “Chị.”

La Thanh Mộng nói: “Làm gì?”

Thu Thư Tuyết nhìn cô, nói: “Thay âu phục ra đi.”

La Thanh Mộng cảm nhận được uy lực chấn nhiếp của âu phục nên hiện tại còn không muốn thay ra, cô có lệ trả lời: “Vậy thì em rửa sạch thẻ nhân viên cho chị, ngày mai chị còn phải đi làm.”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng, nhặt thẻ nhân viên trên sàn nhà lên, mang vào toilet nghiêm túc rửa sạch, sau đó vào bếp cho chén đũa vào máy rửa chán. Tiếp đến quay trở về phòng tắm, cố sức đóng sầm cửa, trực tiếp đè La Thanh Mộng lên tường, dáng vẻ giống như đã nhịn thật lâu. La Thanh Mộng chưa kịp hoảng hốt thì đã bị cắn môi.

Cô cũng cắn lại, hai người cứ thế em một cắn một cái chị cắn một cái.

Ban đêm, âu phục của La Thanh Mộng đã mặc thật lâu, thậm chí đều bị thấm ướt, đến lúc ngủ mới được cởi ra, một bộ quần áo đắt tiền cứ thế hỏng mất. Cô nằm sắp trên giường xem điện thoại, Thu Thư Tuyết cũng nằm bên cạnh xem điện thoại của mình, một hồi lại ngẩng đầu nhìn xem La Thanh Mộng đang làm gì.

La Thanh Mộng chưa bao giờ cố kỵ bị Thu Thư Tuyết nhìn thấy, bởi vì cuộc sống của cô rất đơn giản, một nửa liên quan đến bản thân cô, nửa còn lại chính là Thu Thư Tuyết. Bảng tin của cô thông thường đều là đề cử sách và điện ảnh, thiên hướng văn nghệ, xếp sau chính là ẩm thực và cuộc sống.

Thu Thư Tuyết xem vài lần, nhưng La Thanh Mộng giả vờ không biết, vẫn đưa lưng về phía cô ấy, một tay chống cằm, một tay lướt điện thoại.

Thời gian lâu dần, cô cảm thấy Thu Thư Tuyết xuống, lại ngồi dậy, lại nằm xuống, La Thanh Mộng ghét bỏ cô ấy ngủ không thành thật, vì thế xoay người mặt hướng về phía Thu Thư Tuyết đang nghịch điện thoại, không để cho cô ấy xem điện thoại của cô nữa.

La Thanh Mộng cái gì cũng không biết nên muốn học nhiều một chút, cô cũng không thích quản lý Thu Thư Tuyết, nhưng có đôi khi Thu Thư Tuyết quá đáng, không biết thu liễm, cho nên phải quản giáo một chút.

Hai mươi lăm tuổi là rất nhỏ, nhưng phải học cách trưởng thành.

Thu Thư Tuyết chớp mắt, cầm lấy điện thoại của La Thanh Mộng, La Thanh Mộng hỏi cô ấy: “Em muốn làm gì?”

Thu Thư Tuyết tìm tòi trong điện thoại của cô, thấy lịch sử tìm kiếm ‘làm sao phải cục cưng không nghe lời’, ‘làm sao phạt bạn gái không nghe lời’, ‘làm thế nào phạt cục cưng 25 tuổi một cách không đau đớn, hơn nữa còn có ý nghĩa giáo dục’, ‘cảm thấy bạn gái làm việc nhà có phần sắc tình, còn muốn cô ấy tiếp tục làm, có phải bị bệnh hay không’, ‘một đôi cơ lão ngoại trừ lau sàn còn có thể làm việc nhà gì’, ‘làm thế nào để trở nên nghiêm khắc’, xóa bỏ tất cả, sau đó Thu Thư Tuyết đổi toàn bộ thành ‘làm thế nào nấu ăn ngon cho cục cưng 25 tuổi’, ‘cục cưng 25 tuổi thích ăn món gì’, ‘ bạn gái 25 tuổi thích chị gái hơn tuổi’, ‘chị gái mặc âu phục làm cách nào để ‘thương yêu’ bạn gái, hơn nữa không phản kháng’.

Thu Thư Tuyết sửa xong mới đưa cho La Thanh Mộng, nghiêm túc nói: “Em Ta sẽ rất nghe lời.”

La Thanh Mộng cầm điện thoại di động, nghiêm túc suy nghĩ một chút, hỏi: “Không tìm cũng được… vậy em thích lau nhà không?”

“Thích làm nô lệ của chị không?”

Thu Thư Tuyết trầm mặc chốc lát, gật đầu nhìn cô: “Rất thích, vô cùng thích.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!